Dụ tình - Hồi 06 - Chương 24 phần 1

Chương 24: Đáng bị trừng phạt

“Anh…” Lạc Tranh nghe thấy mấy lời này thực sự cảm thấy kinh
hoàng, vô thức cất tiếng hỏi, “Bọn họ làm sao rồi? Anh đã giết họ?”

Nàng nghĩ đến chuyện kinh khủng này cũng là có nguyên nhân
của nó. Bởi Louis Thương Nghiêu không chỉ đơn thuần là một thương nhân mà còn
đồng thời có liên hệ mật thiết với xã hội đen. Nhớ tới tình cảnh lúc ở Macau, sống lưng Lạc Tranh không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Loại người như hắn có gì mà không làm được đây?

Nhìn ra sự mâu thuẫn cùng kinh sợ trong ánh mắt nàng, Louis
Thương Nghiêu nở nụ cười lạnh đầy ý mỉa mai, ngay cả nét mặt hắn cũng tràn ngập
ý châm biếm, “Giết bọn chúng? Chỉ sợ làm bẩn tay tôi!”

Lạc Tranh hơi sững sờ, ý của hắn là…Không hề giết bọn họ?
Vậy hắn…

“Trong làm ăn vốn không có cái gọi là tình hữu nghị.” Louis
Thương Nghiêu lạnh nhạt lên tiếng, “Cô cho rằng, giao tình giữa bốn nhà kia
thân thiết tới cỡ nào? Hừ…”

Nụ cười của hắn càng trở nên lạnh lùng hơn, đôi môi mỏng
nhếch lên đầy vẻ mưu toan quen thuộc.

Tâm tư Lạc Tranh cũng bất giác co rút lại. Nhìn thấy nụ cười
của hắn, nàng biết chuyện tuyệt đối không hề đơn giản. Có lẽ, trực tiếp giết
chết bốn nhà bọn họ mà nói mới thực sự là việc làm nhân từ.

Lúc trở về từ Macau, nàng
cũng biết trên đời này, không phải nơi nào cũng có sự tồn tại của luật pháp.
Tại thế giới hắc ám kia, luật pháp vĩnh viễn không có chỗ đứng. Ở đó, quyền lợi
chính là bá chủ.

Một lúc lâu sau...

“Rốt cục anh đã làm gì bọn họ?”

“Không phải tôi làm gì bọn chúng, mà là bọn chúng tự đánh
lẫn nhau mà thôi.” Louis Thương Nghiêu nở nụ cười nhàn nhã, cũng rất tao nhã,
nhưng lời nói của hắn thực khiến người ta kinh hãi. Chỉ một cái chớp mắt của
hắn cũng đủ khiến người ta tan xương nát thịt, máu chảy thành sông, không còn
đường sống.

“Tôi nói rồi, trong làm ăn không hề có cái gọi là tình hữu
nghị, cái gọi là tình hữu nghị chẳng qua là dựa trên lợi ích làm cơ sở mà thôi.
Cho nên, một khi lợi ích bị tổn hại, thời khắc đó đối với mỗi bên trong bọn
chúng, cô cho rằng chúng sẽ làm thế nào?”

Lạc Tranh bất giác trừng lớn đôi mắt, “Ý của anh là mượn dao
giết người?”

“Đúng vậy! Người Trung Quốc chính là có câu thành ngữ này.
Nhưng cô cũng biết, mượn dao giết người là chuyện xảy ra thường ngày trong
thương giới. Cô là luật sư chuyên xử lý các vụ kiện thương mại, chuyện như vậy
cũng thấy thường xuyên, không phải sao?” Louis Thương Nghiêu quay đầu nhìn về
phía nàng, ánh mắt thâm thuý bắn ra tia lạnh lẽo.

Vậy nên Louis Thương Nghiêu chỉ việc khoanh tay ngồi hưởng
lợi. Đúng vậy, hắn là người thắng cuộc, người chiến thắng đứng đằng sau hậu
trường. Cho nên hắn mới có thể có được nụ cười ngạo nghễ như vậy, mới có tư
cách đứng ở nơi này bình phẩm mọi chuyện từ đầu tới cuối.

Đây chính là quy tắc trên thương trường! Một chiến trường
giết người không thấy máu!

Nhìn gương mặt gần như tái nhợt của Lạc Tranh, nụ cười của
Louis Thương Nghiêu càng trở nên “hiền hoà”. Hắn đưa tay ra, lại lần nữa giữ
lấy chiếc cằm nhỏ của nàng. Từng ngón tay giống như đang dịu dàng vuốt ve làn
da mềm mại, nhưng trên thực tế đây là một sự trói buộc, một sự áp bách khiến
đối phương không có cách nào thoát khỏi, ngay cả hít thở cũng thấy khó nhọc.

“Bọn chúng coi lợi ích làm trọng, nên khi biết lợi ích của
mình bị tổn hại mà nguyên do lại từ phía đối phương, cô cho rằng bọn chúng sẽ
làm gì?” Louis Thương Nghiêu cất giọng nhẹ bẫng, như thể đang nói tới sự việc
không hề liên quan tới mình, thái độ cùng ngữ khí của hắn cũng toát lên sự
khinh miệt rõ ràng.

Lạc Tranh rốt cục cũng hiểu ra, có chút thất thần lên tiếng,
“Bọn họ đầu tiên sẽ nghi ngờ lẫn nhau, rồi sau đó đề phòng đối phương. Một khi
sự tin tưởng giữa hai bên sụp đổ, niềm tin sẽ lâm vào nguy cơ khủng hoảng. Loại
nguy cơ này sẽ không ngừng lan rộng sang tất cả các lĩnh vực hợp tác, giống như
một loại chất độc ăn mòn hệ thống, cuối cùng sẽ làm cho toàn bộ hệ thống bị hư
hỏng, không thể vận hành được nữa…”

“Bởi vậy mới nói, cô rất thông minh. Cô không hề giống với
những người phụ nữ khác bởi cô luôn nhìn vào bản chất của sự việc.” Louis
Thương Nghiêu cười khẽ, bàn tay vốn đang đùa bỡn chiếc cằm nhỏ của nàng hơi
xoay lại, chuyển thành ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Nếu là lúc bình thường, Lạc Tranh nhất định sẽ cho rằng đây
là lời tán thưởng của hắn. Nhưng vào giờ khắc này, nàng thực sự không tin những
lời này là xuất phát từ nội tâm của hắn.

“Không phải là tôi thông minh, mà theo như tính cách của
anh, anh nhất định sẽ không để cho mấy người họ sống tử tế.” Nàng nhìn thẳng
vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, “Tuy đối với chuyện điều hành kinh doanh tôi
không thông thạo, nhưng tôi biết rõ, một khi giữa hai bên đã phát sinh sự bất
tín nhiệm, vậy coi như sự hợp tác giữa họ cũng hoàn toàn sụp đổ. Tôi nghĩ, lợi
ích giữa bọn họ không thể vô duyên vô cớ mà bị tổn hại như vậy. Chắc chắn trước
đó anh đã tỉ mỉ sắp xếp không ít chuyện rồi khoanh tay ngồi đợi. Kết quả đúng
như anh mong muốn. Anh đã khiến cho bọn họ từ tín nhiệm chuyển sang đề phòng
lẫn nhau rồi công kích lẫn nhau.”

Gương mặt Louis Thương Nghiêu tràn ngập nét cười, cũng không
nói thêm lời nào, đương nhiên là đồng nghĩa với việc hắn không phản bác lại sự
phân tích của nàng. Lúc này, hắn đang rất hứng thú chờ nghe nàng nói tiếp.

Lạc Tranh có chút ghê sợ xoay người lại để khuôn mặt nhỏ
nhắn tránh đi bàn tay của hắn. Bàn tay kia không biết đã vấy bao nhiêu máu
tươi, bàn tay đó có thể hô phong hoán vũ, một tay che trời, nhưng mà, nàng thực
muốn trốn tránh nó.

“Đừng như vậy!” Nụ cười của Louis Thương Nghiêu càng đậm
hơn, ánh mắt toát lên sự mạnh mẽ cùng hung dữ, cánh tay hắn vươn ra, đem cả
người nàng kéo vào trong ngực. Hai cánh tay rắn chắc siết chặt lại, không cho
nàng có cơ hội tránh thoát.

“Cô nên biết, không phải ai cũng có tư cách chết trong tay
tôi. Nếu như bọn chúng đủ tin tưởng lẫn nhau, hoặc là đủ tin tưởng chính bản
thân chúng, thì làm gì có khe hở để tôi tận dụng, phải không?”

“Không sai, anh không có làm gì hết. Loại chuyện như vậy anh
vốn chẳng cần phải làm gì hết cả. Chỉ cần tung ra vài tin đồn, theo như năng
lực của anh trong thương giới, dĩ nhiên sẽ khiến cho họ tâm ý hoảng loạn. Anh
đâu cần phải làm gì chứ! Chỉ cần ở thị trường chứng khoán tạo một chút sóng
gió, sự tín nhiệm giữa bọn họ sẽ nhanh chóng sụp đổ, không phải sao?” Lạc Tranh
nghe xong những lời của hắn, tuy chuyện điều hành kinh doanh nàng không hiểu
mấy, nhưng cũng không thể giấu diếm được nàng bất cứ chuyện gì.

“Đúng vậy!” Louis Thương Nghiêu cũng không để ý đến việc
nàng lại nhìn rõ ràng mọi chuyện như vậy, chỉ cười nhạt một tiếng, “Khi bọn
chúng đã tự coi nhau như chướng ngại vật, không cần đến tôi phải ra tay, bọn
chúng dĩ nhiên sẽ nghĩ cách để tiêu diệt lẫn nhau. Chuyện này, thực sự rất đáng
xem.”

“Anh…” Lạc Tranh có thể tưởng tượng ra cục diện lúc đó, các
bên điên cuồng đấu đá, thậm chí còn thuê xã hội đen để tiêu diệt lẫn nhau.
Thương giới, nói trắng ra chính là một kiểu xã hội đen được che đậy dưới lớp vỏ
bọc văn minh, trên thực tế còn tàn bạo gấp trăm lần xã hội đen thực sự. “Thật
quá tàn nhẫn! So với trực tiếp giết chết bọn họ còn tàn nhẫn hơn vạn lần.”

“Tàn nhẫn? Tôi tàn nhẫn sao?” Louis Thương Nghiêu chợt nhíu
mày, trên mặt lộ vẻ khác thường, lắc lắc đầu, “Cô biết không, Vũ cùng Liệt bị
bọn chúng huỷ hoại như vậy, trực tiếp giết chết bọn chúng thực không có chút
cảm giác thành tựu nào.”

“Nhưng người phạm tội là con trai của bọn họ, sao anh có thể
lôi người vô tội vào cuộc?” Lạc Tranh rốt cục lớn tiếng quát lên, nàng cảm thấy
hít thở quá khó nhọc.

“Bọn chúng vô tội?” Thái độ của Louis Thương Nghiêu như thể
nghe được chuyện nực cười nhất trên đời, trong mắt toát lên ý châm chọc, “Tôi
vốn không thích để người vô tội bị liên quan, chỉ đáng tiếc, bọn chúng quá đáng
chết! Thứ nhất, bọn chúng đã sinh ra đứa con trai khốn kiếp. Thứ hai, bọn chúng
khi biết con mình gây hoạ, chẳng những không quản giáo chặt chẽ mà ngược lại
còn thêm dung túng. Khi bọn chúng biết con trai mình giết người, còn muốn lén
lút đưa chúng trốn ra nước ngoài. Thật sự đáng thương thay cho tấm lòng cha
mẹ!” Lúc nói những lời này, hàm răng của Louis Thương Nghiêu nghiến chặt vào
nhau.

Lạc Tranh nghe xong mấy lời này đương nhiên đã hiểu rõ ràng
mọi chuyện. Tuy nói trước luật pháp mọi người đều bình đẳng, nhưng có bậc cha
mẹ nào có thể ngồi yên nhìn con mình chịu trừng phạt. Nếu như có thể, bọn họ
thà rằng tình nguyện chính mình chịu tội.

“Nếu bọn chúng đã thích cùng tôi chơi trò trốn tìm, vậy thì
sẽ càng kích thích.” Louis Thương Nghiêu cười cực kỳ âm lãnh, con ngươi đen sẫm
toát lên sự hung tợn.

“Không ai thích mùi máu tanh cả, tôi cũng không ngoại lệ.
Trung Quốc các người không phải có câu “Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi”
sao? Tôi đương nhiên rất vui mừng ngồi làm ngư ông, xem bọn chúng giết lẫn
nhau. Bọn chúng cũng thật thú vị, khi lợi ích không còn, vì tiền tài địa vị đều
trở nên không khác gì cầm thú. Bọn chúng có thể cởi ra lớp vỏ bọc văn minh,
dùng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất để đối xử với đối phương. Cứ thế, từng tên
lần lượt bỏ mạng, còn cái tên cuối cùng kia, đúng là ông trời có mắt, khiến hắn
ôm một đống tiền bảo hiểm chết trong xe.

“Tai nạn xe, là anh sắp xếp?” Lạc Tranh lạnh lùng hỏi.

“Tranh, tôi nói rồi, tôi rất không thích mùi máu tanh.”
Louis Thương Nghiêu khẽ chớp mắt, cố làm ra vẻ không đồng tình, “Cô biết đấy,
tôi chỉ là nhắc nhở hắn, nếu trong thời hạn quy định bồi thường của hợp đồng
bảo hiểm, tài sản của hắn có thể tăng thêm hàng trăm lần. Hắn hoàn toàn có thể
không để ý tới lời của tôi, như vậy, hắn có thể trách được cái chết, đáng tiếc,
đáng tiếc…”

Trái tim Lạc Tranh như lạnh cứng lại. Nàng biết rõ, đây là
phương thức cùng thủ đoạn xử lý mọi chuyện của Louis Thương Nghiêu từ trước tới
giờ. Đúng như hắn đã đối với Ôn Húc Khiên vậy, từ đầu tới cuối không hề cưỡng
bách Ôn Húc Khiên làm bất cứ chuyện gì. Nếu như Ôn Húc Khiên tình nguyện từ bỏ
lợi ích, tình nguyện làm lại từ đầu, như vậy, nàng cũng sẽ không trở thành món
hàng trong tay hắn. Đương nhiên, Louis Thương Nghiêu cũng sẽ không có cơ hội
chiếm hữu nàng.

Bản chất con người, vĩnh viễn vẫn là tham lam. Louis Thương
Nghiêu đúng là chẳng cần làm gì hết, hắn chỉ lợi dụng bản tính tham lam của con
người khiến cho họ tự đâm đầu vào chỗ chết mà thôi.

“Vậy còn bốn gã thiếu niên kia?” Lạc Tranh yếu ớt cất tiếng
hỏi. Bốn gã đó là đầu sỏ gây nên tội ác, đối với cha mẹ chúng, Louis Thương
Nghiêu cũng không buông tha, sao có thể để bốn kẻ thủ ác kia được tự do đây…

Louis Thương Nghiêu lại nở nụ cười đầy lãnh khí cực kỳ khó
nắm bắt, “Bọn chúng khi còn có sự che chở của cha mẹ mình, thì hình phạt pháp
luật đối với bọn chúng chỉ là tượng trưng mà thôi. Nhưng mà, trên tay chúng đã
vấy máu, loại người đó để sống trên đời cũng chỉ là gieo hoạ.”

Sự kinh hoàng tràn ngập tận trong đáy mắt Lạc Tranh.

“Có lẽ cô cũng không biết, cô gái bị bọn chúng cưỡng bức kia
vì sao lại trở thành thân chủ của mình?” Hắn lạnh lùng nhìn nàng, “Những phụ nữ
bình thường đã không còn thoả mãn được bọn chúng, cho nên bọn chúng càng cần có
sự kích thích mãnh liệt hơn, chẳng hạn như cưỡng bức. Hoặc là sau khi cưỡng bức
một cô gái rồi đem cô gái đó cho những gã khác giày vò còn bọn chúng ở một bên
ngồi nhìn…”

“Bọn chúng chỉ là thiếu niên…” Lạc Tranh thực không dám tin
vào những gì mình vừa nghe. Trời ạ, đây là những chuyện mà ở tuổi bọn chúng có
thể làm ra sao?

“Sao vậy? Cô cũng thấy kinh sợ, không phải sao?” Louis
Thương Nghiêu khẽ hừ lạnh, “Bọn chúng sở dĩ có tật như vậy hoàn toàn là do đám
người lớn kia dung túng, ngay cả khi biết con trai mình giết người, bọn chúng
cũng muốn tìm cách lấp liếm. Nếu bọn chúng đã không biết dạy con mình, vậy để
tôi thay bọn chúng dạy bảo cũng được.”

“Anh đã làm gì với chúng?”

“Bọn chúng đã thích cưỡng bức như vậy, đương nhiên muốn nếm
thử mùi vị bị cưỡng bức ra sao?” Louis Thương Nghiêu lạnh lùng nói, khẽ tựa đầu
vào vầng trán trắng mịn của Lạc Tranh, bộ dạng vô cùng thân mật, nhưng ngôn từ
lại cực kỳ tàn nhẫn, “Tôi vốn cho rằng, cưỡng bức không phải đặc quyền của đàn
ông, mà đối tượng bị cưỡng bức cũng không nhất định phải là phụ nữ.”

“Cái gì?” Nghe mấy lời này Lạc Tranh thiếu chút nữa hét
thành tiếng. Nàng không có nghe lầm chứ? Hắn…

“Cái nơi mà lúc ở Macau cô
đã từng tới, ở đó cực kỳ hẻo lánh lại có mấy kẻ man di sinh sống, bốn gã thiếu
niên trắng nõn kia đích thực là bữa điểm tâm rất tốt.” Louis Thương Nghiêu cười
khẽ, con ngươi đen thẫm nhìn thẳng vào đôi mắt nàng.

Lạc Tranh hiểu ra hàm ý trong lời nói của hắn, một cảm giác
buồn nôn trào dâng trong cổ. Trời ạ, hắn lại đem bốn gã thiếu niên kia tới chỗ
đó, thật là đáng sợ.

Không những thế, hắn còn cho phép đám người ở chỗ đó làm ra
những chuyện như vậy?

Đàn ông cưỡng bức đàn ông?

Đây là chuyện….kinh tởm đến nhường nào? “Anh…sao có thể làm
như vậy? Anh làm vậy thì so với bọn chúng thì có gì khác nhau?”

“Tranh, vậy là cô không đúng rồi, tôi không hề giống với bọn
chúng, hiểu không?” Louis Thương Nghiêu bất mãn nhíu mày, “Tôi nói rồi, tôi
không thích cưỡng bách người khác một chút nào. Nghĩ lại xem, đối với cô, tôi
từng cưỡng bách gì sao?”

“Anh…” Lạc Tranh cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

“Cô nên biết, ở cái nơi đó loại người nào cũng có, loại định
hướng tình dục nào cũng có. Tôi chỉ là đem bốn đứa đó đến tiến hành cải tạo mà
thôi. Nếu luật pháp đã không có cách nào giáo dục bọn chúng, vậy tôi đành bất
đắc dĩ làm thay.” Louis Thương Nghiêu cười cực kỳ thoải mái.

“Đến đó rồi, những người ở đó muốn làm gì với bọn chúng,
muốn dạy dỗ bọn chúng ra sao, tôi đều không xen vào. Nhưng mà tôi cũng thường
xuyên quan tâm tới tình hình của bọn chúng. Chỉ là, bọn thủ hạ của tôi thật có
chút quá đáng. Ở đó bọn họ không có phụ nữ để chơi đùa cho nên không thể tránh
khỏi cô đơn. Một khi con người ta cô đơn cùng nhàm chán sẽ nghĩ đến vài chuyện
đặc biệt một chút để giết thời gian…”

“Đủ rồi, anh đừng nói nữa!” Lạc Tranh đưa tay bịt tai lại,
nàng thực khó tưởng tượng đến những cảnh như vậy, nhưng mà lúc còn ở Macau những gì nàng thấy cũng quá đủ tàn nhẫn rồi. Những
cảnh đó, mỗi lần nhớ đến đều khiến nàng cảm thấy ghê tởm.

“Như vậy đã không chịu nổi?” Louis Thương Nghiêu ngược lại
không có ý định buông tha nàng, đưa tay kéo hai tay đang bịt tai của nàng
xuống, lại nhấn mạnh từng lời, “Như vậy thì đáng kể gì, bọn chúng có thể cưỡng
bức người khác, chẳng lẽ không thể dâng thân thể mình cho người khác chơi đùa?
Tranh, luật pháp không có thần thông như vậy, nó không thể len lỏi tới khắp mọi
nơi. Mà những nơi không có luật pháp thì phải làm sao? Chỉ có hành động của con
người mới là phán quyết tối cao mà thôi.”

“Nhưng hành vi của anh có gì khác bọn họ chứ?” Lạc Tranh có
chút kích động lên tiếng.

“Sai rồi, không thể đem tôi và bọn chúng đặt chung một chỗ
được.” Louis Thương Nghiêu không vui nhíu mày, cúi người khẽ thì thầm bên tai
nàng, “Muốn biết mấy gã đó về sau thế nào không? Thật sự chơi rất vui…”

“Tôi không muốn biết…” Lạc Tranh thật sự không nghe nổi nữa.

“Có lẽ là lòng tự trọng của bọn chúng bị tổn thương, hoặc là
thân thể bọn chúng chịu không nổi, cho nên đều tự sát hết cả. Lúc chúng chết
thật sự rất thảm…

Louis Thương Nghiêu căn bản là cố tình nói cho nàng nghe,
nói xong còn kèm theo một tràng cười lạnh băng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3