Tìm lại cho tôi một đôi cánh (Wings to fly) - Chương 09

                           Chương 9: Lời xin lỗi chân thành (3)

Sau mấy ngày ở
nhà nướng cháy giường, Tiểu Aura xinh đẹp lại tiếp tục đi học, tất nhiên, tinh
thần rất tốt, mọi thứ dặc biệt ổn định. Chỉ có điều, nó vẫn giận anh Karry. Vẫn
giận, nó cần một cái gì đó từ anh để chuộc lỗi, mặc dù nó biết, đêm đó, có thể
anh bị Trương Bảo Khanh làm mê muội, hoặc một cái gì đấy tương tự chẳng hạn,
nhưng nó vẫn giận. Chẳng hiểu sao nó giận dai thế nữa! Hớ, mà cũng đúng thôi, bị
sỉ nhục giữa đám đông như vậy, sao không giận cho được. Còn cậu Karry, nhớ ra mọi
chuyện thì day dứt, bồn chồn từ hôm đó đến giờ, chỉ chực đến lúc đi học để có
cơ hội được xin lỗi Aura. Hôm nay đi học rồi, nhưng nội tâm rối bời, lo lắng
không yên. Anh chỉ mong cô bạn nhỏ này có thể tha thứ cho anh, nhân tiện cũng mời
cô ấy đi dự buổi tiệc sinh nhật vào ngày 21/9 của anh nữa.

   Hôm nay nó đi sát giờ, đến nơi thì cổng đã bị
đóng. Đang loay hoay tìm cách để vào trường thì đột nhiên có tiếng người:

- Knut, anh mở cổng
ra đi!

 Là tiếng của Tiểu Khải, cậu ấy đã đợi ở gần cổng
khá lâu nhưng chưa thấy Tiểu Nguyệt tới trường. Cô nàng hôm nay lại đi muộn!
Knut nghe vậy liền mở cổng. Tiểu Khải nhìn nó, gương mặt tỏ rõ hối lỗi. Nó cũng
nhìn anh, khuôn mặt như băng tinh nghìn năm. Cổng đã mở, nó cứ thế đi vào,
không một câu nói cảm ơn.! Anh thấy nó, định nói nhưng sao cổ họng nghẹn ứ,
không nói ra được (Ngốc quá, anh bị cái gì thế hả?). Cả một tiết, nó không thèm
quay sang nhìn anh một cái, cũng không bắt chuyện với anh, trong khi anh liên tục
đưa mắt vè phía nó. Rõ ràng là muốn xin lỗi nó mà, nhưng rốt cuộc, anh không thể
nói! Đúng hơn là anh không biết nói như thế nào. Giờ giải lao, nó vui vẻ ngồi
buôn với cô bạn Rose sau những “hai ngày xa cách”. Rose kể lại mọi chuyện cho
nó nghe...

- Mình thật sự rất cảm ơn cậu! Không có cậu, chắc giờ mình không đến trường
được rồi! À, cũng chúc mừng cậu đã được thăng chức nhé! – Nó rối rít.

- Ồ, không, Aura! Đừng cảm ơn mình! Chúng ta là bạn thân mà, không có cậu,
mình đâu được như hôm nay. Nếu lần đó cậu không thúc mình vào học A2109, thì
mình cũng không đủ tiêu chuẩn để được làm tổng chỉ huy oai vệ như bây giờ,
hihi. Vả lại, cậu xứng đáng có được những điều như vậy mà! À, còn...

 Lúc đó, Karry đi ngang qua, hai đôi
mắt của nó và anh lại nhìn nhau. Anh định đi đến thì nó quay ngoắt luôn:

- Rose à! Mình có việc rồi! Mình đi trước nhé!

- Aura, đợi đã! Anh...

 Nó rảo bước như có quỷ đuổi, để lại
Rose và Khải ngây ngốc ở đó chẳng phải làm gì

- Anh xin lỗi mà! – Tiểu Khải thẫn thờ.

- Anh Karry! Anh vẫn không có cơ hội xin lỗi cô ấy à?

- Anh cũng chẳng biết. Có được cơ hội thì những lúc ấy, cổ họng anh cứ nghẹn
lại không sao nói được. Anh...

- Có lẽ nó vẫn chưa nguôi đâu anh ạ!

 “Hai cái người này thật là...”

- Hay là anh hẹn Nguyệt Nguyệt ra một chỗ nào đó rồi nói? Chứ không chứ kiểu
này, bao giờ cho được?

- Chắc anh phải làm vậy! – Karry đáp, mặt nghiêm nghị (Nghiêm quỷ gì!).

Tiết học tiếp theo rồi tiếp nữa, vẫn tình trạng đó, không tiến triển tý gì.
Anh quyết định phải hẹn nó ra và xin lỗi nó. Lấy một mẩu giấy nhỏ, nghí ngoáy
viết dòng chữ: “Cuối buổi, chúng ta gặp nhau ở cổng trường nhé!”. Có điều, anh
chỉ sợ nó thấy mà ném luôn vào thùng rác thì toi. Và quả nhiên, đúng như vậy, mẩu
giấy vừa lọt vào tầm mắt của nó, nó liền cầm lên rồi ném luôn vào sọt rác, chẳng
thèm mở ra luôn. Ôi trời đất quỷ thần ơi! Cái gì thế này? Tan nát cõi lòng. Tiểu
Khải không giấu đước sự “xót xa, đau đớn”, mắt nhắm vào, mặt nhăn lại. “Ôi trời
ơi! Chết tiệt! Làm sao bây giờ?” Anh nghĩ, rồi lại nhìn nó,rồi lại nghĩ, đúng
lúc nó ngẩng mặt lên và quay sang. Haiz! Rốt cuộc là lại nhìn nhau nữa, nhưng lần
này, anh nhìn nó, trong 1 giây, gương mặt tức khắc cúi xuống, vờ như không có
gì. Nó thì khỏi phải nói rồi, vô cảm lạ thường. Anh tuy ngồi im thế nhưng nội
tâm đang gào thét ầm ĩ, đầu óc rối bời! “Được! Nhất định lát nữa phải xin lỗi
cô ấy, không thực hiện được, thề không làm người!” Anh tự nhủ, chắc như đinh
đóng cột.

 Ra chơi... Anh đứng phắt dậy, sửa soạn
như thật rồi quay sang bàn nó, vẻ mặt vô cùng hối lỗi:

- Anh xin lỗi em! Làm ơn tha cho anh! Cho anh một cơ hội sửa sai! Nhé!

Nó đứng dậy, coi lời nói của Khải chỉ như gió thổi qua tai. Anh cũng đứng
phắt dậy, đuổi theo:

- Làm ơn tha thứ cho anh! – Nói rồi, anh cúi đầu thật sâu.

 

 

 

Nó dừng lại, nhưng
vẫn không quay đầu nhìn anh chàng Karry đằng sau:

- Tiểu Nguyệt à,
làm ơn, cho anh một cơ hội đi! Anh nhất định chuộc lỗi mà! Thật sự anh không biết
em cần gì, nhưng xin em đến buổi tiệc sinh nhật của anh được không? Xin em đấy!
Tất cả mọi người đều được mời tới, chỉ còn thiếu mỗi em thôi. Em rất quan trọng
cho buổi lễ đấy, cô bé ạ!

Nó vẫn dửng dưng
như không nghe thấy gì hết. Mặt trông lạnh như vậy thôi, chứ thực ra nó đang
vui và cảm động lắm. Đôi mắt nó xẹt qua một tia ấm áp, nhưng không để cho ai kịp
thấy cả. Karry đứng đó đã có vẻ sốt ruột trong mắt. Sao cô bé không có phản ứng
gì nhỉ? Lời mình nói có vấn đề gì sao? Chưa đủ thành khẩn? Chưa đủ ăn năn? Chưa
đủ thật tâm? Không phải chứ! Nhất định là chưa đủ van xin hối lỗi đây mà:

- Thôi mà... Tiểu
Nguyệt! Nguyệt Nguyệt! Tiểu công chúa! Nguyệt Nhi!...

Đường đường là
hoàng tử xứ phép thuật, nhìn xem Khải đang làm gì đây: anh chạy đi chạy lại lẽo
đẽo trước mắt một cô bé thấp hơn anh mà xin tha thứ, chẳng khác gì một chú mèo
con. Thật tiếc cho các fan hâm mộ khi không nhìn thầy cảnh này. Nếu không, một
là anh bị trừng trị, hai là Nguyệt Nguyệt sẽ bị xé bay xác. Dám cự tuyệt thẳng
thừng nam thần của người ta thế à!

Cuối cùng, nó
cùng phì cười (không cười xem, tôi đập bà Nguyệt này bẹp như gián). Cái mặt
“xinh” của Khải trưng ra cái bộ dáng ngây thơ vô “số” tội, không cười sao được!

- Em cười rồi! Cuối
cùng em cũng tha thứ cho anh rồi đúng không?

Nó thở dài một tiếng,
rất ra vẻ người lớn:

- Haizz. Thôi được
rồi. Anh “ngây thơ” quá, em thua. Em tha thứ cho anh lần này.

- Còn tiệc sinh
nhật? Em sẽ tới chứ?

- Đương nhiên!
Nói trước, đừng mong moi được quà của em!

Các cơ mặt trên
khuôn mặt mĩ miều của Tiểu Khải giãn hết ra thư giãn, không cho giấu được nét
cười trong ánh mắt trong veo. Nhưng bất chợt, Khải giật mình, một bàn tay xinh
xinh chỉ thẳng vào khuôn mặt mĩ miều ấy:

- Nhưng nêu có lần
sau, thì...

- Thì anh sẽ được
ăn một món ăn phép thuật thật ngon miệng, từ đây...

Nói rồi, anh nắm
lấy bàn tay kia, chỉ thẳng vào tim mình. Nó đưa mắt nhìn xuống, ngón tay chạm
vào ngực anh, nó đột ngột rút tay lại, mặt đỏ bừng, quay đầu đi. Khải Khải nhìn
nó trìu mến. Thoáng lo sợ chạy quay trong vài giây, nó khôi phục lại bộ dạng
cao quý thản nhiên ban đầu:

- Hứ! Chứ anh tưởng...

Không để nó nói
tiếp, Khải đã chặn ngay vào họng khiến nó đơ hình:

- À! Còn một chuyện
nữa, suýt thì quên! Hôm đó, anh muốn em... giống như hôm thi công chúa SOIS!

- Này Karry! Anh
có biết xấu hổ là gì không? Định được voi đòi tiên à? Em vừa tha cho anh, anh
đã yêu cầu này nọ, em muốn làm thế nào là việc của em...  đâu nhất thiết phải...

- Không! Nhất thiết
phải vậy! Anh chỉ cần em mặc bộ y phục hôm đó, em có thể trông tuyệt hơn nếu em
muốn. Nhưng anh chỉ xin em, hãy hoàn hảo như hôm đó nhé! Được không?

- Ơ, nhưng...

- Được rồi! Coi
như là anh đã mời được quý cô Dương Thiên Nguyệt! Nhất định đó sẽ là một ngày bất
ngờ đối với em! Giờ anh phải đi đây, muộn rồi! Hẹn gặp vào đêm 21/09.

Anh bước đi, để lại
nó ngẩn ra đứng đó.

- Em nhất định sẽ
rất vui, anh hứa!

Nói chuyện với những
anh chàng mặt dày như thế này thật là hết nói nổi mà. Mà không biết, nãy giờ,
anh đang bàn sinh nhật của anh hay của Aura vậy? Sao chằng thấy anh vui, mà
toàn là nói làm cho nó vui, cứ như nó là nhân vật chính í. Hêt nói nổi mà!

Bỗng, từ xa có tiếng
nói như tụng kinh:

- Bato ke ni atta
do oke shincharuma...

Oái! Ra là
Cherry! Cô bé đang mơ ngủ, bước đi như một cô hồn. Cherry đã đâm sầm vào Tiểu
Khải từ bao giờ, đã thế còn cố ý đẩy đẩy như đẩy vậy cản, nhìn lại giống chú
cún con nũng chủ. Mắt cô búp bê vẫn nhắm nghiền, miệng đớp đớp. Mãi sau, khi tỉnh
lại, cô búp bê đáng yêu nào đó mới nhận ra mà cuống quýt:

- Xin lỗi! Karry!

- Không sao! Tỉnh
lại đi! Mặt trời đốt hết cây cối rồi mà vẫn còn mơ ngủ! À mà cả em nữa nhóc, đến
tiệc của anh nhé! Anh đi đây!

- Karry! Đợi
đã!... Oáy! – Anh chàng tốt bụng nào đó chạy đi nên quệt nó quay 1620 độ! Đến
khi mắt nó toàn sao mà nhìn xung quanh, nó thấy ai đó vừa đi vừa vẫy tay từ xa
mà réo:

- Xin lỗi!

Nhóc búp bê doạy
mạnh 2 mắt, để đất trời trở lại bình thường, thì thấy cô chủ nhỏ chạy lại phòng
tự học.

- Aura! Có chuyện
gì vậy? Hai anh chị làm gì thế?

Không có tiếng trả
lời.

- Hai người mới
chơi trò gì vậy? Hai anh chị làm lành rồi đúng không? Ày, nói em nghe đi!

Aura quay lại, cười
nhạt, cười hiền, rất đáng yêu, rất muốn cắn cho cô bé một cái:

- Á... ờ... làm
lành! Giờ thì về được rồi đó!

- Khoan đã, chị
phải...

- Thôi nào! Về
nhà chị sẽ kể em nghe! Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm mà!

Tiếng nói xa dần...
nhỏ dần...

Haizz, cuối cùng
cũng đến sinh nhật tiểu hoàng tử đẹp trai, rất “tốt tính” của chúng ta! Ngôi
trường giăng đầy cờ hoa, bóng bay, hoa tươi, hoa giả, cây xanh xanh thổi vi vu,
thổi mát hết lòng hết dạ mọi người. Tiếng chim hót thêm trong trẻo vui tai, tiếng
gió thổi cũng vi vu như bản đàn. Bầu trời trong, những tia nắng chiếu bình yên
và dịu ngọt, cả đất trời như bừng sáng. Chắc hẳn, hôm nay sẽ là một buổi lễ
long trọng và đáng nhớ!

Karry của chúng
ta đã tròn 19 tuổi rồi đó! Xem mọi người vui mừng chưa kìa! Thầy hiệu trưởng
cùng toàn thể các thầy cô giáo tất bật chuẩn bị như cha mẹ lo cho con cái. Còn
hai bậc sinh thành của chàng hoàng tử Karry cũng rối rít chào khách, tiếp
khách. Các thành viên SOIS tất bật nào khăn trải bàn này đẹp chưa, nào hoa này
nên để chỗ nào... Xem ra, dù muốn hay không muốn, buổi lễ này cũng như trở
thành đại lễ của Học viện phép thuật! Hoàng tử mà! Không tốt đẹp sao được!

Nàng thơ của
chúng ta thì sao ta?

- Aura! Dậy! Dậy
mau! Mặt trời chiếu cháy nhà rồi mà còn ngủ à? Ngủ nhiều cho béo à? – Tiếng
Cherry vang như cái loa, đập thẳng như đập đá vào màng nhĩ của cô nàng Tiểu
Nguyệt còn mơ mơ màng màng trên giường.

- Um... Cho chị
ngủ chút nữa đi! Còn sớm mà!

Ở bên cạnh, cô
búp bê nhỏ đã tức đến nỗi mặt đỏ mày tía, lớn tiếng quát:

- Dậy được chưa?
Dậy mau! AURA... a... a...! Hôm nay là sinh nhật Karry đó!

- Sinh nhật gì chứ?
Để chị ngủ. – Cô bé khua khua tay cố hất cái thanh âm đinh tai nhức óc đấy ra
ngoài, nhưng tiếc thay, nó vẫn cứ đập vào màng nhĩ không thương tiếc – Sinh nhật?
Oái!

Nó choàng dậy như
một chiếc lò xo, miệng nói liên hồi:

- Sao không nhắc
chị ngay từ trước? Thế này chị muộn mất!

Hai chị em nó chạy
đi chạy lại. Không ai còn quan tâm bất cứ chuyện gì, bữa sáng cũng bỏ luôn. Nó
hộc tốc đánh răng, chải đầu. Một chàng trai nào đó, sốt ruột đợi mãi không thấy
nó đến, tưởng nó vẫn giận anh. Anh mở chiếc vòng phép: “Hay mình đi coi trộm một
chút xem sao!”. Và rồi, bên kia, Karry chẳng thấy nàng thơ xinh xắn, dịu dàng
đâu nữa. Trời ơi, đầu tóc nó vẫn rối, mặc áo ngủ Hello Kitty rõ đáng yêu, chân
không đi dép, cùng cô bé Cherry như chạy loạn khắp nhà. “Ngoại tổ mẫu của tôi!
Tình hình này em lại bỏ mất tiệc của anh rồi!”

Và đúng là ban
ngày nó không đến được thật. Ai bảo bộ trang phục của nó mặc cầu kỳ quá! Ai bảo
nó bày bừa bãi ra nhà không chịu xếp làm bà Donna cáu! Mà nói đi nói lại: ai bảo
nó dậy muộn làm gì!

Đêm đến rồi, tiệc
tối chuẩn bị diễn ra nó mới tới:

- Mọi người, hãy
nghỉ ngơi một chút, chúng ta sẽ tiếp tục chuẩn bị để sẵn dàng cho buổi lễ chính
ngày hôm nay!

Toàn bộ hội trường
sáng rực ánh đền như những vì tinh tú. Hàng vạn chú đom đóm bay qua bay lại
trên tán cây cao tạo thành một bầu trời lung linh. Mặt trăng không rằm mà tự
nhiên cũng tròn trịa và ấm áp dịu hiền. Thê nhưng, khi nó đến, chẳng ai còn để
ý màu vàng rực rỡ của đèn hay sự ấm áp tròn trịa của trăng. Nó xuất hiện như
mang một nguồn ánh sáng, vừa tinh khiết, vừa tinh tế. Nó mặc bộ váy ánh sao của
buổi lễ thi SOIS. Dưới ánh đèn, khuôn mặt nó lại càng tinh xảo. Mái tóc dài
buông tự nhiên, thướt tha như sóng, khiến cho bước đi của nó như lướt trên màu
váy đã sáng lên trong ánh đèn. Ai ai cũng phải quay lại nhìn Nguyệt Nguyệt,
không nhìn thật phí công cha mẹ sinh ra mắt và sinh ra bản năng biết cảm thụ
cái đẹp, nhất là cái đẹp kì diệu nhường ấy. Đối diện Nguyệt Nhi, anh chàng
Karry cao, thân hình chuẩn đến từng milimet, khuôn mặt hiền hòa, tuấn lãng, mỉm
cười nhè nhẹ, hút hết hồn chúng sinh, khiến ai cũng phải trầm trồ: “Đẹp đôi
quá!”.

- Đến rồi sao?

- Xin lỗi em đến
muộn.

Cả hai cười nhìn
nhau, ánh mắt sáng, nụ cười điên đảo nhân gian.

- Buổi lễ xin được
bắt đầu! – MC dõng dạc hô lên.

Lần lượt từng tiết
mục khuấy đảo sân khấu: nhảy, múa, giao lưu,... Mỗi dancer là một phong cách, mỗi
vũ công một kĩ năng múa điêu luyện, ánh đèn lúc xanh đỏ lóa mắt, lúc dịu êm
tinh thuần.

Cuộc vui nào rồi
cũng sẽ tàn. Khi ai ai cũng đã chán, ăn uống no say, MC bỗng nhiên nói to:

- Mọi người hãy
cùng nghỉ ngơi ít phút, chũng ta hãy cùng nhau thực hiện một hành động đặc biệt.
Về sự việc ngày 14/9 – ngày tuyển chọn công chúa SOIS, chúng ta có một sơ suất
nho nhỏ. À, cũng không hẳn là nhỏ lắm! Mọi người cũng biết, hôm đó chúng ta đã
ghi nhận cô Trương Bảo Khanh giữ ngôi vị, đúng không ạ? – MC vừa nói, vừa đưa mắt
liếc sang thầy Mike, thấy thầy gật đầu nhè nhẹ.

- Phải! Đúng rồi!

- Cô ta không phải
là người xứng đáng! Những gì cô ta và Karry nói đều không phải sự thật! Trương
Bảo Khanh là kẻ dối trá! – Anh ta vừa nói, vừa có vô số ánh mắt hiện ra: người
tán thành, người nghi hoặc, người tức giận, người chẳng thèm quan tâm. Riêng
Rose, thật thiệt thòi cho cô ấy, không được vui chơi như bao bạn. Cô phải bảo vệ
an toàn cho toàn bộ Học viện trong sự kiện trọng đại này, không được phép có
sai sót. Một đội chiến binh canh giữ hai “hắc hoa đán” Bảo Khanh và Khả Khả, được
nhốt chung nhà giam, không xô sát ẩu đả thì sát khí trùng trùng, như muốn ăn
tươi nuốt sống nhau luôn vậy.

Tại sân khấu, MC
kể lại tất cả mọi chuyện:

- ... Trương Bảo
Khanh đã hạ độc Khải và lừa dối toàn bộ chúng ta!

- Không thể chấp
nhận được! Quá độc ác! Tôi không ngờ lại có loại người như cô ta! Cô ta phải chịu
trừng phạt! – Hàng loạt lời mắng chửi không thương tiếc, lời khinh miệt vang
lên, vang đến tai Trương Bảo Khanh, khiến cô ta hận không thể đập chết hết tất
cả.

- Họ đang nói cô
đấy, đồ ma nữ! Đúng vậy, nghe thấy chưa, các cô đều vô liêm sỉ như nhau, haha! –
tiếng binh sĩ hòa cùng tiếng phẫn nộ vang trời dậy đất của con dân SOIS càng
khiến Bảo Khanh và Khả Khả tức đến run bần bật.

Sân khấu, ánh đèn
vẫn sáng:

- Và sau đây,
chúng ta cùng chào đón sự trở lại của nhân vật chính hôm nay: Vương Tuấn Khải-
Chủ tịch hội học sinh SOIS!

Và giờ đây, chàng
trai đẹp tựa thần đỉnh Olympia đã đưng giữa sân khấu:

- Chảo mọi người.
Cảm ơn đã đến sinh nhật thứ 19 của tôi! Sự việc vừa qua, tôi phải chấn chỉnh lại
một chút! Thứ nhất, cho tôi gửi lời xin lỗi tới tất cả mọi người, chính tôi đã
hiểu nhầm Dương Thiên Nguyệt của các bạn. Và thứ hai, người tôi cần xin lỗi nhất
chính là Aura, chính tôi đã nghi oan và xúc phạm cô ấy! Thật sự xin lỗi! Hôm
nay, ngoài buổi lễ sinh nhật, tôi xin được bù đắp lại toàn bộ lỗi lầm...

Vẻ mặt anh vô
cùng có lỗi và lo lắng. MC tiếp lời:

- Không sao, Tuấn
Khải, em cũng là nạn nhân! Tất cả mọi người đều hiểu cho em, vui lên nào! Và giờ
thì... Không để mọi người chờ đợi thêm nữa, buổi lễ khôi phục ngôi vị công chúa
SOIS xin được bắt đầu! Xin mời Dương Thiên Nguyệt – nàng công chúa thực sự của
chúng ta ra mắt toàn bộ khán giả!

Từng tràng vỗ tay
vang lên như sấm dậy, từng tiếng reo hô như sóng xô hết lớp này đến lớp khác.
Nguyệt Nguyệt lướt nhẹ lên khán đài, cười nhẹ nhàng, trong đáy mắt là niềm hạnh
phúc vì đã được minh oan.

Ai cũng nhìn nó
không chớp mắt. Thực sự quá xinh đẹp, xinh đẹp đến ai cũng muốn ngất đi. Chiếc
vương miện được trao lên mái tóc đen dài như tỏa sáng hơn muôn phần, viên đá thần
trong tay được giơ cao, tưởng như rực rỡ hơn tất cả ánh sáng toàn thế giới. Ai
cũng càng thêm yêu quý nàng công chúa SOIS. Nó cười hút hồn. Mọi thứ ổn rồi! Cuối
cùng cũng ổn rồi!

- Aura! Cô có muốn
nói gì với mọi người không?

- ... Rất cảm ơn
mọi người! Cảm ơn vì cuối cùng đã tin tưởng tôi! Cảm ơn vì đã yêu quý và ủng hộ
tôi! Cảm ơn Karry đã đòi lại danh dự cho em. Nếu không nhầm, anh chính là
dancer chính cho màn vũ đạo đầu đúng không?

Khải cười hì, anh
đã đeo mặt nạ, hóa trang thật bí ẩn vào mà nó vẫn nhận ra. Ai bảo anh nhảy cứ bị
đẹp cơ ha. Nguyệt Nguyệt nói tiếp:

- Và món quà sinh
nhật em muốn dành tặng cho Tuấn Khải hôm nay, cũng chính là viên đá thần này,
nó là thứ duy nhất trong trường đã chọn em, giờ em trả lại cho SOIS, và người xứng
đáng nhận được nó nhất, là anh...

Bỗng chốc, viên
đá tách đôi ra dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, không riêng gì nó. Một nửa
bay về phía Karry, một nửa cho nó, như nguồn gắn kết sức mạnh, hai mà một, một
mà hai...

Một tràng pháo
tay lại nổ ra, trong mắt mọi người, hai người đã như một cặp hoàng tử và công
chúa duy nhất rồi! Những bàn tay nắm vào nhau trong điệu khiêu vũ say sưa,
trong đêm trăng kì ảo.

 Trong nhà tù, vẫn không khí âm u đó, đột nhiên
một luồng khói máu đỏ đen bay đến và nhập thẳng vào người Hắc Tử. Đôi mắt cô ta
bỗng chốc đỏ ngầu, trông mà kinh sợ. Đỏ của máu độc! Đỏ của quỷ dữ! Một tia ma
thuật, Phương Khả Khả chết đi mà không kịp nhắm mắt vì kinh hoàng. Nhà tù bị
phá tan.

- Á Á Á Á!

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3