Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi - Chương 348

Chương 348

Không Cần Nhúng Tay

Tử Lam Sam thật không hổ là một nữ quỷ cáo già xảo quyệt, giảo hoạt, âm hiểm… Thậm chí còn có chút vô lại!

Sở Niệm trong lòng đem người nhà đã chết mấy ngàn năm của Tử Lam Sam ra thăm hỏi một lượt, nhưng ngoài mặt vẫn chớp chớp mắt, thiên chân vô tà nói:

“Lý do là ban nãy ta đã chọc ngươi cười một lúc lâu đó, Tử Lam Sam, ở nhân gian xem diễn là phải trả tiền đó.”

Lần này Tử Lam Sam cũng không có lập tức trả lời Sở Niệm, ngược lại ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cô một hồi lâu.

Bị một quỷ tiên nhìn chằm chằm, cảm giác, kỳ thật hoàn toàn không tốt chút nào. Đặc biệt vẫn là giống như Tử Lam Sam âm tình bất định, tùy thời đều sẽ nổ tung chảo như xà tinh đang cơn bệnh…

Cân nhắc nửa ngày cũng không hiểu được ý tứ trong mắt Tử Lam Sam, Sở Niệm gãi đầu, cân nhắc lúc này nên làm cái gì cho thỏa đáng.

Bắc thang quá cao thì hậu quả chính là như vậy, người ta trở mặt, mình có xuống nước cỡ nào cũng không được.

Tốt xấu gì người ta cũng đã giúp mình thoát khỏi Trần Đông kia, Sở Niệm đảo mắt, chuẩn bị tư thế ‘chân chó’.

Mới mấp máy môi định nói, Sở Niệm đã bị Tử Lam Sam cướp lời.

Đầu lưỡi đỏ tươi ưu nhã liếm liếm đôi môi, Sở Niệm ngồi ở đối diện thấy nhìn tới nhìn lui thì cô ta… Như là đói bụng.

“Sở Niệm, ngươi biết lệ quỷ đối với quỷ tiên ý nghĩa là cái gì sao?” Tử Lam Sam đột nhiên mở miệng, cũng không có bỏ cái thói nói chuyện chỉ nói một nửa.

“Không biết.” Sở Niệm lắc lắc đầu, nàng là một người sống, làm gì rành những chuyện này?

Ánh mắt đỏ rực lại một lần lưu chuyển tới trên người Trịnh Nam, Tử Lam Sam cười lạnh, cười đắc ý không thôi. “Bọn họ cũng giống như các món ăn mà nhân loại muốn ăn. Quỷ tiên muốn cường đại, lệ quỷ chính là đồ bổ hữu dụng nhất cho chúng ta.”

“Nữ quỷ này đích xác mới chỉ có không đến một năm, nhưng mà lệ khí và chấp niệm trên người cô ta chính là thứ mà ta cần. Nếu không phải do bị bà nội cô làm ta bị thương thì tối nay cô ta… cũng không xuất hiện ở đây.”

Vô cùng nghĩa khí liếc xéo Sở Niệm một cái, Tử Lam Sam nói: “Chỉ cần ngươi để cô ta cho ta, thì ta sẽ để cho ngươi và con nhóc kia rời khỏi đây.”

Sở Niệm ngồi trên ghế sửng sốt, cô không biết cách bồi bổ của quỷ tiên lại như vậy.

Không nói tới Trịnh Nam, bản thân cô cũng không biết mình có thể hay không chắp tay đưa cho Tử Lam Sam. Bà nội đã âm thầm trở thành quỷ tiên… Sở Niệm không dám nghĩ tới những gì Tử Lam Sam vừa nói có phải là sự thật không!

Trong đầu bỗng dưng có nhiều thứ hỗn độn, Sở Niệm nắm chặt hai tay, đầu rũ xuống.

Phản ứng của cô như vậy dù là Tử Lam Sam hay Thích Tiểu Vi đều cho rằng cô đã lẳng lặng thỏa hiệp.

Thích Tiểu Vi vốn đã bị dọa đến nhũn cả hai chân nhào ra, cô ta cau mày, chắn trước mặt Trịnh Nam.

“Sở Niệm, ngươi sao lại có thể đưa Trịnh Nam cho cô ta!”

Sở Niệm buồn bực, nàng có nói qua cái gì sao…

Cho dù là một đuổi ma nhân với linh lực cường đại thì Tử Lam Sam cũng không để vào mắt, huống chi là một con nhóc đứng run rẩy trong góc nhà chứ?

Không nhanh không chậm từ bậu cửa sổ bay xuống, Tử Lam Sam khinh thường quát Thích Tiểu Vi : “Biến! Ta đối với ngươi không có hứng thú.”

Một câu nói nhìn như bình thường, cũng đã làm Thích Tiểu Vi bị dọa chết khiếp. Hôm nay buổi tối gặp phải những chuyện này quả thực so ra còn khủng bố hơn trăm ngàn lần so với những cơn ác mộng trước giờ. 

Nghĩ đến dáng vẻ trước kia Trịnh Nam luôn che chở mình, Thích Tiểu Vi cắn chặt răng, không có nửa điểm thoái nhượng.

Trịnh Nam cũng không nghĩ tới chính mình cuối cùng sẽ có khả năng lưu lạc thành‘đồ ăn’ cho người khác, hôi phi yên diệt so ra còn có tôn nghiêm hơn?”

Trong lòng rõ ràng chính mình cùng quỷ tiên không phải cùng cấp bậc, Trịnh Nam nhìn Thích Tiểu Vi quên mình che trước mặt, tràn đầy cảm động. “Tiểu Vi, lui ra đi.”

“Ta không!” Thích Tiểu Vi hiện tại phát huy tới cực hạn vẻ quật cường, dù không thích hợp, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

“Đừng tùy hứng, ngươi biết… Ta không muốn ngươi bị thương tổn.”

“Ta biết! Nhưng Trịnh Nam, trước kia đều là ngươi bảo hộ ta, bây giờ ta cũng bảo hộ ngươi một lần không được sao?”

Lấy trứng chọi đá, ở trong mắt bất cứ kẻ nào đều là thập phần buồn cười.

Thích Tiểu Vi sợ màu đen, sợ quỷ, nhát gan trước nay đều là một đóa hoa được bảo hộ trong nhà kính. Cô chưa từng trải qua sóng to gió lớn gì. Ngoại trừ sự kiện ‘bút tiên’ thì cô vẫn luôn là một công chúa đơn thuần nhưng đầy cố chấp. 

Cô cho rằng bạch mã hoàng tử của mình là Điền Húc, nhưng đến hôm nay cô mới hiểu được, người vẫn luôn yên lặng đứng sau lưng mình mới là người mà mình để ý nhất.

Cảm tình không có đúng sai, chính mình đối Trịnh Nam ỷ lại cũng chỉ là bởi vì tình bạn. Nhưng chính là bởi vì để ý, cho nên lúc này đây cô quyết định, mặc kệ hậu quả như thế nào, cô không thể để cho nữ quỷ này ‘ăn’ mất Trịnh Nam!

Không thể, tuyệt đối không thể!

Vẻ kiên quyết trong mắt Thích Tiểu Vi làm cho Trịnh Nam vốn đang đau đớn tê liệt trong lòng lại nảy lên tâm tư, có lẽ… đây chính là món quà lớn nhất mà cô ấy dành cho mình. 

Rất tự nhiên nắm lấy bàn tay Thích Tiểu Vi, Trịnh Nam khẽ hôn lên mặt cô rồi hướng Tử Lam Sam đánh tới.

 “Trịnh Nam! Không được” Thích Tiểu Vi hiển nhiên không nghĩ tới Trịnh Nam đột nhiên rời đi như vậy, cô muốn kéo lại, nhưng mà… 

“Sở Niệm, ngươi điên rồi sao?! Mau buông ta ra!”

Hiện tại Sở Niệm đã sớm đã không còn vẻ vui cười như ban nãy mà cô đang trầm mặc, kéo Thích Tiểu Vi lại gần mình.

“Thích Tiểu Vi ngươi câm miệng! Nếu ngươi còn muốn cản trở ta thì cứ việc tiếp tục la to!”

“Nhưng, chính là……”

“Ta đáp ứng ngươi, mặc kệ là ngươi hay là Trịnh Nam, ta đều sẽ không cho các ngươi xảy ra chuyện.”

Có thể nói ra như vậy, Sở Niệm đương nhiên biết mình sắp phải làm cái gì.

Dù sao lúc trước là bàn thân cô nhận việc này, kết quả thế nào thì cô cũng phải xử lý cho sạch sẽ. 

Hung hăng cau mày nhìn Thích Tiểu Vi, Sở Niệm xoay người, cầm lấy hàng ma bổng trên bàn phóng về phía Tử Lam Sam.

Trịnh Nam biết chính mình không phải đối thủ của Tử Lam Sam, chưa tới mười chiêu đã rơi vào thế hạ phong. Ngay trong lúc đang nghĩ mình xong đời rồi thì bất ngờ thấy thân ảnh của Sở Niệm… đập ngay vào tầm mắt.

Tử Lam Sam một tay tóm chặt cổ Trịnh Nam, một tay huyễn móng tay ra thật dài tránh công kính của hàng ma bổng.

Cô ta có chút tức mà cau chặt mày, dáng vẻ không vui phảng phất là cảnh cáo Sở Niệm. “Ta nói rồi chuyện này, ngươi không cần nhúng tay!”

Sở Niệm quét chân, xoay người đánh về phía Tử Lam Sam. “Ta cũng nói qua, hôm nay ta có thể xuất hiện ở chỗ này, là bởi vì ta đã nhận đặt hàng này.”

Sở Niệm là phàm thể tuy không thể công kích làm bị thương Tử Lam Sam được, nhưng có thể giúp cho Trịnh Nam vốn luôn ở thế hạ phong có thể nhanh chóng tìm cơ hội thoát ra từ trong tay Tử Lam Sam.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3