Trời sinh lạnh bạc- Chương 69- Ngoài ý muốn
Ngoài ý muốn
Lúc Kỳ An mở mắt, đèn đã đốt sáng trưng.
Chuyện xảy ra hôm qua tựa hồ như một giấc mộng, tỉnh lại đã ở trong căn phòng quen thuộc.
Ngón tay vừa động mới phát hiện trên tay hơi nặng, vừa quay đầu đã thấy một mái đầu đen nhánh.
Dường như nhận thấy động tĩnh của nàng, Hiên Viên Sam ngẩng đầu lên, nắm tay nàng, ánh mắt lưu chuyển đầy vui mừng.
Nàng nhìn thấy hắn, thiển thiển cười.
Hiên Viên Sam chậm rãi cúi người xuống, ghé mặt sát mặt nàng, cho đến
lúc cả hai có thể nghe thấy cả tiếng thở của nhau. Hắn mặt mày như họa,
cười tươi khóe miệng, kêu “Kỳ An!”
Rõ ràng không có thanh âm mà lại cảm thấy được lời nói kia tràn đầy vui sướng.
“Kỳ An!” hắn thì thào gọi, nhẹ nhàng nhắm mắt.
“Thực xin lỗi!” nàng nói.
Hiên Viên Sam mở mắt, có chút khó hiểu nhìn nàng.
Kỳ An nâng tay ôm thắt lưng hắn, “Đều ta tại ta không sớm phát hiện
đã có bầu, mới thiếu chút nữa làm hại cục cưng. Tuy nhiên…” sắc mặt nàng
đỏ lên, tiếng nói cực nhỏ, “Ta không ngờ rằng mới một lần đã… Hơn nữa,
hơn nữa hắn lại không làm ầm ĩ gì cả, làm ta không có cảm giác gì.”
Bàn tay nhẹ nhàng xoa lên bụng nàng, Hiên Viên Sam tươi cười, “Đó là
đương nhiên, hắn làm sao làm ầm ĩ phiền tới mẫu thân, hắn là hài tử của
ta mà!”
“Chàng cho rằng hắn giờ đã biết đau lòng cho người khác sao?” Kỳ An trừng mắt liếc hắn, cười mắng.
Hiên Viên Sam không nói gì, chỉ ôm nàng.
“Kỳ An, ta sẽ tới chỗ Hoàng thượng xin hôn thư, đợi bọn Tiêu Vinh tới kinh thành, chúng ta sẽ thành thân!”
Kỳ An nhìn hắn “Bọn họ sẽ đồng ý chứ?”
Những người đó, dòng họ hoàng thất, sĩ tộc đại phu. Hiên Viên Sam dù có kinh tài tuyệt diễm cũng khó ngăn miệng chúng nhân.
Thân vương chính phi lại là kẻ bị chồng ruồng bỏ, làm sao có thể?
Nụ cười trên mặt Hiên Viên Sam không thay đổi, “Tất cả đã có ta!”
Kỳ An đưa tay giữ mặt hắn, “Chàng nói cho ta nghe đi!”
Nàng không muốn để một mình hắn chịu trách nhiệm. Thêm một người, cho dù không thể giúp đỡ gì, coi như là chia sẻ cũng tốt.
Hiên Viên Sam mím môi, không nói gì.
Kỳ An chăm chú nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên nhăn mặt, vỗ vỗ bụng.
“Kỳ An?” Hiên Viên Sam vội vàng xoay người ngồi dậy, mặt biến sắc.
“Ôi ta đau bụng, tâm tình không tốt là đau bụng!” sau đó liếc mắt nhìn Hiên Viên Sam.
Thần sắc trên mặt Hiên Viên Sam thay đổi mấy lần, cuối cùng buồn cười liền cười ha hả, mày kiếm dương lên.
“Bộ dáng vừa rồi của nàng nên gọi Lãng nhi đến xem!”
Kỳ An không thấy có gì không đúng, liền nói khoác không biết ngượng,
“Lãng nhi đến xem cũng không có gì ngạc nhiên, chiêu này của hắn cũng là
học từ nương hắn là ta!”
Sau một lúc cười đùa, Hiên Viên Sam mới trả lời nàng,
“Hoàng huynh sẽ không gây khó dễ. Những người khác thì nghĩ thế nào
cũng mặc kệ, hừ!” Hiên Viên Sam nhướng mày, “Năm nay thiên tai, vùng
Giang Hoài mùa màng thất bát!”
Kỳ An mở to hai mắt, “Chàng nói đất phong của chàng thất thu?”
Hiên Viên Sam cười, trong vẻ tươi cười lại ẩn ẩn lạnh lùng, “Cứ báo
ba năm thất thu, cần cứu tế một nửa quốc khố, xem những người kia còn có
thể kêu gào gì nữa?”
Kỳ An nuốt nước bọt, “Ngay cả Hoàng thượng chàng cũng dám uy hiếp?”
“Ta sao lại đi uy hiếp hoàng huynh, chắc là hoàng huynh dùng lý do này uy hiếp những người đó!”
“Nếu bọn họ vẫn khăng khăng giữ nguyên tắc, không chịu bỏ qua thì
sao? Chàng cũng biết, có vài người rất cố chấp, thà chết chứ không chịu
khuất phục!” Kỳ An tiếp tục hỏi.
“Nếu quả thật quá phiền toái…” Hiên Viên Sam cười, cầm tay nàng, “Vậy
thì bỏ qua đi, chỉ là một Vương gia mà thôi, ai thích làm thì làm.”
Như vậy cũng được sao? Kỳ An nhìn vẻ bình tĩnh thong dong trên mặt
hắn, không khỏi nở nụ cười, quả nhiên là cố chấp hơn bình thường.
Tuy nhiên, nàng thích, “Được!” nàng nói.
“Tiểu Thất, ngươi tìm ta?” Hồ thái y hấp tấp chạy tới.
Hiên Viên Sam cực bất mãn trừng mắt nhìn Hồ thái y, uổng cho hắn thân
làm đại phu, lại là sư phụ người ta, chẳng lẽ không biết phụ nữ có thai
cần an tĩnh hay sao? Hắn lớn tiếng như vậy còn không ồn phiền Kỳ An
sao?
Kỳ An đáp lời, “Sư phụ!”
Hồ thái y đã đặt tay lên tay nàng, nửa ngày sau mới nói, “Không có gì mà, tiểu Thất ngươi bảo ta tới làm gì?”
Kỳ An cười cười, “Hiên Viên, chàng ra ngoài một lát, ta có chuyện muốn nói với sư phụ.”
Hiên Viên Sam nhíu mày, ngồ yên không động đậy.
“Hiên Viên!” Kỳ An lắc lắc tay hắn.
Hiên Viên Sam giơ tay lên, “Chuyện về thân thể nàng sao? Ta muốn nghe, ta không muốn lo lắng.”
Kỳ An lắc đầu, “Không phải, là việc khác.”
Mắt Hiên Viên Sam hiện lên một chút ảm đạm, nhưng vẫn đi ra ngoài.
“Nói đi, có chuyện gì, sao lại phải bắt hắn tránh mặt?” Hồ thái y vuốt vuốt râu.
Kỳ An dừng một chút, cao giọng gọi, “Trường Khanh!”
“Dạ!” tiếng Trường Khanh vang lên cạnh cửa.
“Ta có việc cần nói với sư phụ.” Kỳ An chỉ nói một câu liền nghe thấy
tiếng bước chân Trường Khanh rời đi. Sau một lát, trên nóc nhà có gió
thổi qua, rồi lập tức khôi phục yên tĩnh.
Kỳ An lúc này mới cười đáp, “Ta đã tìm được phương pháp điều trị cho Hiên Viên!”
————
Hiên Viên Sam không biết bọn họ thảo luận chuyện gì, hắn đứng trong sân nghe thấy tiếng ghế dựa đổ xuống đất đánh rầm.
Hắn khẩn trương bước vài bước về phía phòng, lại ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe, tựa hồ có tiếng gì khác.
Tuy nhiên, một lát sau lại vang lên thanh âm Hồ thái y, cực kỳ kinh ngạc, “Cái gì?”
Nửa ngày sau, cửa phòng mở ra, Hồ thái y quả thực nhảy từ trong phòng
ra, “Không được! Không đồng ý! Lão phu tuyệt đối không đồng ý!”
Hiên Viên Sam mở to hai mắt nhìn, bởi vì Kỳ An còn không đi giày cũng
đuổi theo ra, túm lấy tay áo Hồ thái y, lắc lắc, “Sư phụ, người đừng có
xúc động như vậy. Sư phụ cẩn thận nghĩ mà xem, có sư phụ ở đó, ta làm
sao có chuyện gì được?”
Mặt Hồ thái y đỏ lên, “Không đồng ý! Kiên quyết không đồng ý!”
Một bên giật áo ra khỏi tay Kỳ An, một bên đi ra ngoài.
Lúc đối diện với Hiên Viên Sam, khí huyết trên mặt lại càng cuồn cuộn
dâng trào, chỉ vào mặt Hiên Viên Sam mà mắng, “Lúc trước nhìn thấy đã
không vừa mắt, hiện giờ nhìn thấy, hừ hừ, cũng không khá hơn chút nào!”
Hiên Viên Sam sờ sờ mặt, có chút mờ mịt, nhưng phản ứng vẫn rất
nhanh, tiến lên ôm lấy Kỳ An, dùng áo dài che chân nàng, liếc mắt nhìn
nàng vẻ không đồng ý.
Kỳ An cũng không kịp nói gì với hắn, hai mắt chỉ ngóng theo Hồ thái y
ngoài cửa, “Sư phụ, người dùng góc độ người làm y nhìn xem sao!”
“Ta trước tiên vẫn là sư phụ ngươi!” Hồ thái y quát, tức giận chạy ra ngoài.
“Sư phụ!” Kỳ An ở phía sau kêu to, nhìn hắn vẫn đi ra không quay đầu
lại, thở dài một tiếng, “Hóa ra có chút tiếc nuối, đúng là cả đời không
thể bù lại. Sư phụ, ta chỉ là làm sai một lần, người lại muốn cuộc sống
sau này của ta mỗi lần đối mặt đều thấy áy náy!”
Cước bộ Hồ thái y chậm lại.
Kỳ An tiếp tục nói, “Mà thôi, mà thôi, nửa đời trôi qua, tuổi già sẽ
nhanh đến. Nhiều nhất là về sau nén giận, ngoan ngoãn phục tùng, coi như
là thiếu nợ hắn!”
Hồ thái y cũng từ từ quay lại, đứng trước mặt Kỳ An, râu vẫn còn run
run, hiển nhiên là tức giận. Thở hổn hển một hồi, mới quát, “Ai nói
ngươi thiếu nợ hắn? Ngươi không thiếu nợ ai hết, ai dám để ngươi oan
ức?”
Rồi đẩy cửa đi vào, quay đầu bảo, “Ngươi còn không lại đây từ từ giảng cho lão phu?”
Kỳ An cười, giật nhẹ ống tay áo Hiên Viên Sam, “Để ta xuống!”
Hiên Viên Sam mơ hồ đặt Kỳ An lên giường, lại bị Hồ thái y đuổi ra ngoài.
“Bọn họ làm cái quỷ gì trong đó vậy?” Hiên Viên Sam hỏi Khinh Ngũ.
Khinh Ngũ sờ sờ mũi, quay đầu hỏi Trường Khanh bên cạnh, “Bọn họ làm cái quỷ gì trong đó vậy?”
Trường Khanh liếc hắn một cái, “Tiểu thư đang nói chuyện, Hồ thái y đang nghe!”
Khinh Ngũ nhất thời chết đứng.
Trong lúc đó, Hồ thái y tiếp tục xem mạch Kỳ An, xác nhận rồi lại xác nhận, mới nói, “Ngươi khẳng định không sao?”
Kỳ An cười, vỗ về bụng, “Cục cưng chưa thành hình, sinh chung sẽ
không bám vào, lại cùng cốt nhục với hắn, lúc này dẫn sinh chung trong
cơ thể hắn ra là tốt nhất.”
Hồ thái y thở dài, “Thân thể ngươi vốn khỏe mạnh, cũng không có gì
đáng lo, nhưng trải qua chuyện hôm qua, thai vị sai lệch, có chút hung
hiểm.”
Kỳ An lắc đầu, “Không sao. Chúng ta phong bế huyệt trên tay, tự nhiên sẽ không ảnh hưởng đến cục cưng.”
“Vậy còn ngươi, dẫn sinh chung sẽ chịu đau đớn toàn tâm, ngươi có thể
chịu được, giữ cho lòng thanh tĩnh? Nhất là lúc này ngươi đang mang
thai, sẽ yếu đi.”
Kỳ An cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ ảm đạm, “Ta chịu được.”
“Tiểu Thất, ngươi cũng biết, nếu ngươi bị động, chẳng những không dẫn
sinh chung ra được mà còn ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.”
Kỳ An xiết chặt tay, “Sư phụ, ta từng chịu đau thương hơn thế này nhiều, ta đương nhiên chịu được.”
Ánh mắt Hồ thái y ngưng trụ.
Kỳ An nhìn đầu ngón tay đã trắng bệch, “Sư phụ, ta chịu được.”
Nàng đương nhiên chịu được đau đớn, cho dù đau tới khắc cốt, nàng vẫn có thể mỉm cười.
“Hiên Viên Sam, chỉ mong hắn đáng giá để ngươi làm thế!” Tay Hồ thái y chậm rãi chụp lên đầu nàng.