Long Đồ Án Tuyển Tập (Vụ án thứ I) - Chương 19
19. [Chết đi, sống lại]
Lão bản nương thần thần bí bí, nói cho đám người
Triển Chiêu việc gần đây có xảy ra một chuyện lạ.
Trước đây không lâu, có một khách nhân đến Vạn
Hoa Lâu, trước kia người này chưa từng đến, tóc hắn xám trắng, tuổi khoảng độ
năm sáu mươi. Loại khách nhân lớn tuổi thế này thực ra cũng không có hiếm, các
diêu tỷ vẫn cẩn thận phục vụ như cũ.
Người khách này nói hắn họ Đan, cũng không phải
là nhân sĩ địa phương, chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi.
Theo như lời Diêu tỷ phục vụ cho hắn nhớ lại,
lão đầu này cổ cổ quái quái, gọi Diêu tỷ vào phòng rồi nhưng bản thân mình lại
nằm trên giường mà ngủ, bảo diêu tỷ xuống đất nằm, thế nhưng lại ra tay rất
rộng rãi, cho bạc cũng nhiều.
Cứ như vậy, hắn ở Vạn Hoa Lâu suốt ba ngày.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy khó hiểu, cái
này còn gì tốt bằng nữa.
Diêu tỷ lão đầu đó kêu cũng phải lắc đầu: “Cả ba
ngày ta đều phải nằm ngủ dưới đất a, cả vai đều đau nhức.”
“Người này kỳ quái như vậy? Đến khách điếm ngủ
không phải tốt hơn sao?” Triệu Phổ cảm thấy ly kỳ.
“Cái này vẫn chưa là gì! Còn có chuyện khác tà
môn hơn nữa đây!” Diêu tỷ kia lắc đầu một cái: “Sáng sớm ngày thứ ba, lúc ta
tỉnh lại liền phát hiện hắn đã chết ở trên giường ta rồi!”
“Cái gì?” Công Tôn kinh ngạc: “Chết thế nào?”
“Không biết, hắn cứ mở trừng trừng đôi mắt, thân
thế cũng cứng lại, ta bị dọa cho sợ phát khiếp a, vội vàng gọi mẹ đến cứu
mạng!”
Tất cả mọi người đều nhìn lão bản nương, hỏi:
“Sau đó ngươi giải quyết thế nào? Có báo quan nghiệm thi không?”
Lão bản nương lúng túng: “Chỗ của ta là chỗ nào
a, làm sao dám báo quan... Thứ nhất, người chết ở chỗ của ta, có giải thích
cũng không rõ ràng, hơn nữa nếu để cho các khách nhân khác biết trong lâu của
ta có người chết, sau này ta còn làm ăn thế nào được nữa?”
Mọi người cũng có thể hiểu được, bình thường,
các thanh lâu đều chọn cách trực tiếp chôn đi.
“Sau đó các ngươi xử lý thi thể đó thế nào?”
Triển Chiêu hỏi.
“Ta bảo mấy tiểu nhị, thừa dịp đêm tối đem thi
thể ra bãi tha ma.” Lão bản nương vừa nói vừa rất khổ sở: “Ta còn bảo người
phong kín căn phòng có người chết kia lại, thế nhưng ai biết được….”
“Làm sao?”
“Tối hôm sau, ta lại nghe thấy trong phòng người
chết kia có tiếng động.” Lão bản nương vừa nói vừa rét run: “Buổi tối còn nghe
thấy có người hắt hơi nữa.”
Mọi người nhìn nhau - Tà môn như vậy?
“Tà môn nhất chính là sáng ngày hôm sau, chúng
ta đẩy cửa đi vào liền phát hiện cái lão quỷ đó đã nằm sẵn trên giường rồi,
dáng vẻ giống hệt lúc hắn chết trước đó một ngày.”
“… Có tà môn như vậy không a?” Âu Dương Thiếu
Chinh nghe cũng cảm thấy thực mới mẻ: “Người chết tự mình bò về sao?”
“Ai da, lúc đó ta
sợ chết a...” Lão bản nương vỗ vỗ ngực: “Thiếu chút nữa
ngất.”
“Sau đó thì sao?” Triệu Phổ cảm thấy rất hứng
thú.
Lão bản nương lắc đầu một cái: “Người cũng đã
chết rồi, lại không thể cứ để ở đó được, ta lại gọi hai tiểu nhị lá gan lớn
chút, lại đem thi thể đó ném ra bãi tha ma, lần này để đề phòng, ta còn đào cái
hố chôn hắn xuống. Nhưng ai mà biết được, rạng sáng ngày hôm sau, hắn lại...”
“Hắn sẽ không trở lại đó chứ?” Công Tôn cảm thấy
thực thú vị, gần đây người chết còn có thể leo về nữa sao, hơn nữa, người chết
này hình như còn thật cố chấp, chỉ nhất định về gian phòng này.
Đám người Triệu Phổ cũng cảm thấy buồn cười.
“Mấy vị Đại nhân a, các ngươi còn cười được nữa?
Chúng ta cũng đang rầu thối ruột đây!”
Bạch Ngọc Đường tò mò: “Tại sao không trực tiếp
hỏa thiêu đi?”
“Ai dám a!” lão bản nương há miệng: “Bây giờ,
chẳng qua hắn chỉ mỗi ngày đến đây nằm mà thôi, nếu như chúng ta thiêu hắn, vạn
nhất hắn lại trở về ăn thịt người hoặc là phóng hỏa đốt Vạn Hoa Lâu của chúng
ta thì làm sao bây giờ?”
Mọi người nhìn nhau một cái, cùng nhau hỏi:
“Ngươi nói là, thi thể kia bây giờ vẫn còn ở trong phòng sao?”
“Cái này cũng không biết.” Lão bản nương cẩn
thận: “Chúng ta cũng không dám đến xem, cửa căn phòng đó cũng đã được khóa lại
rồi. Trong phòng đó lúc thì có tiếng động, lúc lại không có tiếng động... Tóm
lại là chúng ta cũng chưa có đi qua đó.”
Mọi người nhìn nhau.
“Ta đi xem một chút!” Công Tôn hăng hái bừng
bừng mà chạy lên lầu, có điều Triệu Phổ nhanh chóng níu cổ áo hắn lại.
Công Tôn rất bất mãn mà nhìn hắn.
Triệu Phổ nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường
một chút: “Giống như thủ pháp của người giang hồ đi.”
Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu, cụ thể Hắn cũng
không quá rõ, liền hỏi Triển Chiêu: “Nghe giống như công phu giả chết.”
Triển Chiêu cau mày, hình như có gì đó còn do
dự.
Bạch Ngọc Đường hình như hiểu ra cái gì, liền
nhẹ nhàng đưa tay kéo Y sang bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Nghĩ đến cái gì?”
Triển Chiêu nhìn nhìn hai ngón tay vẫn còn đang
cầm ống áo mình của Bạch Ngọc Đường... kéo cũng thật thuận tay đi.
Triệu Phổ hơi nheo mắt lại - Bạch Ngọc Đường và
Triển Chiêu mới biết nhau có mấy ngày mà đã có bộ dáng như bạn bè thân thiết từ
lâu, nếu như không phải trước đó từng có sâu xa gì thì chỉ có thể nói hai người
này cũng quá hợp duyên đi.
“Công phu giả chết thường không ngoài mấy môn
như quy tức, bế khí... Có điều, nghe lão bản nương đó miêu tả, cảm giác như đó
là một loại công phu khác, danh môn chính phái sẽ không biết, phải là người
trong Tà giáo mới có thể làm được!”
“Công phu gì?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
“Công phu này rất tà môn, cũng không có tên gọi
xác thực nào, có điều có một tiền bối đã nói với ta, công phu này thường được
gọi là “Chết đi sống lại”.” Triển Chiêu sờ cằm: “Tên chính là ý nghĩa, người ta
chết đi trước, bị chết rồi đương nhiên không thể chết nữa, sau đó liền hồi sinh
trở về!”
Bạch Ngọc Đường cau mày: “Tà môn như vậy... Là
tiền bối nào nói cho ngươi?”
Triển Chiêu ngẩng mặt lên trời: “Quên mất
tiêu...”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười: “Cũng đúng,
ngươi nhiều tiền bối mà.”
Triển Chiêu quay đầu lại liếc Hắn một cái:
“Ngươi chẳng phải cũng rất nhiều tiền bối sao.”
Bạch Ngọc Đường cười nhạt: “Tiền bối bên chỗ ta
không phải là ít, có điều không giống như các tiền bối của ngươi, đều coi người
là bảo vật, tiền bối bên này của ta đều nghĩ ta là kẻ thù.”
Triển Chiêu sửng sốt, phồng má lên thấp giọng
hỏi: “Lúc trước ta có nghe nói Phái Thiên Sơn rất loạn, thì ra thực sự loạn thế
a?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Còn loạn hơn những gì
ngươi nghĩ nữa.”
“Tại sao vậy a.” Triển Chiêu khoanh tay: “Thiên
Tôn lợi hại như vậy, chẳng lẽ cũng không quản được môn hạ của mình sao?”
“Vấn đề không ở chỗ sư phụ ta.” Bạch Ngọc Đường
nghiêm túc nói: “Muốn trách thì trách bọn họ tuy là danh môn chính phái nhưng
quá hạ lưu, hoàn toàn không có hòa thuận như tà ma ngoại đạo.”
“Cũng đúng.” Triển Chiêu ở bên cạnh gật đầu.
Hai người bên này còn đang thì thầm to nhỏ, bên
kia Triệu Phổ đã sắp chờ không nổi nữa rồi, hai người ngày cắn tai đi cắn tai
lại vẫn chưa xong sao?
Còn đang suy nghĩ, đột nhiên hắn lại cảm thấy có
người kéo kéo tay áo hắn, cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ngước cái
khuôn mặt tròn xoe như cái bánh bao mà đưa hai tay ra với hắn: “Cửu Cửu, ôm một
cái!”
Triệu Phổ không hề nghĩ ngợi gì, liền đưa tay ra
ôm lấy bé, xem ra tiểu tổ tông này đứng mỏi rồi.
Khóe miệng Âu Dương giật kịch liệt, Triệu Phổ
thật đúng là chẳng có chút tự giác nào việc mình là Binh mã đại nguyên soái hết,
có điều hình như lại rất có duyên với Tiểu Tứ Tử này, hay là nhận làm nghĩa tử
luôn đi.
Lại thêm một lát nữa, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc
Đường cuối cùng cũng bị tiếng ho khan sốt ruột của mọi người làm bừng tỉnh,
không thể làm gì khác là lúng túng quay mặt lại.
“Hai ngươi thương lượng thế nào rồi?” Triệu Phổ
hỏi: “Trực tiếp vào?”
“Vào trước xem một chút.” Triển Chiêu nhìn sắc
trời một cái: “Lúc này có lẽ sẽ không có trong phòng đâu!”
“Làm sao ngươi biết?” Triệu Phổ buồn bực.
“Nếu như quả thật là môn công phu giả thần giả
quỷ Chết đi sống lại đó, chỉ có thể áp dụng lúc trời tờ mờ sáng mà thôi.” Triển
Chiêu vừa nói vừa dẫn đầu mọi người lên lầu.
Căn phòng này cũng không có khó tìm, là căn đầu
tiên phía đằng Tây, trên cửa còn được dán cả bùa chú. Cửa phòng vẫn còn khóa,
có thể thấy được là không có ai đi ra từ cửa chính, về phần cửa sổ, lão bản
nương có nói trước khi đi nàng đã khóa lại rồi.
Mở khóa cửa đi vào, trong phòng quả nhiên là
không có ai, ngay cả trên giường cũng rất sạch sẽ. Ngoài dự đoán của mọi người,
bên trong cũng không có mùi thối hay mùi thịt rữa nát, này có thể thấy được...
ở đây chưa từng có thi thể.
Triển Chiêu đi tới mép giường, kiểm tra chăn
cùng gối đầu một cái, còn rất sạch sẽ, xem ra là thường xuyên có người quét
dọn.
Triển Chiêu nheo mắt lại - Chính là công phu
chết đi sống lại…
“Cửu Cửu, đây là Bồ tát gì nha?”
Lúc này, Tiểu Tứ Tử vốn đang dựa vào vai Triệu
Phổ mà lim dim đột nhiên chỉ vào chiếc tủ y phục phía sau Triệu Phổ.
Tủ y phục này rất cao, cao hơn người bình thường
một cái đầu, có điều Triệu Phổ là người rất cao, Tiểu Tứ Tử nằm trên vai hắn
đương nhiên có thể nhìn thấy chỗ cao như vậy, chỉ thấy ở trên nóc tủ y phục, có
một tượng Bồ tát.
Âu Dương Thiếu Chinh đứng lên, đưa tay lên sờ
trên nóc tủ một cái, cầm được một món đồ, mang xuống cho mọi người xem.
Chỉ thấy đó chính là một pho tượng nhỏ, Bồ tát
này nhìn rất hung dữ, lại có chút giống mặt quỷ La Hán.
Mi mắt Triển Chiêu hơi giật giật, Bạch Ngọc
Đường lại rất chính xác mà bắt được biến đổi trên gương mặt Triển Chiêu, liền
hỏi Y: “Người quen sao?”
Triển Chiêu sờ sờ mũi, lắc đầu: “Không phải...
Có điều, đây gọi là Bồ Tát Chú Kiếm.”
Lần đầu mọi người nghe nói còn có Bồ tát chú
kiếm, Triệu Phổ liên vui vẻ: “Ta nói tại sao ta lại không quen hắn đây, nếu là
Bồ tát chú đao có khi ta còn biết.”
Triển Chiêu khoanh tay mà “sách” một tiếng, hình
như còn có chút khó xử.
Triệu Phổ là một người hiểu chuyện, hắn thấy
thần sắc của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường như vậy liền đoán trong đây hẳn là
có điều gì không tiện nói cho người ngoài nghe, vì vậy bảo Âu Dương Thiếu Chinh
mang theo đám diêu tỷ ra ngoài, ngay cả lão bản nương cùng tiểu tư cũng đuổi ra
hết.
Trong phòng chỉ còn lại mấy người bọn hắn cùng
với Tiểu Tứ Tử.
Cửa phòng đóng lại, Triệu Phổ cùng mọi người đến
cạnh bàn ngồi xuống, đều nhìn Triển Chiêu, ý là - Nói đi!
Triển Chiêu ho khan một tiếng, suy nghĩ một
chút, bắt đầu nói: “Thật ra thì Bồ tát chú kiếm cùng Bồ tát chú đao là hai bức
tượng phật La Hán tựa lưng nhau mà đứng, ta đã thấy bản gốc.”
Tất cả mọi người đều nhìn hắn, ý là - Thấy bản
gốc ở đâu?
Triển Chiêu xoa xoa cằm, ngẩng mặt lên, ý là -
Nhảy qua đoạn này đi!
Công Tôn nhìn pho tượng được lấy từ trên đỉnh tủ
y phục xuống, nói: “Nhưng đây chỉ có một bức a!”
“Kể từ khi Ma Cung thoái ẩn ba mươi năm trước,
Ma môn ba trăm sáu mươi phái đều phần lớn đều giải tán, tự lập môn hộ.” Triển
Chiêu chậm rãi nói.
“Ma môn ba trăm sáu mươi phái là cái gì?” Triệu
Phổ cùng Công Tôn đều ngoẹo đầu hỏi.
Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng: “Chuyện giang
hồ.”
Triệu Phổ sờ cằm.
Công Tôn cũng hiếu kỳ.
Tiểu Tứ Tử tiếp tục ngáp.
Triển Chiêu ý bảo mọi người không cần quá chú ý
về vấn đề này làm gì, chỉ nói tiếp: “Trong Ma môn ba trăm sáu mươi phái, có hai
huynh đệ, một người tên là Đao Tà, một người tên là Kiếm Tà, chuyên rèn đao
kiếm, tuy danh tiếng không cao thế nhưng bản lãnh thì thực sự rất tốt.”
Triệu Phổ chống cằm: “Ta chỉ biết Chính đạo ba
trăm sáu mươi phái mà thôi, xem ra cả Tà đạo cũng có ba trăm sáu mươi phái a.”
“Ba trăm sáu mươi phái Ma môn đó đều có những
bản lĩnh riêng của mình, năm đó lúc ở dưới trướng Ma Cung, từng phát dương
quang đại, lừng lẫy một thời.” Bạch Ngọc Đường nói: “Có điều, thời điểm huy
hoàng của Ma Cung cũng đã thuộc về mấy đời trước, những tà phái ngày nay cũng
đã suy yếu cả rồi, những môn phái khá hơn cũng không có người nối nghiệp, chỉ
còn lại một đám lão đầu phân tán khắp nơi trên giang hồ.”
“Đúng vậy.” Triển Chiêu gật đầu: “Có miếu thì có
thần, làm nghề nào sẽ phải thờ thần của nghề đó, làm đầu bếp thì lạy Táo Quân,
đánh giặc bái Quan Nhị Gia, chú đao chú kiếm thì vái Bồ tát chú đao chú kiếm.”
Công Tôn tuy không phải là người giang hồ, thế
nhưng lại nghe hiểu được những điều hắn nói: “Nói như vậy, người dùng công phu
chết đi sống lại trong phòng này chính là Kiếm Tà?”
“Người của ba trăm sáu mươi phái ma môn đều biết
chết đi sống lại.” Triển Chiêu nói ra điều kinh người: “Làm tà ma ngoại đạo, ít
nhất cũng có mấy môn tà công để thoát thân.”
“Thì ra là vậy.” Triệu Phổ tò mò, nhìn Triển
Chiêu: “Làm sao ngươi lại biết rõ ràng như vậy?”
Triển Chiêu ngửa mặt nhìn trời: “Thuyết thư tiên
sinh nói đó.”
Triệu Phổ cùng Công Tôn theo bản năng mà nhìn
Bạch Ngọc Đường một cái, Bạch Ngọc Đường chỉ bưng chén trà uống, giống như cũng
không nghe được cái gì.
Tiểu Tứ Tử lại ngáp một cái, mắt lim dim.
“Như vậy người trong phòng là Kiếm Tà... Hắn giả
thần giả quỷ làm cái gì?” Triệu Phổ cũng không có nghiên cứu xem Triển Chiêu vì
sao lại biết được mấy điều kỳ kỳ quái quái kia nữa, lại trở về vấn đề cũ.
“Người ở đây hẳn không phải là Kiếm Tà, là Đao
Tà mới đúng.” Triển Chiêu lắc đầu: “Kiếm Tà chết đã mấy năm rồi, Đao Tà và hắn
là huynh đệ tình thâm, trao đổi tín vật cho nhau, Kiếm Tà giữ Bồ tát chú đao,
Đao Tà mang Bồ tát chú kiếm, Bồ tát chú đao của Đao tà đã được chôn theo Kiếm
Tà ở Phồn Tinh Cung phía sau Ma sơn rồi.”
“Phồn Tinh Cung?” Triệu Phổ cùng Công Tôn lại
nghe thấy được một địa danh mới mẻ.
Triển Chiêu lại tiếp tục nhìn trời: “Thuyết thư
tiên sinh kể cho nghe đó.”
Bạch Ngọc Đường ngồi bên cạnh rót trà, vừa thổi
vừa lắc đầu.
“Quản hắn là Đao Tà hay Kiếm Tà, lại giả thần
giả quỷ như vậy là có ý gì?” Công Tôn hỏi: “Có quan hệ gì đến vụ án chúng ta
đang tra không?”
“Ta cảm thấy có...”
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đồng
thanh nói.
Công Tôn cảm thấy buồn cười: “Lại nói tới, ta
cũng cảm thấy có a.”
“Chuyện lần này đều liên quan đến đao.” Triệu
Phổ xua tay: “Đột nhiên lại nhảy ra một cái Đao tà biết chú đao, trốn đông trốn
tây, hình như là đang tránh người nào đó, thế nhưng lại nhất định phải ở tại
Trấn Đao Phủ xuất hiện, giả chết ở Vạn Hoa Lâu này, thật sự là lựa chọn thông
minh nhất, hơn nữa, diêu tỷ trong lâu cũng không dám lộ ra ngoài.”
“Tầm nhìn của căn phòng này rất rộng.” Bạch Ngọc
Đường đi đến cửa sổ, mở hé ra nhìn qua bốn phía một chút, cuối chùng chỉ vào
một tiểu lâu cách đó xa xa: “Bên kia có phải là Giáng Hoa Lâu không?”
Mọi người nhìn nhau một cái - Chính diện luôn,
lần này nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ.
“Vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ?” Công Tôn
hỏi: “Chúng ta ở nơi này chờ Đao Tà xuất hiện hay là đi Giáng Hoa Lâu bắt Tư Đồ
Lục?”
“Hay là chia hai hướng đi?” Bạch Ngọc Đường đề
nghị: “Ta và Triển Chiêu ở lại đây chờ, Triệu Phổ dẫn người đi canh chừng Giáng
Hoa Lâu.”
Triệu Phổ gật đầu: “Ừ, cũng được.”
Hắn vừa mới đồng ý, Công Tôn liền đưa tay ôm
Tiểu Tứ Tử từ trên người hắn qua đặt lên một cái ghế, phất phất tay với Triệu
Phổ: “Ngươi nhanh đi đi, không tiễn.”
Triệu Phổ sửng sốt, nheo mắt lại: “Một mình ta
đi?”
“Ngoài cửa không phải là còn có Âu Dương sao?”
Công Tôn cười híp mắt: “Chúc ngươi thành công a.”
“Vậy còn ngươi?” Triệu Phổ bất mãn, cũng không
biết hắn bất mãn cái gì, chỉ là bản năng cảm thấy Công Tôn hẳn là phải đứng về
phía mình mới đúng.
Công Tôn hai mắt sáng lấp lánh: “Ta tương đối
cảm thấy có hứng thú với chết đi sống lại!”
Triệu Phổ đưa một tay túm lấy cổ áo hắn: “Không
được, ngươi phải theo ta đi bắt Tư Đồ Lục.”
“Ta không đi, ngươi tự mình đi không phải được
rồi sao!” Công Tôn bị Triệu Phổ xách ra ngoài, Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái,
nhìn phụ thân bị Triệu Phổ khiêng đi ra, lại ngáp thêm một cái nữa.
Cuối cùng cửa vẫn đóng lại, dưới lầu loạn một
trận xong lại yên tĩnh xuống.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một
cái, lại cùng nhìn sang Tiểu Tứ Tử còn đang ngơ ngác cạnh bàn - Tình hình này
là sao?
Hồi lâu sau, Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên nhìn bốn
phía bên ngoài, sau đó xị mặt - Phụ thân quên bé mất tiêu rồi!
***
Đêm đã khuya, Bạch Ngọc Đường đi tới thổi tắt
nến, đem Tiểu Tứ Tử đã nằm gục xuống bàn mà ngủ đặt lên giường, đắp chăn lên
cho bé.
Xong rồi hắn đi đến bên cửa sổ, Bạch Ngọc Đường
nhìn xuyên qua khe cửa sổ khép hờ, nhìn cảnh đường phố yên tĩnh về đêm.
Chỉ trong chốc lát, cửa phòng vừa được mở ra lại
nhanh chóng được khép lại.
Triển Chiêu vỗ vỗ ngực đứng ở cửa mà thở dốc,
khí tức có chút loạn, một tay thì ôm đồ ăn: “Thật kinh khủng.”
Bạch Ngọc Đường buồn cười nhìn y: “Lại bị vây
nữa?”
Triển Chiêu bất mãn đặt hộp thức ăn xuống bàn,
hai người bọn họ đợi hơn một canh giờ mà cũng không thấy Đao Tà kia trở về, lúc
này cũng có chút đói cho nên muốn đi mua chút đồ ăn khuya. Có điều, bên ngoài
đều có các cô nương canh phòng từng phút đây, đi ra ngoài lúc này có vẻ nguy
hiểm, vì vậy liền chơi kéo bao bố xem người nào thua thì phải đi mua. Triển
Chiêu chơi trò này tự cho là thiên hạ vô địch, thế nhưng không ngờ lại bị thua
Bạch Ngọc Đường, không thể làm gì khác là dùng khinh công bay ra ngoài mua chút
đồ ăn, lúc trở lại Vạn Hoa Lâu liền bị các cô nương vây lại. Vừa rồi cũng không
biết là Triệu Phổ dạy các nàng cái gì mà khiến các cô nương này cứ như học được
thất tinh bát quái trận vậy, rất có trật tự, lại có tổ chức, chặn cho y thiếu
chút bị bắt lại rồi.
“Này có thể thấy được Triệu Phổ đích xác chính
là kỳ tài dụng binh.” Bạch Ngọc Đường ưu nhã cầm chén rượu bạch ngọc không biết
đã đổi đến từ bao giờ mà uống rượu.
Triển Chiêu mở thực hạp ra, lấy ra một chiếc
bánh bao gạch cua, Bạch Ngọc Đường vẫn còn nói đây, có điều lúc này y lại nghĩ
- Không có lý do nào, trên đời này làm gì có ai có thể chơi kéo bao bố mà có
thể thắng y được, nhất định là Bạch Ngọc Đường ăn gian.
“Có ăn không a?” Triển Chiêu giơ giơ cái đĩa mà
dụ Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường tự nói trên đời này sẽ chẳng cái
gì có thể dụ dỗ được Hắn, một đĩa bánh bao gạch cua càng chẳng có tác dụng
gì... Thế nhưng, chờ cho đến lúc hắn hiểu được thì đã thấy mình đến bên cạnh
Triển Chiêu cầm lấy bánh bao, còn đang ngậm bánh bao nhìn Triển Chiêu cũng đang
ngậm bánh bao giống mình, Bạch Ngọc Đường lúc này cũng có chút buồn bực - Mình
làm sao vậy?
“Ngươi đoán nếu ta để bánh bao cạnh mũi Tiểu Tứ
Tử liệu nó có tỉnh lại không a?” Triển Chiêu cười hì hì mà hỏi Bạch Ngọc Đường,
lại cầm bánh bao chuẩn bị đi trêu chọc Tiểu Tứ Tử đang cuộn chăn thành một đống
tròn vo mà ngủ trên giường kia.
Bạch Ngọc Đường vừa định nói chuyện lại nghe
thấy bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ‘cạch cạch cạch’.
Hai người vội vàng cầm thực hạp, ngồi xổm xuống,
núp phía sau cái bàn, đồng thời lại nghe “tách” một tiếng, tiếng cửa sổ mở ra,
sau đó có một người vào.
Nhờ ánh trăng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường
liền thấy có một thân ảnh lưng còng từ cửa sổ đi vào, trên lưng còn đeo một bọc
y phục.
Hai người nhìn nhau một cái - Tới rồi!
Mà ngay tại lúc tĩnh lặng như tờ này, Tiểu Tứ Tử
đột nhiên lại kêu lên một tiếng: “Bánh bao!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cả kinh, hắc
ảnh vừa mới vào đến cửa kia cũng giật mình, nghiêng người một cái, bọc y phục
rơi xuống đất, một tiêng “đinh đang” vang lên, từ trong bọc hành lý của hắn có
rơi ra một số đồ, dưới ánh trăng còn hiện lên huyết quang.