Dụ tình - Hồi 09 - Chương 12 phần 1

Chương 12: Tranh biện trên tòa

Ở vai trò luật sư biện hộ gặp mặt luật sư bên nguyên ngay
trước cửa tòa án, Lạc Tranh mỉm cười chủ động tiến lên đưa tay ra, mà Kỳ Ưng
Diêm cũng nở nụ cười vô cùng thoải mái, đưa tay bắt lấy bàn tay nàng. Một màn
này được các phóng viên có mặt giơ máy ảnh lên chụp lia lịa.

“Nghe nói tối qua cô gặp nguy hiểm?” Kỳ Ưng Diêm hạ giọng hỏi
khẽ.

Lạc Tranh cong môi cười nhẹ, “Quả không hổ danh là đại luật
sư, tình hình của tôi ra sao đều không dấu được anh.”

“Cô cũng vậy!” Kỳ Ưng Diêm cười khẽ, “Hy vọng cô có thể tìm
được chứng cứ có lợi.”

“Sẽ như vậy!” Lạc Tranh cũng không nói gì nhiều. Hai người
họ, một trước một sau đi vào bên trong tòa án.

***

Người tham dự phiên xử không nhiều nhưng đều là người có
thân phận không tầm thường. Ngoại trừ mấy vị trưởng bối trong gia tộc Louis,
còn có sự xuất hiện của vương phi Monaco. Không khó để nhận ra thời gian gần
đây bà nghỉ ngơi không được tốt, gương mặt vốn rất quý phái giờ đã trở nên tiều
tụy. Khi nhìn thấy Lạc Tranh xuất hiện, ánh mắt bà còn lóe lên tia phẫn nộ.

Ngoài các thành viên trong gia tộc Louis cùng vương thất
Monaco, chỉ có các nhân viên tòa án có liên quan mới có mặt tại phiên xử. Đưa
mắt nhìn một lượt những người có mặt trong phòng xử, Lạc Tranh thấy ngay gương
mặt mặc dù đang cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng trong
lòng là mẹ của Louis Thương Nghiêu - Tân Thanh Hà.

Mười giờ đúng, phiên tòa chính thức bắt đầu.

Bởi cả Kỳ Ưng Diêm và Lạc Tranh đều là những luật sư danh
tiếng được đào tạo chuyên nghiệp nên chỉ trong vòng nửa giờ đồng hồ đã chỉnh lý
tốt rất nhiều tài liệu trình lên khiến quan tòa cực kỳ hài lòng. Rất nhiều luật
sư, đặc biệt là luật sư đã thành danh thường có điểm chung là lúc lên tòa
thường không tự mình sửa soạn tài liệu mà để cho trợ lý làm, vì vậy thường hay
làm chậm trễ thời gian mở phiên tòa.

Lần này, đối mặt cùng lúc với hai đại luật sư cực kỳ xuất sắc
khiến quan tòa cảm thấy thực sự lo lắng nghĩ rằng không biết hai người khó đối
phó này có xem quan tòa vào trong mắt hay không. Không ngờ, vừa tới 10h, hai vị
luật sư chẳng những đã mặc y phục chỉnh tề đứng đó mà tất cả tài liệu đều đã
được hiệu chỉnh cực kỳ tốt. Trợ lý luật sư của cả hai bên đều rất nghiêm túc
ngồi tại vị trí dành riêng, an tĩnh chờ sự phân phó khiến quan tòa ngay từ bước
đầu tiên đã có ấn tượng rất tốt đối với cả hai luật sư này.

Sau khi xác nhận lại thân phận của bị cáo, thông báo cho các
bên quyền lợi và nghĩa vụ của mình, phiên tòa bắt đầu bằng việc tuyên đọc bản
cáo trạng rồi bước vào giai đoạn đối chứng.

Đối chứng là giai đoạn mấu chốt nhất, cũng là giai đoạn bồi
thẩm đoàn có thể xác định sự chuẩn xác cùng tin cậy của các chứng cứ. Giai đoạn
này thường chia thành hai quá trình cơ bản. Quá trình đầu tiên là đưa ra chứng
cứ hoặc nhân chứng liên quan, sau đó các bên tiến hành đặt câu hỏi đối với nhân
chứng, kiểm tra tính xác thực của vật chứng và ghi nhận lại những câu trả lời
để phục vụ cho việc biện hộ của mình.

Phần quan trọng tiếp theo chính là đưa ra những lập luận để
bác bỏ chứng cứ của đối phương. Mỗi bên đều có thể tiến hành đặt câu hỏi với
nhân chứng để hiểu rõ thêm tình hình và quyết định xem có tiếp tục đối chứng
nữa hay không.

Mấu chốt trong quá trình bác bỏ chứng cứ mà đối phương đưa
ra là phải phủ định được tư cách làm chứng của nhân chứng cũng như đưa ra được
lý do để chứng minh bằng chứng của đối phương không đủ độ xác thực và đề nghị
quan tòa cho tiến hành thẩm tra lại tính xác thực của bằng chứng.

Đương nhiên trong quá trình đối chứng, các bên có thể mượn
một vấn đề không hề liên quan đến vụ án để đưa ra trước tòa nhằm kiểm tra tính
xác thực của tư cách người làm chứng. Nếu cần thiết, quan tòa cũng có thể đặt
câu hỏi đối với những người liên quan.

Mỗi nhân chứng khi đã đứng ra trước tòa đều phải tuyên thệ
và chịu trách nhiệm về những lời chứng của mình.

Khi phiên tòa đã chính thức bắt đầu, Kỳ Ưng Diêm tuyệt đối
sẽ không vì giúp đỡ Louis Thương Nghiêu mà xem nhẹ các chứng cứ có lợi cho bên
mình. Mà Lạc Tranh cũng tuyệt đối giữ cho đầu óc cực kỳ tỉnh táo để tiến hành
đặt ra những câu hỏi cực kỳ sắc bén với nhân chứng bên nguyên đưa ra.

Nhân chứng đầu tiên lên tòa chính là người đầu tiên báo án,
là người chịu trách nhiệm chăm sóc cho việc ăn nghỉ của công chúa mỗi ngày.

“Nhân chứng, mời cô kể lại tình hình ngày hôm đó một cách
chi tiết.” Kỳ Ưng Diêm đứng lên, nhìn về phía nhân chứng đầu tiên, chậm rãi lên
tiếng.

Nhân chứng ước chừng khoảng 20 tuổi, dường như tâm trạng cô
ta đang rất lo lắng và hồi hộp nên lời kể cũng liên tục bị đứt quãng.

“Nhân chứng, xin cô ổn định lại tâm trạng và đem những gì cô
đã nhìn thấy ngày hôm đó kể lại rõ ràng cho mọi ngươi có mặt ở đây được biết.”
Kỳ Ưng Diêm lập tức lên tiếng trấn an cô ta.

Khẽ hít sâu một hơi, nhân chứng cũng dần ổn định lại tâm
trạng và bắt đầu chậm rãi kể lại những gì mình đã thấy…

“Sáng sớm hôm đó, tôi theo thường lệ chuẩn bị nước cho công
chúa tắm rửa. Lúc bước vào phòng, tôi thấy phòng trống không, nhưng cửa sổ lại
mở toang khiến khí lạnh tràn vào. Do đó tôi chạy tới tính đóng cửa sổ thì tình
cờ liếc nhìn xuống phía dưới mới phát hiện ra thi thể của công chúa ở đó. Vì
ban đêm không có ai qua lại khu vực đó nên đến tận sáng sớm hôm sau xác công
chúa mới được phát hiện.”

Lúc này, cô nhân chứng kể lại sự việc rất rõ ràng. Bởi cô ta
cũng chỉ là người báo cảnh sát và cũng không phát hiện hiện tượng gì khác
thường nên Kỳ Ưng Diêm và Lạc Tranh chỉ hỏi mấy vấn đề đơn giản rồi để cô ta
lui xuống.

Nhân chứng thứ hai và thứ ba của bên nguyên là quản gia của
căn biệt thự và Sally. Khẩu cung của bọn họ đều khẳng định vào ngày xảy ra án
mạng họ có thấy Louis Thương Nghiêu xuất hiện ở đó.

Quản gia là người đầu tiên bước lên bục nhân chứng.

“Quản gia, đề nghị ông đem tất cả những sự việc đã nhìn thấy
ngày hôm đó kể lại chi tiết.” Kỳ Ưng Diêm đứng dậy lên tiếng.

“Sáng hôm đó, tôi nghe thấy mấy người giúp việc trong biệt
thự lớn tiếng kêu lên mới biết được công chúa ngộ hại. Tội nghiệp cô ấy, một
người tâm địa thiện lương như vậy mà lại bị hại một cách thảm đến thế.”

“Ông nói vào ngày hôm đó, ông đã thấy bị cáo, cũng chính là
Louis Thương Nghiêu tiến vào căn biệt thự phải không?” Kỳ Ưng Diêm hỏi.

“Ước chừng khoảng 8h tối, Louis tiên sinh đã tới biệt thự.
Nhưng mấy giờ ngài ấy rời đi tôi không được rõ. Hoặc là ngài ấy có rời đi hay
không tôi cũng không biết.” Quản gia lên tiếng bằng giọng nói đầy kiên định.

Kỳ Ưng Diêm lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa rồi mới ngồi xuống.
Tiếp theo là đến lượt Lạc Tranh đặt câu hỏi. Nàng đưa mắt nhìn nhân chứng hồi
lâu nhưng lại không nói lời nào. Quản gia đợi mãi không thấy câu hỏi của nàng,
vô thức giương mắt nhìn nàng lại phát hiện ánh mắt sắc bén của nàng đang nhìn
mình chằm chằm vội vàng cúi đầu xuống, bàn tay đầy bất an khẽ co lại.

Thái độ cùng vẻ mặt đầy mờ ám của ông ta hoàn toàn bị Lạc
Tranh thu hết vào trong tầm mắt. Rốt cục nàng cũng lên tiếng đặt câu hỏi.

“Nhân chứng bên nguyên, ông đã làm ở biệt thự này được bao
lâu rồi?”

Quản gia suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Khoảng hơn 4 năm
rồi!”

Lạc Tranh gật đầu, “Ông là quản gia tại biệt thự, cần phải
biết rõ ràng khách tới đó là vì vấn đề gì phải không?”

Quản gia suy nghĩ một chút rồi mới trả lời, “Bởi sức khỏe
của công chúa không tốt, hơn nữa cô ấy lại ở nước ngoài nên bạn bè thường xuyên
đến thăm cô ấy chỉ có Louis tiên sinh cùng tiểu thư Sally mà thôi.”

“Như vậy ngày hôm đó Louis tiên sinh đến làm sao ông có thể
không biết ngài ấy rời đi lúc nào chứ?” Lạc Tranh đột nhiên cất cao giọng đầy
lạnh lẽo hỏi ngược lại.

Nghe thấy những lời đanh thép của Lạc Tranh, quản gia có
chút kinh sợ cùng bất an, lại lần nữa vô thức nắm chặt bàn tay lại, “Là vì
chúng tôi đều biết quan hệ của Louis tiên sinh với công chúa cho nên mỗi lần
Louis tiên sinh tới biệt thự người làm chúng tôi đều tránh đi. Hơn nữa công
chúa vốn luôn thích yên tĩnh cho nên mấy người chúng tôi đều tự giác đi làm
công việc của mình mà không để ý gì nữa. Vì vậy tôi chỉ thấy lúc Louis tiên
sinh tới chứ không biết ngài ấy rời đi lúc nào.”

Câu trả lời của quản gia phải nói là không chê vào đâu được,
không thể tìm ra nổi một chút sơ hở nào.

Khi mọi người đều nghĩ rằng Lạc Tranh không còn vấn đề gì để
hỏi nữa thì đột nhiên giọng nói của nàng lại vang lên, nêu ra một câu hỏi thuộc
chủ đề hoàn toàn khác, “Nghe nói sức khỏe của vợ ông không được tốt, ông vừa
lên tòa làm nhân chứng lại vừa vào viện để chăm sóc vợ như vậy thật sự quá vất
vả.”

Câu nói của Lạc Tranh khiến tất cả người ngồi trong phòng xử
đều cảm thấy kỳ quái mà bồi thẩm đoàn đang ghi chép cùng ngừng lại, ngước đôi
mắt đầy nghi hoặc nhìn nàng. Chỉ có một người vẫn giữ được vẻ mặt trấn định là
Kỳ Ưng Diêm. Anh ta đã sớm ngờ tới Lạc Tranh sẽ dùng những phương pháp khác
thường để giành lấy lợi thế cho thân chủ của mình. Nhưng điều anh ta có thể làm
cũng chỉ là tìm hiểu kỹ về lời khai của nhân chứng để tìm ra điểm mấu chốt giúp
cho việc phát hiện ra chân tướng sự việc mà thôi.

“Làm sao mà cô biết chuyện của vợ tôi?” Quản gia không ngờ
tới Lạc Tranh lại đột ngột hỏi như vậy. Sửng sốt một hồi, liền đó ông ta cực kỳ
kích động đứng bật dậy, cất giọng nói đầy gấp gáp, “Cô không được quấy rầy vợ
của tôi!”

“Yêu cầu nhân chứng ổn định lại tâm trạng của mình!” Chánh
án cầm búa gỗ gõ liền ba tiếng. Chánh án cũng biết lúc tranh biện, các luật sư
sẽ dùng những cách thức khá đặc biệt để khai thác lời khai của nhân chứng nên
chỉ quay sang Lạc Tranh lên tiếng, “Luật sư biện hộ, nếu câu hỏi vừa rồi không
liên quan đến vụ án thì không cần phải đưa ra khiến tâm tình nhân chứng bị xáo
trộn, làm ảnh hưởng tới sự yên tĩnh tại tòa.”

“Vâng, thưa quý tòa!” Lạc Tranh nhẹ nhàng cúi người rồi nhìn
về phía quản gia, khóe môi nàng khẽ cong lên lộ rõ nụ cười đầy trí tuệ…

“Vậy nhân chứng chỉ cần trả lời cho tôi một vấn đề nữa là
được.” Thanh âm của nàng vang lên đầy lạnh lùng hệt dòng nước băng giá ngày
đông rét mướt.

Quản gia cũng ý thức được hành vi của mình vừa rồi có chút
quá khích, khẽ nuốt nước miếng một chút rồi vô thức siết nắm tay lại. Một lúc
sau, ông ta mới gật gật đầu.

Lạc Tranh khẽ hít sâu một hơi, không phải là bởi nàng đang
khẩn trương mà bởi vì dạ dày nàng lại bắt đầu co thắt lại. Có lẽ nàng bị như
vậy là do áp lực tâm lý quá nặng nề. Ổn định hơi thở xong, Lạc Tranh lại nhìn
về phía quản gia bằng ánh mắt sắc bén…

“Vợ của ông mắc bệnh ung thư máu, hiện giờ đang cần có tủy
thích hợp để tiến hành cấy ghép. Tôi nghĩ khoản phí tổn phẫu thuật cùng chi phí
liên quan ông không thể chỉ dựa vào tiền lương quản gia tại biệt thự để gánh
vác phải không?”

Quản gia đột nhiên trừng lớn đôi mắt.

“Phản đối!” Kỳ Ưng Diêm vừa thấy nàng đặt câu hỏi xong liền
đứng bật dậy, dùng thái độ cực kỳ nghiêm trang nói, “Tôi phản đối luật sư biện
hộ đang hỏi nhân chứng những vấn đề không liên quan đến vụ án.”

“Phản đối hữu hiệu!” Chánh án khẽ gật đầu, “Luật sư biện hộ,
xin hãy chú ý đến những câu hỏi của mình để tránh làm phân tán sự nhận định của
bồi thẩm đoàn.”

Lạc Tranh nhẹ nhàng cười một tiếng, “Vâng, ngài chánh án.”

Trở về chỗ ngồi, nghi vấn trong lòng Lạc Tranh lại càng được
khẳng định. Từ ánh mắt đến động tác của người quản gia lúc nãy đã hoàn toàn bán
đứng ông ta. Nhất là lúc trả lời câu hỏi của nàng, ngón tay ông ta không ngừng
siết chặt lại. Đó là biểu hiện của sự chột dạ cùng việc cố áp chế tâm trạng của
mình. Khi nàng nhắc tới vợ ông ta, tâm tình ông ta lại càng biến động lớn hơn,
còn lớn tiếng cảnh cáo nàng không được quấy rầy vợ ông ta.

Chẳng lẽ vợ ông ta từng bị người khác quấy rầy?

Qua sự điều tra của thám tử, nàng được biết vợ của quản gia
nằm viện vì mắc căn bệnh ung thư máu đã lâu, đang chờ có người hiến tủy phù hợp
để tiến hành phẫu thuật. Khoản chi phí này tuyệt đối không nhỏ nên ông ta không
thể nào chỉ dựa vào thu nhập từ lương quản gia của mình để chi trả. Lẽ nào….ông
ta thực sự bị mua chuộc?

Quản gia tạm thời lui xuống nhường chỗ cho nhân chứng thứ ba
- Sally lên tòa làm chứng.

Sally ngồi ở chỗ dành cho nhân chứng nhưng vẫn nhìn chằm
chằm Lạc Tranh bằng ánh mắt đầy căm hận như nhìn kẻ thù. Cô ta vẫn mặc bộ váy
màu đỏ hệt như ngày đích thân hất sơn đỏ lên người nàng.

Sau khi tuyên thệ, cô ta lại ngồi xuống bắt đầu trả lời câu
hỏi của Kỳ Ưng Diêm.

“Hôm đó tôi nhìn thấy anh rể, à không, Louis Thương Nghiêu tới
biệt thự vào khoảng 8h tối. Mặc dù tôi không biết anh ta rời đi lúc mấy giờ
nhưng lúc đồng hồ đổ chuông báo 9h tôi vẫn còn nhìn thấy anh ta trong phòng chị
tôi. Căn cứ vào đó cho thấy thời gian anh ta rời đi trùng với thời gian chị tôi
ngộ hại.” Giọng nói của Sally tràn ngập sự phẫn nộ, trừng mắt nhìn Lạc Tranh
như nhìn kẻ thù không đội trời chung.

“Nhân chứng, khi trả lời câu hỏi hãy nhìn vào tôi!” Kỳ Ưng
Diêm đột ngột lên tiếng, ánh mắt anh ta có vẻ gì đó rất bí hiểm.

Sally miễn cưỡng dời ánh mắt nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm.

“Cô nói lúc hơn 9h còn nhìn thấy bị cáo và người bị hại ở
trong phòng, vậy cô có thể nêu thời gian cụ thể hơn không?” Kỳ Ưng Diêm tiếp
tục hỏi.

‘Là 9h 15 phút.”

“Vì sao lại khẳng định như vậy?”

“Bởi vì mỗi tối chị tôi đều uống thuốc vào giờ này. Đêm đó
tôi lại chưa rời đi nên định tự mình mang thuốc sang cho chị. Lúc qua phòng
chị, tôi thấy Louis Thương Nghiêu vẫn ở trong đó nên không vào phòng. Sau đó
bởi có chuyện gấp nên tôi đã rời đi.”

“Lúc đó, cô thấy bị cáo cùng người bị hại nói chuyện gì?”

“Tôi không đi vào nên không có nghe được. Chỉ là nhìn thấy
chị tôi rất yếu ớt túm vạt áo Louis Thương Nghiêu giống như không muốn để anh
ta rời đi vậy.”

“Cô nhận thấy tình hình lúc đó thế nào?” Kỳ Ưng Diêm đột
ngột đặt câu hỏi tiếp.

Sally suy nghĩ một chút, trong mắt lóe lên tia phẫn nộ cực
độ, “Bởi vì chị tôi vẫn luôn yêu Louis Thương Nghiêu mà anh ta có mới nới cũ,
mở miệng đòi thoái hôn, nên chị tôi nhất định là đang cầu xin anh ta, hy vọng
anh ta có thể hồi tâm chuyển ý.”

Những người có mặt trong phòng xử bắt đầu xì xào bàn tán.

Kỳ Ưng Diêm nghe vậy, khẽ thở một hơi dài rồi quay về phía
quan tòa nhẹ nhàng cúi người, “Ngài chánh án, tôi đã hỏi xong.”

Lạc Tranh đứng dậy nhìn về phía Sally, không chút e dè ánh
mắt lạnh băng của cô ta, dứt khoát cất tiếng hỏi, “Nhân chứng, cô rất thích
thân chủ của tôi, thậm chí còn thích đến mức điên cuồng, đúng không?”

“Phải đối!” Kỳ Ưng Diêm lại lần nữa đứng dậy lên tiếng, “Tôi
phản đối luật sư biện hộ đang đưa ra suy đoán không có căn cứ, hơn nữa còn
không có liên quan tới vụ án.”

“Ngài chánh án, trong tay tôi có chứng cứ chứng minh những
vấn đề tôi nêu ra không phải là suy đoán. Hơn nữa, những vấn đề này có liên
quan trực tiếp đến việc lời khai của nhân chứng có đáng tin hay không?” Thanh
âm trong trẻo đầy tỉnh táo của Lạc Tranh vang lên cực kỳ quyết đoán.

“Luật sư biện hộ, mời trình ra bằng chứng của mình.” Chánh
án lập tức lên tiếng.

Chứng cứ rất nhanh sau đó được đưa đến tay quan tòa. Đó là
bản khẩu cung của các nhân viên tại tập đoàn cùng một số ảnh chụp.

“Nhân chứng Sally không chỉ một lần tại nơi công cộng thừa
nhận tình cảm của mình đối với thân chủ tôi. Hơn nữa còn thường xuyên dùng lý
do thăm hỏi công chúa Deneuve để làm cớ nhằm tiếp xúc với thân chủ của tôi. Đêm
xảy ra án mạng, Sally biết thân chủ của tôi tới biệt thự nên cô ta cũng tới đó
vì muốn gặp gỡ anh ấy. Vì vậy việc cô ta nói mình đã rời khỏi biệt thự trước
thân chủ tôi hoàn toàn là nói dối.” Từng lời nói vô cùng kiên quyết của Lạc
Tranh vang lên đầy đanh thép.

Sally nghe vậy liền đứng bật dậy, hung dữ nói lớn, “Tôi
không có nói dối! Cô…”

“Cô nói mình đã rời khỏi biệt thự, vậy tôi hỏi cô, cô rời
khỏi đó lúc mấy giờ?” Lạc Tranh lập tức cắt ngang lời cô ta, lạnh lùng đặt câu
hỏi.

“Tôi…” Sally suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Tôi rời biệt
thự lúc 9h20 phút tối.”

“Cô đang nói dối!” Lạc Tranh lập tức giơ tay cầm lấy phần
tài liệu được Vi Như chuyển qua rồi trình lên phía chánh án…

“Ngài chánh án, đây là bằng chứng ghi lại lúc nhân chứng
Sally ở dưới bãi đỗ xe ngầm của biệt thự. Xem lại dữ liệu mấy năm qua có thể
thấy Sally luôn có thói quen đậu xe ở dưới đó. Đêm xảy ra án mạng, cô ta quả
thực có rời khỏi biệt thự nhưng không phải là 21h 20 phút mà là 20h 20 phút.
Trong băng ghi hình có ghi lại thời điểm cô ta vội vã lái xe rời khỏi tầng hầm
của biệt thự vào lúc 20h 20 phút.

Chánh án khẽ nhíu mày lên tiếng, “Luật sư biện hộ, mời
chuyển bằng chứng lên.”

Sắc mặt Sally liền trở nên khó coi mà Kỳ Ưng Diêm vẫn không
hề lên tiếng chỉ lẳng lặng ngồi quan sát tình hình.

Chánh án sau khi xem xong cuộn băng, hàng lông mày chau lại
càng sâu hơn, quay đầu nhìn về phía Sally lên tiếng, “Nhân chứng, chứng cứ xác
thực này đã chỉ rõ đêm đó cô rời khỏi biệt thự lúc 8h 20 phút tối, vậy cô định
giải thích thế nào?”

Ánh mắt Sally hiện lên vẻ bối rối rõ ràng, khẽ liếm môi, cất
giọng nói cực kỳ mất tự nhiên, “Tôi…tôi vừa rồi nhớ nhầm…”

Chánh án đương nhiên không hài lòng với câu trả lời này,
hàng lông mày càng chau chặt lại.

Lạc Tranh nhìn chằm chằm cô ta, nét lạnh lùng trên khuôn mặt
nàng càng thêm băng lãnh…

“Nhân chứng, cô nói cô nhớ nhầm. Vậy cô thử nói xem lần thứ
hai cô nhìn thấy thân chủ của tôi là lúc mấy giờ?”

“Tôi…” Sally đương nhiên không ngờ tới Lạc Tranh lại hỏi câu
bất ngờ như vậy ngay giữa tòa, cô ta nghẹn lời một chút rồi miễn cưỡng nói,
“Tôi không nhớ rõ.”

“Vậy để tôi giúp cô nhớ lại một chút thì sao?” Lạc Tranh
dường như đã sớm biết cô ta sẽ trả lời như vậy nên nụ cười lạnh trên môi càng
đậm hơn.

Sally có chút cảnh giác nhìn nàng.

“Đêm đó, cô chỉ nhìn thấy thân chủ tôi một lần vào lúc 20h
mà thôi. Thân chủ tôi đúng là có tới biệt thự nhưng chỉ ở đó không tới 20 phút.
Cho nên cô nói 21h 20 phút còn nhìn thấy thân chủ tôi hoàn toàn là nói dối. Cô
sở dĩ chạy vội đến bãi đậu xe như vậy là vì biết thân chủ của tôi rời đi nên
muốn đi theo anh ấy.” Lạc Tranh to gan đưa ra một giả thuyết cực kỳ táo bạo.

Sắc mặt Sally đã chuyển thành trắng nhợt. Không đợi cô ta
trả lời, Kỳ Ưng Diêm liền đứng lên phản đối, “Đây chỉ là suy đoán của luật sư
biện hộ mà thôi.”

“Ngài chánh án, trong tay tôi còn có một phần tài liệu có
thể chứng minh Sally vẫn thường xuyên thực hiện hành vi theo dõi đối với thân
chủ tôi.” Lạc Tranh chậm rãi lên tiếng.

“Khi thân chủ tôi đề xuất việc thoái hôn, nhân chứng Sally
không chỉ một lần thổ lộ tình cảm của mình với thân chủ tôi nhưng lần nào cũng
bị cự tuyệt. Do vậy tôi có lý do để khẳng định rằng lời khai của cô ta hôm nay
hoàn toàn nhằm mục đích trả thù. Những lời khai này không đáng để tiếp thu.”

“Lạc Tranh, cô là đồ đáng chết. Cô dựa vào cái gì mà dám
điều tra tôi?” Sally kích động gào lên, thậm chí còn muốn lao đến chỗ ngồi của
luật sư biện hộ túm lấy Lạc Tranh nhưng bị nhân viên an ninh trên tòa giữ lại.

“Yêu cầu nhân chứng giữ yên lặng!” Chánh án lại lần nữa gõ
búa để ổn định trật tự.

“Lạc Tranh, cô là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác,
tôi nguyền rủa cô chết không được tử tế. Cả Louis Thương Nghiêu cũng vậy. Các
người đối với tôi như vậy tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua….sẽ không bỏ qua….”

Cộp! Cộp! Cộp! Chánh án thực sự không chịu nổi nữa, liên tục
gõ búa để ổn định tình hình, “Nhân chứng, nếu cô còn kích động như vậy, tôi sẽ
kết tội cô coi thường tòa án!”

“Ngài chánh án, tâm tình của nhân chứng có chút kích động,
bởi tình tiết vụ án khá nghiêm trọng nên tôi xin tòa cho phép tạm nghỉ ít
phút.” Kỳ Ưng Diêm đứng dậy chậm rãi đề đạt.

Chánh án cũng bị vụ huyên náo vừa rồi làm cho nhức đầu. Hơn
nữa vụ án này quả thực có quá nhiều điểm phức tạp. Khẽ thở dài nhìn về phía Lạc
Tranh, chánh án lên tiếng, “Luật sư biện hộ có ý kiến gì về việc phiên tòa tạm
nghỉ ít phút hay không?”

“Ngài chánh án, tôi không có ý kiến.” Lạc Tranh khẽ cúi
người đầy lịch thiệp.

Sau khi chánh án tuyên bố phiên tòa tạm nghỉ 30 phút, mọi
người trong phòng xử lục tục rời đi… 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3