Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt - Chương 537

Lâm Thù cuối cùng cũng quyết định buông bỏ tảng đá đè nặng trong lòng.

Hắn thở hổn hển: “Phải… đêm ngày mười hai, ta quả thực có gặp Quách Hòa, nhưng không phải ở sau núi, mà là tại hành lang phía Tây viện. Khi ấy ta vừa đi từ xí phòng trở về, thì thấy hắn một mình ngồi uống rượu nơi đó. Dù bình thường quan hệ giữa ta và hắn cũng không đến nỗi tệ, nhưng ta vốn không ưa rượu, càng không chịu được mùi rượu nồng nặc, nên chẳng hề chào hỏi, liền tính quay đi.

Ai ngờ hắn thấy ta liền lôi kéo, nhất định bắt ta cùng hắn uống. Ta không đồng ý, bèn xô đẩy vài phần. Nào ngờ hắn tính khí vốn đã khó chịu, nay lại có rượu vào người, liền nổi giận, vung bình rượu đánh ta. Vì vậy rượu mới đổ khắp lên áo ta, còn chuỗi hạt Đông Lật trên tay ta vướng vào miệng bình, bị kéo đứt, tay ta cũng bị mảnh sành cứa rách, máu chảy ra dính lên bình.

Hắn còn buông lời sỉ nhục, nói ta không bằng hắn, đến kỳ điện thí nhất định rớt bảng. Ta tức giận, đánh trả hắn mấy quyền. Khi ấy, hắn quả thực bị ta đánh đến đầu chảy máu, ngã vật xuống đất. Nhưng hắn khi đó vẫn tỉnh táo, còn có thể tự ngồi dậy. Ta thấy thế bèn nhặt lại từng hạt Đông Lật rơi vãi, rồi quay người rời đi. Sự tình chính là như thế, ta không hề nói dối. Khi ta đi, hắn vẫn chưa chết.”

Càng nói, hắn càng kích động.

Quả nhiên không giống như đang nói dối.

“Sở dĩ ta không dám nói, là bởi… bởi ta thật sự có đánh hắn. Ta sợ nếu nói ra, lại có cả chuỗi hạt lẫn vết máu trên bình làm chứng, các ngươi sẽ cho rằng ta là hung thủ, nhất định sẽ giải ta đến nha môn, đến lúc đó có miệng cũng khó mà biện bạch. Ta thật lòng sợ hãi mới không dám khai thật.” – hắn nhìn Kỷ Vân Thư tha thiết – “Kỷ tiên sinh, những gì ta vừa nói, đều là sự thực, xin người nhất định tin ta!”

Kỷ Vân Thư hỏi: “Vậy ngươi có chứng cứ gì chăng?”

Hắn lắc đầu: “Khi ấy mọi người đều đang ở trong học đường đọc sách, hành lang không có ai, chỉ có ta và hắn. Ta cũng chưa kể chuyện này cho bất kỳ ai.”

Tức là —— không có nhân chứng, cũng không có vật chứng!

Lúc này đây, Kỷ Vân Thư không biết nên tin hay không tin những lời hắn nói.

Lục Hổ nghe xong, sắc mặt vẫn hằn nguyên vẻ hung dữ:

“Lâm Thù, ngươi còn dám chối cãi!”

“Ta không chối, lời ta nói đều là thật. Ta chỉ đánh Quách Hòa, chứ không giết hắn. Khi ta rời đi, hắn vẫn còn sống, tự mình ngồi dậy được. Ta nghĩ đợi hắn tỉnh rượu, ắt sẽ trở về.”

“Thật hay giả, đến nha môn sẽ biết.”

Lục Hổ tâm ý đã quyết, không nói thêm lời dư, liền quát to: “Người đâu! Đem hắn giải đi! Cả bộ hài cốt kia cũng mang theo!”

Hai tên sai dịch dạ ran, lập tức kéo Lâm Thù ra khỏi tay hai đồng môn, mạnh bạo áp giải.

Lại một tên khác đi tới bên thi thể, đưa tay lật tấm vải trắng phủ lên.

Ngay khoảnh khắc tấm vải bị lật lên, một luồng mùi hôi thối tanh tưởi xộc thẳng vào mũi, khiến tên đó nhăn mày nhíu mặt.

Thật sự là quá hôi!

Hắn bịt mũi, toan dùng vải bọc lấy hài cốt mang đi, thì bị Kỷ Vân Thư cản lại.

Nàng tiến lên: “Hiện giờ vụ án còn nhiều nghi điểm, bộ hài cốt này không thể di chuyển.”

“Tránh ra!”

Tên đó đẩy nàng một cái. Kỷ Vân Thư thân thể yếu đuối, làm sao địch nổi lực đẩy của một sai dịch vạm vỡ? Chân nàng loạng choạng, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Tên sai dịch ấy như thể hàng thịt ngoài chợ gặp phải quan binh kiểm tra, mặt đỏ tía tai, động tác thô bạo, không chút nhẹ tay. Hắn thô lỗ gom hết các mảnh xương được ghép lại đặt chung vào một chỗ, gói gọn trong một tấm vải.

Hành động cẩu thả mà lại nhanh nhẹn.

Chỉ thấy trong lúc hắn nhấc cả gói hài cốt lên khỏi bàn, vì buộc không chặt, phần đầu lâu đột nhiên “trượt” ra ngoài.

“Bộp!”

Đầu lâu rơi xuống đất, lăn vài vòng, cuối cùng dừng lại ngay trước chân Kỷ Vân Thư.

Mặt sau hướng lên —— lộ ra một vết lõm nhỏ nơi sau gáy.

Kỷ Vân Thư cúi đầu, trông thấy vết thương liền khựng người.

Tên sai dịch cúi người định nhặt lên, nhưng nàng nhanh hơn một bước.

Nàng ôm lấy đầu lâu, chăm chú nhìn vào vết thương kia, trong lòng dấy lên một tia nghi hoặc.

Nàng đã từng để tâm đến vết thương ấy.

Khi đó đã có phần hoài nghi.

Tâm trí nàng giờ như sóng biển cuộn trào, tầng tầng lớp lớp dâng lên từ lồng ngực, tràn thẳng lên não.

“Ùng” một tiếng —— linh quang chợt lóe!

“Đưa đây!” – tên sai dịch giơ tay, đòi lại đầu lâu.

Nhưng nàng không chịu buông, nét mặt nghiêm nghị, ôm đầu lâu bước tới trước mặt Lâm Thù, nghiêm giọng hỏi: “Ta hỏi ngươi, lúc ngươi giao đấu với hắn, có đánh vào đầu hắn hay không? Hoặc giả, đầu hắn khi đó có đập vào đâu không?”

“Hử?” – Lâm Thù nhất thời chưa hiểu vì sao nàng hỏi chuyện ấy, nhưng vào thời điểm then chốt, hắn gạt bỏ mọi hiềm khích, cố gắng hồi tưởng cảnh tượng khi đó, mày chau chặt, rồi lắc đầu: “Không… ta không đánh vào đầu hắn, hắn cũng không bị đập đầu. Ta nhớ rõ, ta chỉ đánh vào bụng hắn mấy quyền, còn có vai và mặt, rồi hắn ngã xuống đất, nhưng đầu không hề va vào đâu cả.”

Kỷ Vân Thư gật đầu, trầm ngâm.

Miệng khẽ lẩm bẩm: “Nếu lúc đó ngươi không đánh đầu hắn, mà hắn cũng không va vào đâu… vậy vết thương sau đầu này, là từ đâu mà ra?”

Lời nói nhẹ nhàng như gió thoảng.

Nàng nhìn chằm chằm vào chỗ lõm nhỏ ấy, gắng sức suy nghĩ, suy đoán.

Bỗng nhiên —— đôi mắt nàng sáng lên, tỉnh ngộ: “Ta biết rồi!”

Nói đoạn, nàng lập tức ôm đầu lâu, phóng thẳng về phía sau núi.

Mọi người đứng đó đều sững người.

Chuyện gì vậy?

Lục Hổ vội vàng dẫn người đuổi theo, các học trò cũng lũ lượt chạy theo sau.

Muốn xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Phía bên kia.

Lang Bạc đứng cung kính bên ngoài cửa phòng, liếc nhìn vào trong nơi Cảnh Dung đang ung dung thưởng trà.

Rồi y đem toàn bộ chuyện vừa xảy ra ở hậu viện thuật lại không sót một chữ.

Cảnh Dung vừa nghe, vừa nhấp trà, thần sắc thong dong.

Chốc chốc lại gật đầu.

“Vương gia, Kỷ tiên sinh hiện đang ôm cái đầu lâu chạy lên sau núi, không biết là vì lý do gì, trông dáng vẻ vội vàng lắm. Vương gia có cần đi xem không?”

Hắn làm như không nghe, chỉ nhàn nhạt nói: “Trà ở Minh Sơn thư viện tuy ngon, nhưng vẫn không bằng những loại mà Lưu Thanh Bình dâng lên.”

“Vương gia…”

“Được rồi, bản vương đã biết.”

“Thế… Vương gia thật sự không đi sao? Thuộc hạ thấy đám nha sai của Bính Kinh không dễ đối phó, e rằng Kỷ tiên sinh khó mà chống đỡ nổi.”

“Nàng ấy ứng phó không nổi?” – Cảnh Dung khẽ cười – “Người khác có thể không được, nhưng nàng thì nhất định có thể.”

Nghĩ kỹ lại, đúng là như thế thật.

Lang Bạc bĩu môi, không nói thêm gì.

Chờ Cảnh Dung uống cạn chén trà trong tay, hắn liền đứng dậy bước ra ngoài, hai tay chắp sau lưng.

“Đường cô nương đâu rồi?”

“Tử Nhiên nói đã giao cho Mạc công tử trông giữ rồi.”

“Bảo hắn tiếp tục canh chừng Đường cô nương, không cho nàng đi sau núi, tránh lại gây thêm chuyện.”

“Tuân mệnh!”

Cảnh Dung khẽ cong môi: “Đi, chúng ta cũng đến sau núi một chuyến —— xem thử tiểu nha đầu kia định vạch trần hung thủ thế nào!”

Dứt lời, liền dẫn người, bước về phía sau núi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3