Thác phi dụ tình - Quyển 1 - Chương 087 - 088

Chương 087 – KHINH BẠC

Phải làm như thế nào bây giờ? Nàng dự định trốn ở đây một
thời gian, mà nhìn bộ dạng Bách Lý Hàn, hình như cũng không định rời đi trong
một ngày gần đây. Ở cạnh phòng nhau như thế này, chỉ sợ hắn nhận ra nàng.

Lưu Sương bất an không yên ngồi suy nghĩ, cuối cùng quyết
định, đi tìm huyền y nam tử đổi lại phòng. Đang định đứng dậy, lại nghe thấy
tiếng gõ cửa. Trái tim Lưu Sương vô cùng vui vẻ, không ngờ mới nghĩ đến việc đi
tìm hắn, hắn đã tới. Lưu Sương cao hứng mở cửa, trong nháy mắt ngây ngẩn cả
người.

Đứng ngoài cửa không phải huyền y nam tử đã cứu nàng, mà là
Bách Lý Hàn.

Hắn cười tà miễn cưỡng đứng dựa vào cửa, gương mặt tuấn nhã
tái nhợt, thản nhiên cười. Tướng mạo hắn vốn cao nhã tuấn dật, khi tươi cười
thì càng động lòng người. Cặp mắt đen đẹp như ngọc lóe sáng như sao trời, an
bình, thâm thúy, xinh đẹp.

“Tiểu nhị, ta đi vào được không?” Hắn mỉm cười hỏi nàng.

Trên gương mặt tái nhợt, là nụ cười vừa xa lạ vừa quen thuộc
làm lòng Lưu Sương đau xót.

“Vị công tử này, thật xin lỗi, ta muốn đi nghỉ rồi. Có việc
gì ngày mai hãy nói!” Lưu Sương thản nhiên nói, cố gắng để giọng của mình nghe
có vẻ cứng cỏi.

“Sớm như vậy đã đi nghỉ sao?” Bách Lý Hàn nhìn lướt qua ánh
tà dương ở trời Tây, thản nhiên hỏi.

“Ơ! Đúng vậy, hôm nay ta hơi mệt, công tử ngài cũng biết,
tiểu nhị chúng ta, ngày nào cũng bận rộn từ sáng sớm đến tối mịt. Hôm nay được
nghỉ sớm, đương nhiên muốn đi ngủ sớm!” Lưu Sương vừa nói vừa làm ra vẻ mệt
mỏi.

Khi Lưu Sương nói chuyện, Bách Lý Hàn dùng cặp mắt đen sâu
thẳm quét qua mặt nàng vài vòng, lông mày hơi nhíu, trong con ngươi lóe lên cái
gì đấy rồi lại biến mất rất nhanh.

“Nếu đã như vậy, không quấy rầy Tiểu nhị ca nữa.” Bách Lý
Hàn xoay người đi.

Lưu Sương thở phào, rốt cục cũng đuổi được hắn đi.

Nhưng mà, Bách Lý Hàn vừa mới đưa chân, đột nhiên lảo đảo
một cái, ngã vào trong phòng. Không biết là bởi vì hắn bị thương thân thể suy
yếu, hay là cố ý làm vậy, tóm lại, hắn đột nhiên ngã về phía Lưu Sương.

Trong tích tắc, Lưu Sương không biết mình muốn né tránh hay
muốn đỡ hắn. Nhân lúc Lưu Sương đang do dự, Bách Lý Hàn thành công ngã lên
người Lưu Sương.

Lưu Sương đưa tay đỡ hắn theo bản năng, đến khi thân thể
Bách Lý Hàn đã ổn định, nói: “Công tử phải cẩn thận!”

Trong con ngươi Bách Lý Hàn đột nhiên hiện lên một tia duệ
sắc.

Trong khoảnh khắc tiếp xúc thân mật đấy, hắn ngửi thấy một
mùi thơm nhàn nhạt, đó là mùi thơm của thuốc. Lưu Sương làm thầy thuốc, thường
xuyên khám bệnh cho người khác, trên người lúc nào cũng có mùi thơm của thuốc.
Khi đi lướt qua tiểu nhị này ngoài hành lang, hắn đã ngửi thấy mùi thơm thoang
thoảng, vì vậy mới nổi lòng hiếu kỳ thăm hỏi.

Rốt cục cũng có thể xác định mùi thơm nhàn nhạt đó đến từ
người tên tiểu nhị này. Chỉ có điều mùi này không giống mùi trên người Lưu
Sương, mà đậm hơn một chút.

“Ngươi bị thương sao? Tại sao trên người lại có mùi thuốc?”
Bách Lý Hàn nhếch môi, mỉm cười hỏi.

Lưu Sương ngẩn người, trên người nàng lúc nào chẳng có mùi
thuốc, lại vừa đắp thuốc nên đương nhiên phải có mùi thuốc rồi. Nàng đương
nhiên không thể nói cho Bách Lý Hàn biết, mình bị thương vì đã đỡ một kiếm hộ
Đoạn Khinh Ngân.

“Đúng vậy, lúc bị người Thiên Mạc Quốc bắt đi, ta đã bị
thương nhẹ.” Lưu Sương cau mày, vẻ mặt phẫn hận, nói: “Người Thiên Mạc Quốc,
thật đúng là ghê tởm. Bất quá, may mà ta phúc lớn mạng lớn, được người tốt cứu
giúp. Công tử ngài có thể đến quan tâm một tiểu nhị như ta, thật đúng là người
tốt. Ta rất cảm kích.”

Lưu Sương đóng kịch không chê vào đâu được, nhưng mà Bách Lý
Hàn đã theo dõi từ lúc nàng bị bắt đi, thấy Lưu Sương vẫn chưa bị thương. Nàng
lại nói là bị thương, điều này làm cho hắn hơi nghi hoặc.

“Ngươi đã khen nhầm người rồi, ta không phải người tốt!”
Bách Lý Hàn đột nhiên cười tà, đôi mắt long lanh như nước, lại có sự mị hoặc.

Hắn là người thế nào, Lưu Sương đương nhiên biết. Hắn tuyệt
đối không quan tâm đến một tiểu nhị, trừ phi................. hắn đã nghi ngờ.

Đôi mắt đen của Lưu Sương lộ rõ vẻ đang suy nghĩ, chẳng lẽ
nàng đã để lộ chân tướng? Nàng khẳng định mình không bất cẩn đến thế, với bề
ngoài bây giờ của nàng, hắn không thể nhận ra mới đúng. Chắc hắn chỉ đang dò
xét nàng thôi.

“Công tử khiêm nhường rồi, ngài quan tâm tới một tiểu nhị
như ta như vậy, sao lại bảo là không phải người tốt! Công tử, tiểu nhân thật sự
mệt mỏi, đầu thì đau, không thể tiếp chuyện với ngài rồi!”

“Ô, vậy ngươi cứ nghỉ đi, ta ở chỗ này cùng ngươi! Dù sao ta
một mình một phòng, cũng chẳng có chuyện gì để làm!” Ý tứ của Bách Lý Hàn rõ
ràng là không muốn đi, hắn đi tới ghế, miễn cưỡng ngồi xuống.

Hắn mặt dày như vậy từ lúc nào chứ?

Lưu Sương đi tới giường, chui vào chăn, không để ý tới hắn,
rồi hắn sẽ phải đi thôi. Mới nhắm mắt lại, đang suy nghĩ làm thế nào để đuổi
hắn đi, bên người đột nhiên vang lên tiếng vải bị xé.

Lưu Sương mở mắt, không biết từ lúc nào, hắn đã đi tới bên
người nàng, nửa nằm nửa ngồi trên giường, tóc tai bù xù, khóe môi mỉm cười, mắt
thì long lanh như hồ thu, thật sự là rất quyến rũ, rất động lòng người.

Vấn đề ở chỗ, một tay hắn chống cằm, tay còn lại cầm một con
dao, đang cắt.....

Lưu Sương hít mạnh một hơi, hắn đang cắt quần áo của nàng.

Tay áo bị cắt từ vai trở xuống, chia làm hai nửa.

Lưu Sương không thể ngờ hắn lại làm ra cái hành vi này, hành
vi này hình như chỉ có Bách Lý Băng mới làm được. Mà hắn, tại sao lại làm chứ?

“Ai u, công tử, tại sao ngươi lại cắt tay áo của ta? Tại sao
ngươi có thể làm như thế chứ, tiểu nhân không bị đoạn tụ mà!” Lưu Sương đột
nhiên cúi đầu bưng kín mặt, giả vờ khóc lóc. Nàng biết lúc này quyết không thể
tức giận, nếu không, nóng máu lên rồi, khó tránh việc lộ chân tướng.

Bách Lý Hàn chậm rãi hạ hàng mi dài và dày xuống, đôi mắt
đen thâm thúy nhìn cánh tay của Lưu Sương chăm chú. Cánh tay của nàng có màu da
trắng nõn, không giống màu da trên mặt, trên cổ, và bàn tay.

Bách Lý Hàn làm như nghĩ tới cái gì, con ngươi lóe ý cười,
thân hình cao lớn của hắn đột nhiên tiến sát đến nàng một cách vô cùng thân
mật, nhẹ nhàng thổi khí vào tai nàng, cười nói: “Nhưng mà, ta lại bị đoạn tụ!”

Trong lòng Lưu Sương cả kinh, ngẩng mặt nhìn hắn, hắn lập
tức nắm chặt cơ hội, vươn tay một cách vô lại, véo mặt của nàng một cái.

“Ngươi... Vô sỉ.” Lưu Sương che mặt lần nữa, cắn răng nói.

Bách Lý Hàn làm như không có chuyện gì, chà xát hai ngón tay
vừa véo mặt Lưu Sương, đôi mắt lộ vẻ nan giải, mặt tên tiểu nhị này thật nhẵn
nhụi bóng mượt!

“Công tử, thỉnh ngươi đi ra ngoài! Mặc dù ta chỉ là một tiểu
nhị nho nhỏ, nhưng cũng không phải loại người mà người khác có thể tùy ý khi
dễ. Ta là người bình thường, không phải loại người mà ngươi đang nghĩ, nếu
ngươi còn giở trò xằng bậy một lần nữa, ta sẽ cắn lưỡi tự vận!” Lưu Sương đứng
dậy, oán hận nói.

Bách Lý Hàn nhìn nàng, đôi mắt thâm u có hai ngọn lửa đang
không ngừng thiêu đốt, có thứ ánh sáng phức tạp nan giải.

Không nghi ngờ gì nữa, nàng là một nữ tử!

Hắn đảo mắt qua Lưu Sương hai vòng: “Không phải loại người
như vậy? Thế là loại người như nào, hả nữ nhân?”

Hắn thản nhiên mở miệng, phun ra mấy chữ khiến Lưu Sương run
lên.

Nhanh như thế mà hắn đã nhận ra nàng là nữ tử rồi. Nàng thật
đã quá xem thường hắn, nhưng mà biết được nàng là nữ tử thì sao chứ, nàng sẽ
không thừa nhận mình là Lưu Sương. Nói cách khác, hắn biết nàng là Lưu Sương
thì cũng làm sao đâu?

Thân thể của nàng vẫn lưu lại độc dược, là hắn tự tay đưa
nàng, bắt nàng uống.

Thứ độc dược đấy đã làm tổn thương thân thể của nàng, tổn
thương hài nhi của nàng, tổn thương trái tim của nàng!

Mặc dù, nàng đã cố gắng quên đi những tổn thương đã phải
chịu, cũng đã thành công quên đi. Những chuyện trước kia, giống như là chuyện
của kiếp trước, lúc này nhìn lại, chỉ mơ hồ như mây khói.

Hận đã nhạt nhòa, nhưng mà, sự đau đớn và cảm giác tuyệt
vọng vẫn khắc sâu trong lòng nàng, làm nàng muốn quên cũng không quên được.
Trong trường hợp đã quên thì sao chứ, lòng của nàng, vô luận thế nào cũng không
thể trong trẻo lại như trước kia.

Nàng sẽ không nhận thức hắn, cứ coi như là hắn đã nhận ra
nàng, nàng cũng không đi theo hắn trở về.

Lưu Sương hít sâu một hơi, cưỡng chế sự thống khổ đang xé
rách trái tim, đem sự kích động biến thành những gợn sóng rồi tan ra, đôi mắt
bình tĩnh nhìn Bách Lý Hàn nói: “Vị công tử này, thỉnh ngươi rời đi!”

Bách Lý Hàn nhìn gương mặt lạnh như băng của Lưu Sương,
trong khoảnh khắc, cảm thấy gương mặt đang đứng trước hắn và gương mặt Lưu
Sương hòa làm một.

Chính là nàng! Không thể sai được!

Dịch dung có thể thay đổi dung mạo, nhưng không bao giờ thay
đổi được khí chất.

Người trước mắt hắn có đôi mắt trong suốt thuần khiết, phong
nhã như u lan, cao ngạo như hàn mai, không phải nàng thì là ai?

Chính là nàng, nhưng mà nàng không nguyện ý nhận thức hắn!

Nàng vẫn còn hận hắn.

Nàng hẳn là rất hận hắn, ngay cả hắn cũng hận chính bản thân
mình. Tại sao hắn lại có thể làm tổn thương cô gái mà hắn đem lòng yêu chứ.

Không gian bên trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngoài cửa sổ
vài chú ve đang kêu, màn đêm từ từ phủ xuống. Thanh phong phiêu đãng từ từ,
trêu chọc quần áo hắn, cũng trêu chọc trái tim hắn.

Có một cảm giác thống khổ chậm rãi lan tràn trong cơ thể
hắn, ngực hắn đau như muốn nứt ra, hình như có một cơn gió lạnh thổi qua hắn.

Hắn cũng biết hắn đã tổn thương nàng quá sâu, hắn cũng từng
cố gắng buông tay, để nàng đi tìm hạnh phúc của nàng. Nhưng mà, khi hắn nghe
nói nàng vì Đông Phương Lưu Quang mà bị thương, khoảnh khắc đấy, hắn không thể
thuyết phục mình tiếp tục ngồi trong vương phủ ở Nguyệt Quốc nữa.

Hắn mặc kệ gió bụi chạy đến.

Nàng vốn là nữ nhân của hắn, hắn không muốn hạnh phúc của
nàng lại đặt ở trên người một nam nhân khác, hạnh phúc của nàng, chỉ có thể là
do hắn trao cho nàng.

“Tốt, ta đi! Mới vừa rồi đã đắc tội, thỉnh tiểu nhị ca bỏ
qua cho!” Trăm thứ cảm xúc rối ren trên mặt hắn rốt cục cũng nhường chỗ cho sự
bình tĩnh, hắn chậm rãi xoay người, đi ra ngoài.

Rời đi, là vì muốn đến gần hơn.

Hắn không muốn ép nàng quá nhanh.

Nàng đã có thể trốn khỏi hoàng cung của Đoạn Khinh Ngân,
cũng có thể chạy trốn ngay bên cạnh hắn.

Hắn làm ra vẻ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, chậm
rãi rời đi.

Lưu Sương nhìn hắn rời đi, trước đó hắn còn nở một nụ cười
nhạt như không, nàng không thể xác định hắn đã nhận ra nàng hay chưa.

Chương 088 – PHÒ MÃ

Mặc dù không xác định được Bách Lý Hàn có nhận ra nàng hay
không, Lưu Sương vẫn cảm thấy nên tránh xa hắn thì tốt hơn. Nhưng mà, nàng lại
không muốn rời khỏi Nhã Tâm Cư, dù sao đi nữa, bên ngoài, còn có Thu Thủy Cung,
Mộ Dã, vương hậu đang theo dõi rình rập nàng. Những người đó đều muốn mạng nhỏ
của nàng!

Lưu Sương quyết định đi tìm huyền y nam tử, nhờ hắn đổi lại
phòng cho nàng. Nàng không biết huyền y nam tử đang ở nơi nào, liền đi xuống
lầu tìm Thôi chưởng quỹ.

Thôi chưởng quỹ thấy Lưu Sương muốn gặp huyền y nam tử, sửng
sốt rồi mỉm cười nói: “Ngươi chờ một chút, ta đi thông báo một tiếng.”

Muốn gặp khách nhân mà cũng phải thông báo sao? Nàng chỉ
muốn hỏi Thôi chưởng quỹ chỗ huyền y nam tử đang ở thôi mà.

Chỉ chốc lát sau, Thôi chưởng quỹ mỉm cười trở lại, dẫn Lưu
Sương xuyên qua một hành lang, đi ra phía sau.

Hậu viện có một hoa viên rất rộng, trồng đủ thứ hoa cỏ quý
hiếm, trong tiết thu đìu hiu này, vẫn khai hoa rực rỡ, cực kỳ náo nhiệt. Lưu
Sương làm tiểu nhị của Nhã Tâm Cư đã mấy ngày, vẫn không biết Nhã Tâm Cư lại có
nơi tao nhã thế này. Xem ra, huyền y nam tử không phải quý nhân đại quan cũng
là kẻ lắm tiền, chỗ này, không biết tiền phòng là bao nhiêu.

Thôi chưởng quỹ dẫn nàng đến hậu viện, chỉ vào một tòa tiểu
lâu duy nhất, nói: “Hắn đang ở trên lầu, ngươi tự đi đi.”

Lưu Sương cảm kích nói cám ơn Thôi chưởng quỹ, xuyên qua một
vườn hoa cúc đang khai hoa, đi về phía tiểu lâu.

Tiểu lâu được thiết kế cực kỳ tinh xảo, mái cong cửa sổ chạm
trổ tinh tế. Trước cửa sổ, treo mấy chuỗi chuông gió lả lướt, đang lắc lư trong
gió, phát ra những tiếng “Đinh linh đinh linh” giòn vang.

Lưu Sương đột nhiên dừng chân đứng lại, không biết vì sao,
trong cảnh sắc tươi đẹp, phong nhã vô hạn này, nàng lại cảm thấy nguy hiểm.

Nàng vốn tưởng rằng, huyền y nam tử chỉ là khách của Nhã Tâm
Cư, bởi vì nhìn thấy người Thiên Mạc Quốc hoành hành ngang ngược, nên thế mới
cứu nàng. Dù sao, trên lãnh thổ Lăng Quốc, việc Mộ Điền làm đúng là quá ngang
ngược. Bất cứ người dân Lăng Quốc nào cũng không thể nuốt trôi.

Nhưng mà, lúc này, Lưu Sương lại chắc chắn huyền y nam tử
không phải một khách trọ bình thường. Mục đích hắn cứu nàng, hình như cũng
không đơn thuần như nàng đã nghĩ.

Lưu Sương đột nhiên xoay người, định trốn đi theo bản năng.

Nhưng mà, trên lầu truyền xuống một giọng nói trong mà dày:
“Ngươi thử trốn một bước xem!”

Sống lưng Lưu Sương cứng đờ, xoay người ngẩng mặt nhìn, bên
cửa sổ lầu hai, có một người đang dựa vào đấy.

Đúng là huyền y nam tử, chỉ có điều lúc này hắn không mặc
huyền y, mà mặc tố sắc trường bào, cực kỳ tùy ý thoải mái. Mái tóc dài đen
nhánh búi lại, cài một cây trâm ngọc bích. Tóc dài đen nhánh buông xuống hông,
nhẹ nhàng phiêu đãng theo gió.

Lông mày dày đậm, phượng nhãn nửa khép nửa mở, bầy ra dáng
vẻ lơ đãng, dựa người vào cửa sổ.

“Đi lên đây!” Hắn híp mắt, cong môi cười nhạt, nụ cười mặc
dù rất mỹ lệ, nhìn qua cũng vô hại, nhưng mà Lưu Sương vẫn ngửi thấy mùi nguy
hiểm.

Chỉ có điều nàng không lên lầu không được, bởi vì, không
biết có hai hắc y nhân đuổi theo nàng từ lúc nào. Muốn chạy trốn là điều hoàn
toàn không có khả năng!

Lầu hai, bài trí không hoa lệ chút nào, cực kỳ đơn giản.

Hắn ngả người lên ghế, miễn cưỡng hỏi: “Nghe nói, ngươi muốn
tìm ta đổi phòng?”

Lưu Sương nhìn hắn, lúc này nàng đã mơ hồ đoán được, nam tử
này, là chủ nhân của Nhã Tâm Cư.

Nhưng mà, nàng cũng chỉ có thể giả bộ ngu, mỉm cười nói:
“Đúng vậy, chỗ đó tao nhã quá, tiểu nhân sợ tốn ngân lượng của công tử, cho nên
quyết định ở chỗ cũ thôi. Thỉnh công tử thành toàn!”

Nam tử khẽ nhíu mày, dáng vẻ rạng rỡ không ai bì được, nói:
” Không phải là ngươi muốn làm người hầu của ta sao? Nếu đã như thế, ở luôn chỗ
này đi!”

Lưu Sương cả kinh, đưa mắt nói: “Tiểu nhân thân phận thấp
kém, làm sao có thể ở đây cơ chứ, tạ ơn hảo ý của công tử! Tiểu nhân ở chỗ khác
vẫn tốt hơn!”

Nam tử chớp chớp đôi mắt lạnh lẽo, đúng lúc đấy, hắn bước về
phía trước. Chưa kịp nhìn thấy động tác của hắn, hắn đã đi đến trước mặt Lưu
Sương. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm cổ Lưu Sương, rất nhẹ nhàng, không chút
uy hiếp, như cử chỉ của tình nhân.

Quả nhiên là kẻ nguy hiểm, Lưu Sương than nhẹ trong lòng.

“Này... Vị công tử này, ngươi muốn làm gì?” Lưu Sương nhăn
mặt hô nhỏ.

“Đừng giả bộ nữa, nói, ngươi đến Nhã Tâm Cư với mục đích gì?
Người nào phái ngươi tới?” Thanh âm của hắn thấp như quỷ mị, mang theo lãnh ý
khiến kẻ khác phát sợ.

Lưu Sương nhìn cặp mắt ngập tràn hàn ý của hắn, trái tim run
rẩy. Nam ngân này sao lại có thể thay đổi thất thường như thế, mới vừa rồi còn
cười như gió xuân, trong nháy mắt đã lạnh lùng như chín tầng hàn băng.

Giờ phút này, Lưu Sương không hoài nghi một chút nào, nếu
nàng nói sai một chữ thôi, sẽ chẳng giữ được mạng nhỏ này.

Quả nhiên, thấy Lưu Sương vẫn không mở miệng, ngón tay đang
nắm cổ nàng xiết lại, khiến nàng khó thở.

“Ta không hiểu công tử đang nói cái gì? Không có ai phái ta
tới nơi này hết!” Lưu Sương thản nhiên nói, đôi mắt trong veo như mặt hồ không
gợn sóng.

“Thật sao?” Hắn chớp mắt, nhếch môi cười. Nụ cười tà mị mà
ngây thơ, rất đẹp mắt. Chỉ một khắc sau, hắn lại xiết những ngón tay, thở dài
nói: “Không ngoan chút nào, chưa chịu đau thì sẽ không chịu nói thật, phải
không?”

Cổ bị bóp, hô hấp dồn dập, xem ra, nàng đã chọc giận nam
nhân này.

Ngay lúc Lưu Sương cảm thấy không thở được nữa, nàng lại
thấy đôi mắt đen thâm u của hắn lóe lóe.

Tay hắn đột nhiên buông lỏng, đầu ngón tay linh hoạt đẩy vạt
áo trước ngực Lưu Sương, da thịt trắng nõn tinh tế như tia sét đánh thẳng vào
con ngươi của hắn. Hắn cong môi, con ngươi đen đột nhiên lóng lánh hiểu ra mọi
chuyện.

“Người đâu!” Sắc mặt hắn ngưng trọng, lạnh giọng mở miệng.

Hai thị nữ thanh tú nghe tiếng hắn đi đến, đứng cạnh Lưu
Sương.

Nam tử gạt sợi tóc xòa xuống trán Lưu Sương, nhẹ nhàng vén
lên, nói: “Đã làm người hầu của ta, thì không được lôi thôi như thế này nữa.
hai người các ngươi hầu hạ tiểu nhị ca tắm rửa, thay quần áo.”

Trái tim Lưu Sương cả kinh, tắm rửa, thay quần áo, muốn làm
cái gì chứ? Định lên tiếng phản kháng thì bị hai thị nữ điểm á huyệt, toàn thân
yếu mềm bị đưa vào phòng trong.

Hắn xoay người ngồi xuống ghế, cầm một chén rượu, chậm rãi
uống.

Ngoài cửa lóe lên một bóng đen, một hắc y nữ tử đi đến.

“Bẩm cung chủ, thám tử trong cung mới báo tin, nữ tử kia
không ở trong cung nữa. Nữ tử đang dưỡng thương trong Nguyệt Minh Cung chỉ là
giả.” Hắc y nữ tử nhẹ giọng bẩm báo.

Thu Thủy Tuyệt nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, lông mày khẽ nhíu
lại, có chút kinh dị.

“Có thăm dò được nàng ta đi đâu không?” Thu Thủy Tuyệt nhíu
mày nói.

“Không thăm dò được ạ!” Hắc y nữ tử lắc đầu, nói: “Nghe nói,
ngay cả Đông Phương Lưu Quang cũng không biết, hình như nàng ta tự mình bỏ đi!”

“Tự mình rời cung?” Thu Thủy Tuyệt nhíu chặt lông mày, lâm
vào trầm tư.

Nữ tử kia, mới đầu hắn cũng không thèm để ý. Nói chính xác
hơn thì, những kẻ sắp chết dưới kiếm của hắn, hắn chưa bao giờ để ý.

Vì nghiệp lớn phục quốc, hắn thành lập Thu Thủy Cung, thành
lập Nhã Tâm Cư.

Giết người, chẳng qua chỉ vì tiền. Mà nàng, là vụ làm ăn đắt
giá nhất mà hắn từng tiếp nhận, một vạn lượng hoàng kim.

Quy củ của bọn họ là không thám thính thân phận của cố chủ,
hắn cũng không biết là ai muốn giết nàng. Nhưng mà, trong đêm vào cung ám sát,
hắn lại gặp nàng. Vẫn biết nàng là Vương phi của Bách Lý Hàn, vẫn tưởng người
Nguyệt Quốc muốn giết nàng, không ngờ nàng lại xuất hiện trong hoàng cung Lăng
Quốc.

Chứng kiến nàng dùng thân thể nhu nhược chắn cho Đông Phương
Lưu Quang, thay Đông Phương Lưu Quang nhận một kiếm trí mạng. Nhìn máu tươi từ
ngực nàng tuôn ra, không biết vì sao, trái tim hắn, trong khoảnh khắc đó, cũng
cảm thấy nhói đau.

Làm sát thủ đã nhiều năm, hắn đã luyện trái tim cứng rắn như
thép từ lâu, nhưng mà, hắn vẫn cảm thấy nhói đau.

Hắn nhanh chóng phái người đi điều tra xem ai đã thuê hắn
giết nàng, không ngờ lại là vương hậu. Thật ra đó cũng chẳng phải điều gì quá
bất ngờ, có thể đưa ra một vạn lượng hoàng kim, đương nhiên chỉ có người trong
hoàng thất, hắn vẫn tưởng rằng là hoàng thất Nguyệt Quốc muốn giết nàng, không
ngờ người đàn bà độc ác đó muốn lấy mạng nàng.

Nhắm mắt lại, một hồi mưa máu gió tanh của mười năm trước
lại một lần nữa lan tràn trong lòng hắn.

............................................................

Lúc đó, hắn còn trẻ tuổi, là một đại thiếu gia tiền đồ sáng
lạn, chỉ mới mười bốn tuổi. Phụ thân hắn là Thừa Tướng trong triều Phó Thanh,
là trọng thần của tiên hoàng. Mà hắn, được kim khẩu ngọc ngôn của tiên hoàng
chọn làm Phò mã.

Hắn chưa từng tiếp xúc với công chúa trong khoảng cách gần,
chỉ biết tên nàng là Ngọc Nhiễm Sương, tên hắn là Phó Thu Thủy. Phụ thân từng
nói, Kinh Sương Chi Ngọc, Bích Ba Thu Thủy, nói hai người là trời sinh một đôi.

Nhưng mà hắn lại không cho thế là đúng, hắn vẫn còn trẻ,
muốn dựa vào sự phấn đấu của chính bản thân mình, không muốn sớm bị trói buộc
bởi danh phận Phò mã. Những huynh đệ hay chơi với hắn thường trêu chọc hắn, một
câu Phó Phò mã, hai câu Phó Phò mã. Đương nhiên, trong lời nói của bọn họ, ẩn
chứa sự ghen tỵ, hắn biết.

Vì thế mà hắn buồn bực rất lâu, rốt cục quyết định không để
ý đến sự trách mắng của phụ thân và sự tức giận của tiên hoàng, quyết định từ
hôn. Ý tưởng này của hắn đương nhiên không thể thực hiện, trong cơn giận dữ,
hắn đã bỏ nhà ra đi, lưu lạc giang hồ.

Cũng nhờ bỏ nhà ra đi, mà hắn giữ lại được tính mạng này.

Mấy ngày sau cơn binh biến, hắn mai danh ẩn tích, khó khăn
lắm mới trở về Tây Kinh.

Phủ đệ nhà hắn đã bị niêm phong, cha mẹ hắn, huynh đệ tỷ
muội của hắn, đã bỏ mạng trong cơn binh biến. Trên tường, trên thềm đá, khắp
nơi đều là vết máu. Nhìn từng vết máu đầm đìa đã trải qua nửa tháng, tròng mắt
hắn như bị thiêu đỏ, tố cáo tội trạng của bọn người kia.

Nhắm mắt lại, hắn có thể tưởng tượng thảm trạng khi đó, nghe
nói, đến cả bầu trời cũng bị nhuộm đỏ màu máu.

Hoàng thượng và hoàng hậu đã tử nạn, hoàng tử công chúa cũng
đã bị giết, giờ khắc này, hắn mới biết được, kỳ thật hắn rất tình nguyện làm
phò mã.

Phụ thân vì muốn hắn thích công chúa, từng để hắn đứng nhìn
công chúa từ xa. Cô bé đó mới sáu bẩy tuổi, đã đánh đàn rất hay. Gương mặt như
băng tuyết, mặt hoa da phấn khả ái đáng yêu, ngồi trong bụi hoa, ngưng thần
đánh đàn.

Hắn bị rung động rồi, bởi vì cái gì thì hắn cũng không biết.

Vì thế, hắn mới cố ý bỏ nhà ra đi, bái danh sư học nghệ.
Nhưng mới ra đi có nửa năm, đã nhận được tin dữ.

Từ giờ khắc đó trở đi, trong thế giới của hắn, trừ màu đỏ
cùng màu đen, thì chẳng còn màu gì khác.

Hắn còn sống, là để chờ đến một ngày, lật đổ Lăng Quốc.

Thiếu niên trẻ tuổi, khinh cuồng, phóng đãng, không kiềm chế
được rốt cuộc thay đổi, hắn vội vã chấm dứt thời kỳ không buồn không lo, đưa
vai gánh lấy trách nhiệm phục quốc vĩ đại. Hắn lấy danh hiệu Phò mã bôn ba khắp
nơi, thu phục rất nhiều nghĩa quân, và những người cũ đang rải rác khắp nơi.

Kỳ thật, hắn cũng không thích làm ngựa không dừng bước như
vậy. Cuộc sống mưa máu gió tanh, hắn cũng chẳng có ý định trở thành hoàng đế.

Nhưng mà, hắn không thể dừng lại, mỗi khi hắn mệt mỏi, cừu
hận quốc gia liền trào lên từ đáy lòng, thúc giục hắn. May mắn chính là, hắn
còn có đồng minh, là muội muội của tiên hoàng, cô cô Ngọc Dung của công chúa.

......................................................

Đến khi thay xong quần áo, Lưu Sương mới biết được, muốn
nàng tắm rửa, là để tẩy lớp dược thủy phấn nàng đã dùng dịch dung, thay quần áo
là vì muốn nàng mặc quần áo nữ tử.

Lưu Sương vốn rất tự tin vào khả năng dịch dung của mình,
không ngờ trong một ngày lại bị hai nam nhân hoài nghi, thật vô cùng ảo não.
Thân phận nữ tử đã bị bại lộ, Lưu Sương vừa đi, vừa suy nghĩ xem sẽ giải thích
thế nào.

Một chút võ nghệ nàng cũng không biết, tại sao người kia lại
hoài nghi nàng là thám tử do kẻ khác phái đến? Hay hắn nghĩ chuyện nàng xung
đột với Mộ Điền chỉ là một màn kịch? Trái tim hắn thật là máu lạnh.

Lưu Sương bị hai thị nữ tóm tay, chậm rãi đi tới tiền thính.

“Chủ nhân! Đã tắm rửa xong rồi!” Hai thị nữ thi lễ nói.

Thu Thủy Tuyệt đang ngắm bình hoa cúc trên bàn, không quay
đầu lại phất phất tay, ý bảo hai thị nữ lui ra.

Lưu Sương nhìn nửa mặt rất tuấn tú của hắn, mơ hồ cảm giác
được người này hình như có chút quen thuộc, nhưng mà tại sao lại quen thuộc thì
nàng không biết. Bộ dáng của hắn rõ ràng là xa lạ, làm sao có thể quen thuộc
chứ.

Thu Thủy Tuyệt mỉm cười chậm rãi quay đầu, đến khi nhìn thấy
Lưu Sương, thì nụ cười đông cứng trên môi.

Lưu Sương đứng dưới ngọn đèn, tóc búi đơn giản, mặc tố y đơn
giản, mặc dù không phải tuyệt mỹ, nhưng khí vận như u lan, phong thái bình
tĩnh, khiến Thu Thủy Tuyệt nhìn không chớp mắt.

Đôi mắt đen đẹp như ngọc sâu kín thâm y của hắn hiện lên sự
kinh ngạc cùng không tin, ngay lập tức hắn nở một nụ cười mị hoặc vui vẻ.

Thật là quá trùng hợp.

Vừa nhận được tin nàng không ở trong cung, đã thấy nàng xuất
hiện trước mặt hắn. Không biết vì sao, lúc này, hắn cảm thấy rất vui vẻ.

Hắn chậm rãi đi thong thả đến trước mặt Lưu Sương, dí gương
mặt tuấn tú ra trước mặt Lưu Sương, nhìn nàng trêu chọc.

“Thì ra, ngươi là một nữ tử!” Hắn cười tà:.

“Nếu ngươi đã nhìn ra, ta sẽ không giấu nữa. Tiểu nữ là một
người mạng khổ, trước đó vài ngày, người thân của ta đã qua đời, không còn cách
nào để mưu sinh, mới đến Nhã Tâm Cư xin làm tiểu nhị. Chỉ vì các ngươi không
nhận nữ tử làm tiểu nhị, cho nên mới nghĩ đến chuyện giả nam. Không ngờ bị công
tử phát hiện. Công tử, ta thật sự không phải mật thám!” Lưu Sương rơi lệ nói.

Thu Thủy Tuyệt gật đầu, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, tạo
thành một nụ cười dịu dàng, nói: “Ta tin tưởng ngươi không phải mật thám rồi,
ai lại dùng một nữ tử nhu nhược như ngươi làm mật thám chứ. Ngươi đã đáng
thương như vậy, thế này đi, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ làm thiếp thân thị nữ
cho ta. Ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”

Lưu Sương trừng mắt, không thể tin nổi mà nhìn hắn. Mới vừa
rồi hắn còn đối xử với nàng âm tàn như vậy, cứ tưởng rằng phải giải thích chán
chê, hắn mới có thể tin tưởng mình. Không ngờ hắn lại tin tưởng dễ dàng nhanh
chóng như vậy.

Hắn thật sự tin tưởng mình sao? Lưu Sương đưa mắt nhìn, hy
vọng nhìn ra chút manh mối nào đó từ mắt hắn, nhưng đôi mắt hắn một mực bình
tĩnh mà nhu hòa, nhìn không ra nổi chút âm mưu nào.

“Ta có thể không làm thị nữ của ngươi được không?” Nhớ đến
hành động âm ngoan lúc nãy của hắn, nàng nói.

Lần này hắn không tức giận, chỉ nhếch môi môi, nhợt nhạt
cười nói: “Làm thiếp thân thị nữ của ta! Đồng ý không?” Dứt lời, thản nhiên
đứng dậy, đi về phía giường.

“Trước tiên ngâm trà cho ta đi!” Hắn thản nhiên nói.

Lưu Sương nhíu mày nhìn hắn, theo tình hình này mà nói thì
nàng không có khả năng thoát thân rồi. Nhưng mà thật sự nghĩ không ra vì sao
hắn lại giữ nàng ở đây. Dù sao thì hôm nay nàng cũng chẳng thể ra khỏi đây
được.

Vì vậy, liền đứng dậy, đi ngâm trà cho hắn.

Nước trà mới ngâm xong xuôi, ngoài cửa liền vang lên thanh
âm của thị nữ, thấp giọng bẩm báo: “Bẩm chủ nhân, Trữ Vương Nguyệt Quốc đến đây
viếng thăm!”

Trái tim Lưu Sương cả kinh, tay đang cầm ấm trà run rẩy.

Tại sao Bách Lý Hàn lại tới đây? Chẳng lẽ hắn biết người
này, hay là................. hắn vì nàng mà đến?

Vẻ kinh hãi của Lưu Sương không thoát khỏi mắt của Thu Thủy
Tuyệt, hắn trầm mặt, thản nhiên nói: “Không biết cô nương có hứng thú gặp Trữ
Vương Nguyệt Quốc một lần không. Nghe nói dung mạo Trữ Vương vô cùng tuấn mỹ
thoát tục, là mỹ nam ngàn năm có một!”

Lưu Sương biết, tình huống của nàng lúc này chỉ có thể dùng
bốn chữ “cực kỳ nguy hiểm” để hình dung, không biết nam nhân này khi nào sẽ trở
mặt. Không biết Bách Lý Hàn có cứu nàng ra khỏi đây không. Đang do dự, đã thấy
sắc mặt nam tử chuyển sang lạnh lẽo, nói: “Xem ra, ngươi không muốn gặp hắn.
Người đâu, mang nàng vào trong.”

Lập tức có hai thị nữ tiến lên, điểm á huyệt của nàng, đem
nàng vào phòng trong.

Trái tim Lưu Sương phát lạnh, sớm biết hắn sẽ không tử tế
như vậy, nếu muốn giam cầm nàng, làm sao có thể để người ngoài chứng kiến. Lúc
nãy chẳng qua chỉ là để dò xét nàng thôi.

Trong phòng trong chỉ có ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt
đậu, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo. Dưới ánh nến. Nàng nghe thấy tiếng bước chân
tiến vào phòng ngoài. Tiếng bước chân trầm ổn mà nhẹ nhàng, cùng một nhịp với
tiếng tim đập của nàng.

Nàng nghe thấy nam tử kia cười ưu nhã trong sáng: “Đã sớm
nghe nói đại danh của Trữ Vương, rất muốn gặp mặt. Không ngờ Trữ Vương đến ở
trong tệ điếm, thật khiến tệ điếm của kẻ hèn này được vẻ vang.”

“Lâu chủ khách khí rồi. Khắp cả Lăng Quốc này, chỉ có Nhã
Tâm Cư của lâu chủ mới khiến Hàn mỗ ngưỡng mộ!” Bách Lý Hàn nhìn nam tử trước
mắt thản nhiên nói.

Nam
tử này, có thể kinh doanh một trà lâu lớn như vậy, cũng không phải là một nhân
vật đơn giản.

Mới vừa rồi hắn ở trên lầu chứng kiến Sương Nhi đi vào nơi
này, nhất thời thấy nóng lòng. Đã qua một canh giờ, Sương Nhi vẫn chưa đi ra,
hắn cảm thấy không ổn.

Vì liên quan đến sự an nguy của Sương Nhi, cho nên, hắn
không đợi Trương Tá Lý Hữu trở về, liền đến đây bái phỏng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3