Tây du @ ký - Phần 09
Phần 9
Từ biệt lối sống phàm tục của Trư Bát Giới
Trư Bát Giới tên là Bát Giới, cái tên đó có ý nghĩa là
khuyên anh chàng phải từ bỏ cuộc sống thế tục giống như lợn của mình, phải bắt
đầu suy nghĩ và theo đuổi hạnh phúc nhân sinh chân chính. Để làm được điều này,
Bát Giới càng phải rời bỏ Cao lão trang, theo Đường Tăng và Tôn Ngộ Không
vượtmuôn dặm đường trường gian khổ để đi Tây Thiên lấy Kinh.
Anh chàng đẹp trai biến thành lợn
Con gấu tinh theo Quan Âm Bồ Tát về Lạc Gia Sơn, áo cà sa
cũng được hoàn trả lại cho Đường Tăng, mọi người bây giờ mới được thở phào nhẹ
nhõm. Sáng sớm hôm sau, hai thầy trò tắm rửa cho ngựa, gói ghém hành lý rồi
tiếp tục lên đường. Hai thầy trò đi trong nắng xuân tươi đẹp chẳng biết đã đến
Cao lão trang từ lúc nào. Nhắc đến Cao lão trang chắc hẳn nhiều độc giả sẽ liên
tưởng đến Trư Bát Giới. Cái con lợn đó đã từng đảm nhiệm chức “Thiên Bồng
Nguyên Soái” trên thiên đình, và cũng từng được nhắc đến như một chàng trai
tuấn tú dáng vẻ đường hoàng. Nhưng một hôm, Vương Mẫu nương nương tổ chức tiệc
bàn đào, hắn ta đến dự và uống đến say túy lúy. Trong cơn say, hắn
gặp nàng tiên nữ Hằng Nga xinh đẹp. Hắn không thể nào kìm chế xúc động mãnh
liệt trước sắc đẹp của nàng tiên, và hắn đã trêu ghẹo. Hằng Nga đem chuyện này
tâu với Ngọc Hoàng khiến Ngọc Hoàng nổi giận, ngài đã phạt y 2000 roi và bắt y
phải đầu thai ở nhân gian. Do không cẩn thận nên hắn đã đầu thai vào bụng một
con lợn cái và suốt đời phải làm một quái vật đầu lợn mình người.
Truyền thuyết dân gian kể rằng, nếu một người có
lòng tham vô đáy, cả đời hưởng thụ phú quý thì kiếp sau sẽ phải đầu thai
thành lợn. Tương truyền, Tào Tháo đã phải đầu thai thành lợn. Những năm đầu
thời Dân quốc, có người mổ lợn, moi nội tạng của lợn ra thì thấy trên gan lợn
có hai chữ “Tào Tháo”.
Trong Tây du ký, những nét tính cách điển hình
nhất của Trư Bát Giới được khắc họa là: háu ăn, tham sắc, tham tài. Đã thế hắn
còn ham ngủ, cho dù tình hình gấp gáp như thế nào thì hắn cũng đều
tìm cách để ngủ, chỉ cần đặt lưng xuống là hắn sẽ ngáy như sấm cho dù đó là
giường, đá, cỏ hay cành cây. Xét từ góc độ giới tính thì Trư Bát Giới là hình
tượng tiêu biểu cho tất cả những nhược điểm thể lực của đàn ông.
Thế nhưng, vận số của Trư Bát Giới ở Cao lão trang lại không
được tốt. Bố vợ hắn - Cao Thái Công không thích hắn, ông phải người đi khắp nơi
tìm pháp sư đến bắt hắn.
Người đàn ông trước và sau khi kết hôn
May mắn cho Cao Thái Công là khi ông vừa phái người đi tìm
pháp sư thì vừa ra đến cổng gặp ngay thầy trò Đường Tăng vào xin tá túc. Tôn
Ngộ Không bèn nói:
Làm phiền ông vào báo với ông chủ, chúng ta đang đi Tây
Thiên bái Phật thỉnh Kinh, có thể hàng phục yêu quái, chỉ cần ông ấy tiếp đãi
chúng ta cho chu đáo thì ta bắt yêu quái cho ông ấy.
Cao Thái Công nghe bẩm báo như vậy thì vội vàng thay y phục
rồi ra mời thầy trò Đường tăng vào phòng khách. Vào nhà, Cao Thái Công liền hỏi
lai lịch của hai thầy trò Đường Tăng. Đường Tăng bèn nói:
Bần tăng từ Đông Thổ Đại Đường đến đây. Thầy trò chúng tôi
đi Tây Thiên bái Phật thỉnh Kinh. Vì trời tối, may mắn đi qua bảo
trang của ông, chúng tôi muốn xin vào tá túc một đêm.
Cao Thái Công ngớ ra:
Hóa ra hai vị đến xin tá túc, thế sao lại nói sẽ bắt được
yêu quái?
Tôn Ngộ Không liền nói:
Vì xin tá túc nên thuận tiện bắt luôn mấy con yêu quái cho
ông.
Cao Thái Công nghi ngờ hai thầy trò Đường Tăng là bọn ăn
xin, nhưng ông chưa kịp phản ứng gì thì Tôn Ngộ Không đã cười nói:
Xin hỏi trong phủ đây có bao nhiêu yêu quái?
Cao Thái Công giật mình kêu lên:
Trời! Còn mong bắt được nhiều yêu quái vậy ư? Chỉ một con
yêu quái làm rể ở đây cũng đủ hoảng rồi!
Tôn Ngộ Không nói:
Ông chỉ xem con yêu quái đó ở đâu, ta sẽ bắt nó cho ông.
Cao Thái Công nói:
Câu chuyện bắt đầu từ ba cô con gái của tôi, cô lớn tên là
Hương Lan, cô thứ hai là Ngọc Lan, cô thứ ba là Thuý Lan. Hai cô đầu từ bé đã
được hứa hôn cho gia đình trong bản này, chỉ có cô thứ ba là chưa có nơi có
chốn. Vì lão đây không có con trai nên lão muốn gả chồng cho cô thứ ba, một là
để có người chống gậy; hai là cũng hy vọng vợ chồng nó hầu hạ mình khi già yếu.
Ba năm trước có một anh chàng tìm đến. Tuy anh ta hơi đen nhưng dáng vẻ cũng
thanh tú siêng năng, đâu ngờ sau này anh ta lại biến thành một tên có mặt mũi
như vậy.
Tôn Ngộ Không bèn hỏi:
Thế anh ta biến thành một người có mặt mũi thế nào?
Cao Thái Công nói:
Lúc ban đầu thì trông đen đen mập mạp, sau thì biến thành
một tên ngốc tai to mõm dài, trên ngực còn có nhiều lông, mặt thì giống y như
mặt lợn. Mà hắn ta ăn nhiều lắm, mỗi bữa hắn phải ăn đến ba bốn đấu gạo, riêng
bữa sáng cũng phải ăn gần trăm bát mới đủ.
Đường Tăng liền nói:
Anh ta ăn nhiều vậy thì tất nhiên sẽ làm được nhiều, như vậy
thì đâu có gì đáng kể?
Cao Thái Công nói:
Việc ăn uống không thành vấn đề, nhưng bây giờ hắn ta còn
biết cưỡi mây đạp gió, hô phong hoán vũ làm cho cả nhà tôi và bà con lối xóm
không được yên thân. Hắn ta còn nhốt cả cô con gái Thúy Lan đáng thương của tôi
ở nhà sau, đến nửa năm nay rồi tôi cũng không thấy mặt con, không biết bây giờ
nó sống chết ra sao nữa.
Thực ra, sự thay đổi của nhiều người đàn ông trước và sau
hôn nhân cũng giống như chàng rể của Cao Thái Công. Trong thời gian yêu đương
và mới kết hôn, để lấy lòng người con gái mà mình say mê thì người đàn ông
thường hay tỏ ra nhiệt tình và chủ động. Họ nỗ lực rất nhiều để đáp ứng và làm
vừa lòng yêu cầu của đối phương, đồng thời họ còn thể hiện mình là người đàn
ông có khí chất và trách nhiệm. Trong thời kỳ này, người đàn ông đóng vai một
tình nhân hấp dẫn, vì vậy họ sẽ che giấu đi những khuyết điểm của mình. Thế
nhưng, khi tình cảm mãnh liệt lúc mới cưới dần phai nhạt theo năm tháng thì
người đàn ông sẽ không còn kiêng dè gì nữa, và lúc này đây cái bản
chất tự ngã của họ cũng sẽ dần dần bộc lộ ra, những khuyết điểm và nhược điểm
vốn có của họ sẽ bị phơi bày.
Vậy cho nên, trước hôn nhân thì người đàn ông làm trăm
phương nghìn kế để được gần gũi người con gái, nâng niu người con gái
như bông hoa kiều diễm; luôn là người đàn ông phóng khoáng, chi tiêu thoải mái
dẫu đang túng thiếu. Ấy thế nhưng, sau kết hôn một năm thì tình hình sẽ thay
đổi, những người đàn ông khác hẳn, họ tìm trăm phương ngàn kế để không phải về
với vợ con: họ trở thành những người đàn ông lười biếng, họ trở thành những
người vũ phu. Khác nào như chàng rể trong mắt Cao Thái Công.
Tôn Ngộ Không bèn nói:
Được rồi, được rồi, để đêm nay ta sẽ bắt thằng rể yêu quái
đó cho ông, bắt hắn viết giấy hủy hôn, nhưng còn con gái ông, ông định tính
sao?
Cao Thái Công tỏ ra vui vẻ trả lời:
Nếu quả thực ngài bắt được nó, bắt nó viết giấy tờ như thế
nào thì phiền ngài giúp tôi.
Vợ của yêu quái
Cao Thái Công dẫn Tôn Ngộ Không ra cửa sau. Tôn Ngộ Không
vung gậy Như Ý đập gãy chiếc khóa, nhưng khi cửa vừa bật ra thì chỉ thấy một
màu đen hun hút. Tôn Ngộ Không bèn nói:
Này lão Cao, ông hãy gọi xem con gái ông có ở trong này
không!
Cao Thái Công trấn tĩnh và gọi to tên con gái mình. Thúy Lan
nghe thấy tiếng cha mới yếu ớt cất tiếng trả lời:
Cha ơi, con ở trong này cha ạ.
Tôn Ngộ Không quắc mắt nhìn xuyên qua bóng đêm thì thấy một
người con gái dáng vẻ tiều tụy, mặt mày bẩn thỉu, tóc tai rối bù, nàng
đang nằm thoi thóp trong bóng tối u ám. Cao Thái Công lần mò tìm con gái theo
hướng có tiếng nói, khi tìm được con gái thì nàng ôm lấy ông mà khóc nức nở.
Tôn Ngộ Không bèn nói:
Thôi đừng khóc nữa! Đừng khóc nữa! Thế bây giờ yêu quái đi
đâu rồi?
Thúy Lan liền nói:
Tôi cũng không biết hắn đã đi đâu nữa. Dạo này hắn thường ra
ngoài cả ngày, đến tối khuya mới về nhà, hàng ngày hắn đi mây về gió, chẳng
biết hắn đang làm những trò gì nữa.
Có lẽ những người đàn ông hư hỏng đều như vậy, họ thường nói
nhăng nói cuội trước mặt vợ.
Tôn Ngộ Không bèn nói:
Lão Cao này, ông hãy dẫn con gái yêu của ông về nhà đi để
Lão Tôn ta ở đây đợi chàng rể yêu quái đó. Nếu hắn không về thì ông đừng trách,
còn nếu hắn về thì nhất định ta sẽ bắt hắn cho ông.
Cao Thái Công vui mừng dẫn con gái ra nhà trước. Còn Tôn Ngộ
Không lại xoay mình biến thành cô con gái của Cao Lão Trang và ngồi trong nhà
để đợi tên yêu quái kia.
Cuối cùng tên yêu quái cũng từ trên không trung bay về, quả
nhiên trông mặt mũi hắn giống y như mặt lợn, thật là xấu xí vô cùng. Tôn Ngộ
Không thấy hắn vào cửa liền giả vờ rên rỉ như đang có bệnh. Tên yêu quái cũng
chẳng biết thương xót, đến một câu hỏi han hắn cũng không nói, hắn nhào tới ôm
chặt lấy Tôn Ngộ Không muốn hôn lên môi. Tôn Ngộ Không liền xoay mình rồi thuận
thế đạp cho hắn một đạp, tên yêu quái đó loạng quạng ngã lăn xuống giường.
Tên yêu quái lồm cồm bò dậy rồi vịn vào thành giường mà lầu
bầu:
Có phải nàng giận ta hôm nay về muộn phải không, sao ta vừa
về mà nàng đã đạp ta ngã lăn ra vậy?
Tôn Ngộ Không bèn nói:
Ngươi thật là kẻ không có lương tâm, ta thấy trong người khó
chịu, người vừa về mà đã muốn sà vào ta để âu yếm cái gì chứ?
Tên yêu quái nói vẻ không hài lòng:
Nàng khó chịu cái gì? Ta tuy đến nhà nàng làm rể, ăn
vài bát cơm chén nước nhà nàng, nhưng ta cũng từng thay nàng cày sâu
cuốc bẫm, gieo hạt vun mầm để gây dựng cơ nghiệp. Đến như quần áo lụa là mà
nàng đang mặc, vàng nàng đang đeo, hoa nàng ngắm, nước nàng uống ta đều mang về
cho nàng, thế mà nàng còn khó chịu cái gì nữa?
Tôn Ngộ Không liền nói:
Nhưng ta không phải là loài chó mèo, người vui vẻ thì người
gọi ta, không vui thì người chẳng dòm ngó tới ta. Ta cũng là người, ấy vậy mà
người cứ đóng cửa nhốt ta trong nhà.
Tên yêu quái cười ngây dại mà nói:
Đó là vì ta sợ nàng bỏ đi mất nên ta mới làm như vậy đấy
chứ!
Tôn Ngộ Không thầm nghĩ: “Tên ngốc này tuy làm
việc lỗ mãng, nhưng hắn không phải là kẻ có tâm địa xấu.”
Tôn Ngộ Không cố ý nói khích hắn:
Ta nghe nói, cha ta muốn mời Tề Thiên Đại Thánh 500 năm
trước đã từng đại náo thiên cung đến để bắt ngươi đấy.
Tên yêu quái nghe nói vậy thì liền nói:
À, tên Bật Mã Ôn đó có bản lĩnh gì đâu, để ta đi tìm hắn.
Nói dứt lời, hắn bèn khoác áo rồi mở cửa ra ngoài. Tôn Ngộ
Không liền níu hắn lại, y xoay mình lại rồi hiện nguyên hình và quát lớn:
Tên yêu quái kia ngươi đi đâu? Ngươi quay lại mà xem ta là
ai?
Tên yêu quái liền quay lại nhìn Tôn Ngộ Không, hắn chợt giật
mình “hừ” một tiếng, rồi hóa thành một trận cuồng phong thoát thân biến mất.
Nhanh như cắt Tôn Ngộ Không cũng tung người đuổi theo hắn.
Nhị đồ đệ của Đường Tăng
Tôn Ngộ Không nhanh chóng đuổi theo tên yêu quái, đến một ngọn
núi cao thì thấy tên yêu quái đó vội vã chui vào hang rồi vung cào sắt chín
răng ra nghênh chiến. Tôn Ngộ Không dùng gậy Như Ý chống đỡ chiếc cào sắt của
yêu quái, rồi y cười nói:
Cái cào người cầm trong tay đó là cái cào người dùng để cuốc
ruộng lúc làm rể nhà Cao Lão Trang phải không? Vậy mà người đã biến nó thành
binh khí lúc nào vậy?
Tên yêu quái nói:
Ngươi đừng có xem thường chiếc cào này, ta chỉ bổ một
nhát thì e là nhà người dính chín lỗ trên người mà không kịp la lên đấy!
Tôn Ngộ Không bèn thu gậy Như Ý lại rồi nói:
Tên ngốc kia, Lão Tôn ta đưa đầu ra cho nhà người dùng chiếc
cào đó mà bổ, xem nhà người có bản lĩnh gì mà đòi lấy mạng ta.
Quả thực tên yêu quái đó đã vung cào lên, hắn dốc sức bổ một
nhát vào đầu Tôn Ngộ Không. Chỉ nghe thấy “boong” một tiếng, ánh chớp loé lên,
cái đầu sắt của Tôn Ngộ Không không hề sứt mẻ gì, ngược lại còn làm cho tay
chân tên yêu quái ngứa ngáy. Y sợ hãi nói:
Cái đầu cứng thật! Cứng thật!
Tôn Ngộ Không tỏ vẻ đắc ý ba hoa:
Khi xưa Ngọc Hoàng dùng kiếm nhọn dao sắc, dùng lửa thiêu
đốt mà còn chưa làm gì đụng đến sợi tơ của ta, mấy cái răng cưa của người thì
có đáng cho ta gãi ngứa đâu.
Tên yêu quái đó bây giờ mới nhớ ra, hắn bèn hỏi:
Ta còn nhớ khi nhà ngươi đại náo thiên cung, sống trong động
Thuỷ Liêm ở Hoa Quả Sơn, tại sao hôm nay người lại ở đây? Lẽ nào nhạc phụ ta
đến tận Hoa Quả Sơn để mời nhà người đến đây ư?
Tôn Ngộ Không liền nói:
Nhạc phụ người chưa từng đến Hoa Quả Sơn mời ta. Là do ta
theo Đường Tăng đi Tây Thiên bái Phật thỉnh Kinh, trên đường đi có ghé qua Cao
Lão Trang để tá túc thì nhạc phụ người xin cứu con gái ông ấy khỏi tên ngốc nhà
ngươi!
Tên yêu quái nghe Tôn Ngộ Không nói như vậy thì hắn liền bỏ
chiếc cào sắt xuống, rồi vội vàng hỏi:
Ngươi nói người lấy Kinh đó ở đâu?
Tôn Ngộ Không bèn hỏi:
Lẽ nào nhà người muốn gặp ông ấy chăng?
Tên yêu quái nói:
Ta vốn là Thiên Bồng Nguyên Soái trên thiên đình, vì ta say
rượu trêu ghẹo Hằng Nga nên bị Ngọc Hoàng đày xuống trần gian. Quan Thế Âm Bồ
Tát đã bố trí cho ta ở đây để đợi người đi Tây Thiên bái Phật thỉnh Kinh, lập
công chuộc tội, tu thành chính quả.
Tôn Ngộ Không cười, nói:
Nhà ngươi cũng đi Tây Thiên bái Phật thỉnh Kinh ư? Đường đi
Tây Thiên rừng sâu núi thẳm, lẽ nào người bỏ người vợ mà người nhốt trong nhà
đó sao?
Tôn Ngộ Không dẫn tên yêu quái đó về nhà Cao Lão Trang. Tên
yêu quái vừa nhìn thấy Đường Tăng liền vội vã quỳ gối, hắn vừa khấu đầu lạy tạ
vừa nói:
Con sớm đã biết sư phụ ở nhà nhạc phụ con nên con đến xin
lạy tạ sư phụ.
Đường Tăng đã nhận tên yêu quái này làm đồ đệ thứ hai và đặt
tên cho hắn là Trư Bát Giới.
Ý nghĩa tên gọi của Trư Bát Giới
Cái tên của Trư Bát Giới là có nguyên do của nó. Bát Giới,
hay còn gọi là Bát quan trai giới, là tám điều giới luật mà tín đồ Phật Giáo
cần phải tuân thủ. Nói một cách chính xác thì nên gọi là “Bát giới nhất trai”.
Bát Giới là: Không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không nói bậy, không
uống rượu, không bôi dầu thơm nước hoa lên người, không ca múa xem hát, không
ngồi nằm ở giường lớn cao rộng. Nhất trai là: Không ăn uống bậy bạ.
Phật Giáo cho rằng, mùi thơm có thể làm mê muội con người,
ca múa thanh sắc có thể làm lụi tàn tâm chí của con người, nó sẽ làm nhiễu
loạn sự tu hành trong sạch của con người, cho nên không được sử dụng nước
hoa để bôi lên người, không nghe và xem ca múa.
Vậy thì thế nào là giường cao rộng? Đó cũng là một quy
định, giường không được cao quá một thước sáu, nghĩa là khi ngồi chân phải chạm
đất; người nằm ngủ trên giường chỉ cần đủ xoay qua xoay lại, hơi rộng cũng
không phù hợp. Tùy Dạng Đế[13] đã
từng có một chiếc giường “to rộng” riêng biệt để mặc sức dâm lạc. Có thể thấy
rằng, “giường cao gối rộng” để chỉ cuộc sống xa hoa, cực dục, “không ăn uống
bậy bạ” tức là cần phải ăn uống đúng giờ giấc.
Vì vậy, ý nghĩa của Bát quan Trai giới là muốn răn dạy con
người chúng ta sống giản dị, thuần phác, có quy củ. Như vậy mới có
thể chuyên tâm dốc chí theo đuổi sự thành công của nhân sinh. Thực
ra, trong hoạt động quản lý công ty hiện nay cũng có những yêu cầu quy phạm về
hành vi của các nhân viên, ví dụ như việc không được ăn mặc những bộ quần áo
quái dị, khác lạ, nên ăn mặc sạch sẽ, nghiêm túc, không được làm trái quy định,
không được lợi dụng quyền lực để mưu cầu tư lợi...
Đúng là nên như thế bởi sinh hoạt giản dị, thuần phác tuy có
vẻ ngoài giống nghèo túng, nhưng thực ra lại có giá trị thẩm mỹ riêng. Ngược
lại, việc theo đuổi cuộc sống vật chất cực kỳ xa hoa ngoài việc làm tăng thêm
chi phí cuộc sống thì còn khiến cho con người luôn bị đắm mình trong mê lạc và
phiền não, để rồi cuối cùng chỉ có thể vẫy vùng trong vực sâu thất
bại mà không biết phải làm sao để thoát ra.
Hiện tại, Trư Bát Giới đã có tên là Bát Giới, cái tên đó là
mong muốn cho Bát Giới cần phải từ bỏ cuộc sống thế tục giống như lợn, bắt đầu
suy nghĩ và theo đuổi hạnh phúc nhân sinh chân chính. Do vậy, Bát Giới đã kiên
quyết rời bỏ Cao lão trang, theo Đường Tăng và Tôn Ngộ Không bước tiếp dặm
đường trường đến Tây Thiên lấy Kinh.
[13] Tùy
Dạng Đế (569-617): con thứ hai của Tùy Văn Đế Dương Kiên, là vị vua thứ hai của
triều đại nhà Tùy trong lịch sử Trung Quốc, ở ngôi từ năm 604 đến năm 617.