Một đêm sau cưới - Chương 19
Chương 19: Là vợ chồng cần có nạn cùng chịu
Hàn Lỗi nói: Cưng à, chúng mình là vợ chồng đúng
không?
Ký một tờ giấy xong, bà cô già đi tìm tình yêu
của mình, Lưu Tĩnh được tự do, Hà Dịch cười đến u mê ngây ngốc, mọi chuyện cứ
thế mà viên mãn.
Người mẹ chồng có ước mơ và khao khát tình yêu
thì chuyện gì cũng làm được, bà ta đem phòng ở cho Lưu Tĩnh, dĩ nhiên, tiền
thuê nhà sau này Lưu Tĩnh tự chi trả, cho nên Hà Dịch thuận lợi chuyển đến sống
cùng, thành hàng xóm của chúng tôi.
Thu hoạch của tôi cũng không nhỏ, kết bạn thêm
được với hai cậu trai trẻ, chính là đầu trọc cùng bờm sư tử, ách, phải gọi là
Tần Dương cùng Cao Phàm Vũ mới đúng.
Tần Hạo vẫn trung thành tuyệt đối với Hàn Lỗi
như cũ, làm việc cẩn trọng, lúc cần thiết luôn luôn xuất hiện đúng lúc, kịp
thời, hoàn toàn phát huy được tiềm năng chưa được khai phá của bản thân.
Hàn Lỗi thì vẫn như thế, lúc nào cũng đeo cái
mặt nạ ôn nhu hiền lành đi lừa gạt thiên hạ làm theo ý mình, được hưởng không
tự do sung sướng cùng an nhàn.
Mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng hết
sức tốt đẹp, tạo nên cảnh tượng nhất nhất hài hòa, nhưng mà, trái đất vẫn quay
đều, cuộc sống vẫn cứ thế mà trôi qua.
Hôm nay, Hàn Lỗi đột nhiên dậy sớm, chủ động
nhận lấy trách nhiệm nặng nề là chuẩn bị bữa sáng
cho cả hai, và tuân theo chân lý “trẻ con dậy
muộn luôn có đồ ăn sáng để dùng”, tôi vô cùng thư thái ngủ no nê, hưởng thụ sự
phục vụ của anh.
Đồ ăn chính là cháo hải sản mà tôi thích nhất
nha.
Khi hai người đang an tĩnh ăn được lưng bụng
cháo thì Hàn Lỗi đột nhiên nghiêm túc nhìn tôi, dùng giọng điệu hết sức chân
thành nói: “Cưng à, chúng mình là vợ chồng đúng không?!”
Tôi bị biểu tình nghiêm túc của anh lây nhiễm,
vì thế xúc động ngừng lại bàn tay đang muốn tiếp tục múc cháo, chân thành không
kém nói: “Đó là điều dĩ nhiên.”
“Cho nêm…” Anh tiếp tục nói: “Là vợ chồng sẽ
phải có nạn cùng chịu đúng không?”
Tôi nhíu mày, nghiêng đầu bốn mươi lăm độ hồ
nghi xem xét anh, chậm rãi nói: “Sau đó?”
“Sau đó..chúng ta sẽ cùng đi dự một bữa tiệc,
được không?!”
Thì ra là không có bạn gái để tham dự tiệc a,
còn làm bộ nói có nạn cùng chịu, khoa trương quá đi thôi.
“Nếu như em nói em không muốn đi?”
“Ha ha…” Hàn Lỗi đột nhiên cười phá lên, cười
đến mức đáng ghét… “Đừng quên, anh là tổng tài đấy! Người lãnh đạo trực tiếp
của em, sao?!”
“...”
Được rồi, được rồi, Lão Đại anh là lớn nhất.
“Vậy em phải mặc cái gì đi bây giờ?” Bởi vì đây
là lần đầu tiên tôi theo anh tham dự một bữa tiệc cho nên liền khiêm tốn hướng
anh lãnh giáo vấn đề quần áo một chút.
“Ừm…bình thường thì…” Anh trầm tư, nghiêng đầu
suy nghĩ. “Hay là mặc váy xem sao…”
Miệng của anh hơi động, thanh âm rất nhỏ, tôi
giống như nghe thấy được sau đó mấy chữ “mặc váy tương đối dễ dàng…” thì phải.
Cuối cùng, tôi vẫn là lựa chọn một chiếc váy màu
đen kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, áo sơ mi trắng đi cùng chân váy đen dài
đến đầu gối, bó sát quanh hông, lộ ra hai chân thon dài, thoạt nhìn vô cùng khí
chất mà cũng không kém phần gợi cảm.
Tôi hết sức thỏa mãn nhìn ngắm bộ dáng của mình,
tuy nhiên vẻ mặt của Hàn Lỗi lại có chút quái dị, giống như là không hài lòng
cho lắm, kiểu như muốn tôi đổi quần áo đi mà lại chịu đựng không thốt ra thành
lời, cuối cùng liều mạng nín nhịn coi như không xảy ra chuyện gì, lôi kéo tôi
ra cửa.
Gần đây Hà Dịch rất thích cười, mặc dù bình
thường cậu ta cũng hay cười nhưng bây giờ trong nụ cười ấy từng giây từng phút
luôn tràn ngập tình cảm, thỏa mãn cùng đắc ý.
Mỹ thiếu niên như cậu ta, cho dù không cười cũng
tràn ngập mị lực, hôm nay còn cười lộ ra cả hàm răng ngay ngắn sáng chói với
mong muốn mọi người cũng được hưởng hạnh phúc không dễ có được như mình.
Ý đồ mặc dù tốt, nhưng vấn đề là các mỹ nữ cùng
chị em phòng thiết kế không giống cậu ta a, ngoại trừ việc ngửa mặt kêu trời
gọi đất, than vãn không thôi thì chính là hô lên ầm ỹ, anh có còn muốn đám sư
tỷ đã kết hôn, chưa kết hôn, đã có bạn trai và chưa có bạn trai này sống hay
không đây?!
Cậu thiếu niên đẹp trai này hiển nhiên không hề
lo lắng bọn họ sống thế nào, vẫn tiếp tục duy trì nụ cười gặp ai cũng trưng ra,
hơn nữa hễ cứ gặp tôi là uy lực của nụ cười này càng tăng lên gấp bội, không có
biện pháp, ai bảo tôi là ân nhân của cặp tình nhân này chứ.
Hà Dịch là một đứa trẻ tốt, rất biết cách báo
ân, trừ việc đối với tôi mỉm cười thăm hỏi ra thì còn rất chân chó châm trà rót
nước, không chút nào giữ lại, kính dâng tài năng sáng tạo cùng năng lực sáng
tác của mình, chủ động cùng tôi chia sẻ công việc, để cho kẻ có cuộc sống gia
đình đang bình ổn trôi qua, dễ dàng thoải mái là tôi này càng thêm thư thả ngàn
lần.
Chúng chị em mỹ nữ nhìn thấy sự hài hòa phối hợp
của tôi và cậu trai trẻ thì không nhịn được rối rít âm thầm rỉ tai nhau, cuối
cùng nghiêm túc cho ra một kết luận phủ đầu với uy lực công kích không hề bé
nhỏ: Hạ Anh và Hà Dịch có gian tình!
Đối mặt với suy nghĩ huyễn hoặc tự cho mình là
đúng này của mấy bà cô, tôi cùng với Hà Dịch chỉ nhìn nhau cười một tiếng, tiếp
tục làm việc của bản thân, dù sao thanh giả tự thanh
*
, bọn họ thích nghĩ thế nào thì cứ việc nghĩ thế
đấy đi. Dù sao có người biết rõ nguyên nhân chân chính là được rồi, ít nhất
việc này tôi biết, Hà Dịch biết, quan trọng nhất là Hàn Lỗi cũng biết, như vậy
là đủ.
(*thanh giả tự thanh: nguyên gốc câu này là
‘thanh giả tự thanh, tục giả tự tục’, có nghĩa là trong sạch tự mình biết, ô uế
tự mình hay. Câu này chuẩn ^^~)
Nhờ phúc đức của Hà Dịch bảo bối, tôi đã có thể
dễ dàng tan ca sớm, cùng Hàn Lỗi tay trong tay tham gia bữa tiệc.
Nếu nói đến việc tham dự một bữa tiệc, theo tôi
hiểu thì đó chính là cùng với tổ hợp các “Tiểu thư và mấy lời” mà thành công
trong công việc, tính chất này không sai biệt lắm, gặp mặt, tiếp xúc, bồi
chuyện, bồi ăn, bồi uống, tục xưng gọi là “ba theo”.
Đi tới trước cửa nhà hàng, tôi rất dễ dàng kết
luận đây chính là một nơi cấp cao, dù gì thì mấy ngôi sao kia cũng không phải
tự nhiên mà phát sáng nha.
Bên trong trang trí hết sức phong cách, có một
hàng lang thật dài, gấp khúc, chính giữa có ao cá với những hòn non bộ, xung
quanh là những rặng trúc xanh mướt, con đường nhỏ rải đầy đá sỏi, khung cảnh
hết sức êm đềm, thanh thản. Phục vụ dẫn chúng tôi rẽ trái rẽ phải, đi đến tận
cùng mới dừng lại trước cửa một gian ghế lô
*
, bởi vậy có thể thấy rằng, đây là một gian ghế
lô rất rất bí mật.
(*ghế lô: cái này khá phổ biến trong ngôn tình
hiện nay, theo ta được biết thì đó là một gian phòng bao theo kiểu Nhật, cái
kiểu các nàng xem phim là biết đó, có cửa kéo này, bàn ghế cùng trang trí theo
phong cách Nhật, mà theo đoạn tả cảnh trên ta nghĩ chắc cũng là một nhà hàng
kiểu Nhật á. Ta chỉ biết thế thôi, ai hiểu rõ hơn xin hãy chỉ giáo nhé
>”<, vì ko hiểu lắm nên ta ko dám thay~~~)
Người phục vụ cung kính kéo cửa, ngay lập tức
đập vào mắt tôi chính là cảnh tượng “Hồng Lâu Mộng” điển hình: mấy người phụ nữ
vây quanh một người đàn ông, mà không ngoa thì chính là phiên bản “một chú lùn
và bảy nàng Bạch Tuyết”, bởi vì bọn họ vừa đúng là tám người.
(=”=)
Vấn đề là cái người đàn ông kia…ách, sắc thì
thôi bỏ đi, dù sao lão thê thảm thế tôi không nỡ nhìn, vóc người thì như Địa
Trung Hải, mắt ti hí như hạt đậu, mũi đỏ như cà chua, môi dầy như chuối luộc,
tay chân như móng heo, bụng thì trương phềnh, xem qua là biết bên trong toàn
bia rượu chứ đâu.
Tôi cố nén xúc động muốn cười ầm lên của mình,
yên lặng để Hàn Lỗi kéo vào bên trong phòng.
“Lý tổng, ngại quá, chúng tôi tới muộn.” Hàn Lỗi
buông tay tôi, vươn người về phía trước bắt tay với Lý tổng, cũng khách sáo hàn
huyên vài câu, trưng ra cái mặt nạ đầy tính nhân văn và nho nhã.
Lý tổng giống hệt như thế, chìa ra cái móng heo
của mình cùng Hàn Lỗi trò chuyện, lảm nhảm vài câu: “Nào có, nào có, là tôi đến
sớm thôi…” Lời nói dối trá, chẳng qua cái cặp mắt hạt đậu kia vẫn cứ không
ngừng len lén ngó về phía tôi thì phải.
Hàn Lỗi cũng chú ý tới tầm mắt của lão, cho nên
không để lại dấu vết dời chuyển thân mình cao lớn của anh, vừa lúc ngăn trở tầm
mắt hạt đậu trong phạm vi tối đa, dùng thanh âm khách khí nghe không ra tình
cảm nói: “Đây là nhà thiết kế trực thuộc công ty của chúng tôi, Hạ tiểu thư.”
Nghe vậy, Lý tổng khẩn cấp vươn móng heo, chờ
cùng tôi nắm tay, chẳng qua là Hàn Lỗi vẫn cản trở trước mặt khiến lão có chút
không hiểu cho lắm, cho nên dần dần lộ ra vẻ cười thô tục không chút thuần
khiết mà vẫn cho rằng chỉ có mình mới biết lí do của nó.
Vì lễ phép, tôi đành đẩy đẩy Hàn Lỗi, khó khăn
vươn tay của mình chủ động cầm lấy cái móng heo kia.
Lý tổng phát huy quái lực gạt bỏ Hàn Lỗi, tiến
tới trước gót chân tôi, dùng con mắt hạt đậu nóng rực nhìn tôi, bờ môi khêu gợi
dầy như tường thành lúc mở lúc đóng.
Tôi nhìn môi của anh, không nhịn được âm thầm đổ
mồ hôi dưới đáy lòng, may mà chúng tôi là người Trung Quốc, chào hỏi không cần
hôn vào mu bàn tay, nếu không bị cái môi kia hôn vào, tôi sẽ phải nghiêm túc
suy nghĩ xem rốt cuộc có nên hay không chém đứt cái bàn tay bị nó “làm bẩn”
mất.
Lý tổng vẫn tiếp tục dùng móng héo mười phần
nung núc thịt nắm tay của tôi, không có ý định buông khỏi, dường như muốn nắm
đến thiên trường địa cửu, biển cạn đá mòn, cho đến khi nụ cười của tôi có chút
méo mó vặn vẹo, Hàn Lỗi đột nhiên đặt tay vào bàn tay đang nắm “thật chặt” của
hai người chúng tôi, cười cười nói với Lý tổng: “Chúng tôi cứ đứng thế cũng
không tiện, không bằng ngồi xuống xem sao?”
Nụ cười của Hàn Lỗi tản mát ra hơi thở nguy
hiểm, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh không kém, Lý tổng bị lạnh đến
phát run, theo bản năng thả tay tôi ra, sắc mặt có chút quái dị mời chúng tôi
ngồi xuống.
Bởi vì là nhà hàng phong cách Nhật cho nên chúng
tôi ngồi ở trên những tấm đệm đã được trải sẵn, việc này đối với người mặc váy
như tôi mà nói, có thể duy trì được tư thế ngồi ưu nhã là một việc có tính
khiêu chiến hết mức.
Thừa dịp phục vụ bưng thức ăn lên, Hàn Lỗi nhìn
cũng không thèm đã đem tay tôi bỏ vào lòng bàn tay mình, chính là cái tay vừa
bị móng heo tập kích, dùng sức xoa xoa như muốn trừ độc vậy.
Tôi cười cười nhìn anh, mặc dù lực đạo của người
này khiến tôi có chút đau nhưng vẫn không ngăn cản, so sánh với cái móng heo
đầy thịt kia, xem ra tay của Hàn Lỗi nhà tôi vẫn là thoải mái nhất nha.
Đám đàn ông có vẻ rất thích nói chuyện làm ăn
trong khi đang dùng cơm.
Chỉ thấy một bàn thức ăn ngon vừa mới được đem
lên, hai người đàn ông tại chỗ liền lập tức thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc
khi đang làm ăn, đem những người phụ nữ giống như là dư thừa như chúng tôi đây
bỏ lại, hoàn toàn không thèm ngó đến một lần.
Không nhìn đến mấy người đàn ông mất hứng ấy
nữa, tôi cùng với bảy cô nàng ăn mặc phong cách, to gan lớn mật kia ăn uống
chuyện trò, xem ra đàn ông nói chuyện làm ăn, đàn bà hưởng thụ mĩ thực mới đúng
là vương đạo, là lựa chọn thông minh a, bởi thế có thể thấy được, chúng tôi đây
chính là những cô gái thông minh rồi.
Đúng lúc tôi đã ăn nó được tám phần, việc buôn
bán của cánh đàn ông cũng đã gần xong xuôi, hai người nâng chén cụng ly, một
ngụm uống cạn, coi như là ăn mừng sau buổi thảo luận ban nãy.
Một chén lại một chén, không khí nghiêm túc dần
dần bị quét sạch, mùi vị bất lương và mờ ám dễ dàng tiến vào thay thế.
Bảy mỹ nữ ăn no bắt đầu tiếp tục công việc lúc
trước, rối rít trưng ra tất cả vốn liếng bản thân tới lấy lòng Lý tổng, mời
rượu kính rượu, trêu chọc đùa bỡn, mập mờ đụng chạm sờ mó, dụ dỗ cho lão tôi
vui vẻ, thỏa mãn vô cùng.
Dĩ nhiên, một người đàn ông thì không thể dùng
hết bảy người đàn bà để hầu hạ được, cho nên còn dư lại tới mấy cô gương mặt
xinh đẹp ma mị, chủ động nhích tới gần Hàn Lỗi, lấy cớ mời rượu mà trêu chọc,
câu dẫn anh.
Hàn Lỗi nhất nhất cảm ơn, ôn nhu cười nói:
“Không nên, tôi thích thứ mình mang đến hơn, mọi người cứ làm việc của mình
đi.”
Giọng nói tuy nhẹ nhưng ý tứ thì sáng tỏ kiên
định, không chút mịt mờ: đừng có làm phiền, chiếu cố tốt chủ nhân của các cô là
tốt rồi. Cho nên những cô nàng đó thông minh quay về rối rít lấy lòng Lý tổng.
Tôi nhìn nụ cười của Hàn Lỗi, đột nhiên hiểu,
thì ra là người này tìm tôi tới làm bia đỡ đạn nha.
Tôi ngồi cùng Hàn Lỗi ở một bên an tĩnh ăn cơm,
Hàn Lỗi cũng đã bàn bạc xong xuôi với Lý tổng nên anh rất lãnh đạm, cơ hồ không
thèm nhìn lão lấy một cái.
Lý tổng cũng không thấy chuyện này có chỗ nào
không ổn, vẫn cứ chơi đùa mặc sức phóng túng như ở nơi không người, chỗ này
cùng một em uống chén rượu, chỗ kia lại cùng em khác ngân nga, hôn lên cái
miệng nhỏ nhắn một ngụm, rồi sờ cái bắp chân trắng tròn một chút.
Thấy một màn này làm cho tôi không khỏi mở rộng
tầm mắt, người đàn ông đó cũng không khỏi quá rộng rãi đi, coi hai người chúng
tôi là không khí chắc? Mà không, tôi vẫn bội phục nhất là đạo đức nghề nghiệp
của mấy tiểu thư kia mới đúng, thật sự quá chuyên nghiệp, quá cao siêu, có thể
bình thản đối diện với khuôn mặt mà tôi hận không thể đem ngũ quan bóc ra ném
xuống mặt đất kia a.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hàn Lỗi
vang lên, anh lễ phép cúi đầu với chúng tôi, đi ra khỏi phòng tiếp điện thoại.
Thấy thế, Lý tổng lập tức rút ra một xấp tiền
nhét vào từng cái cổ áo thấp ngực của mấy cô nàng kia, thuận tiện sờ soạng một
chút, sau đó, hắn di động thân thể đầy thịt của mình, nhanh chóng đứng dậy ngồi
vào vị trí của Hàn Lỗi, động tác lại hết sức nhẹ nhàng, hết sức thần tốc ngoài
dự tính của tôi.
Đầu tiên, lão rót cho tôi cùng mình một ít rượu,
cầm lấy chén mê đắm nhìn tôi cười nói: “Hạ tiểu thư thật là mĩ lệ mê người, mời
cô một chén.”
Mặc dù ánh mắt của lão khiến tôi rất không thoải
mái nhưng vẫn lễ phép duy trì nụ cười, đáp lễ lại: “Nào có, nào có, Lý tổng
thật là khách khí quá!”
Chén rượu của cả hai chạm nhẹ vào nhau, cùng
ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Đặt chén rượu xuống bàn, Lý tổng bắt đầu không
ngừng dựa gần vào tôi, tôi thì không ngừng lùi lại phía sau.
Nhìn ngũ quan phối hợp một cách thần kỳ kia, tôi
thật sự rất rất muốn nói với lão, lớn lên xấu xí không phải là do lão sai,
nhưng mà lớn lên xấu xí còn có tâm địa bẩn thỉu thì là do chính lão không đúng
rồi.
Lý tổng không nhìn ra khuôn mặt tươi cười có
chút lúng túng của tôi, nhếch mép cười gian, thô tục nói: “Hạ tiểu thư, bỏ Hàn
tổng, theo tôi, thế nào?”
Tôi cau mày, xem ra cái lão sắc quỷ này đem tôi
ngộ nhận thành tình nhân của Hàn Lỗi rồi, tưởng ai cũng giống mình chắc, tức
chết tôi mà.
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Lý
tổng có phải hay không đã hiểu lầm cái gì?”
“Đừng giả bộ nữa, tôi có nhìn thấy hai người nắm
tay nhau bước vào.” Lý tổng đắc ý nói.
Hừ! Nắm tay nhau là phạm pháp sao, kẻ nào qui
định tôi cùng Hàn Lỗi nắm tay thì chính là tình nhân chứ?!
Thật sự là quá vũ nhục người khác, đúng lúc tôi
đang nghĩ xem nên đánh trả tên này thế nào, móng heo của lão đột nhiên vọng
tưởng ý đồ tập kích bắp đùi của tôi.
Đúng vào thời khắc chỉ mành treo chuông kia, Hàn
Lỗi vô thanh vô tức
*
xuất hiện sau lưng chúng tôi, lạnh lùng nói:
“Nếu tay của ông dám đụng vào bắp đùi của cô ấy, ngày mai tôi lập tức sẽ cho
ông hưởng thụ tư vị từ thiên đường ngã xuống địa ngục là như thế nào.”
(*vô thanh vô tức: im lặng, không tiếng động)
Hai người chúng tôi bị lời cảnh cáo lạnh lùng
này làm cho sợ hết hồn, Lý tổng ngượng ngùng thu tay lại, bối rối nói: “Cũng
không phải chỉ là vui đùa một chút thôi à? Vì một con đàn bà, đáng giá lắm
sao?!”
Ánh mắt Hàn Lỗi càng thêm lạnh như băng, lông
mày tuấn tú nhăn lại, khóe miệng cong lên: “Vấn đề ở chỗ, cô gái này là người
phụ nữ của tôi!”
Lúc này, ngay cả kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra được
là Hàn Lỗi không nói đùa, Lý tổng tất nhiên cũng có thể thấy rõ, cho nên lão
rất chân chó hướng tôi nói xin lỗi, còn tự phạt mình một chén rượu, sau đó tiếp
tục cùng mấy cô gái kia chơi mấy trò mang chút ít tư vị màu sắc.
Hàn Lỗi vô cùng tức giận, ngay cả chào hỏi cũng
không thèm kéo tôi ra khỏi phòng, một đường không nói câu nào đi tới bãi đỗ xe,
cho đến tận lúc ngồi vào trong đó.
“Thật xin lỗi.” Hàn Lỗi đột nhiên hạ giọng nói
với tôi. “Anh không biết là chuyện sẽ thành như vậy, bởi vì đây là lần đầu tiên
tham gia loại bữa tiệc cần dẫn theo bạn gái như thế này, nếu như anh biết được
hắn là kẻ sắc lang như thế, anh chẳng những không dẫn em theo, còn không hợp
tác cùng hắn ta, khiến em bị lăng nhục như vậy, thật sự xin lỗi. ”
Vẻ mặt Hàn Lỗi rất chân thành khiến cho tôi có
chút không quen và kích động nho nhỏ.
Tôi lôi kéo cánh tay anh, cọ đầu chà chà làm
nũng, cười nói: “Chuyện vẫn chưa đến mức quá là nghiêm trọng mà, hơn nữa trước
đó anh cũng không biết hắn là người như thế a! Vả lại, chúng mình là vợ chồng,
có nạn cùng chịu nha, may mà anh dẫn em theo, bằng không đám đàn bà trong kia
chả đem anh lột ra ăn sống nuốt tươi luôn ấy chứ.”
Nói xong, tôi bĩu môi hừ hừ hai tiếng, có tôi ở
đó mà đám phụ nữ kia vẫn làm càn như vậy, nếu mà tôi không ở đó thì…
Dĩ nhiên, tôi rất là tin tưởng Hàn Lỗi, nhưng
nghĩ đến anh sẽ bị ánh mắt của những cô gái kia đùa giỡn trêu chọc liền cảm
thấy rất không thoải mái.
Lực chú ý của Hàn Lỗi rất nhanh bị tôi dời đi,
anh cười cười hôn tôi, giúp tôi thắt chặt dây an toàn xong, cười sáng lạn nói:
“Chúng ta cũng đừng tức tối nữa làm gì, dẫn em đi chỗ tốt thôi!” Dứt lời còn
nghịch ngợm nhìn tôi nháy mắt mấy cái.
Nơi tốt a…
Đó rốt cuộc là chỗ nào chứ?