Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 1 - Chương 26
26
Thế rồi đến lúc những bông hoa anh đào kép đã tàn rụng hết rồi, trên cành đào những búp lá xanh non đã bắt đầu mơn mởn thì tôi mới được tự do rảnh rỗi. Lúc đó đã sang đầu mùa hạ. Tôi tận hưởng những giây phút rảnh rỗi tự do ấy giống như con chim nhỏ bé mới được tháo cũi sổ lồng để tung cánh trong trời đất bao la. Tôi liền đến thăm Tiên Sinh. Trên đường đi, tôi thấy những chiếc búp xanh non đang chi chít trên bờ tường trồng cây chỉ xác cùng những cành thạch lựu khô queo lá màu nâu sậm đang lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời. Tôi say sưa ngây ngất ngắm nhìn tưởng chừng như là lần đầu tiên được thấy cảnh này bày ra trước mắt.
Nhìn nét mặt hớn hở của tôi, Tiên Sinh nói: "Vậy ra chú đã làm xong luận án rồi đấy ư? Tôi cũng mừng cho chú."
"Dạ, thưa vâng. Cám ơn Tiên Sinh, cũng đã tạm xong rồi ạ. Bây giờ con chẳng còn phải làm gì nữa."
Tôi cảm thấy vô cùng sung sướng vì nghĩ rằng mong ước làm những gì thì bây giờ đã làm xong cả rồi, tôi chỉ còn việc rong chơi cho thỏa thích mà thôi. Tôi nhìn tập luận án mà thấy lòng tràn ngập tự tin và thỏa mãn. Tôi kể chuyện luyên thuyên, trình bày ngay trước mặt Tiên Sinh nội dung tập luận án của mình, Tiên Sinh lắng nghe với dáng vẻ quen thuộc thường ngày, chẳng hề nhận xét phê bình gì hết ngoài trừ đôi câu "Thế hả" hoặc "Phải rồi!". Tôi không thấy buồn lòng nhưng cũng hơi cụt hứng. Tuy nhiên hôm ấy tôi thấy nổi hứng đến độ muốn làm cho Tiên Sinh phải rũ sạch cái thái độ bơ thờ đờ đẫn thông thường. Tôi cố gắng lôi kéo ông ra khỏi nhà để dạo chơi trong khung cảnh thiên nhiên xanh tươi mát mẻ bên ngoài.
"Thưa Tiên Sinh, hôm nay đẹp trời, mình đi tản bộ đâu đó một vòng chơi."
"Tản bộ à? Đi đâu bây giờ?"
Đối với tôi thì nơi nào cũng vậy, mục đích của tôi chỉ là muốn lôi kéo Tiên Sinh ra khỏi nhà để đi dạo mà thôi.
Một giờ sau, chúng tôi đã rời khỏi trung tâm thành phố đi đến một vùng phụ cận, yên tĩnh hoàn toàn, y như là ở miền quê vậy. Tôi bứt một chiếc lá xanh tươi mềm mại trên một bờ tường thấp, quấn lại thành ống kèn rồi bắt đầu thổi. Tôi vốn là tay thổi kèn bằng lá quấn khá cừ nhờ học được nghề này nơi một anh bạn ở Kagoshima. Tôi cứ đắc ý thổi hoài nhưng Tiên Sinh dường như không mảy may để ý, cứ vừa quay mặt nhìn đâu đâu vừa thản nhiên cất bước đều đều.
Một lúc sau, chúng tôi đi tới một con đường nhỏ hình như dẫn lên một căn nhà riêng trên ngọn đồi nhỏ. Lá xanh phủ kín sườn đồi. Cuối đường có một cái cổng lớn trên cột cỏ treo tấm bảng cho biết là chúng tôi đang đứng trước cổng một nhà chuyên trồng cây thường gọi là một "thực mộc ốc". Lúc đó chúng tôi mới biết là con đường nhỏ ấy không dẫn lên một căn nhà riêng của ai cả. Ngẩng nhìn cái cổng"Thế nào? Mình vào chơi chứ?"
Tôi trả lời ngay: "Vâng - ở đây người ta ươm cây có phải không ạ?"
Chúng tôi đi theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo qua lùm cây, rồi tới căn nhà ở phía tay trái. Tấm cửa kéo vẫn mở toang nên chúng tôi có thể nhìn thẳng vào trong nhà vắng tanh vắng ngắt không một bóng người. Trong một chậu cá trước hàng hiên có mấy con cá vàng đang tung tăng bơi lội, Tiên Sinh nói:
"Chỗ này tĩnh mịch ghê! Không biết mình có nên đi thẳng vào trong không cần xin phép ai hay không?"
"Con chắc là được, chẳng có ai nói gì mình đâu."
Chúng tôi tiến vào nhưng vẫn chẳng thấy một bóng người nào cả. Quanh chúng tôi hoa trịch trục nở bung đỏ rực; Tiên Sinh chỉ một cây cao vượt hẳn các cây khác màu đỏ pha vàng mà nói: "Người ta gọi cái đó là Vụ đảo."
Lại có cả những cây thược dược mọc kín hết một khoảng đất chừng bốn trăm mét vuông. Bấy giờ mới vào đầu mùa hạ nên hoa chưa nở. Ven vườn thược dược có một cái ghế dài, Tiên Sinh đến nằm đườn trên đó. Tôi ngồi ở một đầu ghế, bắt đầu móc thuốc lá ra hút phì phèo. Tiên Sinh nằm ngửa, mặt nhìn bầu trời xanh trong như lọc trong khí tôi thấy lòng mình say sưa ngây ngất giữa vùng cây lá xanh tươi. Khi để ý nhìn cẩn thận, tôi thấy chẳng có cây nào màu lá giống cây nào. Ngay cùng những cây phong mà màu lá cũng đã khác nhau rồi. Chiếc mũ Tiên Sinh móc trên cành cây sam mảnh mai đã bị gió cuốn bay tung đi mất.