Long đồ án tuyển tập (Vụ án thứ II) - Chương 41
41. [Trong nước]
Sau khi Triển Chiêu hung dữ giáo huấn Ân Hậu một
trận rồi, còn cảnh cáo hắn không được chạy đến quấy rối Bạch Ngọc Đường
Ân Hậu ngẩng mặt không thèm để ý đến Triển
Chiêu, nói cùi chỏ hắn hướng ra ngoài, cực kỳ kháng nghị.
Triển Chiêu tìm được Bạch Ngọc Đường trong một
cái đình giữa sườn núi, nhưng mà, hình như Bạch Ngọc Đường đang cúi đầu nhìn
cái gì đó trong đình.
Triển Chiêu đi đến gần: “Làm sao vậy?”
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ thạch trụ trong đình.
Triển Chiêu quay đầu nhìn, nhíu mày - Chỉ thấy
bên trên thạch trụ có một vết máu, vết máu chảy cả trên mặt đất, đã khô đen.
Triển Chiêu nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Ngọc Đường xem xong mặt bàn rồi, lại đến
kiểm tra tay vịn lan can, nói: “Lục Phong nói Thu Lương biến mất, không tìm
được người, ta nghe một đồ đệ của hắn nói là sau khi hắn xuất môn hôm qua thì
chưa thấy trở về, sau đó ta tìm đến đây thì thấy vết máu vẫn còn mới này, hình
như là mới để lại sáng nay.”
Triển Chiêu đến bên cạnh bàn nhìn, thấy trên bàn
có một vết xước, mà kiểm tra cẩn thận trên lan can lân cận, hình như là bị một
sợi tơ kim loại cắt phải, liền hiểu được Bạch Ngọc Đường đang muốn kiểm tra cái
gì: “Ngươi nghi ngờ hung thủ dùng Bàn Ti Chuyển tập kích Thu Lương sao? Thu
Lương là ai?”
“Một trong Thập đại cao thủ.” Bạch Ngọc Đường
quay đầu lại nhìn Triển Chiêu: “Vì sao lại chuyên tìm người của Thập đại cao
thủ xuống tay đây?”
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, Bàn Ti Chuyển có liên
quan đến vụ án Vương môn... Nghĩ đến đây, Triển Chiêu lại giận, Ân Hậu vẫn
không chịu nói cho y biết tại sao.
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Ân Hậu đang cùng
Tiểu Tứ Tử đứng ở ven đường xa xa, Ân Hậu quay ngoắt mặt đi không thèm nhìn
Triển Chiêu, hiển nhiên vẫn còn đang tức giận, Tiểu Tứ Tử thì vội vàng nhìn ngó
xung quanh xem cả hai người.
“Sách!” Triển Chiêu sờ cằm, lầm bầm: “Tính sai
a!”
“Tính sai cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“A?” Triển Chiêu cười gượng mấy tiếng, tâm nói
sớm biết vậy đợi hỏi xong chuyện của Vương môn rồi hãy nháo với Ân Hậu, lúc này
thì hay rồi, lát nữa cần phải dụ dỗ người vui lại nếu không chắc chắn người
không thèm mở miệng đâu.
“Những lần trước hung thủ đều đuổi tận giết
tuyệt người của Thập đại cao thủ, nhưng mà lần này lại không có nhiều máu như
vậy, theo ta thấy thì Thu Lương chỉ mới bị thương thôi.” Triển Chiêu nhìn xung
quanh: “Nhưng nếu hắn chạy đi, như vậy xung quanh phải có vết máu mới đúng.”
“Vấn đề là không có máu!” Bạch Ngọc Đường nhìn
một đầm nước cách đó xa xa: “Chẳng lẽ bị bắt đi?”
“Vậy thì rất lạ, vì sao những người khác đều
giết chết, chỉ có Thu Lương là bị bắt đi?” Triển Chiêu không hiểu.
“Tìm lại khắp nơi xem đi!” Bạch Ngọc Đường đề
nghị.
Nói xong lại nghe thấy Ân Hậu chậm rãi tới một
câu: “Không cần tìm, trong vòng mười dặm quanh đây không có ai hết.”
Bạch Ngọc Đường hơi kinh hãi nhìn Triển Chiêu -
Bọn họ nói chuyện rất nhỏ, người này sao lại có thể nghe được? Nội lực sâu đến
vậy sao?
Triển Chiêu nhíu mày, quay đầu lại trừng Ân Hậu
- Thu liễm chút, lộ bây giờ!
Ân Hậu nhảu môi híp mắt nhìn Triển Chiêu, hình
như đang dỗi - Cứ muốn lộ, tức chết ngươi.
Triển Chiêu cấm ngữ, chắc không phải tức giận
thật đấy chứ? Y phát hiện ra, lão nhân gia càng lớn tuổi thì tính khí càng trẻ
con.
Bạch Ngọc Đường thông minh nhường nào, chỉ với
nội lực của Ân Hậu… hẳn là sàn sàn với sư phụ Thiên Tôn của hắn, trên đời này,
người có thể đạt đến như vậy ngoại trừ người kia ra, thì cũng không thể tìm
được người thứ hai đâu.
Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên nói
với Triển Chiêu: “Sư phụ ta nói ông ngoại ngươi đánh thua hắn.”
Không chờ Triển Chiêu mở miệng, đột nhiên nghe
thấy Ân Hậu sáp một câu: “Thối lắm!”
Bạch Ngọc Đường nhướng đôi hàng lông mày - Quả
nhiên!
Triển Chiêu vò đầu, quay đầu lé mắt lườm Ân Hậu
- Người ngốc chết a!
Ân Hậu cũng vò đầu, động tác giống hệt Triển
Chiêu.
Bạch Ngọc Đường bật cười, không hiểu vì sao, một
tia khó chịu dâng lên trong lồng ngực ban nãy đột nhiên tan thành mây khói.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, sau khi nhìn Ân Hậu thật
lâu cũng phun ra một chữ: “Ngốc!”
Ân Hậu méo miệng …
Triển Chiêu xấu hổ nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường lại chắp tay sau lưng nói: “Quả
nhiên, ngươi nói đúng a…”
Triển Chiêu hơi sững sờ.
Ân Hậu dựng thẳng cái lỗ tai nghe lén.
“Lúc trước sư phụ ta nói Ân Hậu xấu vô cùng,...
Nhưng ngươi lại nói, người không chỉ anh tuấn vô cùng còn có khí độ tuyệt đỉnh
phi phàm.” Bạch Ngọc Đường vẫn diện vô biểu tình, nhàn nhã mà chậm rãi nói:
“Lúc đó ta còn nghĩ chẳng qua ngươi đang thiên vị người thân thôi, bây giờ xem
ra, ngươi nói vậy vẫn còn rất khiêm tốn.”
Triển Chiêu nhanh chóng đưa tay đỡ cằm... Mình có nghe lầm không a? Bạch Ngọc Đường
mà lại đi nịnh hót ông ngoại mình sao!
Quay đầu nhìn lại
Ân Hậu lúc này, chỉ thấy hắn đang toét miệng mà ngẩng mặt nhìn đám mây
trên bầu trời lơ lửng, thật vui vẻ a…
Lần này Bạch Ngọc Đường vỗ mông ngựa đúng là quá
chuẩn, lại còn là một hòn đá trúng hai con nhạn, cùng lúc nói cho Ân Hậu biết,
bình thường Triển Chiêu thường xuyên khen hắn, để hắn đừng tức giận nữa. Đồng
thời bản thân mình cũng thuận tiện khen chút dáng vẻ cùng khí chất của hắn...
Mà mấy lời này cực dễ nghe a.
Ngay cả lục phủ ngũ tạng Ân Hậu đều vô cùng thư
sướng - Ai nha, đồ đệ này đáng yêu hơn sư phụ nhiều lắm a!
“Khụ khụ!” Ân Hậu thu lại tươi cười, nhưng mà
tận đáy lòng, ý cười vẫn không dứt nổi, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu cùng Bạch
Ngọc Đường: “Đi ăn chút gì thôi, không thể cứ làm mà không ăn.”
Triển Chiêu vốn định mang Tiểu Tứ Tử đi thôi,
Phái Thiên Sơn có khả năng lại xảy ra án mạng, Bạch Ngọc Đường làm gì còn tâm
trạng để ăn uống nữa a.
Thế nhưng Bạch Ngọc Đường lại quay đầu lại nói:
“Vãn bối đã tìm được một chỗ tốt.” Nói xong liền quay đầu lại nói với Triển
Chiêu: “Đi thôi!”
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường đi ra ngoài nhìn
như đang định xuống núi, nhanh chóng đuổi theo: “Ngươi không tìm người nữa à?”
Bạch Ngọc Đường quay lại liếc Y một cái: “Không
phải đã nói rồi sao, phương viên mười dặm không ai, còn tìm cái gì?”
Triển Chiêu chớp chớp mắt: “Vậy ngươi… Mặc kệ
người của Phái Thiên Sơn mất tích?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái: “Phái Thiên
Sơn là của Lục Phong cũng không phải của ta, không thể chuyện gì ta cũng làm
giúp được, sau này ta đi rồi thì phải làm sao đây.”
Vừa nói chuyện đã đến bên Ân Hậu rồi, Bạch Ngọc
Đường nói: “Sư phụ vãn bối có hai vò Trần Nhưỡng trăm năm, lát nữa lấy ra giúp
Tiền bối trợ hứng.”
Ân Hậu cười thật tươi, đưa tay vỗ vỗ vai Bạch
Ngọc Đường: “Không sợ sư phụ ngươi tức giận sao?”
Bạch Ngọc Đường nhướng mi: “Người nói giữ lại để
chiêu đãi khách quý, nếu như khách quý đã đến rồi đâu có lý nào không lấy ra
chiêu đãi chứ.”
Ân Hậu chỉ chỉ Hắn: “Có tiền đồ!”
Bạch Ngọc Đường đưa tay ra: “Thỉnh.”
Triển Chiêu đứng sau nhìn hai người cứ như bạn
bè lâu năm gặp lại cùng sóng vai đi xuống chân núi, nhất thời không hiểu gì
hết, một lát sau, Tiểu Tứ Tử bên cạnh liền túm vạt áo y: “Tiểu Miêu.”
Triển Chiêu cúi đầu nhìn bé.
Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử cười thật tươi mà đưa tay
ra: “Bế cháu!”
Triển Chiêu bị bé cười đến quên hết trời đất,
nhanh chóng đưa tay bế bé lên, đuổi theo Bạch Ngọc Đường cùng Ân Hậu đi phía
trước.
Một đường đi này, Triển Chiêu vẫn luôn đi theo
phía sau hai người, hoàn toàn không cách nào chen được một câu vào.
Bạch Ngọc Đường cùng Ân Hậu ta một câu, ngươi
một câu, nói hết cả chuyện trời nam bể bắc, nói đến độ đầu óc Tiểu Tứ Tử cũng
quay vòng vòng.
Triển Chiêu không hề biết thì ra Bạch Ngọc Đường
lại bác học đến vậy, tuy hắn không nói nhiều lắm nhưng câu nào cũng có thể đối
đáp, mà câu nào cũng đánh trúng tâm tư Ân Hậu.
Càng kỳ lạ chính là, tất cả những gì Ân Hậu biết
hắn đều biết để nói, mà những gì Ân Hậu hứng thú hắn đều có thể bình luận mấy
câu. Nói đến tận chút thú vui thu tập tiền cổ của Ân Hậu cũng bị hắn khai thác
được, mà lại trùng hợp như vậy, Bạch Ngọc Đường còn tùy thân mang theo hai đồng
tiền cổ thời Tiên Tần, hai đồng này cổ đến độ cũng chẳng biết là có từ thời đại
nhà nào vậy mà hắn còn thuận tay đưa cho Ân Hậu, điệu bộ cứ như tặng hai đồng
xu lẻ chẳng chút giá trị nào hết vậy.
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử nhìn hai người.
Triển Chiêu nhịn không được mà hỏi Tiểu Tứ Tử:
“Cháu cảm thấy… Bạch Ngọc Đường đang làm cái gì?”
Tiểu Tứ Tử chớp mắt: “Quá rõ mà!”
“Cái gì?” Triển Chiêu tò mò.
Tiểu Tứ Tử che cái tai Triển Chiêu lại, nói
thầm: “Nịnh hót!”
Triển Chiêu khó hiểu: “Vì sao chứ?”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ: “Đại Miêu là ông ngoại của
thúc mà.”
Triển Chiêu hơi sửng sốt, lại buồn bực - Nịnh
hót ông ngoại ta sao? Để làm gì?
Tiểu Tứ Tử cười: “Đương nhiên a, bằng hữu của
Tiểu Tứ Tử cũng muốn được phụ thân thích nữa.”
Triển Chiêu nghĩ, hiểu rồi - Hẳn là vậy đi! Bạch
Ngọc Đường làm vậy có lẽ do Ân Hậu có quan hệ với sư phụ hắn, hoặc là do là hảo
bằng hữu của mình cho nên mới muốn tạo quan hệ tốt với Ân Hậu đi, tuy rằng lý
do này cũng khiến Triển Chiêu cảm thấy rất miễn cưỡng…
Bạch Ngọc Đường mời khách ăn cơm đương nhiên là
xa hoa rồi, đến tửu lâu lớn nhất Hi Châu phủ, còn phải ngồi nhã gian, như vậy
mới tiện nói chuyện.
Mọi người ngồi xuống rồi, Bạch Ngọc Đường bắt
đầu gọi đồ ăn.
Tiểu nhị tửu lâu rất quen thuộc với Bạch Ngọc
Đường, vừa thấy hắn liền hỏi: “Ngũ gia, vẫn như cũ chứ?”
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng phất tay chặn lại,
nói: “Ngoại trừ như cũ, còn thêm Cua chưng, Cá chua Tây Hồ, Cổ vịt tê cay, Ốc
bung xào, Tôm Hoa Điêu, Khoai môn sắt sợi xào thơm.”
Triển Chiêu sờ cằm
- A?
Tiểu Tứ Tử vỗ tay:
“Đều là những món cháu thích ăn!”
Ân Hậu nở nụ cười: “Thật a, khẩu vị giống Chiêu a.”
Triển Chiêu xấu hổ.
Rượu và đồ ăn mang lên rồi, mọi người bắt đầu ăn
cơm, qua ba tuần rượu, Bạch Ngọc Đường liền hỏi: “Tiền bối …”
“Ai, làm gì khách khí thế chứ!” Ân Hậu uống thêm
hai chén nữa tâm tình càng tốt hơn: “Gọi giống Chiêu đi.”
Triển Chiêu cấm ngữ, lúc này một chút cũng không
che giấu a…
Bạch Ngọc Đường hiểu ý, thoải mái hào phóng gọi:
“Ông ngoại.”
Ân Hậu cười ha ha, tâm trạng tốt.
Lúc này, Triển Chiêu tà tà mắt liếc Bạch Ngọc
Đường một cái - Không có nguyên tắc!
Bạch Ngọc Đường vẻ mặt rất vô tội - Dù sao cũng
không thiệt.
Triển Chiêu tỏ vẻ hoài nghi - Làm thế không mệt
à!
Lúc này, Ân Hậu thuận tay đưa ra một vật, đặt
trước mặt Bạch Ngọc Đường: “Quà gặp mặt!”
Bạch Ngọc Đường tò mò, vừa nhận lấy liền thấy là
một chuỗi Thiên châu giống hệt chuỗi trên tay Triển Chiêu.
Khóe miệng Triển Chiêu co rút, nhìn mai Thiên
châu kia mà xem, không kém cái của mình chút nào a... Thiên Châu không thể so
với các loại bảo thạch ngọc khí thông thường, đây chính là báu vật vô giá, rất
có linh tính nữa. Mà mỗi một khỏa Thiên châu trên tay Ân Hậu đều là cực phẩm,
đặc biệt trong đó có hai viên Cửu Nhãn Thiên Châu lại càng là chính phẩm vô
thượng có một không hai, trong đó một viên đang đeo trên cổ tay Triển Chiêu,
viên còn lại giờ cho Bạch Ngọc Đường rồi.
Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Ân Hậu - Chơi lớn
vậy?
Ân Hậu cười nhạt, hình như đã chuẩn bị từ trước
rồi.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, ý muốn hỏi -
Nhận hay không nhận?
Triển Chiêu biết rõ tính cách của ông ngoại nhà
mình, nếu như đã cho Bạch Ngọc Đường mà hắn không nhận nhất định sẽ phiền toái
lớn, cho nên nhanh chóng gật đầu.
Bạch Ngọc Đường nhận rồi nói lời cảm tạ với Ân
Hậu.
Ân Hậu vui vẻ uống rượu, lại tặng một chuỗi dây
chuyền Tam nhãn thiên châu cho Tiểu Tứ Tử, nói là để cầu bình an.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu có chút nghi
hoặc - Ông ngoại ngươi buôn Thiên châu à?
Triển Chiêu hung dữ trừng Hắn một cái - Cực quý
đó!
Bạch Ngọc Đường hiểu rõ cười cười, đeo lên, nhìn
Triển Chiêu, thần sắc như muốn nói - Quả nhiên là cực có lợi.
Triển Chiêu bất đắc dĩ chống cằm - Ông ngoại đối
với Bạch Ngọc Đường không tệ a, còn tưởng hai người họ không hợp nhau chứ, dù
sao một người cũng là đồ đệ của Thiên Tôn mà.
Nhưng mà Triển Chiêu lại mơ hồ cảm thấy trong đó
có gì không đúng lắm, hình như ông ngoại đối với Bạch Ngọc Đường quá tốt đi?
Lại còn bảo hắn gọi mình là Ông ngoại, phải biết rằng, ông ngoại y ngoại trừ y
ra thì một đồ đệ cũng không thu, những người trong Ma Cung cũng chỉ có thể gọi
hắn là Chủ nhân hoặc Cung chủ, không ai có thể gọi hắn thân mật như vậy. Thế
này chẳng lẽ muốn nhận Bạch Ngọc Đường làm cháu ngoại nuôi sao? Triển Chiêu
từng nghe qua người ta nhận cha nuôi, mẹ nuôi, lần đầu tiên còn có cái cháu
ngoại nuôi a. Lại còn là Thiếu chủ của đối thủ một mất một còn với Ma Cung,
Phái Thiên Sơn nữa, bối phận loạn đến không thể loạn hơn.
Thấy Ân Hậu vui vẻ như vậy, thời điểm cũng đến
rồi, Triển Chiêu liền hỏi hắn: “Ông ngoại, người còn chưa nói đến ân oán của
Vương môn cùng Phái Thiên Sơn đâu.”
Ân Hậu cười cười: “Đã nói là ân oán của Thiên
Tôn cùng Vương môn.” Nói xong đột nhiên quay sang hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi
có tin chuyện Thiên Tôn tố giác Vương môn không?”
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát, nói: “Không
tin.”
“Nga?” Ân Hậu hỏi lại: “Vì sao? Sư phụ ngươi làm
người rất có nguyên tắc, bất luận là có phải do hắn tố giác hay không, hắn đều
có đạo lý của mình.”
Bạch Ngọc Đường lại không đồng ý, lắc đầu nói:
“Nếu như kết quả của việc tố giác chính là niêm phong cùng trảm thủ toàn gia,
người sẽ không làm, bất luận là đúng hay sai.”
Ân Hậu vừa lòng cười: “Quả nhiên hiểu hắn.”
Triển Chiêu túm túm Ân Hậu - Người nói trọng
điểm!
“Thực ra vấn đề cũng không nằm ở Vương môn, mà
nằm trên người vị phu nhân kia …”
Chỉ là Ân Hậu vừa nói xong câu này, đã nghe thấy
bên ngoài ồn ào.
Đồng thời, cửa lớn bị đẩy ra, một thanh niên trẻ
tuổi ngã vào.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt,
chỉ thấy toàn thân thanh niên này đầy nước cùng máu, y phục tóc tai đều ướt
đẫm, cứ như mới bò từ trong nước ra, đẩy cửa vào còn chưa kịp nói đã ngã sấp
xuống.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy người này có chút quen
mắt, liền tiến tới nâng dậy nhìn kĩ.
Hai mắt người nọ nhắm nghiền, mặt trắng bệch như
tờ giấy, trên người đầy vết thương, hình như lại bị ngâm nước quá lâu cho nên
miệng vết thương có chút thối rữa.
“Ai vậy?” Triển Chiêu hỏi.
“Thu Lương.”
“Người bị mất tích kia sao?” Triển Chiêu kinh
ngạc: “Sao lại ở đây?”
Ân Hậu cũng hiếu kỳ đến gần nhìn, phát hiện
thanh niên này sắp tắt thở rồi.
Tiểu Tứ Tử vươn bàn tay bụ bẫm ra bắt mạch cho
hắn, nói với Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu: “Sắp chết rồi, nhanh tìm phụ
thân!”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng không suy
nghĩ nhiều, nhanh chóng túm lấy Thu Lương chạy về Bạch phủ.
Ân Hậu bế theo Tiểu Tứ Tử về, lúc xuống đến lầu
còn cố ý hỏi tiểu nhị một chút, người kia chạy lên thế nào?
Tiểu nhị nói: “Vừa rồi khách nhân đó đột nhiên
chạy vào, xông thẳng lên lầu hai, trong miệng còn lẩm bẩm cái gì …”
Ân Hậu sốt ruột:
“Nói nhanh a!”
Tiểu nhị khó xử:
“Ta nghe không rõ lắm, hình như là nói “Ở dưới nước…’”
Ân Hậu sửng sốt, nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt vuốt cằm: “Ở dưới nước? Cái
gì ở dưới nước?”
Ân Hậu lắc đầu, lại hỏi tiểu nhị thêm mấy câu,
tiểu nhị cũng không biết nhiều, hắn cũng không truy vấn thêm nữa, mang theo
Tiểu Tứ Tử trở về.
Lúc Thu Lương được Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc
Đường đưa về Bạch phủ thì đã tắt thở rồi.
Công Tôn sờ sờ cổ, bất đắc dĩ lắc đầu: “Đã chết
rồi!”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày - Lại chết thêm một
trong Thập đại cao thủ Phái Thiên Sơn.
Triển Chiêu hỏi Công Tôn: “Có thể cứu sống hay
không? Vừa rồi hắn còn sống?”
Công Tôn lắc đầu: “Hắn chết không phải do đao
thương mà là do lục phủ ngũ tạng đã bị vỡ nát.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt.
Triệu Phổ đi qua kéo vạt áo ở ngực người nọ ra,
chỉ thấy trước ngực có một dấu tay rất rõ, bàn tay nhỏ nhắn, giống như tay của
nữ nhân, hơn nữa vóc dáng còn rất nhỏ.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau một
cái, nhớ tới chuyện trước kia Vương Lạc từng nói, người điều khiển Bàn Ti
Chuyển chính là một hắc y nhân dáng người thấp bé.
“Ngoại thương trên người rất giống Bàn Ti Chuyển
gây ra.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Vừa rồi máu vương vãi khắp nơi hẳn là do
hắn bị một chưởng nội lực đánh bay ra khỏi đình nghỉ mát, cứ thế ngã vào trong
hồ nước… Người xuất chưởng có nội lực rất thâm hậu.”
“Có khả năng này, cho nên toàn thân mới ướt đẫm
như vậy, nhưng vì sao hắn lại đột nhiên xông vào tửu lâu tìm chúng ta?” Triển
Chiêu khó hiểu.
“Không hợp lý.” Bạch Ngọc Đường cũng nghĩ không
ra.
Lúc này Ân Hậu liền đem chuyện Thu Lương lầm bầm
nói “Ở trong nước” mà hắn vừa hỏi được ở tửu lâu ban nãy nói Triển Chiêu cùng
Bạch Ngọc Đường.
“Cái gì ở trong nước?” Triển Chiêu buồn bực.
Bạch Ngọc Đường cũng thấy nghi hoặc - Hay là
trong mấy đầm nước ở Thiên sơn kia thật sự có chứa bí mật gì? Trong đa số các
đệ tử Phái Thiên Sơn, Thu Lương là người bơi giỏi nhất, có thể sau khi xuống
nước rồi hắn phát hiện được gì đó cho nên mới muốn trước khi chết rồi tìm được
mình để nói cái gì đó, đáng tiếc… Cuối cùng vẫn không có thành công.