London còn xa lắm! - Chương 18 end
Chương
18: London còn xa lắm!
Đưa tay ra véo má Linh đầy cưng chiều, ghé sát tai cô Duy thì thầm rất khẽ:
“ Đừng hồi hộp. Ba anh rất hiền!”
Gật đầu với anh, cô hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra để giữ cho
mình bình tĩnh. Chờ cô sẵn sàng, anh mới gõ cửa. Giọng ba anh vọng ra đầy ấm
áp:
“ Mời vào.”
Theo Duy bước vào trong, Linh cúi đầu nói khẽ:
“ Cháu chào bác.”
Lúc ngẩng đầu lên cô mới để ý trong phòng còn một người khác, chỉ biết ngượng
ngùng tiếp tục cúi đầu:
“ Em chào anh.”
Duy đưa mắt nhìn ba và trợ lý của ông rồi mỉm cười thay cho lời chào. Ba anh
cũng không phải người câu nệ, đưa tay chỉ về phía sofa trống, ông trầm giọng:
“ Hai đứa ngồi xuống đi. Chờ ba trao đổi công việc một lát.”
Nói rồi ông tiếp tục đẩy chiếc kính trên sống mũi và dõi theo tài liệu vừa mới
nhận từ trợ lí của mình. Vô tình, tấm ảnh hồ sơ rơi xuống, Duy cúi người nhặt
lên. Cả anh và Linh có chút sững sờ. Cao giọng, Duy hỏi:
“ Có chuyện gì với người này vậy ba? Hiếm khi thấy ba quan tâm tới thông tin của
du học sinh?”
Cả ông và trợ lý đề đưa ánh nhìn về Duy dò hỏi, mất vài giây sau ông mới lên tiếng:
“ Người nhà của cô học sinh này nhờ ba tìm giúp. Nhưng vừa tra qua thì mới thấy
cô bé ấy về Việt Nam được bốn ngày rồi.”
“ Người nhà ạ? ”
“ Sao. Con quen?”
“ Đúng. Bạn của con. Đúng là em ấy mới về được mấy ngày và hiện tại còn đang sống
với gia đình. Vậy thì làm gì có người nhà nào nữa chứ. Vớ vẩn.”
Thấy thái độ của anh có chút khác thường, Linh vội đá vào chân anh tỏ ý ít lời
càng tốt. Cô biết Duy và ba anh thường xuyên xung khắc. Chỉ cần mỗi lần từ chỗ
ông về cô lại thấy anh nổi đoá lên rồi làm mặt giận vô cớ. Đàn ông, đôi khi họ
đã không muốn nói thì mình đừng nên hỏi. Chỉ cần mình ngoan ngoãn ở cạnh, giả
câm giả điếc thì mới có thể duy trì một quan hệ bền chặt. Anh không nói không
có nghĩa là cô không biết! Bởi yêu thực chất là sự thấu hiểu từ tận tâm can.
Không gian cứ như vậy mà rơi vào trầm mặc. Một lúc, ba anh chuyển tư thế ngồi,
vắt chéo hai chân và ngả về phía sau sofa rồi tiếp tục nói:
“ Con biết trưởng phòng đại diện của Deutsche Bank rồi đấy. Cậu ấy mới về Việt
Nam nhưng bị người ta hãm hại bị thương. Nhưng khi trở lại London thì phát hiện
người thân cũng bị mất tích. Chính vì thế mà cậu ấy nhờ ba tìm hiểu giúp thông
tin về cô bé này.”
Duy há miệng nghe những gì ba mình nói, vài giây sau anh mới đáp lời ông:
“ Chẳng ra làm sao hết. Ba cho con số điện thoại của anh ta đi...”
Ông dùng điện thoại của mình gọi cho Sơn. Ở nửa kia của thành phố, anh vừa dùng
xong bữa tối. Anh dự định sớm mai là ngày đầu tuần sẽ qua trường hỏi thông tin
của Minh. Điện thoại không ngừng rung, nhấc máy anh lễ phép lên tiếng:
“ Cháu chào chú. Cháu nghe ạ.”
Nhìn con trai mình rồi ông thoáng liếc qua cô gái đang ngồi cạnh Duy, gương mặt
ông dãn ra, cười rất nhẹ, ông trầm giọng :
“ Ừ. Sơn hả? Người cháu cần tìm là bạn của con trai chú. Em Duy ấy,
cháu còn nhớ không?”
“ Dạ. Cháu vẫn nhớ ạ.”
“ Ừ. Đây, có gì cháu nói chuyện với em ấy.”
Nói rồi ông đưa máy cho Duy và quay sang Linh nói rất khẽ:
“ Cháu ở đây chờ bác. Để bác đi lấy quà bác gái gửi cho cháu.”
Linh bối rối ngượng ngùng, còn ông vừa nói xong thì cũng ra hiệu cho trợ lý đi
được rồi. Sau đó ông bước về phòng ngủ. Căn phòng khách chỉ còn có Duy và Linh.
Chiếc điện thoại vẫn lặng im, mất vài giây sau khi cầm máy Duy mới lên tiếng:
“ Anh vẫn nghe chứ ạ?”
“ Anh vẫn đây.”
“ Vâng. Không làm mất thời gian của anh nữa, em và Ngọc Minh vốn là bạn. Tình cờ
thấy hồ sơ của em ấy ở chỗ ba nên biết anh đang tìm cô ấy. Nhưng cô ấy về Việt
Nam được mấy ngày rồi.”
Sơn vẫn rất bình tĩnh và điềm nhiên trước những gì vừa nghe thấy, từ tốn, anh
đáp lời:
“ Cảm ơn em. Vậy em có thể cho anh xin số điện thoại và địa chỉ nhà của Ngọc
Minh ở Việt Nam được chứ?”
Duy quay sang Linh và nhắc cô đọc số điện thoại của Ngọc Minh cho anh. Linh
tròn mắt nhìn Duy rồi dịu dàng ngỏ ý:
“ Anh để em nói chuyện với anh ta được không?”
Duy gật đầu, cô cầm máy và nói rất khẽ:
“ Chào anh Sơn. Em là bạn của Minh. Không hiểu anh làm bạn trai kiểu gì mà đến
địa chỉ nhà của người yêu cũng không biết nữa.”
Câu nói của cô khiến Duy sững sờ. Thực sự, địa chỉ nhà cô ở đâu, anh cũng không
hề biết. Chỉ biết bấm bụng lặng im nghe cô nói tiếp:
“ Em có thể cho anh số điện thoại của em ấy. Nhưng địa chỉ nhà thì em cũng chịu.”
“ Cảm ơn em. Anh chỉ cần biết nhiêu vậy thôi cũng là quá nhiều rồi.”
“ Vâng. Vẫn chưa đủ nhiều đâu ạ. Theo giờ Việt Nam thì hiện tại đã là đêm. Chắc
anh không biết trước khi mất tích anh đã tặng cho bạn em món quà ý nghĩa thế
nào đâu nhỉ? Vì anh mà nó sắp trở thành người mẹ bất đắc dĩ. Em nghĩ tốt nhất
anh nên có trách nhiệm một chút. Mà nếu không thì cũng chẳng sao, dù sao với
hơn hai mươi năm công tác, mẹ em sẽ giải quyết hộ nó ổn thoả mọi chuyện.”
Khựng lại, có chút mơ hồ trước những gì cô gái lạ vừa nói, anh lên tiếng hỏi lại:
“ Em...có thể nói rõ hơn được không? Anh vẫn chưa hiểu lắm.”
Gần như nổi cáu, Linh cao giọng:
“ Đầu anh được làm bằng gì thế hả? Ngọc Minh, nó đang có em bé rồi. Tuỳ anh muốn
thế nào cũng được. Dù sao em đã khuyên nó đặt hẹn với bác sĩ là mẹ của em làm
phẫu thuật bỏ cái thai ấy vào sáng mai rồi.”
Sau đó cô đọc số điện thoại của Minh cho Sơn rồi cúp máy. Duy quay sang Linh và
thở dài:
“ Em à. Anh sợ em lắm...”
Không còn thời gian để suy nghĩ, Sơn chỉ vội cầm theo ví tiền và gọi xe ra sân
bay. Vừa đi anh vừa gọi điện cho trợ lý đặt vé về Hà Nội gấp. Sau đó anh kiên
nhẫn gọi cho Minh. Điện thoại vẫn đổ chuông nhưng hoàn toàn không hề có người
nghe máy. Đưa tay nhìn xuống đồng hồ, đã hơn bẩy giờ tối theo giờ London. Vậy
thì ở nơi đó, cô đã chìm vào giấc ngủ. Tiếp tục gọi vào số ba mình nhưng máy
báo đã tắt. Chết tiệt. Anh đến nổi điên mất! Đành chỉ biết thở dài và khép đôi
mắt lại để mặc chiếc xe lao đi giữa màn sương đưa anh tới sân bay.
Hà Nội.
Trở dậy ăn sáng với bố mẹ. Ngay sau khi bố mẹ cô rời nhà đến cơ quan thì Minh
cũng về phòng thay đồ. Cô không biết khi phá thai cần chuẩn bị những gì, nhưng
có mẹ Linh làm bác sĩ trưởng nên cô thấy an tâm rất nhiều. Tìm chiếc Iphone
trên bàn trang điểm, có vài cuộc gọi nhỡ từ UK, gọi lại nhưng bên kia đã báo
máy tắt. Cô không hề hay biết rằng, có một người đang ngồi trên máy bay, lòng
như lửa đốt!
Giữa tiết trời mưa bay của Hà Nội, Ngọc Minh không chạy xe máy mà cô vẫy taxi tới
43 Tràng Thi. Bước chân vào viện, ánh mắt cô trở nên nặng nề. Đã chờ cô từ buổi
sáng, bác sĩ trưởng nắm tay cô và ân cần hỏi han:
“ Sẽ không sao. Con đừng lo sợ quá.”
Gật đầu với mẹ Linh, cô dịu dàng đáp lời:
“ Dạ. Bác tiến hành phẫu thuật cho con đi ạ. Con sẽ không sao!”
Bà đưa cô vào căn phòng mổ quen thuộc, trong căn phòng chỉ có cô, một y tá cùng
bác sĩ trưởng. Không thích nghi với ánh sáng trong phòng mổ khiến Minh khẽ nhíu
mày rồi nhắm chặt. Hai tay cô xiết chặt tấm drap giường. Tiếng va chạm của dao
kéo khiến cô hoảng sợ. Cố an ủi mình, sẽ nhanh thôi, rồi mọi chuyện sẽ qua....
Bước ra khỏi bệnh viện, trời đã thôi mưa. Cô giờ đây như một đứa trẻ đang đi lạc,
bước chân vô định thật sự không biết mình nên bước về đâu. Ngẩng đầu nhìn nền
trời với những dải mây xám xịt, cười buồn, tự nhủ với lòng: mình vẫn còn trẻ,
mình vẫn còn duyên!
Gọi điện báo cho mẹ là buổi trưa cô không về, rồi Ngọc Minh vẫy một chiếc taxi
tới Tây Hồ. Sen! Ngày đầu tuần lại là thời điểm buổi trưa nên khách tới cũng
lưa thưa có vài người. Mua vé, chọn bàn, cô nhân viên thấy Minh đi một người
cũng hơi ngạc nhiên nhưng cô chẳng thể để ý được mọi thứ đang chuyển động xung
quanh mình. Đặt túi xách xuống rồi cô đứng dậy lấy thức ăn. Sau khi yên vị lần
nữa xuống chiếc bàn gần hồ, cô cứ cúi đầu oà khóc. Những ngón tay vẫn không ngừng
ép bản thân đưa thức ăn vào miệng, mặc sức để những giọt nước mắt mặt chát lăn
dài.
Thời khắc khi dụng cụ y tế lạnh lẽo chạm vào da thịt cô, cả người cô mềm nhũn.
Khoảnh khắc đáng sợ của tuổi thơ khi chứng kiến mẹ mổ cá lại ùa về. Cảm giác
mình chẳng khác nào con cá đang nằm trên mặt thớt bị người ta lột da, rồi cắt từng
lát thịt sống trong khi miệng vẫn thoi thóp thở. Hoảng sợ và run rẩy, cô chỉ biết
yêu cầu bác sĩ dừng lại. Cô không muốn bỏ đứa trẻ này, không muốn. Mất đi một
phần máu thịt của mình, có ai muốn hay không? Hạt đậu của cô, cô muốn nó nảy mầm
và lớn thật nhanh. Rồi cô sẽ yêu thương nó và dạy nó vẽ, dạy nó chơi đàn, dạy
nó bi bô tập nói...Nghẹn ngào, khó khăn nuốt thức ăn xuống. Chỉ có ăn là việc tốt
nhất cô có thể làm cho con lúc này. Dù chán đến mấy, ngắc ngứ đến mấy cũng phải
ăn....
Vừa bước xuống sân bay, Sơn chạy vội tới hàng sim card ngay trước cửa Nội Bài,
rồi bước lên một chiếc taxi đang đỗ. Suốt chặng đường bay hơn mười tiếng đồng hồ
anh không hề chợp mắt. Có lẽ anh đã về muộn. Tự an ủi mình, đứa trẻ mất đi cũng
không sao, chỉ cần nhìn thấy cô, với anh thế đã là quá đủ. Không ngừng giục tài
xế chạy nhanh, những ngón tay có chút run run vội vàng tháo máy lắp sim mới.
Chưa bao giờ anh thấy mình rơi vào khủng hoảng như lúc này. Mỗi giây phút chờ
máy khởi động, anh thấy tim mình đập liên hồi, gương mặt tím tái. Gọi đến số điện
thoại của cô, kiên nhẫn chờ từng hồi chuông đợi máy.
Ngọc Minh thấy túi xách khẽ rung trên mặt bàn, vội lần tìm điện thoại. Số điện
thoại của cô ở Việt Nam không nhiều người biết mấy. Chần chừ, cuối cùng cô cũng
bấm nút trả lời. Dịu dàng cô lên tiếng:
“ Alo. Xin lỗi ai đấy ạ?”
Thở ra như vừa trút được gánh nặng, giọng anh khàn đặc, nói không ra hơi:
“ Em đang ở đâu? Sao anh đã bảo em đợi anh mà em không đợi? Em có biết anh tìm
em muốn chết không hả?”
“ Anh.....anh ơi....”
“ Bé ngoan, anh đang từ sân bay về rồi. Nói đi, em ở đâu?”
Lau vội những giọt nước mắt đang rơi. Ngọc Minh cũng nghẹn ngào, khó khăn đáp lời
anh:
“ Anh bảo xe dừng ở công viên Hoà Bình. Em sẽ ở đó chờ anh.”
“ Ngoan. Chờ anh!”
Tiếng máy báo đã kết thúc cuộc gọi, cầm theo túi xách Ngọc Minh gượng dậy,
trong những giọt nước mắt có nụ cười thoáng qua môi. Bước ra khỏi Sen Tây Hồ, cô
vẫy taxi đến Nam Thăng Long. Ngồi trên bệ đá dưới tượng đài bồ câu sải cánh, cô
chống tay ôm chặt khuôn mặt để chống lại những cơn gió lạnh đang không ngừng
táp tới. Chẳng bao lâu trời lại lất phất mưa bay. Tấm thân gầy run rẩy đứng dậy
bước vào bên trong công viên, men theo con đường đá cô bước về một chiếc lầu
son trên khu đồi nhân tạo. Ngày đầu tuần nên công viên không thấy một bóng người,
chỉ thỉnh thoáng thấy thấp thoáng bóng dáng của những cô công nhân dọn vệ sinh
môi trường đang rời ra phía cổng. Ngồi dựa vào khung cột gỗ, đưa mắt nhìn xuống
hồ ánh mắt cô mơ màng. Một chút hồi hộp, đặt bàn tay đặt lên trái tim mình rồi
lại đặt xuống bụng. Chỉ không lâu nữa thôi, cô sẽ được gặp anh!
Một lúc rất lâu sau chiếc điện thoại lại rung trên tay. Ngọc Minh vội vàng nghe
máy, giọng Sơn gần như mất kiên nhẫn:
“ Em đang ở đâu ? Anh đang đứng trước lối vào số một trên đường Phạm Văn Đồng.
Trời ơi...”
“ Đợi em chạy ra. Em đang trú mưa ở trên đồi phía sau.”
“ Ở yên đấy. Không được đi đâu cả. Giữ nguyên máy đấy, anh đang đi vào rồi.”
Vẫn giữ nguyên chiếc điện thoại bên tai, cô nghe rất rõ tiếng thở gấp gáp của
anh, từ xa cô đã thấy anh đang sải bước về phía mình. Cố lấy tay che miệng để
khóc không thành tiếng, đôi mắt ngập nước chỉ biết nhìn về phía anh. Người đàn
ông của cô ngày một gần, bóng dáng quen thuộc mỗi lúc lại rõ hơn. Vẫn sơ mi trắng,
vest đen khoác ngoài, tóc anh rối bời. Men theo từng bậc thang, anh
đã nhìn thấy cô. Thả chiếc điện thoại vào túi áo, thở dốc nhìn người con gái
đang dựa cột nhìn mình, anh với tay kéo mạnh cô vào lòng. Vòng ôm anh xiết chặt
cô cho đến khi cả hai gần như nghẹt thở. Vươn đôi tay gầy của mình quàng lên cổ
anh, đôi chân Minh kiễng lên đặt đôi môi run run vào bờ môi anh giá lạnh. Trong
nụ hôn sau những ngày xa cách, có vị mặn của nước mắt và những cay đắng của nỗi
nhớ nhung. Nụ hôn chậm dần rồi dừng lại. Cúi đầu nhìn xuống gương mặt xanh xao
của cô, Sơn thấy lòng xót xa. Những ngón tay anh lau đi giọt nước mắt đang lăn
dài trên má Minh, giọng anh khàn đặc:
“ Ngoan nào, không khóc nữa....là tại anh không tốt!”
Cô gục đầu vào ngực anh, giọng cô nghẹt đi:
“ Sao anh có thể bỏ rơi em lâu như thế chứ....Con chúng ta.....”
Đưa tay vuốt tóc cô, anh thấy mắt mình cay xè:
“ Là anh về muộn, con chúng ta mất rồi đúng không? Rồi chúng ta sẽ lại có những
đứa con khác.”
Cô rời khỏi vòng tay anh nhìn anh đầy ngơ ngác. Cắn chặt đôi môi tím tái, cô
đưa tay đánh vào ngực anh và la toáng lên:
“ Anh nói cái gì thế hả? Ai cho anh nói xui xẻo. Con...con không sao hết. Em
đánh chết anh, ai bảo anh giờ mới về chứ. Anh có biết thiếu chút nữa em đã giết
chết con không hả?”
Cô cứ liên tục lắc đầu trong nước mắt và không ngừng đánh anh. Cô không hay
gương mặt ấy đã tối sầm lại và gượng gạo trong yếu ớt. Bàn tay anh cố nắm chặt
tay cô, giọng anh chỉ còn âm gió rất nhỏ:
“ Đợi anh khoẻ rồi hãy đánh tiếp được không? Em đánh nữa con sẽ mệt. Mà em khóc
nữa con sẽ không vui. Sao lại nhiều nước mắt thế chứ?”
Dừng lại nhìn anh, cô hoảng hốt lay người Sơn:
“ Anh.....anh làm sao thế?”
Chỉ tay vào ngực mình, anh vẫn cố cười với cô:
“ Ở đây, anh đau lắm!”
.
Sơn không nhớ mình được đưa vào đây bằng cách nào. Anh chỉ nhớ trước khi chìm
vào giấc ngủ vẫn còn đứng chôn chân để Ngọc Minh mặc sức đánh. Nheo đôi mắt lại
rồi anh từ từ mở ra. Căn phòng bệnh quen thuộc trong Vinmec, không gian vắng lặng.
Nhìn sang bên cạnh mới để ý cô ấy đang ngủ gục ngay cạnh anh. Khẽ đưa tay chạm
vào bàn tay cô giá lạnh, hành động của anh khiến cô giật mình tỉnh giấc. Ngồi dậy
nhìn anh, ánh mắt cô vẫn chất đầy lo lắng:
“ Anh còn đau chỗ nào không? Để em đi gọi bác sĩ nhá.”
“ Đừng. Anh không sao.”
Dịch người về mép giường rồi anh vỗ nhẹ tay xuống phần giường còn trống và khẽ
nói:
“ Nằm xuống đây!”
Cô nhìn anh lắc đầu. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn, giọng nói lại lạnh lùng không
khác ngày thường:
“ Anh bảo nằm xuống đây, nghe không?”
Có chút ngại ngùng nhưng cô vẫn thoả hiệp
nằm xuống ngay cạnh anh. Cất tiếng dỗ dành, anh dịu giọng:
“ Ngoan, em ngủ tiếp đi! Anh sẽ ôm để em ngủ!”
Có chút mệt mỏi và cơn buồn ngủ vẫn chưa tan, Ngọc Minh chỉ ừ rất khẽ rồi chẳng
bao lâu sau cô cũng chìm vào giấc ngủ. Luồn cánh tay xuống dưới làn tóc rối của
cô, anh khẽ ôm cô vào lòng và chăm chú nhìn gương mặt đáng yêu đang say ngủ. Rồi
anh sẽ cùng cô ở lại nơi đây, cùng sớm sớm chiều chiều tản bộ trên những con đường vòng qua phố cổ,
sẽ tận hưởng những cảm giác ngọt ngào mà cặp đôi yêu nhau đều có.
Hoàng Sơn nghĩ rằng, số phận đã có sự sắp xếp nhất định của riêng nó. Việc mà
con người nên làm, là thuận lòng và trân trọng kết quả.
London.
Magnolia vẫn nằm trên đường York Street. Mọi thứ vẫn không hề thay đổi kể từ
ngày Minh đi, duy chỉ có cây dương cầm không còn ai chơi nữa. Hữu Thiện bỏ mặc
những lo toan của cuộc sống để đến đây, một mình, nhớ cô theo cách riêng nhất của
chính anh.
Cô bỏ lại cả khoảng trời London còn anh ngồi đây ôm một nỗi lòng đầy thương nhớ.
Anh biết, sẽ có một lúc nào đó anh cũng phải từ bỏ thành phố này để trở về
nhưng giá mà hôm nay, lúc này, Ngọc Minh ở đây để nghe anh nói những ngày qua
anh đã nhớ cô nhiều biết mấy! Đúng vậy! Anh sẽ luôn nhớ cô, người con gái đáng
yêu nhân hậu với nụ cười dễ mến. Cảm ơn vì tuổi 23 của cô và tuổi 24 của anh,
nơi họ bắt đầu một tình bạn. Cảm ơn London đã giúp anh hiểu ra rằng: Hạnh phúc
không đồng nghĩa với sum vầy...Câu nói của Minh ngày chia tay trước sân bay cứ
lặp đi lặp lại trong anh như nỗi niềm ám ảnh: " Đừng chờ em, London còn xa
lắm."