Dụ tình - Hồi 09 - Chương 03 phần 1

Chương 3: Về nhà

Tiết trời Paris vẫn lạnh lẽo như mọi năm. Vào mùa đông, nơi
này luôn bị bao phủ bởi những lớp sương mù dày đặc. Ánh mặt trời dường như đã
trở thành một thứ xa xỉ. Lớp sương mù dày đặc khiến người ta có cảm giác như có
một tấm giấy dán chặt lên bầu trời, dù ánh nắng có chói chang như thế nào cũng
khó mà xuyên qua những tầng sương mù này được.

Từ Paris đến Hongkong, rồi lại từ Hongkong trở về Paris, Lạc
Tranh đi đi về về không tới hai, ba ngày. Thật may là nàng cũng khá thích ứng
đối với việc chênh lệch múi giờ nên không cảm thấy quá mệt mỏi.

Xe vẫn lao nhanh trên đường, giống như một chú ngựa hoang bị
tháo cương chạy tới nơi hư vô phía trước.

Lạc Tranh thấy sắc mặt của Louis Thương Nghiêu vô cùng đăm
chiêu, thậm chí còn có vẻ nghiêm trọng. Cánh tay hắn vẫn siết lấy eo nàng không
hề buông lỏng khiến Lạc Tranh có cảm giác như hắn đang lo sợ rằng chỉ cần buông
lỏng một chút thôi là nàng sẽ biến mất khỏi tầm mắt hắn không còn chút vết tích
vậy.

Lạc Tranh không biết Louis Thương Nghiêu muốn dẫn nàng tới
nơi nào, chỉ biết là xe đã dần rời khỏi trung tâm Paris, thẳng phía Bắc mà
hướng tới.

Dần dần, hai bên đường xuất hiện những cây ngô đồng cao lớn
thay thế cho những tòa nhà chọc trời san sát trong thành phố. Mà đám cây ngô
đồng ấy bị lớp sương mù bao phủ cũng có vẻ rất mờ ảo. Khi từng cơn gió nhẹ
thoảng qua khiến tán lá của chúng xao động phát ra những âm thanh khe khẽ như
thể một ông lão già nua đang khó nhọc đấu tranh với cái chết vậy.

Không biết xe đã chạy bao lâu, cho đến khi trong lòng Lạc
Tranh bắt đầu nổi lên sự nghi hoặc thì tốc độ của xe dần chậm lại. Nàng cố gắng
ổn định lại tinh thần, mở mắt ra nhìn khung cảnh bên ngoài. Ngay lập tức cảm
giác buồn ngủ đang vây lấy nàng hoàn toàn tan biến, đôi mắt đẹp liền mở lớn như
thể chỉ chực nhảy ra ngoài vậy.

Lạc Tranh thực không biết xe đã chạy tới nơi thần bí này từ
lúc nào. Nơi thần bí này không phải là thảo nguyên xanh tươi như tiên cảnh, mà
là một cung điện vô cùng xa hoa tráng lệ nằm giữa một rừng cây um tùm.

"Trời ơi..." Lạc Tranh không khỏi kinh ngạc mà
thốt lên. Xe tiếp tục đi về phía trước, nàng nhìn qua cửa kính, cẩn thận đánh
giá khung cảnh xung quanh.

Nàng không hề nhìn nhầm, đây thực sự là một cung điện. Hơn
nữa, kiểu kiến trúc còn nhìn rất quen mắt. Sau khi xem xét cẩn thận, nàng hít
sâu một hơi, kiểu thiết kế này có phần giống với cung điện Versailles.

Tuy nhiên, kiến trúc của cung điện trước mặt thì không lớn
như cung điện Versailles nhưng sự lộng lẫy xa hoa cùng tráng lệ của nó thì cũng
không hề thua kém. Xe giảm tốc độ đi qua con đường xuyên qua khu vườn dẫn tới
cung điện, băng qua đài phun nước cực kỳ diễm lệ. Phía xa xa, hệ thống vòi phun
tự động đang bật lên tưới nước vào bãi cỏ rộng lớn, còn có cả một vườn hoa cực
quy mô nữa. Thật may là nhờ ngồi trong xe nên Lạc Tranh có thể tránh được khu
vườn hoa kia.

Khi xe vừa dừng lại đã thấy đám vệ sỹ nghiêm chỉnh xếp thành
hai hàng thẳng tắp, cực kỳ trang nghiêm. Sau đó, hai tên trong số đó tiến lên,
cung kính mở cửa xe ra.

Louis Thương Nghiêu sau khi xuống xe vẫn nắm lấy tay Lạc
Tranh. Hắn ngẩng đầu nhìn cung điện trước mặt một hồi, sắc mặt thoáng hiện lên
nét lạnh lùng. Còn Lạc Tranh vẫn âm thầm quan sát khung cảnh xung quanh cùng
cung điện trước mặt.

Xem ra cung điện này là một di sản văn hoá mà lịch sử để
lại. Phong cách thiết kế của nó cũng nghiêng về trường phái cổ điển. Điểm khác
biệt đầu tiên khi nhìn vào cung điện này là nó được phân thành hai khu trong
khi cung điện Versailles được phân thành ba khu rõ rệt.

Thẳng phía trước cung điện là một vườn hoa cực lớn mang đậm
phong cách Pháp. Tất cả cây cối trong đó đều được thợ làm vườn cắt tỉa thành
những hình khối cực kỳ đẹp mắt.

"Louis thiếu gia, cậu về rồi !" Quản gia là
một người đàn ông đã lớn tuổi, thân hình so với Louis Thương Nghiêu thì nhỏ bé
hơn rất nhiều. Nhưng không khó để nhận ra ông ta là người ăn nói, cư xử hết sức
khôn khéo. Từ dáng vẻ cùng điệu bộ thành thục của ông ta thì có thể thấy ông ta
đã làm việc ở đây rất nhiều năm rồi.

"Ông nội đâu?" Louis Thương Nghiêu lạnh nhạt lên
tiếng. Hiển nhiên, dường như đối với nơi này hắn không hề có chút hứng thú nào.

Quản gia lập tức trả lời, “Nghe nói hôm nay thiếu gia trở
về, các vị trưởng bối trong gia tộc hiện đang chờ thiếu gia tại phòng
khách."

Đứng bên cạnh hắn nghe xong mấy lời này, tâm tư Lạc Tranh
không khỏi dâng lên chút kinh ngạc. Chỉ là gặp cháu trai của mình mà phải chờ ở
phòng khách? Gia tộc này rốt cuộc còn có tình người nữa không vậy? Nghĩ tới
đây, ngẩng đầu lên nhìn vào gương mặt cương nghị của Louis Thương Nghiêu, Lạc
Tranh không khỏi cảm thấy ánh mắt hắn thoáng hiện lên sự đau đớn.

Louis Thương Nghiêu sau khi nghe xong câu trả lời của quản
gia, khoé môi khẽ nhếch lên để lộ nụ cười có chút ý mỉa mai, “Rất tốt, xem ra
hôm nay tôi không tới đó không được rồi!” Nói xong, hắn liền kéo Lạc Tranh đi
vào.

Cửa chính của cung điện từ từ mở ra. Trong nháy mắt, Lạc
Tranh có cảm giác mình thật là nhỏ bé. Khung cửa to lớn giống như một gã khổng
lồ đang há to cái miệng chỉ chờ đem nàng nuốt chửng vào trong bụng.

Kiểu thiết kế cùng trang trí bên trong cung điện hoàn toàn
giống với những gì Lạc Tranh đã tưởng tượng. Khắp các khu lớn nhỏ bên trong
phòng khách đều treo những bức điêu khắc, những bức tranh sơn dầu khổ lớn với
màu sắc vô cùng rực rỡ.

Tuy thiết kế của cung điện này không giống như gian chính
của cung điện Versailles nhưng từng chi tiết của nó đều do những bàn tay tài
hoa của những nghệ sỹ bậc thầy tạo nên. Toàn bộ khu lan can đều được đúc bằng
kim loại phía trên được mạ vàng sáng loáng. Sàn cung điện được lát bằng đá cẩm
thạch bóng lộn toát lên vẻ sang trọng cùng xa xỉ đến cực điểm. Trần cung điện
thiết kế theo kiểu mái vòm bán cầu với những bức tranh tường và trần rực rỡ đầy
màu sắc. Bước vào một không gian rộng lớn như vậy, con người ta cảm thấy mình
nhỏ bé như một con kiến cũng là điều dễ hiểu.

Phòng khách nằm ở hướng đông trên tầng hai. Đi dọc theo hành
lang bước tới gần phòng khách, lập tức có hai gã vệ sỹ tiến lên giơ tay ngăn
cản trước mắt Lạc Tranh. Lập tức, giọng nói đằng đằng sát khí của Louis Thương
Nghiêu vang lên, “Tránh ra!”

Đứng bên cạnh hắn, Lạc Tranh thực có chút lo lắng. Đây là
lần đầu tiên nàng chứng kiến một người trở về nhà lại như thế này. Nhưng, nơi
này cũng được coi là nhà sao? Chắc là không, bởi không gian rộng lớn này không
có lấy một chút ấm cúng nào. Tới lúc này, rốt cuộc nàng cũng hiểu tại sao Louis
Thương Nghiêu lại thích sống trong ngôi biệt thự nhỏ của mình.

Sắc mặt gã vệ sỹ lộ rõ sự khó xử, vội lên tiếng, “Louis
thiếu gia, người phụ nữ này không được phép đi vào, đó là quy định…”

Lời còn chưa nói hết, Louis Thương Nghiêu nhanh chóng hất
tay ra, hai gã vệ sỹ không kịp phản ứng, bị đẩy mạnh lùi về phía sau hai bước.
Ngay sau đó, cửa phòng liền bị Louis Thương Nghiêu đẩy mở toang ra.

Lần đầu tiên Lạc Tranh thấy một phòng khách với không gian
rộng lớn như vậy. Những người có tiền tuy rằng muôn hình muôn vẻ, nhưng để phô
trương sự giàu sang phú quý của mình thì thường dùng một phương thức duy nhất
đó chính là phô trương về mặt không gian. Khi mật độ dân số tại nhiều nơi vượt
quá mức tiêu chuẩn cho phép thì những người giàu có nơi này lại ung dung chiếm
cứ rất nhiều không gian như vậy.

Bên trong phòng khách, các vị trưởng bối trong gia tộc Louis
đã ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt của họ đều cực kỳ nghiêm túc. Trong số họ có một
người mà Lạc Tranh đã từng gặp qua, chính là Beauchery Louis - ông nội của
Louis Thương Nghiêu.

Ông ta ngồi ở vị trí chính giữa. Một số vị trưởng bối khác tuổi
tác tương đương ông ta thì ngồi thành hai hàng hai bên. Nhìn cách ăn mặc của họ
cũng đủ nhận thấy thân phận của mấy người này tôn quý đến chừng nào. Chiếc gậy
của Beauchery Louis được đặt bên cạnh ông ta, trên đầu gậy là đoá hoa bách hợp
được chạm khắc tinh xảo, toát lên vẻ đẹp rạng ngời đầy quyến rũ.

Beauchery Louis nhìn thấy Louis Thương Nghiêu đẩy mạnh cửa
bước vào, thậm chí còn nắm tay Lạc Tranh đi tới, hàng lông mày của ông ta khẽ
nhíu lại tỏ rõ sự không hài lòng rồi quay sang nói gì đó với mấy vị trưởng bối
bên cạnh.

“Thương Nghiêu, anh biết mình đang làm cái gì không? Tại sao
mỗi lần trở về đều làm cho các vị trưởng bối không hài lòng như vậy?”

Louis Thương Nghiêu nhìn xung quanh một lượt, thấy có vài vị
trưởng bối sắc mặt không vui, nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng. “Hôm nay xem ra nhất
định cháu sẽ phải thất lễ với các vị trưởng bối ở đây rồi.” Nói xong, hắn cầm
tay Lạc Tranh tiến đến, hai người ngồi xuống sofa đối diện với các trưởng bối.

Lạc Tranh có cảm giác như mình đang bị thẩm vấn trước tòa
vậy. Nàng đột nhiên lại có sự liên tưởng tới các khu vực ở phía nam Trung Quốc,
nơi một số người già cả trong nhà thường ngồi ở từ đường, chuyên môn xử lý
những chuyện lớn, chuyện nhỏ của gia tộc.

Mà các vị trưởng bối trước mắt cũng giống như các ông lão
ngoan đồng vậy, sắc mặt nghiêm túc đến cứng nhắc, xử sự thì cố chấp…

Nàng mới vừa ngồi xuống, đột nhiên phát hiện ra người ngồi ở
vị trí cuối cùng, không hiểu thế nào mà lại chính là Kỳ Ưng Diêm. Thấy Lạc
Tranh kinh ngạc nhìn mình, anh ta nở nụ cười tươi rói còn đưa tay vẫy chào
nàng. Nhưng ngay lập tức, một vị trưởng bối bên cạnh liền trừng mắt liếc một
cái khiến anh ta đành bất đắc dĩ hạ tay xuống…

Lạc Tranh cảm thấy có chút kỳ lạ khi thấy Kỳ Ưng Diêm xuất
hiện ở đây. Vô thức thoáng nhìn qua Louis Thương Nghiêu nhưng thấy biểu hiện
của hắn vẫn không có gì thay đổi. Xem ra, hắn đã sớm biết Kỳ Ưng Diêm sẽ ở đây
rồi.

Beauchery Louis vẫn là người tiếp tục lên tiếng. Ông ta nhìn
thoáng qua Lạc Tranh rồi sau đó nhíu mày nhìn Louis Thương Nghiêu.

“Thương Nghiêu, hành động lần này của anh đã đi quá xa rồi.
Đừng tưởng anh dẫn Lạc luật sư tới đây là chúng ta sẽ thay đổi ý kiến. Nên biết
rằng, hôn ước này là chuyện của cả gia tộc. Anh phản đối ra mặt như vậy cũng có
nghĩa là chống đối lại cả gia tộc. Anh đã từng nghĩ tới hậu quả hay chưa?”

“Đúng đấy Thương Nghiêu. Anh xuất thân từ gia tộc này, nhất
định phải biết hy sinh hạnh phúc cá nhân. Về phía vương quốc Monaco, chúng ta
cũng vừa chính thức đưa ra lập trường của mình, hôn ước giữa anh với công chúa
Deneuve sẽ vẫn tiến hành như ước định. Đừng có bất cứ hành động chống đối vô
ích nào nữa, hãy mau về mà chuẩn bị đi.” Âm thanh lạnh lùng của một trưởng bối
khác vang lên.

Lạc Tranh chỉ cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn, không phải
vì bản thân mình mà là vì người đàn ông đang ngồi bên cạnh. Hạnh phúc nhỏ nhoi
nhất của một con người lại bị đem ra làm vật mua bán, thế thì cuộc sống còn có
ý nghĩa gì nữa chứ?

Louis Thương Nghiêu sau khi nghe xong, cũng không hề tức
giận, mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Hắn đứng dậy, khẽ khom người cúi mình trước
các vị trưởng bối. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng kiên định, quyết
đoán.

“Khả năng cháu sẽ làm cho các vị trưởng bối phải thất vọng
rồi. Vào mấy tháng trước cháu đã kết hôn. Nếu lấy thêm công chúa Deneuve nữa
thì cháu sẽ vi phạm luật hôn nhân mất. Một khi sự thật này bị phơi bày, chẳng
những vương thất Monaco bị mất mặt mà ngay cả gia tộc Louis của chúng ta cũng
gặp phải những tổn thất không hề nhỏ chút nào.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người trong phòng khách đều mở to mắt.
Mà ngay cả tới Lạc Tranh cũng sững sờ nhìn Louis Thương Nghiêu. Mãi lâu sau,
mọi người vẫn không hiểu hắn đang nói gì. Chỉ có hai người vẫn giữ được sự bình
tĩnh của mình, một người là Louis Thương Nghiêu, người còn lại là Kỳ Ưng Diêm
đang ngồi đó nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Thương Nghiêu, hôm nay anh về đây là đã có chuẩn bị sẵn để
đùa giỡn với các vị trưởng bối đúng không? Quá hỗn xược!” Beauchery Louis có
phản ứng đầu tiên, đập tay lên bàn nghe “rầm” một tiếng. Có thể dễ dàng nhận ra
ông ta đang giận dữ tới mức nào. 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3