Long Đồ Án Tuyển Tập (Vụ án thứ I) - Chương 15
15. [Không coi
ai ra gì]
Bạch Ngọc Đường nói
đến chuyện Thiên Tôn có một thanh đao tương tự, hình như
trong đó còn có một đoạn
chuyện cũ nữa.
“Trong đao khố của
sư phụ ta có rất nhiều đao.” Bạch Ngọc Đường nói: “Hàng ngày hắn đều rất lười,
lúc rảnh rỗi ta thường đi giúp hắn dọn dẹp một chút.”
Mọi người đều dùng ánh mắt rất nghi ngờ mà nhìn Bạch Ngọc Đường - Quý công tử ngài mà đi dọn
dẹp phòng sao?
Bạch Ngọc Đường
cũng cảm thấy rất vô tội: “Có vấn đề gì à?”
Mọi người cùng nhau lắc đầu.
Bạch Ngọc Đường nói tiếp: “Lần đó, lúc ta dọn
dẹp đao khố có tìm được một cái hộp vứt rất tuỳ ý trên giá, lúc trước ta cũng
chưa chú ý qua. Chiếc hộp kia phủ đầy một tầng bụi, sư phụ ta đều thường xuyên
lau đao, thế nhưng cái hộp này có lẽ rất lâu rồi chưa có được mở ra, cho nên ta
mới tò mò mở ra xem thử, bên trong chỉ có một thanh loan đao bình thường, được
cất trong vỏ đao.”
“Giống cái này sao?” Triển Chiêu giơ bức họa
thanh đao Công Tôn vẽ ra hỏi.
“Rất giống, vỏ đao cũng gần giống những gì Đàm
Kim miêu tả, bằng da màu đen, trên mặt có khắc hoa văn, hình như là một số chòm
sao hay La Hán gì đó... ta cũng không nhìn kĩ lắm.”
“Đúng vậy!” Đàm Kim gật đầu: “Là tinh tú trong
thần thoại.”
Triển Chiêu nhíu mày: “Sau đó thì sao?”
“Ta rất hiếu kỳ, liền cầm đao lên chuẩn bị rút
ra nhìn xem...” Bạch Ngọc Đường nói xong, hình như còn có chút bất đắc dĩ: “Có
điều sư phụ ta lại chạy vào đúng lúc đó, nhìn thấy ta đang xem thanh đao đó,
liền thuận tay cầm lại, nói một câu rất kỳ quái.”
“Nói cái gì?”
“Hắn nói cái gì mà ‘Ngoan thạch bất điểm hóa’,
không cần xem cũng được.” Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mi.
Triển Chiêu tò mò: “Bình thường Thiên Tôn luôn
nói chuyện kiểu này sao?”
Bạch Ngọc Đường khẽ cười, nói: “Cũng không
hẳn... Lúc nào rảnh dẫn ngươi đi gặp hắn.”
Triển Chiêu lập tức gật đầu.
Triệu Phổ có chút nghi hoặc mà nhìn Âu Dương
Thiếu Chinh - Như vậy cũng được?
Âu Dương lúc này cũng cảm thấy - Thì ra gặp Thần
Tiên sống cũng dễ dàng vậy a?
“Ta cũng muốn gặp.” Bàng Thái sư vui tươi hớn hở
mà tiến lại: “Nghe nói Thiên Tôn chính là võ lâm chí tôn a.”
Bạch Ngọc Đường lại vẻ mặt tiếc nuối mà nhìn
Bàng Cát: “Sư phụ ta không gặp ngoại nhân.”
Mọi người cùng trầm mặc một lát, sau đó xoạt một
cái mà quay sang nhìn Triển Chiêu - Đây thì không phải ngoại nhân sao? Chẳng lẽ
tính là nội nhân?
Bao Chửng ho khan một tiếng, hắn cần cố gắng duy
trì bình tĩnh chuyên tâm bàn chuyện vụ án, không được nói chuyện cười đùa, vì
vậy giơ tay cản lại mọi người: “Thiếu hiệp, tiếp tục đi.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Sau đó hắn lại bỏ
thanh đao đó lên giá, lúc đó ta cũng không quá để ý. Một thời gian sau đó, ta
trở về Hãm Không Đảo một chuyến, sư phụ lại cho bồ câu đưa thư đến nói hắn muốn
ăn cua, ta liền đưa đến cho hắn. Ta nhớ rõ hôm đó trời mưa rất lớn, lúc vào cửa
ta lại thấy sư phụ ngồi phát ngốc cạnh bàn, một tay chống cằm, trên bàn là một
cái hộp rỗng không.”
Mọi người nhìn nhau.
Triệu Phổ liền hỏi: “Là cái hộp đựng thanh đao
kia sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường gật gật đầu: “Ta hỏi
hắn: ‘Đao đâu rồi?’” Hắn nói: ‘Bị người ta trộm mất rồi.’”
***
Triển Chiêu cả kinh: “Có người có thể trộm đồ
trên tay Thiên Tôn sao?”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhún vai một cái: “Ta
cũng hỏi hắn như vậy, thì ra đối phương đã sử dụng một biện pháp rất đê tiện.”
“Thủ pháp gì?” Mọi người đều buồn bực.
“Có người gửi cho sư phụ ta một phong thư nói là
ta muốn thành thân...” Bạch Ngọc Đường nói xong cũng phải đỡ trán: “Hắn tin.”
Triển Chiêu há to
miệng: “Sau đó thì sao...”
“Trên thư viết cô nương kia là người Thường Châu phủ, sư phụ ta liền chạy đến
Thường Châu.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Tới rồi mới biết mình bị lừa, lúc
trở lại sơn cốc thì phát hiện bị trộm.”
***
Khoé miệng mọi người cũng co giật - Như vậy cũng
được a? Chẳng lẽ Chí tôn vô địch Thiên Tôn Đại nhân là một kẻ thiếu tâm nhãn
sao...
“Điều kỳ quái nhất chính là đối phương không
trộm tiền của cũng không trộm đồ cổ quý giá gì mà chỉ trộm một thanh loan đao
nhìn chẳng đáng tiền chút nào.”
Mọi người đều kinh ngạc - Thanh loan đao này rốt
cuộc là có giá trị gì.
Triển Chiêu buồn bực: “Có nhiều bảo đao khác như
vậy sao không trộm, lại chỉ trộm một thanh loan đao? Vì sao a?”
“Lúc đầu ta cũng cảm thấy có thể là không thể
lấy được những thanh đao khác đi, bởi vì hộp đựng đao đều là ta làm cho sư phụ,
vô cùng kiên cố, không có chìa khóa nhất định không thể mở ra, hơn nữa, mỗi
chiếc hộp đó đều được sư phụ ta dùng nội lực trực tiếp ấn vào trong tủ, không
có được năm thành nội lực của sư phụ ta căn bản không thể nào lấy ra được.”
Triển Chiêu cả kinh, tâm nói - Vậy thực sự trên
đời này cũng không có được mấy người có thể lấy ra đi.
“Có điều chỉ có thanh loan đao kia là chẳng có
cơ quan nào hết, chỉ đơn giản là cất ở đó, cũng không biết có phải do sư phụ ta
không thích hay không nữa.” Bạch Ngọc Đường càng bất đắc dĩ hơn: “Có điều, sau
khi đao bị trộm đi rồi, sư phụ ta cũng buồn rầu mất hai ngày, ngay cả khi được
ăn cua rồi mà tâm trạng cũng không có tốt lên được.”
“Đau lòng sao?” Triển Chiêu cảm thấy cũng đáng
tiếc.
“Không biết.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Ta muốn
dẫn hắn ra ngoài một chút, mua chút đồ gì đó để dỗ cho hắn vui vẻ, hắn lại nói:
‘Thứ này giữ hộ người khác, năm đó không nhận thì tốt rồi, lúc này đánh mất còn
phải mất công tìm lại nữa, thật phiền phức’.”
“Nga...” Mọi người đều gật đầu, cảm thấy điều
này có thể hiểu được, thì ra là không phải đao của Thiên Tôn cho nên đánh mất
rồi lại phải đền cho người khác đi.
“Vậy sau đó có tìm được đao hay không?” Triển Chiêu
tò mò hỏi.
“Sư phụ ta xuống núi tìm một chuyến, lại tay
không trở về, chỉ nói một câu.”
“Nói cái gì?”
“Ngoan thạch bất điểm hóa, tất tự chịu diệt
vong.” Bạch Ngọc Đường nhớ lại một chút, lắc đầu: “Sau đó sư phụ ta cũng không
có nhắc lại chuyện này, ta cũng không còn nhớ rõ nữa.”
“Chuyện đó xảy ra bao lâu rồi?” Triệu Phổ hỏi.
“Không lâu, khoảng một năm trước đi?” Bạch Ngọc
Đường nhớ lại một chút: “Vào mùa thu.”
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu: “Mùa thu cua ăn ngon.”
***
Mọi người đều yên lặng mà nhìn nhau một cái -
Xem ra Triển Đại hiệp đều dùng mỹ thực để phân biệt mùa đi.
“Có ý tứ gì?” Công Tôn lầm bầm: “Thiên Tôn nói
hai lần ‘Ngoan thạch bất điểm hoá’ là nói người hay đao?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu.
“Thiên Tôn có manh mối gì hay không?” Triệu Phổ
hỏi Bạch Ngọc Đường: “Hắn cũng không biết ai trộm đao sao?”
Bạch Ngọc Đường cẩn thận nghĩ nghĩ: “Lại nói...”
“Có quan hệ với Đao Hành Phong hoặc Đao minh
sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Ừ, có một lần Lục Phong đến gặp sư phụ, nói đến
tình hình võ lâm gần đây, có nhắc đến việc Đao Minh phát triển rất nhanh, còn
khen Đao Hành Phong mấy câu. Mặt khác, hắn nói còn nhận được thiệp mời của Đao
Minh, chuẩn bị tham dự cái đại hội gì đó mà Đao Hành Phong tổ chức.” Bạch Ngọc
Đường nói: “Thế nhưng sư phụ ta lại bảo Lục Phong đừng quá thân cận Đao Hành
Phong này, những hoạt động của Đao minh sau này, Phái Thiên Sơn có thể miễn thì
miễn đi, không cần tham dự.”
“Thiên Tôn không thích Đao Hành Phong sao?”
Triển Chiêu hỏi: “Có đánh giá gì về hắn không?”
“Sư phụ ta rất ít khi đánh giá người khác.” Bạch
Ngọc Đường nghĩ nghĩ: “Thế nhưng hắn lại nói qua Đao Hành Phong dã tâm quá lớn
cái gì đó, sau đó cũng không có nhắc tới nữa.”
Mọi người đều gật đầu - Hình như là có chút quan
hệ, có điều cũng không có chứng cứ gì có thể khẳng định được.
***
Lúc này, tiếng gà gáy sáng cũng đã cất lên rồi.
Bàng Cát ngáp một cái, nhìn xem sắc trời: “Trời
cũng sắp sáng rồi, nhanh chóng trở về ngủ một lát đi.”
Mọi người cứ như vậy mà tự mình giải tán.
Triển Chiêu chú ý đến thói quen đi đứng của Bạch
Ngọc Đường cũng không tồi, lúc đi hắn còn khom lưng nhặt lên vò rượu rơi dưới
đất mà đặt ngay ngắn sang một bên.
Triển Chiêu hơi mỉm cười, theo lẽ thường, thói
quen cùng tính cách con người thường được biểu hiện qua những điều nhỏ nhặt
nhất, người ngoài đánh giá hắn lạnh lùng vô cảm, có chút không được công bằng
cho lắm.
Trở lại trong phòng, Triển Chiêu vừa duỗi cái
lưng chuẩn bị nằm xuống, đột nhiên cửa phòng lại mở ra, Bạch Ngọc Đường đứng
ngoài cửa.
Triển Chiêu nhướng mi một cái - Vừa mới khen hắn
có tu dưỡng xong, sao lại cứ thế mà phá cửa phòng người ta mà vào rồi?
Bạch Ngọc Đường đi tới, nhìn chằm chằm Triển
Chiêu.
Triển Chiêu cùng hắn nhìn nhau một lát, cả hai
trầm mặc đại khái khoảng một chung trà nhỏ, cuối cùng Triển Chiêu mở miệng:
“Làm gì?”
Bạch Ngọc Đường đặt đao lên bàn, vẻ mặt tràn đầy
nghi hoặc mà hỏi y: “Ngươi thật sự là...”
“Suỵt!” Triển Chiêu nhanh chóng nhào qua che
miệng hắn lại.
Bạch Ngọc Đường bị y che miệng lại, giương mắt
mà nhìn y, thật lâu sau mới kéo tay Triển Chiêu ra: “Quả nhiên là thật.”
Triển Chiêu sờ sờ cái mũi: “Ngươi hẳn là kín
miệng lắm đi?”
Bạch Ngọc Đường mỉm cười: “Cái này còn phải tùy
từng trường hợp.”
Triển Chiêu cũng cười: “Nhìn dáng vẻ của ngươi
không giống người thích nói xấu sau lưng người khác.”
Bạch Ngọc Đường vẫn mang cái vẻ mặt khó hiểu như
cũ mà nhìn y: “Ta chỉ không hiểu, tại sao lấy thân phận của ngươi mà lại đến
Khai Phong Phủ hỗ trợ?”
“Ai!” Triển Chiêu nhanh chóng xua tay: “Ta giúp
đỡ Bao Đại nhân tra án hoàn toàn là tự nguyện đó, không hề có ý gì khác.”
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu: “Vậy ngươi cần cẩn
thận một chút đi, có điều người giang hồ hiện nay ngoại trừ ta cùng sư phụ ta,
hẳn là không ai có bản lĩnh tra được thân phận của ngươi.”
Triển Chiêu gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy.”
“Ngươi ngủ đi, ta về phòng.” Bạch Ngọc Đường
đứng lên, cầm đao muốn đi.
“Ngươi cảm thấy khả năng Đao Hành Phong trộm đao
của sư phụ ngươi có lớn không?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.
Bạch Ngọc Đường dừng bước lại, quay đầu nhìn
Triển Chiêu.
“Chưởng môn Đoạn Đao Môn hình như dùng đoạn đao,
tuy không phải là loan đao nhưng mà trước khi hắn nhập Đoạn Đao Môn đã từng là
tên trộm.” Triển Chiêu nhắc nhở.
“Tại sao ngươi lại biết?” Bạch Ngọc Đường khó
hiểu.
Triển Chiêu hơi hơi mỉm cười: “Ngươi quên ta là
ai sao? Đương nhiên là có cách thu thập tin tức rồi.”
Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày: “Nếu chưởng môn
Đoạn Đao Môn trộm đao của sư phụ ta, lại có một bạch y nhân khiến họ diệt môn,
Đao Hành Phong có hoài nghi ta cũng là bình thường.”
“Hình như Đao Hành Phong rất muốn tìm ngươi báo
thù, lại không ngờ được Bao Đại nhân đến điều tra rõ ràng án mạng diệt môn của
Đoạn Đao Môn.” Triển Chiêu nói: “Mà người diệt Đoạn Đao Môn có thể khẳng định
chắc chắn không phải là hắn, vậy thì thanh đoạn đao kia, hẳn là cũng đã đánh
mất rồi.”
“Đao Hành Phong không tìm thấy đao hẳn là nghĩ
ta phụng mệnh sư phụ cầm đi.” Bạch Ngọc Đường nghe xong cảm thấy rất hợp lý.
“Nếu có người diệt Đoạn Đao Môn, sau đó giá họa
cho ngươi, như vậy thanh đao kia hẳn là nằm trong tay hắn.” Triển Chiêu có chút
mệt, liền ngồi dựa xuống giường, lại vỗ vỗ bên cạnh một cái, ý bảo Bạch Ngọc
Đường cũng ngồi xuống đây, phân tích tiếp: “Nếu như hai thanh đao đều đã nằm
trong tay hắn rồi, còn dụ ngươi và Đao Hành Phong đến đây làm gì? Chẳng lẽ còn
có thanh đao thứ ba sao?”
Bạch Ngọc Đường ngồi xuống bên cạnh Triển Chiêu,
đưa tay kéo một cái gối mềm đệm ở phía sau đầu mà tựa vào, nói: “Ngoại trừ đao
chẳng lẽ còn có cái gì khác sao?”
“Là cái gì a?”
“Không nghĩ ra được.”
“Nghĩ kĩ đi a.”
“Ừ.”
***
Ngày hôm sau, gần đến trưa rồi Công Tôn liền
tỉnh lại, duỗi lưng, vỗ vỗ cái vai đau nhức, chỉ thấy bên cạnh Tiểu Tứ Tử đã
tỉnh lại từ khi nào rồi, bĩu môi, hai tay chống cằm mà dựa vào người hắn, đang
phát ngốc đây.
“Sao lại để chân không như vậy, cẩn thận đau
bụng.” Công Tôn kéo cái chân bé lại nhìn một chút, phát hiện vết xước ở chân đã
đóng vẩy rồi, sợ bé ngứa ngáy sẽ cào rách cho nên đi xuống giường cầm hòm thuốc
đến, xức thuốc cho bé, xong rồi vừa đi tất cho bé vừa hỏi: “Tỉnh khi nào a?”
“Vừa mới nha.” Tiểu Tứ Tử tiến vào cọ cọ Công
Tôn: “Phụ thân, chúng ta về phòng lúc nào vậy?”
“Lúc trời gần sáng rồi, Triệu Phổ ôm con về.”
Công Tôn rời giường, thay y phục, chải đầu cho bé.
“Cửu Cửu thật khỏe a.” Tiểu Tứ Tử đã được chuẩn
bị cẩn thận rồi, lúc Công Tôn chuẩn bị đi rửa mặt, tiểu gia hỏa này lại cứ bám
dính lấy chân hắn nói chuyện.
Công Tôn liếc bé một cái: “Phụ thân cũng khỏe
a!”
Tiểu Tứ Tử le lưỡi, ý là - Khỏe mới
là lạ!
“Phụ thân, hôm qua
mọi người có tra ra hung thủ không a?”
“Không có.” Công Tôn thay y phục, dắt tay Tiểu
Tứ Tử xuất môn đi tìm chút đồ ăn.
Vừa mới tới trong đại viện đã gặp ngay Triệu Phổ
vừa đi vừa ngáp lại vừa xoa cổ, còn có cả Âu Dương Thiếu Chinh đang duỗi cái eo
ở đằng sau nữa.
“Tiên sinh dậy rồi?” Âu Dương Thiếu Chinh chào
Công Tôn.
Công Tôn gật đầu, Tiểu Tứ Tử chạy qua ôm lấy cái
chân Triệu Phổ: “Cửu Cửu, chào buổi sáng!”
Triệu Phổ nhẹ nhàng đưa tay nhấc bé lên, tung
lên không trung một cái sau đó liền tiếp được: “Chào buổi sáng Tiểu Tứ Tử.”
Tiểu Tứ Tử cười đến độ hai lê qua bên má đều
hiện cả ra, hỏi Triệu Phổ: “Đi ăn cơm không?”
“Đi!” Triệu Phổ gật đầu.
Công Tôn ở bên cạnh híp mắt nhìn, tại sao Tiểu
Tứ Tử lại có thể thân thiết với Triệu Phổ như vậy, người làm phụ thân như hắn
ghen tị nha!
“Vương gia.”
Mọi người còn đang nói chuyện, Công Tôn lại thấy
một Hắc y nhân hắn chưa từng thấy qua nhảy từ trên mái nhà xuống, đến trước mặt
Triệu Phổ hành lễ.
Công Tôn nhận ra bộ y phục kia, hình như trang
phục của nhóm Ảnh vệ đều đồng nhất một kiểu, chỉ khác nhau ở màu sắc, xem ra
người này chính là Hắc Ảnh đi.
“Tiểu Hắc!”
Quả nhiên, Tử Ảnh vừa buộc tóc vừa chạy ra ở
phía sau cao hứng mà chào một tiếng: “Tới rất nhanh a!”
Hắc Ảnh cầm một phong thư đưa cho Triệu Phổ:
“Dựa theo biện pháp Vương gia nói, dược giải rượu cùng dấm đã có tác dụng, hiện
tại tất cả đều bình thường, đây là thư của Phó tướng.” Nói xong cũng nhướng mi
với Tử Ảnh cùng Giả Ảnh một cái, coi như chào hỏi, hình như rất quen thuộc, mặt
khác hắn cũng có vẻ rất tò mò với Tiểu Tứ Tử trắng trẻo mũm mĩm trong lòng
Triệu Phổ.
Triệu Phổ mở thư ra xem, vừa xem xong cũng đã
thấy trên mặt hắn hiện ra nét tươi cười hớn hở, đem thư đưa cho Âu Dương xem,
sau đó quay đầu lại nói tiếng cảm tạ với Công Tôn: “Đa tạ tiên sinh đã đưa ra
biện pháp hay, biên quan cũng không lo nguy cấp nữa rồi.”
Công Tôn ngẩn người, hắn cũng có chút giật mình,
sao Triệu Phổ lại có thể nói tiếng cảm tạ nghiêm túc như vậy chứ. Gãi gãi đầu,
đưa tay đón lấy Tiểu Tứ Tử, nói: “Các ngươi từ từ nói chuyện, chúng ta đi ăn
cơm.”
Triệu Phổ thấy Công Tôn có vẻ ngượng ngùng, liền
cười hớn hở, thư sinh này cũng có chút thú vị, thích mềm không thích cứng sao?
Tử Ảnh chạy qua vỗ vai Hắc Ảnh một cái: “Khi nào
ngươi về a? Không vội thì cùng nhau ở lại đi, nơi này rất náo nhiệt.”
Hắc Ảnh vui vẻ gật đầu, dù sao cũng không cần
vội về.
“Đi, cùng đi ăn cơm.” Tâm tình Triệu Phổ rất
tốt, vẫy tay một cái, chuẩn bị đi tẩy trần cho Hắc Ảnh luôn, không cần hỏi cũng
biết, hẳn là hắn cả đêm không ngủ chạy thẳng đến đây rồi.
Chỉ là, khi mọi người vừa mới đến cửa viện, lại
thấy Công Tôn vừa mới chạy ra ngoài đã vội vã chạy trở về.
“Làm sao vậy?” Triệu Phổ thấy hắn chạy rất gấp,
có chút khó hiểu hỏi.
“Đánh nhau nga!” Tiểu Tứ Tử nói một câu.
“Ai đánh nhau với ai?” Âu Dương Thiếu Chinh tò
mò.
“Có phải Bạch Ngọc Đường cùng tới với một người
mặc y phục tím, là đồng môn của hắn không?”
Triệu Phổ nhướng mi một cái: “Đúng vậy, Nghiêu
Tử Lăng a.”
“Trên đường có rất nhiều người vây xem, ta có
hỏi một chút, nghe nói là hắn đánh nhau với người của Đao Minh, nháo rất lớn.”
“Bạch Ngọc Đường đâu?” Triệu Phổ nhìn khắp nơi
tìm kiếm.
“Triển Chiêu cũng không thấy đâu, có thể là chưa
ngủ dậy không?” Âu Dương Thiếu Chinh nhỏ giọng tám với Triệu Phổ: “Tối hôm qua
Bạch Ngọc Đường cũng không có trở về phòng, có vẻ như sau khi vào phòng Triển
Chiêu rồi thì không có đi ra.”
Triệu Phổ cau mày nhìn hắn: “Ngươi cả ngày cứ
suy nghĩ linh tinh cái gì vậy, toàn ý nghĩ xấu xa.”
Âu Dương nhướng mi: “Nha phi! Gia đây là tận mắt
nhìn thấy.”
“Đao Minh người đông thế mạnh, có vẻ như Nghiêu
Tử Lăng tương đối bất lợi.” Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đi ra phía hậu viện tìm Bạch
Ngọc Đường báo tin, mọi người cảm thấy nhất định có náo nhiệt để xem, vì vậy
cũng chạy theo.
Chạy đến cửa phòng Triển Chiêu ở hậu viện, thấy
cửa phòng căn bản đều không có đóng, chỉ khép hờ mà thôi.
Vốn dĩ, tối hôm qua Bạch Ngọc Đường chỉ tính
ngồi một lát rồi đi, cho nên cũng không có chốt cửa, hơn nữa thường ngày Triển
Chiêu cũng không có thói quen chốt cửa.
Công Tôn đẩy cửa ra, mọi người vừa mới đi vào...
chỉ thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quả nhiên còn chưa có tỉnh.
Cũng không biết hai người bọn họ hôm qua làm cái
gì, có vẻ như lúc đang nói chuyện thì ngủ quên mất, y phục cũng chưa thay, chăn
cũng không đắp, hai người đầu gối song song mà nằm ngủ trên giường.
Dáng ngủ của Bạch Ngọc Đường vô cùng ưu nhã, tư
thế ngủ của Triển Chiêu thì thương đối phức tạp, xem ra tướng ngủ không có tốt
lắm.
Nhiều người cùng đến cửa như vậy, hai người này
nội lực cao cường, nhĩ lực lại tốt đương nhiên là tỉnh dậy.
Triển Chiêu ngồi dậy xoa xoa cổ, cảm thấy bả vai
thật đau.
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy cánh tay có chút
tê, ngồi dậy xoa đầu.
Triển Chiêu ngẩng đầu lên, khó hiểu mà nhìn mọi
người ở cửa: “Các ngươi đều dậy cả rồi a?”
Mọi người cũng không biết nên trả lời thế nào,
chỉ cảm thấy trong phòng tràn ngập một bầu không khí ôn nhuận, ấm áp mà mờ
ám... Người ta là quân tử vô tư, chẳng qua là huynh đệ ngủ một giấc mà thôi, vì
sao bọn họ vẫn cứ cảm thấy ái muội a?
Bạch Ngọc Đường đứng lên, hỏi Triển Chiêu: “Có
khăn rửa mặt không, cho ta một cái.”
“Bên kia.” Triển Chiêu chỉ cái giá treo khăn lau
mặt.
Bạch Ngọc Đường đi qua lấy, lại đi ra ngoài, đến
bên giếng múc nước rửa mặt.
Triển Chiêu hình như có chút mỏi cổ, vừa xoa cổ
vừa đi ra, đến bên cạnh giếng dùng cái cốc mà Bạch Ngọc Đường vừa mới múc nước
súc miệng xong, cũng múc nước súc miệng, vừa nói: “Rượu hôm qua là rượu gì a.
Hậu kính lại mạnh như vậy?”
Bạch Ngọc Đường múc nước lạnh rửa mặt, nháy mắt
cái cũng tỉnh táo lại không ít.
Triển Chiêu cầm khăn nhúng vào nước chuẩn bị rửa
mặt, lại quay sang hỏi bọn Triệu Phổ đang đứng ngơ ngác ngoài cửa: “Các ngươi
chuẩn bị đi ăn cơm sao? Đúng lúc ta cũng đói bụng, cùng nhau đi a.”
“Ách...” Mọi người há miệng thở dốc.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một
cái - Làm sao vậy? Hay là vẫn chưa tỉnh rượu? Tại sao tất cả đều phát ngốc như
vậy.
Chính lúc mọi người vẫn còn đang suy nghĩ vẩn
vơ, Tiểu Tứ Tử đột nhiên nói một câu: “Bạch Bạch, bằng hữu kia của thúc đang
đánh nhau với người xấu.”
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, quay đầu lại.
Công Tôn giờ mới nhớ tới: “Ở bên ngoài, Nghiêu
Tử Lăng đang đấu cùng Đao Hành Phong.”
Bạch Ngọc Đường dùng khăn lau mặt, hắn cũng
không có nóng vội, trở về phòng cầm đao rồi mới đi ra ngoài.
Triển Chiêu nhanh chóng lau khô mặt rồi cũng cầm
Cự Khuyết chạy ra.
Thấy mọi người vẫn còn thất thần, liền ngoắc
ngón tay: “Đi a, đi xem náo nhiệt đi!”
Nói xong liền chạy theo Bạch Ngọc Đường cùng
nhau đi.
Công Tôn xoa cằm: “Tại sao ta lại cảm thấy có
chút ngượng ngùng.”
“Ta cũng cảm thấy.” Triệu Phổ gật đầu.
Giả Ảnh cùng Hắc Ảnh cũng gật đầu, chỉ có Tử Ảnh
cùng Tiểu Tứ Tử là khó hiểu mà nghiêng cái đầu hỏi mọi người: “Ngượng ngùng cái
gì nha?”