Tây du @ ký - Phần 16 chương 2
Trong tập thể không thể thiếu Tôn Ngộ Không
Tên Trư Bát Giới khiến người ta dở khóc dở cười. Khi
hắn tỉnh dậy trong lùm cây thì chỉ thấy trời sao trong đêm đen, có lẽ lúc đó đã
là canh ba. Hắn nghĩ đến Sa Tăng, tự thấy có phần xấu hổ, trong lòng hắn thấy
day dứt: “Ta bây giờ thế đơn lực mỏng thế này, hay là hãy về bàn với sư phụ
nghĩ cách nào đó để đi cứu Sa sư đệ.” Y bèn cưỡi mây bay về quán trọ, trong
phòng hành lý vẫn còn nhưng thấy vắng tanh vắng ngắt. Sư phụ đi đâu rồi nhỉ?
Hắn tìm ngược tìm xuôi, tìm xuống chuồng ngựa, chú Bạch Mã ngẩng đầu lên nhìn hắn,
rồi bỗng nhiên nó mở miệng nói với Trư Bát Giới.
Bạch Mã mắt rưng rưng lệ, nó cứ cắn lấy áo của Trư Bát Giới
không chịu buông ra mà nói:
Sư huynh ơi, thời khắc nguy nan dù thế nào cũng không thể có
ý nghĩ giải thể được. Chúng ta đã trải qua trăm sông nghìn núi biết bao gian
truân vất vả mới đến được đây, vì nhất thời giải thể há chẳng phải là
uổng phí bao nhiêu công lao hay sao? Nếu muốn cứu sư phụ thực ra cũng không
phải là khó, chỉ cần huynh đi mời một người về.
Trư Bát Giới hỏi:
Ngươi bảo ta đi mời ai bây giờ?
Bạch Mã nói:
Tới Hoa Quả Sơn mời đại sư huynh về.
Trư Bát Giới im lặng không nói gì. Hắn không thể không thừa
nhận rằng hắn không thể thay thế được Tôn Ngộ Không thần thông quảng đại. Con
khỉ đó tuy chuyên quyền, độc đoán nhưng rất có tầm nhìn, có sức mạnh, hành động
quả cảm, không đạt được mục đích thì huynh ấy dứt khoát không chịu bỏ cuộc, lần
nào huynh ấy cũng có thể giải quyết được khó khăn, cũng hoàn thành nhiệm vụ. Sự
thực đã chứng minh tập thể thiếu Tôn Ngộ Không là một tập thể thiếu đi sức mạnh
mạnh tinh thần, cho dù Trư Bát Giới có khoác lác thế nào thì cũng không thể
giải quyết được những khó khăn hiện thực.
Ấy thế nhưng, Trư Bát Giới lại nghĩ đến việc của Bạch Cốt
Tinh, suy cho cùng, hắn đã nói xấu Tôn Ngộ Không trước mặt sư phụ. Trư Bát Giới
thấp thỏm trong lòng không yên: “Bây giờ, không biết con khỉ đó còn giận ta thế
nào? Ta đi tìm hắn không khéo lại bị hắn đánh cho ấy chứ!”
Kích trí Mỹ hầu vương
Trư Bát Giới không biết phải làm sao, hắn đành chặc lưỡi
cưỡi gió tới Hoa quả sơn. Tới nơi hắn thấy Tôn Ngộ Không đang
ngồi chễm chệ trên một khối đá lớn, trước mặt là hơn 1200 con khỉ,
bọn chúng đang nhảy múa ca hát rất náo nhiệt! Trư Bát Giới có phần sợ hãi, hắn
đứng nép vào trong bầy khỉ, trông dáng vẻ hắn rất buồn cười.
Đâu ngờ Tôn Ngộ Không tinh mắt, y cười lớn mà nói:
Tên Trư Bát Giới giả khỉ, người làm sao giấu được cái mặt đó
chứ!
Trư Bát Giới ấp úng bước ra, rồi nói:
Phải, đệ là Trư Bát Giới đây!
Tôn Ngộ Không lại hỏi:
Ngươi không theo Đường Tăng đi lấy Kinh mà đến đây làm gì?
Lẽ nào người cũng mâu thuẫn với sư phụ để bị đuổi đi phải không?
Trư Bát Giới trả lời:
Sư phụ không đuổi đệ đi. Là sư phụ nhớ huynh, muốn mời huynh
quay lại!
Tôn Ngộ Không cười khểnh mà nói:
Khi xưa ông ấy tuyệt tình với ta như vậy, thế mà bây giờ lại
sai người vượt đường sá xa xôi đến tìm ta, há chẳng phải là lại gặp chuyện gì
khó khăn hay sao?
Trư Bát Giới không biết nói ra sao nên đành phải thừa nhận,
hắn cứ ấp a ấp úng:
Đúng là sư phụ mong huynh mà!
Tôn Ngộ Không bèn hỏi:
Sao bỗng nhiên ông ấy lại nhớ đến ta?
Trư Bát Giới biết không thể giấu được nữa nên đành nói thẳng
ra:
Sư phụ đã biến thành một con hổ rồi, sư phụ bị nhốt trong
lồng nên mong huynh lắm! Mong đại sư huynh nghĩ đến tình cảm “một ngày là thầy,
suốt đời cũng là thầy” mà đến cứu sư phụ!
Tôn Ngộ Không nói:
Con yêu tinh nào mà dám ngậm máu phun người như vậy thế?
Trư Bát Giới thuận lời kể lại cho Tôn Ngộ Không nghe về tên
ác yêu ma hiểm ác đó. Nghe xong Tôn Ngộ Không liền hỏi:
Thế ngươi có nhắc đến Lão Tôn cho tên yêu ma đó biết không?
Trư Bát Giới bị hỏi đột ngột đành gật đầu, nếu không phải do
Bạch Mã nói ra thì có ai mà nghĩ đến Tôn Ngộ Không chứ?
Trong lúc vội vã Trư Bát Giới cũng nhanh trí, hắn biết Tôn
Ngộ Không có vai trò rất quan trọng nên liền nói:
Nếu là những tên yêu thông thường thì chỉ cần nhắc đến tên
của đại sư huynh là bọn chúng sẽ không dám láo xượt nữa. Nhưng tên yêu quái này
về cơ bản nó chẳng coi đại ca là cái thá gì cả.
Tôn Ngộ Không liền vội hỏi:
Sao nó lại dám coi thường ta?
Trư Bát Giới nói luôn:
Đệ đã cảnh cáo với tên yêu quái đó nhưng tên yêu quái nghe
xong thì cười khểnh mà nói, Tôn Ngộ Không là cái quái gì? Hắn không đến còn
được, chứ nếu hắn dám liều lĩnh đến đây thì ta sẽ lột da hắn, bóc gân hắn, rút
xương hắn nấu cao cho nhà ngươi xem!
Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai, nhảy lên như điện giật, y nói:
Tên yêu quái đó được lắm, nó dám láo xược với ta như vậy ư?
Lão Tôn ta 500 năm trước đại náo thiên cung, bao nhiêu thiên binh, thiên tướng
còn phải khép nép với ta như thế, thế mà tên yêu quái này dám láo xược, ta sẽ
theo nhà ngươi đi bắt nó, ta sẽ xé xác nó cho hả cơn giận này mới được!
Sức mạnh lay chuyển
Trước tiên Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới, đến động của yêu
quái để giải cứu Sa Tăng. Sa Tăng vui mừng nói:
Đại sư huynh, huynh đến đúng lúc quá! Huynh biết mà, chúng
đệ không thể không có huynh được!
Tôn Ngộ Không vênh mặt cười rồi nói:
Bây giờ mới biết không thể không có ta ư? Khi xưa lúc sư phụ
đuổi ta đi, sao ngươi không nói một tiếng ngăn ông ấy?
Sa Tăng ngại ngùng nói:
Đại sư huynh à, quân tử không trách lỗi xưa, huynh đừng để đệ
khó xử vì tình mà.
Tôn Ngộ Không biết năng lực của mình đã được thừa nhận lại
nên trong lòng y cảm thấy rất đắc ý. Y liền bảo Trư Bát Giới và Sa Tăng tới
nước Bảo Tượng khiêu chiến với tên yêu quái, còn y sẽ ở trong động biến thành
công chúa Bách Hoa để đợi tên yêu quái đó về.
Tên yêu quái đó còn đang ngủ ở điện Ngân An của Quốc vương,
bỗng hắn nghe tiếng gào thét từ trong mây, hắn vội chạy ra xem thì hóa ra là
Trư Bát Giới và Sa Tăng đang khiêu chiến. Hắn nghĩ Sa Tăng đã bị hắn trói rồi,
làm sao hắn lại có thể thoát ra đây được cơ chứ? Song hắn cũng không màng đến
việc cả hai huynh đệ Sa Tăng và Trư Bát Giới ở đó, một trận cuồng phong nổi lên
và hắn nhanh chóng bay về động.
Tên yêu quái đó bay về thì thấy công chúa Bách Hoa đang khóc
thút thít. Tên yêu quái liền hỏi:
Công chúa, sao nàng lại khóc vậy?
Công chúa Bách Hoa nức nở nói:
Tên Trư Bát Giới nhân lúc ngài đi vắng hắn đã cứu Sa Tăng
ra, hắn còn giẫm cả lên chân của thiếp làm thiếp đau lắm!
Yêu quái nói:
Đừng vội, nàng hãy ngồi dậy đi, ta có bảo bối này, nàng chỉ
cần xoa xoa lên chỗ đau là khỏi ngay.
Hắn bèn đỡ công chúa ngồi dậy rồi vào một nơi kín đáo ở sâu
trong động, rồi nhả từ miệng ra một viên “nội đan xá lị” tựa như quả trứng.
Công chúa Hách Hoa cầm lấy viên “nội đan” đó và nuốt ực vào bụng.
Vậy rốt cuộc viên “nội đan” đó là bảo bối gì vậy? Hóa ra,
Đạo Giáo Trung Quốc có hai thuật luyện đan để cầu trường sinh bất lão, một loại
là thông qua thao tác hóa học để luyện “ngoại đan” trong lò, cách khác là luyện
“nội đan” trong cơ thể. Luyện “nội đan” là dùng một nguyên liệu thần bí nào đó,
thông qua phương pháp hóa học và tác dụng phản ứng của lò lửa sẽ luyện ra một
loại đan dược trong bình, kim đan mà Thái Thượng Lão quân luyện trong lò Bát
quái chính là một loại “ngoại đan”. Tương truyền, thuốc nổ là do các đạo sĩ
trong lúc luyện chế đan dược đã phát minh ra.
Còn “nội luyện đan” là một loại phương pháp luyện tập khí
công của Đạo Giáo, nó giống như khoa học về tiềm ý thức đang lưu hành hiện nay.
Nói chung phương pháp “luyện nội đan” là thông qua ý niệm và tác dụng ám thị tự
ngã để mình tưởng đến huyệt điền đan ở dưới rốn, nơi có một tiểu đan phát sáng,
ban đầu nó rất bé, luồng sáng rất yếu, dần dần hạt nội đan đó càng ngày càng
lớn, càng lúc càng sáng hơn, mùa đông có thể chống rét, mùa hè có thể tránh nóng.
Đạo Giáo Trung Quốc cho rằng, “hạt xá lị” của các Hòa thượng chính là nội đan,
mà phương pháp luyện nội đan cũng giống với giáo huấn “nhất tâm bất loạn” trong
Phật Giáo. Họ cho rằng, khi nội đan được luyện thành thì cơ thể con người sẽ
rất khỏe mạnh. Do hiệu quả thần kỳ của nội đan nên những người tu hành theo Đạo
Giáo tin rằng sau khi tu thành đại đạo sẽ có thể trường sinh bất tử.
Còn như việc liệu nội đan có thể tùy ý thông qua rốn được
hay không thì rất khó để mọi người tin được. Cái gọi là xuất nhập nội đan có lẽ
là biểu thị một sự lay chuyển về loại sức mạnh nào đó. Lúc trước khi
hòa thượng biến thành hổ là tà ma xâm hại chính pháp, còn bây giờ, sức
mạnh đã lay chuyển sang chính nghĩa.
Trả lại nguyên hình ban đầu cho hòa thượng
Tên yêu quái đó mất đi bảo bối thì vội vàng muốn đoạt lại.
Nhưng Tôn Ngộ Không đã nhanh nhảu nắm lấy tay hắn, còn tay kia thì
lột tấm mặt nạ ra, hiện nguyên hình rồi y nói:
Tên yêu quái láo xược, người biết ta là ai rồi chứ?
Tên yêu quái hoang mang, mới đó là công chúa Bách Hoa xinh
đẹp như ngọc mà giờ đã biến thành Tôn Ngộ Không mặt khỉ đầy lông lá.
Tên yêu quái đã nhận ra y chính là Tề Thiên Đại Thánh đại
náo thiên cung 500 năm trước, hắn giật mình toát mồ hôi hột, hắn vội vàng lệnh
cho bầy yêu quái vây quanh Tôn Ngộ Không. Tôn Ngộ Không phấn chấn tinh thần,
xoay người biến thành ba đầu sáu tay, múa cây gậy Như Ý xông lên đánh cho bầy
yêu quái chạy tan tác. Đánh xong y không thấy lão yêu quái kia đâu nữa, y nghĩ:
Tên yêu quái đó đã nhận ra mình là Tề Thiên Đại Thánh thì hẳn hắn sẽ có liên
quan đến thiên đình. Nghĩ vậy y liền cưỡi cân đẩu vân bay lên thiên môn, y đến
Linh Tiêu Bảo điện nhờ Ngọc Đế giúp tìm ra tên yêu quái, cuối cùng đã phát hiện
ra Khuê Mộc Lang trong 28 vì sao đã tự rời khỏi thiên đình 13 ngày rồi. Một
ngày trên thiên đình là một năm dưới trần gian, vậy tên yêu quái chiếm được
công chúa Bách Hoa chính là Khuê Mộc Lang rồi.
Vậy là thân phận của tên yêu quái đó đã được sáng tỏ, Ngọc
Hoàng liền lệnh cho thiên sứ triệu hồi Khuê Mộc Lang về thiên đình, và biến hắn
đi làm kẻ đốt lò cho Thái Thượng lão quân ở cung Dâu Suất. Tôn Ngộ Không cũng
nói với Ngọc Hoàng là y phải vội về nước Bảo Tượng để cứu sư phụ.
Quốc vương Bảo Tượng gặp lại con gái, rồi ông lại hiểu rõ
nguồn cơn việc hòa thượng biến thành hổ, lúc này ông mới biết Đường Tăng phải
chịu nỗi oan ức rất lớn. Mọi người cùng kéo vào triều, Tôn Ngộ Không cũng lấy
bát nước trong phá tan yêu thuật của Khuê Mộc Lang. Cùng là một bát nước trong,
nhưng tên yêu quái thì dùng nó để biến hòa thượng thành hổ, còn Tôn Ngộ Không
lại dùng nó để biến hổ trở lại nguyên hình ban đầu là Đường Tăng.
Đường Tăng dần dần tỉnh lại, ông cảm thấy vừa hối hận vừa
xấu hổ, ông vội vàng nắm lấy tay Tôn Ngộ Không như thể ông không muốn để một
đại đồ đệ tài năng như vậy ra đi.
Một ngày trên trời bằng một năm dưới trần gian
Một ngày trên trời bằng một năm dưới trần gian, đó là cách
nói hình tượng để chỉ sự khác biệt về thời gian giữa thiên đường và nhân gian.
Sỡ dĩ Khuê Mộc Lang có cơ hội để làm yêu tinh hoàn toàn là do sự khác biệt thời
gian giữa trời đất. Đây là điều khiến cho mọi người cảm thấy kỳ lạ, bởi vì giữa
trời đất có thể sử dụng đơn vị thời gian khác nhau, nhưng cho dù có thay đổi
như thế nào thì sự ngắn dài về mặt thời gian nên phải như nhau mới đúng!
Điều này xem ra có vẻ khó hiểu, nhưng trong thuyết tương đối
của Albert Einstein thì nó lại là khoa học chân thực! Einstein đã giải thích về
thuyết tương đối cho học trò rằng: “Nếu bạn ngồi bên cạnh một cô gái xinh đẹp
hai tiếng đồng hồ, thì bạn chỉ cảm thấy như mới ngồi một phút. Còn nếu bạn đang
lo lắng như lửa cháy trong lòng, thì ngồi dù chỉ một phút cũng như hai tiếng
đồng hồ.”
Nhiều khi, chúng ta không thể sử dụng vật lý học để giải
thích được hoạt động của thế giới tinh thần, điều đó giống như việc không thể
tìm được Hằng Nga trên mặt trăng trong vật lý. Thậm chí chúng ta không thể sử
dụng vật lý hay hóa học để giải thích về con người. Như tính cách, quan niệm
thiện ác. Và cũng giống như thế, chúng ta không thể nào sử dụng những kiến thức
khoa học nông cạn để giải thích về thiên đường và địa ngục được. Sỡ
dĩ Einstein có thể trở thành một nhà khoa học vĩ đại là vì ông đã hiểu rõ
ràng không có một ai có thể duy vật 100%.