Long Đồ Án Tuyển Tập (Vụ án thứ I) - Chương 05

5. [Đùa Giỡn Và Bị Đùa Giỡn]

Trước cửa nha môn Trấn Đao Phủ đã vô cùng loạn,
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trên danh nghĩa là đánh nhau, lại liên thủ gần
như thu thập hết một lần toàn bộ người của Đao Minh, đồng thời, hai người cũng
nhân cơ hội này mà thử võ công của đối phương.

Triển Chiêu tuy lần đầu tiên gặp Bạch Ngọc
Đường, cũng chưa nói được mấy câu, thế nhưng hắn rất thưởng thức người này.

Đầu tiên, y cảm thấy được Bạch Ngọc Đường thực
sự hợp nhãn duyên, nói cách khác, lấy tiêu chuẩn của Triển Đại nhân y mà nói, y
cảm thấy được Bạch Ngọc Đường rất đẹp, nhìn thực thuận mắt.

Tiếp đó, người này tuy rằng có vẻ lạnh như băng
rất khó gần, thế nhưng nhìn cách đối đãi rất lễ phép của hắn với Công Tôn và
việc hắn bảo hộ Tiểu Tứ Tử mà nói, hắn là người tốt.

Triển Chiêu vẫn luôn cảm thấy, để biết được nhân
phẩm của võ nhân, cần phải chú ý hai điểm. Thứ nhất, nhìn cách hắn đối xử với
người không có võ công, xem có tôn trọng hay không. Thứ hai, nhìn xem hắn có
thực tâm muốn bảo hộ những người yếu đuối hay không, nếu hai điều này đều làm
tốt, thì như vậy đã có thể xưng là hiệp khách rồi.

Còn việc nói về tính cách, trước nay Triển Chiêu
đều không hề so đo chuyện này, mỗi người đều có những tính cách và sở thích
riêng.

Hơn nữa, đứng ở cương vị một người trong nghề mà
nói, lần giao thủ này cũng khiến cho Triển Chiêu kinh ngạc, Bạch Ngọc Đường võ
nghệ cao cường, nội lực thâm hậu, quả nhiên là đồ đệ mà Thiên Tôn sủng ái nhất,
danh sư xuất cao đồ a... Tuy rằng Phái Thiên Sơn cũng thực loạn, thế nhưng hình
như Bạch Ngọc Đường lại không có tham gia vào mấy chuyện tranh đấu trong phái.

Mà Bạch Ngọc Đường lần đầu nhìn thấy Triển
Chiêu, ấn tượng cũng không tồi chút nào.

Đầu tiên, hắn cảm thấy được Triển Chiêu không hề
đáng ghét.

Tiêu chuẩn nhìn người của Bạch Ngọc Đường rất kỳ
quái, hắn sẽ không quan tâm đến dáng vẻ bên ngoài, thân phận hoặc tài năng có
xuất chúng hay không, hắn chỉ xem có thuận mắt hay không thuận mắt mà thôi.
Những người trên đời này đều là như vậy, có người trông quái dị chút nhưng lại
rất thuận mắt, có người cái gì cũng tốt nhưng lại vô cùng chướng mắt.

Mặt khác, Bạch Ngọc Đường thường không có khái
niệm đẹp xấu gì khi nhìn vào dáng vẻ của người khác, về phương diện này hắn
cũng tương đối trì độn, vậy mà lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Triển Chiêu, lại
cảm thấy được người này rất đẹp, đặc biệt là khi y tươi cười.

Ấn tượng đầu tiên mà Triển Chiêu mang đến cho
Bạch Ngọc Đường rất khác với đại đa số người khác.

Rất nhiều người lần đầu nhìn thấy Triển Chiêu
đều cảm thấy y là một con mèo trắng dịu ngoan, rất đẹp, rất hiền hoà, cũng rất
ngoan ngoãn thành thật. Thế nhưng khi Bạch Ngọc Đường nhìn thấy lại cảm giác
được, y chính là một con mèo đen giảo hoạt, tuy rằng lông rất mềm nhưng chỉ là
biểu hiện bên ngoài mà thôi, móng vuốt của y rất sắc, tính cách cũng rất mạnh mẽ.

Kỳ thật, Bạch Ngọc Đường không hề thích những
người quá an phận thủ thường, nếu như một người đến một chút cá tính cũng không
có, hắn liền cảm thấy không hề thú vị. Ngược lại Triển Chiêu lại ẩn giấu không
ít bí mật, tính cách thật của y cũng không có biểu hiện ra ngoài, ngay cả thân
thế y cũng vô cùng phức tạp.

Mặt khác, Bạch Ngọc Đường tự nhận mình là một
người cư xử rất thất bại, thế nhưng Triển Chiêu rõ ràng lại rất tinh tường hiểu
được suy nghĩ của mình, am hiểu câu thông với người khác, là một loại người rất
thành công trong việc đối nhân, Bạch Ngọc Đường rất thưởng thực năng lực này
của Triển Chiêu.

Cuối cùng, công phu của Triển Chiêu quả thực rất
cao, vừa mới giao thủ, Bạch Ngọc Đường cũng đã tin tưởng lời sư phụ hắn từng
nói - Đụng phải Triển Chiêu phải cẩn thận ứng phó, nếu không nhất định sẽ có
hại. Tuy rằng hắn cũng không hiểu được sư phụ hắn tại sao lại biết Triển Chiêu
không yếu... Hay là trước đây đã từng giao thủ?

Hai người đánh đến chẳng thể phân biệt được cao
thấp, lại còn đánh thật vui vẻ, sắc mặt Đao Hành Phong lúc này còn thật khó
coi.

Tam đại cao thủ của Đao Minh cũng cau mày - Đây
là chuyện gì, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang trêu chọc bọn họ sao, nhưng
mà tối kỵ chính là hai người này đều là cao thủ trong cao thủ, chỉ sợ ngay cả
Đao Hành Phong đều đánh không lại.

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử ngồi một bên nhìn, cẩn
thận bảo vệ bé. Người đến xem càng lúc càng đông, đám người cũng dần xô đẩy
tiến lên, Công Tôn vẫn một mực lui về phía sau, cuối cùng cũng lùi về phía bậc
thang, không ngờ phía sau bậc thang cũng không bằng phẳng, chân hắn bị hụt một
cái, loạng choạng ngã người về phía sau.

Công Tôn nhanh chóng lùi về mấy bước, giữ lại
thăng bằng, lúc này lại có người từ phía sau đi lướt qua hắn.

Công Tôn lập tức được đẩy lên, vội quay đầu lại
xin lỗi, không biết đã đụng phải ai rồi.

Chỉ là Công Tôn vừa mới quay đầu lại nhìn, liền
kinh ngạc nhảy dựng lên - chỉ thấy phía sau một thân ảnh tối đen như mực, người
này cả một thân đen tuyền, thân hình cao lớn, mấu chốt chính là, lúc này giữa
ban ngày ban mặt, hắn lại dùng một miếng vải đen che đỉnh đầu, y phục kéo cao
che nửa khuôn mặt, giống như không muốn cho người nhận ra, bộ dạng rất lén lút.

Bị Công Tôn đụng phải một chút, người nọ cũng
không có để ý, vừa nhìn về phía nha môn, vừa chạy ra xa, chen vào đám người như
sợ người ta bắt gặp.

Công Tôn quay người lại nhìn theo hướng hắn nhìn
ban nãy, chỉ thấy hắn nhìn chính là cửa nha môn, mà nơi đó là nơi Bao Chửng
cùng Bàng Cát đang đứng.

Công Tôn nheo mắt lại, người kia là ai a? Thần
thần bí bí lại lén lén lút lút, hình như còn sợ Bao Đại nhân... Chẳng lẽ hắn là
đạo tặc hay kẻ cắp?

“Tiểu Tứ Tử.” Công Tôn không có cao bằng người
nọ, động tác của người nọ lại rất nhanh, hắn không thấy rõ diện mạo cho lắm,
liền hỏi Tiểu Tứ Tử đang được ôm: “Con có nhìn thấy Hắc y nhân ban nãy không?”

Tiểu Tứ Tử chỉ vào Hắc y nhân đã sớm chạy sắp
không thấy được nhân ảnh, hình như bé cũng chú ý đến dáng vẻ khả nghi của hắn
nói: “Có phải là người đó không phụ thân?”

“Đúng vậy!” Công Tôn gật đầu.

“Ân, không thấy được mặt, thế nhưng có nghe được
hắn nói.” Tiểu Tứ Tử trả lời.

“Hắn nói cái gì?” Công Tôn vội vàng hỏi.

“Giống như...” Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ: “Hắn nói
cái gì mà chết người, bánh bao sao lại ở đây, phải nhanh chóng chạy, bị tóm sẽ
phiền toái.”

Trong lòng Công Tôn vừa động - Chẳng lẽ đây mới
là hung thủ chân chính sao?

Nhưng mà khi hắn kiễng chân nhìn, nhân ảnh kia
đã không thấy rồi.

“Sách!” Công Tôn có chút ảo não.

“Khụ khụ.”

Chính lúc này lại nghe thấy tiếng Bao Chửng ho
khan.

Triển Chiêu cũng đúng lúc nhảy ra khỏi trận chiến,
Bạch Ngọc Đường cũng tới bên cạnh, nhìn lại… Hơn phân nửa đệ tử Đao Minh đều
quỳ rạp trên mặt đất mà ôm mũi, cảnh tượng có chút buồn cười.

Bao Chửng còn chưa có mở miệng nói chuyện đã
nghe Bàng Cát tới một câu: “Không được tư đấu trước cửa nha môn.”

Đao Hành Phong nhìn Triển Chiêu, lại nhìn Bạch
Ngọc Đường một cái, sắc mặt âm trầm.

Bao Chửng nâng tay với Bạch Ngọc Đường, hướng về
phía nha môn làm tư thế mời, nói: “Mời vào nha môn nói chuyện.”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đi vào
nha môn.

Đao Hành Phong nhìn Bao Chửng, nói: “Bao Đại
nhân được xưng công chính liêm minh, nhưng xem ra hình như có ý thiên vị…”

Bao Chửng nâng tay chặn lại: “Bổn phủ không cần
ngươi dạy phải làm sao để phá an, hôm nay ngươi nói năng lỗ mãng lại dùng binh
khí nháo sự đánh nhau, Bổn phủ niệm tình ngươi lần đầu vi phạm cũng không so đo
với ngươi, lần sau cũng không được phép viện lý do kiểu này nữa!” Nói xong liền
vung tay, trở vào nha môn.

Bàng Cát bĩu môi, tâm nói, nhìn xem Hắc tử này
làm bộ làm tịch, sau đó cũng xoay người theo tiến vào nha môn, hắn cũng có chút
tò mò về Bạch Ngọc Đường.

Đao Hành Phong ở ngoài cửa nghĩ nghĩ, thấy được
tình huống có chút biến đổi ngoài dự kiến, không nghĩ đến Bao Chửng lại đột
nhiên đi tuần đến đây, hắn cho mọi người trở về khách điếm trước, cần phải bàn
bạc kĩ lưỡng hơn.

Rất nhanh sau đó, ngay cả những người đi đường
xem náo nhiệt cũng đều rời đi hết, Công Tôn liền ôm Tiểu Tứ Tử vẫn đứng ở gần
khách điếm.

“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử nắm lấy dây cương của lừa
lông ngắn, hỏi Công Tôn: “Chúng ta trở về nha?”

“Ừm...” Công Tôn cảm thấy cũng nên nói chuyện
vừa rồi với Bao Chửng, dù sao thì hắn cũng có chút giao tình với Bạch Ngọc
Đường, cũng không có lý do để cho hắn bị oan như vậy mà mình có manh mối lại
không nói ra được.

Nghĩ xong, Công Tôn liền ôm Tiểu Tứ Tử chạy đến
trước cửa nha môn.

Ngoài cửa Trương Long cùng Triệu Hổ đang đứng
đó.

Trương Long thấy Công Tôn bước đến cửa, liền
lịch sự hỏi: “Vị tiên sinh này, có việc sao?”

“Ách...” Công Tôn còn chưa có mở miệng, chợt đã
nghe có người nói: “Không sao, để cho họ vào đi.”

Vừa nói chuyện Triển Chiêu vừa chạy ra, tay vươn
ra đón lấy Tiểu Tứ Tử trong ngực Công Tôn nói: “Xém chút nữa thì quên mất cháu
rồi, vào ngồi một chút đi, Bao Đại nhân nói mời cháu ăn kẹo đường đó.”

Tiểu Tứ Tử há miệng, ôm lấy cổ Triển Chiêu nói
muốn y bế vào nha môn. Công Tôn bất lực - Tiểu Tứ Tử thật đúng là không có
khách khí với Triển Chiêu a, mới gặp có hai lần đã bị lừa đi rồi.

Vào trong khách phòng nha môn, Bao Chửng và Bàng
Cát ngồi ở chính giữa, Bạch Ngọc Đường đang ngồi ở ghế dành cho khách, nha hoàn
trong nha môn lúc dâng trà đều nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, quay đầu ra cửa
lại nhìn thấy Triển Chiêu cười mị mị ôm Tiểu Tứ Tử tiến vào, liền quay đầu nhìn
chằm chằm một lớn một nhỏ này, sau đó vừa quay đầu một cái, lại nhìn thấy một
thư sinh thật xinh đẹp đang tiến vào... Tiểu nha hoàn liền cảm thấy choáng váng
a, xem quá đã mắt a!

Công Tôn thấy mọi người hình như đang bàn chính
sự, đã nghĩ mình cứ mang Tiểu Tứ Tử tránh đi một chút, thế nhưng Bao Chửng lại
mời hắn ngồi xuống, nói: “Công Tôn tiên sinh mời ngồi.”

Công Tôn có chút khó xử, thế nhưng vẫn ngồi
xuống.

Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử chạy tới chạy lui
trong sân, Tiểu Tứ Tử được hắn đùa cười khanh khách không ngừng. Công Tôn
thoáng nhìn qua bên ngoài một cái, lại nhìn Bao Chửng, chỉ thấy hắn thần tình
rất tự nhiên mà quan sát Bạch Ngọc Đường, có vẻ cũng rất hiền hòa nữa.

Công Tôn lại càng thưởng thức vị Bao Đại nhân
này thêm mấy phần, hắn cũng không phải là người không hiểu nhân tình.

“Bạch Thiếu hiệp, đêm xảy ra án mạng đó, ngươi
đang ở đâu?” Bao Chửng hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường buông chén trà, cũng rất trực
tiếp hỏi: “Đêm xảy ra án mạng đó là đêm nào?”

“Đại khái vào khoảng một tháng trước.”

“Hôm nay ta mới đến đây.” Bạch Ngọc Đường rất
bình tĩnh nói: “Trước đó ta chưa từng tới Trấn Đao Phủ này, hai tháng nay ta
đều ở Hãm Không Đảo, có đến Thiên Sơn tìm sư phụ ta hai lần mà thôi.”

Bao Chửng gật đầu, đưa hồ sơ vụ án kia cho Bạch
Ngọc Đường xem: “Bạch Thiếu hiệp, có hứng thú xem một chút không?”

Bạch Ngọc Đường đưa tay nhận lấy, nâng tay mở ra
cuốn trục.

Tiểu nha hoàn tiến vào dâng trà cho Công Tôn
đúng lúc nhìn thấy hành động này, ngực liền đập nhanh một cái, hai mắt cũng lóe
sáng.

Bao Chửng nhìn thấy trong mắt, chỉ biết lắc
đầu... May mà Khai Phong Phủ chỉ có một mình Triển Chiêu, nếu lại thêm một cái
Bạch Ngọc Đường, vậy thì xem chừng đám nha hoàn trong phủ cũng chẳng còn tâm
trí làm việc gì nữa.

“Cho nên ngươi hoài nghi hung thủ chính là ta?”
Bạch Ngọc Đường xem xong cuốn trục liền buông xuống, hình như có suy nghĩ gì
đó.

Họa quyển được đặt nằm trên bàn, Công Tôn lúc
uống trà có liếc qua một cái, liền bước lại, cúi đầu nhìn chằm chằm, mở miệng
nói: “Những người này không phải bị đao chém chết.”

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Công Tôn: “Vì sao
lại nói vậy?”

“Ân, ta không biết võ công, có điều.” Công Tôn
chỉ vào thi thể trong bức họa nói: “Nếu như người ta bị cắt đứt ở cổ, máu sẽ
chảy ra rất nhiều, nói cách khác, nếu như hắn đứng ở đây bị cắt cổ chết, như
vậy máu sẽ phải phun ra rất xa mới đúng, hơn nữa ngay dưới chân sẽ là nơi tích
máu, ở bên cạnh miệng vết thương cũng phải có máu đọng lại.”

“Đúng là như vậy.”

Không biết từ khi nào Triển Chiêu đã chạy về,
đang đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường nhìn bức họa, hai tay lại che lại hai tai
của Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử thấp bé, nhìn không được bức họa, cũng không nghe
được người lớn nói gì, chỉ biết ngây ngốc mà đứng đó mở to hai mắt nhìn, thế
nhưng cũng không có lên tiếng ồn ào.

“Những thi thể này, chung quanh cũng không có
máu phun tung tóe, thế nhưng phía dưới thi thể lại có rất nhiều giọt máu nhỏ
xuống.” Công Tôn nói: “Ta không được thấy qua thi thể nên không dám suy đoán,
nhưng mà ta cảm thấy được thi thể nhất định có vấn đề.”

Bao Chửng hỏi: “Công Tôn tiên sinh là ngỗ tác
sao?”

Công Tôn há miệng, còn chưa có mở lời thì Bạch
Ngọc Đường đã nói: “Công Tôn tiên sinh là Thiên hạ đệ nhất thần y.”

Công Tôn nhanh chóng xua tay.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn: “Không cần khiêm tốn,
là Dược vương nói.”

Bao Chửng và Bàng Cát liếc mắt nhìn nhau một
cái, cảm thấy lời của Bạch Ngọc Đường nói ra luôn rất có sức thuyết phục.

Triển Chiêu buông hai lỗ tai Tiểu Tứ Tử ra, cúi
đầu hỏi bé: “Phụ thân cháu có phải là thần y không a?”

“Đúng vậy!” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nghiêm túc trả
lời rất tự tin: “Phụ thân có thể cứu sống được cả người sắp chết!”

Công Tôn véo má bé: “Không cho nói bậy.”

Tiểu Tứ Tử xoa xao má, nói: “Tất cả mọi người
đều nói vậy.”

Bao Chửng đứng lên: “Có thể thỉnh Công Tôn tiên
sinh đi xem qua thi thể không?”

Công Tôn kinh ngạc: “Có thể sao?”

“Đương nhiên.” Bao Chửng đứng dậy mời hắn ra
khỏi phòng: “Còn phải mời Công Tôn tiên sinh hỗ trợ nữa.”

Công Tôn tự nhiên rất vui vẻ hỗ trợ, Bao Đại
nhân cũng rất khách khí.

Bạch Ngọc Đường thấy bên này bận rộn, hắn cũng
cầm cái hòm đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Triển Chiêu đưa tay ngăn lại hắn, nói: “Không
phải nói ăn cơm xong mới đi sao?”

“Đúng a!” Tiểu Tứ Tử cũng ngẩng mặt, cười mị mị
mà bắt lấy tay áo Bạch Ngọc Đường: “Bạch Bạch, ăn cơm xong hãy đi nhé.”

***

Lúc này, Trương Long đi đến, thấp giọng nói bên
tai Triển Chiêu hai câu.

Triển Chiêu hơi ngẩn người, cúi đầu tiến đến bên
tai Bạch Ngọc Đường nói: “Ngoài cửa có người tìm ngươi.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn Trương Long: “Ai
vậy?”

“Là một Tử y nhân, còn cầm theo một thanh Kim
đao.”

Bạch Ngọc Đường nghe xong mày lại càng nhăn lại
vài phần, đứng lên nói với Triển Chiêu: “Ta có việc phải làm, cáo từ.”

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn nhìn, Bao Chửng
không có ở đây, Công Tôn cũng đến ngỗ tác phòng, mà Bàng Cát lại đang uống trà
mà buông tay, ý kia - Ta đây mặc kệ.

Bạch Ngọc Đường đã sắp đi ra đến ngoài cửa rồi.

Tiểu Tứ Tử quệt miệng, ngẩng mặt lên nhìn Triển
Chiêu, ý tứ kia hình như là muốn lưu Bạch Ngọc Đường lại ăn cơm.

Triển Chiêu sờ sờ cằm, đưa tay bế Tiểu Tứ Tử
lên, quay đầu đặt bé lên tay Bàng Cát.

Thái sư chớp chớp mắt.

Triển Chiêu sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, nói với Bàng
Thái sư: “Thái sư a, ngươi giúp đỡ chiếu cố cho đến khi Công Tôn tiên sinh trở
lại a.” Nói xong liền nhanh như chớp đã biến mất.

Bàng Cát cúi đầu, Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, hai
người cứ thế mà nhìn nhau.

Thật lâu sau, Bàng Thái sư cười hì hì mà vỗ vỗ
bụng Tiểu Tứ Tử - Mềm ghê a, oa nhi béo này thật đáng yêu.

Tiểu Tứ Tử lại ngắm cái bụng tròn vo của Bàng
Thái sư mấy cái, lại đưa tay qua vỗ hai cái.

Chờ cho đến khi Bao Chửng cùng Công Tôn trở về…
Liền nhìn thấy Tiểu Tứ Tử đã bò lên đùi Bàng Cát ngồi rồi, một lớn một nhỏ
không biết nói cái gì, Bàng Cát vui mừng đến cười nghiêng ngả.

Công Tôn chạy nhanh đến đem Tiểu Tứ Tử ôm về,
không lớn không nhỏ như vậy thật không tốt.

Bao Chửng đi qua vỗ vỗ bụng Bàng Cát, lại thình
lình mà đến một câu: “Thực sự có tình thương của người mẹ a…”

“Phốc…” Một ngụm nước trà của Thái sư cũng văng
hết lên trên nền đất.

Triển Chiêu chạy ra cửa nha môn nhìn ngó xung
quanh, bóng dáng Bạch Ngọc Đường đã mất dạng, liền hỏi nha dịch: “Bạch Ngọc
Đường đi hướng nào?”

Nha dịch đưa tay chỉ một hướng, Triển Chiêu muốn
đuổi theo.

Lúc này, Trương Long đã đuổi theo ra ngoài, nói:
“Triển Đại nhân, Bao Đại nhân nói có kẻ tình nghi.”

“Nhanh như vậy?” Triển Chiêu giật mình.

“Công Tôn tiên sinh nói vừa nhìn thấy một người,
là một Hắc y nhân, đại khái cao khoảng từng này...” Trương Long khua chân múa
tay một chút: “Che mặt lén lút, nói cái gì mà chết người, Bao Đại nhân đang ở
đây thì phải chạy.”

“Phải không?” Triển Chiêu kinh ngạc: “Hắn còn có
đặc điểm gì không?”

Trương Long lắc lắc đầu: “Bao Đại nhân nói khi
ngươi đuổi theo Bạch Thiếu hiệp thì lưu ý một chút.”

“Nga!” Triển Chiêu gật đầu chạy ra ngoài, chạy
đi một lát rồi cảm thấy buồn bực - Làm sao mà Bao Đại nhân biết mình đuổi theo
Bạch Ngọc Đường?

Khinh công của Triển Chiêu rất tốt, đuổi theo trên
nóc nhà một lát, liền nhìn thấy hai bóng người phía trước.

Rất kỳ quái chính là hai người này không có đi
song song cùng nhau, Bạch Ngọc Đường đi ở phía trước, một Tử y nhân đi ở phía
sau.

Tử y nhân này một thân trang phục quý giá đẹp
đẽ, nhìn dáng điệu thấy được phong độ nhẹ nhàng, trên tay cầm một thanh Kim đao
rất đẹp mắt.

Triển Chiêu âm thầm nhướng mi một cái - Kim đao
sao… Người này hẳn là Đại đệ tử của Phái Thiên Sơn, Nghiêu Tử Lăng.

Nghiêu Tử Lăng thân phận tôn quý, nghe nói là
hậu duệ hoàng tộc Hung nô, sinh ra ở tái ngoại, bởi vì rất ngưỡng mộ võ lâm
Trung Nguyên cho nên từ nhỏ đã đến Thánh địa võ lâm Trung Nguyên, Thiên Sơn học
nghệ.

Nghiêu Tử Lăng rất ít khi hành tầu giang hồ,
Phái Thiên Sơn tuy rằng hỗn loạn nhưng lại là nơi nhân tài hội tụ, Nghiêu Tử
Lăng là Đại đệ tử của một nhánh thấp nhất Thiên Sơn, có điều võ công rất tốt,
sâu không lường được.

Triển Chiêu đuổi theo vài bước, chỉ thấy Bạch
Ngọc Đường đang rất vội vã, có chút tò mò, hai người này vì sao lại chạy đến
Trấn Đao Phủ a?

Nghĩ nghĩ, Triển Chiêu liền thả người nhảy
xuống, giống như một chú diều hâu mà sà xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường xoay mặt sang nhìn Triển Chiêu
vừa đến, có chút kinh ngạc.

Triển Chiêu chắp tay sau lưng, tự mình thân
thiết nói: “Tiện đường, cùng đi?”

Bạch Ngọc Đường nhìn y một lát, hỏi: “Ngươi biết
ta đi đâu sao?”

Triển Chiêu hơi hơi mỉm cười, nói: “Đi thẳng chứ
sao, phải không?”

Bạch Ngọc Đường có chút á khẩu - Trước mắt chỉ
có một con đường thẳng, đương nhiên là đi thẳng.

Có điều vẫn là câu nói cũ, hình như Bạch Ngọc
Đường không thể chán ghét Triển Chiêu nổi, cũng không nói gì nữa, cùng y đi về
phía trước.

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn nhìn Nghiêu Tử
Lăng, Nghiêu Tử Lăng cúi đầu, cầm lấy Kim đao như đang nghĩ ngợi cái gì, tay
kia lại tuỳ ý mà đặt bên cạnh sườn.

Khuỷu tay Triển Chiêu nhẹ nhàng mà đụng đụng
Bạch Ngọc Đường: “Sư huynh ngươi?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Sư điệt.”

Triển Chiêu liền thấy Nghiêu Tử Lăng đang bất
đắc dĩ mà ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.

Triển Chiêu tò mò, hai người này là đồng môn sao
lại cư xử kỳ lạ như vậy, hỏi: “Cãi nhau sao?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu.

“Ngươi bận việc không?” Triển Chiêu ngẩng đầu
nhìn trời một chút: “Cũng đã đến giờ ăn cơm, muốn ăn cùng không?”

“Ta có việc gấp.”

Triển Chiêu lại chú ý đến cái hộp trong tay hắn
kia, mở miệng nói giỡn một chút: “Vừa vặn cất vào được một cái đầu lâu.”

Bạch Ngọc Đường đứng lại.

Triển Chiêu thấy hắn dừng cũng dừng lại.

Bạch Ngọc Đường đưa chiếc hộp đến trước mắt
Triển Chiêu: “Quả thật là đầu người.”

Triển Chiêu trầm mặc một lát, đưa ra hai tay véo
nhẹ hai bên má Bạch Ngọc Đường, kéo căng ra hai bên, nói: “Không cần nghiêm túc
như vậy!”

***

Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu.

Nghiêu Tử Lăng phía sau cũng phát ngốc một lát,
lại có người dám véo má Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu quả nhiên không phải loại
tầm thường a…

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một hồi lâu,
Triển Chiêu lại đưa tay vỗ vỗ vai hắn, nói: “Đi uống rượu đi.”

Vừa đi y còn vừa hỏi: “Ban nãy ngươi có véo má
Tiểu Tứ Tử không a? Cảm xúc thật tốt, giống y như cục bông vậy!”

Bạch Ngọc Đường cũng thực đồng ý từ “cục bông”
Triển Chiêu dùng để hình dung Tiểu Tứ Tử, cho nên cứ vậy mà hồ hồ đồ đồ theo
Triển Chiêu vào khách điếm, đi uống rượu.

Nghiêu Tử Lăng nhíu mày đứng ở phía sau nhìn,
chỉ thấy Triển Chiêu đã đi đến lầu hai vẫy vẫy tay với hắn, ý tứ là, cùng đi
lên ăn cơm?

Nghiêu Tử Lăng nghĩ nghĩ, xoay người rời đi,
Triển Chiêu lại nhìn thấy từ trong ngõ nhỏ có không ít người chạy ra, theo sát
bên hắn, hình như là tùy tùng bên người.

“Tính cách còn quái gở hơn ngươi.” Triển Chiêu
ngồi xuống, rót rượu cho Bạch Ngọc Đường, gọi thêm chút đồ ăn, sau đó đưa tay
ra vỗ vỗ cái hộp kia, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Thật sự là đầu người?”

Bạch Ngọc Đường buông đũa, nhìn Triển Chiêu:
“Tính cách ngươi cũng thật sáng sủa.”

Triển Chiêu gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, rất
nhiều người đều nói vậy cả.”

“Ngươi có thói quen vừa gặp đã sờ mặt người khác
sao?”

Triển Chiêu mỉm cười: “Lại chẳng làm sao...”

Lời vừa ra khỏi miệng, Bạch Ngọc Đường đột nhiên
đã đưa tay đến.

Triển Chiêu liền cảm giác bên má mình có một
ngón tay lành lạnh lướt qua, còn thuận tiện chọc chọc một chút.

Y phát ngốc một lúc lâu sau, Bạch Ngọc Đường mới
thu tay lại, bưng chén rượu lên, nhìn thấy thần sắc Triển Chiêu có chút lúng
túng lại xen chút xấu hổ, một tia bỡn cợt xẹt qua đáy mắt: “Da đẹp!”

***

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3