Thiên Đường - Chương 27- 28

Chương 27: Thời thơ ấu

 

Ngày cuối tuần, hai người cùng nhau tỉnh dấy, nhưng Trần Mặc Đông tự nhiên tỉnh, còn Lộ Nghiên bị cánh tay của Trần Mặc Đông đè nên tỉnh.

“Hôm nay đến chỗ mẹ ăn cơm đi.” Trần Mặc Đông nói với Lộ Nghiên.

Lộ Nghiên quay đầu nhìn đồng hồ mới hơn tám giờ, lại quay người ngủ tiếp.

“Cả nhà Nhiễm Mộng cũng tới.”

“Trần Mặc Đông, em vẫn hơi đau dạ dày.” Lộ Nghiên lập tức quay người đối mặt với Trần Mặc Đông.

“Cố chịu đi.”

Lộ Nghiên cắn răng, trừng mắt nhìn Trần Mặc Đông. 

Lúc hai người tới Trần gia, gia đình Trần Nhiễm Mộng đã tới rồi. Con gái nhỏ của Trần Nhiễm Mộng – Hàn Lạc Ảnh đang bò ngang dọc trên sô pha, ánh mắt Trần Chí Bang không rời khỏi cô cháu ngoại, sợ cô bé sẽ ngã, nhưng bà mẹ của cô bé lại ngồi một bên xem TV, trên TV đang chiếu bộ phim hoạt hình mà Lộ Nghiên cũng thích.

“Sao mới hai tuần không gặp đã gầy đi rồi?” Tôn Uyển Bình – Mẹ Trần Mặc Đông từ bếp bước ra, nhìn thấy Lộ Nghiên là bắt đầu nói những câu quen thuộc. Lộ Nghiên mỉm cười, nhìn mẹ chồng và em dâu cũng rất gầy.

“Con bé Nhiễm Mộng này, chị dâu tới mà không biết chào hỏi. Nghiên Nghiên đừng để ý nó, qua bên kia đi, lát nữa chúng ta cùng ăn cơm.” Mẹ chồng của Lộ Nghiên không hề phản đối chuyện kết hôn, thậm chí càng ngày càng yêu thương cô, nhưng đáng tiếc Lộ Nghiên chỉ qua được cửa ải mẹ chồng mà không vượt qua được cửa ải của em chồng. Thù hận của hai người đã chấm dứt từ khi còn nhỏ, sau đó cũng không hề liên lạc, mối quan hệ này đương nhiên bị đóng băng. Nhưng ngoại trừ hai đương sự, có lẽ không ai biết gì về mối quan hệ này.

Lộ Nghiên định vào bếp giúp mẹ chồng và cô Lí, nhưng cuối cùng bị “đuổi” ra nên đành buồn chán ngồi trong phòng khách nói chuyện với bố chồng, xem Hàn Minh Khải và cậu em chơi cờ, rồi lại xem TV một lúc, cuối cùng sự chú ý của cô chuyển sang cô bé Hàn Lạc Ảnh, cô đến đùa cùng cô bé, cô bé bò lên đùi Lộ Nghiên, cái miệng đầy nước bọt của cô bé chà lên chà xuống khuôn mặt Lộ Nghiên, khiến cô thấy rất vui vẻ.

“Cô bé này thật hiếu động, sau này chắc chắn sẽ rất khỏe mạnh.” Bố chồng Lộ Nghiên ngồi bên cạnh nói.

“Cậu cứ nghỉ ngơi đi, tôi đưa cô bé đi chơi.” Lộ Nghiên nói xong bèn nhìn Trần Nhiễm Mộng ngồi bên, Trần Nhiễm Mộng chỉ liếc nhìn cô rồi lại tiếp tục xem TV. Lộ Nghiên thấy cô ấy không có phản ứng gì nên yên tâm ôm cô bé ra ngoài đi dạo.

Lộ Nghiên ôm cô bé đến chiếc ghế nghỉ ngoài ban công. Lúc này ánh mặt trời vừa chiếu xuống, tuy mùa hạ đã dần bớt nóng nhưng ánh nắng vẫn có chút nóng rát. Lộ Nghiên đặt đứa trẻ ngồi trên đùi mình, quay lưng về phía mặt trời. Lộ Nghiên như tự mình độc thoại, cô khẽ gãi gãi chiếc bụng nhỏ xíu khiến cô bé toét miệng cười khanh khách. Trẻ con tám, chín tháng tuổi là thời kỳ đang mọc răng, một chiếc răng cửa lộ ra trên cái miệng nhỏ nhắn khiến cô bé nhìn rất đáng yêu.

“Không ngờ là cậu lại thích trẻ con thế.”

Lộ Nghiên quay đầu nhìn về phía Trần Nhiễm Mộng, vẻ mặt ngạc nhiên, cô không biết nên cười hay nên lườm lại.

“Cậu không biết rằng đắc tội với em chồng là một chuyện rất đáng sợ sao?”

Lộ Nghiên không trả lời, nguyên nhân cơ bản vì cô không biết nên nói gì.

“Mẹ tôi gọi cậu vào ăn cơm.”

Nói xong câu này, cô đưa tay ôm con gái vào lòng bước đi, Lộ Nghiên thở phào, đi theo vào nhà ăn.

Bước đến bàn ăn, Lộ Nghiên đã thấy bạn nhỏ Hàn Lạc Ảnh đang ngồi trong lòng Trần Mặc Đông. Trần Mặc Đông ngậm đầu ngón tay của bạn nhỏ, hai chiếc đầu một lớn một nhỏ chụm vào nhau đùa nghịch. Lộ Nghiên bước đến ngồi cạnh Trần Mặc Đông, Hàn Lạc Ảnh thấy Lộ Nghiên bèn giơ tay đòi Lộ Nghiên ôm, Lộ Nghiên nhấc đứa trẻ lên, rồi đặt lên đùi mình.

“Đậu Đậu nhà chúng ta đến với bà ngoại nào, để bác con còn ăn cơm, béo lên rồi sẽ sinh cho con một cậu em chứ.”

Lộ Nghiên nghe thấy liền đỏ mặt, vội vàng cúi đầu ăn cơm. Trần Mặc Đông không biết phản ứng ra sao, bèn gắp rau vào bát Lộ Nghiên, mọi người trong nhà thấy vậy đều rất vui vẻ.

Sau bữa trưa, bố và cậu Trần Mặc Đông phải ra ngoài có việc. Hai nhà Trần Mặc Đông và Trần Nhiễm Mộng theo yêu cầu của người lớn ở lại ăn bữa tối. Một lúc sau mẹ và cô Lí cũng đi chợ mua đồ cho bữa tối.

Trần Mặc Đông và Hàn Minh Khải lên sân thượng hút thuốc nói chuyện công việc, Lộ Nghiên và Trần Nhiễm Mộng đều chăm chú xem phim hoạt hình trên TV. Lộ Nghiên nghĩ may mà trên thế giới này còn có thứ khiến cả hai có thể giữ được tình trạng hòa bình nhất.

“Nhiều năm rồi, hình như cậu cũng không thay đổi gì, vẫn mang dáng vẻ điềm đạm, ngoan ngoãn nghe lời nhỉ.”

Nghe thấy câu nói này, Lộ Nghiên bèn phủ định suy nghĩ vừa nãy của mình. Quả nhiên sự hòa bình này không thể kéo dài lâu. Tuy khẩu khí của Trần Nhiễm Mộng ôn hòa, nhưng Lộ Nghiên không hề cảm thấy như vậy.

“Cậu có gì thì nói thẳng đi.”

“Tôi chỉ định nói cậu không phải là người dễ bắt nạt.”

“Tôi làm gì mà để cậu phải khi dễ?”

“Để tôi khi dễ? Cậu thả kiến vào trong cốc nước của tôi, dỡ rách túi gấm của tôi. Không ngờ lại là tôi khi dễ cậu?”

“Tại cậu ném túi gấm của tôi vào nhà vệ sinh trước.”

“Vậy nên cậu mới thả kiến vào trong cốc nước của tôi?”

“Không phải sau đó cậu cũng thả kiến vào cốc của tôi sao?”

“Lộ Nghiên, cậu lúc nào cũng mang cái dáng vẻ này, chính mình đã làm sai còn hùng hồn nói nữa, cứ như chuyện này chẳng hề liên quan gì đến cậu vậy.”

“Tôi có sai, nhưng cậu cũng sai trước tôi.”

“Giả dối.”

Lộ Nghiên tức giận, không muốn nói chuyện với cô ấy nữa.

“Từ nhỏ đã giả vờ thục nữ, thế mà đám nam sinh không có mắt, còn viết thư tình cho cô nữa. Đúng là buồn cười.”

Lộ Nghiên không nhớ khi còn nhỏ mình từng nhận được thư tình. Cô không để ý Trần Nhiễm Mộng nữa, một mình nghịch ngợm chiếc điều khiển từ xa.

“Hàn Minh Khải, anh đến thật đúng lúc, lẽ nào anh không nhận ra chị dâu của chúng ta chính là đối tượng anh thầm mến hồi lớp ba sao?”

Những lời Trần Nhiễm Mộng vừa nói ra khiến cả ba cùng kinh ngạc, nhưng Lộ Nghiên bỗng dưng hiểu được những phiền phức mà Trần Nhiễm Mộng gây ra cho cô đều là vì nguyên nhân người đàn ông mình thích viết thư tình cho người con gái khác. Đúng là tâm lý đố kỵ của phụ nữ thật đáng sợ. Nhưng Lộ Nghiên không hề nhớ từng có chuyện như vậy.

Hàn Minh Khải chăm chú nhìn Lộ Nghiên, sau đó dường như nhớ ra chuyện gì đó.

“Em thực sự đã lớn thế này rồi, đúng là không nhận ra, cô ấy không nhắc thì anh cũng không nhớ.” Hàn Minh Khải nở nụ cười, như thể bạn bè cũ gặp lại nhau, điều đó khiến Lộ Nghiên không hề cảm thấy ngượng ngùng.

Hàn Minh Khải ôm Trần Nhiễm Mộng rời đi, miệng thầm thì nói: “Em đúng là ấu trĩ, chuyện đã bao nhiêu năm rồi, đều tại người phụ nữ hẹp hòi của em vẫn còn nhớ…”

Lộ Nghiên liếc nhìn Trần Mặc Đông, sau đó ngồi xuống sô pha xem TV.

“Có gì đáng cười? Anh cười sao phải nín nhịn thế?” Lộ Nghiên véo Trần Mặc Đông.

“Anh nghĩ đến lần Trần Nhiễm Mộng còn nhỏ bị em thả kiến.”

“Sau này cô ấy cũng thả vào cốc của em mà. Có điều em đã đoán ra trước rồi nên mới không bị dọa thôi.”

“Xem ra đúng là không thể khinh thường em.”

Lộ Nghiên trừng mắt lườm Trần Mặc Đông.

 

Bữa tối khá thoải mái. Lộ Nghiên cho rằng cả nhà Trần Nhiễm Mộng sẽ ra về, không ngờ tâm tình cô ấy cũng không quá tệ đến mức như vậy. Trong bữa ăn, thi thoảng cô ấy còn trêu chọc Trần Mặc Đông đôi ba câu.

Hai nhà cùng rời khỏi Trần gia. Trước khi lên xe, Lộ Nghiên tạm biệt bố mẹ, rồi nắm tay cô bạn nhỏ Hàn Lạc Ảnh.

“Chị dâu có thời gian thì tới nhà chơi.”

Xưng hô đột ngột của Trần Nhiễm Mộng khiến Lộ Nghiên nhất thời không biết phản ứng thế nào, mãi một lúc mới cất tiếng đồng ý.

Buổi tối Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông nằm trên giường, Lộ Nghiên nghĩ lại chuyện ngày hôm nay thực sự có chút chấn động tâm lý.

“Anh nói xem, số em không dễ dàng mới gặp được một bà mẹ chồng tốt thì lại đụng phải một cô em dâu oan gia.”

“Hai người không hòa hợp sao?”

“Em nói thẳng với anh, chắc chắn tiểu thư Trần Nhiễm Mộng ấy không hề thành thật chút nào.”

Trần Mặc Đông cười: “Hai người bọn em đúng là hiểu nhau. Theo những gì anh hiểu về Nhiễm Mộng, em ấy chắc chắn có mưu đồ.”

“Sao anh lại không khoan dung như thế? Sao có thể nói về em gái mình như vậy?”

“Em nghĩ khác sao?”

“Em vẫn chưa mất trí.”

“Vậy thôi không nói nữa.”

“Ở đâu ra cái kiểu nói một nửa rồi lại không nói nữa?”

Trần Mặc Đông cởi áo Lộ Nghiên nhưng cô không chịu, cô muốn lấy nó làm điều kiện.

“Đây là nghĩa vụ vợ chồng đấy.”

“Nhưng em không muốn.”

Trần Mặc Đông gõ lên trán cô một cái, rồi giơ cánh tay cho cô xem.

“Anh có dấu răng của một cô gái khác, vậy mà vẫn còn cố tình cho vợ mình xem. Anh thật đáng ghét!” Lộ Nghiên sớm đã để ý tới vết sẹo nhạt này, quả thực cô không nhìn ra đó là dấu răng, nhìn kỹ chỉ thấy hơi giống. Cô vẫn luôn muốn hỏi rõ anh, nhưng cuối cùng lại quyết định không mở miệng. Vừa nãy nói như vậy, cô chỉ muốn trêu chọc anh một chút.

Trần Mặc Đông hình như không có ý định trả lời, anh hạ cánh tay xuống, nhắm mắt ôm lấy Lộ Nghiên.

Lộ Nghiên cảm thấy đầu óc mình hôm nay rất linh hoạt vì những ký ức trước đây rất lâu bất ngờ hiện lên rõ ràng.

“Là em cắn à?”

“Em nói xem?”

Lộ Nghiên nhớ lại hồi học lớp bốn, cô từng bị một cậu con trai chặn đường. Người con trai đó hình như nói gì liên quan đến chuyện không được bắt nạt Trần Nhiễm Mộng nữa. Không biết lúc ấy Lộ Nghiên lấy đâu ra dũng cảm, cô chạy tới đá người con trai kia một cái, thấy anh ta định đánh lại, cô túm lấy cánh tay anh ta cắn mạnh. Người con trai kia hình như rất tức giận, định giơ tay lên đánh cô, nhưng anh ta giơ tay lên mà mãi không thấy hạ xuống. Cuối cùng anh ta chỉ chăm chú véo mặt cô khiến cô đau đến mức chảy nước mắt.

Trên đường về, đúng lúc Lộ Nghiên gặp Lỗ Mạn đang đi tìm cô. Lỗ Mạn hỏi mặt cô làm sao, Lộ Nghiên chỉ trả lời lúc đi học tự mình véo má nhiều quá. Kết quả Lỗ Mạn thử véo hai cái, cũng từ đó cô ấy phát hiện véo má Lộ Nghiên rất thích.

“Lớn như vậy mà còn đi bắt nạt trẻ con, anh không biết xấu hổ à?”

“Cả ngày bị Trần Nhiễm Mộng làm phiền nên anh bất đắc dĩ thôi.”

Đúng vào thời điểm kích tình, Lộ Nghiên lại phản ứng rất hờ hững.

“Tập trung chút đi.”

“Em đang nghĩ hồi em học lớp bốn thì anh đã học trung học rồi. Anh đúng là già.”

Trần Mặc Đông tiến mạnh vào, Lộ Nghiên cũng không có sức lực nghĩ tới chuyện khác nữa.

Buổi sáng tỉnh dậy, Lộ Nghiên nhìn đồng hồ phát hiện mình sắp muộn giờ làm, cô gạt tay Trần Mặc Đông ra khỏi người, dậy mặc quần áo, rửa mặt, không quên thầm nguyền rủa tội ác của Trần Mặc Đông.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Lộ Nghiên thấy Trần Mặc Đông đang nằm nghiêng trên giường nhìn về hướng cô, nhưng cô cảm thấy rõ ràng trong mắt anh không phải hình ảnh của cô mà là chuyện khác.

“Không ăn sáng à?” Giọng Trần Mặc Đông hơi khàn, có chút gợi cảm, nhưng tâm trí Lộ Nghiên lúc này đã sớm nhảy nhót tới tận công ty. Không phải cô vì món tiền thưởng chuyên cần, nhưng tính cô cố chấp nên chưa bao giờ để mình đi làm muộn.

Mặc dù thỉnh thoảng hai người cũng cùng đi một đường, nhưng Lộ Nghiên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đi nhờ xe của Trần Mặc Đông. Mà Trần Mặc Đông cũng không hề đề nghị chở Lộ Nghiên đi làm, đây cũng được coi là hẹn ước ngầm giữa hai người. Thời gian hai người đi làm không giống nhau, đa số Trần Mặc Đông đều thức dậy sau Lộ Nghiên. Từ nhỏ Lộ Nghiên đã có thói quen ăn sáng, vì thế hiện giờ cô thường dành hơn hai mươi phút ăn sáng rồi mới đi làm. Vì thế bữa sáng của Trần Mặc Đông đương nhiên cũng được cô chuẩn bị. Tuy nhiên, điều đáng ghét là mỗi lần Lộ Nghiên hết giờ làm về nhà đều nhìn thấy bát đũa Trần Mặc Đông ăn buổi sáng đang nằm trong bồn rửa bát. Mỗi lần như vậy cô đều nhẫn nhịn rửa sạch bát đũa và ngày hôm sau vẫn chuẩn bị bữa sáng cho Trần Mặc Đông. Đã vô số lần Lộ Nghiên thầm mắng khinh bỉ mình, nhưng kết quả lần nào cũng như nhau.

“Không kịp nữa rồi.” Lộ Nghiên nhìn mình trong gương, cảm thấy mọi thứ đều ổn, cô quay người bước về phía cửa phòng.

“Chúng ta có con đi.”

Lộ Nghiên dừng chân, quay đầu nhìn vẻ mặt Trần Mặc Đông, anh không giống như đang nói đùa, nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười. Lộ Nghiên nhìn anh, không biết mình nên phản ứng ra sao, cô luôn muốn điều đó, chỉ là không hề nói ra, cô vẫn cho rằng hiện tại Trần Mặc Đông chưa muốn có con.

“Em không đồng ý sao? Anh còn nghĩ là em rất thích trẻ con chứ.”

Lộ Nghiên xác định không phải anh đang đùa, cô có chút xúc động chạy nhanh tới bên giường, sau đó nhảy lên người Trần Mặc Đông, may mà Trần Mặc Đông phản ứng nhanh, đỡ lấy cô. Lộ Nghiên cúi đầu hôn môi anh hai cái liên tiếp, sau đó cười thành tiếng.

“Anh thực sự muốn sao?” Lộ Nghiên dùng cả hai tay nhéo má Trần Mặc Đông.

Trần Mặc Đông kéo tay cô xuống, không nói gì, mà chỉ nhìn thẳng khuôn mặt của Lộ Nghiên.

“Sao tối qua không nói?” Lộ Nghiên vẫn nhớ mình phải đi làm cho kịp giờ, cô lập tức đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo.

“Hôm qua lúc anh muốn nói thì em đã ngủ rồi.”

Lộ Nghiên bước ra khỏi cửa nhà vẫn không kìm nén được niềm vui, nhưng cô bắt đầu hối hận vì phản ứng vừa rồi quá lộ liễu, cô như vậy làm sao có thể đấu trí với một Trần Mặc Đông tâm cơ thâm sâu. Lộ Nghiên nghĩ cô cảm thấy hạnh phúc vì sau này mình sẽ có một đứa trẻ của riêng mình, chứ không phải vì cảm kích chuyện Trần Mặc Đông đã đồng ý có con, bằng không đó chỉ là sự ban ơn của Trần Mặc Đông mà thôi. Vừa đi vừa nghĩ, lúc Lộ Nghiên tới công ty cũng vừa đúng chín giờ.

 

 

Chương 28: Những ngày tháng thường nhật

 

Từ Grand Capital, Trần Mặc Đông xuất phát đi công tác. Lúc ấy Lộ Nghiên đang tìm tư liệu bên tủ tài liệu cạnh cửa sổ, đúng lúc cô quay đầu nhìn ra bên ngoài thì thấy Trần Mặc Đông cúi người ngồi vào xe.

Buổi tối hôm trước, hai người trải qua mấy lần kích tình, khiến sáng nay tỉnh dậy Lộ Nghiên phát hiện nhiều dấu vết lưu lại trên cơ thể mình. Cô mặc kệ Trần Mặc Đông vẫn còn đang ngủ, cố gắng tạo vài dấu tích trên người anh. Cuối cùng buổi sáng ấy cả hai người nằm trên giường vui vẻ đùa nghịch nhau một trận.

Lộ Nghiên mang tư liệu vừa tìm được về chỗ ngồi, đang muốn gửi một tin nhắn cho Trần Mặc Đông thì lúc cô vừa cầm điện thoại lên lại có tin nhắn.

“Này, ai mà lại có sự liên kết tâm linh với em đến vậy?” Vân Trạch ở bên cạnh trêu chọc Lộ Nghiên, cô đáp trả anh bằng ánh mắt “đừng có quản việc của người khác” khiến Vân Trạch cười cười rồi lại cắm đầu vào sửa PPT.

“Anh xuất phát rồi.” Tin nhắn của Trần Mặc Đông vừa tới.

“Em thấy rồi.” Lộ Nghiên nhắn tin lại, ngẫm nghĩ bổ sung thêm một câu: “Khi nào anh về, em đi đón anh.” 

“Quà?” Lộ Nghiên thực sự khâm phục năng lực bày tỏ của Trần Mặc Đông nhưng cô cũng khâm phục cả chính mình vì khả năng thấu hiểu con người đó nữa. Ý nghĩa của tin nhắn này là: “Em muốn quà gì, anh sẽ mua cho.” Trần Mặc Đông vốn chán ghét chuyện nhắn tin vô cùng, cô đoán chắc lúc này đang có người khác ở cạnh nên anh chỉ có thể lựa chọn hình thức liên lạc này, đúng là “tiếc chữ như vàng”, có thể giảm bớt chữ nào thì giảm tận lực.

Lộ Nghiên suy nghĩ vấn đề này mất tận năm phút, ngay cả Vân Trạch cũng phải ngẩng đầu lên lần nữa:

“Anh nói này em gái, em có chuyện gì không hiểu thì có thể hỏi anh, đừng tự làm khó mình như vậy.”

Lộ Nghiên cười cười, sau đó lòng đã sáng tỏ thông suốt, cô thật sự không muốn bất cứ thứ gì cả. Thực ra cô cảm thấy mình lúc nào cũng cố gắng không làm phiền Trần Mặc Đông nên cô quyết định muốn tìm một món quà gì đó đặc biệt một chút để làm khó anh. Nhưng cô ngẫm nghĩ trên đời này có tiền thì không gì không tìm được cả. Vì thế, Lộ Nghiên quyết định không làm khó chính mình nữa, cô trả lời tin nhắn của Trần Mặc Đông rồi cắm đầu vào đám tài liệu trên tay.

Vì Trần Mặc Đông đi nước B công tác nên “kế hoạch tạo người” bèn gác lại. Lộ Nghiên ôm túi lớn túi nhỏ về nhà mẹ đẻ. Hết giờ làm cô mới về nhà thu dọn đồ đạc nên lúc đến nơi, hai vợ chồng Nguyễn Minh Ngữ đã ăn cơm rồi, Lộ Nghiên nói mấy lần là không cần làm cơm cho cô nữa nhưng Nguyễn Minh Ngữ vẫn đi vào bếp nấu vài món cho cô.

Lộ Nghiên theo mẹ vào bếp, đứng bên cạnh Nguyễn Minh Ngữ.

“Sao con càng lớn lại càng dính lấy người khác thế này?”

Lộ Nghiên sững sờ giây lát, rồi cũng cảm thấy hành động của mình hiện tại hơi kỳ lạ. Nhưng hương thơm ngào ngạt của mấy món ăn khiến Lộ Nghiên không còn sức để nghĩ nữa, cô bưng bát ra phòng khách, vừa ăn cơm vừa xem TV cùng bố.

“Lộ Hi đâu ạ?”

“Thuê phòng với bạn ở ngoài rồi. Ai như con, kết hôn rồi mà vẫn chạy về nhà.”

“Mẹ cũng nói đây là “nhà” mà, không chạy về đây thì chạy đi đâu được ạ.” Lộ Nghiên trả lời.

 

Sau lúc tan làm ngày thứ sáu, Lộ Nghiên về nhà, cô thu dọn nhà cửa sơ qua cũng mất hơn nửa tiếng. Việc dọn dẹp nhà cửa này, Lộ Nghiên không ghét, nhưng cũng không thích. Sở dĩ hiện tại cô chịu khó làm như vậy hoàn toàn vì tính cách thích sạch sẽ nhưng lại lười biếng của Trần Mặc Đông tạo nên. Trần Mặc Đông không hề có ý niệm gì về chuyện làm việc nhà, mà anh cũng không cho rằng chuyện đó là sai. Lúc mới kết hôn, hành động này của Trần Mặc Đông khiến Lộ Nghiên rất khó chịu, nhưng dần dà theo thời gian, cô lại rất thoải mái, coi như mình làm mấy chuyện này để giảm béo, dù rằng cô không cần phải giảm béo.

Mỗi lần Lộ Nghiên làm tổng vệ sinh, thỉnh thoảng dưới con mắt giận dữ của cô, Trần Mặc Đông cũng đi cất dao kéo vào ngăn bàn, cất gọn những đồ vật đang bày ra mà Lộ Nghiên vừa lau sạch, giúp Lộ Nghiên gỡ rèm cửa xuống, hoặc ấn tắt mở chiếc máy giặt… Tuy nhiên nếu bảo anh đi giặt một cái giẻ lau, hoặc rửa một cái chén thì còn khó hơn chuyện lên trời. Trong trí nhớ của Lộ Nghiên, Trần Mặc Đông cũng đã từng làm qua chuyện này, chỉ là cô quên mất khi nào, như thể hình ảnh đó chỉ là ảo giác của cô thôi.

“Em có thể tìm người giúp việc theo giờ làm những chuyện này mà.”  Khi Trần Mặc Đông không muốn làm, anh sẽ hờ hững nói câu này.

“Anh đúng là lười thối ra.”

Vì Lộ Nghiên liên tiếp nhượng bộ nên rõ ràng khiến người đàn ông nào đó càng thêm lười biếng. Lộ Nghiên chưa từng nghĩ đến chuyện thuê người giúp việc theo giờ, cô không thể chịu được việc một người lạ ở trong nhà mình, đồ đạc trong nhà bị người khác chiếm giữ hoặc sắp xếp. Sở dĩ cô thích công việc vệ sinh ngôi nhà nguyên nhân cơ bản cũng vì vậy.

Lộ Nghiên chọn ngày thứ sáu quay về nhà riêng của mình là vì muốn có một ngày nghỉ cuối tuần trọn vẹn. Trước đó cô đã gọi điện cho gia đình hai bên, sau đó lăn ra ngủ no giấc đến tận sáng hôm sau, mãi đến khi thấy đói bụng mới từ giường bò dậy.

Buổi chiều Lộ Nghiên không có việc gì để làm nên cô quyết định xem lại một bộ phim trước kia mình rất thích. Hồi thiếu niên, cô thích những phim tình cảm của Hongkong, lớn hơn một chút lại thích phim tình cảm Âu Mỹ, hiện giờ cô lại thích những phim điện ảnh được tuyên truyền rầm rộ, thường là thị phi không rõ, thiện ác lẫn lộn. Tuy nhiên có những thứ vẫn không hề thay đổi, ví dụ như sở thích của cô với phim hoạt hình. Không thể nói một người đã trưởng thành thích xem phim hoạt hình là vẫn còn ngây thơ – cách nói ấy hoàn toàn không có tính khoa học. Lộ Nghiên kiểm nghiệm chính mình vẫn luôn thích những bộ phim hoạt hình kinh điển kia vì cô xem chúng nhiều nhất, đặc biệt là trong giai đoạn cô đã trưởng thành.

Đôi khi sở thích của con người đến từ việc được gây dựng liên tục thành thói quen, ví dụ như nghe một bài hát rất nhiều sẽ cảm thấy nó rất xuôi tai, thậm chí rất hay; quan sát một người nào đó lâu dài, bất kể hình dáng người đó có bao nhiêu điểm không thuận mắt thì dần dà cũng sẽ thành thói quen nhìn ngắm người đó. Khi còn nhỏ, việc mở rộng kiến thức của Lộ Nghiên đa số dựa vào việc đọc sách, lên cấp hai cô mới bắt đầu dần quen với Internet và hiểu biết về phim ảnh, có mấy bộ phim mà cô xem đi xem lại vài lần, càng xem lại càng thích.

Lúc này Lộ Nghiên đang ngồi trên mạng, có một quảng cáo về cuộc thi khiêu vũ hiện lên với hình ảnh của siêu sao M, cô chợt nhớ tới một bộ phim của ông ấy từ hơn hai mươi năm trước, cô ngồi tìm trên mạng nhưng lại không tìm được bộ phim đó.

Ngoài những lúc dọn dẹp nhà cửa, Lộ Nghiên rất ít khi vào phòng làm việc của Trần Mặc Đông. Cô luôn cảm thấy những lúc anh không ở nhà mà vào phòng làm việc của anh như thể mình đang vụng trộm làm gì đó không đúng. Tuy nhiên, tháng trước khi quét dọn nhà cửa, cô nhìn thấy một chiếc hộp xanh sẫm có rất nhiều đĩa CD của siêu sao M, đúng lúc ấy Trần Mặc Đông bước vào phòng làm việc, lấy lại chiếc hộp để vào chỗ cũ. Lộ Nghiên nghĩ nếu Trần Mặc Đông là người mê ca nhạc như vậy thì những chiếc đĩa ngày xưa chắc anh ấy cũng sưu tầm cất giữ. Có điều, Lộ Nghiên chưa từng dám nghĩ Trần Mặc Đông cũng là người biết hâm mộ một ngôi sao nào đấy.

Vị trí của chiếc hộp đựng đĩa vẫn không thay đổi, Lộ Nghiên mở ra tìm trong đống CD, quả nhiên anh sưu tầm toàn bộ, vỏ đĩa đựng đã mang dấu vết của thời gian lâu năm. Lộ Nghiên thầm đoán chắc sau này Trần Mặc Đông mới tìm thấy những bản gốc, dưới góc bên phải vỏ hộp là chữ “Thư” phồn thể, nét chữ hơi giống Trần Mặc Đông viết. Lộ Nghiên ngẫm nghĩ, đoán là nét chữ hồi trẻ của anh. Trên những chiếc đĩa khác cũng có chữ này, cùng một vị trí, cùng một nét bút.

Ngày Trần Mặc Đông đi công tác trở về là ba tuần sau đó. Hết giờ làm, Lộ Nghiên về nhà thay quần áo rồi mới tới sân bay. Không ngờ chuyến bay bị trễ nên Lộ Nghiên đành phải ngồi nghịch trò chơi trên điện thoại để đợi anh.

Chiếc điện thoại trước kia của Lộ Nghiên sau vô số lần mất đi tìm lại cuối cùng cũng đã hoàn toàn biến mất. Cô suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng quyết định không mua điện thoại mới nữa mà sẽ dùng chiếc điện thoại Trần mặc Đông đang sử dụng. Không ngờ mấy ngày sau, Trần Mặc Đông lại đưa cho Lộ Nghiên một chiếc điện thoại mới với kiểu dáng y hệt như của anh.

“Sao lại là loại này?”

“Không phải em nói là muốn loại điện thoại anh đang dùng sao?”

“Ý của em là anh đưa cho em cái cũ, anh có thể đổi sang loại mới mà.”

“Vì sao em muốn dùng cái cũ này?”

“Vì nếu đánh mất sẽ không quá tiếc.”

“Em đúng là tự lừa gạt mình quá độ rồi đấy. Bất kể chúng cũ hay mới, thì giá trị của chúng đều như nhau mà.”

“Em cứ nghĩ vậy đấy, anh quản được sao?”

Lộ Nghiên kiên quyết không dùng chiếc điện thoại mới, cuối cùng người phải thỏa hiệp chỉ có thể là Trần Mặc Đông. Nhưng vì điện thoại của hai người giống nhau nên thỉnh thoảng cũng xảy ra vài cảnh dở khóc dở cười. Ví dụ như Lộ Nghiên đã vài lần cầm điện thoại Trần Mặc Đông đi làm, đến công ty cô mới phát hiện mình cầm nhầm, nhưng may mà ngày hôm đó Trần Mặc Đông cũng đến Grand Capital, Lộ Nghiên chỉ có thể chạy lên phòng làm việc của Trần mặc Đông để đổi điện thoại. Trần Mặc Đông khi đó chắc chắn sẽ mang vẻ mặt cam chịu, bất lực vô cùng, ánh mắt hơi mang vẻ coi thường, nhưng Lộ Nghiên khi đó cũng không thèm “tính toán” với anh, lúc sắp đi còn nhỏ giọng nói một câu: “Vừa nãy có hai cuộc điện thoại gọi tới, cùng là một người, hơn nữa tên hiện lên là tên con gái, nhưng em không nghe đâu”, sau đó cô vắt chân nhanh như chớp chạy khỏi đó.

Trong lúc tạm ngừng chơi, Lộ Nghiên ngẩng đầu lên thì thấy Trần Mặc Đông và hai người nữa đang đi về phía cô. Hai người nhìn nhau mỉm cười. Lúc đến gần, Trần Mặc Đông giơ tay ấn mạnh chiếc mũ đang đội trên đầu của Lộ Nghiên. Nếu không phải vì có người khác ở đây, cô sẽ không do dự lườm anh một cái. Cô nhìn hai người đi bên cạnh anh, cảm thấy có chút quen quen. Sau khi Trần Mặc Đông giới thiệu, cô mới nhớ hai người này là hai nhân vật quan trọng của bộ phận nào đó trong công ty, nhìn cả hai đều như trên ba mươi tuổi. Họ mỉm cười bắt tay, quan sát, nhìn cô có chút không tự nhiên.

Trên đường về nhà, cả Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông đều hơi mệt mỏi. Máy bay chậm hơn ba giờ, Lộ Nghiên ngồi đợi cũng mệt, mắt lại chăm chú dán vào màn hình chiếc điện thoại nên hiện giờ rất mệt mỏi, miệng ngáp không ngừng.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Lộ Nghiên cảm thấy Trần Mặc Đông đang nằm sát phía sau lưng mình, lúc ấy cô mới nghĩ chuyện ngày hôm qua đã thực sự xảy ra. Lộ Nghiên chưa từng nghĩ mình lại là người nhẫn nại chờ đợi đến vậy.

Đầu Lộ Nghiên gối đầu trên cánh tay Trần Mặc Đông, cánh tay còn lại của anh vắt qua eo, nắm lấy bàn tay phía trước ngực cô, hơi thở anh phả nhẹ sau vai cô. Lộ Nghiên thấy buồn buồn, không chịu được bèn giơ tay ra gãi. Trần Mặc Đông kéo tay cô xuống, rồi đưa tay xoa nhè nhẹ nơi cô vừa gãi.

“Vẫn ngứa sao?”

“Anh đừng thở mạnh thì em sẽ không bị buồn.”

Lộ Nghiên hơi nhích người một chút, Trần Mặc Đông bèn đưa tay giữ chặt, cô chỉ có thể đấu sức với anh. Cuối cùng cô cũng quay người được, nằm đối mặt với Trần Mặc Đông, tìm một tư thế thoải mái chui vào lòng anh. Trần Mặc Đông thuận thế, đưa chân vòng qua người Lộ Nghiên. Lộ Nghiên cũng theo quán tính đặt tay trên má Trần Mặc Đông, hai người cứ thế ôm nhau ngủ tiếp.

 

Vừa đầu mùa đông, Lộ Nghiên cảm thấy rất kỳ lạ: Dù đã kết hôn đã gần một năm nhưng dường như hai người vẫn là hai cá thể riêng biệt. Tuy nhiên, đôi khi cô cũng cảm thấy hai người đã hòa hợp, hoặc đôi khi cô lại nghĩ có thể thời gian kết hôn vẫn ngắn nên còn cần thêm nhiều thời gian nữa để hòa hợp thành một thể thống nhất.

“Hồi nhỏ anh có thói quen viết nhật ký không?” Lộ Nghiên đang xem TV, bỗng dưng nhớ ra vấn đề vô can này.

“Hỏi vấn đề này làm gì?”

“Nói thế chắc là không rồi. Như vậy cũng đúng, anh chắc chắn không giống người có thể làm những chuyện như thế.”

“Anh đâu nói là mình không viết.”

Mắt Lộ Nghiên sáng lên, “Vậy cho em xem với.”

Trần Mặc Đông lôi một cuốn sổ nhỏ từ ngăn kéo thấp nhất của bàn làm việc đưa cho Lộ Nghiên. Lộ Nghiên mở cuốn sổ, chữ viết nắn nót nhưng nội dung lại lộn xộn, bên trên kể lể chuyện này, bên dưới đã kể sang chuyện khác, đa số nội dung đều là những chuyện phiền phức của ngày nhỏ.

“Hồi nhỏ anh rất yêu mẹ sao?” Nhật ký của Trần Mặc Đông thỉnh thoảng lại xuất hiện những câu viết về vẻ đẹp của mẹ anh và những câu nói về việc anh thích bà thế nào.

“Anh viết vậy sao?” Trần Mặc Đông đến cạnh Lộ Nghiên, cùng xem nhật ký với cô: “Chính anh cũng không nhớ mình đã từng viết những điều này. Cuốn sổ này mấy năm trước dọn phòng anh mới tìm thấy.”

“Như vậy mà cũng gọi là nhật ký, tổng cộng được vài trang, không hề có tí gì viết khi anh lớn lên cả, như thời gian đại học chẳng hạn.”

“Những chuyện ngày nhỏ đều đáng nhớ, chứ những chuyện sau này anh chỉ mong sao sớm quên đi nên mới không phí thời gian để ghi lại.”

“Vậy anh cũng không xấu hổ thừa nhận nó là “thói quen” chứ?”

Trần Mặc Đông mỉm cười, cất cuốn sổ Lộ Nghiên vừa đặt bên cạnh vào ngăn kéo, “Anh có rất nhiều thứ của em hồi nhỏ đấy.”

“Mẹ em đưa cho anh sao?”

“Tự anh xin đấy.”

“Đúng là anh có thói quen thu thập đồ cũ.”

“Bài đầu tiên của em là viết về cây nho trong tiểu khu lúc nhà em vẫn ở đó chưa chuyển đi; bài thứ hai viết về cây hoa hòe và con sóc nhỏ; bài thứ ba viết về Lộ Hi; bài thứ tư…”

“Dừng! Anh đúng là quá nhàn rỗi, còn có thời gian rảnh rỗi đi đọc những tác phẩm thời ngây thơ của em.”

“Vậy ý của em là đồng ý đưa những tác phẩm gần đây của mình cho anh đọc?”

Lộ Nghiên lườm anh một cái. Tuy cô thực sự có thói quen viết nhật ký, nhưng tuyệt đối không thể đưa anh đọc vì hiện tại những điều cô viết ra đã không còn hồn nhiên ngây thơ như khi còn bé nữa.

“Chi bằng chúng ta cùng trao đổi nhật ký thời đại học đi?”

Trần Mặc Đông nhìn chằm chằm vào Lộ Nghiên, cuối cùng cười bất lực: “Rốt cuộc em định làm gì vậy?”

“Không có gì, vui đùa thôi mà.” Lộ Nghiên cũng mỉm cười bất đắc dĩ.

“Sổ sách của anh đều đặt trên giá sách trong phòng làm việc, nếu em hứng thú thì có thể tự xem, còn về phần em, anh bỏ qua cho đấy.”

Buổi tối hôm đó, khi hai người từ nhà mẹ chồng Lộ Nghiên về nhà, cô nhân lúc Trần Mặc Đông đi tắm, “quang minh chính đại” bước vào phòng làm việc của anh. Cô tìm thấy mấy quyển sách đại học trên giá sách, rồi lại thấy hai phong thư. Cô cảm thấy rất mơ hồ, nhưng cuối cùng vẫn không mở ra mà lại đặt vào chỗ cũ.

“Xem chưa?” Trần Mặc Đông đã nằm trên giường đọc báo, thấy Lộ Nghiên bước vào bèn bỏ tờ báo xuống, ánh mắt mang theo nụ cười mờ ám.

“Em không muốn xem nữa.”

Nói xong, Lộ Nghiên bước vào phòng tắm, Trần Mặc Đông cũng bước theo sau…

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3