Thác phi dụ tình - Quyển 1 - Chương 058 - 059 - 060

Chương 058 – DÂNG TRÀ

Thời gian ba ngày, tuy là không lâu lắm, nhưng thật ra lại
rất dài. Mỗi ngày, Lưu Sương nếu không ngồi dưới hành lang đọc sách, cũng là
đánh đàn dưới trăng. Trong lòng thản nhiên chờ đợi, chờ đợi thời gian rời đi
tới nhanh một chút.

Rốt cục, ngày Bách Lý Hàn nạp trắc phi đã tới.

Sáng sớm, vương phủ đã bắt đầu náo nhiệt, ngay cả Thính
Phong Uyển cũng không còn được yên tĩnh, nghe thấy đàn sáo đưa đến đưa đến từ
xa.

Tuy nói Lưu Sương bị cấm túc tại Thính Phong Uyển, không thể
ra ngoài, nhưng vẫn có thể tưởng tượng hôn lễ này phô trương như thế nào, so
với hôn lễ sai lầm với nàng, chắc chẳng kém miếng nào. Bởi vì ở trong lòng hắn,
Đại Mi Vũ mới là chính phi chân chính.

Theo lý thuyết, hoàng tử nạp phi, phải là nữ tử xuất thân
trong sạch, vốn dĩ là không cho phép lấy nữ tử xuất thân thanh lâu. Nghe nói,
Bách Lý Hàn đã cho Đại Mi Vũ một danh phận tiểu thư, hình như là để Đại Mi Vũ
nhận Ngự Sử đương triều Hàn Úy làm nghĩa phụ.

Đại Mi Vũ có thể nói là một bước lên trời, không những trở
thành trắc phi của Bách Lý Hàn, còn có nhà mẹ đẻ hiển hách.

Nhưng mà, ngay cả như thế, thái hậu đối với chuyện nạp Mi Vũ
làm trắc phi vẫn vô cùng bất mãn. Hôm qua còn triệu Lưu Sương vào cung thương
nghị, nhưng mà, xem vẻ mặt Lưu Sương lạnh nhạt vô vị, thái hậu cực kỳ đau lòng.
Bà đoán được Bách Lý Hàn đã làm trái tim Lưu Sương tổn thương sâu sắc, không
khỏi lắc đầu, cảm thấy chính mình cũng chỉ có thể vô lực nhìn trời.

Lưu Sương kéo tay áo, mang bình nước, tưới nước cho cây cối
trong sân.

Đột nhiên pháo nổ vang trời, trống kèn điếc tai, chắc là Đại
Mi Vũ đã vào cửa rồi. Hôm qua cô ta đã tới nhà Hàn Ngự Sử, hôm nay sẽ được đón
vào phủ từ nhà Hàn ngự sử.

Lưu Sương thản nhiên cười cười, hắn rốt cục đã cưới được cô
gái mà hắn yêu thương như nguyện ước của hắn.

Vốn tưởng rằng có thể an tĩnh ở trong Thính Phong Uyển,
không thể ngờ Bách Lý Hàn hoàn toàn không chịu buông tha nàng.

Trương Tá dẫn theo mấy người thị nữ đi đến.

“Vương phi, Vương gia thỉnh Vương phi đến tiền điện dự lễ!”
Khi Trương Tá nói lời này cực kỳ mất tự nhiên, kỳ thật tâm lý của hắn cũng
không được tự nhiên. Bạch Vương phi đã từng cứu mạng của hắn. Thị vệ bọn họ sớm
đã bị khí độ và trái tim nhân ái của Vương phi thu phục, thật sự là không đành
lòng thấy Vương phi thương tâm.

“Thỉnh ta dự lễ?” Lưu Sương nhăn mặt, cực kỳ buồn bực.

Khinh Y nghe vậy, đứng một bên giải thích: “Vương phi, dù là
hoàng gia hay dân thường, nạp trắc phi hay nạp thiếp đều có một quy củ, đó là
sau khi bái đường, cô dâu mới phải dâng trà cho chính thê. Vương gia mời Vương
phi dự lễ, là để Đại phi dâng trà cho người.”

Sau chuyện hủy dung, Lưu Sương đã bị cấm túc trong Thính
Phong Uyển, không nghi ngờ gì là bị đuổi vào lãnh cung. Ai cũng không ngờ Vương
gia lại đồng ý để Đại Mi Vũ dâng trà cho Vương phi, xem ra trong lòng Vương gia
vẫn có Vương phi.

Lưu Sương hoàn toàn chẳng thiết tha, hắn muốn nàng đi, muốn
nhìn hắn bái đường cùng nữ nhân khác.

Cái này chứng tỏ hắn coi nàng là chính phi sao?

Lưu Sương lắc đầu, ngay cả như thế, nàng cũng không thiết.

“Ta có thể không đi được không?” Lưu Sương hỏi. Nàng muốn
yên tĩnh ở Thính Phong Uyển.

Trương Tá khó xử lắc đầu.

Lưu Sương thở dài, xem ra chuyện này, nàng vốn là không thể
không đi. Trước khi rời khỏi vương phủ, nàng cũng không muốn gây chuyện. Nếu
khiến Bách Lý Hàn mất hứng, không biết hắn có phá hỏng chuyện của nàng không.

Vì vậy bỏ bình nước ra, định truyền Trương Tá đi trước dẫn
đường.

Trương Tá lại khó xử nhìn quần áo Lưu Sương nói: “Vương phi,
ngài................ định cứ thế này mà đi sao?”

Lưu Sương cúi đầu, mới phát hiện quần áo đã dính bùn. Huống
hồ, quần áo này đã cũ lại lỗi thời, nhất định sẽ khiêu khích Bách Lý Hàn bất
mãn. Hôm nay có nhiều tân khách như vậy, nàng cũng không muốn mọi người nghĩ
rằng nàng là một oán phụ.

Lại về phòng thay quần áo rồi mới đi ra.

Trương Tá chờ ở cổng cùng mấy người thị nữ nhìn thấy nàng mà
mắt sáng ngời.

Lưu Sương mặc quần vải gấm thêu mầu đỏ nhạt, trên tà váy có
mấy đóa hoa mai bằng mực, thanh ngạo mà thoát tục, làm cho bộ quần áo cực kì
nổi bật.

Nàng uyển chuyển bước đi, gió nhẹ thổi qua lượn lờ, tạo
thành một cảnh rất đẹp mắt.

Tóc búi cao, mấy lọn tóc buông lơi sau tai, trên tóc cắm mấy
đóa hoa nhỏ, dịu dàng cao quý mà có khí chất.

Toàn thân nàng từ trên xuống dưới, dường như có một vầng hào
quang rất động lòng người.

Vẻ đẹp của nàng, không quan hệ với dung mạo, đó là khí chất
như gió hoa. Người khác có bắt chước vẻ ngoài này, cũng không tài nào làm được.

Trương Tá không hiểu được, Vương gia đã có một người vợ
thông minh nhân hậu tuyệt vời như vậy, vì sao còn muốn nạp trắc phi?

Lưu Sương đi theo Trương Tá Khinh Y và Tiêm Y tới tiền điện.
Tiền điện trang hoàng rực rỡ, cực kỳ hoa lệ vui mừng.

Mới đến cửa đại điện, đã nghe thấy Lâm quản gia hô lớn: “Phu
thê giao bái!”

Lưu Sương không kiềm chế được một nụ cười yếu ớt, ngày đó
nàng cùng hắn cũng là ở chỗ này mà giao bái thành hôn. Thời gian vô tình, chỉ
có mấy tháng, hôm nay, cũng đã cảnh còn người mất. Lúc này, đứng đối diện hắn,
nắm hồng lăng, đã là người khác.

“Vương phi, đến lúc dâng trà rồi, chúng ta vào đi thôi!”
Khinh Y nói nhỏ bên tai Lưu Sương.

Lưu Sương khẽ gật đầu, chậm rãi đi vào trong điện, ngồi
xuống chỗ của mình.

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bách Lý Hàn cùng Đại Mi Vũ
đứng cùng nhau, đều mặc hỉ phục. Màu đỏ chói mắt, như một lưỡi dao sắc bén,
chọc hai mắt nàng đau đớn. Trái tim không kiềm chế được sự chua xót, hắn muốn
nàng đến, là vì muốn nàng thương tâm thôi. Nếu là như thế này, mục đích của hắn
đạt được rồi. Nhưng mà, nàng sẽ không biểu lộ ra.

Với sự phụ trợ của hỉ phục, Bách Lý Hàn đẹp như điêu khắc từ
ngọc, rực rỡ như tuyết liên. Có điều, lông mày nhíu chặt, cặp mắt tối tăm lại,
hình như có chút buồn phiền.

Chắc là nhìn thấy nàng nên mới khó chịu thôi, Lưu Sương cười
khổ.

Trong điện tân khách tụ tập dưới một mái nhà, Lưu Sương vừa
đi tới, tất cả đột nhiên yên lặng, chắc là không ngờ Lưu Sương lại thản nhiên
như vậy xuất hiện ở chỗ này. Nghe nói, Vương phi này rất ghen tuông, từng dùng
thuốc hủy dung trắc phi. Phụ nữ ghen tuông, thật sự là đáng sợ!

Trong nháy mắt yên tĩnh trôi qua, có kẻ to gan chỉ vào vết
thương trên mặt Lưu Sương xì xào bàn tán. Đại khái là lời đồn quả nhiên đáng
tin, mặt cô ta là bị Trữ Vương để lại sẹo.

Thính lực của Bách Lý Hàn rất tốt, lời thầm thì của tân
khách truyền hết vào tai, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng cáu kỉnh.

Hắn đưa mắt nhìn Lưu Sương, nàng dường như chẳng coi dung
mạo là chuyện gì to tát, đối với vết thương trên mặt không che dấu chút nào, cứ
để nguyên như vậy. Vết thương đã lên da non, uốn lượn trên mặt, giống như tố
cáo hành vi phạm tội của hắn ngày đó.

Nhìn vết sẹo, trái tim hắn cảm thấy co rút đau đớn, cảm giác
kỳ quái này chẳng lẽ là đau lòng sao?

Đại Mi Vũ đứng bên cạnh Bách Lý Hàn, khăn đỏ che mặt, chỉ lộ
ra một đôi mắt dịu dàng. Cô ta nhạy cảm nhận ra Bách Lý Hàn đối với Lưu Sương
có tình cảm. Không khỏi cắn răng, có chút giận dữ.

Cô ta cũng không nghĩ được rằng, Bách Lý Hàn còn có thể để
Lưu Sương tham gia đại hôn của cô ta và hắn, hơn nữa, còn muốn cô ta dâng trà.

Chỉ cần nữ tử này còn tồn tại một ngày, cô ta vĩnh viễn chỉ
là trắc phi của hắn, trong vương phủ không có địa vị. Sợ rằng trong trái tim
hắn, cũng không có địa vị.

Nhưng mà, cô ta vẫn dịu dàng cười cười, nhẹ giọng hỏi, “Hàn,
có phải đã đến lúc dâng trà cho tỷ tỷ không.”

Bách Lý Hàn nghe vậy, dịu dàng đưa mắt nhìn cô ta, dịu dàng
nói: “Nàng đi đi!” Dứt lời, chính mình đứng dậy ngồi vào ghế bên cạnh Lưu
Sương.

Đại Mi Vũ yểu điệu thướt tha đi lên, một thị nữ bưng tới một
cái mâm, bên trong có hai chén trà. Cô ta đi đến trước mặt Bách Lý Hàn, dâng
trà, ôn nhu nhìn Bách Lý Hàn cười nói: “Mi Vũ dâng trà cho phu quân!”

Bách Lý Hàn tiếp nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch.

Đại Mi Vũ bưng lên một chén khác, thướt tha đi tới trước mặt
Lưu Sương, giơ cao chén trà, quỳ lạy nói: “Mi Vũ thỉnh Vương phi dùng trà.”

Lưu Sương thản nhiên cười, gương mặt thanh lệ ngưng đọng một
ý cười dịu dàng, rất điềm đạm. Nàng tiếp nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch,
sau đó nhẹ nhàng đặt chén trà lên mâm, nhẹ giọng nói: “Đứng lên đi!”

Lưu Sương cũng biết, trong các lần nạp trắc phi và thiếp,
quá nửa chính phi và chính thê làm khó các trắc phi tiểu thiếp, có người còn
hắt chén trà vào trắc phi tiểu thiếp, thậm chí ném chén trà, để biểu thị địa vị
chủ mẫu của mình. Phu quân của họ, lại không thể tức giận, bởi vì đây là tục
lệ.

Lưu Sương đương nhiên sẽ không làm khó Đại Mi Vũ.

Đại Mi Vũ cũng không nghĩ được thông qua dễ dàng như vậy,
ngẩng đầu cười nói nhợt nhạt: “Thị thiếp tạ ơn Vương phi ân điển.”

Lúc này, có tiếng hô lớn: “Lễ thành! Đưa vào động phòng!”
Đại Mi Vũ được các thị nữ dìu đỡ, đi ra khỏi cửa lớn.

Lưu Sương cười cười, đứng dậy đi ra từ cửa hông.

Nàng mơ hồ cảm thấy ánh mắt sáng quắc của Bách Lý Hàn đang
đuổi theo nàng.

Chương 059 – ĐỘNG PHÒNG SAI(1)

Mặt trời khuất núi, một vầng trăng tròn từ từ bay lên, treo
mình trên ngọn cây, tựa như ảo mộng. Trong sân tràn ngập hương trúc thơm mát,
khiến con người cũng thần thanh khí sảng.

Lưu Sương đứng trong sân, cứ nghĩ đến tối nay là đêm động
phòng của Bách Lý Hàn, trong lòng lại nhói đau từng cơn.

Động phòng đêm nay, sẽ không làm hắn tiếc nuối nữa, sẽ không
làm hắn phẫn nộ nữa, sẽ không khiến hắn phải đạp cửa bỏ đi nữa. (TT_TT)

Hắn rốt cục đã lấy được giai nhân trong lòng, tối nay hai
người bọn họ xuân phong trướng ấm, kiều diễm nhớ nhung. Mà sai phi như nàng,
rốt cuộc cũng có thể rời đi.

Nàng không có chút không cam lòng nào, bởi vì nàng đã thử
qua, đã cố gắng qua. Mặc dù rốt cuộc vẫn không thể khiến hắn yêu nàng, nhưng
nàng đã cố gắng hết sức rồi. Thể xác và tinh thần của nàng đã quá mỏi mệt, chỉ
muốn cao chạy xa bay, rời khỏi nơi đau thương này.

Hồng Ngẫu đã gặp người sư huynh phái tới tiếp ứng, đó là một
viên quan trong triều, tên Lương Dạ. Hôm nay hắn sẽ trà trộn trong đám tân
khách, đợi tiệc rượu chấm dứt, Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu đóng giả làm sai vặt
của hắn, theo hắn ra khỏi phủ.

Dùng xong bữa tối, Lưu Sương thấy sắp đến thời gian ước
định, liền bảo Khinh Y và Tiêm Y đi chuẩn bị nước nóng cho nàng, nàng muốn tắm
rửa.

Vì đề phòng Lưu Sương bị Thu Thủy Tuyệt bắt cóc lần nữa,
Khinh Y và Tiêm Y vẫn ở bên nàng chờ phụng mệnh. Nhưng mà, tối nay, sự có mặt
của hai người lại trở thành chướng ngại vật để Lưu Sương ra khỏi phủ. Chỉ khi Lưu
Sương tắm rửa, các nàng mới không kè kè bên nàng, chờ ở ngoài cửa.

Nước nóng đưa tới, Khinh Y và Tiêm Y lặng yên lui ra ngoài.

Lưu Sương lôi người gỗ đã chuẩn bị ra, đặt vào thùng nước
tắm, nó lơ lửng trên mặt nước, phát ra tiếng động đứt quãng, thanh âm giống như
đang tắm rửa. Lưu Sương biết Khinh Y và Tiêm Y là người luyện võ, thính lực rất
tốt, chỉ sợ Lưu Sương và Hồng Ngẫu vừa đi, đã bị phát hiện ngay. Thứ này ít
nhiều gì cũng có thể trì hoãn một vài canh giờ.

Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Lưu Sương lấy ra hai bộ quần áo
đàn ông, cùng Hồng Ngẫu mặc vào. Hai bộ quần áo đàn ông này, khi còn ở Bạch
phủ, nàng cùng Hồng Ngẫu vẫn thường xuyên mặc, may mà có mang đến đây, giờ lại
phải dùng đến nó.

Đã sắp đến lúc ước định, lúc này người tiếp ứng đang đứng
ngoài cửa sổ, chỉ cần nàng cùng Hồng Ngẫu nhảy xuống. Người nọ sẽ mang các nàng
đi ra ngoài, khi tới tiền điện, sẽ đi lẫn vào trong dòng người, vậy là thuận
lợi rời khỏi phủ.

Nhưng mà, ông trời không chiều lòng người. Ngoài cửa phòng,
mơ hồ vang lên tiếng bước chân.

**********************************

Đêm lạnh như nước, trăng sáng nhô lên cao.

Bách Lý Hàn đi trên lối đi của vương phủ, không khí ôn nhuận
ươn ướt dường như mang theo một mùi hương dịu mát ám ảnh.

“Lâm hoa tạ liễu tàn hồng, thái thông thông................”
hắn đột nhiên ngâm thơ, thanh âm cực kỳ trầm thấp ám ách.

Hắn say, hơn nữa còn say không ít. Trương Tá Lý Hữu đi theo
hắn xa xa, không dám tiến lên dìu đỡ hắn.

Trong trí nhớ bọn họ, Vương gia chỉ say có một lần, đó là
sau khi mẫu hậu của Vương gia trúng độc. Khi đó, hắn uống liên tục mười bình
liệt tửu, say đến bất tỉnh nhân sự, thiếu chút nữa thì chết.

Sau đó, Vương gia không bao giờ say nữa. Không phải do tửu
lượng của hắn tốt, uống không say, mà là, hắn không cho phép chính mình được
say. Hắn cho rằng chỉ có kẻ nhu nhược mới mượn rượu tiêu sầu, mà hắn, đã nhu
nhược một lần, thế là quá đủ rồi.

Tối nay, là đêm động phòng của Vương gia, theo lý thuyết,
Vương gia không thể say.

Bởi vì, Vương gia dù sao cũng là hoàng tử, không có mấy
người dám ép rượu, nhưng mà Vương gia lại tự động uống rất nhiều, hơn nữa, bây
giờ vẫn còn uống.

Phẩm chất khi say của Bách Lý Hàn rất tốt, uống rượu rồi
cũng không có lung lay lắc lư, khi đi trên đường, quần áo tung bay vẫn rất tuấn
dật tiêu sái. Môi hắn lộ một ý cười thản nhiên, nhu hòa mà minh tịnh, động lòng
người như một vầng trăng khuyết.

Chỉ khi ngươi đến gần hắn, nhìn thấy ánh mắt hắn mông lung,
ngươi mới biết được, hắn thật ra đang say.

Trương Tá và Lý Hữu theo sát Bách Lý Hàn, gạt trái dẹp phải,
đột nhiên phát hiện con đường này không đúng.

Tối nay, là ngày vui của Vương gia và trắc phi, nhưng con
đường Vương gia đang đi, hoàn toàn không phải đi đến Tuyết Uyển. Mà là, đi đến
Thính Phong Uyển. Hai người cảm thấy bị làm khó, có nên đi tới ngăn cản Vương
gia không? Nhưng mà, trong thâm tâm bọn họ, vẫn mong chờ Vương gia có thể cùng
Vương phi hoàn thành chuyện tốt, chứ không phải với Đại Mi Vũ kia.

Cho nên, hai người cũng giả ngu, theo đuôi Bách Lý Hàn,
không nói một lời nào.

Trong cơn say, Bách Lý Hàn theo trực giác, đi tới Thính
Phong Uyển.

Bước vào trong sân, một trận gió nhẹ thổi đến, cành trức đu
đưa, trái tim hắn, trong phút chốc trầm tĩnh xuống.

Khinh Y và Tiêm Y cũng không ngờ tối nay Vương gia sẽ đến
Thính Phong Uyển, không biết Vương gia có phải đến đây với mục đích làm nhục
Vương phi không, trong lòng không khỏi bất an. Vội vàng hành lễ nói: “Vương
gia, Vương phi đang tắm, hay là Vương gia ngồi chờ ở đây đi!”

Khinh Y to gan ngăn cản Bách Lý Hàn.

Bách Lý Hàn thản nhiên liếc mắt nhìn Khinh Y một cái, đẩy
Khinh Y qua một bên, không thèm để ý nữa, cứ thế xông vào phòng trong.

Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu đang thay quần áo, nghe được lời
Khinh Y nói, trong lòng kinh ngạc giật mình, tay chân luống cuống cầm quần áo
thay trở lại.

Hồng Ngẫu sợ nhầm, cuống quít dìu Lưu Sương, để nàng ngồi
trong thùng nước tắm, thuận tay tháo trâm cài tóc, mái tóc thơm ngát buông
xuống.

Cả phòng trong, hơi nước phiêu hốt, mờ ảo như cảnh tiên.

Bách Lý Hàn xuyên qua làn hơi nước, nhìn thấy gương mặt Lưu
Sương, mông lung trong hơi nước, có chút mờ ảo, nhưng lại rất đẹp.

Thần sắc của nàng bình tĩnh, nhưng trong con ngươi đen, ẩn
chứa một tia khủng hoảng.

Phía sau nàng có một nha hoàn, Bách Lý Hàn lờ mờ nhớ ra là
thiếp thân nha hoàn Hồng Ngẫu của nàng, trong con mắt Hồng Ngẫu cũng tràn đầy
bối rối.

Hắn không biết vì sao các nàng bối rối, nhưng mà hắn không
có hứng tìm hiểu thêm, bởi vì lúc này đầu óc hắn đã ngừng trệ, đầu óc hắn lúc
này chỉ tràn ngập hình ảnh cô gái này.

Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Hồng Ngẫu, đưa tay cầm lấy cái
khăn trong tay Hồng Ngẫu, vừa cười vừa nói: “Ta đến rồi, ngươi đi ra ngoài đi.”

Hắn tươi cười làm cho Hồng Ngẫu choáng váng.

Hồng Ngẫu chưa bao giờ nhìn thấy vương gia lạnh lùng này
cười, Hồng Ngẫu không ngờ, nụ cười của hắn................ lại đẹp đến vậy.

Tình khiết như bông tuyết đầu đông, sáng như vầng trăng
ngoài cửa sổ, như hương thơm của đóa sen thơm nở trong bóng đêm u tối, diễm lệ
như hoa anh túc khiến người nào nhìn thấy phải thất hồn lạc phách.

Hồng Ngẫu không phải người mê trai, nhưng vẫn ngây ngẩn cả
người, thiếu chút nữa sẽ quên hắn là gã vương gia lạnh lùng vẫn hành hạ ngược
đãi tiểu thư nhà mình. Cho đến khi Khinh Y và Tiêm Y kéo tay Hồng Ngẫu, lôi ra
ngoài, Hồng Ngẫu mới bừng tỉnh.

“Các ngươi buông ta ra, ta phải chà lưng cho tiểu thư!” Hồng
Ngẫu ảo não nói.

Khinh Y thản nhiên nói: “Miễn đi, ngươi đừng vào cho chướng
mắt!” Dứt lời, mạnh mẽ túm Hồng Ngẫu lôi ra ngoài sân.

“Không được, hai người các ngươi hôm nay làm sao vậy? Ta................”
Hồng Ngẫu ảo não hô to, lời nói tắt ngấm giữa chừng, là bị Khinh Y điểm á
huyệt.

Bị hai nha hoàn ngang ngược khống chế, Hồng Ngẫu rất phẫn
hận, nhưng mà cũng đành bất đắc dĩ, tự hận học nghệ không tinh, kỹ (thuật)
không bằng người.

Chương 060 – ĐỘNG PHÒNG SAI(2)

Nước xanh màu ngọc bích, cánh hoa màu đỏ nhạt trôi lờ lững trên
mặt nước, trong phòng tràn ngập một mùi hương sâu kín thản nhiên.

Trong màn hơi nước, có một thiếu nữ tóc đen như gỗ mun,
những sợi tóc ướt dính trên là da trắng nõn, thanh lệ mà quyến rũ.

Bách Lý Hàn cảm thấy trong lòng dâng lên ngàn vạn nhu tình,
vừa cười vừa nói: “Ngoan, xoay người lại, vi phu chà lưng cho nàng!”

Cả người Lưu Sương chấn động, hoàn toàn bị những lời này của
hắn hù dọa muốn ngã. Vốn tưởng rằng hắn đến tra xét cái gì, không hiểu sao hắn
lại nói ra những lời................ buồn nôn như vậy.

Lưu Sương dùng đôi mắt không tin được nhìn hắn, nhìn thấy
trong con mắt luôn lãnh liệt của hắn, đang tuôn chảy một dòng suối xuân ấm áp.
Đôi môi mỉm cười, vô cùng dịu dàng.

Hắn mặc hỉ phục màu đỏ, dưới ánh nến, rực rỡ chói sáng, như
thiêu đốt tình cảm.

Tối nay không phải là đêm động phòng của hắn và Đại Mi Vũ
sao? Vì sao, lại đến chỗ nàng. Chẳng lẽ, hắn đã biết được chuyện nàng sẽ trốn
ra khỏi phủ, thế nên tới đây bắt nàng?

Nhưng mà, bộ dạng của hắn không giống thế, nếu đã biết nàng
muốn trốn ra, tại sao hắn lại nhu tình như vậy?

Hắn vừa nói cái gì vậy hả trời?

Lưu Sương không hiểu được dụng ý của Bách Lý Hàn, ngồi yên
trong nước vô cùng bất an.

Bách Lý Hàn thấy Lưu Sương bất động, đưa tay kéo tay áo Lưu
Sương, lôi nàng ra khỏi thùng nước.

Tay hắn vừa chạm vào cánh tay Lưu Sương, cả người Lưu Sương
đã run lên, kích động vung tay, hắt nước lên mặt hắn.

“Bách Lý Hàn, ngươi tới nơi này làm cái gì, còn không đi ra
ngoài!” Lưu Sương cắn răng phẫn hận nói.

Bách Lý Hàn lau nước trên mặt, đôi mắt hiện ra vẻ ngạc
nhiên, lập tức vừa cười vừa nói:: “Ta không đi, tối nay ta phải ở lại chỗ này!”
Vừa nói, liền cởi hỉ phục ra.

Lưu Sương ngẩn ngơ, lúc này mới phát giác Bách Lý Hàn có
chút không phù hợp.

Nếu là trước kia, nàng hắt nước vào hắn, hắn đã sớm tức giận
rồi. Hơn nữa, thần sắc hắn cũng không giống ngày thường, rất dịu dàng, làm cho
nàng có chút hoài nghi hắn là một người khác. Thanh âm của hắn, thanh nhã mà có
chút khàn khàn, đó là thanh âm nhu tình mật ý, không giống thanh âm lãnh liệt
vô tình mọi khi của hắn.

Lưu Sương rốt cục tĩnh tâm, nhìn kĩ đôi mắt hắn, mới phát
hiện, đôi mắt hắn, không rõ ràng đen thẳm như ngày thường, mà có chút tinh
khiết.

Hắn, đang bị làm sao vậy?

Lưu Sương đang giật mình ngạc nhiên, Bách Lý Hàn đã cởi xong
hỉ phục màu đỏ, nhân lúc Lưu Sương không đề phòng ôm nàng ra khỏi thùng nước.

Lưu Sương giãy dụa kinh hô, nhưng chẳng ảnh hưởng tới hắn
một chút nào.

Hắn cúi đầu cười nhợt nhạt với nàng, nụ cười như xuất thủy
bạch liên, tinh khiết thuần túy. Hắn đột nhiên cúi đầu, đặt môi hắn lên đôi môi
đỏ mọng của Lưu Sương.

Mùi rượu nồng nặc kéo đến, trong nháy mắt Lưu Sương trở nên
rõ ràng.

Hóa ra, hắn say!

Đáy lòng trào lên sự * bi ai.

Hóa ra, hắn là say, lúc này, đang mơ mơ tỉnh tỉnh. Cho nên,
hắn mới có thể đi đến chỗ nàng, mới có thể cười dịu dàng với nàng. Nếu như, hắn
tỉnh táo, nhất định sẽ vì nàng đã làm chuyện có lỗi với người hắn yêu thương,
đối với nàng hận thấu xương.

Dịu dàng thế này, nàng không cần! Cũng chẳng thiết tha!

Lưu Sương đè sự chua xót trong lòng, dùng thanh âm lạnh lùng
nói: “Bách Lý Hàn, thả ta ra.”

Bách Lý Hàn nhẹ nhàng uh một tiếng, nhưng không hề buông
nàng ra, mà là, dịu dàng bế nàng đặt lên giường. Sờ đến quần áo của nàng, dịu
dàng nói: “Tại sao nàng lại mặc nguyên quần áo mà đi tắm? Vi phu cởi hộ nàng!”
Dứt lời, bắt đầu đưa tay cởi quần áo Lưu Sương.

Lưu Sương phẫn nộ đẩy tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Bách Lý
Hàn, tên hỗn đản này, ngươi buông tay! Ngươi cút ngay cho ta!”

Thật sự là giận đến cực điểm, hận đến cực điểm, Lưu Sương
nói với hắn những lời thô lỗ nhất mà nàng từng nói.

Tuy nhiên, lời của nàng, đối với hắn dường như chả ảnh hưởng
chút nào.

Hắn dùng cặp mắt mịt mờ, nhẹ nhàng nhìn nàng từ trên xuống
dưới, nhẹ giọng nói: “Nương tử, đừng nóng giận!” Dứt lời, tiếp tục cởi quần áo
nàng.

Lưu Sương kinh sợ hô lớn: “Khinh Y Tiêm Y Hồng Ngẫu, các
ngươi tiến vào cho ta!”

Song, bên ngoài rất yên tĩnh, dường là không có người nào.

Lưu Sương hoàn toàn tuyệt vọng, dùng sức giãy dụa, nhưng làm
sao chống cự lại Bách Lý Hàn. Chỉ chốc lát, y phục ẩm ướt trên người nàng đã bị
Bách Lý Hàn cởi sạch sẽ, lộ ra một cái yếm màu phấn, mặt trên thêu những cơn
sóng, còn có một đóa xuất thủy bạch hà.

Bách Lý Hàn nhìn thân thể của nàng, rực rỡ xinh đẹp, trắng
nõn như hành, mềm mại như mây. Cảm thấy cảm giác nhu tình lan tràn trong ngực,
giống như cây cỏ mùa xuân, tinh tế quấn quanh trái tim hắn.

Hắn nheo đôi mắt, dùng thanh âm khàn khàn thô dát ngâm thơ:
“Bạch hà xuất thủy, xuân sắc vô biên!”

Lưu Sương nghe vậy, mặt đỏ lựng lên, không biết là phẫn nộ
hay là thẹn thùng.

Nàng quơ tay lung tung, muốn tìm áo ngủ bằng gấm trên giường
che thân thể lại. Nhưng mà nàng có làm gì đi nữa thì trước mặt hắn đều là phí
công.

Nàng mơ hồ cảm giác được hắn tự cởi quần áo của chính mình,
chậm rãi đè lên nàng, chậm rãi hôn.

Nụ hôn của hắn, dịu dàng triền miên.

Nước mắt của nàng, lạnh như băng thê lương tuôn xuống.

Nàng không cam lòng, trước khi rời đi, lại lâm vào tình cảnh
thế này.

Nàng không cam tâm, trái tim của nàng, mặc dù đã đặt lên
người hắn, lại bị hắn đả thương, hành hạ lại ngược đãi. Nhưng mà, ít nhất nàng
vẫn giữ được thân thể trong sạch, dường như giữ lấy sự tự tôn cuối cùng. Nhưng
mà, điểm tự tôn cuối cùng này hắn cũng muốn đoạt đi sao? Tấm thân tàn của nàng,
hắn vẫn luôn khinh thường mà. Tại sao tối nay, lại muốn đoạt đi? Hơn nữa nhất
định phải đọat đi trong tình huống thế này sao?

Hắn rốt cuộc có biết nàng là ai không?

Hắn là say rượu đi lầm đường, nhầm lẫn mà tới đây, hắn chắc
hẳn đang lầm tưởng nàng là Đại Mi Vũ! Mới vừa rồi, hắn luôn miệng kêu nương tử,
là đang gọi Đại Mi Vũ sao! Dù sao, cô ta mới là nương tử trong lòng của hắn.

Nàng không cần!

Nàng muốn giữ lại sự tự tôn cuối cùng này, nàng không cần
trong tình huống này, làm thế thân cho Đại Mi Vũ.

Nàng rơi nước mắt, lục lọi, rốt cục ở đầu gối, mò thấy túi
thuốc.

Trong lòng vui vẻ, nàng nhanh chóng rút ra một cây kim, dùng
sức trừng mắt, muốn tìm được huyệt ngủ của hắn.

Nhưng mà, trong màn ánh sáng ảm đạm, nhòe nhoẹt nước mắt,
tầm mắt có chút mơ hồ. Thật lâu mới tìm được huyệt đạo, dùng sức đâm tới.

Trùng hợp là hắn lại cử động đúng lúc đấy, kim châm trật
phương hướng, đâm vào huyệt đạo bên cạnh.

Đột nhiên đau đớn làm thần trí Bách Lý Hàn có chút tỉnh táo,
hắn nghi hoặc nhìn gương mặt đang không ngừng rơi lệ.

Khuôn mặt này, có sự thê lương của ngọc vỡ. Đôi mắt này,
mang theo quật cường, mang theo thống khổ lạnh lùng nhìn hắn. Trên khóe mắt,
lóe ra từng tia sáng trong suốt, là lệ quang.

Nàng khàn khàn quát: “Ngươi đi đi, ta không phải Đại Mi Vũ,
không phải người trong lòng của ngươi! Ngươi biến nhanh đi!”

Trái tim Bách Lý Hàn đau xót, nước mắt và lời nàng quát làm
cho tâm thần hắn chấn động.

Hắn cúi đầu hôn lên nước mắt của nàng, nhưng nước mắt nàng
cứ chảy không ngừng, hắn càng không ngừng hôn.

Hắn nỉ non bên tai nàng: “Cô bé ngốc, nàng là người trong
lòng của ta, nàng là nương tử của ta! Sương Sương!”

Lưu Sương đang phẫn nộ chỉ lo rơi lệ, căn bản là không nghe
được hắn gọi tên nàng.

Nhìn nữ tử mình yêu thương, tình cảm mãnh liệt bành trướng
trong cơ thể. Thân thể hắn nóng như lửa, mà lúc này Lưu Sương, giống như một
dòng nước mát, hắn muốn nàng cùng hắn hòa làm một.

Nhưng mà hắn không tìm được chỗ để tiến vào.

Trên phương diện chuyện nam nữ, hắn không có chút kinh
nghiệm nào.

Từ sau cái chết quá sớm ngoài ý muốn của mẫu hậu, hắn liền
phong bế chính bản thân mình.

Bi kịch của mẫu hậu, sự nhu nhược phụ hoàng, khiến hắn âm
thầm phát thệ, cuộc đời này, hắn sẽ không để bi kịch của mẫu hậu lặp lại trên
người thê tử.

Hắn sẽ chỉ cưới người con gái mình yêu thương, đời này kiếp
này, hắn sẽ chỉ có một mình nàng.

Mặc dù theo phong tục, nam tử sau khi thành niên, có thể nhận
thị nữ làm thông phòng nha hoàn. Nhưng mà, hắn không làm như vậy. Thái hậu cũng
từng chọn lựa cho hắn mười mấy thị nữ xinh đẹp dễ nhìn làm thị thiếp, nhưng,
hắn cho các cô ấy làm thị nữ trong vương phủ.

Đương nhiên, hắn cũng chưa từng đến chốn yên hoa. (lầu xanh)

Cho nên, tuy ôm chặt nhuyễn ngọc ôn hương Lưu Sương trong
lòng, hắn lại không biết làm sao.

Khi hắn tìm được lối vào, sự vụng về trúc trắc của hắn làm
Lưu Sương càng gia tăng đau đớn.

Nàng không ngừng lấy kim trong túi thuốc, đâm lên người hắn.
Nhưng mà, giờ phút này nàng không thể tìm được huyệt đạo, chỉ không ngừng đâm
hắn, vô thức mà đâm hắn, trên lưng, cùng lúc, trên lưng................

Từng mũi kim đâm xuống, từng giọt máu chảy ra.

Hắn cảm thấy đau, nhưng chỉ cau mày, không hề đình chỉ thế
công.

Hai người hành hạ lẫn nhau, thống khổ cùng ngọt ngào.

Cho đến khi tất cả chấm dứt, Lưu Sương mới đâm được vào
huyệt ngủ của hắn, song, tất cả đã không thể cứu vãn nữa rồi.

Báo cáo nội dung xấu