Long Đồ Án Tuyển Tập (Vụ án thứ I) - Chương 12
12. [Đàm Kim]
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường và Âu Dương
phải đi thật xa mới đến được nhà thợ rèn cuối cùng.
Âu Dương nhìn vào bản đồ Trấn Đao Phủ, lại nhìn
địa hình xung quanh xong liền xác định đúng rồi, có điều, nếu như ở nơi này mà
làm thợ rèn thì đúng là khiến hắn có chút hoang mang, trước mặt là một rừng
trúc thật lớn, xa xa lại có thể nhìn thấy một khu nhà cũ vô cùng đổ nát.
“Quả nhiên mỗi người đều có sở thích riêng a, mở
lò rèn xa như vậy có thể làm ăn được sao?” Âu Dương cau mày: “Nhìn giống như
nơi ẩn cư thì hơn.”
“Đi xem đi.” Triển Chiêu đi qua rừng trúc, tìm
được một cái thông đạo chỉ vừa một người đi, hướng thẳng vào phía trong mà tìm.
Đi qua đến nửa cái rừng trúc mới có thể tìm được
ngôi nhà tranh nhỏ kia.
Ngôi nhà tranh này có hai gian, một gian làm nhà
ở, có lẽ chủ nhân ngụ ở đó, còn một gian được lợp bằng, bốn bên dùng vải bố vây
quanh, bên trong mơ hồ còn có ngọn đèn hắt ra, có thể nghe được cả tiếng rèn
sắt “đinh đinh đang đang” thoát ra nữa.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái - ít nhất
cũng chắc được tám chín phần là lò rèn rồi.
Cứ thế mà vén mành lên có vẻ không ổn lắm vì vậy
Triển Chiêu liền lễ phép mà gọi một tiếng: “Có ai ở đây không? Đã quấy rầy
rồi.”
Chỉ là Triển Chiêu hỏi đến hai lần nhưng vẫn
không có ai trả lời, tiếng rèn sắt kia cũng không hề đứt đoạn.
Mọi người đều cảm thấy có chút kỳ quái, hay là
thợ rèn kia lại là người điếc?
Không còn biện pháp nào khác là đành phải xông
vào, khinh công của Triển Chiêu rất tốt cho nên lướt quanh mành che tìm hết một
vòng cũng không tìm được cửa vào ở đâu.
Âu Dương nhìn thấy trên mặt đất bên cạnh có một
cái thùng sắt, có có mấy cái búa cho nên liền cầm lấy rồi gõ loảng xoảng: “Có
người ở nhà không?”
***
Đừng nói chứ, tiếng động lớn như vậy vừa mới
vang lên, tiếng “đinh đinh đang đang” trong kia cũng ngừng lại.
Một lúc lâu sau, hắc bố vây quanh cũng được kéo
ra, có một người đi ra ngoài.
Người này ăn vận một bộ miên phục thật dài, trên
mặt có đội một chiếc mặt nạ sắt đặc chế, được dùng dây buộc ở sau đầu, trên mặt
nạ có khoét hai cái lỗ thủng, sau lỗ thủng lại lộ ra hai tròng mắt đang nhìn
chằm chằm mọi người.
Trong cảnh tối lửa tắt đèn, nhìn cái cách ăn mặc
thế này cũng khiến cho ba vị cao thủ nhịn không được mà co giật khóe miệng -
Thật là một thợ rèn có cá tính nha!
“Ách...” Triển Chiêu vừa muốn định hỏi hắn một
câu, đã thấy thợ rèn kia tháo mặt nạ xuống, cởi áo bông để lộ ra một kiện bố
sam mặc bên trong, xem chừng bố sam cũng đã bị mồ hôi ướt sũng rồi.
Thời tiết lúc này thì không lạnh lắm, nhưng cũng
không có mát mẻ gì, tại sao lại phải mặc nhiều như vậy chứ?
Mặt người nọ đen thui lui cho nên hắn liền đến
bên cạnh giếng nước rửa mặt một cái, lại hỏi: “Các ngươi tìm ai?”
“Ách, chúng ta tìm thợ rèn...” Âu Dương Thiếu
Chinh vừa trả lời vừa quan sát hắn một chút.
Người này tuổi cũng không còn trẻ, chắc khoảng
độ bốn năm mươi tuổi, thế nhưng trông cũng rất tráng kiện, thân hình rắn chắc,
xem ra đã là thợ rèn lâu năm, có điều… Âu Dương nhìn thế nào cũng không hiểu
tại sao thấy hắn cứ quen quen?
Người nọ rửa sạch mặt rồi, vào nhà lấy một cái
bát to ra, hình như bên trong có nước trà, hắn vừa uống vừa đánh giá mọi người
một lượt, cuối cùng tầm mắt lại dừng trên người Âu Dương Thiếu Chinh, mở miệng
nói: “Đã lớn đến thế này rồi, ai, xem ra là ta đã thực sự già rồi.”
***
Mọi người trầm mặc một lát, sau đó Triển Chiêu
cùng Bạch Ngọc Đường đồng loạt xoay mặt nhìn Âu Dương Thiếu Chinh - Biết à?
Âu Dương nhìn hắn thật lâu, sau đó cũng nhớ đến
một người, kinh ngạc mà há to miệng: “Ngươi là Đàm Kim?!”
***
Âu Dương vừa mới dứt lời, lúc này lại đến lượt
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường giật mình.
“Đàm Kim?” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.
Người nọ cười cười, vui vẻ mà mời ba người vào
nhà ngồi nói chuyện, còn rót trà cho họ, nhìn cũng rất hòa khí.
Sau đó hắn cũng ngồi xuống, hỏi: “Các ngươi tìm
ta có chuyện gì?”
Mọi người lại liếc mắt nhìn nhau một cái, giống
như hỏi - Ai nói trước?
Âu Dương hỏi: “Vương gia đã đến đây, muối hỏi
ngươi chút chuyện xem ngươi có biết chút gì về quặng sắt kỳ quái hay không?”
Âu Dương vừa mới nói xong câu này, hai đầu lông
mày Đàm Kim cũng nhíu lại, hắn không lên tiếng nhưng nhìn lại sắc mặt cũng có
chút biến hoá. Hắn lại uống thêm một ngụm trà, hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc
Đường: “Còn hai ngươi thì sao? Tìm ta có chuyện gì?”
Triển Chiêu nghĩ nghĩ: “Ta tới cùng Bao Đại
nhân, có điều người muốn tìm ngươi là hắn…” Nói xong liền chỉ Bạch Ngọc Đường.
“Bao Đại nhân a…” Đàm Kim cười cười: “Thật đúng
là hoài niệm.” Nói xong lại nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ta nghĩ ta không biết
ngươi.”
“Ta đến tìm thi thể của Dương Thái Sinh.” Bạch
Ngọc Đường hỏi: “Ngươi có manh mối gì không? Dù sao cũng coi như là bị ngươi
hại chết.”
Đàm Kim lại nhíu mày sâu thêm mấy phần, vừa định
há miệng nói gì đó lại vừa có chút do dự, có điều cuối cùng vẫn ngậm miệng lại,
thở dài.
“Dương Thái Sinh không phải do ta hại chết, thực
sự mà nói, hắn chết thế nào ta cũng không biết.” Đàm Kim nói: “Sau khi hắn đâm
ta bị thương rồi liền bỏ đi, có điều ta cũng phải cảm tạ hắn, nếu như không có
hắn, ta đã sớm chết rồi.”
Mọi người đều nhíu mày, hình như cũng không hiểu
được.
“Năm đó Dương Thái Sinh ám sát ngươi, lại còn
trợ giúp cho ngoại tộc trốn thoát, đây là những gì mà bản án năm đó ghi chép
lại, tại sao ngươi lại nói không có chuyện này a?” Triển Chiêu vừa hỏi vừa nhìn
Bạch Ngọc Đường - Vậy người bị khắc chữ trên mặt kia là ai?
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, hắn cũng có chút
khó hiểu.
“Chuyện năm đó nói ra rất dài.” Đàm Kim lại có
chút khó hiểu mà nhìn Âu Dương Thiếu Chinh: “Vừa rồi ngươi nói quặng sắt gì?”
Âu Dương nghĩ nghĩ, hỏi hắn: “Hai năm trước,
Trấn Đao Phủ này có phải đã từng xuất hiện một mỏ quặng được đem sử dụng, sau
đó lại xảy ra chuyện…”
“Quặng đó không thể dùng được.” Đàm Kim không
đợi Âu Dương nói xong đã cắt ngang: “Tại sao lại vội vã dùng loại quặng này?
Hiện nay cũng đâu có chiến sự...”
“Không phải, ta là chỉ muốn hỏi thăm, chuyện năm
đó có phải là ngươi giúp đỡ giải quyết hay không?” Âu Dương hỏi.
Đàm Kim trầm mặc một lát, gật gật đầu, sau đó
lại lập tức nhìn Âu Dương: “Cửu vương gia chạy từ xa như vậy đến Trấn Đao Phủ,
liệu có phải là trong quân xảy ra chuyện gì hay không?”
Âu Dương cười gượng một tiếng: “Đàm Đại nhân vẫn
thông minh như vậy.”
Đàm Kim xua tay nói: “Ta từ lâu đã không còn là
Đàm Đại nhân nữa rồi, có điều lại nói tới, chuyện về quặng sắt này cũng có chút
quan hệ đến vụ án của Dương Thái Sinh.”
Mọi người nghe xong càng cảm thấy khó hiểu, hai
sự kiện cách nhau xa vậy, có liên hệ gì?
“Đi thôi.” Đàm Kim đứng lên: “Ta cũng nhiều năm
rồi chưa gặp Bao Đại nhân cùng Vương gia, đến gặp họ một chút, sau đó ta sẽ đem
mọi chuyện nói rõ ràng, có lẽ cũng có thể giúp đỡ đôi chút.”
“Nga, vậy thì quá tốt.” Âu Dương đứng dậy, Đàm
Kim tắt đèn ra ngoài, chính lúc hắn cùng bọn Triển Chiêu vừa định xuất môn,
Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên đưa tay đẩy hắn một cái, Triển Chiêu đưa tay dùng
Cự Khuyết chặn phía trước… Keng keng hai tiếng vang lên, hai chiếc phi tiêu màu
lam liền rơi xuống mặt đất.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng nhíu
mày - Chính là loại ám khí dùng để tấn công Triệu Phổ lúc trước, xem ra… xung
quanh có đám hắc y nhân mai phục trước đó rồi.
Âu Dương sờ sờ cái mũi, bĩu môi với Bạch Ngọc
Đường một cái, hình như là đang nói với hai người bọn họ - Trong rừng có người.
Bạch Ngọc Đường nhìn thần sắc hắn, liền nâng tay
bắn ra hai viên Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch, sau đó chợt nghe thấy hai tiếng rên
nhẹ, hai Hắc y nhân té từ trên ngọn trúc xuống.
Âu Dương lại nhìn sang nơi khác, Bạch Ngọc Đường
định móc tiếp Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch phóng ra, lại chợt thấy Triển Chiêu túm
lấy ống áo mình.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn hắn.
Triển Chiêu có vẻ rất không tán thành mà lắc
đầu, sau đó còn thuận tay móc ra một bọc gì đó đưa cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường vừa mở ra nhìn thì thấy đó là
một bọc đậu phộng, là cái loại vẫn còn dính đường xung quanh, hắn có chút khó
hiểu mà nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu cầm một viên nhét vào miệng mình,
vừa vung tay lên, ý là - Một lưới bắt hết!
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, cầm lên một nắm
mà vung ra một vòng xung quanh... Sau khi ném xong rồi, liền thấy xung quanh
ngã xuống ít nhất mười mấy người.
“Rất vô dụng a.” Âu Dương khoanh tay mà lắc đầu:
“Chỉ có chút công phu đó mà còn có mặt mũi đi đánh lén sao.”
Lúc này, ở sâu trong rừng trúc hình như có động
tĩnh gì đó, thế nhưng biến mất rất nhanh, xem ra là đã có người âm thầm theo
dõi, nhưng đã đào tẩu rồi.
“Việc này không nên chậm trễ, nhanh chóng trở về
thôi.” Âu Dương túm Đàm Kim một cái: “May mà chúng ta tới sớm một bước, nếu
không ngươi có thể sẽ gặp phiền toái rồi!”
Đàm Kim lại hơi cau mày: “Ta ở đây lâu như vậy
rồi, mọi người đều vẫn không biết ta là ai, cũng không có ai đến gây phiền
toái, tại sao lại như vậy…”
Động tác Triển Chiêu rất mau lẹ, điểm huyệt cả
đám hắc y nhân nằm dưới đất.
Lại nói đến thủ pháp điểm huyệt của Triển Chiêu,
thật chẳng khác nào khinh công của hắn cả, đều là tuyệt chiêu, hắn không chỉ có
thể tự dời huyệt của mình, mà còn có thể khóa huyệt đối phương, nếu như không
đạt được nội lực đến đẳng cấp cao thủ mà một khi bị hắn điểm huyệt thì cũng chỉ
có thể ngoan ngoãn ngồi chờ hắn giải huyệt, nếu không, cũng không ai có thể
giải được.
Mọi người cũng không trì hoãn thêm nữa, nhanh
chóng trở về nha môn.
Nghe nói đã tìm được Đàm Kim rồi, Bao Chửng cùng
Bàng Cát cũng cảm thấy bất ngờ, vừa đi ra nhìn, đây chẳng phải là Đàm Kim năm
đó hay sao.
Bao Đại nhân cũng tương đối thân quen với Đàm
Kim, hắn vốn dĩ vô cùng coi trọng thanh niên này, cảm thấy sau này hắn sẽ tiền
đồ vô lượng. Thế nhưng sau đó lại cảm thấy vô cùng đáng tiếc khi hắn phạm phải
sai lầm hồ đồ như vậy, thế nhưng hôm nay, vừa mới nhìn thấy Đàm Kim, tuy rằng
tuổi hắn cũng lớn rồi, có điều tinh thần hình như cũng không tệ lắm.
“Thái sư cũng ở đây?” Đàm Kim cảm thấy rất giật
mình, cũng rất lẽ phép mà hành lễ với Bao Chửng và Bàng Thái sư, nhìn thấy
Triệu Phổ lại càng hành đại lễ.
Triệu Phổ đi từ phía sau ra, tiến lên đỡ hắn...
Nhớ lại năm đó hắn còn là một thanh niên trẻ tuổi, mà giờ đây tóc đã lấm tấm
hoa râm rồi, Triệu Phổ sờ cằm, tính tuổi hẳn là hắn khoảng hơn bốn mươi mà
thôi, sao lại tang thương như thế? Vừa nghe hắn làm thợ rèn, cũng cảm thấy có
chút tiếc hận.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường là hai người
ngoài cuộc, cũng không can thiệp nhiều lắm, có điều bọn họ nhìn thế nào cũng
không thể liên tưởng được Đàm Kim lại là một tên trộm đao.
Chuyện hàn huyên là khó tránh khỏi, Triển Chiêu
cũng nhân cơ hội này bảo Trương Long Triệu Hổ đến rừng trúc đem đám Hắc y nhân
kia giải về, lúc này bọn họ vẫn còn sống đó, chưa kịp tự sát đâu, cũng không
thể nào nói được, cứ mang về rồi thẩm vấn sau.
Giải quyết xong rồi, Triển Chiêu liền đi qua hỏi
Triệu Phổ: “Thế nào? Công Tôn có tha thứ cho ngươi không?”
Khóe miệng Triệu Phổ co rút kịch liệt: “Đừng nói
nữa!”
“Hắn không tha thứ
cho ngươi a?” Triển Chiêu kinh ngạc: “Không thể nào đâu,
Tiểu Tứ Tử giúp ngươi cầu tình cũng không được?”
Triệu Phổ nhìn trời, lúc này chỉ thấy Công Tôn
cũng ôm Tiểu Tứ Tử đi từ hậu viện ra, trong tay Tiểu Tứ Tử còn cầm mấy miếng
điểm tâm, hình như là bé ngủ rồi cảm thấy đói bụng nên dậy ăn khuya.
Triển Chiêu thấy Công Tôn cười tươi rói, hình
như tâm tình cũng không tồi, liền hỏi Triệu Phổ: “Hay là ta giúp ngươi nói a?”
Triệu Phổ nở nụ cười, Triển Chiêu người này quả
nhiên là bằng hữu chí cốt, không sợ phiền toái lại không ngại đắc tội người ta
mà giúp người khác giải thích hiểm lầm, có thể khẳng định hiện nay rất ít người
có thể làm được như vậy.
Có điều a...
Triệu Phổ lắc lắc đầu, nói với Triển Chiêu: “Ta
nghĩ căn bản là vô phương cứu lại rồi, thôi cứ để vậy đi.”
Triển Chiêu sửng sốt, Bạch Ngọc Đường ở phía sau
nghe được, liền hỏi: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
Thấy Công Tôn đã đến trước cửa rồi, Triệu Phổ
nháy mắt với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng nói: “Để ta làm thí
nghiệm cho các ngươi xem.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một
cái - Làm thí nghiệm gì?
Chỉ thấy Triệu Phổ đến sờ đầu Tiểu Tứ Tử đang ở
trong ngực Công Tôn, nói: “Tiểu Tứ Tử, ăn khuya sao?”
“Vâng.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu.
Ngay sau đó Triệu Phổ lại hỏi: “Tại sao không
chia cho phụ thân cháu một chút a, cháu xem hắn gầy...”
Cái chữ “gầy” kia Triệu Phổ còn chưa nói xong đã
nghe Công Tôn đột nhiên phản pháo lại cả một chuỗi: “Ai gầy đến độ nặng không
bằng một hạt gạo tay trói gà không chặt chân không to bằng tay ăn vào chỉ tổ
lãng phí lương thực...”
Công Tôn còn chưa có nói hết, Tiểu Tứ Tử đã
nhanh chóng đưa tay che miệng hắn lại, mà bé che như vậy còn rất thuận tay nữa,
hiển nhiên đây cũng không phải lần đầu.
Công Tôn chớp chớp mắt mấy cái, trừng mắt nhìn
Triệu Phổ một cái rồi ôm Tiểu Tứ Tử đi sang một hướng khác, châm trà nhuận
giọng.
Triệu Phổ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triển
Chiêu, Bạch Ngọc Đường cộng thêm Âu Dương Thiếu Chinh đều có biểu tình rất
thống nhất - Mắt miệng đều trợn thành hình chữ O.
Triệu Phổ liền lắc đầu mà đi, Tử Ảnh nhanh chóng
góp tới nhắc nhở mấy người: “Cái gì “gầy, lang băm, thư sinh vô dụng...” cấm
ngữ, cấm ngữ biết không, nói ra là hậu quả khôn lường đó!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu,
khóe miệng Âu Dương đều co giật: “Đây chính là thần y bất tự y như người ta vẫn
nói sao? Chẳng lẽ Công Tôn ghi hận đến giờ đều không phải là vì binh sĩ bị cưa
cụt chân kia mà là vì Vương gia nói bậy nói bạ về hắn sao?”
Tử Ảnh cùng Giả Ảnh cộng với Tiểu Tứ Tử chạy đến
tìm Triển Chiêu chơi cũng đều gật đầu: “Chính là như vậy.”
“Đúng rồi Bạch huynh.” Lúc này đột nhiên Công
Tôn uống trà xong lại nghĩ đến cái gì đó, liền đi đến.
Mọi ngươi nhanh chóng im bặt, cùng nhau cười híp
mắt mà hành lễ với hắn: “Công Tôn tiên sinh.”
Công Tôn cũng cười híp mắt mà xua tay với mọi
người, nói: “Vừa rồi các ngươi đưa cho ta có hộp đựng đầu người kia...”
Triển Chiêu giơ tay: “Là ta đưa cho ngươi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nói: “Ta nhờ Công Tôn tiên sinh
nghiệm qua một chút.”
Bạch Ngọc Đường cũng có chút tò mò, đã thành
xương khô rồi còn nghiệm thế nào nữa?
“Cái người chết kia, lúc chết khoảng độ trên
dưới hai mươi tuổi, vẫn còn rất trẻ, lại bị chết bệnh.” Công Tôn nói xong Bạch
Ngọc Đường liền nhíu mày lại: “Tiên sinh, ngươi xác định nghiệm đúng chứ?”
Mắt Công Tôn hơi nhíu lại: “Ngươi hoài nghi y
thuật của ta?”
“Không không…” cả Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc
Đường đều lắc đầu.
Vẻ mặt Công Tôn hòa hoãn đôi chút, móc từ trong
tay áo ra một cuộn giấy, trên đó có vẽ hình khuôn mặt một người: “Này, đây
chính là diện mạo người đó, ta nghe Triển huynh nói một chút về vị Dương Thái
Sinh kia, cảm thấy hình như không cùng một người… Có phải ngươi bị người ta lừa
không?”
Bạch Ngọc Đường nhận bản vẽ kia, nhìn nhìn một
chút lại có chút khó hiểu mà hỏi Công Tôn: “Chỉ nhìn xương cốt cũng có thể họa
được mặt sao?”
“Có thể a!” Công Tôn gật đầu: “Diện mạo người ta
là do xương cốt quy định a, có một bộ xương hoàn chỉnh đương nhiên là có thể
họa ra hình dạng hoàn chỉnh, không dám nói là giống nhau như đúc, có điều cũng
đúng đến tám chín phần mười, nhiều nhất chỉ khác nhau ở béo gầy mà thôi.”
Bạch Ngọc Đường xem xong, lắc lắc đầu: “Đừng nói
tới béo gầy vội, cho dù hắn có mười mấy tuổi hay là hai mươi mấy tuổi thì cũng
không phải là Dương Thái Sinh.”
Triển Chiêu nhìn Đàm Kim đang nói chuyện với Bao
Đại nhân và Bàng Thái sư ở bên kia một chút, liền tiến lại gần hỏi Bạch Ngọc
Đường: “Đàm Kim nói năm đó Dương Thái Sinh không hề bị sung quân biên quan,
cũng không biết hắn có chết hay không, có thể là sự thật không?”
“Vậy thì tại sao trước lúc chết, thê tử của
Dương Thái Sinh đến nói những lời đó với sư phụ ta, còn mang theo cả đầu người
đến nữa?”
Triển Chiêu nhún vai một cái, cái này y cũng đâu
có biết.
Lúc này, mọi người lại thấy Bao Chửng vẫy vẫy
bọn họ lại, ý kia như bảo, hình như Đàm Kim chuẩn bị nói rồi, vì thế mọi người
đều tụ tập lại kiên nhẫn lắng nghe.
“Kỳ thật năm đó chuyện ta đi trộm đao có thể nói
là bị quỷ mê hoặc, cũng có thể nói là thân bất do kỷ.”
“Thân bất do kỷ
sao?” Bao Chửng nhíu mày: “Chẳng lẽ có người bức bách
ngươi?”
Đàm Kim hơi lắc đầu một cái: “Cũng không phải là
có người bức bách ta, là có thứ đồ bức bách ta!”
“Đồ…” Mọi người đều nhìn nhau: “Đồ gì vậy?”