Một đêm sau cưới - Chương 17

Chương 17: Mỹ nữ cứu mỹ nữ

… nhưng không cần lấy thân báo đáp.

Nếu chủ nhân của tiếng kêu là một người đàn ông,
có lẽ tôi sẽ xem xét hai giây rồi mới quay đầu lại, còn nếu là nữ, tôi sẽ lập
tức xoay người chạy tới, vì vậy, tôi nhanh chóng quay đầu, chạy vào bên trong
khúc quanh.

Mượn ánh sáng yếu ớt của đèn đường, tôi phát
hiện mình đã trở thành mục tiêu của sự chú ý, năm người bên trong cùng mười con
mắt nhìn chằm chằm tôi, trong đó có tám cái là hung thần ác sát và hai cái còn
lại thì mừng rỡ mong đợi.

Từ số người và giới tính cả bọn, đến người mù
cũng đoán ra được là bốn cậu trai dáng vẻ lưu manh bất lương kia khi dễ bắt nạt
một cô nữ sinh đi lạc.

 

Đến khi mấy tên kia lùi ra một chút tôi mới nhìn
thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ sinh đó, một câu thôi, đúng là duyên số.
Không thể tả nổi, nữ sinh kia không phải chính là cô gái có chồng bên nhà cách
vách có mối gian tình không thể cho ai biết cùng Hà Dịch hay sao?

Mọi người nói xem làm sao mà cô bé này lại luôn
gắn với mấy từ như “tàn bạo”, “dữ dội”, “hành hạ” chứ, ở nhà bị bà mẹ chồng
ngược đãi còn chưa đủ, đi ra ngoài còn có thể “may mắn” bị mấy tên côn đồ chặn
đường, thật là quá có tài XXOO đi mà!!!

Giờ phút này cô bé đang bị bốn tên con trai bất
lương dồn ép vào góc tường, thoạt nhìn còn chưa động thủ, đoán chừng mới chỉ là
mở màn của vụ “giựt tiền cướp sắc” này mà thôi, đáng mừng nha đáng mừng!

Đàn chị võ hiệp thời đại học từng nói, gặp
chuyện bất bình thì phải rút dao tương trợ, những kẻ xấu xí cục cằn có thể không
cần nhìn đến, nhưng những nữ sinh khả ái cùng nam sinh tuấn mĩ thì nhất định
phải liều chết mà cứu về.

Hôm nay, trước không nói đến tiểu phụ nhân này
là nữ sinh được liệt vào hàng mĩ nữ, cô bé còn có quan hệ với Hà Dịch, lại còn
là hàng xóm cách vách nhà tôi, cho nên về tình về lý, tôi nên giúp là đúng rồi.

Tiểu phụ nhân nhìn thấy ánh mắt của tôi thì hết
sức kích động, so sánh với việc thấy được tổ chức cứu trợ, người nhà, cảnh sát
công an còn nhiệt tình và nóng bỏng hơn gấp bội.

Cho nên, tôi bình tĩnh đi tới, đúng lúc này có
một cơn gió nhẹ lướt qua khiến cho lá khô dưới chân tôi cuồn cuộn bay lên, uốn
lượn xung quanh, bay múa mà rơi, hết sức ăn nhập với khung cảnh, khiến cho tôi
xuất hiện càng thêm uy phong cùng tiêu sái, tôi lúc này như một nữ anh hùng che
ở trước người cô gái nhỏ, cô bé này cũng mười phần phối hợp núp ở sau lưng tôi
liền.

Mặc dù tư thế ra sân của tôi hết sức duy mỹ, tôi
cũng vô cùng hài lòng, nhưng mà các cậu trai bất lương này vẫn khó chịu ra mặt,
một kẻ trong đám dùng khẩu khí không vui lên tiếng: “Bà cô đây là có ý gì?!”

Khóe miệng tôi cong lên, trào phúng nói:
"Nhìn không ra sao?"

Tiếng nói vừa thốt ra, mọi người rất ăn ý lâm
vào trầm mặc, còn ăn ý hơn nữa là đưa mắt đánh giá đối phương.

Bọn họ có tất cả bốn người, thoạt nhìn cũng mới
mười tám tuổi nhưng toàn thân đã tản mát ra một loại hơi thở cuồn cuộn của ông
lão bánh quẩy. Trong đám người này có một kẻ vóc dáng cao to, toàn thân là
thịt, một tay ôm bao đồ ăn vặt không ngừng nhóp nhép; một người gầy như hài
cốt, mặc áo phông không tay lộ ra những hình xăm uốn éo hoa văn, tay trái cầm
một chai Li Tuyền, tay phải cầm một chai Vạn Lực, hết sức khôi hài; một người
nhỏ thó thấp tẹt nhưng cũng to béo không kém; chỉ có một kẻ duy nhất là bình
thường, tóc dài quá vai, mềm mại, có hương vị nữ nhân, chắc chắn là tiểu thụ.
Tổ hợp bốn người này quả thật là hoàn phì yến sấu

*

mọi thứ đều có đủ mà.

(*Hoàn phì yến sấu: Hoàn “béo” Yến “gầy”, câu
thành ngữ của Trung Quốc, trong đó “hoàn phì” chỉ Dương Ngọc Hoàn- Dương Quý
Phi sống ở thời Đường tuy hơi béo nhưng vẫn rất xinh đẹp, “yến sấu” chỉ Triệu
Phi Yến, hoàng hậu Hán Thành Đế, sống ở thời Hán, người gầy nhưng cũng rất đẹp.
Câu thành ngữ này ý chỉ mỗi người có nét đẹp riêng, thế mạnh khác nhau. Người
xưa dùng câu này để chỉ sự đối lập về hình thể giữa mĩ nhân đời Hán và đời
Đường.

Về cái đoạn tả người kia, bợn thật sự thắc mắc
không biết môn văn tả người của Anh tỷ hồi đi học được mấy điểm, ngôn từ phong
phú, giọng điệu trào phúng, đặc tả sắc nét, quả thực là miễn lời bình=]]. Nhất
là cái tên xăm người, hai tay cầm hai chai bia, ặc, thật muốn độn thổ. Người ta
cầm côn cầm giáo, đằng này mình cầm bia, lại còn hai tay hai chai. Phong phạm
nửa điểm ra dáng dân côn đồ cũng không có, giống đám người năm 45 thì hơn=”=.
Bạn kia còn kinh hơn, chị Anh liên tưởng ngay đến tiểu thụ mới sợ, amen
>”<)

So với đám người này, tôi hình như giống với
loại con gái chân yếu tay mềm, trói gà không chặt hơn, chỉ mặc một bộ quần áo
đơn giản lúc ở nhà, đi giày da bình thường, hào phóng lại thoải mái.

Nhìn bộ dáng của tôi, bọn họ cười lên ha hả, tựa
hồ như đang cười vì tôi xen vào việc của người khác, không biết tự lượng sức
mình, tự chui đầu vào lưới.

Tên tóc dài mở miệng: “Bà cô, chúng tôi cũng chỉ
muốn trêu chọc chị gái nhỏ phía sau một chút thôi, cần gì cô phải chạy đến cùng
'tranh thủ tình cảm' chứ?" Dứt lời, cả đám cùng cười phá lên với nhau.

Há! Tại sao cô gái này là chị gái nhỏ mà tôi lại
bị gọi là bà cô?!

Tôi không thèm chấp, mỉm cười như bình thường,
chậm rãi nói: “Thật ra thì các cậu đi trêu chọc người khác chị đây cũng không
có ý kiến làm gì, thậm chí trêu chọc ai cũng được, nhưng hết lần này tới lần
khác để cho chị đây gặp phải, chị đây đành không thể khoanh tay đứng nhìn, bởi
vì…cô em này là do tôi bảo vệ.”

 

Nghe lời tôi, bọn họ dừng lại tiếng cười, đánh
giá tôi một lượt từ trên xuống dưới lần nữa. Cậu tóc dài tàn bạo nói: “Làm sao,
muốn đánh nhau phải không?”

Tôi nhún nhún vai, vẻ mặt bất cần đời, ý tứ
chính là “Chỉ cần ngươi dám đánh, chị đây liền dám phụng bồi”

Có lẽ là do quá lâu rồi hoặc chưa từng đụng phải
cô gái nào giống tôi cao ngạo, khiêu khích như thế, đám người này liền phát
hỏa, giận, nổi giận, không nói hai lời liền cử tên hài cốt ra ứng chiến.

Ánh mắt của tôi lộ ra một tia hưng phấn, đánh
nhau rồi, tôi rốt cục lại có thể đánh nhau rồi! Kể từ sau khi hai bà chị kế kia
không dám trêu chọc tôi nữa, tôi vẫn không có cơ hội thể hiện quyền cước của
mình, để cho kẻ “thân mang võ nghệ” như tôi ngồi một xó quả thực là rất đáng sợ
nha!

 

Tôi thong dong bình tĩnh từ trong túi lấy ra một
sợi dây thun, tùy ý đem cột mái tóc dài sau gáy lại thành một túm, đem túi vứt
cho cô gái nhỏ phía sau, quay đầu hài lòng nhìn ánh mắt sùng bái cùng ngưỡng mộ
của cô ấy rồi nở một nụ cười hết sức anh tuấn: “Em gái, chị đây là vì cô mà
đánh nhau, nếu chị có thể an toàn mang cô ra khỏi nơi này, đáp ứng chị một yêu
cầu, được không? Nhưng mà bây giờ, có thể cho chị biết tên của em được không?”

Nhìn vẻ mặt tự tin còn có chút hưng phấn của
tôi, cô ấy ngơ ngác gật đầu nói: "Tốt, em đáp ứng, tên em là Lưu
Tĩnh."

“Rất tốt, vậy bây giờ hãy bảo vệ tốt túi của chị
rồi lùi về bên tường chờ một lát, chị đây rất nhanh sẽ đem em ra khỏi chỗ này.”
Dứt lời, tôi cho cô ấy một nụ cười an tâm xong liền xoay người đối phó với tên
hài cốt được cử ra ứng chiến.

Nói thật, nhìn thân thể gầy yếu của cậu trai hài
cốt này, tôi thật là có chút không hạ thủ nổi nha, nhưng mà khi thấy hắn ta
không chút do dự vung một quyền hướng tới mình, lòng thương hại của tôi lập tức
biến mất không còn tăm hơi, mặt trầm xuống, nhanh chóng né tránh rồi tặng cho
hắn một quyền ngay trên bụng. Hắn kêu lên đau đớn rồi lăn đến cạnh góc tường
“tĩnh dưỡng” một mình.

 

Còn lại ba tên tựa hồ hoàn toàn không hề nghĩ
tới tôi có thể lợi hại được như vậy, không dám tin ngó chằm chằm tôi.

Rất nhanh, tên tóc dài phái ra kẻ cơ bắp hơn
nữa, tôi thấy cậu trai cao chưa qua đến bả vai mình vung ra mấy nắm đấm liền
cẩn thận né tránh, cúi người xuống, đá chân lên không chút chậm chạp quật ngã
hắn ngay lập tức, đá về góc tường tiếp tục “nghỉ ngơi”.

Hoàn hảo là hôm nay tôi mặc quần nha.

Cậu tóc dài trợn tròn mắt, đẩy đẩy tên mập lên
trước.

Đại mập mạp thân hình tuy lớn nhưng động tác
nhanh nhẹn, thoáng cái đã vọt đến sau lưng tôi tính từ đó mà công kích, tôi một
phát liền bắt được bàn tay đầy thịt này, xoay người, biểu diễn một cú ném qua
vai ngoạn mục, cũng không chút lưu tình thưởng cho hắn thêm mấy quyền vào cái
bụng thừa mỡ nữa.

Thật ra thì cùng với bọn đàn ông đánh nhau cũng
có chút quá sức, mặc dù bọn chúng chỉ là thiếu niên nhưng mà thể lực của nam nữ
vẫn luôn khác biệt không nhỏ, cũng may tôi chịu khó tập luyện hằng ngày, còn
mấy người này có vẻ tựa hồ chưa từng luyện qua.

Thấy ba tên bị mình đánh bay trong chớp mắt, tôi
liền muốn cảm tạ mấy bà chị không chung huyết thống của mình, cảm tạ luôn mấy
tên côn đồ năm đó bắt nạt tôi, nếu không có bọn họ, tôi làm sao có thể chuyên
tâm học võ, làm sao có thể có được chiến tích huy hoàng tối nay đâu.

Tôi phủi phủi bụi trên tay, vẻ mặt như Tu La Địa
Ngục tiến gần tới cậu tóc dài.

Cậu này không hiền lành dễ bảo gì cho cam, đây
mới chính xác là côn đồ chính hiệu, nhưng mà sau khi thấy đồng bọn bị đánh bại
thì liền vội vàng hoảng sợ cầu xin tôi tha thứ.

Tính đi tính lại, dù thế nào đám này cũng chỉ là
mấy đứa trẻ bồng bột, tôi buông lỏng thân mình, nghĩ giáo huấn bọn chúng một
chút thế rồi thôi, ai bảo dám đi bắt nạt phụ nữ, ai bảo dám gọi tôi là bà cô?
Bất quá nếu cậu tóc dài này đã biết nhận sai, tha thứ cho nó một lần cũng chẳng
sao, dù sao ba kẻ té ngã trên mặt đất kia còn chờ hắn dìu về nhà nữa mà!

Đúng lúc tôi đang xoay người đi về phía Lưu
Tĩnh, muốn quay trở về nhà mình đưa ra yêu cầu với cô gái này thì đột nhiên bị
đánh lén.

Tôi hét thảm một tiếng, sau lưng vang lên những
tiếng cười gian trá đắc ý.

Tôi cúi người ngồi xuống ôm lấy cổ chân phải bị
cây gậy tàn bạo đập vào, thật con mẹ nó đau a, đoán chừng gãy xương rồi cũng
nên.

Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cậu tóc dài kia cầm
trên tay một câu gậy gỗ không biết lấy từ đâu, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí đứng
trước mặt tôi, nở nụ cười hết sức vô sỉ.

Tiếp theo, hai mắt anh lóe lên, giơ cao cây gậy
muốn vung tới đầu tôi.

Mẹ kiếp, quả này mà bị anh đánh thật vào đầu thì
khéo tôi xuyên không mất?!

Cho nên tôi hồi quang phản chiếu

*

, giơ lên bàn tay vốn đang ôm cổ chân phải rồi
giữ chặt lấy cây gậy ở trên đỉnh đầu mình, hai người giằng co bất động.

(*hồi quang phản chiếu: khụ, cái này ai không
hiểu để ta giải thích.

Chữ “hồi” là quay lại, “quang” là ánh sáng,
“phản” là trở lại, chiếu là soi sáng. “Hồi quang phản chiếu” tức là quay ánh
sáng trở lại, soi rọi chính mình. Người ta thường nói khi một người sắp chết
thường sẽ có hồi quang phản chiếu, tức là đột nhiên cảm thấy mình khỏe hơn,
tràn trề năng lượng, khí lực, ăn nhiều hơn, làm khỏe hơn, rồi mới ra đi. Ý chị
Hạ Anh là trước lúc chết lấy chút hơi tàn đánh lại kẻ địch ấy mà=]])

Cổ chân của tôi truyền tới từng cơn đau nhói, mồ
hôi lạnh từ trên trán từng giọt chảy xuống, tôi biết tình huống bây giờ đối với
mình hết sức bất lợi, đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Hình như tôi vừa
nhìn thấy một cái đầu trọc sáng lên loang loáng, nếu như bây giờ có thể gặp
được cậu đầu trọc cùng cậu bờm sư tử thì hay biết mấy.

Đúng lúc tôi đang không ngừng cầu nguyện thì quả
nhiên nhìn thấy một cái đầu bóng loáng thật.

“Chị hai?! Nghĩa nữ của thủ lĩnh Nhật Bản Sơn
Khấu?” Một thanh âm có chút nghi hoặc vang lên phía sau lưng cậu tóc dài, hắn sợ
hãi xoay người nhìn lại.

"A! Tiểu Quang! Tiểu Ải!

*

" Tôi hưng phấn kêu lớn lên, thật sự đúng
là cậu đầu trọc cùng bờm sư tử rồi! Mà người vừa gọi tôi chị hai chính là cậu
đầu trọc đó.

(*Tiểu Quang, Tiểu Ải: chỗ này chị Anh chơi chữ,
Tiểu Quang ám chỉ cái đầu trọc bóng loáng phản ánh sáng ấy, còn tiểu ải tức là
chỉ cậu đầu bù xù)

Nhìn xem nhìn xem, đây chính là cái mà người ta
gọi là duyên phận đó nha!

Đầu trọc nhếch mép cười, nghiến răng nghiến lợi
nói: “Ai là Tiểu Quang với Tiểu Ải chứ?!”

“Cái này không quan trọng, quan trọng là…các cậu
sao lại ở chỗ này?” Tôi suy nghĩ một chút, hình như hai đứa nó có từng nói qua
bọn chúng là người trong giang hồ thì phải. “Chẳng lẽ hai cậu ở chỗ này chờ
tôi?!”

“Bớt mơ tưởng đi bà chị!” Đầu trọc tiếp tục
nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thật ra thì chúng tôi mới kết thúc giờ tự học
về muộn, chỗ này gần đường về nhà nên đi ngang qua thôi.” Cậu tóc bù xù ôn tồn
trả lời.

“Bà chị, hai người đang làm cái trò gì đấy?” Đầu
trọc có chút không giải thích nổi hỏi.

“Ngu ngốc! Nhìn không ra chị đây đang bị thằng
biến thái này tập kích đánh lén hay sao?!” Tôi giận đến mức oa oa kêu to, rõ
rành rành như thế này, tôi vẫn còn đang cúi người giơ tay ngăn cây gậy, bằng
không hai người này tưởng tôi đang làm tượng nghệ thuật hay múa à?

“Dạ…” Đầu trọc nhìn thoáng qua ba đứa vẫn đang
nằm “giả chết” như cũ trên mặt đất, cau mày nói: “Vậy ba tên kia cũng…”

“Trúng phóc!” Tôi đắc ý hừ hừ.

Trong mắt cậu đầu trọc hiện lên mấy tia sáng khó
hiểu, đi từ từ đến sau lưng tên tóc dài, nắm lấy mái tóc của hắn vung một cái,
tên này liền oanh liệt bị ném đến góc tường, cùng bạn hữu nằm trên mặt đất
thong thả “ôn chuyện”.

Bởi vì cổ chân của tôi bị thương, Lưu Tĩnh lại
đang sợ đến hóa ngu cho nên đầu trọc quyết định cùng cậu đầu xù trước đem chúng
tôi đưa về nhà mình, giúp tôi bôi thuốc vào chỗ bị thương và chờ Lưu Tĩnh hoàn
hồn mới tiếp tục quyết định.

Nhà cậu đầu trọc cách nhà chúng tôi rất gần nha,
chỉ cách một con đường mà thôi, khó trách chúng tôi có thể ngồi trên cùng một
chuyến xe buýt.

Chờ đầu trọc mở cửa nhà ra xong, tôi cảm thấy vô
cùng thần kì khi có thể thấy được…đồng chí Tần Hạo!

Đầu trọc nhàn nhạt chỉ vào Tần Hạo giới thiệu
cho chúng tôi biết: "Đây là anh trai tôi.”

Trời đất ạ! Đầu trọc hóa ra là em trai của Tần
Hạo! Em trai của Tần Hạo hóa ra là cậu đầu trọc! Khó trách tôi cứ thấy đầu trọc
có điểm quen quen, thì ra là giống Tần Hạo a.

Tần Hạo nhìn thấy bộ dạng chật vật của tôi cũng
sợ hết hồn nhưng vẫn nhanh chóng đỡ tôi đến ghế salon, bảo em trai mình xức
thuốc cho tôi một cách hết sức chuyên nghiệp.

"Tiểu Quang..." Tôi nhướng mày gọi cậu
ta, lực đạo của tên này rất mạnh nha.

Đầu trọc kéo khóe miệng, tăng thêm lực, nói:
“Tôi tên là Tần Dương, không phải là Tiểu Quang, còn nữa, hắn cũng không phải
Tiểu Ải, hắn là Cao Phàm Vũ.”

Cao Phàm Vũ đầu xù nhìn tôi cười thân thiện một
tiếng, tôi cũng gật đầu cười đáp lại.

Xử lý tốt vấn đề của tôi xong, năm người cùng
ngồi trên ghế sa lon, bốn người chờ Lưu Tĩnh hồi hồn.

Uống xong chén nước thứ năm Tần Hạo đưa qua, Lưu
Tĩnh rốt cục cũng trở về mặt đất, vô cùng cảm kích nhìn tôi nói:"Đa tạ nữ
hiệp cứu giúp, tiểu nữ tử đây xin nguyện lấy thân báo đáp cho người!”

Há?! Cô nàng này ăn nói gì kì vậy, đừng bảo là
xuyên qua tới đây nhé!

“Đừng có gọi là hiệp nữ, kì quái chết đi được,
chị tên là Hạ Anh, em có thể gọi là Tiểu Hạ, Tiểu Anh, Hạ tỷ hoặc là Anh, còn
nữa, quên chuyện lấy thân báo đáp đi, chị đây kết hôn rồi.” Nếu để cô bé này
lấy thân báo đáp mình thật, Hàn Lỗi không đánh chết tôi mới là lạ.

Lưu Tĩnh chớp chớp đôi mắt to vừa vô tội vừa đơn
thuần, không giải thích được hỏi: "Vậy lúc chị nói đáp ứng chị một yêu cầu
là cái gì?”

Cô nàng vừa dứt lời, Tần Hạo cùng Tần Dương hai
anh em, thêm cả Cao Phàm Vũ nhất trí ăn ý dùng một loại ánh mắt giống như nhìn
kẻ biến thái mà ngó tôi, trong mắt có sự khinh bỉ rõ ràng, Tần Hạo còn khoa
trương hít vào một hơi nữa.

Mọi người nói xem sao tư tưởng của mấy người này
lại xấu xa thế chứ, thanh danh cả đời của tôi còn đâu a?

Tôi bất đắc dĩ nói: "Lưu Tĩnh, cái mà chị
đây gọi là yêu cầu tuyệt đối không phải như em nghĩ đâu, chị thề…” Tôi vẫn còn
muốn biết quan hệ của em gái này với Hà Dịch à nha.

Đúng lúc này, Tần Hạo đột nhiên đứng dậy đi mở
cửa.

Chuông cửa rõ ràng có vang đâu, anh ta đang làm
cái trò gì vậy?

Mọi người không thể hiểu nổi nhìn anh ta soi
mói, một giây sau khi cánh cửa vừa mở, tôi lập tức cảm thấy như gặp quỷ đầu
thai. Hàn Lỗi, đó là Hàn Lỗi!

Mọi người nhìn thấy vẻ mặt Hàn Lỗi cười đến ôn
nhu hướng tôi đi đến, cả đám liền hồi hộp chờ phản ứng của tôi.

Hàn Lỗi không đeo mắt kính, anh cười hết sức ôn
nhu…thậm chí còn có chút kinh khủng nữa. Tôi kinh hồn bạt vía, da đầu hoàn toàn
tê dại.

“Ha, chồng yêu. Trùng hợp ghê nha!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3