Dụ tình - Hồi 09 - Chương 09 phần 1

 

Chương 9: Thủ đoạn (18+)

Toàn thân Lạc Tranh đã trở nên vô lực, yếu ớt dựa vào đầu
giường. Sức nóng trong cơ thể ngày càng mãnh liệt, giống như một dòng nước lũ
không ngừng tấn công thẳng vào tâm can của nàng. Nàng mơ hồ nhìn thấy một cánh
tay to lớn của đàn ông mở cửa phòng ra rồi một thân hình cao lớn bao phủ lấy
nàng. Rồi gương mặt của kẻ đó cũng dần dần hiện ra…

Hô hấp của Lạc Tranh càng lúc càng trở nên gấp gáp, thực
không ngờ đó lại là…chánh thanh tra Sherman.

Trời ơi, sao lại là hắn ta cơ chứ? Lạc Tranh giãy dụa toan
đứng dậy nhưng do trọng tâm không vững nên lại ngã nhào xuống giường. Nàng nhìn
thấy gã đàn ông kia đang nhếch mép cười một cách đầy mỉa mai rồi từng bước,
từng bước tiến về phía nàng…

“Đừng có lại đây!” Lạc Tranh dốc hết sức lực toàn thân mà
quát lên. Nàng cũng không ngừng lùi về phía sau nhưng rất nhanh chóng đã bị dồn
tới chân tường. Trong đầu Lạc Tranh lúc này không ngừng vang lên những lời của
Ôn Húc Khiên lúc trước, “Có một người có hứng thú với cô!” Chẳng
lẽ chính là tên thanh tra này hay sao? Không lẽ, hắn ta và Ôn Húc Khiên đang
ngấm ngầm thực hiện âm mưu này?

Sherman nhìn chằm chằm Lạc Tranh nhưng cũng không vội vàng
bước tiếp mà lại ngồi xuống phía đầu giường. Ánh mắt hắn lộ rõ dục vọng cực độ
của đàn ông khi nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp. Một lát sau, hắn cất tiếng cười đầy
dâm tà…

“Lạc Tranh, cho dù tôi không qua chỗ cô thì cô cũng sẽ không
nhịn được mà lao tới tôi ngay thôi.”

Nghi vấn của nàng cuối cùng cũng được xác nhận. Nắm tay Lạc
Tranh khẽ siết chặt lại khiến cho đầu móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Nàng
hy vọng có thể dùng sự đau đớn này để đè nén ngọn lửa đang không ngừng cuộn
trào trong cơ thể mình. Nàng cũng không còn là một thiếu nữ ngô nghê nữa nên
cũng hiểu rõ, cảm giác lúc này là như thế nào.

“Sherman, tôi…tôi không ngờ ông lại bỉ ổi tới như vậy, dám
dùng thủ đoạn này đối với tôi. Rốt cuộc ông muốn gì? Tôi nói cho ông biết, tôi
nhất định không bỏ qua cho hành động này của ông đâu.” Vừa dứt lời, Lạc Tranh
lại cắn mạnh vào môi mình, ngọn lửa mãnh liệt trong cơ thể đang không ngừng lan
tỏa khiến trán nàng đã lấm tấm mồ hôi.

“Không bỏ qua hành động của tôi? Sao nào? Cô định kiện tôi
à?” Sherman cười lớn đầy đắc ý. Hắn bước tới, ngồi xuống trước mặt Lạc Tranh.
Nhìn thấy sắc ửng hồng trên khuôn mặt nàng vô cùng mê người, không nhịn nổi hắn
liền vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

“Bốp!” Lạc Tranh hung hăng hất mạnh tay hắn ra, tránh mặt
sang một bên. Hô hấp của nàng bị bao trùm bởi hơi thở nóng rực của gã đàn ông
trước mặt. Ngọn sóng đang cuộn trào trong nàng ngày càng mãnh liệt hơn. Đột
nhiên một cảm giác ham muốn ập tới, nàng rất muốn chủ động tiến tới ôm lấy hắn,
rất muốn chạm vào bộ ngực rắn chắc của hắn.

Nghĩ tới đây, Lạc Tranh lại tự véo mình một cái thật đau. Sự
đau đớn dường như khiến ham muốn trong nàng giảm bớt phần nào.

“Vô dụng thôi, Lạc Tranh!” Sherman thấy hành động vừa rồi
của Lạc Tranh liền vươn tay ra kéo nàng ôm vào trong ngực. Bàn tay tham lam của
hắn cũng bắt đầu vươn ra chạm vào thân thể mềm mại của nàng. Đôi mắt ngày càng
đỏ ngầu vì dục vọng, hắn giống như một con sói đang khát mồi vậy…

“Qua đêm nay, cô tưởng cô còn có thể kiện tôi nữa sao? Đừng
cố chống lại tác dụng của loại thuốc kích thích này. Rất nhanh thôi, cô sẽ được
phiên diêu với cảm giác của dục vọng mà nhanh chóng cầu xin tôi. Chủ động tiến
tới mà cầu xin tôi chiếm hữu cô, lấp đầy cô. Có nhìn rõ chiếc camera này
không?”

Lạc Tranh ngước mắt nhìn theo hướng tay hắn chỉ, tức giận
trừng lớn đôi mắt, “Sherman, bản thân là một nhân viên cảnh sát mà ông lại làm
những trò hèn hạ này sao?”

“Bây giờ cô cứ mắng tôi thoải mái đi. Đợi một lát nữa, khi
cô chủ động cầu xin tôi chiếm hữu cô, chiếc camera này sẽ mở ra, sẽ ghi lại
toàn bộ cảnh tượng cô quyến rũ tôi như thế nào. Tới lúc đó, ngay bản thân cô
cũng thân bại danh liệt, còn tư cách mà kiện tôi sao? Còn tư cách làm luật sư
biện hộ cho Louis Thương Nghiêu sao?”

“Thì ra đây chính là âm mưu của ông. Thật đáng khinh!” Lạc
Tranh cố gắng dùng chút lý trí cuối cùng mà khống chế dục vọng bản thân để
không ôm lấy hắn. Nàng cất tiếng cười đầy lạnh lùng, “Không ngờ, chỉ vì muốn
thắng vụ kiện này mà ông lại có thể bất chấp thủ đoạn, giở những trò hạ lưu thế
này!”

Sherman vừa cười vừa nhìn Lạc Tranh, ánh mắt háo sắc quét
trên cơ thể nàng, “Cô quên rồi sao? Đây chính là khát vọng của đàn ông đối với
phụ nữ. Lạc Tranh, không giấu gì cô, lần đầu tiên gặp cô tại cục cảnh sát tôi
đã âm thầm lên kế hoạch để có được cô.” Nói tới đây, bàn tay to của hắn lại
thuận thế mà làm càn trên cơ thể Lạc Tranh, khiến nàng không kiềm chế được mà
cất tiếng rên khẽ. Sherman thấy thế càng đắc ý cười lớn.

“Cô quá xinh đẹp, đẹp tới mức mà bất kỳ người đàn ông nào
lần đầu tiên nhìn thấy cô cũng đều nảy sinh ý nghĩ muốn chiếm hữu. Bây giờ, tôi
thực sự hồi hộp muốn chờ xem hoa anh túc độc nổi tiếng ở trên giường dâm đãng
tới mức nào. Tôi nghĩ chắc hẳn cô rất nhiệt tình, nếu không thì làm sao có thể
khiến một người đàn ông như Louis Thương Nghiêu quyến luyến không rời, thậm chí
còn có ý định cưới cô nữa chứ.”

“Ông… và Ôn Húc Khiên đã thỏa thuận với nhau những gì? Anh
ta cho ông những lợi ích gì? Hay là ông mang lại lợi ích gì cho anh ta?” Lạc
Tranh dùng hết sức lực véo mạnh vào đùi mình. Cảm giác đau đớn cùng khoái cảm
mãnh liệt hòa trộn vào nhau làm nàng càng trở nên khó chịu, sắc mặt cũng ngày
càng ửng đỏ.

“Cưng à! Đã uống thuốc kích thích rồi mà còn kiên trì được
như vậy đúng là làm tôi được mở mang tầm mắt.” Sherman lại vươn tay về phía Lạc
Tranh nhưng bị nàng dùng hết sức lực đẩy mạnh sang một bên. Hắn cũng không chủ
động tiến tới nữa mà chỉ cười nham nhở.

“Có lẽ ông trời đã giúp tôi. Đang nghĩ xem làm thế nào để có
được cô thì Ôn Húc Khiên liền chủ động đưa tới trước cửa. Hắn chẳng những đề
nghị được làm nhân chứng trước tòa mà còn mong tôi sẽ đưa Louis Thương Nghiêu
vào chỗ chết. Đương nhiên tôi phải tỏ ra có chút khó khăn, vì thế đương nhiên
hắn cũng phải nghĩ cách để thỏa mãn được tôi chứ!”

Quả nhiên là Ôn Húc Khiên!

Cơn giận trong lòng Lạc Tranh đã bùng lên như một ngọn lửa.
Hiện giờ trong cơ thể nàng dường như có hai ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt
điên cuồng vậy. Cả đời này, có lẽ sai lầm lớn nhất mà nàng mắc phải chính là tin
tưởng Ôn Húc Khiên sẽ hoàn toàn hối cải, sẽ đường đường chính chính mà thực
hiện mục tiêu của mình, thật không ngờ…

“Xem ra, người căm hận Louis Thương Nghiêu không chỉ có mình
tôi. Hắn còn tưởng tôi sẽ không giúp hắn cho nên mới vội vàng đưa cô đến cho
tôi. Xem ra, Ôn Húc Khiên cũng là người khá tâm lý, biết rõ tôi có ý với cô.
Sau này tôi mới biết, hóa ra cô và Ôn Húc Khiên từng là “vợ chồng hờ”. Ha ha…”
Sherman lại cất tiếng cười vô cùng bỉ ổi.

“Ông một lòng muốn điều tra ra chứng cứ kinh doanh phạm pháp
của Thương Nghiêu, cho nên tất cả những điều này chẳng qua là xuất phát từ thù
riêng mà thôi. Vì thế, dù Thương Nghiêu không có tội thì ông cũng sẽ áp đặt tội
danh cho anh ấy.”

Lạc Tranh chỉ cảm thấy cơ thể ngày càng mất đi sức lực, đầu
óc cũng trở nên mơ hồ. Nụ cười bỉ ổi cùng hình ảnh của người đàn ông trước mắt
lại trở nên vô cùng mê hoặc như thể tình cảm dành cho hắn đã ăn sâu vào trong
trâm trí nàng vậy. Hơi thở của nàng lúc này dường như còn phảng phất mùi hoắc
hương dịu nhẹ…

Sherman thấy ánh mắt của Lạc Tranh bắt đầu trở nên mơ hồ,
khẽ nhếch môi cười mãn nguyện, “Tôi có thể nói cho cô biết tôi căm hận Louis
Thương Nghiêu tới mức nào. Nếu không phải vì hắn ta thì đồng nghiệp của tôi đã
không chết. Nếu không phải vì hắn ta thì tôi đã thăng chức từ lâu rồi. Lần này
coi như hắn gặp xui xẻo. Chuyện công chúa bị sát hại, tôi nhất định sẽ không bỏ
qua, cũng không dễ dàng buông tha cho hắn. Lạc Tranh, tôi khuyên cô nên biết tự
lượng sức mình. Cho dù cô có thắng kiện tôi cũng sẽ kiện hắn tội kinh doanh phi
pháp. Tôi muốn nhìn thấy hắn không còn đường sống, muốn nhìn hắn trở thành
trắng tay.”

“Bằng chứng chứng minh Thương Nghiêu kinh doanh phi pháp
đâu?” Lạc Tranh gắng gượng cất tiếng cười lạnh, “Ông sẽ lại ngụy tạo chứng cứ
chứ gì?”

“Tôi nói rồi, bất luận phải dùng thủ đoạn gì, tôi cũng phải
làm cho hắn thân bại danh liệt!” Sắc mặt Sherman liền lập tức biến đổi, vươn
tay ra, giữ lấy cằm Lạc Tranh, “Nếu muốn giữ lấy mạng sống cho hắn, thì cô hãy
nhanh chóng cầu xin tôi muốn cô, thưởng thức hương vị của cô. Có thể tôi sẽ xem
xét mà để cho hắn một con đường sống!”

Lạc Tranh gần như đã cắn nát làn môi mình. Mồ hôi dọc theo
trán nàng liên tục chảy xuống. Sau lưng đã áp chặt vào tường nhưng Lạc Tranh
vẫn cố gắng kiên trì nhấn mạnh từng lời, “Đừng mơ tưởng tới việc tôi cầu xin
ông!”

Sherman nghe những lời của nàng liền tỏ ý không tin, lại
nhếch mép cười bỉ ổi, “Vẫn còn cứng miệng sao? Tôi xem cô có thể kiên trì được
bao lâu? Trước kia tôi cũng có để ý tới một cô gái rồi cũng cho cô ta uống loại
thuốc kích thích này. Kết quả cô ta không ngừng cầu xin tôi muốn cô ta. Không
những thế, cô ta còn không chịu đựng nổi mà tình nguyện dâng lên cho tôi. Bất
kỳ người phụ nữ nào khi uống loại thuốc này cũng đều không thể kiềm chế được,
sẽ trở nên vô cùng phóng đãng. Lạc Tranh, tôi nói cho cô biết, cô cũng không
phải ngoại lệ đâu.”

Nói tới đây, Sherman lại xáp lại gần Lạc Tranh hơn, nụ cười
của hắn càng trở nên tà ác…

“Ông đúng là một kẻ bại hoại!” Lạc Tranh hận không thể giáng
cho hắn một bạt tai, nhưng đáng tiếc, một chút sức lực nàng cũng không có, còn
có thể làm được gì đây?

“Đừng có nói khó nghe như vậy!” Sherman khẽ nhíu mày, đưa
tay nâng cằm Lạc Tranh lên, “Hiện giờ, trong mắt cô, tôi chính là người đàn ông
duy nhất có thể cứu vớt cô!”

Sherman cúi đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang thở hổn hển
trong ngực mình. Đôi môi đỏ mọng của Lạc Tranh thực sự quá hấp dẫn. Cuối cùng,
hắn không kìm nén được nữa, dục vọng đang không ngừng thôi thúc, hắn nhanh
chóng cúi xuống, sau đó hung hăng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng của
nàng.

Từng hơi thở và hành động lỗ mãng của Sherman khiến hô hấp
của Lạc Tranh cũng ngày càng dồn dập. Nàng rất muốn dựa vào chút lý trí còn sót
lại mà đẩy hắn ra. Nhưng khi những ngón tay yếu ớt của nàng chạm vào lồng ngực
rắn chắc của hắn thì lại giống như lấy “trứng chọi đá” vậy. Toàn bộ sức lực của
hắn đều dồn lên người nàng, càng lúc càng mãnh liệt, khiến nàng không nhịn được
mà cong người lên.

Sherman thấy vậy liền cất tiếng cười đầy dâm tà, tham lam ôm
lấy Lạc Tranh rồi ném nàng lên trên giường. Nhìn người phụ nữ trên giường đã
sớm mềm nhũn không còn khả năng kháng cự, hắn cũng không nghĩ ngợi gì nữa, lập
tức nhào tới, cuồng dã hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lạc Tranh, bàn tay cũng vươn
ra để bật camera…

Mọi thứ trước mắt Lạc Tranh đã trở nên mơ hồ. Nàng còn lầm
tưởng người đàn ông phía trên mình chính là Louis Thương Nghiêu. Nhân lúc còn
có thể cứu vãn được chút tỉnh táo cuối cùng, nàng dùng sức, hung hăng cắn mạnh
một cái!

“A…” Đang định mở máy quay thì Sherman thất thanh kêu lên vì
đau đớn. Ngay sau đó, hắn đứng bật dậy lấy tay che miệng. Rất nhanh, máu chảy
ra từ những kẽ ngón tay của hắn.

Thấy máu nhuộm đỏ bàn tay, Sherman tức điên lên, cũng không
buồn bật máy quay lên nữa. Hắn hung dữ tiến lên, túm lấy cổ Lạc Tranh bóp mạnh,
điên cuồng gầm lên.

“Chết tiệt! Dám cắn tôi à? Cô rượu mời không uống lại muốn
uống rượu phạt. Xem ra cô chán sống rồi.”

Lạc Tranh cảm thấy vô cùng khó thở. Muốn giãy dụa nhưng toàn
thân lại không còn chút sức lực nào cả. Nàng cũng nhất định không lên tiếng cầu
xin hắn, chỉ dồn hết sức vào việc hô hấp. Nhưng mọi cố gắng cũng trở nên vô
ích, dần dần nàng có cảm giác không thể thở nổi nữa.

Sherman thấy thế liền buông nàng ra. Vẻ mặt hung ác lúc
trước cũng chuyển thành cười cợt. “Cô yên tâm, tôi còn chơi đùa chưa thỏa thích
thì sao có thể cam lòng mà bóp chết cô được chứ.” Nói xong thân thể của hắn lại
đè mạnh lên cơ thể Lạc Tranh, bàn tay xấu xa trong cơn hưng phấn không ngừng
chu du trên cơ thể đang run rẩy của nàng.

“Chờ tôi chơi đùa xong sẽ giao cô cho Ôn Húc Khiên. Dường
như hắn có ý nối lại tình xưa với cô đấy. Xem ra, hắn vẫn còn lưu luyến thân
thể của cô lắm.”

“Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua cho ông.” Lạc Tranh
vất vả hít lấy chút không khí, rồi từng ngọn lửa lại bắt đầu nhen nhóm trong cơ
thể nàng.

“Được! Tôi sẽ chờ xem cô làm gì tôi.” Sherman nở nụ cười hết
sức nham hiểm. Hắn cũng chẳng buồn để ý đến máu trên miệng mình mà lại hung
hăng hôn lên môi nàng.

Khi bàn tay hắn bắt đầu dời xuống cởi bỏ từng chiếc cúc áo
của nàng, trong lòng Lạc Tranh không khỏi dâng lên từng hồi cảm giác chua
xót…Bỗng nhiên…

Rầm…

Cửa phòng bị một lực cực lớn đá văng ra. Ngay sau đó, cơ thể
của Sherman giống như một bao cát, bị ném văng ra ngoài một cách không thương
tiếc. Thân thể nặng nề bị đập mạnh vào tường khiến hắn kêu lên từng hồi đau
đớn.

Thân thể của Lạc Tranh lập tức được một người đàn ông ôm
lấy. Lần này trực giác của nàng không thể nhầm lẫn được nữa. Mùi hoắc hương dịu
nhẹ đang vây lấy cơ thể nàng quen thuộc tới mức làm nàng muốn khóc ngay lập
tức.

Lạc Tranh cố gắng mở to hai mắt, lại tưởng mình đang nhìn
thấy ảo giác. Nước mắt của nàng cũng không kìm được mà rơi xuống. Đến lúc này,
nàng mới phát hiện bản thân mình sợ hãi tới mức nào.

Louis Thương Nghiêu ôm Lạc Tranh thật chặt. Sắc mặt dường
như cũng trở nên tái mét, đáng sợ tới mức dọa người. Khi hắn xông vào phòng
ngủ, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, trong đầu hắn chỉ muốn giết người. Tâm
trạng đang vô cùng kích động khiến ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh, giống như một
lưỡi dao nhỏ nhằm thẳng vào thân thể của gã đàn ông cách đó không xa. Ngay sau
đó, hắn không hề nói lời nào liền rút ra một khẩu súng, lập tức lên đạn…

Thương Nghiêu…

“Louis Thương Nghiêu, anh dám động đến tôi thì sẽ mắc tội
hành hung cảnh sát.” Sherman trong cơn sợ hãi lên tiếng uy hiếp một cách yếu
ớt. Hắn còn tưởng mình nhìn thấy ma quỷ hiện hình chứ. Ánh mắt của Louis Thương
Nghiêu lúc đó dường như có thể giết chết người ngay lập tức. Lăn lộn với nghề
cảnh sát nhiều năm như vậy, hắn chưa từng gặp qua người đàn ông nào mà chỉ cần
dùng ánh mắt cũng đủ để giết người rồi.

Sherman thoáng nghĩ tới lý do này nhưng hắn đã quên một điều
chính là những người đàn ông như Louis Thương Nghiêu rất ghét bị uy hiếp. Đôi
khi, sự uy hiếp đó có thể trở thành chất xúc tác trí mạng.

Quả nhiên Louis Thương Nghiêu nghe xong liền nở nụ cười lạnh
lùng tựa như lưỡi sao sắc lạnh…

“Hành hung cảnh sát? Được! Đây là lần định tội cuối cùng của
mày trước khi chết!” Nói xong, ngón tay của Louis Thương Nghiêu liền chèn lên
cò súng…

“Thương Nghiêu…” Bàn tay vô lực của Lạc Tranh khẽ đưa ra níu
lấy hắn. Lúc này, từng đợt sóng trong cơ thể nàng lại lũ lượt ùa về, càng lúc
càng mãnh liệt bởi vì cơ thể nàng đang vùi trong vòm ngực rắn chắc của người
đàn ông mà nàng yêu mến. Tuy nhiệt độ của cơ thể đang không ngừng tăng lên,
nhưng nàng vẫn cố gắng kìm chế bản thân. Thân thể của nàng dính sát vào vòm
ngực rắn chắc, vạm vỡ của Louis Thương Nghiêu, cất tiếng ngăn cản nhưng trong
giọng nói lại ngập tràn sự mê hoặc.

“Đừng giết! Ông ta không đáng để anh phải chịu tội như thế.
Thương Nghiêu…”

Louis Thương Nghiêu thực sự muốn giết chết Sherman. Nhưng
nhìn dáng vẻ của Lạc Tranh lúc này khiến hắn hiểu rõ không thể lưu lại nơi này
thêm nữa. Hắn khẽ nhíu mày rồi một lần nữa ôm chặt nàng vào lòng. Tên khốn kiếp
này lại dám đối xử với người phụ nữ của hắn như thế. Món nợ này hắn nhất định
phải tính toán sòng phẳng.

“Thôi bỏ đi. Dẫn em rời khỏi nơi này, Thương Nghiêu.” Thực
sự lúc này Lạc Tranh cũng không thể chịu đựng thêm được nữa. Thân thể nàng như
rắn quấn chặt lấy Louis Thương Nghiêu không rời. Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong
cổ của hắn, khe khẽ lên tiếng.

“Muốn em… Rời khỏi chỗ này… Cảnh sát sẽ tới đấy…”

Louis Thương Nghiêu biết rõ không còn nhiều thời gian nên
cũng không trì hoãn thêm nữa. Hắn càng không muốn để thuộc hạ ở cửa chứng kiến
Lạc Tranh trong tình trạng như thế này. Một tay cầm súng, hắn khẽ cắn răng rồi
bế Lạc Tranh lên.

“Louis Thương Nghiêu, hiện giờ anh còn đang trong thời gian
quản thúc, lại dám tự mình tới đây. Tôi nhất định sẽ tố cáo anh!” Sherman còn
hung hăng cố nói với theo.

Louis Thương Nghiêu quay ngoắt lại nhìn Sherman. Ánh mắt hắn
xẹt qua phía Sherman ánh lên một tia u ám, lạnh lẽo. Sau đó hắn quay sang nói
với mấy thuộc hạ sau lưng, “Phế hắn đi!”

“Vâng!” Đám thuộc hạ lập tức tuân lệnh.

“Thương Nghiêu…” Lạc Tranh đang vùi trong ngực hắn cố gắng
lắc đầu, ánh mắt càng trở nên vô cùng mê hoặc.

“Hãy tin tưởng anh!”

Louis Thương Nghiêu hiểu ý nàng, khẽ mím môi rồi trầm giọng
ra lệnh cho thuộc hạ, “Ngoại trừ mặt ra, có thể thỏa sức đánh vào bất kỳ chỗ
nào!”

“Vâng! Louis tiên sinh!” Đám thuộc hạ liền lập tức ra tay,
cùng lúc có tới bảy, tám người vây lấy Sherman.

“Các người… Các người nếu dám ra tay… Thì cũng chính là tòng
phạm… Là tòng phạm đấy…” Sherman thấy thế sợ tới mức sau lưng đã toát ra mồ hôi
hột. Hắn muốn vùng thoát khỏi đám người trước mặt nhưng do vừa rồi Louis Thương
Nghiêu đã dùng một lực khá lớn ném hắn vào tường khiến vai bị va đập mạnh mà
không thể cử động được nữa…

Nghe vậy, một thuộc hạ của Thương Nghiêu liền cười lạnh.

“Không dám? Chúng tao có cái gì mà không dám chứ? Cái loại
người bại hoại như mày thì đáng đánh lắm!” Nói xong, tên thuộc hạ đó liền tung
một đạp lên trên người Sherman. Ngay lập tức, một tiếng kêu vô cùng thảm thiết
của hắn vang lên…

Lạc Tranh cũng không hề ngăn cản hành động này của Louis
Thương Nghiêu. Bởi nàng hiểu rõ, đây cũng là giới hạn cuối cùng của hắn rồi.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể dựa đầu vào lồng ngực hắn mới khiến cảm giác bất an
trong lòng được vơi đi phần nào.

Louis Thương Nghiêu cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng
của Lạc Tranh. Cũng không nói thêm bất kỳ lời nào, hắn lập tức ôm nàng rời đi.

***

Xe lao nhanh trên đường hướng về phía một ngôi biệt thự cách
xa trung tâm thành phố. Đây chính là tòa biệt thự mà Louis Thương Nghiêu ở
trong thời gian bị quản thúc. Khi nhận được thông báo, cảnh sát cũng lập tức
tới nơi ngay nhưng đã thấy Louis Thương Nghiêu có mặt ở đó nên cũng đành ấm ức
mà yêu cầu hắn không được tự tiện rời khỏi đó một lần nữa.

Đây chính là căn biệt thự mà trước kia Louis Thương Nghiêu
đã từng sống khi chỉ có một mình. So với căn biệt thự ở Paris thì nó có diện
tích lớn hơn rất nhiều. Thiết kế của nơi này sử dụng màu trắng làm tông màu chủ
đạo, khiến người ta nhìn vào có một cảm giác choáng ngợp đến chói mắt như thể
lạc tới thiên đường vậy.

Nhưng dường như Lạc Tranh cũng chẳng mấy quan tâm tới việc
căn biệt thự được thiết kế ra sao, cánh tay nàng giống như rắn nước cứ cuốn
chặt lấy cổ của Louis Thương Nghiêu. Ánh mắt bắt đầu hiện lên những nét nhu
tình đầy quyến rũ. Không khó nhận ra nàng đang bị kích tình tới mức nào.

Louis Thương Nghiêu đặt Lạc Tranh ngồi xuống ghế sofa, vừa
đứng dậy định quay đi rót cho nàng ly nước thì lại bị giữ chặt lại. Không những
thế, nàng còn nhẹ nhàng kéo hắn ngồi xuống sofa rồi cả người nàng lại dán chặt
vào hắn, hơn nữa còn nở nụ cười cực kỳ mê hồn.

Đám thuộc hạ sau lưng nhìn thấy cảnh tượng này đều không
tránh khỏi cảnh “tim đập chân run”. Suy cho cùng bọn họ cũng là đàn ông, nhìn
thấy một người phụ nữ xinh đẹp với dáng vẻ hết sức gợi tình trước mắt, bất kỳ
người đàn ông nào cũng khó lòng cưỡng lại được.

“Tất cả lui ra ngoài. Nếu không có lệnh, bất kỳ ai cũng
không được phép vào đây!” Louis Thương Nghiêu nhíu mày, lạnh lùng quát lên.

Chết tiệt! Rốt cuộc là Lạc Tranh đã uống phải loại thuốc
kích thích nào đây?

Đám thuộc hạ nghe xong mệnh lệnh của Louis Thương Nghiêu
cũng không dám lưu lại thêm nữa mà lập tức rời khỏi đại sảnh, lui ra ngoài rồi
đóng chặt cửa lại.

Lạc Tranh nhìn chăm chú vào gương mặt của Louis Thương
Nghiêu rồi bắt đầu nở nụ cười cực kỳ mê hồn. Khuôn mặt của nàng rạng rỡ, xinh
đẹp hệt như đóa hoa anh túc vậy. Mỗi lần đôi môi đỏ mọng của nàng hé mở đều cực
kỳ khêu gợi, khiến cho Louis Thương Nghiêu không khỏi hồn xiêu phách lạc.

“Thương Nghiêu, là anh sao?”

Louis Thương Nghiêu sao có thể chịu đựng bị Lạc Tranh dụ dỗ
như thế chứ. Hắn nhanh chóng xoay người nàng lại, chuyển thành chủ động, đem
nàng đè xuống. Bàn tay to của hắn thành thục siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của
nàng, cúi đầu cất tiếng khàn khàn. “Đúng, là anh, Thương Nghiêu!”

“Thương Nghiêu…” Cuối cùng Lạc Tranh cũng có thể buông lỏng
thân thể rồi mỉm cười một cách thoải mái. Nụ cười của nàng đẹp tới mê người, từ
hàng lông mày thanh tú cho tới ánh mắt đều toát lên vẻ yêu kiều. Nàng giống như
con xà tinh mê hoặc khiến người ta muốn phạm tội đồng thời gieo rắc trong lòng
đàn ông cảm giác mong ngóng, chờ đợi.

“Thương Nghiêu… nóng quá.” Với dáng vẻ cực mê hồn, Lạc Tranh
khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn về phía Louis Thương Nghiêu, còn liếm nhẹ lên đôi
môi đỏ hồng nữa.

“Nha đầu ngốc này, lần sau không được làm những chuyện nguy
hiểm như thế này nữa. Nếu Vi Như không sớm nói cho anh biết, ngộ nhỡ anh tới
muộn thêm một chút nữa…” Louis Thương Nghiêu nhìn thấy trên đôi môi Lạc Tranh
còn lưu lại những vết cắn, trong lòng không khỏi cảm thấy đau xót. Nghĩ tới
chuyện này hắn cũng hú hồn, không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nếu như vì hắn mà nàng
gặp phải bất kỳ chuyện gì, cả đời này hắn cũng sẽ không tha thứ cho chính bản
thân mình.

Lạc Tranh không còn nghe rõ Louis Thương Nghiêu đang nói gì
nữa, trong ánh mắt chỉ ngập tràn tình yêu dành cho hắn. Nàng cũng không làm
cách nào có thể đè nén những khát khao đang dâng lên trong cơ thể đành chủ động
nâng đôi môi đỏ mọng tới gần hắn. Nàng biết rõ người đang ở trước mặt đích thực
là Thương Nghiêu, là người đàn ông mà nàng đem lòng yêu mến.

Dáng vẻ của Lạc Tranh khiến Louis Thương Nghiêu cúi đầu, khẽ
cười. Hương thơm thanh mát từ hơi thở của nàng đánh thẳng vào tâm tư của hắn
khiến hắn nhanh chóng cảm nhận được đôi môi mềm mại, ngọt ngào như thanh kẹo
đường của nàng. Thậm chí, nàng còn chủ động vươn chiếc lưỡi đinh hương của mình
ra cuốn lấy làn môi mỏng của hắn.

Thân thể Lạc Tranh mềm mại, uyển chuyển như nước dính sát
vào thân thể cao lớn đầy mạnh mẽ của Louis Thương Nghiêu. Dáng vẻ của nàng lúc
này giống như một con mèo con ngoan ngoãn dựa trên lồng ngực của hắn, nhẹ nhàng
câu dẫn, khiêu khích sự rung động nguyên thủy nhất của hắn.

Louis Thương Nghiêu cũng không cự tuyệt hành động khiêu
khích của Lạc Tranh. Hắn chủ động chiếm lấy đôi môi nàng, nhanh chóng phối hợp
với chiếc lưỡi của nàng, hòa với dáng vẻ mê hoặc của nàng mà triền miên. Hắn
hôn nàng một cách cuồng dã, một cách mãnh liệt. Mãnh liệt như cuồng phong nổi
dậy, cuốn phăng ngọn lửa tình đang dần nhen nhóm giữa hai người.

“Tranh… tiểu yêu tinh này!” Louis Thương Nghiêu khẽ gầm nhẹ.
Một bàn tay quen thuộc trượt xuống phía hông nàng thăm dò, một bàn tay to lớn
còn lại thuần thục đem toàn bộ quần áo trên người nàng cởi bỏ.

Phần cổ áo hé mở khiến bầu ngực căng tròn như ẩn như hiện.
Chứng kiến một cảnh xuân tươi đẹp trước mắt khiến Louis Thương Nghiêu không
nhịn được liền cúi đầu xuống mở to miệng mà ngậm lấy đỉnh hồng của nàng.

“Thương Nghiêu…” Lạc Tranh khẽ “uhm” nhẹ một tiếng, thanh âm
cực kỳ yếu ớt, toàn thân hoàn toàn vô lực dựa vào cơ thể của Louis Thương
Nghiêu. Từng cơn sóng tình dâng lên dồn dập, như dòng nước xiết cuốn trôi mọi
thứ, khiến nàng không thể suy nghĩ được gì. Toàn thân nóng ran, nàng chỉ muốn
dựa vào người đàn ông trước mặt. Dáng vẻ kiều mị với hai gò má ửng hồng của
nàng khiến người ta càng mê luyến. Một cảm giác trống rỗng đang phủ kín lấy cơ
thể nàng. Không những thế, dưới sự kích thích thuần thục của Louis Thương
Nghiêu khiến cảm giác đó càng trở nên mãnh liệt, khó mà kiềm chế được cho tới
khi eo của nàng được một bàn tay nóng hổi nâng lên.

Bàn tay nhỏ bé của Lạc Tranh luồn vào bên trong áo sơ mi của
Louis Thương Nghiêu. Bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve cùng kích thích khiến
vòm ngực săn chắc của hắn không ngừng rung động. Nhưng nàng cũng không bận tâm
đến chuyện đó, bàn tay nhỏ bé còn lại không kiềm chế được mà di chuyển xuống
phía dưới, cởi bỏ sự trói buộc của hắn.

Báo cáo nội dung xấu