Xin nước nơi người - Chương 01 - 02
Một buổi chiều ngày nghỉ rất bình thường cũng rất điển hình,
tôi ngồi trên ghế sô pha xem ti vi.
Xem hai bộ phim đã chiếu đi chiếu lại n lần xong, tôi bắt đầu
lộ trình nhảy kênh.
Song mãi vẫn không tìm được kênh nào cho mình tạm dừng chân
nghỉ ngơi chốc lát, tôi bèn tắt ti vi.
Chán quá, cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy, chắc tôi hóa thành
tượng mất.
Tới bữa thì đi đâu ăn? Với lại ăn cái gì?
Tuy mỗi tối tôi muốn ăn gì, sẽ ăn gì đều là quyền tự do của
tôi, nhưng kết quả của những tối tự do đó đều khiến tôi cảm thấy rất buồn chán,
thậm chí còn không muốn ăn cơm.
May là không cần lo chuyện ăn với ai, vì buổi tối tôi toàn
ăn một mình.
Có điều nếu thực sự phiền não vì mỗi ngày phải ăn tối với
ai, vậy cũng là một chuyện hạnh phúc rồi.
Đi tắm thôi.
Trước khi ra ngoài ăn cơm tối tôi sẽ tìm chút việc để làm,
giúp bản thân tự cảm thấy cuộc sống vẫn đang tiếp diễn, không phải đang đình trệ.
"Yêu anh đi nhé? Anh nguyện làm mình đau lòng trở lại,
chỉ mong em để một chỗ trống cho anh. Dẫu chỉ là ngóc ngách ít chú ý nhất trong
lòng em."
Tôi vừa tắm vừa hát, càng hát càng lớn giọng, dẫu sao cũng
không ai cười mình.
Lúc đang định kỳ cọ thân thể bỗng nghe thấy tiếng di động
kêu, tôi đành mặc quần lót vào, lao khỏi phòng tắm.
"Sao cậu không nhận điện thoại?"
"Hả?"
"Tôi đã gọi đến lần thứ ba rồi đấy."
"Xin lỗi. Đúng lúc tôi đang tắm."
"Hóa ra là thế."
Cái gì gọi là: hóa ra là thế?"
Tôi không biết cô cơ mà.
Chuyện này thực sự rất khó giải thích, nói chung kết luận là
tôi thực sự không biết cô ấy.
Lần đầu tiên nhận được điện thoại của cô ấy là hơn một tháng
trước, sau đó thỉnh thoảng lại điện thoại cho tôi.
Tần suất không nhất định, trung bình khoảng ba ngày một lần.
Vì tôi không biết cô ấy nên mỗi lần khi vừa nhận điện thoại
luôn chần chờ vài giây.
Có điều giọng cô rất dễ nhận ra, tôi có thể nhanh chóng bước
vào trạng thái.
Một thứ trạng thái tuy không quen không biết nhưng vẫn có thể
trò chuyện vài câu đơn giản.
Vì vậy nếu xét rõ ra, tôi không thể coi là không quen biết
gì cô ấy, vì tôi nhận ra được giọng nói cô.
Nên hình dung giọng nói đó thế nào đây?
Giọng nói của cô ấy rất êm tai, khiến người nghe được thấy rất
thoải mái, toàn thân thả lỏng.
Nếu hình dung cụ thể, giọng nói đó mềm mại mà thẳng thắn,
mang theo chút giọng mũi biếng nhác nhưng không mang theo tiếng ngân.
Nhất là nghe qua di động lại càng có vẻ hấp dẫn khó tả, khiến
người nghe liên tưởng tới hai chữ gợi cảm.
Tôi từng hoài nghi liệu có phải cô có phải loại gái nóng bỏng
hay chat video không, hơn nữa còn là loại rất được ưa chuộng.
"Cho hỏi..." Tôi cẩn thận mở miệng.
"Anh muốn biết chuyện gì?"
"Không. Tôi chỉ muốn hỏi cô có chuyện gì không?"
"Không. Chỉ muốn biết giờ đang mưa to, anh có bị ướt
không?"
"Trời đang mưa à?" Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng
là trời đang mưa.
"Xem ra anh không bị dính mưa. Không có chuyện gì đừng
ra ngoài, đến bữa thì ra cửa hàng tạp hóa mua món gì đó tiện tiện là được."
"Cám ơn cô đã nghĩ cách giúp tôi."
"Tôi cũng phải chuẩn bị đi làm đây."
"À."
"Hôm nay anh không phải đi làm à?"
"Ừ. Hôm nay là chủ nhật, đương nhiên không phải đi
làm."
"Tôi làm việc ở nhà hàng, không được may mắn như vậy,
ngày nghỉ vẫn phải đi làm."
"À, hóa ra cô đang làm ở việc ở nhà hàng."
"Nói gì vậy, chẳng phải tôi đã nói cho anh từ trước rồi
sao? Anh vẫn cứ không tin tưởng."
"Xin lỗi."
"Không nói nữa. Tôi phải ra ngoài rồi."
"Ừ."
"Anh thật quá vô lương tâm, không khuyên tôi trời mưa
ra ngoài phải cẩn thận à?"
"À. Cẩn thận nhé."
"Được rồi. Tôi cúp máy đây."
"Ừ."
"Tiếng cúp máy không dễ nghe đâu."
"Nhưng tiếng cô lại rất dễ nghe."
"Thật không?" Cô mỉm cười, vì vậy giọng nói càng
ngọt ngào." Cám ơn."
"Tôi phải đi đây." Tiếng cười ngừng lại, cô nói:
"Lúc ra ngoài tôi sẽ cẩn thận, anh đừng lo lắng."
"Thật ra tôi không nghĩ mình sẽ lo cho cô."
"Anh nói ít đi. Bye bye."
Khi tôi đang suy nghĩ xem có nên nói bye bye không thì cô
cúp máy.
Tôi ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ một hồi, vì sao cô ấy luôn
nhầm tôi là người mình biết?
Đã gọi hơn muời cuộc điện thoại, chẳng lẽ cô ấy không thấy lạ?
Lẽ nào tôi rất giống người mà cô ấy thực sự quen biết?
Hay là tôi thực sự là người mà cô ấy quen biết, chỉ có điều
tôi quên mất thôi?
Không thể nào.
Cô gái với giọng nói dễ nghe như vậy, nếu còn xinh đẹp nữa
tôi chắc chắn có chết cũng không quên; còn nếu không dễ nhìn cho lắm, tôi hẳn
cũng có ấn tượng "ài, thật đáng tiếc".
Đột nhiên hắt hơi một cái mới nhớ ra là mình đang gần như trần
truồng.
Mau chóng quay về phòng tắm kỳ cọ thân thể, mặc quần áo,
xong lại ngồi đờ ra một hồi.
Sau khi đờ người ra lại cầm ô ra ngoài, mưa thực sự rất lớn,
đây là một cơn mưa thật sự rất quyết đoán.
Tôi cầm chặt cái ô, từ từ đi ra cửa hàng tiện lợi ngoài ngõ
mua một hộp cơm cá ngừ.
"Có cần hâm nóng không?" Nhân viên nữ của cửa
hàng, trông mới chỉ 20 tuổi, hỏi tôi.
"Nóng quá sẽ làm bỏng trái tim lạnh lẽo của tôi mất."
"Hả?"
"Hâm nóng giúp tôi." Tôi nói. "Cám ơn."
Chỉ cần thấy người khác phái trẻ tuổi tôi luôn nói với họ
thêm một hai câu, cho dù nói nhảm cũng chẳng sao.
Tay trái tôi cầm ô, tay phải cầm hộp cơm, lúc sắp về nhà
không ngờ di động lại kêu vang.
Tôi luống cuống chân tai, đầu tiên đặt hộp cơm lên mặt đất rồi
chuyển ô từ tay trái sang tay phải, tay trái trống trải lúc này mới lôi điện
thoại từ túi quần trái ra được.
Không kịp nhìn xem ai gọi, ấn thẳng vào phím nhận nghe sau
đó áp điện thoại lên nửa mặt trái.
"Tôi tới rồi."
"Tới đâu?" Tôi bối rối.
"Vừa nãy nói rồi mà."
"À.." Tôi đột nhiên hiểu ra. "Hóa ra là
cô."
"Anh vẫn không tập trung nghe tôi nói."
"Để tôi nhớ lại đã. Ừm..." Nghĩ suốt năm giây xong
tôi mới nhớ ra nội dung của cuộc điện thoại trước.
"Là nhà hàng! Cô tới nhà hàng mà mình làm việc rồi."
"Nếu anh còn như thế tôi sẽ giận đấy."
"Xin lỗi." Tôi nói. "Có chuyện gì
không?"
"Không có chuyện gì. Chỉ muốn nói với anh là tôi tới rồi
thôi."
“Cái này...”
"Cái này cái kia gì, tôi sợ anh lo lắng thôi. Lẽ nào
anh không lo lắng?"
"Thật ra tôi..."
"Ai da, không nói tiếp được nữa, có việc rồi." Cô
ngắt lời tôi rồi nhỏ giọng nói:
"Mắt nhóm trưởng giật giật – đang lườm tôi đấy. Bye
bye."
Cô lại cúp máy, tôi lại không nói bye bye.
Không ngờ lần này chẳng cần chờ tới ba ngày, chỉ nửa tiếng đồng
hồ cô đã gọi điện tới.
Cứ như vậy mãi cũng chẳng phải cách, dẫu sao rồi cô ấy cũng
biết tôi không phải người mình quen.
Thật ra tôi đã sớm đã nói rằng mình không quen cô, nhưng cô ấy
luôn không tin.
Có lẽ chỉ còn cách gặp mặt để làm sáng tỏ vụ hiểu lầm này.
Lần đầu nhận được điện thoại của cô ấy, quả thực tôi đã nghĩ
tới việc gặp mặt để giải quyết chuyện hiểu lầm, nhưng giờ tôi lại không muốn
cái sự hiểu lầm đó tan biến, vì vậy thà không gặp mặt cô ấy còn hơn.
Chuyện đó cũng không có nghĩa là tôi thích cô ấy, tuy rằng
tôi cũng có đôi chút hiếu kỳ về cô, thêm một chút hảo cảm nữa.
Tôi chỉ rất thoải ái khi có người khác phái quan tâm tới
mình, hơn nữa còn có vẻ rất có hảo cảm với tôi.
Cho dù mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm.
Năm nay tôi 35 tuổi, cách lần trước, khi chia tay bạn gái hồi
28 tuổi, đã bảy năm rồi.
Bảy năm qua tôi không những không có bạn gái mới, số người
khác phái quen biết lại càng đếm được trên đầu ngón tay.
Tôi thấy toàn thân như sắp khô héo rồi.
Nhưng cô gái này xuất hiện lại khiến tôi thoải mái hơn hẳn,
khiến cuộc sống của tôi không còn khô khan.
Vì vậy giữa chúng tôi tuy thật khó hiểu nhưng tôi không nỡ
buông bỏ cảm giác chu đáo nhẹ nhàng mà cô ấy mang tới.
Tôi biết, mình làm vậy rất ích kỷ, lại rất không công bằng đối
với cô ấy, nhưng hãy cho tôi thêm một chút thời gian.
Tôi chắc chắn sẽ để lương tâm mình giải quyết.
Nói một chút về bản thân tôi.
Tôi là người Bình Đông, tới Đài Nam học hành, đại học và sở
nghiên cứu đều học khoa điện máy.
26 tuổi, sau khi xuất ngũ vẫn luôn làm kỹ sư điện tử ở Nam
Khoa, đến giờ đã chín năm rồi.
Đúng vậy, tôi 35 tuổi rồi, vừa nãy đã nói, bạn không cần tính
26+9 làm gì.
Trong cuộc đời tôi, tổng cộng từng có hai bạn gái.
Năm thứ hai đại học tôi quen cô bạn gái đầu tiên, năm ấy tôi
20 tuổi.
Tôi và cô ấy cùng trường không cùng khoa, gặp gỡ nhau trong
một lần hoạt động liên khoa, quen biết được gần một năm.
Khi đó tôi còn trẻ tuổi và đơn thuần, cũng chưa hiểu lắm về
chuyện tình yêu.
Chỉ cần là bạn khác phái có cảm giác tốt hơn một chút so với
bạn bè đã gọi là bạn gái.
Giờ nhớ lại, tôi cũng không dám chắc giữa mình với cô ấy có
tình yêu hay không.
Vừa khai giảng năm thứ ba đại học xong lại trúng ngay lễ
tình nhân, tôi hồ đồ chen chúc với một đám con trai cũng hồ đồ như tôi trước cửa
hàng bán hoa, tranh nhau mua vài bông hồ với giá cao hơn lúc bình thường vài lần.
Tôi cướp được 11 bông, mất hơn một ngàn đồng nhưng không những
không thấy xót mà còn rất vui vẻ.
Tôi ôm bó hoa đi tìm cô ấy. Còn cô ấy vừa nhận hoa xong lệ
đã rơi xuống.
"Em làm sao vậy?" Tôi rất đắc ý nhưng khuôn mặt lại
giả bộ như không có gì.
"Em vốn định hôm nay nói chia tay với anh." Cô ấy
nói. "Nhưng giờ em đổi ý rồi."
"Hả?" Câu đầu tiên khiến tôi ngạc nhiên tới phát sốc,
may là còn có câu thứ hai.
"Giờ em quyết định hai ngày nữa mới chia tay anh."
Cô ấy nín khóc mỉm cười. "Vì bó hoa này khiến em rất cảm động, cám ơn anh.
Chúng mình tiếp tục làm bạn trai bạn gái thêm hai ngày nữa nhé."
Lần này tôi thực sự sốc tới mức không nói nên lời.
Nói đơn giản thì ngay hôm đó tôi và cô ấy đã chia tay, không
cần chờ thêm hai ngày.
Tôi không hỏi lý do chia tay, vì dẫu sao có hỏi cũng không
thu được câu trả lời thật lòng.
Vì con gái thường sẽ nói những câu trả lời tiêu chuẩn như kiểu:
anh là người tốt nhưng mình không hợp nhau.
Trả lời kiểu vậy có thể không làm tổn thương người ta, lại
có thể phủi sạch trách nhiệm, nhưng chắc gì đã là suy nghĩ thật trong lòng các
cô gái.
Sau đó tôi quen vài cô gái khác nhưng đều không sâu sắc gì.
Trong đó có một cô gái khiến tôi cảm thấy hứng thú mà cô ấy
dường như cũng có cảm giác tốt về tôi.
Đáng tiếc là khi đó tôi sắp nhập ngũ, tôi không muốn vừa có
bạn gái xong lại phải chia tách vì nhập ngũ, cũng sợ trong lúc nhập ngũ, bạn
gái thay lòng đổi dạ, vì vậy đành bỏ qua.
Còn cô gái đó, sau khi tôi nhập ngũ được hai năm cũng đã bị
cưa đổ.
Bảy năm sau, tôi quen người bạn gái thứ hai, nhưng khi đó
tôi đã đi làm được hai năm.
Chúng tôi quen nhau do bạn bè giới thiệu, cô là kế toán
trong một công ty thương mại.
Nhưng quan hệ lần này chỉ kéo dài được nửa năm.
Thật ra tôi rất quý trọng quãng tình cảm đó, cũng cố hết sức
chăm sóc cẩn thận, nhưng tôi không chịu nổi câu cô ấy luôn nói.
"Nếu anh yêu em, bữa sáng anh sẽ ăn bánh nướng sữa đậu
nành." Đại loại như vậy.
Ý là chỉ cần bữa sáng tôi không ăn bánh nướng sữa đậu nành
cũng có nghĩa là không yêu cô ấy.
Tôi từng nói với cô ấy nhiều lần, nếu cô ấy muốn tôi làm điều
gì đó thì cứ dùng cách nói bình thường thôi.
Có thể nói thẳng là: "em mong anh ngủ sớm một
chút", "em muốn mai anh tới", chứ không phải "nếu anh yêu
em anh sẽ đi ngủ sớm một chút", "nếu anh yêu em mai anh sẽ tới".
Nhưng cho dù tôi nói bao nhiêu lần, cô ấy vẫn cứ nói:
"Nếu anh yêu em anh sẽ không bảo em sử dụng cách nói bình thường."
Thẳng thắn mà nói, cứ lệch pha nhau như vậy cũng là một vấn
đề.
Bởi vì nếu P thì có Q, như vậy nếu không có Q thì tất nhiên
cũng không có P.
Nhưng quan trọng không phải là chuyện có hay không có mà là
liên quan giữa P với Q.
Có lẽ tôi phản ứng hơi quá, nhưng mỗi lần cô ấy dùng cách
nói này, tôi đều thấy rất không thoải mái.
Vì không muốn cãi nhau vì chuyện nhỏ này nên tôi chỉ đành
nén cơn bất mãn lại.
Nhưng cứ kiềm chế như vậy thật ra rất không tốt, vì nó không
khác gì chất thêm thuốc nổ vào trong lòng.
Thuốc nổ không biến mất, chỉ càng ngày càng nhiều, càng ngày
càng nguy hiểm.
Một khi châm ngòi, vụ nổ sẽ cực kỳ kinh khủng.
Một buổi tối, chúng tôi đang trên núi ngắm cảnh đêm, bỗng cô
ấy nói:
"Nếu anh yêu em, anh sẽ vì em mà hái những vì sao trên
bầu trời xuống."
Những lời này đã châm ngòi vụ nổ.
"Nếu em không thích anh, em sẽ cởi quần ra." Tôi
nói.
"Anh nói cái gì?" Cô ấy kinh ngạc.
"Nếu em không yêu anh, em sẽ cởi quần lót ra." Tôi
hỏi: "Em không cởi quần ra à?"
Cô ấy chỉ nhìn tôi, khuôn mặt đầy kinh ngạc.
"Em xem, em không cởi quần ra, chứng tỏ em yêu
anh."
"Anh..."
"Nếu em không ngại, sau này anh sẽ thường xuyên dùng
cách nói này để nói chuyện với em."
Cô ấy chắc rất ngại, vì sau khi ngắm cảnh đêm xong chúng tôi
chia tay.
Bạn bè đều nói tôi quá xúc động, vì chuyện nhỏ như vậy mà
chia tay thật không đáng.
Tuy tôi cũng hối hận vì bản thân đã quá xúc động, nhưng khi
đó tôi mới 28 tuổi, còn rất trẻ, hơn nữa núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun,
sau này tìm một cô bạn gái với cách nói chuyện bình thường hẳn cũng đơn giản.
Không ngờ qua thôn đó rồi, chẳng có cửa tiệm nào, suốt bảy
năm sau, tôi gần như cách biệt với đàn bà con gái.
May là bạn bè của tôi cũng không ít người như vậy, cuộc sống
cũng coi như phong phú, không tới mức trống rỗng.
Nhưng bạn bè lần lượt kiếm được bạn gái, sau đó kết hôn, người
bên cạnh tôi càng lúc càng ít.
Cuối cùng chỉ còn lại mình tôi cô đơn.
Tuy rằng mấy ông bạn kia sau khi kết hôn đều nói thật mong
có lại cuộc sống độc thân tự do, không ai quản thúc như tôi.
Đáng tiếc là loại tự do này chẳng khác nào lơ lửng giữa
không trung, tuy rằng đi theo hướng nào cũng được, song cũng chính vì vậy, bàng
hoàng, bất lực, cô đơn và trống rỗng cũng nhanh chóng theo đuôi.
Không tin, bạn đi hỏi con diều xem, nó thích trên người có
dây hơn? Hay là thích bị đứt dây hơn?
Đương nhiên một người bay trên không trung lâu sẽ khao khát
cảm giác được đạp trên mặt đất.
Tôi thuê nhà ở một mình tại thành phố mới của Đài Nam, không
có bạn cùng phòng, cũng không có bạn cùng nhà.
Sau khi hết giờ làm, tôi thường xem ti vi, lướt web, chơi
game.
Hoạt động có thể làm một mình ở bên ngoài không nhiều, ngoại
trừ nhảy lầu ra thì chỉ có đi xem phim.
Vì vậy thi thoảng tôi lại ra ngoài xem phim.
Ngoại trừ đi làm, ăn cơm, xem phim ra, tôi không nghĩ ra lý
do gì để mình ra ngoài.
Nếu bạn có thể nghĩ ra một lý do giúp tôi, tôi sẽ rất cám
ơn.
Khi vừa hưởng thụ cảm giác tự do một mình, quả thực rất tự tại,
cũng cảm thấy thế giới rộng mở.
Đó là một loại trạng thái "không ai quản ta", muốn
làm gì thì làm.
Nhưng tự do lâu sẽ sinh ra ảo giác "không ai quan tâm đến
tôi".
Sự tồn tại của tôi bắt đầu trở nên mờ nhạt, hơn nữa càng
ngày càng có cảm giác mình chẳng hề tồn tại.
Tôi rất cần một người bạn khác phái, nhưng phương thức sinh
hoạt của tôi rất khó gặp người khác phái.
Cứ bị động chờ bạn bè giới thiệu các cô gái cho cũng chẳng
phải cách, tôi chỉ đành cố gắng cứu vớt.
Tháng một năm nay, một đoàn thể dân gian nào đó muốn làm bà
mối, tổ chức một hoạt động hữu nghị nam nữ.
"Đắt chết người." Tôi vừa nhìn thấy phí báo danh
đã phải bật thốt lên.
Thốt thì cứ thốt, vẫn phải lấy đại cục làm trọng, vì vậy tôi
kiên quyết báo danh.
Hoạt động này diễn ra suốt một ngày, tổng cộng có 30 cặp nam
nữ tham gia.
Từ sáng sớm, lúc tới đăng ký đã phát hiện chỗ đăng ký chẳng
khác gì nhà xí, phân chia rõ ràng nam nữ.
Cô gái phụ trách đưa cho tôi một cái mặt nạ nhỏ che khuất
vùng xung quanh mắt, bảo tôi phải đeo cả ngày.
"Tuyệt đối không được tháo mặt nạ của mình ra, nếu
không sẽ mất tư cách." Cô ấy nói.
"Vậy có thể tháo mặt nạ của người khác không?"
"Cái này..." Cô ấy ngây ra, không trả lời được.
Quy định này tôi cũng hiểu, chỉ có điều tôi thích nói thêm
vài lời với mấy cô gái trẻ thôi.
Để tránh cho các cặp nam nữ chỉ dùng vẻ ngoài để phán đoán lẫn
nhau nên mới thêm luật phải đeo mặt nạ.
Hơn nữa nói thật ra, trai gái đã tham gia loại hoạt động này
vẻ ngoài thường cũng chẳng xuất sắc.
Có điều một đám trai gái đeo mặt nạ trò chuyện, nhìn vào chẳng
khác nào bữa tiệc lai tạp SOD.
Tôi đeo mặt nạ lên, ngắm nghía qua cái gương đặt tren bàn,
khuôn mặt bị che khuất hơn nửa, nhìn thật giống Batman.
"Cô có thấy anh bạn Robin của tôi đâu không?" Tôi
hỏi.
"Hả?" Cô ấy lại ngây người.
"Tôi tự tìm vậy." Tôi lại hỏi. "Cô có muốn ngồi
xe dơi với tôi không?"
Cô ta quay sang giả bộ bận chuyện khác, không để ý tới tôi nữa.
Toàn bộ hoạt động trong ngày, cho dù là đi xe, ăn cơm, trò
chuyện, 30 cặp nam nữ đều mang mặt nạ.
Ngoại trừ tiếp xúc khá lâu với 7 cô gái, với những cô gái
khác đều chỉ là chuồn chuồn lướt nước, hơn nữa ngay cả nước nóng hay lạnh cũng
chẳng rõ.
Luôn có những cậu con trai được các cô gái đặc biệt ưa
thích, cũng có những cô gái được các chàng trai đặc biệt hoan nghênh.
Có thể ghép đôi thành công là những cậu con trai được hoan
nghênh gặp những cô gái được ưa thích.
Không may là, tôi chẳng phải một trong những cậu con trai được
hoan nghênh.
Sau khi kết thúc hoạt động đó được vài ngày, tôi gọi điện
cho bốn cô gái, nhưng chẳng có ai nhận mình rảnh để tới gặp, hơn nữa cũng không
có cô gái nào chủ động gọi điện cho tôi.
Xem ra tham gia hoạt động như vậy chẳng những lãng phí tiền
bạc và thời gian, ngay cả chút tự tin cũng mất.
Còn con đường nào để quen người khác phái đây?
Chẳng lẽ phải đợi con gái đám bạn lớn à?
Lại còn phải đợi thêm vài chục năm nữa, quá chậm. Hơn nữa
ông bạn ấy chắc chắn sẽ giết tôi.
Hay là thử kết bạn qua mạng?
Tôi từng dạo qua mấy trang web kết bạn, ảnh chụp đám con
trai trên trang web đó thật kỳ quái.
Định giả bộ cao quý, mặt hướng về máy ảnh, ưu sầu nhìn về xa
xăm; định giả ngầu, đeo kính râm, trương khuôn mặt như bị táo bón.
Còn cả một ô điền giới thiệu bản thân hoặc quan điểm về tình
yêu. Chẳng lẽ tôi lại phải viết:
"Hỏi thế gian này, tình là vật chi?
Sống chết bên nhau một lời hứa lụy.
Mong cùng em thành người tình thề sinh tử.
Đời đời kiếp kiếp, chết chẳng đổi thay."
Tôi phải viết thế à?
Nếu viết vậy thật, chắc chắn tôi sẽ chết do da gà nổi lên
rơi đầy đất.
Ngày Valentine tháng hai tới rồi, những ngày sát hôm đó thực
sự rất gian nan.
Tôi rất muốn gọi điện thoại tới nhà đài, bảo họ bật khúc
"Biệt ly hạnh phúc" cho đám tình nhân trong thiên hạ nghe.
Tôi không thể cứ tiếp tục như vậy được, tôi phải tìm ai đó
nói chuyện, ai cũng được.
Nhấc di động ra, mở danh bạ, trong đó có rất nhiều tư liệu,
tất cả đều là bạn tốt hoặc đồng bọn trong một giai đoạn cuộc sống nào đó của
tôi.
Nhưng khuôn mặt bọn họ đã sớm trở nên mơ hồ, chỉ còn lại một
dãy số vừa xa lạ vừa xa xôi.
Không có bất cứ ai để tôi ấn phím gọi.
Nếu tuổi thọ trung bình của con người là 70 tuổi, vậy tôi 35
tuổi, vừa hay là điểm chính giữa.
Nửa cuộc sống trước đây, dẫu tốt hay xấu, đẫu sao cũng đã mất,
cũng đã là quá khứ rồi; cuộc sống sau này của tôi, tôi muốn bắt đầu lại một lần
nữa.
Cũng như khi tốc độ chạy của máy tính quá chậm, thậm chí bị
treo, vậy bạn sẽ nhấn nút Reset, khởi động lại máy tính. Tôi quyết định ấn nút
Reset của cuộc đời mình, bắt đầu lại từ đầu.