Dụ tình - Hồi 07 - Chương 19 phần 1

Chương 19: Đè nén, lại đè nén

Paris,
sương mù giăng đầy trời…

Không phải giờ cao điểm nên lượng xe lưu thông trên đường
cũng không quá lớn. Khi một chiếc xe con chậm rãi dừng lại trước một khách sạn
cao cấp, nhân viên khách sạn lập tức tiến lên, chủ động đưa tay mở cửa xe.

Đôi giày cao gót tinh xảo ôm lấy bàn chân thon nhẹ nhàng
bước xuống, Lạc Tranh đem chìa khoá xe bỏ vào túi xách xong, ngẩng đầu nhìn
thoáng qua kiến trúc xa hoa của khách sạn. Nhìn ngắm vẻ lộng lẫy khi chìm trong
màn sương mờ lại càng thêm huyền ảo của nó, nàng vô thức thở dài một tiếng, mấy
giây sau, hướng về phía đại sảnh của khách sạn bước tới.

Hôm nay, nàng vốn muốn quay trở lại tập đoàn làm việc. Bởi
Liệt cũng đã ổn định tại vị trí của mình trong tập đoàn nên nàng cũng không
muốn nhàn rỗi ở nhà thêm nữa. Một lần nữa, nàng lại bị Louis Thương Nghiêu
cưỡng chế kéo về phòng ngủ chính. Thế nên, cuộc sống tựa như lại quay trở về
quỹ đạo lúc trước. Chỉ là trái tim nàng có chút xáo trộn, nàng cảm giác mình
hệt như một bông lục bình, không nơi nương tựa, chỉ có thể dựa vào chính bản
thân mình, dùng công việc để lấp đầy trái tim tràn ngập cảm giác bất an.

Nhưng khi nàng đang lái xe chuẩn bị tiến vào đường quốc lộ,
lại nhận được một cú điện thoại bất ngờ. Nghe xong cuộc điện thoại này, tâm
tình của nàng lại càng thêm rối loạn.

Thang máy chậm rãi đi lên rồi dừng lại ở tầng năm mươi. Cánh
cửa thang máy sáng loáng phản chiếu gương mặt có chút chần chừ của Lạc Tranh,
nhưng cuối cùng nàng cũng hướng về phía một căn phòng bước tới…

Cửa phòng được mở ra rất nhanh chóng.

Người mở cửa cho Lạc Tranh không phải ai khác mà chính là
người lúc sáng đã gọi điện cho nàng - Đường Diệu Liên.

“Tiểu Tranh, con đến rồi, bác biết con nhất định sẽ đến mà.
Mau vào trong đi!” Đường Diệu Liên vừa nhìn thấy Lạc Tranh, ánh mắt liền dấy
lên niềm hy vọng, vui mừng kéo nàng vào phòng khách.

Lạc Tranh vừa muốn lên tiếng nói vài lời, lại thấy Diêu Vũ
từ phòng ngủ bước ra, vừa đi vừa giơ tay đỡ cái bụng đã khá lớn, động tác có
chút chậm chạp.

“Còn không mau pha trà cho Tiểu Tranh?” Đường Diệu Liên bất
mãn nhìn về phía Diêu Vũ, giọng nói vốn hiền hoà cũng chuyển thành lạnh lùng.

Diêu Vũ đưa mắt nhìn Lạc Tranh một cái, cũng không nói gì,
vừa định xoay người đi pha trà.

“Bác gái, không cần phiền toái như vậy!” Lạc Tranh mở lời,
lại nhìn về phía Diêu Vũ, “Cô đang mang thai, hay là ngồi xuống nghỉ đi.”

Diêu Vũ vô thức nhìn thoáng qua phía Đường Diệu Liên, không
khó nhận ra trong lòng cô ta đối với Đường Diệu Liên vẫn có chút kiêng kị.

“Tiểu Tranh, con không cần phải để ý đến cô ta.” Đường Diệu
Liên cũng không buồn nhìn Diêu Vũ, trong mắt bà chỉ có mình Lạc Tranh mà thôi.
Khẽ đưa tay kéo lấy tay nàng, thái độ của bà tỏ ra vô cùng thân mật, “Tiểu
Tranh à, con có biết, bác muốn gặp con đến thế nào không? Trong lòng bác chỉ có
mình con mà thôi. Bác rất nhớ con, thật sự rất nhớ con.”

“Thật xin lỗi, bác gái. Cháu cùng Ôn Húc Khiên đi tới ngày
hôm nay có lẽ cũng do số phận đã an bài. Nhưng mà khiến hai bác phải buồn như
vậy, cháu thực sự rất áy náy.” Trong lòng Lạc Tranh vẫn luôn nhớ Đường Diệu
Liên đã tốt với nàng như thế nào. Nhiều năm qua, nàng vẫn đối xử với bà như đối
với mẹ mình vậy.

“Không, không, đều là Húc Khiên ngu ngốc kia không có phúc,
không có cách nào giữ con lại.” Đường Diệu Liên nói tới đây, lại giận dữ nhìn
thoáng qua Diêu Vũ ngồi cách đó không xa. Cho dù bà không có nói hết ý thì
trong lòng mọi người cũng đều hiểu rõ cả.

Sắc mặt Diêu Vũ hết hồng lại trắng bệch ra, vô thức lấy tay
xoa bụng…

Lạc Tranh thấy vậy, thầm thở dài, nhìn về phía Đường Diệu
Liên, nhẹ nhàng hỏi, “Bác gái, bác tới tìm cháu là vì vụ án của Ôn Húc Khiên?”

Đáy mắt Đường Diệu Liên xẹt qua chút khổ sở, “Tiểu Tranh,
chẳng lẽ…con và Húc Khiên ngay cả bạn bè cũng không thể làm sao? Một câu “Ôn
Húc Khiên” lạnh lùng như vậy thật sự quá xa cách…”

Lạc Tranh cắn cắn môi, vỗ nhẹ lên bàn tay Đường Diệu Liên
như một sự an ủi, cũng không lên tiếng giải thích chút nào.

Chắc hẳn Đường Diệu Liên chỉ biết một trong số những nguyên
nhân của việc ly hôn là do Ôn Húc Khiên ngoại tình. Có lẽ bà vĩnh viễn sẽ không
biết được con trai mình lại âm thầm làm ra bao chuyện xấu xa sau lưng bà như
vậy. Những chuyện hắn làm, những người bình thường cũng chẳng thể nào tin nổi.
Nếu như bà biết rõ mọi chuyện, có lẽ sẽ không thấy một câu xưng hô “Ôn Húc
Khiên” kia có gì quá đáng.

“Tiểu Tranh, bác biết rõ tới tìm con thế này là làm khó cho
con. Chuyện Diêu Vũ đi tìm con lúc trước bác cũng nghe nói rồi.” Vẻ mặt Đường
Diệu Liên vô cùng khó xử cùng bất đắc dĩ, nắm chặt lấy tay Lạc Tranh, “Lần này
coi như bác cầu xin con, trừ con ra, không có một luật sư danh tiếng nào có thể
giúp cho Húc Khiên. Bác biết con rất hận nó, nhưng dù sao hai đứa cũng từng là
vợ chồng, cầu xin con cứu nó một lần.”

Dọc đường tới khách sạn, Lạc Tranh đã nghĩ tới chuyện thế
này. Có thể khiến Đường Diệu Liên đích thân tới Paris, xem ra tình hình của Ôn Húc Khiên thật
sự không tốt chút nào.

“Bác gái, thật ra sau hôm Diêu Vũ cùng Khả Khả tới tìm cháu,
cháu cũng đã tìm hiểu đôi chút về vụ của Húc Khiên. Các chứng cứ trình lên toà
đều vô cùng xác thực, đủ cả nhân chứng vật chứng. Cho dù cháu có làm luật sư
biện hộ thì cũng chỉ có thể xin quan toà giảm nhẹ hình phạt cho anh ta chứ
không thể nào khiến anh ta vô tội.”

Nàng cố gắng bình tĩnh và phân tích tình hình cho Đường Diệu
Liên một cách rõ ràng. Không phải nàng nhẫn tâm, cũng không phải nàng vô tình
vô nghĩa, chỉ là nàng thật sự không cách nào vì Ôn Húc Khiên mà làm trái với
nguyên tắc nghề nghiệp của mình.

“Tiểu Tranh à, bác tin tưởng Húc Khiên tuyệt đối không phải
loại người như vậy. Con đã ở văn phòng luật nhiều năm như vậy, cũng biết rõ
ràng sổ sách nơi đó thế nào. Cho dù Húc Khiên muốn giành hợp đồng, cũng không
đi làm mấy chuyện hối lộ đâu. Nó cũng là luật sư, sẽ ý thức được việc mình làm
chứ? Húc Khiên là bị người ta vu oan, thật sự bị người ta vu oan mà.” Tâm tình
Đường Diệu Liên có chút kích động nhìn nàng, “Xin con hãy giúp nó đi, bác biết
rõ năng lực của con. Chỉ cần con tin tưởng, con nhất định sẽ đánh thắng vụ kiện
này, không phải sao?”

Lạc Tranh khẽ hít sâu một hơi, hồi lâu vẫn chưa trả lời.
Không phải nàng không muốn tin tưởng Ôn Húc Khiên, mà là trải qua nhiều chuyện
như vậy, nàng đã không có cách nào tin tưởng hắn nữa. Nếu như là trước kia,
nàng nhất định sẽ không chút do dự mà biện hộ cho hắn.

Một lúc lâu sau…

“Bác gái, cháu biết bác đang rất sốt ruột, nhưng những lời
như vừa rồi nếu không có bằng chứng chứng minh thì không thể nói bừa.Vụ kiện
của Húc Khiên lần này liên quan tới thương mại, lại do người của CCB trực tiếp
điều tra, không chừng đến lúc đó các thành viên trong gia đình cũng sẽ bị thẩm
tra. Hiện giờ mỗi lời nói của bác đều sẽ trở thành chứng cứ trực tiếp, cho nên
không thể thuận miệng nói được.” Nói đến đây, nàng khẽ chớp mắt…

“Bên cạnh đó, bởi vì lý do đặc biệt và thân phận đặc biệt,
cho dù Húc Kiên có vô tội, cháu cũng không cách nào biện hộ cho anh ta. Cháu
chỉ có thể tìm giúp anh ta một luật sư khác mà thôi…”

“Tiểu Tranh à, con nhất định đứng nhìn bác phải đau lòng hay
sao?” Đường Diệu Liên ngắt lời nàng, nước mắt đã ngập tràn hốc mắt, “Bác biết
rõ bác làm con rất khó xử, bác biết rõ con hiện giờ không tiện nhận vụ kiện
này. Nhưng mà, chỉ cần con bằng lòng, chỉ cần con gật đầu, hết thảy mọi chuyện
đều không phải được giải quyết rồi sao?”

Lời nói vừa dứt, chỉ nghe “cộp” một tiếng, Đường Diệu Liên
đã quỳ sụp xuống sàn, nắm lấy tay Lạc Tranh, “Coi như con vì bác mà phá lệ một
lần, như vậy có được không?”

Hành động bất ngờ này của Đường Diệu Liên không chỉ làm Lạc
Tranh sợ hết hồn mà ngay cả Diêu Vũ đứng gần đó cũng kinh ngạc trừng lớn hai
mắt.

“Bác gái, bác làm gì vậy? Mau đứng lên, bác làm vậy cháu sẽ
tổn thọ mất.” Lạc Tranh vội đưa tay đỡ bà đứng dậy, vội vàng nói.

“Tiểu Tranh à, bác thật sự không có cách nào, bác không thể
trơ mắt nhìn con trai mình ngồi tù được.” Nước mắt Đường Diệu Liên không ngừng
chảy xuống, bất đắc dĩ lắc đầu, “Nếu như con không thể giúp Húc Khiên, nó nhất
định sẽ phải ngồi tù. Nếu như vậy, bác sống tiếp cũng có nghĩa gì đâu. Thà rằng
nhảy từ trên này xuống còn hơn.”

“Bác gái, bác đừng kích động như vậy…”

“Tiểu Tranh, bác biết rõ Húc Khiên đã làm rất nhiều chuyện
có lỗi với con, bác cũng biết bác không có mặt mũi nào để xin con giúp. Sau tất
cả mọi chuyện như vậy, là Ôn gia đã nợ con. Nhưng cho dù Húc Khiên có khốn
khiếp như vậy, nó cũng tuyệt đối không làm ra mấy chuyện như thế, bác tin nó vô
tội.” Đường Diệu Liên vừa lau nước mắt vừa nói.

Vẻ mặt Lạc Tranh tràn ngập sự khó xử, lại không đành lòng
nhìn bộ dạng thống khổ của Đường Diệu Liên như vậy. Đáng thương cho tấm lòng
những người làm cha mẹ, nàng sao có thể khiến trái tim người mẹ bị tổn thương
thêm đây. Khẽ thở dài một tiếng, Lạc Tranh cất tiếng hỏi, “Bác gái, bác luôn
miệng nói Húc Khiên bị oan, vậy bác có chứng cứ gì để chứng minh hay không? Cho
dù chỉ là một chút nghi ngờ nào đó cũng được.”

“Bác….” Đường Diệu Liên nghẹn lời không đáp lại nổi câu hỏi
của nàng.

Lạc Tranh thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, “Bác gái, như vậy
thật sự không được, cháu không thể biết luật còn phạm luật…”

“Lạc Tranh, tôi nghĩ vụ án của Húc Khiên cho dù cô không
muốn cũng phải giúp. Có lẽ, cô căn bản không có sự lựa chọn.” Diêu Vũ vốn nãy
giờ vẫn trầm mặc lại đột ngột mở miệng, vẻ mặt cùng ánh mắt đầy sự kiên định.

Lạc Tranh hơi sững người, nhìn về phía Diêu Vũ, "Lời
này của cô là có ý gì?"

Diêu Vũ tiến lên phía trước, đối diện với ánh mắt của Lạc
Tranh, khuôn mặt cô ta có phần khẩn trương và cố đè nén cảm xúc…

“Lúc trước, tôi cũng hoài nghi Húc Khiên biết luật phạm
luật, nhưng về sau, tôi càng nghĩ càng thấy không đúng. Về việc này, Húc Khiên
nhất định là bị oan uổng.”

“Diêu Vũ, cô cũng là người học luật, nên biết mọi lời nói
cần phải có bằng chứng.” Lạc Tranh vô cùng tỉnh táo nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc
bén…

“Cô nói Húc Khiên bị oan, vậy có chứng cứ hay không?”

“Chứng cứ? Tôi đương nhiên có chứng cứ!” Hô hấp của Diêu Vũ
có chút dồn dập, bàn tay đang nắm lại khẽ buông lỏng, nhìn thoáng qua Đường
Diệu Liên rồi lại nhìn về phía Lạc Tranh, nhấn mạnh từng lời, “Thương Nghiêu
tiên sinh chính là chứng cứ!”

Lạc Tranh bất ngờ mở to đôi mắt…

Vẻ mặt Đường Diệu Liên thì lộ rõ sự hoang mang khó hiểu.

“Diêu Vũ, cô nói Thương Nghiêu tiên sinh…” Thật lâu sau, Lạc
Tranh mới có phản ứng, vẻ mặt tràn ngập sự nghi hoặc. Vừa rồi nàng chỉ gọi
Thương Nghiêu bởi xem ra Diêu Vũ cũng chỉ biết đến thân phận này của Louis
Thương Nghiêu mà thôi. Nhưng, làm sao mà cô ta lại biết cái tên này?

Diêu Vũ nhẹ nhàng gật đầu, “Thật ra, những chuyện này tôi
vốn định để trong lòng, nhưng mà Húc Khiên rơi vào tình cảnh như vậy, tôi thật
sự chẳng thể quan tâm nhiều đến thế. Chỉ cần Húc Khiên được bình an vô sự, tôi
không quan tâm người khác nhìn tôi thế nào.” Câu nói sau cùng, rõ ràng cô ta
nói cho Đường Diệu Liên nghe.

Lạc Tranh có thể nhìn ra cô ta có điều khó nói, nhưng Đường
Diệu Liên thì chẳng quan tâm nhiều đến vậy, vội vàng hỏi, “Diêu Vũ, cô biết
chuyện gì thì nói cho Tiểu Tranh nghe, mau nói đi…”

Diêu Vũ cắn cắn môi, nhìn về phía Lạc Tranh...

"Lạc Tranh, tôi biết rõ cô không mấy tin tưởng những lời
tôi nói, nhưng chuyện tôi sắp nói bây giờ hoàn toàn là sự thật. Chỉ cần cứu
được Húc Khiên, tôi có thế nào cũng không sao hết.” Cô ta dừng lại một chút rồi
tiếp tục, “Tôi nghi ngờ chuyện lần này là do Thương Nghiêu tiên sinh cố ý giá
hoạ cho Húc Khiên, mục đích rất đơn giản, chính là muốn anh ấy thân bại danh
liệt.”

Lạc Tranh sững người lại, đột nhiên nghĩ tới Liệt. Chẳng lẽ,
Louis Thương Nghiêu là vì Liệt? Hành động trả thù của hắn vẫn không hề ngừng
lại sao?

Diêu Vũ thấy biểu hiện của nàng như vậy liền nói tiếp, “Tôi
biết nhất định cô sẽ nghĩ ra chuyện gì đó. Thật ra tôi cũng không biết tại sao
Thương Nghiêu tiên sinh lại hận Húc Khiên tới như vậy. Nhưng tôi vẫn luôn cảm
thấy Thương Nghiêu tiên sinh đang từng bước đẩy Húc Khiên xuống vực, hành hạ
anh ấy cho tới chết.”

“Từng bước?” Lạc Tranh nghe mà càng cảm thấy kỳ quái, “Ý của
cô là, cô biết rất rõ anh ta đã làm những chuyện gì với Ôn Húc Khiên.”

“Phải, ít nhất, từ khi cô xuất hiện, Thương Nghiêu tiên sinh
lại bắt đầu những hành động trả thù nhằm vào Húc Khiên.” Vẻ mặt Diêu Vũ đầy sự
khẳng định.

“Diêu Vũ, làm sao cô lại biết những chuyện này?” Đại não của
Lạc Tranh không ngừng phân tích, lập tức nắm lấy mấu chốt vấn đề.

Diêu Vũ khẽ hít sâu một hơi…

“Bởi vì…” Cô ta ngập ngừng nói từng lời, “Trước kia, tôi vốn
là người phụ nữ của Thương Nghiêu tiên sinh!”

Tin tức quá mức bất ngờ này chẳng khác nào một tia sét hung
dữ giáng xuống khiến Lạc Tranh kinh hoàng mở to đôi mắt. Sự kinh ngạc đến tột
độ đã khiến nàng dường như mất đi ngôn ngữ. Chỉ trong chớp mắt, trái tim nàng
dâng lên một hồi đau đớn đến quặn thắt, nhìn Diêu Vũ ở cách đó không xa, nhìn
dáng vẻ của cô ta, cô ta…là người phụ nữ của Louis Thương Nghiêu?

Thân thể mảnh mai đã sớm trở nên vô lực, Lạc Tranh vô thức
ngã ngồi xuống ghế, hô hấp cũng trở nên khó nhọc.

Vẻ mặt Đường Diệu Liên cũng tràn ngập vẻ kinh hãi, bà cũng
chẳng có thời gian quan tâm đến bộ dạng mất hồn của Lạc Tranh, chỉ có thể bàng
hoàng nhìn Diêu Vũ, chỉ vào cô ta…

“Cô đúng là đồ không biết xấu hổ, thì ra…thì ra là trước khi
ở cùng Húc Khiên cô đã không phải người tốt lành gì, cô đúng là con hồ ly
tinh…”

“Mẹ, con cùng Thương Nghiêu tiên sinh không hề phát sinh bất
kỳ quan hệ gì, chỉ là người phụ nữ trên danh nghĩa của ngài ấy mà thôi.” Diêu
Vũ vội vàng giải thích.

“Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cô sao?” Đường Diệu Liên lại càng
thêm khinh bỉ với cô ta, “Ai cho cô gọi tôi bằng mẹ? Ôn gia chúng tôi tuyệt đối
không chấp nhận một người phụ nữ không biết liêm sỉ như cô làm con dâu.”

Vẻ mặt Diêu Vũ tràn ngập sự uỷ khuất.

Lạc Tranh vất vả lắm mới có thể ổn định lại tâm tình, vô lực
cất tiếng hỏi, “Diêu Vũ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Diêu Vũ cũng chậm rãi lên tiếng, “Lạc Tranh, cô đừng hiểu
lầm, thật ra tôi chỉ là người phụ nữ bên cạnh Thương Nghiêu tiên sinh mà thôi.
Ngài ấy chưa từng chạm vào tôi, chỉ là yêu cầu tôi làm việc cho ngài ấy mà
thôi.”

Cô ta khẽ nuốt nước miếng rồi nói tiếp, “Thật ra, từ khi
ngài ấy gặp cô lần đầu tiên ở Paris,
kế hoạch đã bắt đầu rồi. Ngài ấy đã tìm thời cơ thích hợp để tôi trở thành nhân
viên tại văn phòng luật. Điều mà ngài ấy muốn rất đơn giản, chính là để tôi chủ
động quyến rũ Húc Khiên, khiến anh ấy phản bội cô. Nhiệm vụ của tôi chỉ có vậy
mà thôi. Kết quả, Húc Khiên thật sự không thể chống lại được sự cám dỗ, chủ
động cùng tôi lên giường. Thậm chí, vào cái đêm anh ấy cầu hôn với cô, cũng đều
là sau khi rời giường của tôi. Tôi còn nhớ rõ có một đêm, cô chủ động gọi điện
cho Húc Khiên, lúc ấy chúng tôi cũng đang quan hệ, cho nên ngày hôm sau tinh
thần tôi mới mệt mỏi như vậy. Chắc hẳn chuyện này cô vẫn nhớ rõ…”

Trái tim Lạc Tranh như đập chậm đi một nhịp, nàng nhớ rõ
chuyện đó, sao có thể không nhớ rõ chứ? Một đêm kinh hoàng với cơn ác mộng
khủng khiếp, rốt cuộc nàng lại được an ủi, bình tâm trở lại nhờ tin nhắn thoại
của Louis Thương Nghiêu. Trong khi đó, vị hôn phu của nàng lại cùng người phụ
nữ khác trên giường phong lưu khoái hoạt…

“Ý của cô là, Thương Nghiêu tiên sinh chỉ thị cho cô quyến
rũ Húc Khiên?” Một lúc sau, Lạc Tranh khẽ lên tiếng hỏi lại…

 “Phải, Thương Nghiêu tiên sinh nói, chỉ khi Húc Khiên
phản bội, cô mới cam tâm tình nguyện rời khỏi anh ấy, cam tâm tình nguyện ngả
vào vòng tay của ngài ấy.” Diêu Vũ chậm rãi tiếp tục, “Thương Nghiêu tiên sinh
cũng không nói cho tôi biết nguyên nhân rõ ràng. Sau khi cô cùng Húc Khiên kết
hôn, tôi vốn nghĩ chuyện đó đã kết thúc, không ngờ Thương Nghiêu tiên sinh lại
chỉ thị cho tôi tiếp tục ở lại bên Húc Khiên. Tôi nghĩ, ngài ấy làm vậy nhất
định là muốn ép cô ly hôn.”

Móng tay Lạc Tranh cơ hồ muốn xuyên thấu lòng bàn tay, nàng
vốn cho rằng Ôn Húc Khiên ngoại tình chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, không
ngờ phía sau nó lại ẩn chứa một âm mưu như vậy.

Louis Thương Nghiêu, tâm tư của anh thâm sâu đến cỡ nào,
trái tim anh rốt cuộc còn dồn nén những gì? Lạc Tranh vốn cho rằng, hết thảy
mọi chuyện đã kết thúc, không ngờ vẫn có những việc mà nàng không biết…

Cảm giác đau nhức trong lòng nhanh chóng lan tràn, Lạc Tranh
lúc này mới chợt phát hiện, kể từ khi biết Louis Thương Nghiêu, trái tim nàng
vẫn thường đau đớn như vậy.

Nhưng mà, không phải nàng đã quen với chuyện này rồi sao? Nàng
vốn biết rõ người đàn ông tên Louis Thương Nghiêu này lạnh lùng đến cỡ nào, tàn
ác tới cỡ nào, xấu xa tới cỡ nào. Trái tim nàng thực sự rất đau đớn, bởi vì
nàng lại đi yêu một người đàn ông như vậy.

“Lạc Tranh, tôi biết tin này đối với cô là một sự đả kích
rất lớn. Cô oán tôi, hận tôi cũng được. Nhưng tôi chỉ muốn cho cô biết, hết
thảy chuyện này đều do Thương Nghiêu tiên sinh an bài.” Diêu Vũ nhẹ giọng nói
tiếp, “Trước đây, tôi vốn cho rằng ngài ấy làm vậy là vì muốn có cô. Mặc dù tôi
không hiểu ngài ấy, nhưng cũng biết được đó là một người đàn ông lòng dạ cực kỳ
thâm sâu. Khi cô cùng Húc Khiên ly hôn, ngài ấy liền lập tức hủy bỏ hợp tác,
khiến cho Húc Khiên phải đi tìm kiếm các cơ hội khác. Lần này, tôi nghĩ cũng là
cái bẫy xếp đặt sẵn cho Húc Khiên mà thôi, anh ấy sao có thể có khả năng làm ra
những chuyện như vậy chứ?”

Đường Diệu Liên ngồi một bên nghe mà ngớ người, nhất thời
cũng không biết nên nói gì, vẻ mặt tràn ngập sự nghi hoặc cùng khó hiểu.

Lạc Tranh khó nhọc hít sâu một hơi, cố gắng để giảm nhẹ nỗi
đau đớn trong lòng. Lúc này, nàng mới biết thì ra hít thở cũng khiến người ta
đau như vậy…

“Diêu Vũ, tại sao cô lại đem chuyện này nói cho tôi biết?”
Lạc Tranh cất tiếng nói yếu ớt, “Dù sao đây cũng chỉ là nghi ngờ của cô mà
thôi. Cho dù Thương Nghiêu tiên sinh có sai khiến cô quyến rũ Húc Khiên cũng
không có nghĩa anh ta là chủ mưu của mọi chuyện.”

“Dựa vào trực giác của phụ nữ! Tôi biết mình là người học
luật, nói gì cũng phải có chứng cứ, nhưng chuyện này không phải rất kỳ quái hay
sao? Thương Nghiêu tiên sinh vừa hủy bỏ chuyện hợp tác cùng văn phòng luật
không được bao lâu, Húc Khiên liền xảy ra chuyện. Tôi cảm thấy chuyện này trước
sau đều do một tay ngài ấy làm ra.” Diêu Vũ cắn cắn môi khẽ nói, “Mà tôi, kể từ
khi mang thai con của Húc Khiên, cũng không hề liên lạc gì với Thương Nghiêu
tiên sinh nữa. Ngài ấy biết tôi yêu Húc Khiên nên cũng không hề căn dặn tôi làm
bất kỳ việc gì. Nhưng Húc Khiên là người đàn ông tôi yêu, tôi muốn cứu anh ấy,
tôi không thể trơ mắt nhìn anh ấy xảy ra chuyện.”

“Cô….hạ tiện! Cô còn mặt mũi nào mà nói những lời này. Húc
Khiên của tôi là do một tay cô hủy hoại.” Đường Diệu Liên đột ngột lấy lại phản
ứng, hướng về phía Diêu Vũ vừa khóc vừa hét lên, “Cô câu dẫn hết người đàn ông
này tới người đàn ông khác, sao lại không buông tha cho con trai tôi?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3