Một đêm sau cưới - Chương 07

Chương 7: Xuân dược của mẹ chồng, một chiêu tất
sát!!!*

(*Hay nói cách khác, xuân dược của mẹ chồng, một
chiêu nhất định diệt toàn bộ~=.=~)

Mẹ chồng tôi nói, con dâu ngoan, chờ xuân dược
của mẹ bào chế xong, cách mạng của chúng ta coi như thành công một nửa.

Kể từ ngày hai chúng tôi thiếu chút nữa sát súng
hỏa, sau đó bị bóp chết ở trong tiếng điện thoại, cuối cùng là Hàn Lỗi đi ra
ngoài mà kết thúc một đoạn kích tình ở trên bệ bếp, về sau Hàn Lỗi giống như là
bị mất trí nhớ, phảng phất dường như không có phát sinh bất cứ chuyện gì quá
phận vậy, như cũ cùng tôi tiến hành cuộc sống ở chung hữu nghị, tinh khiết, hòa
bình, hữu hảo.

Tôi mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn tôn trọng
quyết định của anh, dù sao thân là phụ nữ tôi cũng không thể chạy đến trước mặt
anh, vẻ mặt khát khao nhắc nhở anh nói: hì hì, ông xã, chúng ta lần trước ở
trên bệ bếp thiếu chút nữa là thành công nha, không bằng chúng ta thử làm một
lần nữa xem sao!

Đúng, tôi làm không được, tuyệt đối làm không
được, cho nên cứ thuận theo tự nhiên thôi, thuận theo tự nhiên mới là vương
đạo.

Mặc dù rất mong đợi sự hấp dẫn ở bệ bếp rồi cuối
cùng lại thu lấy kết cục đầy tiếc hận, nhưng là hiệu quả vẫn có, đó chính là
khi đi ra ngoài Hàn Lỗi đều chủ động tiếp xúc tôi, đụng chạm tôi, có khi còn
thậm chí xuất kỳ bất ý

*

thưởng cho tôi một nụ hôn làm phần thưởng, cho
dù nó rất tinh khiết, không mang theo bất kỳ kích tình cùng dục vọng nào hết.

(*xuất kỳ bất ý: bất thình lình, thừa lúc người
ta không ngờ, làm cho không kịp đối phó. Câu này cũng xuất hiện trong Binh pháp
Tôn Tử, nói về mục đích của thành lập một vị thế thuận lợi và uyển chuyển trên
chiến trường, Tôn Tử tóm tắt trong một khẩu quyết danh tiếng là ‘công kỳ vô bị,
xuất kỳ bất ý’ ~ “tấn công nơi không phòng bị, đến nơi không ngờ tới”. Đoạn này
ý bảo Hàn Lỗi ca tập kích Anh tỷ bất ngờ bằng nụ hôn í mà~~)

Chuyển biến này của anh làm cho tôi có chút thụ
sủng nhược kinh

*

, nhưng vẫn hết sức mừng rỡ.

(*thụ sủng nhược kinh: Câu này thường xuyên xuất
hiện trong các tiểu thuyết ngôn tình, nàng nào hay đọc biết ngay thôi, có nghĩa

 

được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu
thương vừa mừng lại vừa lo, nói chung là tâm trạng thấp thỏm không biết có âm
mưu gì không í~~)

Mẹ ơi! Cuối cùng chúng ta cũng thấy được một tia
hy vọng rồi!

Một ngày, tôi ở trong công ty lần nữa bị mời lên
văn phòng làm việc của tổng tài, đừng cho là bởi vì tôi cá tính lười biếng
không đi làm mà bị kéo tới đó nghe giáo huấn nha, hơn nữa, cho dù tôi có thật
sự lười biếng đi nữa thì anh cũng làm sao biết được, đó cũng đâu phải là phòng
làm việc của thầy chủ nhiệm chứ--

Tôi sở dĩ có thể trở thành khách quen của phòng
tổng tài, không vì lí do nào khác, cũng bởi vì tôi là cán bộ chủ chốt của phòng
thiết kế thôi ah.

 

Trước kia đều là tổ trưởng đem phương án thiết
kế cùng bản thảo đã chỉnh sửa đưa lên cho tổng tài, nếu không tôi cũng sẽ không
đến nỗi không biết lão đại của mình là Hàn Lỗi nha, nhưng kể từ sau khi chúng
tôi kết hôn, anh lại thay đổi thái độ bình thường yêu cầu để cho nhà thiết kế
tự mình đưa tác phẩm, lý do là để dễ dàng trao đổi suy nghĩ cùng ý tưởng.

Ha ha, mặc dù lý do hết sức đường hoàng, nhưng
mà trong mắt của tôi, làm sao có chuyện anh cố ý muốn gặp tôi mà làm ra chuyện
này đâu?

Nam thư ký riêng của Hàn Lỗi, Tần Hạo, đối với
tôi hết sức không chào đón, cụ thể mà nói, anh ta đối với bất kỳ một cô gái nào
có thể ra vào phòng tổng tài đều không muốn nhìn, xem ra tinh thần tiểu thụ của
tên này hết sức chuyên nghiệp và chuyên nghiệp nha.

Khi tôi đi tới trước cửa phòng làm việc của tổng
tài, không hề ngoài ý muốn nhìn thấy Tần Hạo, nhưng mà ngoài ý muốn lại phát
hiện được trong mắt anh ta có vẻ lo lắng, mà cái loại lo lắng ấy sau khi thấy
tôi xuất hiện xong thì lập tức biến mất, cả người tản mát ra một loại thở phào
nhẹ nhõm như muốn nói: “Cô cuối cùng cũng tới” vậy?!

Không có làm mặt lạnh theo thói quen, Tần Hạo
lần này lại chủ động, thậm chí có chút ít vội vàng giúp tôi gõ cửa và mở cửa
phòng.

 

Tôi cảm thấy rất thụ sủng nhược kinh, không quen
cho lắm, xem ra chính mình có tiềm năng bị ngược đãi siêu cấp rồi, aizzz, dưới
đáy lòng tuôn mồ hôi lạnh đồng thời cũng không khỏi suy nghĩ. Người này ăn nhầm
thuốc gì đó sao? Nếu không làm sao có thể cho tôi hưởng thụ đãi ngộ cao cấp đến
như vậy chứ?

Nhưng mà sau khi nhìn thấy hết sự tình phát sinh
trong phòng làm việc xong, tôi đã hoàn toàn hiểu được hành động quái dị cùng ý
đồ “chào đón” tôi của anh ta.

Thì ra là so sánh với cô nàng bên trong, anh ta
đã cho tôi là hệ số an toàn lớn nhất cùng không... nguy hại nhất rồi.

Đúng, nguyên nhân là do trong phòng làm việc của
Hàn Lỗi có một người phụ nữ, một vưu vật

*

gợi cảm quần áo lộ liễu, ừm, ngực cực trễ, mát
mẻ vô cùng.

(*Vưu vật là để chỉ những cái rất đẹp đẽ, nhưng
vưu vật cũng hay mang lại những điều không may. Một con rắn càng độc thì lại
càng đẹp, lại càng lắm màu sắc. Ở đây chỉ người đàn bà đẹp đến mị hoặc, vì vậy
mà càng nguy hiểm)

Người phụ nữ này có một thân hình khó ai bì kịp,
bộ ngực ngạo nhân bên dưới chiếc áo trễ cổ trông càng sinh động, cái mông mượt
mà đầy đặn bao vây bên trong cái quần bó vừa chặt vừa ngắn, đôi chân thon dài
cân xứng để lộ ra hết sức mê người, quả thực chính là vưu vật gợi cảm khó gặp
a, khó hơn nữa chính là, ở trên người cô ta lại có thể tản mát ra một hormone
phái nữ mãnh liệt đến mức không ai ngăn cản nổi, thật mất hồn nha! Làm cho kẻ
thân là phụ nữ như tôi đây nhìn còn chảy nước miếng nữa, huống chi là đối với
một người đàn ông chứ? Nhưng mà, nơi này lại chỉ có hai người đàn ông, họ lại
còn không phải là người đàn ông bình thường nữa, thậm chí là kiểu đàn ông không
biết thưởng thức ấy chứ.

Tần Hạo nghiến răng nghiến lợi dùng giọng nói
quái dị để giải thích cho tôi biết cô nàng vưu vật cá tính này là đại biểu do
công ty mà chúng tôi đang hợp tác phái tới.

Tới nơi, chỉ thấy cô gái này không coi ai ra gì,
làm như không có chuyện gì xảy ra đến đứng ở bên cạnh bàn Hàn Lỗi rồi nhích lại
gần, cũng vươn ra đầu ngón tay vẽ móng tinh xảo mỹ lệ thử nhúng chàm gương mặt
tuấn tú của Hàn Lỗi nhà chúng tôi.

Tần Hạo thấy vậy liền phát điên, ngấm ngầm lấy
tay cấu vào eo của tôi, dùng ánh mắt nói: “Còn không mau đi đến ngăn cản cái cô
nàng điên kia!”

Tôi xoa bóp cái eo thon nhỏ bị anh ta ngược đãi,
khóe miệng co giật nhìn lại: “Lão Đại, anh có thể hay không để mắt đến cảm giác
của tôi chút ít?"

Bên này, tôi cùng Tần Hạo dùng ánh mắt kịch liệt
phản nghịch nói chuyện với nhau, bên kia, bàn tay nhỏ bé của vưu vật gợi cảm
tiếp tục hướng gương mặt tuấn tú của Hàn Lỗi tấn công tới.

Mắt thấy bàn tay kia sẽ đụng chạm vào khuôn mặt
của Hàn Lỗi, Tần Hạo không chịu nổi đả kích dùng hai tay che kín mắt, tính
ngoảnh mặt làm ngơ(^^), cũng hé miệng lẩm bẩm loáng thoáng nghe như rên rỉ~~

Phản ứng của tôi không có mau như anh ta, cho
nên chỉ có thể ngây ngốc đứng tại chỗ tận mắt nhìn thấy "thảm kịch"
phát sinh.

Bàn tay chỉ còn cách chỗ đó vẻn vẹn có ba
centimet, không khí trong phòng làm việc an tĩnh đến quỷ dị, đến mức một cây
châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy, còn có cả tiếng hai người nức nở.
Đột nhiên, thanh âm một bàn tay bị một cái tay khác đánh bút vào vang lên.

"Bộp!"

Thanh âm thanh thúy dễ nghe, không chút do dự.

Vẻ mặt vưu vật gợi cảm không dám tin đem bàn tay
bị đẩy ra đặt ở trước bộ ngực ngạo nhân, vô cùng giận dỗi khoa trương dùng lông
mi thon dài cùng đôi mắt to đẹp kề cận nhìn chằm chằm Hàn Lỗi, mà tôi cùng Tần
Hạo thì đã may mắn kìm được mình, không theo bản năng mà đem tay để trước ngực
giống cô ả.

“Ha ha, thật là không tốt a!” Hàn Lỗi vung lên
khuôn mặt tươi cười tỏ vẻ vô hại của mình, nhìn vưu vật gợi cảm nói. “Tôi không
thích bị phụ nữ sờ mặt."

Lúc này Hàn Lỗi rõ ràng đang cười, nhưng mà nụ
cười kia không có chút nhiệt độ nào, ánh mắt cũng dị thường lạnh lẽo như băng
giá.

Lời của Hàn Lỗi vừa nói ra, Tần Hạo cười, tôi ngây
ngốc, còn vưu vật gợi cảm mặt mày xám xịt lẩn đi mất dạng.

_ _!

Lại đến thời điểm Hàn gia tiến hành bữa tiệc
liên hoan gia đình mỗi tuần một lần vào cuối tuần, tôi cùng với Hàn Lỗi tay
trong tay đúng lúc xuất hiện ở nhà của Hàn gia.

Mọi người đối với hành động “thân mật” của chúng
tôi tựa hồ đã có thể từ từ bình tĩnh cùng yên lặng đón nhận, nhưng mà ánh mắt
họ vẫn cứ vui mừng, tò mò, khó quên, kính nể, sùng bái, ủng hộ, hài lòng cùng
hưởng thụ như cũ.

Trước lúc ăn cơm, mẹ chồng tôi vẻ mặt thần bí
kéo tôi vào phòng, khoá cửa bên trong, vô cùng đắc ý cười gian nói: “Con dâu
tốt, nhìn xem, đây là gì?”

Dứt lời, bà xoè tay ra, bên trong có một viên
thuốc nhỏ phát sáng loang loáng màu đỏ.

Nhìn thấy vẻ mặt âm mưu đắc ý mười phần của bà,
lại nhìn qua viên thuốc bé tẹo không rõ lai lịch kia, tôi linh quanh chợt loé,
chỉ vào chính giữa tay mẹ chồng, do dự hỏi: “Chẳng lẽ, đây chính là…” Xuân dược
trong truyền thuyết sẽ làm cho Hàn Lỗi chủ động cởi quần áo trước?

Mẹ chồng vẻ mặt khen ngợi nhìn tôi, thân mật ôm
chầm lấy vai tôi, đem bàn tay nâng lên đặt ở trước mắt, hai người chụm đầu vào
chung một chỗ, chuyên chú nhìn vào việc thuốc nhỏ có khả năng dụ người phạm tội
này.

Vẻ mặt mẹ chồng tôi sáng bừng nhìn viên thuốc
nói: “Đừng nhìn thể tích nó nhỏ, dược tính rất mạnh, lại vô sắc vô vị, đợi lát
nữa chờ lúc bọn họ uống rượu, mẹ đem mài nhỏ bỏ vào trong rượu của tiểu tử thúi
kia, hahaha, sau đó chờ các con về nhà, vừa đúng lúc hai giờ sau, dược liền phát
tác, khà khà…”

Khoé miệng tôi co giật nhìn viên thuốc, kháo

*

, bây giờ thuốc làm sao mà lại thần kỳ như thế
được ah, lại còn có thời kỳ ủ bệnh nữa mới kinh chứ.

_ _!

(*kháo: Từ tiếng Trung, ách, một câu chửi tục,
giống như F**k trong tiếng Anh vậy đó, ai hiểu thì hiểu, không hiểu thì, chậc,
bỏ qua đi!)

Mẹ chồng đuổi tôi ra bên ngoài, còn lại một mình
mình lưu lại ở trong phòng vừa mài thuốc vừa phát ra thanh âm “hà hà hà…”

Bữa liên hoan của nhà họ Hàn hết sức náo nhiệt,
mọi người tình cảm vô cùng tốt đẹp, theo lời Hàn Lỗi giải thích thì: càng cãi
nhau, tình cảm càng tốt hơn. Tôi mặc dù không nhúng tay vào, nhưng vẫn là cảm
nhận được bọn họ tâm tình vui vẻ cùng thảnh thơi, mà loại cảm thụ này lúc ở nhà
tôi chưa từng thử nghiệm qua thứ kỳ vọng xa xỉ như vậy.

Hàn huyên tám chuyện đang lên cao trào, HIGH vô
cùng, bố chồng tôi hăng hái trước tiên, đứng lên nổi hứng đề nghị uống rượu, ý
kiến này được mọi người rối rít ủng hộ và đồng ý.

Mẹ chồng tôi hết sức chủ động một mình đi tới
phòng bếp, lúc trở ra tay có cầm một khay đựng mấy chén rượu vang đỏ cùng rượu
trái cây.

“Các người ai cũng cần lái xe, cho nên mỗi người
chỉ có thể uống một chén, bọn con gái thì thưởng thức thử một chút xem rượu
trái cây mẹ mới pha chế đi!” Mẹ chồng tôi vừa nói vừa nâng cốc lên đặt vào tay
từng người một.

Trước lúc mẹ chồng đem ly đặt đến trước mặt Hàn
Lỗi, bà len lén hướng tôi liếc mắt đầy bướng bỉnh, từ ám hiệu của bà có thể
hiểu được cái ly rượu kia là thứ đã được bà gia công qua rồi.

“Cạn chén!”

Không biết là người nào hô một tiếng, mọi người
rối rít giơ chén rượu lên.

Cánh đàn ông hào sảng nâng cốc uống một hơi cạn
sạch, đám con gái thì từ từ thưởng thức rượu trái cây trong tay.

Tôi nhìn Hàn Lỗi nâng cốc uống một hơi hết sạch,
lòng có chút bận tâm, thứ nhất là lo lắng cho tửu lượng của anh, dù sao uống
một hơi hết liền như thế không dễ, thứ hai chính là lo lắng uy lực của thuốc
kia…

Vốn là mọi người muốn tan cuộc sớm, nhưng mẹ
chồng tôi vì thời kỳ ủ bệnh có liên quan đến công hiệu của thuốc nên sống chết
bắt mọi người ở lại lâu hơn chút nữa để “trao đổi tình cảm”.

Bà liên tiếp nhìn đồng hồ, rốt cục cũng ra lệnh
một tiếng, mọi người giải tán.

Dưới con mắt ủng hộ cùng nháy nháy liên hồi của
mẹ chồng, tôi ngồi vào xe của Hàn Lỗi.

Dọc theo đường đi, ý thức Hàn Lỗi vô cùng thanh
tỉnh, ánh mắt cũng rõ ràng mười phần, hoàn toàn nhìn không ra bị hạ dược.

Nhưng đến lúc anh dừng xe lại, gương mặt tuấn tú
bất chợt ửng đỏ, thần trí bắt đầu tan rã, cũng liên tục kêu nóng, bộ dáng rõ
ràng là bị trúng thuốc.

Oa, tôi nói mẹ chồng tôi ah, ngài là siêu cao
thủ tính toán hay là cài đặt đồng hồ báo thức vậy, nếu không như thế nào mà lại
đúng dịp như thế, vừa xuống xe liền phát tác luôn nha?

Tôi cố hết sức dìu Hàn Lỗi vào trong thang máy,
trong lòng không ngừng khóc lóc: Mẹ chồng a, ngài là cố ý ư, ngài không thể để
cho anh ấy vào nhà mới phát tác được sao? Người cũng không phải không biết là
con trai của ngài hình thể cùng cân nặng lớn như thế nào, mệt chết tôi mất
thôi…

Đứng ở trong thang máy, Hàn Lỗi có thể nói là
đem cả trọng lượng cơ thể dựa vào người tôi, đầu đặt trên vai tôi, hơi thở
truyền ra nhiệt khí phả vào cổ làm cho tôi kinh hồn bạt vía, thần trí lơ lửng.

Hàn Lỗi vừa kêu nóng vừa tự động cởi ra mấy cúc
áo trên của mình, làm cho tôi được một phen bận rộn ngăn cản anh, dù sao trong
này cũng là thang máy, tôi cũng không thể để cho anh ở trong này múa vũ thoát y
được.

Vất vả một hồi mới đem được anh an toàn trở về
trên giường, tôi ngồi ở bên cạnh thở hổn hển từng ngụm, thật là bi ai nha.

Tôi tháo mắt kính của Hàn Lỗi xuống, giúp anh
cởi giày cùng tất, sau đó đem áo khoác tây trang cởi ra.

Có lẽ là, ách, nhất định là uy lực của thuốc,
gương mặt tuấn tú của Hàn Lỗi đang dần dần đỏ lên, nóng hơn, cũng toát cả mồ
hôi lạnh làm ướt đẫm áo trong, cả người thoạt nhìn hết sức nóng nực.

Tôi lấy tay giúp anh lau mồ hôi trên mặt, lúc
khẽ rút tay về, đột nhiên anh bất ngờ kéo tay tôi đặt lên mặt mình tiếp tục xoa
xoa.

“Tôi không thích bị phụ nữ sờ mặt.”

Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên lời nói kiên
định hôm ấy của anh, vậy tình huống bây giờ thì…

Tôi một lần nữa thử rút tay về, anh đột nhiên
ngăn lại, đem tay mình đặt lên tay tôi, sau đó nhắm nghiền hai mắt thấp giọng
lẩm bẩm: “Đừng bỏ ra, lòng bàn tay của em lành lạnh, rất thoải mái.”

Tôi nhìn anh cười, thật ra thì nhiệt độ của
người này vẫn luôn thấp so với tôi, nhưng lần này do bị mẹ chồng ám toán mà
nhiệt độ cơ thể cao hơn tôi rất nhiều.

Đúng lúc này, anh dùng bàn tay còn lại bối rối
tháo y phục của mình, nhướng mày yêu cầu nói: “Nóng quá! Anh không tháo được
quần áo, em mau giúp anh cởi đi!”

Nghe vậy, tôi nhìn vào gương mặt tuấn tú của
anh, dù không muốn nhưng vẫn chạm vào ánh mắt thâm trầm, tràn đầy dục vọng kinh
người kia, ánh mắt lúc sáng lúc tối mê hoặc mọi người.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3