Một đêm sau cưới - Chương 23

Chương 23: Thằng nhóc tới sống nhờ

Mẹ tôi nói: Biết con thích thưởng thức mĩ nam
nên tặng cho một đứa để vui đùa, thích chứ? Kích động chứ, nói yêu mẹ đi nào!!!

Sau tháng bảy sẽ là tháng tám nóng bức, mặt trời
công công nhiệt tình nóng rát như lửa luôn chịu khó đeo bám trên trời, thật là
kẻ khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Nhắc tới tháng tám thì không thể không liên tưởng
đến nghỉ hè, đó là một khoảng thời gian sung sướng biết bao đã rời xa tôi mãi.

Nhưng mà năm nay, nhờ có phúc của bà mẹ già trốn
nhà đi đã mấy năm, tôi lại may mắn có được hơi thở của kỳ nghỉ hè, nguyên do là
vì cần phải chiếu cố một thằng nhóc đến đây nghỉ hè, lại một lần nữa cho tôi
thực hiện chính sách “ba cùng”: cùng cười, cùng chơi và cùng đấu võ mồm.

Đầu tiên, tôi muốn nói rõ một chút quan hệ tình
cảm của tôi cùng lão mẹ bây giờ.

Mọi người hẳn là cũng biết, năm tôi mới vừa lên
cấp hai thì mẹ già đã bỏ đi, nhưng việc này cũng không có nghĩa là xảy ra
chuyện lãnh đạm tình cảm mẹ con, thật ra là ngược lại, khoảng cách giữa hai
người càng xa thì tình cảm càng tốt, đừng hỏi tôi là vì sao, chính tôi cũng tìm
không ra nguyên do đây này.

Mặc dù cả hai không ở bên cạnh nhau nhưng mẹ già
cũng biết tôi thích thưởng thức mỹ nam giống như tôi cũng biết bà thích được
cha đuổi theo, tìm kiếm đằng sau vậy.

Tình cảm của chúng tôi nói là giữa mẹ con ruột
thịt không bằng ví như tình cảm bạn bè hoặc chị em thân thiết còn đúng hơn,
hoàn toàn không có trở ngại về tuổi tác, tư tưởng hay sự ăn ý, nhuần nhuyễn
hết.

Vì vậy, cha tôi đã đưa ra một cái kết luận hết
sức sâu sắc: Hạ Anh là một đứa trẻ ngoan có giáo dục, thích hợp để chăn dê ăn
cỏ.

Nói đến chuyện “tâm linh tương thông” giữa tôi
và mẹ, mọi người đừng có cho là thật nha, mặc dù bà là mẹ ruột tôi nhưng điều
này sao có thể chứ, hai người cách xa nhau tới tận vạn dặm, hai quả tim cũng
chẳng thể kết nối được với nhau, cho nên, chúng tôi là sử dụng những phương
tiện kỹ thuật hiện đại của thế giới bây giờ– máy vi tính và điện thoại để liên
lạc cùng nắm giữ tình trạng của đối phương a.

Nói ví dụ như, thông qua E-mail, mẹ tôi ngay lập
tức biết được việc tôi đã có chồng; thông qua QQ

*

, bà cùng Hàn Lỗi hoàn thành xuất sắc cuộc gặp
mặt thế kỉ giữa mẹ vợ nương nương và con rể gian trá; thông qua điện thoại, tôi
biết được rằng mẹ cùng với người thân đang ở chỗ nào đó hết sức an toàn.

(*QQ: Mạng xã hội mà giới trẻ Trung Quốc hay
dùng, tựa như Yahoo! Việt Nam của chúng ta vậy ấy >”<)

Đã nhiều năm như vậy, mẹ vẫn tiêu sái hành tẩu
du ngoạn ở các quốc gia, các thành phố lớn khác nhau, thứ duy nhất không biến
đổi là thông lệ gọi cho nhau ba bốn cuộc điện thoại mỗi tháng, ít nhất một tuần
phải trò chuyện một lần vào ngày đầu tiên để xác định đối phương còn sống
không, đồng thời tám chuyện, trêu chọc lẫn nhau và nói linh tinh đủ thứ.

Cho nên, ở buổi tối đầu tiên của tháng tám, điện
thoại di động của tôi đúng lúc đúng giờ vang lên, đợi nó vang ba tiếng xong,
tôi nhìn cũng không thèm nhìn đến cái tên hiển thị mà không chút do dự nhấn
phím tiếp nhận.

“Con yêu dấu, nhớ mẹ sao? Mong nhận được điện
thoại của mẹ lắm à?!” Đầu bên kia di động truyền đến giọng nói đặc biệt cùng
tinh thần dị thường của mẹ già nhà tôi.

“Nói thật”, tôi bình tĩnh nói, “Ở năm đầu tiên
lúc mẹ rời đi, mỗi ngày con đều mong nhận được điện thoại từ mẹ, nhưng mà đã
nhiều năm như vậy, thật xin lỗi cho con nói thật, con chẳng còn mong đợi gì,
cũng không biết có nên đề nghị chúng ta đổi thành một tháng một lần gọi điện
hay không nữa–”

“Thật đúng là một đứa trẻ không đáng yêu mà!” Mẹ
tôi oán trách trong điện thoại nhưng trong giọng nói hoàn toàn không có ý mắng
mỏ mà là làm nũng nhiều hơn.

“Mẹ lần này tìm tới là muốn nhờ sự giúp đỡ của
con.” Bà dùng giọng điệu như thể đang dâng hiến vật quý nói. “Ngày mai con nhớ
đàng hoàng một chút, đến phi trường đón một người đàn ông tên là Âu Dương Suất
cho mẹ, anh ta muốn sống nhờ ở nhà hai đứa, mà con thì cần phải chăm sóc anh ta
một tháng. Haha, biết khẩu vị con nặng rồi, lần này mỹ sắc tuyệt đối hợp với
con nha.”

Oan uổng quá, oan uổng quá, cái gì gọi là khẩu
vị nặng chứ, người ta cũng chỉ là thích thưởng thức mỹ nam mà thôi, sao lại nói
người ta như là sắc nữ thế, hơn nữa, để cho một người phụ nữ có chồng đi chăm
sóc một người đàn ông, chuyện này sao có thể chứ?

Hơn nữa, kẻ này cần người chăm sóc mình, chẳng
lẽ anh ta tàn tật, mù lòa, mất trí hay là động kinh à?

“Ừm…”

Tôi còn đang định phân tích cùng mẹ tình hình
thực tế của Hàn Lỗi nhà chúng tôi và bộ mặt thật của anh, ai dè bà đã sớm cắt
đứt lời tôi thật nhanh gọn, dứt khoát.

“Không được có dị nghị, con chỉ có một lựa chọn,
đó chính là phục tùng mệnh lệnh, sau đó bây giờ mau đưa máy cho con rể ngoan
nhận điện thoại, mau! Ngoan nào!”

Thật đúng là một bà mẹ vợ tiêu chuẩn có con rể
quên con ruột a.

Tôi đưa di động đến trước mắt, làm một cái mặt
quỷ thật to hướng về phía nó xong mới đưa cho Hàn Lỗi đang ngồi bên cạnh, lạnh
lùng nói: “Lão phật gia lật được thẻ bài có tên ngươi, mau mau đến tiếp nhận
sủng ái đi.”

Hàn Lỗi cười nhận lấy điện thoại, anh tựa hồ rất
thích thú và mong đợi được hàn huyên cùng mẹ già nhà tôi a.

Cả quá trình trò chuyện, Hàn Lỗi chỉ ở lúc ban
đầu lễ phép hỏi han sức khỏe mẹ tôi thôi, còn đâu thì cứ im lặng nghe bên kia
nói, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía tôi mấy lần, nụ cười trên mặt càng lúc càng
mở rộng, cho đến khi biến tướng thành kiểu cười híp lại không còn thấy mắt đâu.

Rất quỷ dị.

Nhìn thấy tình cảnh này, tôi đột nhiên không
khỏi cảm thấy da lưng run lên tê dại, hay là gió lạnh! Thế nên liền dùng vẻ mặt
hoài nghi nhìn Hàn Lỗi đang hớn hở nói chuyện với mẹ qua điện thoại, trong lòng
thầm nghĩ, hai kẻ này sẽ không phải đang mưu đồ bí mật làm chuyện gì tổn hại
tới tôi đi?!

Cuối cùng, đối mặt với mẹ tôi, Hàn Lỗi liền tiếp
nhận “thánh chỉ”, con rể biết điều hàng phục đưa ra một quyết định hết sức
quyết đoán, đó chính là quang minh chính đại đưa vợ đi trốn việc đến sân bay
đón người.

Sân bay rộng lớn người đến người đi, mặc dù
không đến nỗi quá mức chật chội nhưng mà những người đến đón người thân tại đây
cũng không ít, tôi cùng Hàn Lỗi chính là hai trong số người đó.

Bên ngoài mặt trời đang lên cao, nhiệt độ cũng
tăng dần, tôi cảm thấy hết sức may mắn khi bên trong phòng chờ sân bay có máy
điề hoàn, nếu không có ném tôi xuống biển làm mồi cho cá tôi cũng bằng lòng.

Lúc này, trong tay tôi đang cầm cái bảng viết ba
chữ to đùng “Âu Dương Suất”- sản phẩm tối hôm qua Hàn Lỗi hứng trí bừng bừng
đích thân chế tạo, đứng ở ngoài rào chắn với Hàn Lỗi ngó mặt vào trong, đợi chờ
người đàn ông tên là Âu Dương Suất đi ra.

Máy bay hạ cánh, bên trong lục tục có người đi
ra, tôi cố kiễng chân giơ tấm bảng lên, hy vọng có thể hấp dẫn sự chú ý của Âu
Dương Suất để anh ta chủ động đi đến chỗ mình.

Mẹ đã nói, Âu Dương Suất là một người đàn ông
thích hợp với khẩu vị nặng của tôi, vậy thì nhất định sẽ là một mỹ nam, cho nên
hẳn là tôi sẽ rất dễ dàng nhận ra mới đúng, nhưng mà hành khách đã ra gần hết
rồi, tôi sửng sốt phát hiện ra là không có ai được coi là kẻ hợp với khẩu vị
nặng của mình, chẳng lẽ soái ca thường thích đi ra lúc cuối cùng sao?!

Đúng vào lúc tôi đang rối rắm hết mức thì một
đứa bé trai đẹp đến kỳ lạ lôi kéo cái vali nhỏ xíu của mình đi tới bên cạnh tôi
và Hàn Lỗi, lễ phép hỏi: “Hai người đang đợi Âu Dương Suất sao?”

Tôi cúi đầu nhìn nó, phản xạ có điều kiện gật
gật đầu.

Nhận được khẳng định từ tôi, thằng bé trai cười
hết sức rạng rỡ nói: “Chào hai người, em chính là Âu Dương Suất.” Sau đó còn
tặng kèm một lúm đồng tiền thật khả ái, thật to nữa.

Nước miếng, ôi nước miếng! Mau bắt lấy nó, mau
bắt lấy a!

Bất quá, chờ một chút…Tôi nhìn thằng bé trai
xinh đẹp trước mắt, kìm lòng không được há to mồm. Âu Dương Suất? Đàn ông? Anh
ta căn bản chỉ là một đứa trẻ con mà?

Vẻ mặt tôi không cách nào tiếp nhận được mở ví
tìm di động, muốn gọi điện cho mẹ xác nhận tình huống lúc này.

Đứa bé trai giống như đã nhớ ra cái gì đó, cũng
mở balô của mình ra, lấy một bức thư đưa cho tôi nói: “Chị à, đây là dì Mạc dặn
em đưa cho chị!”

Một đứa trẻ biết điều ngoan ngoãn cỡ nào a, gọi
tôi một tiếng chị ngọt ngào quá đi mất!

Tôi mỉm cười nhận lấy bức thư mà “dì Mạc” gửi cho
tôi kia, tinh tế nhìn:

Hạ Anh yêu dấu, ngạc nhiên không, không nghĩ tới
Âu Dương Suất sẽ là một đứa bé trai sao, thật ra thì gọi nó là một người đàn
ông cũng không sai a, dù sao một ngày nào đó thằng bé sẽ biến thành một người
đàn ông chân chính mà. Con nhất định đã hiểu sai đúng không, thật sự cho rằng
có một người đàn ông thành thục uy hiếp được địa vị của Hàn Lỗi sao? Haha, làm
sao có thể, mẹ đây rất yêu thương Hàn Lỗi nha, hơn nữa, làm gì có người như thế
tồn tại?! Tốt lắm, trở lại chuyện chính, cha mẹ Âu Dương Suất đang ra tòa đòi
ly dị, vì để cho nó không bị ảnh hưởng quá nhiều, chúng ta quyết định trước khi
có phán quyết của tòa sẽ đưa nó đến chỗ mấy đứa ở tạm một thời gian, nghỉ hè
luôn thể, đứa nhỏ này trước kia từng có gặp qua Hàn Lỗi, lại rất thích nó nên
mẹ đã cùng Hàn Lỗi nói qua, nó cũng tỏ vẻ sẽ thành tâm tiếp nhận nhiệm vụ này,
cho nên con gái yêu a, phối hợp thật tốt cho mẹ, chăm sóc thằng bé cho chu đáo.
Đứa nhóc này thật ra thì…

Nhìn ba trang giấy viết thư tràn ngập chữ của mẹ
già, tôi ngạc nhiên phát hiện trán của mình đã đầy hắc tuyến đến mức không thể
thêm được nữa.

(Momo: hắc tuyến là vạch đen, thường là ba vạch
kẻ từ trên trán xuống, hình ảnh này hay có trên các biểu cảm (emoticon) để biểu
thị trạng thái bất đắc dĩ của nhân vật ấy mà!)

Tôi cẩn thận cất ba tờ giấy viết thư kia đi,
nhìn chăm chú vào Âu Dương Suất, nó bất quá mới chỉ hơn mười tuổi, thân cao đến
bên eo tôi là cùng, thế mà đã trổ mã lên đẹp trai tuấn tú, tin tưởng một thời
gian nữa nó nhất định sẽ trở thành người khiến cho cả đám đàn bà con gái điên
cuồng nha. Mỹ nam nhỏ tuổi có một mái tóc ngắn xoăn tự nhiên, cặp mắt xếch to
mà sáng ngời, khuôn mặt be bé đỏ bừng hết sức dễ thương.

Nhìn xem, cái này gọi là người cũng như tên, là
gen di truyền đó!!!

Thằng nhóc biết điều vẫn đứng im cho tôi đánh
giá, không vội vàng không náo loạn, có thể nhìn ra nó ở nhà được dạy dỗ và kèm
cặp khá tốt, khí chất vương tử cùng quý tộc biểu lộ ra bên ngoài không sót một
thứ gì.

Nhìn bé trai cực phẩm sắp tới sống ở nhà mình
này, lòng tôi tràn đầy vui sướng vươn tay với nó nói: “Xin chào, chị là Hạ
Anh”, sau đó chỉ vào Hàn Lỗi bên cạnh: “Anh ấy là Hàn Lỗi, thời gian một tháng
tới, chúng ta sẽ cùng nhau sống chung.”

Âu Dương Suất xấu hổ cười, cũng vươn tay nắm lấy
tay tôi, có chút ngượng ngùng nói: “Chị khỏe, anh khỏe ạ.”

(Cũng có thể hiểu là chào anh, chào chị được,
nhưng bạn edit đúng nguyên convert a >”<)

Ấn tượng đầu tiên của Âu Dương Suất đối với
chúng tôi có vẻ khá tốt, không, phải nói là nó đối với Hàn Lỗi nhà tôi có ấn
tượng rất tốt mới đúng, nhìn trong mắt nó tràn đầy vẻ kính ngưỡng, sùng bái,
ngưỡng mộ là đủ hiểu rồi.

Điều này làm tôi chợt nhớ đến Tần Hạo, trong
lòng âm thầm suy nghĩ xem có nên tìm thời gian để nó cùng Tần Hạo gặp mặt hay
không, dù sao bọn họ đều là những người ái mộ vẻ đẹp của Hàn Lỗi nhà tôi a.

Hàn Lỗi nở nụ cười kinh điển đúng tiêu chuẩn
ngoại giao với Âu Dương Suất, bắt chuyện với nó xong liền một tay nắm tay nó,
một tay kéo vali hành lý, còn tôi nắm tay còn lại của thằng nhóc, ba người cùng
đi ra khỏi sân bay.

Âu Dương Suất được Hàn Lỗi nắm tay liền lộ ra nụ
cười vui vẻ mừng rỡ vô cùng khả ái nên tôi không nhịn được cũng dùng vẻ mặt
sùng bái nhìn anh, người này thật là nam nữ lớn nhỏ ai cũng ăn sạch a, một Tần
Hạo còn không đủ, bây giờ còn thêm cả một đứa trẻ con, thật là làm cho tôi bội
phục, bội phục nha!

Hàn Lỗi bảo chúng tôi đứng ở cửa ra trước sân
bay chờ anh lấy xe từ bãi đỗ ra ngoài, vì thế, tôi cùng thằng nhóc kia ở chung
một chỗ.

Bởi vì không hay cùng những đứa nhóc ở tuổi này
quan hệ nên tôi nhất thời không biết nên cùng nó hàn huyên cái gì, bầu không
khí vì vậy mà trở nên lúng túng cùng tẻ ngắt.

Đúng lúc này, Âu Dương Suất mở miệng, dùng một
giọng nói lạnh như băng đá không thể tin nổi mà nói: “Dì à, con cảm thấy dì
không xứng với anh Hàn Lỗi đâu!”

Dì?!

Lông mày của tôi xoăn tít lại, quay mặt nhìn về
phía thẳng nhóc đang cố tỏ ra bộ dáng người lớn bên cạnh, nó bây giờ chẳng còn
bộ dáng đáng yêu biết điều như lúc nãy mà trở nên xem thường, thậm chí là không
vừa mắt với tôi nữa.

Cậu ta là con rận trong chăn tôi chắc?

Hơn nữa, rõ ràng Hàn Lỗi lớn tuổi hơn tôi lại
được gọi là anh, mà tôi lại bị gọi là dì? Không công bằng, không công bằng
nha~~~

Không chờ tôi trả lời, Âu Dương Suất chỉ lạnh
lùng nhìn tôi một cái, trong mắt hiện lên sự thù ghét rõ ràng.

Haizzz, hay lắm nhóc con, mặc dù khiến chị đây
ứng phó không kịp nhưng tôi vẫn hiểu, xem ra bệnh trạng của nó và đồng chí Tần
Hạo lúc trước giống nhau a, đối với tôi sinh ra một loại cảm giác không giải
thích được, không có chút ý nghĩa nào, lời nói buộc tội vô căn cứ, căm thù và
cảm giác xa cách nữa.

Hàn Lỗi ơi là Hàn Lỗi, anh mau nói xem năm đó
anh đã đối với người ta làm cái trò gì chứ?

Bất quá Âu Dương Suất như thế có vẻ dễ chơi hơn,
thế nên tôi nhếch mép, quyết định đem thằng nhóc trước mặt này làm đối thủ mà
xử lí, dù sao, cùng một “đứa trẻ” chơi còn không bằng khiêu chiến cùng một “đối
thủ” làm mình hứng thú nha.

Cho nên, điều chỉnh tốt tâm tình của mình, tôi
đảo mắt, nhìn nó cười cười, chậm rãi nói: “À? Thế nhưng vậy thì sao a? Cho dù
không xứng đáng, chị đây vẫn là vợ của anh ấy mà.”

Thằng bé xấu xa ngây ngẩn cả người, rồi tức giận
bộc phát.

Có lẽ chưa từng gặp phải kẻ “không thể nói lý”
như tôi đây nên Âu Dương Suất nhất thời tắc tị, chỉ có thể dùng sức trừng trừng
nhìn tôi, haha, rất là vui vẻ nha ~~~

Thằng nhóc xấu xa, chị đây sẽ chiếu cố em thật
tốt, đảm bảo cho em có một kì nghỉ hè thật-là-thú-vị, cả đời không quên được!
Chờ tiếp chiêu đi!

Mẹ già! Con nhất định sẽ hoàn thành thật tốt
nhiệm vụ!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3