Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 1 - Chương 10

10

TRÊN ĐƯỜNG TRỞ VỀ hai chúng tôi lặng lẽ cất bước trong một lúc rồi đột nhiên Tiên Sinh nói:

"Tôi đã làm một việc xấu quá! Đáng lẽ tôi chẳng nên bỏ nhà mà đi trong cơn nóng giận như thế. Nhà tôi hẳn phải lo lắng ghê lắm. Nghĩ lại mà thương cho đàn bà con gái. Như nhà tôi chẳng hạn, trên đời này ngoài tôi ra, còn có ai để mà trông cậy nữa đâu."

Tiên Sinh không nói gì thêm trong một lúc lâu. Rồi có vẻ như cũng chẳng chờ đợi tôi trả lời, Tiên Sinh lại nói tiếp:

"Nói như vậy sẽ khiến cho người nghe nghĩ là ông chồng có vẻ nhơn nhơn táo tợn, buồn cười làm sao ấy phải không? Này, chú thử nói tôi nghe, chú thấy tôi là người như thế nào? Theo chú thì tôi là người mạnh mẽ hay yếu ớt?

"Có vẻ như làng nhàng ở giữa, chẳng mạnh mà cũng chẳng yếu", tôi đáp vậy. Câu trả lời của tôi có vẻ làm cho Tiên Sinh hơi ngạc nhiên. Tiên Sinh lại ngậm miệng không nói gì thêm trong khi chúng tôi tiếp tục cất bước.

Đường về nhà Tiên Sinh chạy qua gần nơi tôi ở trọ khi tới góc đường sắp sửa chào chia tay, tôi chợt thấy là bỏ ông tại đó một mình trong lúc này thì thực không nên chút nào. Tôi hỏi:

"Con cùng đi với Tiên Sinh về nhà nhé!"

Tiên Sinh vội đưa tay ngăn chặn tôi lại:

"Chú nên về nhà mau đi. Muộn rồi còn gì. Tôi cũng phải vì nhà tôi mà mau chân trở về."

"Vì nhà tôi..." những lời sau cùng này làm cho tôi thấy ấm lòng hẳn lên. Vì những lời ấy, tối hôm đó tôi có thể an tâm ngủ thẳng một giấc thực là ngon lành. Và sau đó khá lâu, tôi vẫn không sao quên được mấy lời "Vì nhà tôi..." ân cần, tha thiết đó.

Đến lúc ấy, tôi mới hiểu rằng câu chuyện rắc rối giữa hai ông bà chẳng có gì đáng ngại cả. Sau đó, tôi lại tiếp tục đến thăm Tiên Sinh đều đều và nhận ra rằng chuyện rắc rối trước đó chỉ là một hiện tượng hết sức hiếm hoi. Vả lại một hôm, Tiên Sinh đã thổ lộ tâm tình với tôi:

"Trong đời, tôi chỉ biết có một người đàn bà mà thôi. Ngoài nhà tôi ra, chẳng còn có một người đàn bà nào có thể lôi cuốn được tôi với tư cách một người đàn bà nữa. Về phần nhà tôi cũng vậy. Bà ấy coi tôi là người đàn ông duy nhất trong thiên hạ này. Theo ý nghĩa đó "lẽ ra chúng tôi phải là cặp vợ chồng hạnh phúc nhất trên đời."

Tôi không thể nhớ rõ tại sao Tiên Sinh lại tự mình bộc bạch nỗi niềm cho tôi hay như thế. Tuy nhiên, tôi nhớ rõ là lúc ấy Tiên Sinh có thái độ thực nghiêm trang, giọng điệu thực trầm mặc. Điều làm tôi nghe thấy kỳ cục trong lúc ấy là câu nói sau cùng: "lẽ ra chúng tôi phải là cặp vợ chồng hạnh phúc nhất trên đời." Tại sao Tiên Sinh không nói "chúng tôi là cặp vợ chồng hạnh phúc nhất trên đời" mà lại nói "lẽ ra". Có thực Tiên Sinh được hạnh phúc hay không? Tôi không sao tránh khỏi thắc mắc. Tuy nhiên, trong giọng nói của Tiên Sinh, có một sức mạnh gì đó gạt hết những thắc mắc, nghi ngờ của tôi đi. Tôi không muốn băn khoăn tự hỏi xem Tiên Sinh thực có hạnh phúc hay không và nếu có, thì hạnh phúc đến mức nào nữa.

Một hôm, đó là lần đầu tiên từ khi gặp bà, tôi đã có cơ hội nói chuyện rất lâu với bà vợ của Tiên Sinh trong khi ông đi vắng. Tôi được biết một người bạn Tiên Sinh sắp đáp tàu từ Yokohama đi ngoại quốc và Tiên Sinh đã đi tiễn chân bạn ở Shimbashi.

Vào dạo đó, tàu chạy đi Yokohama vẫn có lệ rời Shimbashi vào khoảng 8 giờ rưỡi sáng. Trước đó, tôi muốn bàn luận với Tiên Sinh về một cuốn sách mới đọc và Tiên Sinh đã nhận lời. Ông đã hẹn tôi tới nhà chơi nói chuyện. Tôi đến nhà ông vào lúc 9 giờ sáng, nhưng Tiên Sinh đi vẫn chưa về. Ông đã viết giấy lại cho tôi bảo tôi hãy cố đợi vì ông sẽ về ngay. Trong lúc chờ đợi Tiên Sinh trở về, tôi đã trò chuyện với bà vợ Tiên Sinh trong một lúc lâu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3