Yêu anh là ước nguyện cả đời không hối tiếc- Chương 19 phần 1

Chương 19: Tuyệt vọng

... Vô cùng tuyệt vọng, lúc phải ra đi, cô không được nhìn
thấy anh hạnh phúc, cũng không còn đủ sức để chúc phúc cho anh.

Tô Á Nam lái xe về Thượng Hải.

Trên xe, Giang Hạo Vũ không ngừng gọi điện cho Lâm Mặc.
Không có ai nghe máy. Anh lo đến mức chứng đau nửa đầu của anh bắt đầu phát tác
nhưng anh không để ý, ngón tay không ngừng bấm điện thoại.

“Đừng lo lắng, chắc chắn không có chuyện gì xảy ra đâu, có
lẽ cô ấy ra ngoài với Vũ Trạch.” Tô Á Nam an ủi anh nhưng không hiệu quả, anh
lại gọi điện cho Bách Vũ Trạch. Trả lời anh chỉ có tiếng phụ nữ lạnh lùng: Xin
lỗi, số điện thoại quý khách gọi đã tắt máy.

Giang Hạo Vũ gọi điện cho tất cả bạn bè nhưng đều không có
tin tức gì của Lâm Mặc và Bách Vũ Trạch, anh còn gọi tới cả số máy bàn nhà Bách
Vũ Trạch, nếu Tô Á Nam không nhanh nói khéo vài câu thì đã làm cho mẹ cậu ấy lo
lắng rồi. Trong lòng anh có một dự cảm không hay, anh không ngừng giục Tô Á Nam
lái xe nhanh hơn.

Thực ra lúc anh gọi điện, Lâm Mặc vẫn đang ở nhà, vì đang
đắm chìm trong những suy tư của mình nên cô không để ý đến xung quanh.

Cô không ngừng đi đi lại lại trong phòng, lúc không thể kiềm
chế cảm giác khó chịu, cô uống hai viên thuốc rồi tiếp tục đi như thế. Trong
đầu cô chỉ có nét mặt đau thương của Tô Á Nam và câu nói cuối cùng của Giang
Hạo Vũ, trước mặt cô hiện lên rất nhiều khuôn mặt, quen có, lạ có, nhưng đột
nhiên cô không nhớ được tên của họ.

Thậm chí cô quên mất là mình đã uống thuốc hay chưa.

Cả đêm, cô không ngừng đi đi lại lại trong phòng, cách một
lúc cô lại uống thuốc một lần cho đến khi hết thuốc mới dừng lại.

Cô lấy chìa khóa xe, không khóa cửa, vội vàng chạy xuống nhà
lấy xe rồi lái nhanh ra khỏi bãi đỗ xe.

Cô muốn tìm Chương Vận, cô cần uống thuốc và nghỉ ngơi. Sau
khi tỉnh dậy, chắc chắn mọi thứ sẽ trở lại bình thường như chưa hề có chuyện gì
xảy ra.

Bách Vũ Trạch vẫn đang ngồi trước cửa nhà Lâm Mặc, thấy cô
phóng xe vụt qua, nhìn cách cô lái xe, cậu cảm thấy rất lạ, vội vàng đứng dậy.
Bình thường cô lái xe rất vững, vì sao bây giờ lại loạng choạng giống như đang
say rượu?

Cậu vội vàng bắt taxi, dặn lái xe theo sát Lâm Mặc.

Cậu không biết cô đi đâu muộn như thế nhưng cậu cảm thấy hôm
nay cậu sẽ biết thêm một bí mật nào đó liên quan đến cô.

Cậu đi theo cô, mấy lần bảo lái xe định chặn cô lại nhưng
không thành công. Cậu cảm thấy chiếc xe của cô lao nhanh trong bóng tối, cậu có
thể mất dấu vết bất kỳ lúc nào.

Chiếc xe của cô không biến mất mà rẽ vào một khu dân cư nhỏ,
Lâm Mặc gõ cửa một căn hộ rồi bước vào. Cậu thấy trên cửa có treo một tấm biển,
trên đó viết: “Phòng tư vấn tâm lý Chương Vận”.

Cậu ngạc nhiên đứng ở ngoài cửa, do dự hồi lâu rồi dứt khoát
nhấn chuông.

“Bây giờ là giờ nghỉ, nếu có nhu cầu xin mời mai đến, trên
biển có ghi thời gian làm việc.” Cửa không mở, bên trong có tiếng phụ nữ nói
vọng ra.

Bách Vũ Trạch ngẩng đầu, đứng trước lỗ nhìn trên cửa nói:
“Tôi là Bách Vũ Trạch, tôi muốn tìm Lâm Mặc, chị ấy có vẻ hơi lạ”.

Cửa được mở ra, một người phụ nữ xuất hiện ở cửa với dáng vẻ
đang rất lo lắng.

Cậu bước vào phòng làm việc của Chương Vận rồi giải thích:
“Tôi đi theo cô ấy nên tìm được đến đây”.

Chương Vận gật đầu, dường như không ngạc nhiên khi gặp cậu.
Cô chỉ vào cánh cửa phía trong cùng nói: “Lâm Mặc ở trong đó, hôm nay cô ấy rất
lạ và mệt mỏi, tinh thần rất kém, có lẽ cô ấy đã ngủ rồi, tôi khuyên cậu nên để
cô ấy ngủ một giấc”.

Vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Mặc, Chương Vận giật mình.
Cô ấy như người mất hồn, nói là đã uống hết thuốc. Cô đỡ cô ấy nằm lên giường
rồi cho cô ấy uống hai viên, cô ấy nửa tỉnh nửa mê, hai tay buông xuống, không
còn chút sức lực nào nữa.

Đúng lúc đó có tiếng chuông cửa.

“Tôi có thể nói chuyện với chị về cô ấy không?” Bách Vũ
Trạch hỏi.

Chương Vận do dự một lát rồi đồng ý.

“Tôi đã từng cầm hai viên thuốc trong lọ thuôc Vitamin E của
cô ấy cho bố của bạn tôi đem đi hóa nghiệm, chú ấy nói với tôi đó là thuốc chữa
trầm cảm.”

“Không sai, đó là thuốc tôi kê cho cô ấy, cô ấy bị trầm cảm
rất nặng. Vì cô ấy không chế rất giỏi nên khó nhận ra. Để mọi người không biết
bí mật đó, cô ấy luôn cất thuốc trong lọ ghi chữ Vitamin E và mang theo người.”

“Cô ấy bị bệnh đó từ khi nào?”

“Lúc đó Tô Á Nam vẫn chưa nổi tiếng, có lẽ là vào khoảng
thời gian họ tham gia cuộc thi hát. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy ở trên ti
vi, vào đúng hôm đó, được một người bạn mời làm khách tham gia, lúc ra ngoài
nghe điện thoại, tôi thấy cô ấy phát bệnh. Tôi đưa cho cô ấy danh thiếp của
mình và cô ấy đến đây từ đó. Nhưng tôi chưa bao giờ chữa bệnh cho cô ấy, cô ấy
chỉ đến đây ngủ và lấy thuốc mà thôi.”

“Ngủ?”

“Cô ấy mắc bệnh mất ngủ, mỗi ngày chỉ ngủ nhiều nhất được
bốn tiếng, nhưng rất lạ, khi ở đây, cô ấy có thể ngủ rất ngon.”

“Tô Á Nam phải mất hơn sáu năm mới nổi tiếng, lẽ nào cô ấy
luôn luôn như vậy?” Bách Vũ Trạch không dám tin.

“Đúng vậy.”

Chương Vận thấy Bách Vũ Trạch vừa cười khổ sở vừa rơi nước
mắt, lòng cô cảm thấy vô cùng nặng nề. Cô có thể cảm nhận được tình cảm của cậu
với Lâm Mặc sâu sắc như thế nào.

Nếu tình yêu không thể chữa được tâm bệnh, cô ấy làm sao có
thể yên ổn sống tiếp được đây?

“Tôi có thể ở bên cạnh cô ấy không?” Bách Vũ Trạch cầu xin.

Nếu như thông thường, người bên trong không phải là Lâm Mặc
thì chắc chắn cô sẽ dứt khoát phản đối vì cô cần tôn trọng sự riêng tư của bệnh
nhân. Nhưng sau khi nói chuyện, cô đồng ý bỏ qua nguyên tắc của mình.

Bách Vũ Trạch nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, trong phòng tối
đen, nhờ ánh đèn bên ngoài chiếu vào, cậu nhìn thấy Lâm Mặc đang nằm ngủ trên
giường. Cậu đóng cửa lại, bước đến nhìn cô một lát rồi ngồi lên sofa kê cạnh
giường bệnh.

Bỗng nhiên cậu cảm thấy, có thể yên lặng nhìn cô ngủ như thế
này là cậu hạnh phúc rồi. Cảm giác hận cô hoàn toàn biến mất.

Cậu không thể hận cô khi nhìn thấy cô trong tình trạng như
thế này. Cậu chỉ không hiểu vì sao cô lại mắc bệnh, hơn nữa lại kéo dài suốt
nhiều năm như vậy?

Lâm Mặc cựa mình thay đổi tư thế quay người về phía Bách Vũ
Trạch. Bỗng nhiên cậu nghe thấy cô nói.

Giọng nói của cô dịu dàng, nhẹ như gió thoảng, cậu như lạc
vào một thế giới khác.

“Chương Vận, chị rất muốn biết bí mật của em phải không? Bây
giờ chị có muốn nghe không?”

Bách Vũ Trạch ngồi yên lặng trong bóng tối nhìn Lâm Mặc, cậu
như sắp ngừng thở, không dám nói gì.

Lâm Mặc không để ý có ai trả lời cô không, trong đầu cô hiện
lên những hình ảnh của mười mấy năm về trước, có lúc hạnh phúc, có lúc đau
thương mất mát.

Những ngày ở bên Giang Hạo Vũ trôi qua rất nhanh, cô bị cảm
vẫn chưa khỏi hẳn nên Giang Hạo Vũ ở bên chăm sóc cô suốt hai ngày. Ngày thứ
ba, cô yêu cầu anh về nhà, thời gian Giang Hạo Vũ được nghỉ không dài, cô không
thể ích kỷ giữ anh cho riêng mình mà không nghĩ đến người thân của anh. Không
còn lý do gì để phản đối, Giang Hạo Vũ lưu luyến rời khỏi nhà cô, vài ngày trôi
qua không có tin tức gì của anh.

Cô vừa lo ỉắng vừa tự an ủi mình, người thân và bạn bè của
Giang Hạo Vũ lâu rồi không gặp anh nên anh không đến thăm cô là bình thường,
hàng ngày đi làm về cô đều ôm điện thoại nhưng không thấy Giang Hạo Vũ gọi cho
cô lần nào.

Năm mới sắp đến, Giang Hạo Vũ đã nói sau khi ăn Tết sẽ quay
lại trường học, họ hẹn nhau sẽ đếm ngược từng giây, cùng nhau đón năm mới.
Nhưng ngày 27 tháng 12, cô nhận được tin dữ.

Tan học, cô đang chuẩn bị đi làm thêm, lúc bước ra khỏi cổng
trường cô bị một người đàn ông trung tuổi chặn lại. Người đàn ông đó hơi khom
lưng chào cô rồi ra hiệu mời cô ngồi lên xe.

Cô hơi sợ hãi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tay chân
ngượng nghịu không biết phải làm gì, đứng im nhìn chiếc xe sang trọng.

Lúc này, kính trên cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một người phụ
nữ quý phái, nét mặt hiền hậu khoảng bốn mươi tuổi dịu dàng cười với cô rồi
nói: “Bác là mẹ của Giang Hạo Vũ, bác có thể nói chuyện với cháu một lát được
không?”.

Cô ngạc nhiên và cảm thấy vô cùng căng thẳng, không ngừng
xoa hai tay vào nhau.

Cuối cùng cô cũng ngồi lên xe, ngoài mẹ của Giang Hạo Vũ,
trên xe còn có chị gái của anh ấy, một cô gái rất xinh đẹp.

Họ đưa cô về rồi theo cô vào nhà. Cô bối rối lấy bánh ga tô
vừa làm tối hôm trước trong tủ lạnh và pha hai cốc trà hoa quế.

“Bác, cháu làm không ngon, bác đừng để ý nhé!”

Bà Giang quan sát nhà của cô, nghe thấy cô nói thế, ánh mắt
dừng lại trên chiếc bánh, mỉm cười ăn thử một miếng và hơi ngạc nhiên.

Cô cảm thấy rất căng thẳng, ngồi trước mặt họ, đầu cúi
xuống, không hiểu người thân của Giang Hạo Vũ đến tìm cô có mục đích gì.

Lẽ nào...

“Cô Chung.” Bà Giang gọi cô.

“Bác gọi cháu là Tuệ Nhi được rồi ạ.” Cô ngẩng đầu nhìn bà
Giang rồi bối rối nhìn xuống đất.

“Nhà Tuệ Nhi có những ai?”

“Bố mẹ cháu mất sớm, cháu có một anh trai làm trong công ty
TMT ở Mỹ.” Cô thành thật trả lời, sợ biểu hiện của mình không tốt làm người nhà
của Giang Hạo Vũ ghét cô.

Bà Giang nghe đến công ty TMT, ngạc nhiên quay đầu hỏi con
gái: “Able cũng làm ở công ty đó đúng không?”.

Chị gái Giang Hạo Vũ gật đầu rồi nói thêm: “Anh ấy là giám
đốc nhân sự của công ty đó”.

“Thật là trùng hợp!” Bà Giang cười, không tiếp tục chủ đề đó
nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Hôm nay bác đến đây vì muốn nhờ cháu khuyên Hạo Vũ, bây giờ
các cháu còn nhỏ, việc học là rất quan trọng, không thể vì chuyện tình cảm mà
từ bỏ học hành. Nhưng các bác đã nói nhiều mà nó không nghe, vì thế nhờ cháu
khuyên nó, không được bỏ học như thế.”

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn bà Giang.

Bà vừa nói gì? Bỏ học?

“Không phải Evan nói anh ấy không muốn đi chơi Noel cùng bạn
nên về nhà sao?”

Không cần nói nhiều hơn vì cô hiểu mình là nguyên nhân của
chuyện này. Cô cảm thấy rất ân hận, nếu cô không bị ốm thì Giang Hạo Vũ sẽ
không đưa ra quyết định như thế. Là cô đã cản đường anh, làm lỡ dở tiền đồ của
anh.

Cô bối rối tiễn mẹ và chị gái Giang Hạo Vũ về, xe của họ đi
xa rồi, cô vẫn đứng yên lặng ở cửa.

Cô hàng xóm chạy sang, nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ.

“Nhã Tuệ, sao cháu quen bà Giang?”

“Cô biết bác ấy sao?” Cô hỏi một cách ngốc nghếch.

“Làm gì có ai không biết? Gia tộc họ Giang chiếm già nửa nền
kinh tế nước này, nổi tiếng như thế Cháu họ cô là người giúp việc cho nhà họ.”

Cô hàng xóm còn nói rất nhiều nữa nhưng không có lời nào lọt
vào tai cô. Đương nhiên cô biết gia tộc họ Giang rất nổi tiếng nhưng chưa bao
giờ cô liên tưởng đến môi quan hệ giữa anh với họ. Một gia tộc lớn như thếvì
sao lại để con trai mình học ở một trường bình thường như vậy? Vì sao lại quen
một người ở tầng lớp bình dân như cô? Điều khiến cô không dám tin là chưa bao
giờ cô nhìn thấy ờ Giang Hạo Vũ một nét nào của con nhà quyền quý, anh rất thật
thà, khiêm tốn, chăm chỉ giống như xuất thân từ một nhà nho giáo.

Cô không thể ngờ anh lại là con trai nhà họ Giang.

Cô yên lặng quay vào, ngồi thẫn thờ trong vườn, Giang Hạo Vũ
gọi điện đến một hồi lâu cô mới nghe thấy.

“Sao thế? Em bận à? Sao em không nghe điện thoại?” Giang Hạo
Vũ có vẻ hơi lo lắng, giọng điệu gấp gáp.

“Evan, vì sao anh quay vê?” Cô đột ngột hỏi anh.

“Tuệ Nhi, anh... Thật ra anh... Anh bỏ học rồi.”

“…”

“Tuệ Nhi, em đừng như vậy, dù sao anh cũng không thích
chuyên ngành đó, lại phải xa nhà.”

Sao có thể như thế được? Sao anh có thể không thích chuyên
ngành mà anh chọn lựa? Anh bỏ học hoàn toàn là vì cô. Nước mắt cô chảy dài.

Đột nhiên cô rất sợ anh sẽ rời xa cô. Cô bắt đầu nghĩ có lẽ
bà Giang đến tìm cô không đơn giản chỉ vì việc Giang Hạo Vũ bỏ học. Có thể bà
xuất hiện là để cảnh cáo cô.

Nghĩ cũng phải, gia đình hai bên khác biệt nhau nhiều như
thế không nói đến việc cô không xứng với Giang Hạo Vũ, quan niệm xã hội cũng đủ
khiến gia đình anh ngăn cản. Huống hồ, cô còn là nguyên nhân khiến Giang Hạo Vũ
bỏ học.

Chắc chắn bà Giang rất hận cô! Mặc dù đến gặp cô với thái độ
hòa nhã như thế nhưng sau khi biết được thân phận của cô, thái độ của bà càng
khiến cô bất an.

“Tuệ Nhi, tha lỗi cho anh được không, anh không cố ý dối
em.” Giang Hạo Vũ hơi lo lắng, cố gắng giải thích.

“Em không sao, em phải nói lòi xin lỗi mới phải. Evan, anh
định làm gì tiếp theo?”

Yên lặng, đây là lần đầu tiên gọi điện mà hai người cùng yên
lặng lâu như vậy.

Ba ngày trôi qua, mặc dù gọi điện cho cô nhưng Giang Hạo Vũ
không đến gặp cô, rõ ràng tâm trạng của họ bị ảnh hưởng bởi việc này. Cô không
dám kể cho anh nghe chuyện mẹ anh đến tìm cô, cũng không khuyên anh quay trở
lại trường tiếp tục đi học như bà Giang hy vọng.

Hàng ngày, cô sống trong nỗi sợ hãi, cảm giác như chỉ cần
Giang Hạo Vũ quay trở lại Anh là họ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa. Cô không
muốn xa anh nên trong lòng hơi ích kỷ, nghĩ rằng như thế này cũng tốt, dù sao
anh cũng ở Singapore
nên cô vẫn được gặp anh. Cô không muốn nghĩ đến gia đình anh, không muốn nghĩ
đến khoảng cách giữa mình và Giang Hạo Vũ cùng những rào cản ngăn cách họ, cô
giống như chim đà điểu chui đầu xuống cát.

Tối ngày 30, anh trai cô đột ngột về nước và kéo cô ra khỏi
đống cát đó.

Tan làm, một mình cô về nhà trong tâm trạng treo ngược cành
cây, bước vào cửa, cô ngạc nhiên thấy anh cô đang dựa vào sofa, mắt nhắm lại,
tay trái vẫn còn đặt lên va li hành lý.

Cô ngạc nhiên chạy vào nhà, tiếng cửa đóng lại khiến cho anh
cô giật mình.

“Anh, sao anh về mà không nói với em?” Cô sà vào lòng anh
trai, vui mừng bật cười. Đây là lần đầu tiên cô cười vui vẻ trong những ngày
này, quên tất cả những phiền muộn mà gia đình Giang Hạo Vũ đem đến.

Anh trai cô trở về, cô không còn phải ở một mình nữa nên cảm
thấy yên lòng.

Nhưng anh trai cô không vui vẻ như cô, chỉ ôm cô rồi nhẹ
nhàng xoa đầu cô mà không nói gì.

Cô cảnh giác nhìn thái độ lạ lùng của anh trai, vội vàng
ngồi dậy.

Vẻ mặt anh cô rất mỏi mệt, mấy ngày không cạo nên râu hơi dài,
tóc rối không buồn chải, không còn tinh thần vui vẻ, thoải mái như trước đây.

“Anh, anh đi máy bay nên mệt à?”

Anh trai cô lắc đầu rồi cười, đó là một nụ cười rất khổ sở.

“Anh, sao thê? Vì sao anh về mà không nói một tiếng? Thời
gian trước không phải anh nói anh rất bận sao? Ngày lễ Giáng sinh cũng phải làm
thêm giờ, vì sao bỗng nhiên lại được nghỉ sớm thế?”

“…”

“Anh, anh nói đi, không phải chúng ta đã hứa không giấu nhau
chuyện gì sao?”

Cô lắc lắc tay anh, dáng vẻ của anh khiến cô sợ hãi.

Một lát sau, anh đưa tay ôm cô rồi nói: “Anh không có việc
làm nữa rồi”.

Không có... việc làm? Đối với cô, đây là một tin động trời.
Cô biết anh trai cô rất yêu công việc này, luôn chăm chỉ và chú tâm, ngay cả
trong các cuộc điện thoại hỏi thăm cô vào dịp nghỉ lễ, anh cũng kể về niềm vui
trong công việc của mình, không cần biết cô có hiểu hết không. Hơn nữa, hai
ngày trước anh còn gọi điện thông báo anh sẽ được thăng chức và tăng lương, vì
sao bây giờ lại nói là không có việc làm nữa? Trong lòng cô cảm thấy bất an.

Anh trai cô nói rồi tiếp tục chìm đắm trong nỗi buồn của
mình.

“Họ nói anh tiết lộ thông tin lưu trình thiết kế, vì sao anh
có thể làm một việc như vậy được? Lưu trình đó là tâm huyết của anh, làm sao
anh có thể tiết lộ ra bên ngoài? Sao có thể như thế?”

“Anh...”

Anh cầm lấy cánh tay cô với vẻ đang bị kích động: “Vì sao họ
có thể hiểu nhầm anh như thế?”.

Anh ôm lấy đầu run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh, không muốn
làm cô sợ hãi. Nhưng không thể thoát khỏi cảm giác buồn bã và phẫn nộ, đột
nhiên anh bật khóc.

Cô không biết phải làm gì, cảm giác bất an ngày càng lớn đến
mức cô không sao khống chế nổi nữa. Mỗi từ anh trai nói như dao đâm vào trái
tim yếu ớt của cô. Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu cô.

Liệu có phải vì cô không muốn từ bỏ Giang Hạo Vũ, nên... cô
không dám nghĩ tiếp.

Anh trai cô mệt mỏi nên không để ý đến sự khác thường của
cô, kéo va li về phòng mình. Trước khi đóng cửa, anh cố gắng nở một nụ cười an
ủi cô: “Anh không sao, chỉ cần có bản lĩnh sẽ không sợ không tìm được việc. Hơn
nữa, về đây làm việc, anh có thể ở gần em, như vậy cũng tốt”.

Anh không nói cho cô biết, trong ngành này, tiết lộ bí mật
là một tội rất nghiêm trọng, anh sẽ mãi mãi không còn chỗ để đặt chân. Anh đã
không có duyên với công việc mà anh yêu thích, rất có thể còn phải đối mặt với
pháp luật.

Anh không nói không có nghĩa là cô không hiểu. Cô đang chìm
trong những suy nghĩ của mình không sao thoát ra được.

Cô nhớ hôm bà Giang đến, cô đã nhắc đến công ty anh trai cô
làm việc, rõ ràng bà Giang và con gái quen lãnh đạo cấp cao của công ty đó,
hình như là giám đốc nhân sự.

Lẽ nào vì cô không muốn khuyên Giang Hạo Vũ quay về Anh,
không muốn rời xa anh nên họ làm như vậy để cảnh cáo cô?

Tay chân cô lạnh ngắt như
vừa bị rơi xuống nước, cô không sao thở được.

Tối hôm đó, cô không nấu cơm, ngồi trong phòng khách suy
nghĩ mông lung. Anh trai cô cũng không ra khỏi phòng, ngôi nhà yên lặng như
không có người.

Sau một đêm không ngủ, tinh thần cô suy sụp. Cô thấy anh
trai bước ra khỏi phòng.

Cả đêm không khóc, lúc này cô không kìm nén được nữa. Là cô
có lỗi với anh trai, là cô đã hại anh không phát triển sự nghiệp được nữa. Sau
khi bố mẹ mất, anh trai đã gánh vác mọi việc trong gia đình, từ học phí, sinh
hoạt phí cho đến món nợ mà bố mẹ để lại. Anh trai đã vất vả và phấn đấu vì cô,
còn cô lại ngáng đường anh, cản trở anh.

Nếu cô không yêu Giang Hạo Vũ, nếu cô hiểu chuyện hơn, không
chỉ biết nghĩ đến tình cảm của mình, có lẽ mọi chuyện sẽ không xảy ra.

“Em gái, đừng khóc nữa, anh không sao.” Anh trai cô bước lại
gần an ủi, ôm cô vào lòng. “Em có nhớ khi bố mẹ mất anh đã nói gì không? Từ nay
về sau anh em mình sẽ ở bên nhau, cho dù gặp khó khăn vất vả đến đâu, chúng ta
đều phải đỡ nhau bước tiếp. Anh em mình không được để bố mẹ thất vọng đúng
không? Bố mẹ ở trên thiên đường sẽ luôn phù hộ chúng ta. Em gái, hãy tin anh,
những gì không tốt đẹp sẽ trôi qua, nhất định chúng ta sẽ ổn.”

Cô vùi đầu vào lòng anh, mọi thứ sẽ tốt đẹp, chỉ cần cô từ
bỏ.

Lúc đó, cô đã đưa ra quyết định, cô sẽ từ bỏ tình cảm khắc
cốt ghi tâm của mình với Giang Hạo Vũ.

Cô nên rời xa anh, cô không muốn là một hòn đá ngăn bước
chân anh, không muốn anh vì cô mà xung đột với gia đình, không muốn mọi chuyện
trở nên ầm ĩ.

Anh trai luôn luôn chăm sóc bảo vệ cô, cô nên toàn tâm toàn
ý với anh trai mình, có lẽ mối tình trẻ con của cô chỉ là bóng câu qua cửa sổ,
sẽ phai nhạt rất nhanh theo thời gian.

Không có cô, sẽ có một nàng công chúa thật sự xuất hiện bên
Giang Hạo Vũ. Cô chỉ là một cô gái lọ lem không được hạnh phúc bên hoàng tử,
mối tình tốt đẹp trong câu chuyện cổ tích đó chỉ có thể lừa dối những cô gái bé
nhỏ như cô mà thôi.

Sau khi biết về hoàn cảnh gia đình của Giang Hạo Vũ, cô luôn
trôn tránh vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng hiện thực không cho phép
cô tiếp tục nói dối lòng mình, sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt với vấn đề này.

Cô không xứng với Giang Hạo Vũ, nếu không có chuyện xảy ra
với anh trai cô, cô và Giang Hạo Vũ cũng không thể đến với nhau. Lời thề mãi
mãi yêu anh của cô trở nên ấu trĩ. Mãi mãi, thế nào là mãi mãi, một năm? Hai
năm? Mười mấy năm? Mấy chục năm? Cô và Giang Hạo Vũ không có nhau mãi mãi, mãi
mãi không có nhau.

Cô đi học như mọi ngày nhưng không có chữ nào lọt vào đầu.
Cả ngày cô chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để chia tay với Giang Hạo Vũ, cô đau
đớn run rẩy khi nghĩ tới từng chi tiết. Nhưng khuôn mặt khổ sở của anh trai
hiện lên trong đầu cô khiến cô hạ quyết tâm.

Ngày mai là năm mới, cô chỉ lên lớp nửa buổi rồi được nghỉ,
cô không về bằng cổng chính vì biết Giang Hạo Vũ đang đứng đó đợi cô. Anh là
người biết giữ chữ tín, anh đã hứa cùng cô bước sang năm mới nên sẽ dùng mọi
cách để giữ lời hứa của mình. Cô chạy nhanh đến quán cà phê nơi mình làm việc
rồi cố gắng thuyết phục một nhân viên nam làm cùng cô diễn vở kịch phản bội khi
Giang Hạo Vũ tới tìm cô.

Quả nhiên, Giang Hạo Vũ không tìm được cô, gọi điện cô không
nghe máy, sau khi hỏi thăm bạn học của cô, anh đến nơi cô làm việc.

Tất cả đều đã được sắp xếp sẵn, bao gồm cả việc tắt điện
thoại ở nhà, nhờ bạn học tiết lộ địa chỉ cô làm việc cho Giang Hạo Vũ.

Anh đến, cô cố tình bước đến bên vị khách háo sắc, đặt cà
phê lên bàn. Vị khách không bỏ qua cơ hội chạm vào tay cô. Thấy Giang Hạo Vũ
bước nhanh lại, cô hạ tay bưng khay xuống bối rối, anh bạn làm cùng cô lao lại.
Anh kéo tay cô giúp cô giải vây rồi hai người chạy vào ngõ nhỏ phía sau quán.

Giang Hạo Vũ suýt nữa thì đấm vào mặt anh bạn làm cùng cô.
Cô không thể tin đó là Giang Hạo Vũ mà cô đã quen. Cô chưa bao giờ nghĩ đến anh
có thể có hành động bạo lực như vậy. Tất cả đều vì cô, cô đã khiến anh mất bình
tĩnh mà quên đi phẩm chất tốt đẹp của mình.

Cố gắng kìm nén đau khổ, cô thốt lên những lời tuyệt tình
trước thái độ kinh ngạc và đau đớn của Giang Hạo Vũ.

“Em và anh ta đang làm gì?”

“Làm những điều anh đã nhìn thấy.” Cô lạnh lùng trả lời.

“Anh nhìn thấy? Tuệ Nhi, thế là có ý gì? Rốt cuộc là em có ý
gì?”

“Anh ấy là bạn trai của em.”

“Thế còn anh? Anh là gì?”

“Bạn trai cũ.”

“Bạn trai cũ? Chúng ta chia tay nhau từ lúc nào? Vì sao anh
không biết?”

“Bây giờ. Anh đã biết quan hệ giữa em và anh ấy, quan hệ của
chúng ta đã kết thúc rồi.”

Cô không hiểu cảm giác của cô lúc đó là gì? Cô dựa vào người
anh bạn, không dám ngẩng đầu lên, mắt nhìn xuống đất, cô biết Giang Hạo Vũ đang
rất đau khổ, cảm giác bi thương như sắp nhấn chìm cô. Cô nhìn thấy nước mắt
không ngừng rơi xuống dưới chân Giang Hạo Vũ.

Anh khóc sao? Xin lỗi, xin lỗi...

“Có phải anh có gì không tốt không? Anh sẽ sửa sai có được
không? Không được chia tay anh, đừng thích người khác được không? Được không?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3