Không thể quên em - Chương 42

4. Cạm bẫy của
tình mẹ

“Cậu nói gì? Cậu muốn
kết hôn với anh ta?!”, Tăng Tử Ngạo nhìn Tang Du vẻ không tin nổi, “Này, này, cậu
có biết trái tim tôi đã tan vỡ thành bao nhiêu mảnh không?

Con bé chết tiệt,
sao lại phớt lờ cảm nhận của tôi thế hả? Còn cần tôi giúp cậu khắc một cái dấu
ngụy tạo hai giấy chứng nhận độc thân nữa hả? Cậu quá đáng thật!”.

“Này, cậu hung hăng
cái gì? Không giúp tôi thì thôi. Tôi xem cậu là anh em mới giao nhiệm vụ cực khổ
mà quang vinh này cho cậu đó.”

“Tại sao chuyện tốt
cậu không nhớ tới tôi? Mà chuyện này lại nghĩ đến tôi? Tôi và anh ta là tình địch!
Cô gái, tình địch đấy, cậu có hiểu không? Tăng Tử Ngạo này mà giúp khắc con dấu
cho anh ta, để anh ta cưới cậu thì mẹ kiếp, tôi đúng là một thằng ngu!”

“Này! Lần trước cậu
bảo tôi tìm anh ấy để bàn bạc, cậu cũng đâu có tức tối thế này?”, Tang Du đóng
luôn laptop của anh lại, “Hỏi cậu lần cuối, có khắc không? Nếu không làm thì
tôi tìm người khác”.

Căng thẳng một lúc
lâu, cuối cùng Tăng Tử Ngạo cũng nhận lời khắc con dấu cho Tang Du, ngụy tạo giấy
chứng nhận độc thân. Vì cô và Thẩm Tiên Phi kết hôn không muốn cho trường và
Hoàng Đình biết nên mới phải ra hạ sách này. Tăng Tử Ngạo là cao thủ khoa máy
tính, nhờ anh làm một con dấu không phải là chuyện khó.

Tang Du nhờ anh dùng
máy tính khắc con dấu của Tang thị, cô đã thấy nhiều lần, một phần là quen thuộc,
mặt khác cô muốn chọc tức Tang Chấn Dương, những việc ông không cho làm thì cô
càng phải làm, hơn nữa còn lấy danh nghĩa Tang thị để chứng minh.

Không lâu sau, Tăng
Tử Ngạo đã làm cho cô một tờ chứng nhận giả, con dấu ấy đúng là y hệt con dấu
thật.

Nhìn kỹ bản chứng nhận
thật lâu, Tang Du vỗ vai Tăng Tử Ngạo, khen ngợi: “Đúng là nhân tài thế kỷ 21!
Cậu tốt nghiệp xong cho dù không tìm được việc làm cũng không lo là không có
cơm ăn. Nghề này đúng là có tương lai ghê!”.

Khóe môi Tăng Tử Ngạo
giật giật, chuyện phạm pháp này anh chỉ làm cho cô, mà còn coi là nghề nghiệp
à? Có nhầm không đấy.

Tăng Tử Ngạo hỏi cô:
“Hôm nào cậu đăng ký? Biết Cục dân chính ở đâu không? Biết phải chuẩn bị thứ gì
không?”.

“Ngày mai. Việc cụ
thể thì A Phi hỏi rồi, anh ấy về nhà lấy sổ hộ khẩu, hôm nay chắc sẽ về. Hai
hôm nay để lấy được sổ hộ khẩu ra, tôi phải lục tìm trong nhà rất lâu mới thấy,
suýt nữa bị mẹ phát hiện”, Tang Du nhíu mày, nếu không vì sổ hộ khẩu thì ngay cả
ngôi nhà đó cô cũng không muốn về, “Quỷ thật, ai quy định kết hôn phải có sổ hộ
khẩu vậy”.

“Không có nó thì ai
biết cậu có kết hôn với kẻ khác rồi không?”, Tăng Tử Ngạo nói vẻ kỳ thị.

“Cậu yên chí, tôi
không thế đâu, còn cậu thì rất có thể đó.”

“Cô gái à, cô có
nghĩ là hôn lễ này sẽ không có hoa, không có bố mẹ chúc phúc không”, Tăng Tử Ngạo
liếc nhìn chiếc nhẫn vàng Cát Tường trên tay cô, “Còn không có cả nhẫn kim
cương, cậu không thấy là quá ‘chụp giật’ à?”.

“Hoa thì có ăn được
không? Nhẫn kim cương thực chất rất tầm thường, có đẹp bằng ‘Cát Tường’ trên
tay tôi đâu, số lượng có hạn của mấy chục năm trước đó, cậu có hiểu không?”

“Tang Du, cậu hết
thuốc chữa rồi.”

“Thèm vào cậu.”

“Cậu hại tôi thất
tình, luyện tập tay chân với tôi đi, qua ngày mai là cậu đã thành gái có chồng
rồi tôi mà hẹn cậu ra tập võ thì sẽ bị người ta cho là dụ dỗ phụ nữ nhà lành đấy.”

“Cậu mới là phụ nữ ấy”,
Tang Du tức tối, túm lấy Tăng Tử Ngạo định đánh thì anh đã chạy vụt đi.

Hai người vừa đến võ
quán thì Tang Du đã nhận được điện thoại của Thẩm Tiên Phi, anh đã về đến thành
phố N.

“Em ở võ quán”, Tang
Du vừa nghe thế giọng trở nên vui vẻ lạ thường.

“Anh về trước tắm rửa
rồi đến đón em, dạo phố, xem có gì cần mua không, tối ra ngoài ăn cơm. Em muốn
ăn gì thì nghĩ đi nhé”, Thẩm Tiên Phi nói.

“Vâng, được. Bye
bye.”

“Bye bye”, cúp máy,
Tang Du thấy Tăng Tử Ngạo nhìn cô vẻ không vui, “Không phải muốn luyện tập
sao?”.

Hai người đấu với
nhau một trận, Tang Du mới phát hiện ra thực lực của Tăng Tử Ngạo hóa ra không
hề non yếu mà do trước kia anh che giấu mà thôi.

Khi đã mệt, hai người
buôn chuyện với nhau, Tang Du kể hết cho Tăng Tử Ngạo nghe vì sao cô theo đuổi
Thẩm Tiên Phi, rồi được anh yêu như thế nào... Điều đó khiến Tăng Tử Ngạo càng
nhận biết sâu sắc hơn tình yêu của cô và Chim Ngố rồi than vãn anh mãi chỉ có
thể là bạn thân của cô, bạn thì bạn chứ nhưng tại sao trái tim vẫn thấy khó chịu?
Ở đó như có ai đâm mạnh vào vậy.

Nhìn đôi môi hé mở của
cô, anh lại thấy có một ham muốn, có lẽ cả đời này cũng chỉ có cơ hội cuối cùng
này thôi.

Nín thở, không nghĩ
ngợi gì, nhân lúc Tang Du lơ đãng, anh đè cô xuống.

Có lần giáo huấn trước
đó, Tang Du bắt đầu hoảng hốt. Gương mặt Tăng Tử Ngạo quá gần, ngay cả lông mi
cô cũng đếm được từng sợi, nhìn đôi mắt nóng bỏng của anh, gương mặt mỗi lúc một
lớn dần, đôi môi anh ép xuống đôi môi cô.

Đôi môi mềm mại
nhưng có sự nhiệt tình đã bị che giấu rất lâu bùng nổ trong tích tắc, “Đùng” một
tiếng, Tang Du chỉ thấy đầu óc trống rỗng... Cuối cùng phản ứng kịp, Tang Du vận
hết sức đẩy anh ra, tức giận vô cùng: “Tăng Tử Ngạo, cậu quá đáng! Cậu đã nhận
lời mãi mãi...”.

Tăng Tử Ngạo không
nói năng gì, làm tư thế mời.

“Tôi đã đồng ý mãi
mãi chỉ là anh em bạn bè tốt để mãi mãi làm được điều đó nên trước khi bắt đầu
quyết tâm ấy, tôi mới quyết định sẽ hoàn thành tâm nguyện của mình trước, đó là
phải hôn cậu một lần”, ánh mắt Tăng Tử Ngạo tuy lấp lánh nụ cười nhưng nỗi cay đắng
trong lòng lại chỉ mình anh biết, “Tâm nguyện đã hoàn thành, cậu mãi mãi chỉ là
bạn bè, anh em tốt của tôi”.

Trong khoảnh khắc, cổ
họng Tang Du như bị vật gì đó chặn cứng, khó chịu vô cùng.

Cùng lúc đó, tiếng
chuông vui tai reo vang, nghe di động ở một góc đang đổ chuông, cô vội vàng thở
ra, chạy lại. Thấy điện thoại của nhà, cô vốn không muốn nghe nhưng để tránh
không khí cực kỳ ngượng ngập này cô đành nghe máy.

Bên kia, má Ngô cuống
quýt: “Tiểu thư, cô mau về đi, Tang phu nhân đòi tự sát”.

“Tự sát?! Mẹ muốn tự
sát?!”, Tang Du khiếp đảm mở to mắt, sắc mặt trở nên tái nhợt kỳ dị, “Con về
ngay, má trông chừng cẩn thận, đừng để mẹ con làm chuyện dại dột. Con về
ngay!”.

Cúp máy, Tang Du
không màng thay quần áo, nói với Tăng Tử Ngạo: “Bố mẹ tôi lại cãi nhau, tôi phải
về ngay”.

“Đừng vội, cậu có
mang theo tiền không? Không mang tiền sao gọi xe về nhà được.”

“Ờ, đúng, đúng,
đúng”, Tang Du định quay về tủ trong phòng thay đồ lấy tiền thì không biết Tăng
Tử Ngạo lấy đâu ra tờ một trăm tệ, nhét vào tay cô, cô ngạc nhiên, “Sao cậu còn
nhét tiền trong võ phục?”.

“Cậu quan tâm làm
gì, không ăn trộm là được. Mau về đi, nhanh đi.”

“Còn nữa, nếu Thẩm
Tiên Phi đến thì cậu báo giúp tôi một tiếng. Đồ đạc cậu thu dọn giúp tôi, hôm
khác tôi lấy sau.”

“Biết rồi, đi nhanh
đi.”

Tăng Tử Ngạo đẩy cô
ra ngoài, nhìn theo bóng Tang Du, thấy hụt hẫng lạ lùng.

Ngày mai cô đã là vợ
của người khác.

Xuống taxi, Tang Du
chạy như điên vào nhà, thấy bố cô đang cau mày ngồi trên sofa hút thuốc. Trừng
mắt nhìn ông một cái, cô lao lên cầu thang. Đẩy cửa phòng ngủ chính ở tầng hai,
cô thấy mẹ sắc mặt trắng bệch dựa trên giường, má Ngô đang dùng khăn bông lau mặt
và tay cho bà.

Triệu Trác Thanh vừa
nhìn thấy Tang Du liền bắt đầu xúc động.

Tang Du bước đến, bà
ôm chầm lấy cô, khóc lớn. Má Ngô rút lui cho hai mẹ con ở lại.

Về sau trong tiếng nức
nở đứt quãng của mẹ, Tang Du mới biết bố cô lần này rất quá đáng, làm cho nhân
tình của ông mang thai, đồng thời siêu âm là con trai.

Thời trẻ Triệu Trác
Thanh đã từng phá thai một lần, về sau cứ phá thai theo thói quen, bà đã phải
liều mạng để giữ Tang Du lại, nhưng sau khi sinh cô ra thì không thể mang thai
nữa, còn Tang Chấn Dương một lòng mong muốn có đứa con trai để kế thừa sản nghiệp
của ông. Lần này Tang Chấn Dương lại cố tình để nhân tình của mình mang thai, mục
đích rất rõ ràng, đó là quyết định ly hôn.

Tang Du dỗ dành hồi
lâu, Triệu Trác Thanh mới bình tĩnh lại. Sau đó cô lại ngồi cạnh với mẹ rất lâu
mới dỗ bà ngủ được nhưng mẹ cô vẫn không buông tay cô ra.

Nghĩ mẹ đã ngủ, cô mới
cẩn thận buông tay mẹ, ra khỏi phòng.

Xuống lầu dưới, Tang
Du thấy bố vẫn đang hút thuốc, đầu lọc trong gạt tàn thuốc bằng pha lê đã chất
đống như những cái gai nhím. Lạnh lùng nhìn ông, muốn ra ngoài tản bộ thì thấy
mẹ cô chân trần chạy xuống tìm cô.

Đưa Triệu Trác Thanh
về phòng, dỗ dành xong, bà bỗng đề nghị đi chơi xa cho thoải mái.

Tang Du ngẩn người,
ngày mai cô đi đăng ký kết hôn với A Phi, nhưng nhìn gương mặt trắng bệch của mẹ,
cô đành gật đầu, cười nói: “Vâng. Mẹ muốn đi đâu chơi?”.

“Ở đâu cũng được.”

“Vậy con gọi điện
thoại, nhờ người sắp xếp tour du lịch.”

Lại dỗ dành cho mẹ
ngủ, Tang Du thở phào một tiếng. Nhớ đến dáng vẻ khủng hoảng của mẹ, cô nghĩ
ngày mai cô không tài nào đi đăng ký với A Phi được rồi, cô bắt buộc phải ở cạnh
mẹ.

Ra nước ngoài cần phải
làm rất nhiều thủ tục, không kịp thời gian, thế là cô quyết định đi Hải Nam.

Nghĩ ngợi rồi cô gọi
điện cho Thẩm Tiên Phi: “A Phi, xin lỗi, nhà em có chút chuyện nên em phải về
nhà. Lúc em gọi cho anh thì di động của anh nằm ngoài vùng phủ sóng. Tinh thần
mẹ em không tốt lắm, em phải đi Hải Nam với bà để thư giãn, nên ngày
mai... có thể em không đi được”.

Bên kia Thẩm Tiên
Phi sững người rất lâu, sau đó mói thốt ra một chữ: “... Ừ”.

“A Phi, có phải anh
không được vui?”

“... Không.”

“Vậy anh phải đợi em
nhé, một tuần sau em sẽ về.”

“Ừ, anh đợi em về,
chơi vui nhé.”

“Vâng.”

Cúp máy, Tang Du cảm
thấy Thẩm Tiên Phi hơi kỳ quặc nhưng không thể nói là kỳ quặc chỗ nào, có thể
do ngày mai không thể đi đăng ký kết hôn nên anh thấy hơi hụt hẫng chăng?

Tang Du không bao giờ
ngờ rằng, chính vì thế mà đã khiến cô và Thẩm Tiên Phi đi trên hai con đường xa
lạ.

Một tuần ở Hải Nam,
phong cảnh ven biển tuyệt đẹp, tâm trạng Triệu Trác Thanh thoải mái hơn nhiều,
thấy rất nhiều hoa quả ngon mắt, bà định về lại thành phố N rồi đầu tư mở một cửa
hàng hoa quả để có nơi ủy thác về tinh thần. Lần này đi lại chơi thêm mấy ngày
nữa.

Tang Du cảm thấy rất
vui, mẹ cô bị nhốt trong cái lồng trường kỳ như vậy, thực sự quá cô đơn. Chuyện
của mẹ đã giải quyết rồi, cô cũng bắt đầu phiền muộn, cô gọi điện cho Thẩm Tiên
Phi nhưng máy của anh luôn trong trạng thái tắt máy, gọi về ngôi nhà nhỏ của họ,
dù cô gọi bao lần vẫn không ai bắt máy, điều đó khiến trái tim cô như rơi xuống
hố băng lạnh lẽo.

Gọi điện cho Tăng Tử
Ngạo, tên ấy lại tỏ ra vui vì cô đi Hải Nam, đồng thời cũng nói mấy hôm nay
không thấy Thẩm Tiên Phi đến trường, có lẽ là bận chuyện đi du học. Cô có linh
cảm không lành, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Để không làm mất hứng của mẹ
thế nên mọi việc cô đều giấu trong lòng.

Về đến thành phố N,
xuống máy bay, lão Ngô đã lái xe đến đợi họ.

Ngồi trên xe, cô lại
gọi điện cho Thẩm Tiên Phi, vẫn tắt máy. Cô hoảng loạn, nói với lão Ngô: “Chú
Ngô, chú đưa mẹ con về trước, con còn có việc, đưa con đến ngã tư trước mặt là
được”.

Lão Ngô nói: “Tiểu
thư, hôm nay má Ngô đã nấu rất nhiều thức ăn ngon, đợi cô và Tang phu nhân về đấy”.

Triệu Trác Thanh bảo:
“Tiểu Du, mấy hôm nay con như mất hồn ấy, gọi cho ai vậy? Muộn thế này rồi, có
gì quan trọng để ngày mai nói không được sao?”.

Tang Du nghĩ ngợi,
thôi cứ ngày mai tìm anh rồi tính.

Về đến nhà, Tang Du
cứ thấy rùng mình, bởi tự dưng vô duyên vô cớ lại có thêm bốn gã lực lưỡng mặc
âu phục đen đứng ở trước cửa.

Ăn tối xong, cô vào
phòng tiếp tục gọi điện, kết quả vẫn thế cô không yên tâm nên quyết định về
ngôi nhà nhỏ của hai người xem thế nào.

“Muộn thế này rồi
còn đi đâu?”

Trong phòng khách chỉ
có ngọn đèn ở góc tường vẫn sáng, Tang Du thấy bố đang ngồi trên sofa hút thuốc.

“Ra ngoài đi dạo”,
Tang Du đáp gọn.

“Ra ngoài đi dạo?
Con chắc chắn là không đi tìm cái thằng kia để đăng ký kết hôn chứ?”, giọng
Tang Chấn Dương sắc nhọn.

Tang Du sững sờ dừng
bước, tay đặt trên nắm đấm cửa run lên. Cô quay lại nhìn bố, khàn giọng hỏi:
“... Sao bố biết?”.

Tang Chấn Dương giận
dữ: “Sao lại biết à? Bây giờ con càng lúc càng to gan, không coi bố ra gì cả.
Nó sắp du học rồi mà con còn kết hôn với nó, con có đầu óc không?”.

Trước khi đi Hải Nam
đã cảm thấy Thẩm Tiên Phi kỳ quặc, cô nghiến răng hỏi: “Có phải bố đã làm gì
anh ấy không?”.

Dụi mạnh điếu thuốc
vào gạt tàn, Tang Chấn Dương tức giận nói: “Con tưởng con có được công việc ở
võ quán là ghê gớm lắm hả? Con ngây thơ quá, bố thật thất vọng về con. Bố có địa
vị ngày hôm nay không phải chỉ trong một sớm một chiều đâu”.

Tang Du run giọng hỏi:
“Anh ấy đi du học có phải là bố nhúng tay vào không?”.

“Con nghĩ bố lại ngốc
tới mức vung tiền ra đi bồi dưỡng một thằng hám tiền định cướp mọi thứ của nhà
mình à? Bố chỉ biết dùng tiền làm cho loại người đó bỏ đi, tuyệt đối sẽ không bồi
dưỡng gì đâu.”

“Dùng tiền để anh ấy
bỏ đi?”, lời bố nói khiến cô càng rối bời, “Là ý gì?”.

“Trước kia chẳng phải
con cũng dùng tiền đập vào mặt mấy người phụ nữ kia hay sao? Bố nói cho con biết,
cả đời này con cũng không thể nào kết hôn với nó, trừ phi bố chết. Thằng đó sắp
đi rồi, con ngoan ngoãn ở nhà cho bố.”

Tang Du nhìn bố vẻ
không tin nổi, cô không tin. Nếu A Phi tham tiền của cô thì một năm trước đó đã
bộc lộ ra rồi, ngay cả Tăng Tử Ngạo cũng có thể nhận ra A Phi rất kiêu ngạo,
dùng tiền ép anh làm việc là một sự sỉ nhục lớn. Bố cô chắc chắn đã sỉ nhục
anh, cô không kìm được hét lên: “Bố đang nói dối! Nói dối! A Phi không phải loại
người đó!”.

Triệu Trác Thanh
không biết đã ra ngoài tự bao giờ, đứng ở cầu thang lặng lẽ nhìn hai bố con
đang tranh cãi bên dưới. Trước khi đi Hải Nam, những gì Tiểu Du nói trong điện
thoại bà đã nghe cả, trưa hôm đó bà tìm chàng trai ấy, xin cậu ta từ bỏ Tiểu Du
nhưng cậu bé đó lại nói, “Ngày mai sẽ kết hôn với Tiểu Du”. Nghe chuyện đó, bà
giống như bị sét đánh, để giữ Tang thị lại cho Tiểu Du, dù thế nào bà cũng
không để Tiểu Du đi đăng ký được.

Cuộc hôn nhân của bà
và Tang Chấn Dương đã đến bước đường cùng, bà lấy hôn nhân ra làm điều kiện, nếu
ông cần đứa con trai đó, muốn ly hôn thì đổi lại bằng cổ phần của Tang thị. Ông
vẫn yêu con gái nên đồng ý điều kiện, đồng thời lập giấy chuyển nhượng cổ phần,
bà còn bắt ông lập cả di chúc.

Tang thị chỉ có thể
là của con gái bà.

Tiểu Du, xin lỗi, mẹ
làm thế đều là vì con.

“Nó không phải,
nhưng mẹ nó thì phải. Chỉ cần mẹ nó nói một chữ ‘không’, con tưởng nó sẽ vì con
mà đối đầu với mẹ như con đang đối đầu với bố sao?”, nhắc đến Ngô Ngọc Phương,
Tang Chấn Dương nghiến răng kèn kẹt, vẻ mặt do phẫn nộ mà trở nên méo mó.

Cắn môi, Tang Du cố
trấn tĩnh: “Được rồi, con không nói chuyện này với bố nữa. Đây là chuyện con
làm, nếu con chọn sai thì nửa đời sau đau khổ mãi mãi, con cũng cam tâm tình
nguyện, vì đó là chọn lựa của con. Sau hôm ra khỏi nhà và thề với lòng mình,
con đã không quay lại, muốn con từ bỏ Thẩm Tiên Phi con không làm được! Tang
tiên sinh, bố muốn làm sao thì làm, bố muốn dùng cuộc hôn nhân của bố và mẹ để
uy hiếp con cũng được, dùng Tang thị uy hiếp con cũng không sao, thậm chí bố có
thể bắt Chính Đạo đóng cửa, đều được cả nhưng với điều kiện là trước khi làm những
chuyện này, tốt nhất bố nên đảm bảo cho đứa trẻ trong bụng ả kia có thể bình an
ra đời, cho dù sinh ra, bố cũng phải ngày ngày thắp nhang cầu Phật cho họ bình
an. Còn nữa, con không tin A Phi và mẹ anh ấy là loại người đó, dù thế nào đi nữa,
ngày mai con cũng sẽ kết hôn với anh ấy”.

“Con...”, Tang Chấn
Dương giận đến nỗi toàn thân run lên bần bật.

“Tiểu Du, chàng trai
đó ngày mai đã lên máy bay rồi nếu trong lòng cậu ta có con thì tuần này tại
sao không gọi điện cho con? Cậu ta căn bản là đang lợi dụng con thôi”, Triệu
Trác Thanh chạy xuống lầu.

Cái gì? Ngày mai anh
ấy đi rồi? Cuối cùng cô đã hiểu, thì ra đây là một cái bẫy, cái bẫy để tách cô
và A Phi ra. Cô nhất định phải tìm anh để hỏi cho ra nhẽ.

Tang Du đẩy mạnh cửa
ra, nhìn thấy bốn gã lực lưỡng đang xếp hàng ngoài cửa, đợi cô. Nhếch môi giễu
cợt, cô không ngờ hôm nay phải vượt qua cửa ải này, rồi huơ nắm đấm đánh họ.

Vốn dĩ cô không có
cơ hội thắng, vì bốn gã này là cao thủ bố cô mời đến để khống chế cô. May mắn
là bốn gã nãy cũng biết kiêng nể, không dám làm cô bị thương.

Lần đầu tiên trong đời,
cô đã dùng ngón võ Taekwondo chính nghĩa làm lẽ sinh tử tồn vong, cô đã mang ý
nghĩ không phải nó chết thì mình chết, dùng ngón võ đánh bại bốn cao thủ kia.
Khi bốn gã bò lăn trên đất trước mặt mình, tình trạng của cô cũng không tốt hơn
là bao.

“Tang Du, mày nghe
rõ đây, hôm nay nếu mày bước qua cánh cửa đó, tao sẽ xem như không có đứa con
gái nào cả, tước quyền thừa kế Tang thị của mày” Tang Chấn Dương chưa bao giờ
giận đến thế ông không dám tin rằng đứa con gái mình yêu thương nhất bây giờ lại
vì một thằng nhãi ranh mà đối đầu với ông, thậm chí còn từ bỏ cả Tang thị.

“Tang thị, để lại
cho con trai ông đi”, Tang Du lạnh lùng đáp lại rồi chạy ra khỏi nhà.

Trên ban công tầng
hai, Triệu Trác Thanh khóc, gào lên: “Tiểu Du, cậu ta không hợp với con, đừng
vì cậu ta mà từ bỏ những thứ thuộc về con. Tin mẹ đi, mẹ không bao giờ hại con,
con là đứa con duy nhất của mẹ, không lâu sau con sẽ hiểu, mẹ làm thế đều là vì
con. Tiểu Du, nếu con dám đi, mẹ sẽ nhảy xuống…”

Tiếng khóc gào của
Triệu Trác Thanh văng vẳng, bước chân Tang Du chỉ khựng lại rồi kiên quyết ra
khỏi cổng nhà họ Tang.

Cô không muốn nghĩ
xem mẹ có nhảy lầu không, không muốn nghĩ rằng lần này đi Hải Nam có phải do mẹ
cô biết chuyện mình sắp đi đăng ký kết hôn nên cố ý dẫn cô đi, càng không muốn
nghĩ xem Tang thị sau này sẽ thuộc về ai. Cô chỉ cần Thẩm Tiên Phi, người đã dạy
cô giặt quần áo, dạy cô tự kiếm tiền, dạy cô sống tự lập, người đã xem chuyện kết
hôn với cô quan trọng hơn đi du học, dù thế nào đi nữa cô cũng không tin rằng
Thẩm Tiên Phi lại vì tiền mà từ bỏ cô, nhất định là có nguyên nhân, muốn cô tin
trừ phi anh đích thân nói, nói với cô rằng anh không yêu cô, không muốn kết hôn
với cô... Đêm trước khi đi Hải Nam, anh đã nói anh sẽ đợi cô, nên cô nhất định
sẽ lấy anh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3