Huyết án liên hoàn - Chương 02 - Phần 1

Chương 2: Đốm lửa
ma giữa đêm khuya

7.

Khi tôi còn đang trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh thì bị
tiếng ồn ào huyên náo làm cho tỉnh giấc. Tôi mơ màng mở mắt ra, trời đã sáng
tỏ, ngoài hành lang vang lên những tiếng bước chân chạy dồn dập và tiếng nói
chuyện, hình như đã xảy ra chuyện gì khác thường.

Tôi khẽ lay Diệp Hàn đang nằm bên cạnh: “Cậu dậy đi, Diệp
Hàn, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì thì phải?”.

Diệp Hàn bất mãn chép chép miệng, dụi mắt, nói: “Mình không
biết, mới sáng sớm, để mình ngủ thêm chút nữa đi, buồn ngủ chết đi được”.

Đúng lúc đó, thình một tiếng, Lãnh Mộng Phàm đẩy cửa chạy lao
vào như một cơn gió, trên miệng cô hãy còn dính bọt kem đánh răng, trông bộ
dạng, chắc là đang đánh răng dở. Cô hét lên đầy vẻ khoa trương: “Các cậu mau
dậy đi, nghe nói bên hồ hoa sen lại có người chết rồi, mau đi xem xem thế
nào!”. Nói rồi, cô cầm khăn mặt lau miệng, rồi lại chạy ra khỏi cửa giống như
cơn gió vậy.

Đầm hoa sen lại có người chết? Tôi ngồi bật dậy ngay lập tức.
Quan Vũ Phi và Diệp Hàn vừa nghe nói có người chết, cũng tỉnh luôn, mặc đồ ngủ,
đi dép lê, đầu tóc rũ rượi cứ thế chạy ra ngoài, tôi cũng chạy theo.

Khi chúng tôi đến đầm hoa sen, ở đó đã đã chật kín người vây
quanh, ai nấy đều thì thầm to nhỏ với nhau. Từ xa tôi đã nhìn thấy một cô gái
mặc bộ váy hai dây màu xanh lá cây đang treo cổ trên cây hòe đại thụ đó. Tôi
chỉ cảm thấy lồng ngực như nghẹt thở, bởi vì cảnh tượng này giống y hệt như cô
gái học khoa Mỹ thuật thắt cổ tự tử mà Diệp Hàn kể cho tôi đêm qua, cô ấy không
chỉ treo cổ, còn cứa rách cổ tay, máu chảy đầm đìa… Chậc chậc, điều khiến mọi
người cảm thấy hoảng sợ hơn nữa chính là, trên cổ cô ấy còn treo một con búp bê
cầu nắng be bét máu…

Cô gái này cũng treo trên cây, hai cổ tay cô cũng bị cứa, bàn
tay cô ấy đầm đìa máu, trên cổ cô ấy cũng treo một con búp bê cầu nắng dính đầy
máu…

Nhất thời, như thể không khí xung quanh cũng tràn ngập mùi
máu tanh nồng.

Đúng lúc đó, Lãnh Mộng Phàm đang đứng cạnh chợt ọe một tiếng,
cong người nôn thốc nôn tháo. Diệp Hàn vội đỡ cô, tôi và Quan Vũ Phi cũng vội
đi lên trước đỡ cô. Thực ra, mọi người cũng chẳng khá hơn là bao, mặt Diệp Hàn
và Quan Vũ Phi đều trắng bệch như tờ giấy.

Sau khi trở về phòng ký túc xá, Diệp Hàn vội rót cho Lãnh
Mộng Phàm một cốc nước, miệng ca thán: “Nhìn bộ dạng cậu kìa, lúc mới gào thét
đòi đi xem thì hưng phấn là thế, giờ đã nôn ra hết cả mật xanh mật vàng rồi.”

Lãnh Mộng Phàm súc miệng, nói vẻ oan ức: “Người ta lần đầu
tiên nhìn thấy người chết mà, đúng là khác hẳn người sống”.

Tôi nghĩ một lát, hỏi: “Hôm Cao Mẫn xảy ra chuyện, cậu không
xem sao?”.

Quan Vũ Phi tiếp lời: “Hôm Cao Mẫn xảy ra chuyện, bọn mình về
nhà hết”. Sau đó cô lại hỏi: “Các cậu có muốn đi ăn sáng không?”.

Diệp Hàn nói không ăn, ăn không nổi, Lãnh Mộng Phàm cũng nói
ăn không nổi, dạ dày đang cồn cào co bóp, cô muốn ngủ thêm một lúc nữa.

8.

Nghe các bạn học nói, cô gái thắt cổ chết ở đầm hoa sen tên
Lưu Tiểu Huệ, 21 tuổi, thật không ngờ cũng là một sinh viên của khoa Mỹ thuật.
Tính cách cô hướng ngoại, hiếu động, mặc dù có hơi tham lam một chút, nhưng
cũng không kết mối tư thù với ai cả, do đó, bài trừ khả năng bị người khác giết
hại. Thế nhưng, điều đáng kỳ lạ là, khả năng Lưu Tiểu Huệ tự sát cũng bị bài
trừ, bởi vì điều kiện gia đình của cô khá tốt, thành tích học tập loại khá, hơn
nữa chưa có bạn trai...

Một cô gái vốn không phải lo lắng về kinh tế gia đình, lại
không có phiền não về chuyện tình cảm hay việc học hành, tại sao lại phải thắt
cổ tự tử ở đầm hoa sen chứ?

Khả năng duy nhất chính là, bị hồn ma bóng quỷ sát hại.

Cái chết của Lưu Tiểu Huệ giống như một quả bom hẹn giờ ném
thẳng vào trường Đại học Giang Xuyên, nổ đoàng một tiếng vang dội. Gần như tất
cả mọi người đều nói tiếng kêu ai oán của đứa bé trong đầm hoa sen đang tác oai
tác quái, khiến ai nấy đều lo lắng hoảng sợ.

Tôi cũng thấy rất nghi hoặc, cách chết giống như kiểu Lưu
Tiểu Huệ, tôi đã từng thấy trên ti vi, rất có thể có người đã mượn gió bẻ măng,
dựa vào truyền thuyết để giết người. Nhưng Lưu Tiểu Huệ không hề có mối tư thù
với ai có thể giết hại cô được chứ? Lẽ nào cô ấy đúng là do ma quỷ sát hại? Cho
dù như vậy, vậy cái chết của Cao Mẫn thì sao? Có liên quan gì tới sự việc này
không?

Tôi húp một ngụm cháo, hỏi Quan Vũ Phi đang ngồi đối diện:
“Cậu có tin Lưu Tiểu Huệ bị ma quỷ giết chết không?”.

Quan Vũ Phi hình như đang lơ đễnh, ngẩn người nhìn chăm chăm
vào bát cháo trước mặt, cứ ngồi im như thế: “Mình không biết!”.

Tôi chú ý thấy thứ thần sắc lo lắng thất thần này của cô bắt
đầu từ sau khi nghe xong cuộc điện thoại ở trong rừng lúc chiều hôm qua. Lúc
này, trong mắt cô tràn ngập tâm trạng vô cùng phức tạp, có mâu thuẫn, có đau
khổ, như thể tuyệt vọng. Tôi hỏi cô đầy vẻ quan tâm: “Cậu sao vậy, Quan Vũ Phi?
Có phải là cậu gặp vấn đề gì khó khăn không?”.

Cô chau mày, lắc đầu, luồn ngón tay vào trong tóc, rứt mạnh,
như thể buồn bực đến đỉnh điểm, đột nhiên cô hỏi tôi một câu: “Cậu có bạn trai
chưa?”.

Tôi thoáng ngẩn người: “Ơ, có, sao cơ?”.

Tâm trạng cô càng phức tạp hơn, ánh mắt cũng mơ màng bất
định, mấy lần định nói gì đó những lại thôi, hình như đang cân nhắc nên nói gì
với tôi, lại có vẻ như không biết nên bắt đầu từ đâu. Một lúc sau, cô đứng dậy,
nói: “Mình không ăn nữa, mình về ký túc xá trước đây”.

Tôi lấy làm lạ nhìn cô: “Nhưng cậu đã ăn được chút nào đâu, có
thể nói cho mình biết…”.

Cô ngắt lời tôi: “À, mình giảm cân”. Nói xong, cô bước nhanh
đến bên thùng rác, đổ hết bát cháo vào đó.

Ngay chính lúc cô quay người chuẩn bị rời khỏi nhà ăn, tôi
chợt nhìn thấy một tia sợ hãi trong mắt cô. Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, cô ấy đang
sợ hãi điều gì?

Tôi nghĩ lại vừa nãy cô hỏi tôi đã có bạn trai chưa, rồi lại
liên tưởng đến việc hôm qua cô nhận được cuộc điện thoại lúc ở trong rừng, liệu
có phải cô cãi nhau với bạn trai Tô Thần Dương không? Nhưng nghĩ kỹ lại, hình
như không phải như vậy, hôm qua trước khi nghe điện thoại, khi cô kể với tôi về
Tô Thần Dương, mặt cô tràn ngập hạnh phúc, hơn nữa, khi cô nhìn thấy số điện
thoại gọi đến, mặt biến sắc, rõ ràng cuộc điện thoại đó không phải do Tô Thần
Dương gọi, vậy cũng có nghĩa là, tâm trạng bất an của cô không có liên quan gì
đến Tô Thần Dương. Nhưng nghĩ lại cũng thấy vẫn không đúng, nếu đã không liên
quan gì đến Tô Thần Dương, sao cô lại phải vô duyên vô cớ hỏi tôi đã có bạn
trai hay chưa?

Hay là… cuộc điện thoại là do bố mẹ cô gọi đến? Họ phản đối
con gái yêu sớm, muốn ngăn cản cô và Tô Thần Dương? Ngày nay các bậc phụ huynh
thường như vậy, lo lắng con cái mình yêu sớm sẽ ảnh hưởng tới việc học. Nhưng cho
dù có như vậy đi chăng nữa, trong mắt Quan Vũ Phi cũng không nên có nỗi sợ hãi
mới phải.

Vậy thì cô ấy đang sợ hãi điều gì?

Trong lúc tôi đang trầm ngâm suy nghĩ, một cô gái đi đến ngồi
xuống đối diện tôi. Tôi vừa nhìn đã nhận ra, lại là cô gái mê muội Liên Thành,
tôi vội vàng thu dọn hộp cơm, định kiếm cớ đi trước. Nhưng ngay giây sau, tôi
đã từ bỏ suy nghĩ đó, bởi vì trông cô ấy rất lạ, không nói liến thoắng như
trước đây, mà lại có bộ dạng thất thần như người mất hồn, tay chống cằm, mặt
buồn rười rượi.

Tôi nhìn cô vẻ hiếu kỳ, trước đây, tôi chưa từng tỉ mỉ nhìn
cô. Cảm giác cô đem lại cho tôi chỉ có một chữ: nhỏ. Mắt nhỏ, mũi nhỏ, miệng
nhỏ, khuôn mặt cũng nhỏ, giống như một đứa bé chưa lớn vậy.

Nhìn cô mặt mày ủ dột, tôi chợt cảm thấy thương xót, cười
hỏi: “Ai ức hiếp cậu vậy, cô tiểu nha đầu?”.

Nào ngờ, con ngươi mắt cô chuyển động, rồi chảy nước mắt, làm
tôi giật nảy mình: “Sao thế? Sao lại khóc?”.

Cô lấy mu bàn tay lau nước mắt, bĩu bĩu môi, nghẹn ngào nói:
“Tiểu Huệ… cô ấy không tự sát đâu…”.

Tôi lập tức hiểu ngay, thì ra cô ấy đang đau buồn vì cô gái
treo cổ ở bên đầm sen. Qua cách xưng cô của cô với cô gái đó, xem ra họ có vẻ
rất thân thiết. Thế nên, tôi hỏi: “Cậu quen cô ấy à?”.

Cô nói: “Ừ, bọn mình ở cùng phòng, cô ấy là người bạn tốt
nhất của mình. Trước đây, ai bắt nạt mình, cô ấy đều đứng ra giúp đỡ mình,
giống như cậu vậy… Cô ấy ngoài nhược điểm thích khôn vặt, ham lợi nhỏ ra, thực
ra là một người rất tốt… Cô ấy không tự sát đâu!”. Liên Thành càng nói càng đau
lòng, nước mắt nhỏ từng giọt to tròn.

Tôi tự cảm thấy đỏ mặt hổ thẹn, hôm qua lúc giúp cô ấy, thực
ra tôi cũng bị “chị cả” dọa cho sợ chết khiếp, đôi chân mềm nhũn. Tôi ngại
ngùng liếm liếm môi, hỏi cô: “Cậu cũng học khoa Mỹ thuật à?”.

Cô gật đầu, nói đúng vậy, sau đó lại ngước mắt lên nhìn tôi:
“Đại ca có nhớ em tên là gì không?”.

Tôi vội nói: “Đương nhiên nhớ rồi, Liên Thành, không phải vậy
sao? Trong “Liêu trai” cũng có một người tên Liên Thành đấy, mình không biết
cậu học khoa Mỹ thuật, bởi vì cậu chưa nói cho mình. Vừa rồi cậu nói Tiểu Huệ
không tự sát, nhưng nếu như không phải tự sát, sao lại treo trên cây hòe ở bên
đầm sen chứ?”.

Tôi vừa dứt lời, Liên Thành liền trợn trừng đôi mắt nhỏ bé
của cô, như thể lời nói của tôi đã làm kích động cô vậy. Bàn tay đặt trên bàn
cũng nắm chặt lại, nhưng nhanh chóng thả lỏng, nói vẻ hơi gượng gạo: “Mình
không biết, dù sao Tiểu Huệ không bao giờ tự sát!”.

Tôi biết là cô đang tức giận, cô không thể nào chấp nhận được
sự thực là bạn cô tự sát, cũng chính trong khoảnh khắc này, tôi chợt cảm thấy
cô gái đang ngồi trước mặt tôi đây thực ra cũng có điểm kiên cường. Tôi tiếp
tục hỏi cô: “Cậu là bạn thân nhất của Lưu Tiểu Huệ, vậy cậu có biết tối hôm qua
cô ấy có điều gì khác thường không? Hoặc là mấy ngày gần đây, cô ấy có điều gì
khác trước đây không?”.

Liên Thành khẽ nhíu mày, rõ ràng có vẻ bất mãn với những câu
hỏi của tôi, nhìn tôi với vẻ thất vọng và ai oán: “Đại ca, em thực sự coi đại
ca là đại ca của em, em mới nói cho đại ca biết Tiểu Huệ không phải tự sát, đại
ca không tin em sao?”. Vừa nói xong, cô lại như nghĩ ra điều gì, mắt chợt lóe
sáng: “A, cậu hỏi thế, mình đã nhớ ra rồi, mấy hôm nay cô ấy đúng là hơi khác
thường, đi dạo phố nhiều hơn hẳn trước đây, hơn nữa mua rất nhiều quần áo!”.

Tôi khẽ “ồ” một tiếng, cứ tưởng trước khi chết Lưu Tiểu Huệ có
hành động gì bất thường, nghe ngóng hồi lâu lại chỉ là đi mua sắm nhiều hơn
trước đây, việc này thực ra cũng có gì quan trọng chứ.

Liên Thành nói tiếp: “Nhưng, mua đồ thì cứ mua, bộ dạng cô ấy
hình như lại rất sợ hãi!”.

Tôi cảm thấy hiếu kỳ: “Gì cơ? Bộ dạng rất sợ hãi?”. Theo lý
mà nói, đi mua sắm lẽ ra phải có tâm trạng vui vẻ thoải mái chứ, sao lại có thể
sợ hãi được? Đây là lần đầu tiên nghe nói như vậy đấy.

Liên Thành nhìn tôi, nói vẻ nghi hoặc: “Mình cũng không biết.
Có lúc cô vui mừng hớn hở, cứ như là trúng xổ số, nhưng có lúc lại ngồi ngẩn
ngơ một mình, như là đang lo lắng điều gì. Cậu biết không, con người mình đại
khái qua loa, không tỉ mỉ, nên cũng chẳng nghĩ gì, bây giờ nghĩ lại, đúng là
khá kỳ lạ!”. Nói xong, cô thở dài, “Nếu như lúc đó mình để ý, có lẽ mình đã hỏi
được ra đã xảy ra việc gì với cô ấy”. Giọng nói của cô tràn ngập sự hối hận.

Tôi nói vẻ băn khoăn: “Những hành vi khác thường này của cô
ấy bắt đầu diễn ra từ khi nào vậy?”. Liên Thành nghĩ một lát, nói: “Cũng mới
chỉ vài ngày nay thôi. Sao hả đại ca, đại ca cho rằng cái chết của Tiểu Huệ
liên quan đến điều này sao?”.

Tôi chán nản lắc đầu: “Mình cũng không biết!”

Sau đó, trên mặt Liên Thành chợt lộ ra sự sợ hãi, cô hạ giọng
thấp xuống: “Đại ca, mọi người đều nói Tiểu Huệ bị oan hồn đứa bé ở đầm sen sát
hại. Đại ca… có tin không?”.

Tôi rùng mình một cái, mặc dù cái chết của Lưu Tiểu Huệ rất
kỳ dị, khó mà tưởng tượng nổi, chính tôi cũng không biết rốt cuộc là do ma quỷ
tác oai tác quái hay không, nhưng tôi vẫn dùng câu nói của La Thiên thường nói
để an ủi Liên Thành: “Không đâu, trên thế giới này vốn không có ma quỷ!”.

9.

Từ nhà ăn bước ra, bầu trời âm u một cách đáng sợ, từng đám
mây đen thật lớn đang vần vũ trên bầu trời. Tôi nhớ lúc nãy bầu trời vẫn còn
trong xanh lắm, thời tiết thay đổi nhanh thật, sáng sớm ngày tháng 5, thật
không ngờ vẫn còn toát ra hơi lạnh, một cơn gió thổi tới, khiến ai nấy không
kìm nổi, đều rùng mình.

Tôi vô duyên vô cớ lại nghĩ đến Lưu Tiểu Huệ, đột nhiên cảm
thấy bi thương, có lẽ mới hôm qua đây, cô ấy vẫn còn đang vui vẻ tận hưởng cuộc
sống của cô ấy, nhưng trong chớp mắt lại biến thành cô hồn dã quỷ. Sinh mệnh
con người thật sự quá yếu ớt, quá vô thường.

Sau khi chia tay Liên Thành, tôi đi đến đầm hoa sen, ở hiện
trường giờ đã bị đường dây cảnh giới vây quanh, cảnh sát ở bên trong đang bận
rộn làm việc, bên ngoài vẫn chật kín sinh viên hiếu kỳ, đang bàn luận xôn xao.
Tôi cũng chen vào, nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng La Thiên, nhưng nhìn
khắp lượt mà không thấy anh đâu, chỉ nhìn thấy đồng nghiệp của anh, thế nên tôi
lại lùi ra ngoài. Kỳ lạ quá, đồng nghiệp của anh đều đến, sao anh lại không đến
nhỉ?

Tôi cầm di động định gọi cho anh, nhưng ấn số xong lại không
biết nên nói gì với anh, anh còn chưa biết tôi đến trường Đại học Giang Xuyên
mà, nếu anh hỏi, tôi cũng không biết nên trả lời anh thế nào. Nghĩ một lát, tôi
đút di động vào trong túi quần, bước nhanh ra khỏi đầm hoa sen, thứ mùi vị này
khó chịu quá, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nhơm nhớp.

Buổi chiều lúc chuẩn bị vào học, các bạn sinh viên vẫn hăng
say bàn tán về cái chết của Lưu Tiểu Huệ. Lũ sinh viên đúng là giỏi xuyên tạc,
mới chỉ một buổi sáng mà đã xuyên tạc ra được mười mấy lý do về cái chết của
Lưu Tiểu Huệ. Có người nói, Lưu Tiểu Huệ thực ra là con riêng, cô không chịu
nổi sự thực này, nên chạy đến đầm hoa sen tự sát; cũng có người nói, Lưu Tiểu
Huệ luôn yêu thầm nhớ trộm thầy giáo nào đó, khi biết được thầy giáo đó chỉ coi
cô như em gái nhỏ, cô đau lòng quá nên đã tự sát; còn có người nói Lưu Tiểu Huệ
có mối ân oán cá nhân với cô gái năm ngoái treo cổ chết ở đầm hoa sen, bây giờ
hồn ma của cô gái ấy quay trở lại báo thù…

Tôi chẳng có hứng thú tham gia vào đề tài của bọn họ, người
thì đã chết rồi, nói thế nào chẳng được, dù sao cũng chỉ là xuyên tạc bừa mà
thôi.

Lúc đó, Diệp Hàn ngồi cùng bàn huých nhẹ vào tôi: “Cậu sao
thế? Như là có tâm trạng nặng nề vậy”.

Tôi uể oải nhìn sang cô, cô đang cầm một chiếc gương nhỏ ngắm
nghía khuôn mặt. Tôi thấy hơi buồn ngủ, ngáp một cái, nói: “Không sao. Này, cậu
đã soi gương nửa tiếng đồng hồ rồi đấy, có phải là lát nữa đi hẹn hò không?”.

Diệp Hàn nhìn vào gương mỉm cười ngọt ngào, nói: “Cậu không
biết sao, lát nữa có thầy giáo mới, nghe nói thầy đẹp trai lắm, cho nên, dù thế
nào cũng phải để lại ấn tượng sâu sắc với người ta chứ”.

Tôi trêu: “Cậu muốn dùng sắc đẹp để dụ dỗ thầy giáo mới đấy
à?”.

Lãnh Mộng Phàm ngồi bàn trên quay đầu lại, cười hi ha, nói:
“Cô ấy à, lần nào có thầy giáo mới nào đến cũng như vậy, chỉ nghĩ xem làm thế
nào để dụ dỗ người ta, nhưng chưa lần nào thành công. Lần trước, có thầy giáo
môn thể dục dạy lớp mình một tháng, trước khi thầy đi, Diệp Hàn đã khóc sụt
sùi, tặng thầy một chiếc bút Parker, kết quả cậu đoán xem, thầy giáo đó thần
mặt không nhớ được Diệp Hàn là cô sinh viên nào…”.

Diệp Hàn đỏ bừng mặt, cầm sách lên đập vào đầu Lãnh Mộng Phàm
một cái, hét lên giận dữ: “Đáng ghét! Đã nói là không được nhắc đến chuyện đó
nữa rồi mà, con nha đầu đáng ghét này, chỉ thích xát muối vào vết thương của
người ta…” Nói rồi, cô lại đứng lên, cù nách Lãnh Mộng Phàm, hai người cười lăn
lộn ầm ĩ.

Quan Vũ Phi đứng bên cạnh đột nhiên khẽ gầm lên: “Đừng đùa
cợt nữa! Thật khó chịu!”.

Diệp Hàn và Lãnh Mộng Phàm lập tức dừng lại, nhìn Quan Vũ Phi
với vẻ khó hiểu, Diệp Hàn nói: “Sao thế chứ, uống nhầm thuốc à?”.

Lãnh Mộng Phàm cũng nói: “Đúng vậy, mấy hôm nay cậu sao vậy?
Không sao chứ?”.

Quan Vũ Phi ảo não lắc đầu, nói một câu: “Mình xin lỗi!” rồi
nằm bò ra bàn, không nói thêm gì nữa.

Diệp Hàn và Lãnh Mộng Phàm cùng nhìn nhau, bất lực so so vai,
không ai biết Quan Vũ Phi bị làm sao.

Tiếng chuông vào học lanh lảnh vang lên, một lúc sau, một
người đàn ông trẻ tuổi cao to tuấn tú sải từng bước lớn bước vào phòng học. Khi
tôi nhìn thấy người đó, bỗng chốc kinh ngạc há to miệng, suýt chút nữa đã ngã
từ trên ghế xuống.

Diệp Hàn lộ ra khuôn mặt si mê đầy ngưỡng mộ, khẽ hét lên:
“Woa! Còn đẹp trai hơn cả trong tưởng tượng của mình đấy!”.

Tôi vẫn chưa định thần lại được, cứ nhìn người đàn ông đó
không chớp mắt. Đôi mắt tinh tường như chim ưng của anh lướt qua khắp phòng học
một lượt. Khi ánh mắt anh chạm đến khuôn mặt tôi, thật không ngờ như nhìn một
người xa lạ, không hề dừng lại thêm khoảnh khắc nào. Anh khẽ mỉm cười: “Chào
các bạn, tôi là thầy giáo dạy các bạn môn Luật, tôi tên La Thiên…”.

Những lời nói về sau của anh tôi đều không nghe thấy gì nữa
cả, đầu óc ầm vang dữ dội, nhủ thầm, tên La Thiên đáng ghét này, sao tự nhiên
lại chạy đến đây làm giáo viên cơ chứ?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3