Thê nô - Chương 12
Chương 12: Mặt đỏ. (H 16+).
Ai
cũng không dự đoán trước được, bởi vì Cảnh Vân Điệp nhất thời lỡ lời nói cho
Cảnh Vân Nghê biết chuyện Vu Kiệt muốn ở lại Đài Loan vào học kì tiếp theo, đã
khiến cho nhà họ Cảnh xảy ra nội chiến.
Cảnh
Giới Khiên muốn Vu Kiệt đến trường đại học C dạy học còn Cảnh Vân Nghê đương
nhiên không hi vọng Vu Kiệt sẽ rời đi trường đại học T.
Dẫn
đến ba và con gái cãi nhau đến nỗi chửi ầm lên, không những thế, hai người còn
có tính tình nóng nảy giống hệt nhau.
Rốt
cuộc hai người trở mặt thành thù, từ nay mỗi lần gặp nhau đều giống như không
quen biết, khi đi ngang qua nhau ngay cả tiếng chào hỏi cũng đều không có.
Sĩ
diện như Cảnh Giới Khiên đương nhiên không có khả năng hạ thấp bản thân mà đi
làm hòa trước.
Thật
ra, ông lo lắng sẽ bị Vu Kiệt mắng cho không còn mặt mũi, vì thế Cảnh Thụy Văn
chỉ còn cách trở thành đại sứ thân thiện để đi làm hòa.
Với
tính cách trầm ổn như Cảnh Thụy Văn, thật sự không biết lấy lòng là nên làm như
thế nào, nhất là với thân phận phó tổng giám đốc tập đoàn Viễn Đông như anh,
luôn luôn là đối tượng để cho người khác lấy lòng.
Bây
giờ thì ngược lại, bắt anh đi làm việc của những người mà trước nay anh luôn
chán ghét, anh thật sự là không biết nên làm cái gì mới tốt.
Cho
nên, anh hiện tại đang im lặng ngồi trong phòng khách nhà Vu Kiệt.
Đầu
tiên là nhìn Vu Kiệt đang ở trước kệ sách tìm tài liệu, sau là quay sang phòng
bếp nhìn em gái đang bận rộn nấu ăn.
Bề
ngoài thì bình tĩnh như không có việc gì, nhưng thật ra bên trong lại đang loạn
như cào cào.
Anh
cố gắng ở trong đầu không ngừng tìm kiếm, nhưng lại không cách nào tìm được một
câu mà khi nói ra chắc chắn sẽ khiến cho Vu Kiệt thích.
Càng
nghĩ càng không tìm ra được, làm cho đầu lại càng hỗn loạn, đầu càng hỗn loạn
liền làm cho tâm trạng càng không yên.
-
Vu Kiệt, bánh trứng cùng trà hương đều ở trong này, anh không cần đi tìm đâu!
-
Chỉ có hai phần? Tiểu Điệp, em sao lại keo kiệt như vậy! - Vu Kiệt bất mãn lên
tiếng.
-
Vừa mới ăn xong bữa tối, anh còn ăn được hả?
-
Cho thêm hai cái nữa đi!
-
Được rồi! Được rồi! Thật sự là chịu thua anh luôn mà. - Vân Điệp nói thầm.
-
Mỗi lần đều ăn thật nhiều lại không thấy anh thêm được chút thịt nào, thật
không biết thức ăn chạy đi đâu hết rồi?
Cảnh
Thụy Văn nhìn Vân Điệp cầm thêm hai cái bánh trứng để ở trên đĩa của Vu Kiệt,
rồi sau đó bưng hai cốc trà cùng hai cái đĩa nhỏ đặt trên bàn trong phòng
khách, lúc này cô mới ngồi xuống ở phía bên phải của anh.
-
Anh cả, ăn thử xem, là do em làm đó! Vu Kiệt đâu biết ngon là như thế nào,
nhưng anh ấy không chịu thừa nhận, bởi vì mặc kệ là em làm cái gì, anh ấy đều
nói là ăn ngon lắm! Em nghĩ, cho dù em cố ý làm thật dở, anh ấy đều sẽ kêu ngon
cho mà xem. - Vân Điệp có chút trẻ con nói.
Cho
đến giờ phút này, Cảnh Thụy Văn vẫn như cũ không biết nên mở miệng như thế nào,
đành phải cầm cái bánh lên ăn một chút.
Mới
ăn có vài miếng, anh liền ngạc nhiên nhìn cái bánh, bật lên tiếng nói:
-
Thật sự là ăn rất ngon, nhất là nhân ở bên trong, so với mua ở bên ngoài còn
ngon và thơm hơn nhiều!
-
Thật ạ?
Vân
Điệp lập tức mặt mày hớn hở, nói:
-
Thật sự ngon như vậy ư?
-
Ừ! Thật sự là ăn ngon lắm. - Cảnh Thụy Văn nói xong, còn cố gắng ăn thêm một
miếng.
-
Nếu còn dư nhiều bánh, có thể cho anh thêm vài cái để đem về làm bữa tối được
hay không?
-
Được ạ!
Vân
Điệp trả lời, cũng đem trà hương đẩy đến trước mặt anh trai.
-
Đây, ăn xong rồi uống trà này sẽ có mùi rất ngon và thơm, Vu Kiệt nói như vậy
đấy ạ.
Cảnh
Thụy Văn ăn xong hai cái bánh của mình vẫn chưa hết lời khen ngợi cô.
-
Tay nghề của em thật giỏi, về sau ai có thể cưới được em thì thật sự có phúc.
Anh nói xong, liền không tự chủ được mà nhìn về phía Vu Kiệt, không nghĩ tới Vu
Kiệt cũng đang nhìn anh mỉm cười.
Vân
Điệp vẫn không hề hay biết gì.
-
Vu Kiệt cũng từng nói như vậy. Trước kia, lúc cô Trương dạy em nấu ăn cũng nói
con gái nếu có một tay nghề nấu ăn giỏi sẽ không sợ chồng bỏ chạy mất!
Vu
Kiệt nhìn Cảnh Thụy Văn gật gật đầu, Cảnh Thụy Văn bừng tỉnh đại ngộ, kêu lên
một tiếng.
Anh
nhìn Vu Kiệt đang hài lòng mà ăn bánh của chính mình, lúc này mới hiểu ra quay
lại nhìn Vân Điệp đang chăm chú.
-
Anh có nghe Vân Nghê nói qua. Vân Điệp, anh nghĩ có lẽ em không thích hợp đi
học ở trường, nhưng là…
Anh
không nhịn được lại nhìn về phía Vu Kiệt.
-
Em thật thích hợp để làm một người vợ đảm đang.
Vu
Kiệt dồng ý giơ ngón tay cái lên.
Cảnh
Thụy Văn vuốt vuốt cằm, rồi sau đó nhìn Vân Điệp, ôn hòa cười cười.
-
Vu Kiệt đối với em tốt lắm, đúng không?
-
Vâng.
Vân
Điệp gật đầu liên tục.
-
Anh ấy rất thương em.
Cảnh
Thụy Văn cười sờ sờ đầu của cô.
-
Chỉ cần em tiếp tục nấu đồ ăn ngon để thỏa mãn dạ dày của cậu ta, anh tin tưởng
cậu ta cả đời này đều sẽ đối tốt với em cho mà xem.
Vân
Điệp nở nụ cười ngu ngơ.
-
Anh ấy cũng nói như vậy!
Cảnh
Thụy Văn im lặng một chút, sau đó nói:
-
Thật ra ba kêu anh qua đây là để nói cho Vu Kiệt có thể qua dạy ở đại học C vào
học kì sau không? Nhưng anh nghĩ Vu Kiệt chắc đã có quyết định của mình cho nên
lần sau anh lại qua đây thăm em vậy, chỉ đơn giản là thăm em mà thôi, sẽ không
có mục đích gì khác đâu.
Cảnh
Thụy Văn chẳng những trầm ổn mà còn có khả năng quan sát sắc mặt của người
khác.
Tuy
anh đối với mọi người ở nhà không có thân thiết cho lắm, nhưng điều này cũng
không có nghĩa là anh không quan tâm đến bọn họ.
Anh
chỉ là không biết thể hiện cảm xúc như thế nào mà thôi.
Tuy
anh lạnh lùng như vậy nhưng cũng là một trong hai người nhà họ Cảnh thật sự
quan tâm đến Vân Điệp.
Lúc
trước anh cũng là người dành nhiều thời gian nhất trên người Vân Điệp, anh dùng
ba năm để giúp Vân Điệp học tập, cùng cô học bài, cuối cùng ở tình huống không
hề thu được kết quả gì mới chính thức thừa nhận sự thất bại.
Về
sau, anh cũng từng có nói qua với ba là không cần đối với Vân Điệp yêu cầu
nhiều thứ như vậy, thậm chí nói Vân Điệp chỉ cần đậu tốt nghiệp là đủ rồi.
Nhưng
mà đối với người sĩ diện cùng tính cách nóng nảy như ba, anh cũng không có
thành công.
Vu
Kiệt tự nhiên nhìn ra được sự quan tâm cùng thương tiếc trong mắt Cảnh Thụy
Văn, vì thế anh quyết định cho Cảnh Thụy Văn biết được một chút chuyện.
-
Tiểu Điệp, anh và anh cả em có chuyện muốn nói, em làm cho bọn anh một ít salad
hải sản được hay không? Như vậy lúc bọn anh nói xong liền có thể ăn được.
Vân
Điệp lập tức ngoan ngoãn đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu tôm lột vỏ, mực cùng
trứng, salad, dưa leo, khoai tây, tương ớt.
Lúc
tò mò nhịn không được thì chạy ra nhìn trộm bọn họ liếc mắt một cái, nhưng hai
người đều nói chuyện rất nhỏ.
Cho
nên cô cái gì cũng không có nghe được, chỉ thấy anh cả thỉnh thoảng nhìn về
phía cô, ánh mắt có khi kinh ngạc, có khi buồn cười, có khi hổ thẹn lại cùng ảo
não.
Cuối
cùng, lúc Cảnh Thụy Văn muốn ra về, ánh mắt là sự thả lỏng cùng yên tâm, còn có
thật lòng chúc phúc, bất quá lời nói của anh lại rất lạ.
-
Vân Điệp, nhớ kĩ, về sau em chỉ cần nghe lời của Vu Kiệt thôi là đủ rồi, mặc kệ
ba mẹ nói cái gì, em cũng không cần để ý… biết không?
Vân
Điệp nghi hoặc nhăn mày lại.
-
Nhưng bọn họ là…
-
Em cho rằng bọn họ đối với em là ân tình hay gì đó, nhưng đã mười mấy năm trôi
qua, em vì bọn họ mà không ngừng cố gắng cùng hi sinh còn chưa đủ sao? Em liều
mình để đạt được mục tiêu mà không có khả năng đạt được, chỉ vì để thỏa mãn lòng
hư vinh của bọn họ, bỏ qua sự vui vẻ vốn có chỉ vì làm theo lời của bọn họ! Đủ
rồi, Vân Điệp. Có nhiều ân tình đến đâu đi chăng nữa, mười mấy năm qua cũng trả
đủ rồi.
Vân
Điệp cắn môi dưới, im lặng không nói.
-
Ba mẹ đối với con gái thường không có yêu cầu cao nhưng bọn họ lại thiếu một
người con gái giỏi giang, yếu đuối không thể giúp cho lòng hư vinh của bọn họ
được. Vì thế, em chỉ có thể trở thành vật hi sinh. Vân Điệp, em không cần lại hi
sinh bản thân chỉ vì nghe theo lời của bọn họ. Cho dù bọn họ nói em bất hiếu,
em cũng không cần quan tâm, chỉ cần nghe theo lời của Vu Kiệt là được rồi. Bởi
vì Vu Kiệt là người thật lòng quan tâm đến em, nguyện ý yêu thương em cả đời.
Đi theo cậu ta, tương lai của em nhất định sẽ thật hạnh phúc.
Vân
Điệp khóe miệng hơi hơi co rúm lại một chút, trong mắt hàm chứa ánh nước trong
suốt.
-
Anh cả…
Cảnh
Thụy Văn cười cười sờ gương mặt của cô.
-
Vân Điệp ngốc, khóc cái gì cơ chứ? Mặc kệ ba mẹ như thế nào, anh cùng Thụy Võ
sẽ đều đứng về phía em. Bọn anh nhất định sẽ thường xuyên đến thăm em, nhất là
Thụy Võ…
Khó
có dịp thấy được lúc anh bướng bỉnh nháy nháy mắt.
-
Ở đây có giáo viên dạy thêm giỏi như vậy, mỗi ngày em ấy không chạy đến đây mới
là lạ!
Vân
Điệp cũng cười cười.
-
Được rồi, anh phải đi.
Anh
giơ ngón tay chỉ đĩa bánh trứng trên bàn.
-
Lần sau, anh còn muốn ăn cái này, Vu Kiệt nói em nấu món tôm xíu mại rất ngon,
có cơ hội cũng phải nấu cho anh ăn thử đấy!
Đóng
cửa lại xong, từ phía sau, Vu Kiệt lặng lẽ ôm lấy thắt lưng của Vân Điệp.
-
Anh em nói, là ba em không cho Thụy Võ đem vật dụng cá nhân của em qua đây,
giống như là không muốn cùng em cắt đứt quan hệ. Anh em sẽ kêu Thụy Võ âm thầm
đem đồ đã được dọn dẹp tốt qua, khỏi phải để em mỗi lần đều lén trở về lấy đi
một ít.
Nghe
được những lời nói ấy của anh cả, Vân Điệp cảm thấy thật ấm áp và cảm động.
Cô
cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nỗi bất an cùng tội ác luôn luôn hiện diện ở
trong lòng nay hầu như đã biến mất hoàn toàn.
Vì
thế cô cũng xoay người lại ôm Vu Kiệt.
-
Vu Kiệt, buổi tối, em và anh cùng “ôn tập” lại giáo dục sức khỏe được không?
-
Ôn tập?
Vu
Kiệt nháy mắt máy cái:
-
Không, tối nay, chúng mình không cần ôn tập.
Vân
Điệp khuôn mặt nhỏ nhắn không tự giác trở nên buồn bã.
-
Không có sao?
-
Đương nhiên không, tiểu Điệp, em không nghĩ lúc này phương pháp dạy học mới nên
được tiến thêm một bước sao?
-
Phương pháp dạy học mới? - Vân Điệp không hiểu hỏi.
-
Đúng, dạy học lần này là cách “giặt.” Sự ẩm ướt và nước khác nhau ở chỗ nào?
-
Sao? - Vân Điệp ngạc nhiên.
-
Anh muốn dạy em giặt quần áo? Chính anh mới không biết…
-
Im lặng! Không được cãi lời của anh. - Mặt Vu Kiệt xụ xuống.
-
Anh là thầy giáo, em là học sinh, nhớ kĩ thân phận của em đấy!
Nói
xong, anh liền lôi kéo cô đi đến phía chiếc giường.
-
Vâng! - Vân Điệp vội cúi đầu sửa lỗi.
Anh
kéo cô đến chiếc giường ngồi xuống.
-
Tốt, anh hỏi em.
Anh
nói xong liền bắt đầu cởi áo, cởi thắt lưng.
-
Nếu anh ăn cái gì làm cho miệng bị dơ, ví dụ như ở đây…
Anh
chỉ chỉ vào một bên miệng của mình, sau đó tiếp tục kéo khóa quần xuống, nói:
-
Em sẽ làm gì?
Vân
Điệp nghi hoặc nhìn anh chỉ với hai, ba động tác đã cởi sạch đồ rồi sau đó trở
lại ngồi trước mặt cô.
-
Thì lấy tay lau sạch là được mà!
Cô
giơ tay ra định lau nhưng bị anh giữ chặt lại, để xuống bên dưới của anh.
- Chỗ nên lau là phải ở đây. Lau như thế nào em biết không?
Vân Điệp kinh ngạc nhìn tay của mình, đồng thời sững sờ
lắc lắc đầu.
Vu Kiệt thở dài.
- Anh đã nói là phải dạy em đúng không? Vậy mà em
còn không tin! Đến đây, cầm lấy nó… Haiz! Không phải kêu em đụng vào nó, là kêu
em mở ra toàn bộ bàn tay mà nắm giữ nó! Đúng rồi, chính là như vậy… nắm chặt
một chút… tốt, có thể bắt đầu “giặt” rồi.
Vân
Điệp ngơ ngác nhìn anh đang cầm tay của cô mà làm ra động tác lên xuống, rồi
sau đó lén nhìn lên trên thì thấy anh đã sớm nhắm hai mắt lại, hơn nữa vẻ mặt
còn là vô cùng hưởng thụ.
Cô
lại nhìn động tác đang càng ngày càng nhanh, rốt cuộc nhịn không được hỏi:
-
Cái này gọi là “giặt” sao?
Vu
Kiệt vẫn đắm chìm trong cảm giác khoái cảm mãnh liệt, không để ý đến cô.
Cô
không kiên nhẫn lấy tay đẩy đẩy anh.
-
Vậy xóa sự ẩm ướt đâu? Xóa sự ẩm ướt phải làm như thế nào?
Vu
Kiệt không tình nguyện phải dừng lại động tác.
-
Nếu tay của em vẫn lau không sạch miệng của anh thì sao? - Anh lười nhác hỏi.
Vân
Điệp chưa suy nghĩ đã nói.
-
Liếm sạch nó vậy!
Vu
Kiệt mờ ám cười cười, sau đó từ từ buông tay của cô ra.
-
Tốt lắm, vậy nhanh liếm sạch nó đi!
-
Sao?
Vân
Điệp không dám tin chỉ chỉ vào miệng của mình, lại chỉ chỉ vào “nó”, chỉ thấy
Vu Kiệt gật gật đầu.
-
Nhưng là…
-
Tin anh, anh hứa em so với anh sẽ còn vui vẻ hơn.
Vân
Điệp bất mãn cúi đầu xuống, nhưng chỉ một lát sau, cô liền phát hiện Vu Kiệt
thật sự không có lừa cô.
Tuy
rằng cô cảm thấy bản thân hình như có chút “biến thái”, nhưng cô thật sự thích
tiếng rên rỉ của Vu Kiệt mà.
Mỗi
lần Vu Kiệt phát ra tiếng rên rỉ sẽ làm cho cô hăng say mút, mỗi lần thân thể
của anh run run cũng sẽ làm cho cô có cảm giác thỏa mãn.
Ngoại
trừ tài nấu ăn cùng chuyện gia đình, cô rốt cuộc cũng phát hiện ra việc thứ ba
có thể làm cho anh chịu thua cô!
-
Nếu sự ẩm ướt vẫn còn… xóa không có hết, vậy… vậy đành phải dùng… dùng nước của
chúng mình để giặt sach. - Vu Kiệt thở gấp gáp nói, rồi sau đó liên tục bật ra
tiếng rên rỉ.
-
Anh nghĩ… không cần phải… dùng đến nước để xóa.
***
Hôm
nay, có tổ chức một buổi biểu diễn âm nhạc hiện đại, từ giữa trưa 12 giờ đã bắt
đầu hát nhạc “Rock and Roll”, hấp dẫn không ít người đến xem.
Ngày
cuối cùng của buổi biểu diễn là vào thứ bảy, có nhiều người bỏ qua hết mọi việc
mà dẫn nhau đi xem.
Vào
lúc 11 giờ, trong sân trường liên tục xuất hiện rất nhiều học sinh cấp ba, có
người về nhà thay đồ đẹp xong mới tới, còn những người khác là cầm túi xách vào
nhà vệ sinh để thay đồ.
Tóm
lại, khi vào cổng trường có thể là học sinh nghiêm túc nhưng cuối cùng khi vào
tới sân trường thì một người so với một người còn ăn diện hơn.
Tất
nhiên cũng có rất nhiều người nghe tin mà đến, bởi vì buổi biểu diễn này là một
dàn nhạc rất lớn.
Vì
thế, không đến 12 giờ, trong sân trường đã cực kì ồn ào giống như là tổ chức vũ
hội vậy.
-
Cảnh Vân Điệp, hôm nay, bạn trai của em thật sự sẽ đến chứ? - Cô giáo lên tiếng
hỏi lần thứ n.
Vân
Điệp còn chưa có trả lời, các học sinh khác liền nhịn không được lên tiếng bất
mãn:
-
Đã là lần thứ n rồi cô ơi!
Cô
giáo Địa lí xấu hổ cười cười:
-
Cô chỉ là muốn xác định lại một chút.
Cô
giáo nhìn ra sân trường.
-
Hôm nay có nhiều người ghê, thật ồn, không biết cậu ta có đổi ý hay không?
-
Cô giáo, như vậy đi! Chúng ta không cần vào lớp nữa, cô đem ghế ra cửa ngồi chờ
là tốt nhất!
-
Nói hươu nói vượn!
Cô
giáo Địa lí cười mắng.
-
Được rồi, chúng ta vào lớp thôi!
Hai mươi phút trôi qua.
- OK. Hôm nay học đến đây thôi, dù sao bên ngoài ồn ào
như vậy, các em cũng không có hứng thú tiếp tục nghe cô giảng bài.
Cô giáo Địa lí còn chưa có nói xong, các học sinh đã bắt
đầu vội vội vàng vàng thu thập cặp sách.
Cô giáo Địa lí nhìn Cảnh Vân Điệp cũng đang vội vàng sửa
sang lại cặp sách của mình, cô nhịn rồi lại nhịn mới không có lên tiếng hỏi bạn
trai của Vân Điệp có thật sự sẽ đến hay không một lần nữa.
Cô giáo nhìn ra phía cửa, có rất nhiều bạn nam đang chờ ở
bên ngoài, nhưng không có ai có dáng vẻ giống như giáo sư đại học hết.
Chỉ có một em cấp ba là còn nghiêm túc, còn một người thì
đang ngồi trên lan can với dáng vẻ lưu manh, hai chân thản nhiên gác lên, tuy
khuôn mặt cực kì đẹp trai nhưng bộ quần áo đang mặc trên người thì làm cho người
ta không dám khen tặng
Một cái khăn trùm đầu màu vàng che gần hết vầng trán, đeo
khuyên tai cùng vòng cổ hình đầu lâu, phần trước của chiếc áo in dòng chữ “Em
gái, đến đây cho anh hôn một cái đi!”, chữ viết cũng đồng loại là màu vàng, áo
khoác màu bạc dài đến phần mông được in đầy chữ “Fuck you” cùng “Fuck me”, quần
bò không những rách mà còn vừa nhiều vừa to.
Những người trẻ tuổi hiện nay đấy!
Cô giáo Địa lí lắc đầu thở dài, đem ánh mắt trở lại trong
lớp học.
Cô nhìn Cảnh Vân Điệp đã sửa sang xong xuôi, đang lén lút
nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt giống như còn có chút hồng hồng.
- Cảnh Vân Điệp, bạn trai của em hình như không đến thì
phải?
Cô tiếc hận nói:
- Nhưng không sao, cậu ta chắc có việc bận, tuần sau
chúng ta lại…
- Cô à…
Vân Điệp đánh gãy lời nói của cô.
- Anh ấy đến rồi.
Cô giáo Địa lí sửng sốt một hồi lâu, cô nhanh chóng chạy
ra bên ngoài nhưng vẫn chỉ nhìn thấy cậu con trai hồi nãy.
Hình như không có thêm ai khác mà!
- Là ai?
Cô quay đầu lại hỏi:
- Em không có nhìn lầm đấy chứ?
Vân Điệp nhìn ra bên ngoài do dự một chút, khuôn mặt càng
đỏ hơn, cô ngập ngùng nói:
- Em không có nhìn lầm, nhưng mà anh ấy… cô giáo, có thể
cho em hai phút được không?
- Cho em hai phút? - Cô giáo Địa lí kì quái nhìn cô.
- Vì sao?
Vân Điệp cúi đầu không nói.
Cô giáo Địa lí lại nhìn ra bên ngoài, sau đó mới nói:
- Được rồi! Bất quá, lát nữa em nhất định phải dẫn cậu ấy
vào đây đấy!
- Cám ơn cô. - Vân Điệp nói xong, liền cúi đầu nhanh
chóng đi ra khỏi lớp.
Cả lớp cùng cô giáo Địa lí đều muốn nhìn thấy bạn trai
giáo sư của Vân Điệp nên khi thấy cô đi ra khỏi lớp thì tất cả đều chằm chằm
nhìn theo cô.
Bọn họ chỉ thấy cô đi đến cậu con trai lưu manh đang ngồi
ở trên lan can kia.
Người con trai ấy từ trên lan can nhảy xuống, sau đó hai
người bắt đầu mặt đối mặt không biết là đang cùng nhau tranh cãi cái gì.

