Những Bông Hồng Đầu Hạ - Chương 01

Chiều hôm ấy các hội viên của hội Jockey tổ chức ăn mừng Hầu tước Vũ Công Nguyên mới được thâu nhận vào viện Hàn Lâm nhờ những công trình nghiên cứu lịch sử công phu của chàng và những tiểu thuyết tâm lý mà ai ai cũng phải công nhận là có một giá trị văn chương đáng kể. Tại một trong những phòng khách sang trọng một nhóm người, gồm những nhà quý tộc kỳ cựu nơi đó, đang vây quanh con người “bất tử” để kiếu từ, vì ngoài kia màn đem đã xuống và chỉ những tay chơi hăng say là còn nán lại thôi.

Tất cả những người đàn ông trong buổi tiệc không một ai có thể so sánh được với Công Nguyên, con người có một vẻ đẹp cân đối và một tư thế sang trọng đó, khuôn mặt chàng mang những đường nét oai phong đầy nam tính, nước da hơi xanh, cặp môi mỏng châm biếm và đôi mắt màu xanh thẫm, chàng đẹp như chính tác phẩm của chàng. Thêm vào đó là một khổ người cao lớn, gọn gàng, một vẻ duyên dáng mềm mỏng, vẻ lịch thiệp cao sang, vẻ quý phái của dòng họ cổ La mã, khiến cho người đàn ông ba mươi tuổi đó quyến rũ lạ thường.

Sự quyến rũ này lôi cuốn rõ rệt tất cả những kẻ vây quanh Công Nguyên để trao đổi những cái xiết tay hoặc nói chuyện cùng chàng. Những lời đối đáp thông minh ý nhị của chàng chứng tỏ chàng đã thấu triệt hết các tinh tuý của tinh thần Pháp quốc thanh tú nhất, tuyệt mỹ nhất. Một lần nữa Bá tước Vũ Dương, người đàn ông đứng tuổi vẻ mặt trí thức và thông minh, có họ với Công Nguyên, lại ghé vào tai một người Nga trẻ tuổi, bạn thân của nhà văn: “Không có gì vui bằng được nghe anh ta nói chuyện, phải không anh?”.

Hoàng tử Xuân Kiệt công nhận điều đó một cách hăng say và đưa đôi mắt xanh trong sáng và thẳng thắn của mình về phía người bạn mà anh vô cùng khâm phục.

Sau khi thi hành xong những nghi thức xã giao, Công Nguyên tiến về phía Vũ Dương, người anh họ của chàng:

- Anh có xe đấy không?

Ngoài những tài năng thiên phú, Công Nguyên còn có một giọng nói vô cùng trầm ấm quyến rũ.

- Không, nhưng có một chiếc taxi đang đợi tôi ngoài kia.

- Hay là để tôi đưa anh về?

- Thế thì còn gì bằng nữa, nhất là tôi rất thích những chiếc xe hơi của chú.

- Vậy tối nay tôi sẽ đưa anh về… Ngày mai gặp lại nhé, Xuân Kiệt. Tôi đợi anh lúc hai giờ chiều mai nhé.

- Vâng, chào anh.

Rồi quay sang Vũ Dương, Xuân Kiệt tiếp:

- Cho tôi gửi lời thăm chị nhà nhé.

Sau khi bắt tay người bạn trẻ, Vũ Dương và Vũ Công Nguyên rời khỏi phòng khách. Bên ngoài một chiếc xe hơi sang trọng đang đợi Công Nguyên. Chàng lên xe với người anh họ, nói cho bác tài biết địa chỉ của Vũ Dương, rồi dựa mình vào nệm xe êm ái, chàng lẩm bẩm bằng một giọng mỉa mai nóng nẩy:

- Thật là một việc cực nhọc và ngu xuẩn.

Vũ Dương đập vào vai Công Nguyên:

- Chú chán những lời chúc tụng, những lời hâm mộ thật sao? Chú thật kỳ quặc!

Công Nguyên cười khan một tiếng:

- Tôi chán tất cả! Nhưng thôi, bây giờ chúng ta nói những chuyện khác. Nhân tiện chỉ có hai ta tôi muốn nhờ anh một việc… Không biết tôi đã nói với anh về chuyện tôi lấy vợ lần nữa chưa nhỉ?

- Chưa, nhưng tôi đã được bà Đức Hoà cho hay rồi. Bà ấy có vẻ rất buồn vì chú đã chê tất cả các đám khá nhất mà bà ta đã lựa hộ chú trong thành phần quý phái ở đây.

- Đám nào cũng tốt đẹp hết! Nhưng làm sao được, tôi có lý tưởng của riêng tôi chứ.

Vũ Dương ngạc nhiên quay nhìn người em họ. Đôi mắt Công Nguyên đang loé lên một ánh mỉa mai huyền hoặc.

- Công Nguyên, Chú mà cũng nghĩ đến lý tưởng à?

Công Nguyên bật ra một tiếng cười chế diễu:

- Anh nói gì kỳ vậy, có gì mà anh ngạc nhiên? Tôi chắc anh vẫn nghi ngờ là một con người hoài nghi như tôi không thể có được bất cứ một lý tưởng nào trong đầu phải không? Kể ra trong trường hợp này dùng chữ lý tưởng thì cũng không đúng vì đây chỉ vỏn vẹn là một cuộc hôn nhân theo lý mà thôi.

- Vậy chú đã chọn rồi à?...

- Tôi chưa chọn ai cả, anh ạ. Tôi chưa tìm thấy… nói sao nhỉ ?... Người trong mộng? Không, nói thế có vẻ xa vời quá…Loại người tôi ưa? Tầm thường quá...

Tóm lại, người mà tôi đang tìm kiếm.

- Trời ơi! Sao chú khó khăn thế! Tất cả đàn bà đều quỳ dưới chân chú và chú cũng biết là kẻ nào có diễm phúc được chú lựa chọn sẽ làm các người kia ghen điên lên kia mà.

- Không có gì đáng để người ta ganh với kẻ sẽ trở thành vợ tôi đâu anh ạ. Công Nguyên thản nhiên nói.

Vũ Dương hơi sửng sốt nhìn bạn:

- Sao vậy chú?

Công Nguyên lại phát ra một tiếng cười nhỏ chế diễu, một tiếng cười đã trở thành thói quen:

- Ấy! Đừng có tưởng tôi giống con yêu râu xanh đấy nhé!... Tuy người ta đã đồn nhiều chuyện như vậy liên quan đến Phương Nam người vợ trước của tôi. Chàng khẽ nhún vai nói tiếp – Tôi để mặc kệ họ muốn nói gì thì nói, những chuyện đó thật ngu xuẩn. Ngày nay tôi nghĩ không còn ai nhắc tới nữa… Còn về bà Hầu tước Vũ Công Nguyên tương lai, tôi nghĩ không bà nào sẽ có thể dễ dàng sống một cuộc đời đứng đắn ẩn dật mà tôi muốn ở người vợ thứ hai này.

Khuôn mặt hốt hoảng của Vũ Dương chắc có lẽ buồn cười lắm nên Công Nguyên không thể nhịn được bật một tiếng cười trẻ trung, thẳng thắn, không pha một chút mỉa mai nào cả. Điều này rất hiếm có ở nơi chàng. Vũ Dương hỏi:

- Chú muốn sống ẩn dật sao?

- Đâu có! Không phải tôi mà là vợ tôi kìa. Để tôi giải thích cho anh nghe…

Chàng lười biếng dựa mình vào nệm xe. Dưới ánh sáng của ngọn đèn nhỏ trong xe, Vũ Dương thấy đôi mắt sâu của bạn loé lên dưới hàng lông mi rậm… Công Nguyên nói:

- Tôi không nói anh cũng biết cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi là cả một sự lầm lẫn. Chưa bao giờ có hai bản tính lại đối ngược với nhau như tính tình của Phương Nam và tôi. Chúng tôi đã đau khổ nhiều… và tôi đã tự hứa sẽ không bao giờ làm lại cuộc thử nghiệm đó một lần nữa. Tuy nhiên tôi vẫn ao ước tái hôn hầu có kẻ nối dõi, vì tôi là người cuối cùng trong dòng họ. Đó là lý do chính. Ngoài ra tôi muốn cho bé Lãm Thuý có một người mẹ vì tình trạng sức khoẻ của nó rất kém. Các cô giáo và quản gia của nó cứ bị thay đổi hoài khiến mẹ tôi không vui.

- Rồi sao?

- Vì vậy tôi muốn lấy một người đàn bà trẻ, đứng đắn, yêu trẻ con, ghét giao thiệp, vui vẻ chịu sống suốt năm ở Arnelles, lâu lâu mới gặp mặt tôi một lần và không bao giờ được quyền đòi hỏi gì cả. Tôi không muốn lấy một người vợ nhẹ dạ, có những sở thích tinh thần hay nghệ thuật quá lố lăng. Tôi cần một người đàn bà đứng đắn, thông minh trung bình nhưng sáng suốt, và nhất là không quá đa cảm! Trời ơi! Những người đàn bà đa cảm, lãng mạn, cuồng nhiệt! Rồi những tiếng khóc, những cơn nóng giận, những cảnh ghen tuông! Những cảnh điên đầu mà Phương Nam bắt tôi phải chịu đựng mỗi khi nàng nghĩ ra được điều gì… Tôi chán lắm.

Giọng nói của Công Nguyên đanh thép và trong vài giây mắt chàng loé lên những tia khó chịu.

- Nhưng tôi dám chắc với chú là một người đàn bà dù đứng đắn đến đâu, cũng sẽ yêu và yêu một cách cuồng nhiệt một người chồng như chú. Vũ Dương cười nói – Điều đó không thể tránh được, chú tin tôi đi.

- Nếu nàng hội đủ những điều kiện tôi mong muốn, tôi hy vọng sẽ làm cho nàng hiểu sự vô ích và nguy hiểm của mối tình nồng nhiệt đó, vì biết không bao giờ tôi còn có thể san sẻ tình yêu với ai được nữa. Một người đàn bà chính chắn và không lãng mạn sẽ hiểu ngay tôi.

- Chú đòi hỏi nhiều quá!... Coi nào… Coi nào…

Vũ Dương bóp trán, cố nặn ra một ý kiến, một kỷ niệm. Công Nguyên vò nát trong tay bông hoa màu lưu hoàng. Bên trong xe không khí thật ấm áp dễ chịu và một mùi hương kỳ lạ của bông hoa nát phảng phất quyến rũ.

Vũ Dương đột nhiên ngẩn đầu lên:

- Coi nào!... Có lẽ… Chú có muốn lấy một người con gái trẻ, nghèo, thật nghèo, và chú sẽ phải bảo bọc gia đình nàng, gồm bố mẹ và sáu đứa em nhỏ không?

- Tiền bạc đối với tôi không thành vấn đề. Nhưng kể ra thì gia đình đó cũng hơi chướng thật.

- Cũng không đến nổi nào đâu, vì người mẹ không bao giờ rời Jura vì bệnh tật liên miên. Họ sống trong toà lâu đài ở Hauts Sapins trên lưng chừng núi ở ngoại thành Pontarlier. Cô gái lớn tên Thiếu Lan, là con đỡ đầu của vợ tôi.

- Thiếu Lan?... Tên đẹp quá, chắc là chị đã đặt ra tên đó phải không?

- Đúng thế.

- Anh nói tiếp đi tôi đang nóng lòng chờ nghe đây.

- Ngay khi còn bé, cô gái đó đã phải săn sóc cho bà mẹ đau yếu và các em nhỏ, lo điều hành nếp sống trong gia đình với một số tiền ngày càng thu hẹp vì người cha không ra gì đã tiêu pha cả tài sản vào những canh bạc đỏ đen và những thú chơi xa hoa phung phí. Ngày nay ông sống một cuộc đời túng thiếu ở Hauts Sapins, không đủ nghị lực đi tìm việc làm để ra khỏi cảnh nghèo đói. Tính ông ta nóng nảy hay gắt gỏng nên tôi nghĩ là Thiếu Lan không được sung sướng khi sống giữa người cha suốt ngày cáu kỉnh và một người mẹ yếu đuối cả về tinh thần lẫn thể xác. Đã vậy cô ta còn phải lo lắng không ngừng về ngày mai và hàng trăm công việc nội trợ khác nữa. Tôi nghĩ họ sẽ coi anh như một vị cứu tinh của họ.

- Cô gái đó ra sao?

- Chúng tôi không gặp cô gái ấy từ ba năm nay. Hồi đó, tuy mới mười lăm, không đẹp không xấu, với những đường nét chưa thành hình, hơi vụng về, nhưng có vẻ rất tao nhã. Một mái tóc óng ả, những chiếc răng nhỏ xinh xắn, đôi mắt thì tuyệt vời. Ngoài ra tính tình rất đứng đắn, thật ngoan đạo, nhút nhát, không biết gì về cuộc sống theo trào lưu, nhưng rất thông minh và kiến thức cũng khá.

- Thế thì nhất rồi! Tôi đã có linh tính anh sẽ giúp tôi được mà. Gia dình đó có thuộc giòng quý tộc không?

- Một giòng quý tộc rất xưa. Không có những cuộc hôn phối bất chính.

Công Nguyên ngồi yên lặng suy nghĩ, tay vê bông hoa nát:

- Theo anh nói thì nàng mới mười tám tuổi. Như vậy hơi quá trẻ!

- Nàng sẽ càng dễ bảo hơn.

- Đúng vậy, và nếu nàng đứng đắn… quen sống nghèo khổ ở nhà quê, nàng sẽ coi Arnelles như một thiên đàng.

- Tất nhiên, và tôi tin nàng không lãng mạn đâu. Tuy nhiên với những cô gái trẻ biết đâu… Này chú làm ơn đừng bóp nát bông hoa đáng thương ấy nữa được không?

- Xin lỗi anh, tôi quên…

Công Nguyên hạ cửa kính vất những cánh hoa nhầu nát ra ngoài và quay về phía Vũ Dương chàng nói:

- Vậy mới đúng là tinh thần yêu hoa! Còn tôi thì rất vô tình với những cây trồng trong nhà kính mà tôi coi như những tạo vật vô giá trị. Sau khi chán vẻ đẹp của chúng, tôi phá huỷ ngay, không một chút tiếc thương. Đối với tôi bông hoa thật sự đáng được tôi chiêm ngưỡng, đó là bông hoa mộc mạc của đồng xanh bát ngát, vừa giản dị vừa uyển chuyển mỹ miều.

Vũ Dương trợn tròn mắt khiến Công Nguyên nở nụ cười diễu cợt:

- Trời đất! Này anh, hình như tối nay anh mới khám phá ra một bộ mặt mới của tôi phải không? Công Nguyên trở thành một thi sĩ đa cảm! Thật không ngờ phải không?... Chính tôi cũng ngạc nhiên đấy. Nhưng thôi, mình nên nói chuyện đứng đắn hơn. Mình đang nói chuyện về cô Thiếu Lan chứ không về một bông hoa. Mà không biết chừng cô ta cũng có thể là một bông hoa lắm chứ?

- Một cánh hoa đồng nội.

Công Nguyên mĩm cười:

- Nếu vậy thì anh yên tâm, cô ta sẽ được đối xử một cách xứng đáng. Anh có cái hình của cô ta cho tôi mượn xem được không?

- Vợ tôi có một tấm hình chụp chung với cô bé ấy từ ba năm trước. Mai tôi sẽ gửi đến chú.

- Và xin anh cho biết địa chỉ của cô ấy luôn thể. Khi đã định tái hôn, tôi muốn dứt khoát càng sớm càng hay. Bởi vậy, nếu thấy bức hình tạm được, tôi sẽ đi thẳng đến Jura gặp nàng. Nhưng tôi cần anh giới thiệu với cô ta.

- Tôi sẽ biên cho ông ấy vài chữ, với lý do là chú muốn được tham khảo các tài liệu sử xưa mà ông ta tàng trữ như tôi đã nói với chú hồi trước.

- Để sửa soạn một tác phẩm mới! Đúng vậy. Tôi hy vọng ông ta sẽ có ý kiến đem con gái ra giới thiệu với tôi.

- Muốn chắc ăn hơn, vợ tôi sẽ nhờ chú đưa nàng một món quà nhỏ nào đó.

Công Nguyên gật đầu tán thưởng:

- Như vậy càng tốt. Tình trạng sức khoẻ của cô gái đó ra sao?

- Hoàn hảo. Tôi đoan chắc với chú trong gia đình đó không có một bệnh di truyền nào hết.

- Đó là điều tôi rất cần, và có lẽ cô ta được việc cho tôi đây.

Hai người im lặng. Công Nguyên lơ đãng nhìn ra bên ngoài. Người anh họ ngập ngừng đưa mắt nhìn chàng dò xét. Một lát sau, ông ta đột ngột hỏi:

- Không còn lý tưởng nữa sao?

Công Nguyên ngước nhìn lên, và Vũ Dương một lần nữa thoáng thấy ánh mắt ấy chợt thoáng lên một tia lửa làm khuôn mặt nghiêm trang sáng hẳn lên:

- Dù sao tôi cũng có một lý tưởng: đó là Tổ quốc. Giọng Công Nguyên bình thản.

Ngày hôm đó, Vũ Dương đã đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Thật ra đó cũng là thói quen của Công Nguyên, một con người khó hiểu, vẫn thường làm mọi người sửng sốt trước những thay đổi bất thường của chàng.

Vũ Dương nói:

- À! Tốt lắm! Tốt lắm, đó là một lý tưởng rất cao đẹp, một trong những điều đáng kính trọng nhất. Chú còn lý tưởng nào khác không?

- Có lẽ có! Nhưng nói làm gì chuyện ấy.

Đột nhiên sự hoài nghi trở lại và ánh mắt Công Nguyên trở nên mỉa mai khó hiểu. Lúc đó chiếc xe ngừng lại trước nhà Vũ Dương. Ông này kiếu từ rồi nhanh nhẹn leo lên lầu nơi ông ở.

Một đường sáng len qua khung cửa hé mở Vũ Dương bước vào phòng vợ. Bà vợ đang nằm trên giường đọc sách. Thấy chồng vào, bà nở một nụ cười làm dịu hẳn gương mặt đẹp lạnh của bà.

- Hương Giang, em chưa ngủ sao? Vũ Dương tiến lại hỏi.

- Em không tài nào ngủ được. Anh đi chơi có vui không?

- Rất vui em ạ. Chiều nay Công Nguyên nổi hứng đặc biệt nên em có thể tưởng tượng cuộc nói chuyện hào hứng đến thế nào. Thật là một con người phi tường! Vừa rồi chính chú ấy đưa anh về và làm cho anh kinh ngạc hết sức.

- Anh có buồn ngủ không? Nếu không anh kể cho em nghe đi.

- Anh thật chưa muốn đi ngủ tí nào. Vũ Dương vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế êm cạnh chân giường – Em không thể nào ngờ nơi điều anh sắp kể đâu. Có lẽ cô con gái đỡ đầu của em, con Thiếu Lan đó, sắp có một cuộc hôn nhân tuyệt đẹp, không thể ngờ được!

Bà Vũ Dương ngạc nhiên nhìn chồng:

- Sao anh lại nói đến Thiếu Lan khi đang kể chuyện về Công Nguyên.

- Em không hiểu sao? Giản dị quá mà! Công Nguyên đang tìm một cô vợ thứ hai và anh đã giới thiệu Thiếu Lan với chú ấy.

Bà Vũ Dương phát một cử chi kinh hãi:

- Anh điên rồi, Anh Dương! Sao anh lại đùa giỡn như vậy?

- Đùa giỡn? Hoàn toàn không! Bằng chứng là ngày mai anh sẽ gửi cho chú ta tấm ảnh cô con gái đỡ đầu của em.

Và Vũ Dương kể lại cho vợ nghe cuộc nói chuyện của mình với Công Nguyên. Nghe chồng kể xong bà lắc đầu:

- Nếu được đám này thì quả con Thiếu Lan quả nhiên tốt phước thật. Nhưng liệu nó có được sung sướng với cuộc hôn nhân như vậy không? Tính tình Công Nguyên kỳ lạ thật đáng ngại.

- Hương Giang à, em phải công nhận là đời sống riêng tư của Công Nguyên chưa hề bị chỉ trích bao giờ.

- Đúng rồi! Điều đó không ai phủ nhận cả nhưng dù sao cuộc hôn nhân đầu tiên của chú ấy cũng đã là một thất bại chua chát rồi.

- Phương Nam là một con người không lý trí, một con búp bê tầm thường và nhẹ dạ, với những cơn nổi hứng bất tử lại hay ghen, cứ muốn xía vào công việc của chồng. Phương Nam đã làm cho Công Nguyên phẫn nộ vì tính chú ấy hết sức độc lập và, điều này mình phải công nhận, chú ấy ích kỷ lắm.

- Phải, ích kỷ, anh nói đúng. Như cách chú ấy đối xử với đứa con gái, không hề để ý đến nó gì cả. Còn tính hoài nghi, những thói trịch thượng coi đời như cỏ rác của chú ấy! Biết chú ấy che giấu những gì sau ánh mắt, nụ cười, giọng nói duyên dáng của chú ấy?... Anh à, nói em nghe, anh có tin một người vợ sẽ sung sướng khi chồng mình được một lô đàn bà bám sát và nịnh hót thường xuyên không? Nhất là khi người ấy sẽ phải sống một cuộc đời ẩn dật mà Công Nguyên định dành cho nàng?

- Cố nhiên… cố nhiên rồi. Anh không bảo cuộc hôn nhân này hoàn hảo, nhưng em nghĩ cô bé kia có sung sướng khi lúc nào cũng thấp thỏm lo âu cho cuộc sống ngày mai không? Lấy Công Nguyên cô ta sẽ giúp gia đình khá giả hơn, và sẽ sống yên tĩnh trong toà lâu đài vĩ đại ở Arnelles, chỉ có việc chăm lo săn sóc đến một đứa bé mất mẹ. Cô ta sẽ được mang tên một dòng họ đẹp nhất nước Pháp, sẽ hưởng sự xa hoa phú quý mà Công Nguyên dành cho vợ.

Bà Vũ Dương ngắt lời chồng bằng một cái hất đầu:

- Nếu tính tình con bé vẫn như xưa, thì có lẽ nó không sung sướng khi hưởng những thứ đó đâu. Viễn ảnh làm mẹ bé Lãm Thuý sẽ lôi cuốn Thiếu Lan hơn, vì nó đầy tình mẫu tử và rất thương yêu trẻ con.

- Tóm lại em tính sao hả Hương Giang?

Vợ chàng suy nghĩ một lúc, đưa những ngón tay dài và thon lên vuốt trán:

- Thật khó nghĩ! Em thú thật với anh, chú ấy là người chồng đáng sợ.

Vũ Dương bật cười:

- Em hãy nói điều đó với các cô gái đang ái mộ chú ấy đi! Cố nhiên bao giờ chú ấy cũng tỏ ra là người tự chủ, vì chú luôn luôn làm người khác phải nghe lời! Nhưng chú ấy là một quý tộc nên anh tin chắc một người đàn bà đứng đắn và phúc hậu sẽ không bao giờ đau khổ vì tính nết kiêu căng độc đoán đó đâu, vì thật sự chú ấy rất thẳng thắn và đầy lòng bao dung.

- Và kỳ dị, và… khó hiểu, anh có công nhận vậy không? Giả sử có con gái em cũng không biết có dám gả cho chú ấy không cơ đấy. Nếu có gả chắc em cũng sẽ lo lắng lắm.

- Ừ! Anh cũng nghĩ vậy! Tuy nhiên anh có linh tính hình như tinh thần đạo đức của Công Nguyên rất cao, khá hẳn bề ngoài. Tỉ dụ như em có thể ngờ được là chú ấy yêu nước nhiệt thành không?

- Không, em nghĩ chú ấy dửng dưng về chuyện đó chứ!

- Vậy mà chú ấy mới nói cho anh biết điều đó lúc nãy đấy. Và có thể còn có nhiều bất ngờ bất ngờ kỳ thú khác nữa. Nhưng em quyết định thế nào về Thiếu Lan.

- Chúng ta không có lý do nào chính đáng để cản ngăn dự định đó hết. Có nhiều điều lợi cũng như có nhiều điều bất lợi. Với tình trạng nghèo túng hiện tại, Thiếu Lan không thể nào lấy chồng được. Và một ngày kia cả gia đình không còn bánh mì mà ăn nữa. Trong trường hợp đó Thiếu Lan cần phải hy sinh để lấy chú ấy. Nhưng nếu nó là đứa mơ mộng hoặc nếu nó đã mang những mơ ước xa vời của tuổi mới lớn, em sợ nó sẽ đau khổ bên Công Nguyên. Nhưng có lẽ con bé đó chưa lúc nào được thảnh thơi để mộng mơ đâu, và nó sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân vì lý này, chấp nhận hy sinh và sống yên lành bên sự dửng dưng của người chồng. Nếu như vậy, nó cũng sung sướng trong cuộc hôn nhân này, chỉ cốt sao cho gia đình không bị túng thiếu là đủ rồi, vì lúc nào chú ấy cũng tỏ ra bao dung. Nhưng có điều sẽ làm cho con Thiếu Lan khổ tâm, đó là sự lãnh đạm về vấn đề tôn giáo của Công Nguyên.

- Trong các tác phẩm của Công Nguyên lúc nào chú ấy cũng tỏ ra tôn trọng lòng tính ngưỡng của kẻ khác, và chắc chắn vợ chú sẽ được tự do theo tôn giáo nào tuỳ ý.

- Vâng, nhưng tất nhiên một người con gái ngoan đạo như Thiếu Lan sẽ mong ước nhiều hơn thế chứ. Thôi, nếu chú ấy quyết định hỏi cưới con Thiếu Lan thì gia đình nó sẽ hỏi ý kiến chúng ta, lúc đó chúng ta sẽ cho họ rõ tất cả những ưu và khuyết điểm của chú ấy để họ tự quyết định lấy.

- Phải, chỉ có vậy mới xong. Nhưng anh mong bà mẹ chồng sẽ không ghen tức với người vợ trẻ tương lai này như trước kia đã thù ghét Phương Nam vì cô ấy vừa đẹp vừa trưởng giả, lại giỏi ăn diện nữa, toàn là những tật xấu không thể tha thứ được dưới mắt bà mẹ chồng còn trẻ đẹp đó.

- Bà ấy không có lý do để ghen tức nếu Công Nguyên cư xử như đã định. Khi mà bà không e ngại con dâu che khuất mình, và vẫn được đứa con trai cưng của bà yêu quý thì bà sẽ không làm khó dễ con dâu đâu.

- Vâng, ngày mai ta sẽ gửi cho chú ấy tấm hình nhé? Thôi khuya rồi, em cố ngủ đi cho khoẻ.

Vũ Dương hôn lên vầng trán cao đã hằn vài nếp nhăn của vợ rồi đi ra. Đến cửa chàng chợt quay lại:

- Em à, anh nghĩ là Công Nguyên đã quá lạc quan nếu chú ấy tưởng rằng có thể thuyết phục được vợ chỉ nên yêu chồng vừa vừa thôi, phải không em?

- Em cũng sợ vậy. Và chính điều đó làm em lo ngại cho con bé. Nhưng mặt khác, cuộc hôn nhân này là một dịp may cho gia đình nó. Em chẳng còn biết nghĩ sao nữa anh ạ. Ông em họ kỳ lạ của anh làm em điên đầu mất và chắc đêm nay em sẽ không chợp mắt nổi. Anh cứ gửi tấm hình đi… Thật ra em cũng không rõ em mong gì – là chú ấy sẽ ưa hay không ưa tấm hình đó.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3