Thê nô - Chương 14

Chương
14: Thay đổi kế hoạch.

Đêm hôm đó, Vu Kiệt vừa nói chuyện điện thoại vừa đi vào
phòng bếp.

Anh nghiêng đầu hôn xuống cổ của Vân Điệp một cái xong
liền tắt điện thoại.

- Anh đi tắm đã.

Nói xong, anh liền để điện thoại ở trên bàn ăn, Vân Điệp
thì đang đánh lòng trắng trứng bên cạnh bàn.

- Có cầm quần lót chưa?

- Buổi sáng ngày mai mặc luôn.

Anh nói xong, liền ra khỏi phòng bếp đi đến phòng tắm nằm
ở bên ngoài ban công, nhưng cửa phòng tắm vẫn đang mở.

Anh nói đóng cửa sẽ làm cho hơi nước không thoát ra được,
đến lúc đó sẽ bị nóng chết.

Bất quá, là do ban công bị che kín nên anh ấy mới dám làm
như vậy.

Vu Kiệt mở ra vòi hoa sen để tắm, đồng thời làm chuyện mà
mỗi người con trai đều rất thích là ca hát ở trong phòng tắm.

Anh
hát bài “Inside of my guitar” của Chu Hiếu Thiên.

Vân
Điệp cũng hát theo, thân thể còn chậm rãi lắc lư, ngay cả động tác đánh lòng
trắng trứng cũng làm theo nhịp điệu của bài hát.

Reng…
reng…

Vân
Điệp đang say mê trong giai điệu tuyệt đẹp thì bị tiếng chuông điện thoại đột
ngột vang lên làm cho giật cả mình, tay cũng run lên một chút.


vội bước qua bàn ăn đến nhìn, chỉ thấy màn hình điện thoại đang không ngừng
nhấp nháy.

-
Tiểu Điệp, nghe điện thoại! - Vu Kiệt ở trong phòng tắm lớn tiếng nói.

Vân
Điệp chán nản cầm lấy điện thoại.

-
Alo! - Cô không kiên nhẫn lên tiếng.

-
Hello! Tôi là Craig, Jamie có ở nhà không? - Đầu dây bên kia liên tiếp truyền
đến những câu tiếng anh.

Vân
Điệp mở to miệng, cô nghe hiểu được nhưng lại không biết nói như thế nào.

Đột
nhiên trong lúc này, Vân Điệp mới phát hiện, cô dám cùng Vu Kiệt nói tiếng anh
là vì thái độ dạy học của Vu Kiệt khi cùng cô nói chuyện, cho dù cô có nói sai
đi nữa cũng không sợ bị xấu mặt.

Bởi
vì Vu Kiệt sẽ không cười cô.

Đương
nhiên, lúc nói chuyện cùng với cô giáo Tiếng Anh hay bạn học cũng sẽ giống như
vậy.

Nhưng
mà, vào tình huống bây giờ, muốn cô cùng với người nước ngoài xa lạ nói tiếng
anh thì đầu của cô liền lập tức trở nên trống rỗng.

Những
câu nói học được đều trở thành những chữ độc lập, mà những chữ độc lập này lại
biến thành những chữ cái bay đầy trời.

Trong
cổ họng thì giống như bị mắc nghẹn, cho nên cô chỉ có thể “a a a” cả buổi vẫn
không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

-
Hello? Thật xin lỗi, tôi có thể nói chuyện cùng với Jamie sao? - Đối phương lại
dùng tiếng anh hỏi.

Vân
Điệp lại a một lát, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng cầu cứu.

- Vu Kiệt, là tiếng anh! Là tiếng anh!

- Ai?

- Anh ta nói anh ta là Craig. - Cô sốt ruột nói.

- Ồ! Nói với anh ta là anh đang tắm, kêu anh ta lát nữa
gọi lại.

- Nhưng là em… em đã quên cách nói như thế nào rồi! - Cô
khẩn trương nói.

- Đã quên? Làm sao có thể quên? - Vu Kiệt buồn bực ló đầu
ra liếc nhìn cô một cái.

- Chính là em nói không được ấy! - Vân Điệp vẻ mặt cầu
xin nói.

- Làm sao có thể nói không được? Lúc anh dạy không phải
đều nói tốt đó sao?

- Vì đối tượng là anh! Lúc chúng ta nói chuyện, em đều
biết nên trả lời anh như thế nào, nhưng là người này nói đầu em liền quên hết.

Vu Kiệt cảm thán một tiếng, sau đó dùng tiếng anh nói lại
câu vừa rồi.

- Nói với anh ta là anh đang tắm, kêu anh ta lát nữa gọi
lại.

A! Như vậy sao? Thế thì cô đã biết!

Vì thế, Vân Điệp nói y chang vào điện thoại:

- Anh ấy nói, nói với anh ta là anh đang tắm, kêu anh ta
lát nữa gọi lại.

Đối phương im lặng một lát, rồi sau đó mang theo ý cười
nói:

- Có thể nói cho tôi biết cô là ai không?

Vân
Điệp lại kêu to.

- Vu Kiệt, anh ta hỏi em là ai?

- Thì em liền nói cho anh ta biết em là thôi!

- Em không biết nói sao mà!

Vì thế, Vu Kiệt đành phải dùng tiếng anh nói tiếp:

- Nói cho anh ta, em là bạn gái của anh.

A! Đã biết! Cô lại một lần nữa nói y chang.

- Anh ấy nói, nói cho anh ta, em là bạn gái của anh.

Đối phương bật cười ra tiếng một chút, liền lập tức nhịn
xuống.

- Hai người… dự định kết hôn sao?

Vân Điệp lại kêu lên:

- Anh ta hỏi em, chúng ta dự định kết hôn sao?

Lần này, Vu Kiệt trực tiếp dùng tiếng anh trả lời.

- Vô nghĩa, anh đương nhiên sẽ cưới em!

Vân Điệp lại còn nói y chang.

- Vô nghĩa, anh đương nhiên sẽ cưới em!

Đối phương đột nhiên bật ra tiếng cười to kinh thiên động
địa.

Vân Điệp nhíu mày cầm điện
thoại cách ra xa một chút.

- Vu Kiệt, anh ta cười
thật khoa trương mà!

Vu Kiệt rốt cuộc bước ra,
đi thẳng đến chỗ cô, vừa cầm điện thoại lên liền mắng.

- Đồ trứng thối này! Rõ
ràng biết tiếng Trung, vì cái gì anh không cùng cô ấy nói tiếng Trung chứ?

Vân Điệp đang vội vàng cầm
khăn tắm giúp anh lau người, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu.

Vu Kiệt nhíu nhíu mày.

- Được rồi, được rồi, đừng
cười, anh rốt cuộc là đang cười cái gì vậy?

Sau khi nghe xong, biểu
cảm trên mặt anh chậm rãi biến thành dở khóc dở cười. Anh nhìn Vân Điệp lắc lắc
đầu.

- Cho nên anh mới cố ý
không cùng cô ấy nói tiếng Trung. Vì muốn chọc cô ấy?

Vân Điệp mất hứng chu môi
lên, Vu Kiệt ôm cô lại hôn một cái.

- Được rồi, đừng nhiều lời
nữa, anh tìm em có chuyện gì?

Vân Điệp tránh ra cái ôm
của anh, chỉnh lại máy điều hòa lớn hơn một chút.

- Không được, học kì sau,
em còn muốn ở lại đây. - Vu Kiệt thong thả bước đến bên giường.

- Đương nhiên là vì cô ấy…
Tại sao? Bởi vì cô ấy chỉ còn một học kì nữa liền tốt nghiệp, cô ấy không muốn
bỏ dở nửa đường. - Anh ngã xuống giường.

- Cô ấy? Mười bảy tuổi…
khi nào thì kết hôn? Cái này thì…

Vu Kiệt nhìn Vân Điệp đang
đi vào phòng bếp liếc mắt một cái, anh đột nhiên thay đổi ngôn ngữ nước ngoài
mà cô không biết cùng đối phương nói chuyện.

Vân Điệp vừa nghi ngờ nhìn
anh vừa nấu nước trà hoa quả.

Khi Vân Điệp đem nước trà
hoa quả đi đến bên giường thì Vu Kiệt cũng đã nói chuyện xong.

- Vâng, cứ như vậy đã, nếu
không có chuyện đặc biệt gì xảy ra, em sẽ không liên lạc với anh… OK… bye bye!

Vân Điệp đang rót trà vào
cốc ở bên cạnh, thấy thế liền lập tức hỏi:

- Anh ta là ai vậy? Anh ta cũng
biết nói tiếng Trung sao? Anh ta tại sao không chịu nói chuyện bằng tiếng Trung
với em? Anh ta tìm anh có chuyện gì sao? Hai người vừa mới nói chuyện với nhau
bằng tiếng nước nào vậy? Anh ta…

-
Stop!

Vân
Điệp bị tạm dừng ở trạng thái mở miệng định nói. Vu Kiệt thì nhàn nhã đem cốc
trà lên uống một ngụm, rồi sau đó chậm rì rì nói:

-
Tất cả người nhà của anh đều biết nói tiếng Trung, bao gồm người ba già của
anh. Tuy mỗi lần nói đều không có người nào nghe hiểu được. Anh ấy là anh hai
của anh, đương nhiên cũng sẽ biết nói tiếng Trung, bằng không sẽ làm cho mẹ già
của anh khóc đến chết. Mục đích của Craig là muốn vào học kì sau anh sẽ đến dạy
ở trường đại học mà anh ấy từng học nhưng anh đã nói với anh ấy là anh còn muốn
ở đây rồi.

Anh
lại uống thêm một ngụm.

-
Lúc sau, anh ấy nói muốn anh mang em về nhà mừng năm mới. - Anh nhún nhún vai.

-
Hàng năm mẹ già của anh đều kiên trì muốn dựa theo tập tục ăn Tết âm lịch của
người Đài Loan. Mặt khác, bọn anh vừa mới nói chuyện là bằng tiếng Đức. OK, còn
có vấn đề gì nữa không?

Vấn
đề gì? Là một vấn đề thật to đấy!

Muốn
đi gặp mặt người nhà của anh…

Oh
my god! Sẽ gặp ba mẹ của anh đó!

Mắt
thấy sắc mặt của cô càng ngày càng lộ vẻ sợ hãi, hoang mang, Vu Kiệt không khỏi
cười nói:

-
Không có gì phải sợ, mẹ già của anh giống với em là người Đài Loan thôi mà! Về
phần ba già, tuy nói chuyện so với tiếng sét đánh còn lớn hơn, nhưng gặp phải
mẹ già của anh thì liền trở thành con chuột nhắt, mà hai người anh kia của anh
thì… - Anh bĩu môi.

-
Xem bọn họ là người vô hình là được!

Mặt
của cô vẫn như cũ so với mướp đắng còn khổ hơn, Vu Kiệt không nhịn được chỉ chỉ
về mũi mình.

-
Kì thật, anh mới là người nên khẩn trương đấy! Nhưng anh vẫn chưa có cảm thấy
gì, em lại có cái gì phải lo lắng chứ?

Vân
Điệp không khỏi kì quái hỏi.

-
Vì sao anh phải khẩn trương cơ chứ? Về nhà của mình thì có cái gì mà khẩn
trương?

Vu
Kiệt khoa trương cảm thán một tiếng.

-
Bởi vì từ lúc mười ba tuổi anh bị đuổi ra khỏi nhà cho đến nay, anh chưa từng
trở về nhà lần nào mà!

-
Cái gì? - Vân Điệp sợ hãi kêu ra tiếng.

-
Anh cũng bị đuổi ra khỏi nhà?

Vu
Kiệt buồn cười làm thành cái mặt quỷ.

-
Vì sao?

-
Bởi vì anh thích ngành nghiên cứu nhưng ba già anh lại nhất quyết bắt anh lựa
chọn giữa ngành Thương mại hoặc ngành Luật, anh không chịu, cho nên bị đuổi ra
khỏi nhà!

-
Anh mới có mười ba tuổi đã bị đuổi ra khỏi nhà? Thật đáng thương mà! - Vân Điệp
đồng tình nói.

-
Vậy vì sao về sau anh không trở về nhà lần nào cả?

Anh
run rẩy nói:

-
Bận quá ấy mà!

-
Phải không?

Vân
Điệp nghi ngờ đánh giá anh từ trên xuống dưới.

-
Em cũng không tin anh bận đến nỗi ngay cả thời gian về nhà một lần cũng không
có.

-
Hắc hắc, bị đoán trúng rồi! - Vu Kiệt chà xát cái mũi.

-
Kì thực, nguyên nhân chủ yếu khiến anh không muốn trở về là sợ bị ba già của
anh bắt đến công ty của ông làm việc.

-
Nhưng anh đã có sự nghiệp của chính mình rồi mà!

Vu
Kiệt liếc mắt trợn trắng:

-
Như vậy thì đã sao? Ở trong mắt ba già của anh, sự nghiệp của ông mới là đại sự
nghiệp, mà người làm con như anh, phải ngoan ngoãn nghe theo ông vào công ty
mới được.

-
Vậy hai người anh của anh thì sao?

-
Công ty của ba già anh rất to. - Vu Kiệt nhàn nhạt nói.

-
Vâng! Vậy…

Vân
Điệp hơi hơi nhíu mày.

-
Lần này…

-
Anh đã nói qua với Craig, làm cho mẹ già cam đoan là đến lúc đó phải để cho anh
an toàn rời đi, thì anh mới chịu trở về.

Vân
Điệp im lặng một lúc sau, mới ngước mắt sợ hãi nhìn anh.

-
Vậy em…

Vu
Kiệt sờ sờ đầu của cô.

-
Yên tâm, bọn họ đều sẽ rất chào đón em, nhất là mẹ già của anh, bà ấy khẳng
định đem em trở thành bảo bối.

Vân Điệp vẫn là lo lắng:

- Anh khẳng định chứ? Có
lẽ bọn họ sẽ không thích đứa con gái ngốc nghếch như em đâu.

- Cho dù em có ngốc
nghếch, nhưng chỉ cần em…

Vu Kiệt ái muội nháy mắt,
thuận tiện lấy tay vuốt ve bụng của cô.

- Có thể sinh cháu cho bọn
họ là được rồi.

Vân Điệp mặt lập tức đỏ
bừng.

- Anh nói lung tung cái gì
vậy!

- Không có nói lung tung
mà! - Vu Kiệt vô tội buông tay ra.

- Không có biện pháp! Ai
bảo mẹ già của anh muốn ôm cháu đến điên rồi, lần trước anh có cùng bà nói
chuyện qua điện thoại, bà còn nói, loại người cực đoan xem trọng tính cách tự
do như anh, khả năng cả đời cũng không muốn kết hôn, bất quá như vậy cũng không
quan hệ, không kết hôn cũng không sao, chỉ cần sinh một đứa trẻ đem về cho bà
chơi là được rồi.

Vân Điệp xấu hổ cúi mặt
xuống.

- Nhưng anh… còn có hai
người anh đấy thôi!

- Anh cả của anh đã có vị
hôn thê nhưng mà anh ấy không muốn kết hôn trước ba mươi lăm tuổi, giống như là
anh ấy không xác định có muốn cưới vị hôn thê hiện tại này hay không vậy. - Vu
Kiệt nhún nhún vai.

- Anh cũng không biết rõ,
bất quá, vị hôn thê của anh ấy giống như cũng không muốn cưới sớm… hoặc căn bản
là không muốn sinh con. Mà anh hai của anh thì có một đống bạn gái, chính là
không có một ai có thể làm cho anh ấy dừng lại.

Anh cười đểu đem mặt sát
lại.

- Anh nghĩ, em sẽ không
phản đối việc giúp anh sinh ra một cục cưng trắng trẻo mập mạp chứ?

Vân Điệp cúi đầu càng
thấp, cô mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm vài câu.

Vu Kiệt cười đến thật hài
lòng.

- Anh chỉ biết em là một
hiền thê lương mẫu tiêu chuẩn.

Anh nói xong, đồng thời
ánh mắt dâm tà dừng lại ở cổ áo ngủ của cô, hai tay cũng giơ ra.

- Anh nghĩ, đêm nay chúng
ta nên giải thích kĩ càng và tỉ mỉ một chút, rốt cuộc tinh trùng và trứng kết
hợp với nhau như thế nào…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3