Năm tháng tôi đi - Chương 07 - 08 - 09


Bắt quả tang tên tội phạm ăn vụng nhé! Phen này phải mách cô mới được. Nhiên cười khoái trá khi nghĩ về khung cảnh ấy. Cô giáo sẽ mắng xối xả, và cậu ta chỉ biết cúi đầu chịu trận mà thôi. Đang hí hửng với ý nghĩ ấy, bỗng cả người Nhiên lạnh buốt. Cậu ta... đang nhìn chằm chằm vào Nhiên!
Một giây sợ hãi trôi qua. Ơ, tại sao Nhiên phải sợ? Cậu ta mới là người nên sợ chứ? Nhìn thì nhìn, ai sợ ai nào? Nghĩ vậy là Nhiên cũng hếch mũi lên.
Cậu ta liếc Nhiên một cái, rồi quay đi luôn. Nhiên... bị bơ rồi! Cậu ta là cái thá gì chứ? Nhiên nghiến răng, quay sang hỏi Quyên: "Này, tên đó là ai thế?"
Quyên liếc qua xem rồi ngập ngừng: "Cậu... Tên bạn ấy là Vũ, học cùng bọn tớ năm lớp hai. Bạn ấy bị mắc chứng tự bế, không thích nói chuyện, nhưng lại học rất giỏi, năm ngoái cậu ấy đạt giải Nhất Toán cấp thành phố đấy."
Trời, lợi hại thật! Nhưng lợi hại thế nào cũng chỉ là đứa trẻ ham ăn. Nhiên hừ mũi nghĩ. Nhiên tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình lại "gato" đâu.
Hết buổi nhận lớp, Nhiên lại về nhà. Dưới tán cây bằng lăng xanh mướt quen thuộc, Nhiên vừa đi vừa ngân nga bài "Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên nhi đồng" vừa học được.
"Cho cháu một cây kem sô cô la ạ." Giọng nói vang lên làm Nhiên chú ý. Thật không ngờ, Nhiên lại gặp cậu bạn mang chứng tự bế ở đây. Cậu ta đang mua kem, lại còn là kem sô cô la nữa chứ! Nhiên thích ăn vị này lắm ý. Nhưng mà tiếc thật, Nhiên không mang tiền.
Đang thở dài não nề, chợt một cây kem dâu đưa tới trước mặt Nhiên: "Cho cậu."
Nhiên trả lời theo bản năng: "Tớ không thích vị dâu." Nói xong, Nhiên mới nhận ra người trước mặt chính là cậu bạn vừa rồi. Nhớ đến chuyện hồi nãy, Nhiên nhếch mép, tỏ vẻ đạo mạo: "Cậu mua chuộc tớ đấy à?"
Nhưng điều Nhiên không ngờ nhất, chính là cậu ta gật đầu! Thậm chí còn mặt không đổi sắc đáp lại: "Tớ đang mua chuộc cậu đấy. Ăn không?"
Mua chuộc thì mua chuộc. Nhiên nhận vậy. Nhưng mà Nhiên nói trước ở trển là Nhiên "hate" vị dâu lắm á. "Tớ không thích vị dâu! Cho tớ sô cô la của cậu đi!" Nói xong, Nhiên trực tiếp cầm lấy cây kem sô cô la cậu vừa ăn dở, liếm luôn. Đánh dấu chủ quyền là đây!
Nhìn mặt cậu ta ngốc chưa kìa! Buồn cười thật đấy! Môi cậu ta giật giật, nhưng cuối cùng cậu chẳng nói gì cả, đưa cây kem dâu lên miệng và từ từ ăn. Nhiên suýt bật cười trước cảnh ấy. Một đứa con trai lại ăn cây kem màu hồng!
"Tên của tớ là Vũ." Cậu ta nói với giọng đều đều, và đưa đôi mắt, một đôi mắt cứng như đá lên nhìn Nhiên, chẳng có tí cảm xúc nào cả. Hóa ra người mắc chứng tự bế là như vầy.
"Tớ tên Nhiên." Nhiên cũng đáp lại bẳng phong cách y hệt. Nhưng... tại sao chẳng có chút giống nhau nào vậy?
Được rồi, cậu bạn tự bế. Thương cậu nên tui mới làm bạn cậu đấy nhá.
Đã thế, tâm hồn tổn thương của Nhiên còn bị xát muối thêm tí nữa. Ma ma bạo chúa bắt dậy từ sáng, ăn xong là tống cổ đến trường luôn, không cho ấm ớ gì cả. Why? Why?
Nhiên đi trên đường đang rất buồn chán, đột nhiên một giọng nói lạnh vang lên: "Đi cùng không?" Nhiên giật thót người, tim nảy lên cuống họng, từ từ xoay người lại. Thì ra là Hạ Vũ! Cái cậu bạn tự bế này, đi đứng gây ra tiếng động một chút thì chết ai?
"Cậu làm tớ giật mình đấy."
"Xin lỗi." Sau một thoáng ngạc nhiên, cậu mở miệng nói.
Nhiên cũng đâu ngờ cậu ta thẳng thắn như vậy. Bình thường, mấy người bạn của Nhiên khi mà phạm lỗi đều tìm cách phủi bỏ hết không à. Cậu ta là người đầu tiên sảng khoái nhận sai mà Nhiên biết.
"Thôi bỏ đi, cũng chưa mất miếng thịt nào. Cậu cùng đường với tớ à?"
"Ừ."
"Nhà cậu gần đây không?"
"Có."
"Cậu ăn sáng chưa?"
"Rồi."
Nhiên hỏi cái gì là Vũ đáp cái đấy. Chẳng có tẹo dư thừa nào! Bực thật! Đi cùng con gái thì cũng phải ga lăng hài hước tí chứ. Nãy giờ toàn thấy Nhiên độc thoại không à.
"Ăn không?" Đúng lúc Nhiên đang miên man suy nghĩ, Vũ hỏi. Theo tay cậu chỉ, Nhiên thấy một cửa hàng bánh kẹo.
Nói đến kẹo, Nhiên cũng hơi thèm. Nhưng nghĩ đến việc mình tăng cân chỉ vì nó, Nhiên liền lắc đầu nguầy nguậy. Vũ không nói gì nữa, bỏ tay Nhiên ra, đi vào cửa hàng một mình. Lát sau, cậu ấy trở lại với hai cây kẹo mút hương chanh.
Nhiên nhìn cũng muốn ăn lắm, nhưng nghĩ đến việc vừa nãy mình đã từ chối người ta, thấy hơi ngài ngại. Vũ bóc vỏ một cây kẹo mút, đưa đến trước mặt Nhiên: "Cho cậu."
"Thật à?"
Nhận được cái gật đầu chắc chắn của Vũ, là Nhiên đoạt luôn cây kẹo mút cho vào mồm. Vị chanh lan ra thật ngọt ngào, có chút chua chua. Ăn thích thật! Mà Vũ tốt lắm, không có như mấy người bạn của Nhiên đâu. Lúc đầu Nhiên từ chối mà sau đó lại xin, kiểu gì họ cũng chế giễu Nhiên một phen làm Nhiên xấu hổ cho coi. Nhưng Vũ thì không thế. Chẳng hiểu sao các bạn của Nhiên lại không ưng cậu.
Gần đến cổng trường. Nhiên mồm ngậm kẹo, quay sang hỏi cậu: "Sao cậu tốt thế? Mọi người bảo cậu không thích tiếp xúc với người khác mà?"
Vũ hơi nghiêng đầu, rồi đưa tay lên cao. Cậu ấy định làm gì vậy nhỉ?
Ai ui! Đau! Hạ Vũ thối búng trán Nhiên!
"Này, sao tự nhiên búng trán tớ?"
Vũ nhìn Nhiên như mình không phải là người làm hành động vừa nãy, rồi thản nhiên cất bước vào trường. Uầy, chẳng tốt gì cả! Đáng ghét thật! Nhiên quyết định rút lại lời khen với Vũ vừa rồi. Nhưng mà, kẹo này đúng là ngon ghê á.