Thác phi dụ tình - Quyển 1 - Chương 040 - 041 - 042

Chương 040 – CẢNH ĐẸP
NGÀY LÀNH

Lưu Sương nói chuyện và giáng một cái tát khiến Bách Lý Hàn
tỉnh táo làm mọi người đều kinh ngạc, bọn họ hoàn toàn thần phục Lưu Sương. Từ
đó, trong trái tim và trong mắt thị vệ thị nữ, Lưu Sương là chủ mẫu chân chính
của vương phủ.

Mưa to gió lớn, đoàn người xuyên qua cơn mưa trở lại vương
phủ, ai nấy đều ướt như chuột lột.

Mấy nha hoàn bận rộn thay y phục cho Bách Lý Hàn, Lưu Sương
cũng vào phòng trong rửa mặt thay quần áo sạch sẽ.

Khinh Y Tiêm Y cởi áo ngòai của Bách Lý Hàn xong, chần trừ
nhìn bộ nội sam ướt sũng, thấy Lưu Sương đi ra, thi lễ nói: “Vương phi, nội sam
của Vương gia thỉnh Vương phi thay.” Các nàng tuy là thiếp thân thị nữ của Bách
Lý Hàn, nhưng chưa từng thay nội sam của Vương gia.

Lưu Sương biết điều các nàng ngại ngần, dù sao cũng là nam
nữ hữu biệt, nhưng nàng cũng là nữ cơ mà? Có điều, trên danh nghĩa nàng là
Vương phi của hắn, nhìn bộ dạng hôn mê của Bách Lý Hàn, trong lòng chua xót,
nàng không thể không để mắt đến hắn.

Phất tay ra hiệu cho nha hoàn lui ra, Lưu Sương nhắm mắt
lại, lục lọi cởi bộ nội sam của Bách Lý Hàn. Dường như hắn đã uống rất nhiều
rượu, hơi thở nồng nặng mùi rượu. Không biết là đang say rượu hay hôn mê.

Khi nâng hắn dậy để mặc quần áo vào, tay Lưu Sương chạm vào
lưng Bách Lý Hàn, trái tim không khỏi run lên. Trên lưng hắn có rất nhiều vết
sẹo.

Là thầy thuốc, Lưu Sương gặp qua rất nhiều vết thương, nhưng
chưa từng gặp qua ai có nhiều vết thương đến vậy. Chẳng lẽ sau lần nàng cứu hắn
bẩy năm về trước, hắn còn trải qua nhiều lần ám sát nữa?

Lưu Sương nhớ kỹ, năm đó nàng cứu hắn đã bôi thuốc cẩn thận,
không thể để lại sẹo. Vết thương sau lưng hắn, nhất định có sau đó, là kẻ nào
tàn nhẫn máu lạnh, không chịu buông tha cho hắn. Sau khi mẫu thân qua đời, hắn
đã sống như thế nào?

Lưu Sương từ từ nhắm hai mắt, không dám nhìn những vết sẹo,
chỉ nhẹ nhàng chạm vào, nước mắt từ từ rơi lên những vết sẹo. Một nơi, hai nơi.....
nàng thầm đếm những vết sẹo, tưởng tượng sự thống khổ và hành hạ mà hắn từng
phải trải qua. Mỗi lần chạm đến một vết sẹo, trái tim nàng lại thương tiếc đớn
đau.

Một người làm sao có thể chịu nhiều nỗi đau đến vậy!

Mặc dù tương lai, hắn là Vương gia, tiền hô hậu ủng, nhưng
mà có ai thấu hiệu nội tâm đau khổ của hắn.

Lưu Sương nước mắt liên liên, vất vả thay quần áo cho Bách
Lý Hàn. Nàng dịu dàng kéo chăn cho hắn, ngồi bên cạnh hắn, cẩn thận đánh giá
gương mặt đang ngủ của hắn.

Lông mày hắn rất dài, đẹp như tranh thủy mặc. Lông mi rất
dài, Không cong như lông mi của Bách Lý Băng, mà thẳng tắp, buông xuống như
đuôi phượng hoàng. Mũi thẳng thắn, mang theo sự cô đọc. Môi nhu mỹ, chắc giống
mẫu hậu hắn.

Trong giấc ngủ say, hắn không có sự lãnh đạm hờ hững như khi
tỉnh, thay thế vào đó là sự trầm tĩnh và bình yên.

Lưu Sương ngồi đó ngắm hắn, trong lòng như có một dòng suối
mùa xuân đang chảy chầm chậm, tiếng gió mưa gào thét ngoài cửa sổ dường như
không tồn tại.

Hắn dũng mãnh không làm nàng rung động, nhưng sự đau khổ của
hắn lại khiến nàng động tâm, khiến trái tim nàng loạn nhịp.

Đêm rất dài, Lưu Sương lo hắn bị gió lùa nên ngồi canh cho
hắn. Quá nửa đêm, Lưu Sương thật sự không chịu được nữa, mới ghé vào giường ngủ
thiếp đi.

Vì quá mệt nên Lưu Sương ngủ rất lâu. Đến khi tỉnh lại, nàng
đang nằm trên giường, Bách Lý Hàn đã đi từ lúc nào. Mưa đã ngừng rơi, ánh mắt
trời chiếu qua khung cửa, lấp lánh long lanh.

Hồng Ngẫu nghe thấy động tĩnh, đi vào hầu hạ Lưu Sương mặc
quần áo.

“Hồng Ngẫu, bây giờ là lúc nào? Ta đã ngủ bao lâu?”

Hồng Ngẫu cười nói: “Sắp tối rồi, đêm qua tiểu thư có thể đã
nhiễm phong hàn, nên thế ngủ rất lâu. Để nô tỳ xem còn sao không?” Dứt lời, sờ
sờ trán Lưu Sương, nói: “Ngủ rất có tác dụng!”

Lưu Sương cũng thấy khỏe hơn nhiều, đứng lên rửa mặt, rửa
mặt xong Hồng Ngẫu chưa kịp chải tóc cho nàng đã thấy Bách Lý Hàn đi vào trong
ánh tà dương, mặc quần áo trắng, ống tay áo tung bay. Thần sắc hắn rất thanh
tỉnh, xem bộ dáng chắc đã tỉnh táo hẳn rồi.

Thần sắc Bách Lý Hàn lạnh nhạt, như thể quên hết chuyện đêm
qua rồi, hoặc là hắn căn bản không nhớ gì cả. Nhưng mà, đêm hôm qua, cả đời này
Lưu Sương cũng sẽ không quên, những vết sẹo dọc ngang, đã khắc sâu trong trái
tim nàng.

Hắn ngồi ở trên giường, không nói lời nào, chỉ nhìn Lưu
Sương chải tóc.

Lưu Sương cảm nhận được ánh mắt hắn, trái tim có chút rối
loạn. Hồng Ngẫu búi tóc cho nàng xong lặng lẽ lui ra ngoài. Có thị nữ mang bữa
tối vào, Lưu Sương liền ngồi xuống dùng cơm, suốt bữa ăn, hai người không nói
một lời nào.

Dùng cơm xong, Bách Lý Hàn đột nhiên mở miệng nói: “Tối nay
ta mang nàng đi ra ngoài một chút được không?”

Sau khi bị ám sát, Lưu Sương đã nửa tháng không ra khỏi phủ.
Đương nhiên là có bực bội, nhưng nghĩ đến sự lợi hại của Thu Thủy Cung thì
không có dũng khí mạo hiểm tính mạng. Đương nhiên, nếu Bách Lý Hàn tự mình bồi
nàng thì lại khác, tình cảnh tất nhiên là không giống lần trước, hắn căn bản
không sợ Thu Thủy Cung.

Nhưng mà tối rồi, bọn họ đi ra ngoài làm cái gì chứ?

“Có việc gì sao?” Lưu Sương cố gắng nói với giọng bình thản.

Bách Lý Hàn thản nhiên cười nói: “Đi ra ngoài sẽ biết!”

Sông Du Thủy ngoại ô kinh thành.

Đến bờ sông, Lưu Sương mới biết hôm nay là ngày rằm tháng
sáu, mặc dù không phải rằm tháng tám nhưng người đến ngắm trăng vẫn đông như
trẩy hội. Dưới chân thiên tử, dường như người ta có nhiều thú vui tao nhã hơn.

Trên sông Du Thủy, trôi đủ loại thuyền, có lâu thuyền, có
thuyền hoa, còn có thuyền nhỏ hai đầu đều nhọn. Dù là thuyền gì cũng treo đèn
lồng, nhất là đại lâu thuyền, không chỉ treo đèn lồng trong khoang thuyền,
ngoài thành thuyền cũng treo đầy đèn lồng. Ngọn đèn dầu huy hoàng, dường như
đoạt đi nhan sắc của vầng trăng.

Bách Lý Hàn không muốn rêu rao, chỉ thuê một thuyền nhỏ hai
đầu nhọn, tự mình chèo thuyền, mang theo Lưu Sương, đi thẳng ra giữa sông.

Lưu Sương chưa bao giờ biết ngắm trăng trên sông lại ý vị
như vậy. Trước mắt là khói sóng mênh mông, từng đám sương mờ ảo nhẹ nhàng lờ
lững trôi trên mặt nước, không giống nhân gian, cho người ta cảm giác lạc bước
vào Dao Trì.

Sóng nước nhộn nhạo, trăng sáng soi mình trong nước, mặt
sông ánh bạc, thanh lệ tuyệt mỹ khiến người ngắm quên cả hít thở.

Bách Lý Hàn ngồi ở đầu thuyền, khẽ phe phẩy tay chèo, hắn
đội mũ rất giống chèo thuyền. Có điều quần áo không hợp lắm, nào có chèo thuyền
mặc quần áo trắng bao giờ.

Lưu Sương nhìn thân ảnh tuấn mỹ của hắn, rất là nghi hoặc,
nàng thật sự không biết, hắn nghĩ cái gì lại đưa nàng đi du hồ? Trái tim mơ hồ
đưa ra một đáp án, nhưng nàng vẫn không dám tin.

Thuyền nhỏ dập dờn trôi, dần dần đi khỏi chỗ láo nháo, đi
vào dưới bóng cây.

Bách Lý Hàn neo lại, cùng Lưu Sương ngồi trong thuyền, con
ngươi nhu tình như nước nhìn nàng chăm chú. Cảm nhận được khí tức ấm áp của
hắn, trái tim Lưu Sương đột nhiên khẩn trương.

“Sương nhi, ta có thể gọi nàng như vậy không?” thanh âm của
hắn trầm thấp êm tai.

Hắn nhìn nàng, mỉm cười nhợt nhạt. Dưới bầu trời đêm, ôn nhu
mà thâm tình.

Lưu Sương đột nhiên cảm thấy, nàng chờ nụ cười này của hắn
từ lâu lắm rồi.

Hắn cầm tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, nói: “Sương nhi, nàng
có nguyện ý làm vợ ta cả đời này không?”

“Ta.....” có một tia nhu tình quấn quanh đầu lưỡi, làm cho
nàng đột ngột trở nên đần độn, ngay cả nói cũng không xong.

“Nàng........ không muốn sao?” Nhìn nàng một hồi lâu mà vẫn
không nói lời nào, hắn dịu dàng mở miệng hỏi, trong thanh âm sự khẩn trương
không che dấu. Hai bàn tay to đang nắm tay nàng cũng run nhè nhẹ.

Lưu Sương nhìn gương mặt hắn dưới bóng cây, không nhìn rõ
lắm thần sắc của hắn, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt hắn, đen và
sâu thăm thẳm nhưng lại tràn đầy dịu dàng.

Sự dịu dàng lôi kéo tình cảm nàng đã cất giấu tận đáy lòng.
Nhưng, nàng không bị tình cảm khống chế lý trí, nàng thủy chung nhớ kỹ những
lời hắn nói đêm động phòng, nàng thủy chung nhớ kỹ trái tim hắn đã có một người
con gái khác.

“Tại sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi.

“Ta.......... thích nàng!” Hắn đáp, thanh âm trầm lắng mang
theo sự mê hoặc và tình ý dạt dào. Có trời chứng giám, hắn chưa từng biểu lộ
tình cảm với người con gái nào.

Nữ tử ban đầu làm hắn chán ghét, không biết từ khi nào chiếm
cứ trái tim hắn.

Sự kiên nhẫn ôn nhu của nàng, sự thanh cao kiêu ngạo của
nàng, trái tim nhân hậu của nàng, sự thanh nhã đạm bạc của nàng, dù đôi lúc
nàng có mạnh mẽ điêu ngoa, cũng làm hắn trầm lắng trong mê say, không thể tự
kềm chế.

“Vậy còn người kia? Không phải ngài thích nàng ấy sao? Không
phải ngài vẫn một mực tìm kiếm nàng ấy sao?” Lưu Sương không nhịn được hỏi,
nàng không thể không e ngại cô gái đã giữ trái tim hắn.

“Nàng ấy?” Trong đầu Bách Lý Hàn hiện lên bạch y nữ tử, kinh
tài tuyệt diễm, hắn thừa nhận, cái liếc mắt ấy, quả thật làm cho hắn ái mộ.
Nhưng mà, nàng ấy đối với hắn mà nói, chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng rồi, thì
cái gì cũng không còn tồn tại. Nữ tử trước mắt mới là người mà hắn thích, người
vợ một đời của hắn.

Hắn cúi đầu nói: “Ta đã không tìm nàng ấy từ lâu rồi. Nàng
ấy đối với ta, chỉ là một giấc mộng mà thôi!”

“Nếu như, có một ngày mộng trở thành sự thật, nếu như, nàng
ấy đột nhiên xuất hiện trước mắt ngài, ngài có lựa chọn nàng ấy không?” Lưu
Sương hỏi.

Bách Lý Hàn giữ tay Lưu Sương, ôm nào vào ngực, bó chặt như
kén tằm. Hắn không biết, nàng để ý đến cô gái kia như vậy.

“Dù cho trở thành sự thật, ta chỉ lựa chọn nàng, vĩnh viễn
là nàng!” Hắn nhẹ nhàng nói bên tai nàng, khí tức ấm áp làm cho nàng có chút mê
say.

“Nàng không muốn sao?” Tay hắn ôm nàng tăng them lực, như
muốn truyền hơi ấm tới lòng nàng. Lòng của nàng, trong cái ôm ấm áp, nói không
nên lời chữ Không.

Nàng không lừa được trái tim của chính mình, vì yêu, nàng
nguyện ý mạo hiểm như vậy.

Nàng gật đầu một cái, đôi môi nóng rực của hắn rơi xuống.

Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng ấm áp, đầu tiên là hôn nhẹ, sau đó
từ từ gia tăng lực đạo, dần dần biến thành nụ hôn bá đạo, nhưng lại không mất
đi sự ôn nhu. Lưu luyến nhu tình làm nàng có chút mê say.

Nàng nhắm mắt lại, cảm thụ sự ôn nhu và bá đạo, cảm thụ được
sự thâm tình cùng cuồng dã của hắn.

Hắn ôm nàng chặt như kén tằm, như đặt nàng trong lòng, ngăn
cản gió đêm, che đậy tiếng nước, làm cho cả thế giới của nàng chỉ còn hắn.

Hai người triền miên, không hề nhận ra, một lâu thuyền hai
tầng đang từ từ tiến đến.

Chương 041 – VŨ NỮ

Bách Lý Hàn cảm giác được thuyền lớn tới gần, lập tức ngẩng
đầu lên. Lưu Sương nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy có một lâu thuyền không xa
đang lừng lững tiến đến.

Lâu thuyền này hoa lệ phi phàm, treo đèn từ trong ra ngoài,
không biết là công tử nhà ai mà phô trương đến vậy. Trên lâu thuyền còn có cờ
bay phất phới, giống như lâu thuyền của hoàng gia.

Bách Lý Hàn nhận ra, ôm Lưu Sương, dịu dàng khẽ nói vào tai
nàng: “Sương nhi, nàng ngồi thật vững, chúng ta tránh bọn họ!” Dứt lời, ngồi ở
đầu thuyền, bắt đầu chèo.

Thuyền nhỏ lặng yên không một tiếng động xuyên qua bóng cây,
đi về hướng khác.

Nhưng người trên lâu thuyền tình mắt, phát hiện ra hai người
bọn họ. Có người nói: “Di? Bên kia có thuyền nhỏ!”

Ngay sau đó liền nghe được tiếng cười trong suốt ưu nhã, còn
lớn tiếng hô: “Có phải Tam ca không?” Có người híp mắt để nhìn bọn họ cho rõ.

Ngọn đèn trên đầu thuyền chiếu sáng Bách Lý Băng, quần áo
hoa lệ chói sáng. Đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào bọn họ, có vẻ rất
bất ngờ vì không hẹn mà gặp.

Lưu Sương bừng tỉnh nhận ra, quả nhiên là là lâu thuyền
hoàng gia. Người của hoàng gia mà có dũng khí rêu rao đến vậy cũng chỉ có hắn.

Bách Lý Hàn nhìn thấy Bách Lý Băng, hoàn toàn nằm trong dự
đoán, lạnh nhạt, vẫn như cũ ưu nhã mà chèo.

“Quả nhiên là Tam ca! Tam ca, lên đây đi.” Bách Lý Băng la
lên, còn chỉ huy lâu thuyền đuổi theo thuyền nhỏ của hai người. Lưu Sương ngồi
ở đầu thuyền thở dài một hơi, tiểu tử Bách Lý Băng này thật sự thích phá rối!
Thật không biết hắn cố ý hay là vô tình.

Tốc độ của thuyền nhỏ đương nhiên không bằng thuyền lớn,
không tới một nén nhang sau, liền bị Bách Lý Băng đuổi kịp. Hắn vẫy tay, nói:
“Tam ca, đi lên đây đi, trên này có rượu, lên uống mấy chén đi!”

Nhìn thái độ của hắn thì tuyệt đối không buông tha cho bọn
họ, công phu đeo bám của tiểu Ma vương, Lưu Sương đã lĩnh giáo qua.

Bách Lý Hàn nhìn Lưu Sương, đột nhiên trừng mắt, từ đáy mắt
lóe lên một tia ranh mãnh. Hắn mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Sương nhi nắm chắc mạn
thuyền!”

Lưu Sương chưa bao giờ nhìn thấy Bách Lý Hàn làm động tác
tức cười như vậy, giật mình nhìn hắn trân trối, nụ cười của hắn đúng là rất
đẹp.

Lưu Sương nắm chặt mạn thuyền như lời hắn, Bách Lý Hàn không
chèo thuyền nhẹ nhàng như trước nữa, đột nhiên tăng thêm lực, đẩy mạnh một cái.
Thuyền nhỏ đột nhiên phóng đi như tên rời khỏi cung.

Cây cối xung quanh lùi lại sau lưng. Gió đêm thổi quần áo
của hai người bay bay, tóc đen tung bay, có cảm giác rất phiêu dật hào sảng.

Bọt nước bắn tung tóe lên người Lưu Sương, hơi lành lạnh,
nhưng trái tim Lưu Sương lại cảm thấy ngọt lịm ấm áp, không nhịn được bật cười.

Trăng sáng nhô lên cao, quần áo phất phơ, tóc đen tung bay,
nụ cười quyến rũ của mĩ nhân, đẹp đến say lòng người, xinh đẹp thoát tục, làm
Bách Lý Hàn nhìn mà ngây dại. Tiếng cười lung linh, trong veo như suối, như
chảy qua trái tim Bách Lý Hàn làm trái tim hắn cứ trôi bồng bềnh.

Trên lâu thuyền, nụ cười của Bách Lý Băng cứng đờ như băng,
hai mắt bắn ra hàn ý. Hắn lạnh giọng hạ lệnh: “Đuổi theo!”

Lệnh vừa truyền xuống, mấy người chèo thuyền không dám không
nghe, liều mạng chèo nhanh hơn.

Đêm lạnh như nước, mặt nước lóng lánh ánh bạc, hai bờ sông
thanh sơn mờ ảo, trên mặt sông, hai thuyền một lớn một nhỏ, giống như đua nhau,
lao đi không ngừng.

Đột nhiên Bách Lý Hàn ném mái chèo, thuyền nhỏ mất mất đà,
đảo quanh.

Thân thể Lưu Sương nghiêng đi, sợ hãi hô một tiếng, Bách Lý
Hàn ôm lấy nàng. Đôi mắt phượng rất đẹp nhìn chằm chằm Lưu Sương, trong con
ngươi như bắn ra ánh sáng. Trong người Lưu Sương dâng lên một luồng khí nóng,
thiêu luôn sự bình thản thường ngày của nàng, làm mặt nàng đỏ như thoa son.

Bách Lý Hàn như say như mê, ôm càng chặt.

Trên lâu thuyền truyền đến tiếng khóc của Bách Lý Băng: “Tam
ca tam tẩu, sao hai người lại muốn bỏ Băng nhi, hai người không thương Băng nhi
nữa sao?”

Lưu Sương cùng Bách Lý Hàn không nhịn đành cười.

“Sương nhi, chúng ta lên thuyền lớn không?” Bách Lý Hàn cười
yếu ớt, hỏi.

Lưu Sương gật đầu, Bách Lý Hàn ôm eo Lưu Sương, dùng sức một
cái, hai người liền nhảy lên, như chim tung cánh, vể phía thuyền lớn. Gió đêm
hây hẩy, quấn áo hai người dây dưa không thể phân biệt.

Bách Lý Băng nhìn thấy, trên mặt liền lộ vẻ kích động vui
mừng, tiến đến phía Lưu Sương ngọt ngào gọi: “Tiểu Sương Sương!”

Sắc mặt Bách Lý Hàn tối sầm, gạt Bách Lý Băng qua một bên,
lạnh lùng nói: “Sau này không cho ngươi gặp mặt tam tẩu, lại càng không được
phép gọi Tiểu Sương Sương!”

Bách Lý Băng quệt miệng, bộ dạng không tình nguyện, thẳng
lưng đi vào bên trong thuyền.

Trước mắt trở nên sáng ngời, trong khoang thuyền treo mười
mấy đèn lồng Lưu Ly trên vách, khiến khoang thuyền trở nên huy hoàng. Bài biện
cũng cực kỳ hoa lệ, dưới chân trải thảm đỏ, hai bên là ghế ngồi.

Trong khoang thuyền còn có mấy công tử, xem ra không phải
thế gia đệ tử, nhìn thấy Bách Lý Hàn tiến vào, tất cả đều đứng lên hành lễ.

Bách Lý Hàn hừ lạnh một tiếng, kỳ thật hắn rất không tán
thành Bách Lý Băng qua lại với cái đám ăn chơi trác táng này, nhưng mà, phụ
hoàng cũng không quản được, hắn càng không quản được.

Bách Lý Hàn cùng Lưu Sương được mời lên chỗ ngồi danh dự,
Bách Lý Băng bĩu môi đến bên cạnh Lưu Sương.

Các thị nữ bưng tới rượu ngon món ngon, mọi người bắt đầu
uống rượu mua vui.

Một phấn y nữ tử ôm đàn tỳ bà đi ra, mặt nàng tròn như
trăng, kiều diễm xinh đẹp.

Đôi mắt ướt át đưa từ trái qua phải, thi lễ nói: “Nô tỳ tên
Kiều Nghiên, hôm nay cùng Mi Vũ cô nương đánh đàn hiến vũ cho các vị đại gia,
thật là tam sinh hữu hạnh.”

Lưu Sương đưa mắt nhìn thấy một nữ tử khác, mặc quần áo
trắng, khăn trắng che mặt, trang phục không hoa lệ như nữ tử ôm đàn.

Hai nàng chắc là do Bách Lý Băng mời từ thanh lâu. Lưu Sương
nghiêng người nhìn Bách Lý Băng một cái, không ngờ tiểu tử này có thú vui “tao
nhã” đến vậy.

Mấy tên ăn chơi trác táng cười đùa thúc giục nói: “Đừng lằng
nhằng nữa, bắt đầu nhanh đi! Nếu làm tốt, bọn ta sẽ có phần thưởng!”

Phấn y nữ tử cười quyến rũ vén áo thi lễ, liền ngồi xuống
ghế dài, bắt đầu đánh đàn.

Môi đỏ khẽ mở, vừa đàn vừa hát: “Tài quá kê niên, sơ oản vân
hoàn, tiện học ca vũ. Tịch thượng tôn tiền, vương tôn tùy phân tương hứa. Toán
đẳng nhàn, thù nhất tiếu, tiện thiên kim —— dĩ thụ quân ân cố, hảo dữ hoa vi
chủ. Vạn lý đan tiêu, hà phương huề thủ đồng quy khứ. Vĩnh khí khước, yên hoa
bạn lữ. Miễn giáo nhân kiến thiếp, triêu vân mộ vũ.”

Thanh âm của nàng có chút khàn khàn, vĩ âm mang theo một tia
bi thương, làm người nghe chua xót. Lưu Sương không ngờ nữ tử đó lại hát bài
này.

Khúc hát này là do một tài tử viết tặng một vũ nữ, nói hết
sự thê lương cùng bất đắc dĩ của ca cơ. Xung quanh sông nước mênh mông, càng
làm người nghe chua xót.

Phấn y nữ tử hát xong câu đầu tiên, bạch y nữ tử bắt đầu
đứng lên múa...............

Chương 042 – Ý TRUNG NHÂN

Áo trắng bay bay, kỹ thuật múa uyển chuyển.

Nữ tử này quả thật múa rất đẹp, không chỉ nhẹ nhàng như yến,
kĩ thuật đẹp mắt. Mà còn không có tục khí của thanh lâu, rất tinh khiết, múa
rất chân thật. Rất thu hút, rất đọat hồn.

Hơn nữa, nàng có một đôi mắt rất đẹp, như ẩn chứa cả một hồ
thu, nhu tình ướt át, trời sinh có vẻ ai oán, khiến kẻ khác không nhịn được
muốn giang tay che chở.

Không biết tại sao cô ta lại che mặt. Bất quá càng khiến cô
ta thêm vẻ thần bí.

Các vương tôn công tử ngắm đến si ngốc, bọn họ chưa từng
thấy ai múa đẹp như vậy. Thần sắc Bách Lý Hàn cũng chấn động, như bị sét đánh
trúng đầu.

Trái tim Lưu Sương mơ hồ có một tia bất an lướt qua, càng
lúc càng rõ ràng, là cái gì khiến nàng bất an? Nàng không biết, nhưng cảm giác
không dễ chịu chút nào.

“Sương nhi, sắc trời không còn sớm! Chúng ta hồi phủ đi!”
Bách Lý Hàn đột nhiên cầm tay Lưu Sương, thấp giọng nói, trong tiếng nói có
chút khác thường.

Lưu Sương gật đầu, kỳ thật nàng rất không thích không khí
chỗ này, liền đứng lên, cùng Bách Lý Hàn đi ra cửa.

Bạch y nữ tử thấy thế, đang múa xấu hổ mà ngừng lại. Buông
tay cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

“Tam ca, sao lại đi thế, chờ cập bờ thì hãy xuống, đừng về
thuyền nhỏ của huynh nữa!” Bách Lý Băng đương nhiên không đồng tình, nói to.

Bách Lý Hàn không để ý đến đứa em trai, nắm tay Lưu Sương,
không chớp mắt đi về phía trước.

Khi đi qua bạch y nữ tử, nàng đột nhiên mở miệng nói: “Công
tử, ngài............... không nhận ra nô tỳ sao?” Thanh âm uyển chuyển ẩn chứa
biết bao thâm trầm cô đơn.

Lời của nàng, hiển nhiên là nói cho Bách Lý Hàn nghe, bởi vì
cánh tay ngọc nhỏ dài của nàng đã túm lấy tay áo Bách Lý Hàn, túm rất chặt. Cặp
mắt ướt nhìn lên, phủ một tầng hơi nước, thê lương mà ai oán, nhìn Bách Lý Hàn.

Đôi mắt đấy, dù cho có là người trái tim sắt đá, sợ là cũng
tan thành nước.

Đôi mắt như một cây kim, chậm rãi đâm vào trái tim Lưu
Sương. Làm cho lòng của nàng, tự dưng có chút đau đớn. Nữ tử này, chẳng lẽ là...............
giai nhân trong lòng Bách Lý Hàn thuở ban đầu ấy?

Nàng có chút nghi hoặc nhìn sang Bách Lý Hàn, thấy thân thể
hắn cứng đờ, thần sắc khẽ biến chuyển.

Hắn nhẹ nhàng lắc lắc tay áo, đẩy tay của bạch y nữ tử. Nhăn
mặt nhíu mày, thản nhiên nói: “Cô nương, nàng nhận lầm người rồi?”

Bạch y nữ tử như bị sét đánh, lùi lại ba bước, thì thào nói:
“Ngài............... ngài thật sự đã quên nô tỳ sao? Đã quên ngày đó trong rừng
đào, ngài thổi tiêu, nô tỳ nhảy múa sao? Nô tỳ không nhầm. Ngài đã quên Mi Vũ,
nhưng Mi Vũ vĩnh viễn sẽ không quên công tử. Trên đời này, ngài là người thứ
nhất cũng là người cuối cùng có thể thổi được khúc nhạc phối hợp với điệu múa
của nô tỳ.”

Nàng kia càng nói càng thương tâm, lảo đảo ngã trên mặt đất.

Trong rừng đào, chàng thổi tiêu, thiếp nhảy múa.

Những lời này, như sấm bên tai Lưu Sương.

Trong đầu nàng nhanh chóng hiện lên một bức tranh, giữa
những cánh hoa đào bay bay, trong sắc đỏ của rừng đào, một nữ nhân mặc áo trắng
nhảy múa, nam nhân áo trắng thổi tiêu đệm nhạc. Cảnh tượng đẹp đến mức không
nói thành lời, một đôi tình nhân khiến kẻ khác phải ngưỡng mộ.

Bách Lý Hàn đệm nhạc, biết hắn đã lâu như vậy, vậy mà đến
giờ phút này hắn chưa từng một lần thổi tiêu cho nàng nghe, nhưng lại đệm nhạc
cho cô ta, cô ta quả nhiên là người hắn ái mộ, là ý trung nhân trong lòng hắn.
Mà bản thân nàng, chỉ là kẻ thứ ba, chia uyên rẽ thúy, khiến uyên ương bọn họ
chia lìa đôi ngả.

Mặt Lưu Sương tái nhợt, bàn tay giãy ra khỏi tay Bách Lý
Hàn. Bách Lý Hàn trở tay nắm chặt, không cho phép nàng tiếp tục giãy ra.

Đại Mi Vũ ngồi trên thảm, thảm đỏ tôn lên áo quần màu trắng
của cô ta, thê lương mỹ lệ nói không nên lời. Thần sắc cô ta ảm đạm, nước mắt
liên liên, đau đớn đáng thương, làm lòng người đau xót.

Cô ta vừa nói khóc là khóc được ngay, rất đáng thương.

Cô ta là người thích khóc thứ hai mà Lưu Sương biết, người
thứ nhất, đương nhiên là Bách Lý Băng. Nhưng không biết nước mắt của cô ta, là
thật, hay cũng giống Bách Lý Băng chỉ là nước mắt cá sấu.

Nhưng phải công nhận nước mắt của cô ta rất có hiệu quả. Lưu
Sương rõ ràng cảm giác được tay Bách Lý Hàn khẽ run lên, càng bóp chặt tay
nàng.

Lưu Sương không nói gì, lúc này, nàng cảm giác được chính
mình không nói lời nào là tốt nhất. Kỳ thật nàng cũng không biết nên nói cái
gì, chỉ cảm thấy rối như tơ vò, không biết được cảm giác của chính mình là thế
nào.

Bách Lý Hàn cúi đầu nhìn gương mặt Lưu Sương tái nhợt, đột
nhiên khẽ cười cười, tiếp tục lôi kéo Lưu Sương đi ra ngoài.

Hắn không để ý tới cô gái kia.

Đại Mi Vũ vẫn lắp bắp khóc lóc như cũ.

Tình huống có vẻ tẻ nhạt, Bách Lý Băng nhìn thấy Bách Lý Hàn
sắp ra đến cửa, chớp chớp mắt, đưa mắt cho bọn vương tôn công tử. Mấy người kia
liền cười đùa chạy về phía Mi Vũ.

“Đừng khóc nữa, tiểu mỹ nữ, bổn công tử nhận ra ngươi là
được, không bằng tối nay ngươi đi theo nhân gia, nhân gia nhất định sẽ yêu
ngươi thật nhiều!” Một nam tử vừa nói vừa động tay động chân với Mi Vũ.

“Đúng vậy đúng vậy” có người ồn ào nói.

Còn có người vươn tay, sờ lên mặt Đại Mi Vũ, tấm tắc khen:
“Đôi mắt đẹp như này, thật sự là trời cao quyến luyến, nhưng tại sao lại che
mặt, để nhân gia nhìn mặt ngươi nào.”

Vừa nói, đã có người đưa tay lột khăn che mặt của Đại Mi Vũ.

“Ai nha, sao lại xấu vậy! Ta cứ nói tại sao lại che mặt, còn
tưởng là tiên nữ hạ phàm, hóa ra là đồ xấu xí! Không cần nữa, kẻ nào thích thì
lấy đi!” Một thanh âm cực kỳ chán ghét vang lên.

Lưu Sương không nhịn được quay đầu nhìn lại, dưới ngọn đèn,
những vết sẹo trên mặt Đại Mi Vũ rất rõ ràng, rất dữ tợn, cũng khiến người ta
chua xót.

Lưu Sương còn chưa kịp nói gì, đã thấy Bách Lý Hàn buông tay
nàng, người đã vọt vào trong. Bạch y tung bay, không kịp nhìn thấy hắn ra chiêu
thế nào, chỉ nghe bùm bùm mấy tiếng, mấy tên vương tôn công tử bay ra ngòai.

Bàn ghế vỡ tan nát, trong khoang thuyền bề bộn mảnh vỡ, có
cả tiếng hô đau đớn.

“Tam ca, huynh làm cái gì vậy? Tại sao lại đánh bọn họ?”
Bách Lý Băng dường như sợ thiên hạ không loạn, cũng đến giúp vui, kinh hoàng hô
lớn.

Bách Lý Hàn không để ý đến hắn, đưa tay nâng Đại Mi Vũ đứng
lên, nhíu mày hỏi: “Cô nương nàng không sao chứ.”

“Nô tỳ không có việc gì!” Đại Mi Vũ bi ai nói, một bàn tay
ngọc đưa lên che vết sẹo trên mặt, sóng mắt ai oán nhìn Bách Lý Hàn, chậm rãi
đi ra cửa.

Lưu Sương nhìn cô ta, trái tim cũng cảm thấy chua xót. Vô
luận như thế nào Lưu Sương cũng không ngờ rằng, trên mặt cô ta lại có nhiều vết
sẹo đáng sợ đến vậy. Nữ tử này, trước đây xinh đẹp như vậy, không biết tại sao
lại có ngày hôm nay.

Cô ta đi qua người Lưu Sương, tóc tai bừa bộn, nước mắt lưng
tròng, cô ta ngẩng đầu nhìn Lưu Sương một cái, ánh mắt phức tạp mà quỷ dị. Trái
tim Lưu Sương phát lạnh, còn chưa kịp hiểu cái gì, Mi Vũ đá vùng chạy, lao ra
thành thuyền, không có vẻ sẽ ngừng bước.

“Ngươi làm gì vậy?” Bách Lý Hàn gầm lên một tiếng, lao ra
ngoài.

Nhưng đã chậm một bước, nghe “Phù phù” một tiếng, cô...............
ta đã nhẩy xuống sông tự tử rồi.

Bách Lý Hàn không chút do dự nhảy xuống theo Đại Mi Vũ

Lưu Sương lẳng lặng cửa khoang thuyền, nhìn qua cánh cửa,
chỉ thấy một thành thuyền trống trải, không một bóng người. Trái tim nàng, cũng
trống rỗng như vậy.

Nàng biết hắn nhất định sẽ cứu được Đại Mi Vũ, Đại Mi Vũ
nhất định sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mà, nàng cảm giác được trái tim mình đau
nhức, không thể ức chế nước mắt.

Lúc này mọi người mới có phản ứng, lao ra thành thuyền nhìn
xuống.

Lưu Sương dựa vào cửa, Bách Lý Băng đến bên nàng, nhìn nàng
bằng đôi mắt trong trẻo nhưng sâu kín lạnh lùng, ôn nhu hỏi: “Tiểu Sương Sương,
nàng làm sao vậy?”

Lưu Sương cười lạnh nhìn gương mặt không chút tà ý của hắn,
hắn thật sự tinh khiết thiện lương sao?

Nàng vẫn nhớ những lời hắn nói bên sông Du Thủy ngày ấy. Hắn
nói, Tiểu Sương Sương, nàng có biết vì sao tam ca lại mở cuộc thi múa không?
Hắn đang tìm ý trung nhân.

Tìm kiếm ý trung nhân! Bách Lý Băng sớm đã biết Bách Lý Hàn
đang tìm ý trung nhân, sớm đã biết ý trung nhân của Bách Lý Hàn là một vũ nữ.

Chỉ sợ hắn cũng đã âm thầm tìm kiếm. Rốt cục là hắn muốn làm
gì? Hôm nay trên sông không hẹn mà gặp, là vô tình hay hữu ý?

“Đại Mi Vũ, là do ngươi tìm ra?” Lưu Sương thản nhiên hỏi,
không nhìn hắn, chỉ nhìn phía bên ngoài khoang thuyền.

Bách Lý Băng không ngờ Lưu Sương liếc mắt đã nhìn thấy âm
mưu của hắn, ủy khuất bĩu môi, nói: “Là bọn hắn tìm ra, ta làm sao biết cô ta
từng gặp tam ca, nếu biết sớm ta sẽ không cho cô ta lên thuyền.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3