Dụ tình - Hồi 08 - Chương 09 phần 1

Chương 9: Tôi chỉ muốn có sự hợp tác của cô

Một câu nói rất khẽ của bác sỹ nhưng cũng đủ để tất cả mọi
người đều nghe được. Sắc mặt của hai vị trưởng bối Ôn gia đã trở nên rất khó
coi, còn Lạc Tranh thì kinh ngạc đến trừng lớn đôi mắt.

Nàng vô thức nhìn thoáng qua phía Louis Thương Nghiêu, lại
thấy vẻ mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn có chút thờ ơ.

Bác sỹ nghe vậy liền nhìn Ôn Húc Khiên bằng ánh mắt đầy kinh
ngạc, “Anh là…chồng của bệnh nhân?”

Ôn Húc Khiên nhíu nhíu mày, không trả lời, chỉ hờ hững gật
đầu.

"A..." Sắc mặt vị bác sỹ có chút lúng túng, vội nở
nụ cười lấp liếm, “Đã như vậy, tình hình của bệnh nhân các vị cũng biết rồi. Cô
ấy cần ở lại viện hai ngày để chúng tôi tiến hành quan sát và điều trị. Mặt
khác, sau khi bệnh nhân tỉnh lại các vị cố gắng đừng để tâm tình của cô ấy bị
kích động, cho dù muốn nói sự thật cho cô ấy cũng nên dùng cách thức khéo léo
một chút.”

Cơ mặt Ôn Húc Khiên dường như đang lên cơn co giật, hắn
giống như không nghe thấy lời của bác sỹ, bàn tay đột nhiên rất nhanh siết lại
thành nắm đấm, liền đó lao đến trước mặt bác sỹ giận dữ gầm lên, “Ông nói cho
tôi biết, cô ta tổng cộng đã phá thai mấy lần?”

Cho dù bác sỹ không trả lời thì hắn cũng có thể hiểu được
Diêu Vũ đã làm những gì. Tiện nhân này, không ngờ lại lừa gạt hắn lâu như vậy.
Hắn đã quá tin tưởng vào bộ dạng ngây thơ của cô ta mà nghĩ rằng cô ta vẫn giữ
mình trong sạch.

Bác sỹ bị hành động của hắn làm cho sợ hết hồn. Thật ra vừa
rồi ông ta cũng đã nhận thấy tâm tình của người đàn ông này không được bình
thường lắm, nhưng cũng không dám nói thêm điều gì, chỉ ấp úng hồi lâu không
biết nên mở miệng ra sao.

"Ôn Húc Khiên, Diêu Vũ thành ra bộ dạng như ngày hôm
nay anh phải chịu trách nhiệm. Chẳng lẽ chuyện trước kia của cô ấy quan trọng
đến thế sao? Nếu như lát nữa cô ấy tỉnh lại biết được mọi chuyện, anh cho rằng
cô ấy sẽ không đau lòng à?” Lạc Tranh hiện giờ không nhịn nổi nữa, lạnh lùng
lên tiếng.

Louis Thương Nghiêu vẫn đứng bên cạnh nàng, vòng tay ôm lấy
nàng, vỗ nhẹ bả vai nhỏ nhắn ý bảo nàng đừng nên tức giận.

Nắm tay Ôn Húc Khiên vẫn siết chặt lại, hồi lâu cũng không
mở miệng nói tiếng nào. Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên xoay người đi về phía
cửa.

“Đứng lại!” Lạc Tranh gọi giật hắn, “Anh là muốn đi thăm
Diêu Vũ hay định bỏ đi?”

“Từ hôm nay trở đi, tôi cùng con tiện nhân kia không có bất
kỳ quan hệ nào!” Ôn Húc Khiên lạnh lùng buông một câu rồi đi thẳng không buồn
ngoái lại một lần.

"Ôn Húc Khiên, anh có phải đàn ông hay không? Anh….”

“Tranh, bỏ đi!” Louis Thương Nghiêu ôm chầm lấy nàng, trầm
giọng khuyên giải.

“Nhưng mà…” Trong mắt Lạc Tranh tràn ngập sự lo lắng.

Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng ngắt lời nàng, “Anh hiểu tâm
tư của em, nhưng nếu tâm ý hắn đã như vậy, cho dù gọi hắn lại thì sao chứ?
Chẳng thể giải quyết được gì hết!”

Lạc Tranh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lời của Louis Thương
Nghiêu sao nàng lại không hiểu đây.

“Bác trai, bác gái…” Nàng nhìn về phía hai vị trưởng bối Ôn
gia, muốn nói lại ngập ngừng.

Ôn Triết không mở miệng nói lời nào, còn Đường Diệu Liên thì
cất giọng đầy giận dữ, “Tôi đã sớm nhìn ra con hồ ly tinh kia không phải thứ
tốt đẹp gì. Hiện giờ thành ra như vậy coi như nó tự làm tự chịu. Tôi không quan
tâm!” Nói xong, bà cũng lập tức bỏ đi.

Bác sỹ kinh ngạc nhìn mấy người bọn họ.

“Bác gái…” Lạc Tranh thật sự rất muốn đuổi theo bà, nhưng
đuổi kịp rồi thì sẽ thế nào đây? Nhìn về phía Ôn Triết, nàng lên tiếng, “Bác
trai, bác thấy…”

“Tiểu Tranh à, bên Diêu Vũ nhờ cháu để ý an ủi một chút. Bác
biết rõ thỉnh cầu này của mình rất nực cười, cũng rất hoang đường, nhưng hiện
giờ hai bác đúng là không có cách nào đối mặt với cô ta.” Ôn Triết nói xong câu
này, thở dài một tiếng nặng nề rồi cũng xoay người bỏ đi.

“Bác trai…”

“Tranh, bỏ đi em!” Louis Thương Nghiêu kéo nàng trở lại,
không ngừng an ủi nàng.

Lạc Tranh không thể tin những gì mình vừa nhìn thấy. Tất cả
người của Ôn gia đều bỏ đi, không khó để nhận ra vị trí của Diêu Vũ trong mắt
bọn họ chẳng có chút đáng kể gì.

Bác sỹ thấy vậy, cũng không kìm được liền cất tiếng hỏi,
“Chuyện này là sao? Người nhà đều bỏ đi hết rồi sao? Hai vị có phải người nhà
của bệnh nhân hay không?”

“Không phải!” Louis Thương Nghiêu trả lời dứt khoát, sau đó
kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Lạc Tranh, nhẹ nhàng nói, “Chúng ta cũng đi thôi!”

Vẻ mặt Lạc Tranh có chút do dự, suy nghĩ một chút, nàng nhìn
về phía hắn, “Thương Nghiêu, em muốn chờ Diêu Vũ tỉnh lại rồi mới đi.”

“Không cần phải như vậy!” Louis Thương Nghiêu trả lời, “Tiền
viện phí của Diêu Vũ đã nộp đủ rồi. Cho dù Ôn gia không có ai ở đây, bệnh viện
cũng sẽ chăm sóc tốt nhất cho cô ta, em không cần lo lắng đâu.”

“Em hiểu ý anh, nhưng một phụ nữ chẳng những mất đi đứa con
của mình, còn mất đi khả năng làm mẹ về sau, dù sao cũng nên có người cho cô ấy
biết tình hình mới được.”

“Bác sỹ sẽ tự biết cách mà!”

“Thương Nghiêu, để em ở lại đi. Đối với Diêu Vũ mà nói, em
hiện giờ không còn thấy hận nữa, chỉ còn lại sự đồng cảm của phụ nữ mà thôi.
Khi một người phụ nữ mất đi đứa con của mình mà người chồng lại tuyệt tình như
vậy, em sợ cô ấy sẽ nghĩ quẩn.” Trong mắt Lạc Tranh lộ ra tia buồn bã cùng đau
đớn.

Louis Thương Nghiêu biết không lay chuyển được nàng, cũng
không muốn miễn cưỡng nàng làm chuyện nàng không thích nên cười nhẹ một tiếng,
chậm rãi gật đầu…

Phòng chăm sóc đặc biệt…

“Không…” Tiếng hét đầy cuồng loạn của Diêu Vũ vang lên, liền
đó cả người cô ta bị mấy y tá vội vã giữ chặt lại.

“Diêu Vũ, cô tỉnh táo lại chút đi!” Lạc Tranh nhìn cô ta,
trong mắt tràn ngập sự lo lắng.

“Cô lừa tôi, lừa tôi…” Từng giọt nước mắt của Diêu Vũ thi
nhau rớt xuống. Khi Lạc Tranh cho cô ta biết tất cả mọi chuyện, cả thế giới của
cô ta dường như đã sụp đổ.

Con đã không còn, Ôn Húc Khiên không chút lưu tình bỏ đi,
hai vị trưởng bối Ôn gia cũng thất vọng buông tay. Quan trọng nhất là từ nay về
sau cô ta không thể nào có con được nữa. Đối với Diêu Vũ mà nói, đây thực sự là
đòn đả kích trí mạng.

“Diêu Vũ, tôi hiểu tâm trạng của cô, cũng biết trong thời
gian ngắn cô sẽ khó có thể tiếp nhận được chuyện này. Nhưng mà đó đã là sự
thật, cô nhất định phải dũng cảm đối mặt. Đời người có rất nhiều chuyện trọng
đại phải làm, cho nên không thể mất đi hy vọng được.” Lạc Tranh ngồi bên cạnh
cô ta, nhẹ nhàng an ủi.

Ánh mắt Diêu Vũ đã trở nên vô thần, nghe xong mấy lời của
Lạc Tranh, đầu tiên là sững người lại, sau đó bắt đầu khóc lớn.

Lạc Tranh thấy vậy, nhìn về phía mấy cô y tá, “Cô ấy không
sao, để tôi trò chuyện với cô ấy một chút là được. Cám ơn các vị!”

Người mới chịu sự đả kích lớn, sợ nhất là họ cứ im lặng
không nói lời nào. Người bệnh như vậy chính là người nguy hiểm nhất bởi sự đau
khổ trong lòng họ có thể chuyển thành tâm bệnh. Nhưng Diêu Vũ đã có thể khóc
lên, chứng tỏ mọi chuyện sẽ không còn đáng ngại nữa.

Các y tá đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, gật gật đầu rồi
đi ra ngoài.

Lạc Tranh cũng không hề nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng chờ
Diêu Vũ khóc cho thoả lòng. Nhìn cô ta lúc này, mọi oán hận trong lòng nàng
trước đây tựa hồ cũng tan thành mây khói.

Một lúc lâu sau, khi tiếng khóc của Diêu Vũ chỉ còn là những
tiếng nức nở yếu ớt, nàng mới nhẹ nhàng lên tiếng.

“Diêu Vũ, nếu như cô khóc vì bản thân mình, vậy tôi cho cô
biết cô vẫn còn rất may mắn. Tối thiểu nhất, cô vẫn còn sống, còn sống so với
bất kỳ tai nạn bi thảm nào cũng là may mắn lắm rồi. Nếu như cô vì Ôn Húc Khiên
mà khóc, vậy tôi sẽ khinh thường cô. Vì một người đàn ông như vậy, cô còn muốn
hao phí sức lực để khóc vì anh ta, thực sự không đáng!”

Diêu Vũ khóc nức nở hồi lâu cho đến khi toàn thân trở nên vô
lực, cuối cùng chỉ có thể nằm co quắp trên giường nhìn Lạc Tranh.

“Cô nhất định rất hận tôi vì đã cướp Húc Khiên đi. Giờ thì
tốt rồi, nỗi hận trong lòng cô đã có cơ hội phát tiết hết rồi.”

Lạc Tranh nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu, “Nếu như tôi hận cô,
sẽ chẳng ở bên cạnh cô tới giờ này. Cô cho rằng tôi chờ tới tận bây giờ là để
xem cô khóc lóc thế nào, hối hận ra sao ư?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Cô không thể nào không hận tôi.
Tôi là người thứ ba, chen vào phá hoại cuộc hôn nhân của cô.” Diêu Vũ nhìn nàng
bằng đôi mắt đẫm lệ đã trở nên mơ hồ.

Lạc Tranh nhẹ nhàng cười một tiếng, “Nếu như không có cô,
tôi căn bản cũng không biết Ôn Húc Khiên là người đàn ông dối trá đến mức nào.
Yêu anh ta bốn năm, bây giờ nghĩ lại thấy thật không đáng. Đúng vậy, tôi đã
từng hận cô, nhưng tôi biết chuyện tình cảm không thể nào miễn cưỡng. Có lẽ, là
ông trời đã định sẵn để tôi gặp được Thương Nghiêu. Thật lòng mà nói, tôi giờ
không những không hận cô, mà còn muốn cảm ơn cô.”

Diêu Vũ giật mình nhìn sững nàng hồi lâu, không ngờ tới nàng
lại khoan dung đại lượng như vậy. Cô ta còn tưởng rằng, ít nhất Lạc Tranh cũng
sẽ có bộ dạng hả hê khi nhìn thấy cô ta thành ra thế này.

“Diêu Vũ, tôi sở dĩ ở lại là vì muốn hỏi cô một câu. Sau này
cô có dự tính gì chưa?” Lạc Tranh biết rõ tâm trạng hiện giờ của Diêu Vũ, than
nhẹ một tiếng rồi hỏi.

Diêu Vũ chầm chậm lắc đầu. Cú sốc lần này đã khiến cô ta
trong lúc nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ tối thiểu nhất. Cô ta thực sự
không biết tương lai sau này sẽ như thế nào, cũng không muốn đối mặt với nó.

“Húc Khiên anh ta…thật sự không nói gì đã bỏ đi sao? Anh
ta…có phải sẽ không trở về nữa không?”

Lạc Tranh khẽ lắc đầu, “Bị cô lừa gạt lâu như vậy đã khiến
anh ta thực sự tức giận. Tôi nghĩ, cô không nên ôm lấy hy vọng gì với anh ta
nữa. Nếu như anh ta thật sự yêu cô, khi biết tình hình của cô thế này sao có
thể không chút quan tâm mà bỏ đi như vậy chứ.”

“Có lẽ…anh ấy quá tức giận.” Sắc mặt Diêu Vũ thoáng hiện lên
chút hoảng loạn.

“Diêu Vũ, cô đừng ngây thơ như vậy nữa.” Lạc Tranh không kìm
lòng nổi lên tiếng, “Thời gian cô ở bên Ôn Húc Khiên cũng không ngắn, cần phải
hiểu rõ anh ta là người thế nào, cũng biết anh ta đối xử với cô thế nào. Cô còn
muốn vì một người đàn ông như vậy mà huỷ hoại bản thân mình hay sao? Cô cho
rằng, sau chuyện lần này, hai người còn có thể tiếp tục được nữa ư?”

“Húc Khiên sao có thể đối xử với tôi như vậy chứ?” Hốc mắt
Diêu Vũ lại bắt đầu đỏ lên.

Lạc Tranh nhìn cô ta, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên
tiếng, “Diêu Vũ, thật ra tôi luôn muốn biết tại sao cô phải làm như vậy, vì sao
cô phải lừa gạt Ôn Húc Khiên? Hay là, đây cũng là một phần trong nhiệm vụ lúc
trước của cô?”

Diêu Vũ nhìn về phía Lạc Tranh, nghẹn ngào nói, “Tôi hiểu ý
của cô. Thật ra cô muốn hỏi, đứa bé trước đây tôi có là con của ai phải không?
Cô càng muốn hỏi chính là liệu đứa bé đó có phải của Thương Nghiêu tiên sinh
hay không?”

Lạc Tranh cũng không giấu diếm mà nhẹ nhàng gật đầu. Vấn đề
này vẫn liên tục hiện ra trong đầu nàng. Không phải là nàng không tin Thương
Nghiêu, mà là chuyện này đã vượt quá xa khỏi sự tưởng tượng của nàng, còn có gì
không thể không diễn ra nữa đây?”

Hơn nữa, chính miệng Diêu Vũ cũng từng thừa nhận, cô ta từng
là người phụ nữ bên cạnh Thương Nghiêu.

Diêu Vũ đưa tay lau nước mắt, khẽ nói, “Nếu như tôi chỉ vì
muốn trả thù, chỉ để nói cho sướng miệng, thì tôi sẽ nói với cô rằng, đứa bé đó
chính là con của Thương Nghiêu, tôi và ngài ấy đã từng lên giường.”

Những lời của Diêu Vũ khiến tâm tình Lạc Tranh thực sự loạn
lên, ánh mắt nàng cũng không cách nào che dấu được sự kích động. “Nói như vậy
tức là chuyện này không có chút liên quan gì tới Thương Nghiêu?”

“Không có! Có thể nói là tình hình của tôi thành ra thế này,
Thương Nghiêu tiên sinh cũng không hề hay biết.” Diêu Vũ lắc đầu, nói tiếp, “Lúc
trước, tôi là vì muốn có một khoản tiền nên mới đồng ý nhận việc này. Tôi giả
tạo mình vẫn còn trong trắng để lọt qua việc kiểm tra ban đầu, nếu không sao có
thể ở trước mặt Thương Nghiêu tiên sinh sắm vai sinh viên ngây thơ chứ? Trước
đây, tôi từng có bạn trai, cũng từng chung sống, đứa bé lúc trước là của bạn
trai tôi. Tôi không biết Thương Nghiêu tiên sinh có biết chuyện này hay không.
Tóm lại, tôi thuận lợi giành được cơ hội lần này, cũng thành công thu hút sự
chú ý của Húc Khiên. Chỉ là tôi tuyệt đối không ngờ tới ông trời vẫn luôn dõi
theo tôi. Bản thân đã làm ra chuyện xấu gì, ông trời đều biết rất rõ, cuối cùng
sẽ trả lại hết cho mình. Hiện giờ coi như tôi đã gặp báo ứng. Yêu phải người
đàn ông bạc bẽo như Ôn Húc Khiên, còn mất đi đứa con và cả cơ hội làm mẹ nữa.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3