Nghê thường thiết y - Chương 11 - 12

Chương 11

Không ngờ tôi trở mặt quá nhanh hay là đột nhiên bị tôi tuôn ra một đống câu chửi tục mà mắng vào mặt, tóm lại chiếc gối thuận lợi mà bay vào khuôn mặt anh ta, lại từ trên mặt anh ta bắn ra ngoài, rơi trên sàn nhà.

Tôi vẫn còn chưa nguôi giận, giơ chân lên đạp xuống bụng anh ta một cái. Lần này lại không may mắn như lần trước, chân vẫn chưa đụng vào anh ta thì đã bị anh ta bắt được mắt cá chân, kéo tôi về phía anh ta, trọng tâm tôi thoáng cái hướng về phía sau, ngửa mặt ngã trên giường. Anh ta buông lỏng chân tôi ra, trượt đến trước người anh ta, đến khi mông tôi đụng phải đùi anh ta mới dừng lại được. Bên tai nghe được tiếng rách rất nhỏ, vạt áo sườn xám bởi vì hai chân mở quá lớn nên đường khâu rách toạc.

Cái tư thế này thật sự có chút mập mờ. Mắt cá chân của tôi bị anh ta bắt lấy, hai chân mở ra ôm lấy anh ta. Nhưng hiện tại dường như ai cũng không để ý đến, bởi vì tôi còn đắm chìm trong kinh hãi cực độ cùng phẫn nộ cực độ, mà sự phẫn nộ của anh ta hình như cũng không hề thua kém tôi.

“Vừa rồi em mắng tôi cái gì?”

Tay của anh ta như chiếc kìm sắt gắt gao giữ lấy mắt cá chân của tôi, cả người áp về phía tôi, hai hàng lông mày nhướn lên, vẻ mặt giống như hung thần ác sát. Tôi bị anh ta kìm lấy một chân cong lên, ngực và bụng bị áp  lên, phí công mà giãy giụa ngược lại càng thấy đau đớn không chịu được.

“Cẩu tạp chủng, đang mắng anh đó!”

Tôi nhịn cơn đau xuống,  nhìn khuôn mặt đang cách tôi cùng lắm chỉ một cái khuỷu tay, lặp lại một lần nữa.

“Em dám!”

Sắc mặt anh ta tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ này, đột nhiên buông lỏng hai chân tôi ra, ngực cùng bụng đang bị áp chế của tôi được giải phóng, nhưng còn chưa kịp hít thở thì cổ tê rần, lúc này mới biết anh ta đã nắm chặt cổ tôi, xách tôi ngồi dậy nhẹ như cầm một chiếc túi, một tay khác giơ cao lên, không chút do dự muốn đánh xuống gương mặt tôi. 

Lúc này tôi mới ý thức được, người đàn ông này thật không phải là một Dương Vũ thế kỉ 21, càng không biết tôn trọng người khác như thế nào, anh ta chính là một tên bạo quân cường quyền, tôi lại nhất thời không thể khống chế được mà mạo phạm anh ta một lần nữa.

Lòng tôi lạnh lẽo, nhắm chặt mắt lại. Bên tai nghe được tiếng gió, tóc mai của tôi đã sớm tán loạn, vài sợi tóc nhẹ nhàng lướt qua gò má tôi, có hơi ngứa, nhưng lại không có bàn tay nào rơi xuống như mong đợi.

Tôi mở mắt ra, trông thấy bàn tay của anh ta cứng rắn đặt bên tai tôi, nhìn tôi chằm chằm, hơi chút cứng nhắc chậm rãi buông xuống. Chỉ là đôi mắt đến nháy mắt cũng không mà nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ âm hiểm tàn ác.

Rõ ràng đã tránh được cơn giận từ bàn tay của anh ta, tôi không biết có phải cảm ơn vận may của mình hay không.

Tôi thừa nhận bản thân mình rất vô dụng, kì thật chính là theo chủ nghĩa thực dụng thức thời. Vừa mới phát hiện bị anh ta trêu đùa thì đã bừng bừng nổi cơn tức giận, hiện tại đã trở thành một kinh khí cầu bị đâm thủng, đang bay bỗng nhiên rơi xuống đất. Tôi thậm chí còn có chút hối hận vì mình đã xúc động.

Anh ta dùng súng rỗng lừa tôi, bị tôi nhìn thấu, lừa không thành công, suy cho cùng tôi là người thắng. Chỉ tự trách mình quá tham sống, không thể  làm được thấy chết không sợ. Cùng lắm thì nhất thời tức giận nên miệng lưỡi cực nhanh, không kiềm được.Hiện tại tôi trở mặt với anh ta lần nữa, sau này chỉ sợ sẽ không được tốt đẹp gì.

Một tay kia của anh ta cũng chầm chậm buông lỏng vạt áo tôi ra, tôi nghe thấy anh ta chậm rãi nói: “Dưới họng súng còn có thể chịu được, em quả thật can đảm hơn người. Trì Cảnh Thu, tôi biết rõ em có tính toán, cũng cùng một ruột với Trì lão nhân. Nếu là người  khác, tôi thậm chí còn không thèm hỏi, một viên đạn là xong. Vừa rồi súng rỗng chỉ là để cảnh cáo em. Chính em tự giải quyết cho tốt. Lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.”

Lòng của tôi nhảy dựng lên.Anh ta lại cho rằng tôi làm việc cho Trì lão gia.Hơi ngước mắt lên, nhìn thấy anh ta vừa dứt lời sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt bỗng nhiên có chút châm chọc, sau đó đứng dậy đi về phía ngăn kéo để cây súng vừa rồi, lấy ra vài thứ, thuần thục bỏ từng viên đạn vào.

Tôi không biết anh ta muốn làm gì, hơi căng thẳng nhìn chằm chằm vào. Anh ta lắp đạn vào xong, cầm cây súng trên tay đi về phía tôi, cây súng thoáng cái đã ở trước mặt tôi.

“Làm gì...”

Tôi có hơi mềm nhũn cả người mà hỏi.

“Cầm lấy mà phòng thân.”

Anh ta ngắn gọn nói, ngồi xuống bên cạnh tôi, cầm khẩu súng, tháo hộp đạn ra, biểu diễn cho tôi xem một lần nữa.

“Brown­ing M1906, thân súng 4.5 tấc, chỉ lớn hơn một bao thuốc lá một chút, đặt trong túi có thể trực tiếp bắn, trọng lượng thật chỉ khoảng 400 gam. Cách lên đạn rồi bắn, cái này chắc không cần tôi phải chỉ nữa chứ?”

Tôi sửng sốt, dưới đôi mắt chăm chú của anh ta với vật kia, cầm lấy khẩu súng ngắn đen nhánh, toàn thân lạnh buốt.      

          ***

Lúc anh ta đi vào trong phòng tắm, tôi đi quanh căn phòng mang phong cách tây này, lại vén bức màn nhìn xuống, xác định đây chính là căn biệt thự của Chung tiểu thư. Trong phòng chỉ có một cái giường lớn, mà so­fa chỉ dài bằng nửa người.Tôi nhìn xuống dưới, anh ta nhất định cũng mệt mỏi không kém, tôi nghiêng mình cuộn người lại, chắc hẳn còn có thể đối phó hết hôm nay.

Tôi còn nhớ rõ hôm qua anh ta nói sẽ không miễn cưỡng  phụ nữ, cho nên kế tiếp cũng không lo lắng anh ta sẽ làm gì tôi. Chỉ cần chịu thiệt một chút, tặng lại chiếc giường cho anh ta ngủ là được rồi.

Anh ta rất nhanh từ trong phòng tắm đi ra, tùy ý mặc một chiếc quần  ngắn rộng rãi bên hông có dây buộc mà đàn ông hay mặc, thân trên trần trụi, tóc còn hơi ẩm ướt, lúc đi về phía tôi, tôi thậm chí còn nhìn thấy một giọt nước trong suốt từ trên mấy sợi tóc trên trán anh ta chảy xuống lồng ngực màu đồng của anh ta, sau đó theo cơ bụng lăn xuống thắt lưng.

Thấy tôi ngồi bất động trên ghế sa­lon, anh ta hơi nhướn mày lên: “Còn chưa đi tắm rửa sao?”

“Không có quần áo thay.”

Chiếc áo choàng nhỏ không biết đã bị ném đi từ khi nào. Ánh mắt anh ta rơi trên người tôi, quan sát từ trên xuống dưới, thuận miệng nói: “Hỏi mượn đồ ngủ của Khả Linh đi, ngày mai đi mua.” Ngừng một chút, hình như không muốn dây dưa thêm với Chung tiểu thư nên đổi giọng: “Mặc của tôi trước đi.”

Mặc quần áo của anh ta, tuy không tránh khỏi có chút không quen, nhưng tôi xác thực rất muốn tắm, cho nên nghe theo ý anh ta đi đến bên tủ quần áo lấy một bộ đồ của anh ta đi vào phòng tắm.

“Chờ chút…

Anh ta đột nhiên gọi tôi lại. Tôi quay đầu lại, thấy anh ta đã đứng phía sau tôi, đưa tay rút ra cây trâm sau đầu còn dính trên búi tóc tôi, tùy ý xoay xoay vài cái trên tay rồi mới nhìn tôi nhe răng cười: “Đi đi.”

Hành động này của anh ta làm cho tôi cực kì bất ngờ. Không biết là do tôi suy nghĩ nhiều hay là do anh ta vừa tắm xong nên quần áo không chỉnh tề, mà nụ cười của anh ta thoạt nhìn mang theo một chút hương vị quỷ dị nói không nên lời.

Tim tôi đập liên hồi, vội vàng quay đầu lại chạy vào phòng tắm. Tắm rửa xong mặc vào bộ đồ ngủ bằng nhung thiên nga, dài đến gần gót chân tôi, phía dưới cổ bao bọc kín không một kẽ hở, bên hông buộc chặt bằng vải thắt lưng, nhìn lại mình trong gương, đại khái không có vấn đề gì, lúc này mới đi ra, trông thấy anh ta ngồi trên đầu giường, bộ dạng có hơi xuất thần.

Tôi nhìn không chớp mắt đi về phía chiếc ghế so­fa.

“Em định làm gì?”

Tôi nghe thấy anh ta ở phía sau hỏi, dường như có chút kinh ngạc.

“Giường tặng cho anh ngủ vậy.”

Tôi qua loa nói một câu, thuận tay cầm chiếc gối dựa trên ghế so­fa lên, nghiêng người quay sang hướng khác nằm xuống.

Không lâu sau, tôi nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân, nhìn lại, thấy anh ta đang đến trước ghế so­fa, ngồi xổm phía sau tôi.

“Trì Cảnh Thu, rốt cuộc em thật sự không biết, hay là cố ý dùng chiêu lạt mềm buộc chặt trước mặt tôi?”

Anh ta xoay xoay cây trâm mới vừa rồi bị anh ta tháo ra trước mặt tôi, bên môi nhếch lên một nụ cười nhạt.

Tôi không thể giải thích được, không biết cây trâm này có liên quan gì đến tôi.

“Lục Du có một khu rừng rậm rạp khắp nơi đều có thể trông thấy sóc.Người xưa thường nhắc tới sóc cùng với quả bồ đào (quả nho), một người phụ nữ đeo trang sức như vậy, chính là để cầu mong sinh được thật nhiều con.Tôi nghe  nói từ trước ở Lăng Dương em cũng có chút tài danh, không phải ngay cả điều này cũng không biết chứ? Em đã ở trước mặt tôi mà chọn đeo thứ này, bây giờ còn giả vờ cái gì nữa? Chúng ta là vợ chồng, có một số việc vốn nên làm…”

Sau lưng anh ta có chút ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt dường như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhàn nhạt, giọng nói chậm rãi thấp xuống, những chữ cuối mang theo một chút hấp dẫn.

Tôi lại càng hoảng sợ, giờ mới hiểu được lúc tôi chọn món đồ trang sức này trong cửa hàng, nụ cười kia của Lâu Thiếu Bạch là có ý gì. Hiện tại chỉ tự trách mình, cửa hàng trang sức kia nhiều cây trâm xinh đẹp như vậy tôi lại không chọn, không hiểu sao hết lần này tới lần khác lại đi thích thứ này?

“Anh hiểu lầm rồi Lâu Thiếu Bạch, tôi rất dở môn văn, thật không biết ý nghĩa của cây bồ đào.”

Tôi vội vàng xoay người ngồi dậy, nghiêm túc phủ nhận.

Anh ta dường như có chút mất hứng, tiện tay đem cây trâm nhét vào chiếc ghế dựa bên cạnh tôi, vòng tay ôm lấy eo tôi.

“Làm gì vậy?Anh đã nói sẽ không bắt buộc tôi mà!”

Bị anh ta ôm lấy, toàn thân tôi dựng cả tóc gáy, thốt ra lời kia.

Anh ta không trả lời, chỉ ôm tôi đi đến trước giường, buông lỏng tay, ném tôi lên giường như ném một món hàng. Giường kiểu tây đế làm bằng lò xo, không giống như giường Trung Quốc hai bên có rào chắn, tôi bị nảy lên, cả người mất thăng bằng rơi xuống bên kia mép giường, thoáng cái ngã trên mặt đất, vô cùng chật vật.

Tôi phục hồi lại tinh thần, từ trên mặt đất bò lên, trợn mắt nhìn anh ta.

“Em suy nghĩ nhiều quá rồi!Trong phòng chỉ có một cái chăn, tôi chỉ sợ em lạnh đến đông cứng lại, người nhà họ Trì sẽ tìm đến cửa nhà tôi mà hỏi tội!”

Anh ta khoanh tay trước ngực nói, đôi mắt đã rơi xuống người tôi. Tôi theo ánh mắt của anh ta mà cúi đầu xuống, vừa rồi bị  ném một cái, cổ áo vốn rộng thùng thình hơi tụt xuống, lộ ra bờ vai, tôi vội vàng kéo lại.

Anh ta cười xòa một tiếng, dường như cảm thấy hành động của tôi rất buồn cười, với tay vặn công tắc đèn, cả căn phòng thoáng cái tối om.

Một tiếng kẽo kẹt rất nhỏ vang lên, anh ta đã nằm xuống giường, còn lại một mình tôi cứng nhắc mà nằm một góc giường, cảm thấy hơi mất mặt.

Tôi lặng người trong bóng đêm một chút, rốt cuộc vẫn  phải nằm xuống một góc giường  bên kia, cố gắng thật cẩn thận không để đụng chạm gì vào người anh ta.

Chương 12

Thật sự đúng như Lâu Thiếu Bạch nói, tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Không lâu sau, tai tôi nghe được tiếng thở đều đều của anh ta, hẳn là đã ngủ.

Tôi rốt cuộc có thể buông lỏng, thân thể có chút cứng nhắc, chân lại không cẩn thận đụng vào chân anh ta, sợ làm anh ta tỉnh, vì thế như bị điện giật mà vội vàng rụt về.Không ngờ anh ta lại chưa ngủ, bật cười làm cho phần dưới đệm phập phồng, anh ta đột nhiên xoay người áp lên người tôi, nệm thoáng cái lõm xuống thật sâu.

Tôi vô thức uốn éo thân mình mà giãy giụa, người đàn ông trên người cực kì nặng, như một ngọn núi không chút sứt mẻ. Tôi vươn tay đẩy ra, hai cổ tay bị xiết chặt, rồi bị anh ta kìm xuống, gắt gao đặt trên gối.

“Lâu Thiếu Bạch, anh đừng quên lời lúc nãy anh đã nói!”

Tim tôi đập bịch bịch, giảm giọng thật thấp trách cứ anh ta lật lọng.

Căn phòng chìm trong bóng tối, tôi nhìn không thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của anh ta, chỉ cảm thấy hơi thở nóng bỏng của anh ta đang phun trên mặt tôi. Tôi có chút không được thoải mái, vội vàng nghiêng đầu sang một bên.

Anh ta trầm mặc. Vành tai của tôi đột nhiên lại tê ngứa như một một chiếc bàn chải xoạt qua, thì ra là do môi anh ta đã quét qua.

“Trì Cảnh Thu, chẳng lẽ em không biết, lời nói của đàn ông không thể tin tưởng sao?”

Trong bóng tối, tôi rốt cuộc nghe được câu nói như vậy của anh ta, trong giọng nói mang theo một chút khàn khàn.

Tôi sững sờ, đột nhiên muốn cười.

Quá ngu xuẩn. Tôi làm sao có thể tin tưởng một người đàn ông một  trăm năm trước lại có thể siêu phàm thoát tục khỏi chuyện nam nữ?

Không đợi cho tôi nghĩ ngợi nhiều thêm nữa, môi của anh ta đã áp lên môi tôi, trằn trọc mà hôn.

Cảm giác kinh ngạc ban đầu trôi qua rất nhanh. Tôi rốt cuộc nhắm mắt lại, không hề tốn công giãy giụa thêm nữa.

Anh ta rất biết công kích, rất nhanh đã đẩy môi của tôi ra mà xâm nhập vào, bức cho đầu lưỡi tôi cùng anh ta dây dưa với nhau.Chóp mũi tôi tràn đầy hơi thở đàn ông thuần khiết dễ chịu của anh ta.Nhưng mà thời khắc này, không biết vì sao tôi bỗng nhiên lại nhớ đến Dương Vũ.

Lúc Dương Vũ hôn tôi, khởi đầu chỉ là thử, sau đó triền miên dịu dàng, không giống như anh ta, như bão táp mưa rào làm cho tôi không thể theo kịp. Hiện tại, tôi đang bị “chồng” của tôi áp dưới thân, anh ta, anh ta đang làm gì? Sau này khi ngẫu nhiên nhớ đến tôi, anh ta có thể sẽ nhớ tới lúc trước tôi cùng anh ta đã làm vậy không?

Lòng quạnh quẽ, một cảm giác bi thương nhàn nhạt dường như một ngọn thủy triều đêm mà dâng  lên, lặng yên không một tiếng động bao phủ cả người tôi.Cho dù tôi có thể thay đổi vận mệnh của mình mà trở về, cuộc đời của tôi sẽ như thế nào đây?

Lâu Thiếu Bạch đột  nhiên buông lỏng tôi ra. Một mảnh bóng đêm chìm nghỉm dường như khiến người ta không thể thở được, bên tai của tôi chỉ còn một tiếng thở dốc run rẩy. Sau một lát, tôi mới giật mình là do chính mình phát ra.

Đùng một cái, anh ta đột nhiên nhoài người ra ngoài, đèn tường bật sáng.

Đôi mắt tôi đã quen với bóng tối đột nhiên gặp sáng, có chút khó chịu.

“Em đang nghĩ đến người đàn ông khác sao?”

Anh ta mở miệng, chậm rãi hỏi tôi, giọng nói không cảm giác rồi lại có chút phập phồng. Nếu như ánh mắt không có chút hung ác nham hiểm, anh ta thoạt nhìn như đang tùy ý nói chuyện phiếm cùng tôi.

“Anh quản quá sâu rồi.” Tôi phát ra tiếng cười ngắn ngủi, giọng nói bén nhọn khiến ngay cả bản thân mình cũng phải giật mình. Nâng cánh ta đã được tự do lên, dùng sức kéo xuống áo ngủ đã nhăn nheo của người vừa dây dưa cùng mình, chiếc áo nhung mềm mại trượt xuống bờ vai tôi. Tôi hơi ngẩng đầu lên, liếc xéo anh ta, có chút khinh thường nói: “Lời nói của đàn ông không thể tin tưởng, tôi tất nhiên biết rõ. Đã như vậy thì anh còn đang chờ cái gì nữa?”

Ánh đèn màu ngọc bích nhu hòa nhàn nhạt chiếu trên người tôi, da thịt vốn trắng nõn mềm mại như gấm được phủ thêm một lớp màu mật ong mỏng. Ánh mắt của anh ta rơi theo chiếc áo ngủ bằng nhung màu đen, ngưng trú trên người tôi.Khóe miệng thường ngày mang theo vài phần ngạo mạn giờ phút này đang chăm chú nhếch lên, cả người giống như một tấm đá được chạm khắc, không cảm giác được chút nhiệt độ nào.

Về sau có một lần, tôi nhớ lúc anh ta và tôi nói giỡn, có nói tôi là người phụ nữ giảo hoạt nhất mà anh ta từng gặp. Mỗi khi thấy không thể ngăn cản được, sẽ ở trước mặt anh  mà bày ra bộ mặt của một kẻ yếu thế đang bị xâm lược, nhưng kẻ yếu thế kia lại hết lần này đến lần  khác mang tôn nghiêm của một người đàn ông của anh ra mà khiêu  khích, làm cho anh không xuống tay được mà xuống đài cũng không được. Bởi vì anh còn muốn ở trước mặt tôi mà biểu hiện phong độ của một kị sĩ của anh. Tôi cười ha ha, tỏ vẻ khinh bỉ cái “phong độ kị sĩ” của anh, anh chỉ  nhìn tôi mỉm cười mà không nói.

“Cốc cốc...”

Cửa ra vào đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, thoáng cái đã phá vỡ thế giằng co của anh ta và tôi hiện tại.

“Thiếu Bạch ca, phòng em có một con chuột, vừa nãy nhảy lên giường em, thiếu chút nữa đã cắn em…”

Chung tiểu thư lập tức mang theo tiếng khóc nức nở mà kêu to, ban đêm yên tĩnh, nghe chói tai dị thường.

Lâu Thiếu Bạch hơi nhíu mày, cầm lấy áo khoác ngoài nhanh chóng mặc vào, lại cúi người kéo kín cổ áo lại cho tôi, lúc này mới xoay người đi đến mở cửa.

“Thiếu Bạch ca, làm em sợ chết mất…., có một con chuột!Em không dám ngủ một mình!”

Cửa vừa mở, Chung tiểu thư mặc đồ ngủ nhảy vào, một phát bắt lấy cánh tay Lâu Thiếu Bạch, miệng không ngừng la hét, bộ dạng vô cùng kinh hãi.

“Nói bậy! Từ trước tới nay sao chưa hề  nghe em nói vậy!”

Lâu Thiếu Bạch quay đầu liếc nhìn tôi, không để lại dấu vết hất tay Chung tiểu thư sang một bên.

“Thiếu Bạch ca, thật mà! Lừa anh em là con chó nhỏ!”

Chung tiểu thư có vẻ hơi uất ức, quay đầu trông thấy tôi ngồi trên giường thì đột nhiên nhanh chóng chạy về phía tôi.

“Thiếu Bạch ca, em muốn ngủ cùng chị ta…”

Cô ta chỉ vào tôi.

“Không được!”

Lâu Thiếu Bạch lập tức cự tuyệt.

Dưới ánh mắt ghen ghét của Chung tiểu thư, tôi kéo lại đai  lưng áo ngủ một lần nữa, vuốt lại mái tóc, cười nói: “Có gì mà không được? Biểu muội còn nhỏ tuổi, tất nhiên sợ những con vật này. Em sẽ ngủ cùng cô bé.”

Chung tiểu thư đắc ý liếc mắt về phía Lâu Thiếu Bạch, thúc giục tôi xuống giường. Tôi cùng Chung tiểu rời khỏi căn phòng trong sắc mặt âm trầm của Lâu Thiếu Bạch.

Phòng của Chung tiểu thư ở trên lầu, rất lớn, hoàn toàn trang trí theo phong cách công chúa châu Âu. Ngôi biệt thự này nhìn bên ngoài có chút cũ kĩ, đại khái là do người ngoại quốc xây nên vào thời Mãn Thanh những năm cuối bị các cường quốc muốn kéo đến các vùng duyên hải để mở cảng lớn đánh vào, tôi vốn cho rằng ban đêm có một con chuột nhảy vào cũng chưa chắc không có khả năng, nhưng nhìn thấy kiến trúc tinh xảo của căn phòng này, trong lòng tôi cũng hiểu ra.

“Chị ngủ trên so­fa đi!”

Chung tiểu thư chống nạnh nói với tôi.

Tôi bò lên giường xốp, thoải mái nằm xuống, lúc này mới cười tủm tỉm nói: “Nếu không có con chuột nào, vậy tôi trở về đây…”

Chung tiểu thư trừng mắt nhìn tôi, thấy tôi không để ý đến cô ta, cuối cùng chỉ phải không cam lòng mà lên giường. Lại muốn cuốn hết chăn mền, tôi đã sớm đè dưới người tôi, cô ta lôi kéo không được cuối cùng thì phẫn nộ bỏ qua.

Cả đêm nay tôi dường như không thể nào ngủ. Tướng ngủ của Chung tiểu thư cực xấu, chẳng khác nào một đứa trẻ, lăn qua lăn lại, đến nửa đêm về sáng, lại mấy lần đá rơi chăn xuống đất, tôi phải kéo lại cho cô ta mấy lần. Đến khi trời sắp sáng, cô ta đột nhiên xoay người một cái, đùi nặng nề mà đè lên bụng tôi. Tôi đã dồn nén lửa giận cả một đêm, lúc này bị chân cô ta đá cho một cái nên dùng sức đạp vào mông cô ta một cái, Chung tiểu thư thoáng cái lăn xuống giường, mông lung mở mắt ra, khi biết mình đang nằm trên sàn nhà thì hét ầm lên: “Chị dám đá tôi xuống giường, tôi đi nói cho Thiếu Bạch ca biết!”

Tôi hừ một tiếng, dứt khoát cuốn lấy toàn bộ tấm chăn, xoay người chùm cả đầu lại.

Chung tiểu thư rời giường rất sớm. Phỏng chừng là ăn sáng cùng với Lâu Thiếu Bạch. Có người đi đến gõ cửa, nói Thiếu soái bảo tôi rời giường xuống ăn điểm tâm. Tôi vờ như không nghe thấy, một mực ngủ đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy, từ trong tủ quần áo của cô ta lấy ra một chiếc váy kiểu Trung Quốc thay vào. Người hầu đưa dụng cụ rửa mặt tới, đến khi chuẩn bị xong xuôi bước xuống dưới thì Lâu Thiếu Bạch cùng Chung tiểu thư cũng đã đi mất, ngược lại nhìn thấy ông chủ hiệu may ngày hôm qua dẫn theo hai người nữa đang ngồi trong  phòng khách, nói là Thiếu soái phân phó bọn họ đến đo đạc may quần áo cho tôi.

Đến khi ông chủ cùng hai người kia đi rồi, tôi muốn ra ngoài đi mua một ít vật dụng cá nhân nhưng bất thình lình lại bị vệ binh chặn lại. Không cần hỏi cũng biết là ý của Lâu Thiếu Bạch. Lo lắng về chuyện tối hôm qua, tôi cũng không kiên trì đòi ra ngoài nữa. Đến buổi chiều, Phúc mẹ đã mang theo vài thứ tới đây. Nói bên kia đang tu sửa, ít nhất phải mất nửa tháng, cô gia bảo bà qua đây với tôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3