Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt - Chương 520

Ngày hôm sau!

Mưa đã ngừng!

Lang Bạc từ sáng sớm đã sai người dắt xe ngựa đến trước cổng thư viện, đồ đạc cũng lần lượt được chất lên xe.

Vu phu tử cũng dậy từ rất sớm, tự mình tiễn đưa.

Lúc này, trong phòng của Lâm Thù.

Hắn vừa từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, một tay đè lên vai mình, tay kia chống eo, cả hai chỗ đau đến nỗi mặt hắn nhăn nhó co lại.

Hắn bước đến bên bàn ngồi xuống, định rót một chén nước uống thì từ ngoài cửa có một người chạy vào.

"Lâm Thù, ta mang đồ tốt cho ngươi đây."

Đó là một nam tử nhỏ con!

Y có dáng vẻ lén lút, tay giấu sau lưng, rồi cười tủm tỉm ngồi xuống, nói: "Ta mang đồ tốt đến, bảo đảm hữu dụng."

"Là cái gì?"

Người kia duỗi tay ra, đặt một vò rượu trước mặt hắn.

Nhìn thấy là rượu, Lâm Thù lập tức cau mũi, nhíu mày: "Rượu? Ngươi mang thứ này đến làm gì?"

"Ngươi chẳng phải bị rắn cắn sao? Tuy là rắn được nuôi trong thư viện, nhưng lỡ như có độc thì sao? Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt, nên nghĩ tìm thuốc cho ngươi. Rượu này, ta dùng dược thảo quê ta ngâm suốt một đêm, ngươi bôi lên vết thương, bảo đảm hiệu quả."

"Mang đi, mang đi."

Lâm Thù tỏ ra rất ghét bỏ.

"Nhưng ngươi bị rắn cắn, thuốc này rất hiệu quả, ngươi cứ thử bôi đi, đây là dược liệu quý của quê ta."

"Đã nói là không sao mà! Chỉ bị rắn cắn một cái thôi, chẳng lẽ còn chết được sao? Hơn nữa, trong thư viện không cho phép có rượu, nếu bị phu tử phát hiện thì nguy to."

Người kia cười: "Phu tử giờ chẳng có thời gian mà lo cho chúng ta đâu. Bọn họ đang chuẩn bị rời đi, phu tử đang tiễn, không rảnh để ý đến chúng ta."

Nói rồi, y mở nắp vò rượu, định bôi thuốc cho Lâm Thù.

Lâm Thù vội vã đẩy tay y ra!

Hai người đẩy qua đẩy lại, đột nhiên, “phanh” một tiếng, vò rượu rơi xuống đất.

Rượu tràn ra ngoài!

Cả hai đều sững sờ.

Ngay sau đó, Lâm Thù lập tức bịt mũi nhảy lùi xa hai thước.

Đúng lúc này, Mộ Nhược xuất hiện ở cửa, y có vẻ rất thích thú với cảnh tượng trước mắt, cười nói: “Chẳng phải phu tử của các ngươi đã đặt ra quy tắc, không được uống rượu trong thư viện sao? Không ngờ vẫn có người lén lút uống rượu, thật thú vị.”

"Ngươi nói bậy gì vậy, chúng ta nào có uống rượu." Nam tử nhỏ con vội ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ, lúng túng đến mức không biết làm gì.

“Thôi được rồi, đừng căng thẳng, ta sẽ không mách lẻo đâu. Người sống trên đời mà không tham một ngụm rượu, thì coi như sống uổng phí rồi.” Mộ Nhược bước vào, đặt đồ mang theo lên bàn, nói với Lâm Thù: "Đây là thuốc, chuyên trị các loại rắn độc, ta còn mang thêm cho ngươi một ít, để phòng lần sau ngươi lại nhổ lông trên đầu cọp."

Lời châm biếm!

Mặt Lâm Thù xanh lét.

Nhưng hắn chỉ biết bịt mũi và miệng, không nói được gì.

Mộ Nhược cười lạnh, quay người đi, nhưng trước khi rời khỏi, y vẫn quay lại liếc một cái, cuối cùng cũng không nói gì thêm mà đi thẳng.

Trước cổng thư viện!

Vu phu tử chống gậy tiễn biệt.

Cảnh Dung cúi đầu hành lễ: "Vu phu tử, không cần phải tiễn nữa, sau này nếu có dịp, ta sẽ lại đến thăm."

"Chuyến này Cảnh công tử đi, nhớ cẩn thận."

"Vâng."

Lại hành lễ lần nữa!

Trong xe ngựa, Đường Tư xoa xoa đầu gối, càu nhàu: "Bản cô nương đây lần đầu tiên phải quỳ lâu như vậy, cái thư viện quái quỷ này, sau này ta nhất định sẽ đập nát nó."

Kỷ Vân Thư: "Đường cô nương, cô quỳ là để bái tổ tiên thánh nhân, quỳ thêm chút nữa cũng không thiệt thòi gì."

"Đó đâu phải Phật tổ, cũng chẳng phải thần linh, ta bái họ làm gì? Có thể phù hộ ta sống lâu trăm tuổi sao?"

"Thiệt thòi là phúc, cô đã chịu thiệt một lần, lần sau nên thận trọng hơn, tính tình cũng nên thu liễm bớt."

Đường Tư không biết đáp trả sao!

Kỷ Vân Thư nhìn đầu gối nàng, trong lòng mềm mỏng hơn: "Để lát nữa ta nhờ Mộ Nhược xem cho cô."

"Ta không cần!" Nàng tức giận quay mặt đi.

Đứa trẻ này!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3