Dụ tình - Hồi 05 - Chương 22 phần 2

Tất cả những cảnh tượng Lạc Tranh chứng kiến ngày hôm nay đã
làm cho mọi sự áy náy trong lòng nàng đều tan biến. Nàng biết ánh mắt của Diêu
Vũ mỗi lần nhìn Ôn Húc Khiên có điều gì đó khác thường, cũng biết là cô ta có ý
đồ nhưng không ngờ hai người họ lại phát sinh quan hệ đến mức như thế này.

Nực cười, Lạc Tranh đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật sự
nực cười!

Dường như cuộc hôn nhân này đã được ấn định sẵn để trở thành
bi kịch. Nàng với hắn yêu nhau đã nhiều năm, tới lúc sắp kết hôn thì lại phản
bội lẫn nhau.

Cuộc hôn nhân này chỉ trong chớp mắt đã trở thành một trò
đùa không hơn không kém. Nàng phản bội hắn không chỉ một lần, mà hắn, chắc hẳn
cũng làm điều tương tự đối với nàng.

Ôn Húc Khiên hiểu rất rõ tính cách Lạc Tranh, cảm thấy giọng
nói cùng thái độ của nàng hết sức bình tĩnh, một dự cảm xấu lan tỏa trong lòng
hắn, nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ cơ thể.

Lạc Tranh cảm thấy vô cùng uất ức, nói xong nàng lập tức
quay lưng lại tính dời đi. “Tranh Tranh…” Ôn Húc Khiên kéo nàng lại, vẻ mặt hết
sức khẩn cầu.

“Anh biết, anh không có tư cách đòi hỏi em điều gì, nhưng
Tranh Tranh à, không phải là anh cố tình muốn làm như thế. Em hãy cho anh một
chút thời gian, dù chỉ là vài phút cũng được, chúng ta hãy cùng nhau nói
chuyện, được không?”

Lạc Tranh quay đầu lại nhìn vẻ mặt cầu xin cùng có chút mong
đợi của Ôn Húc Khiên. Một lúc lâu sau, nàng lạnh lùng lên tiếng.

“Tôi đợi anh tại quán cà phê của khách sạn.”

“Lạc Tranh, tôi cũng có điều muốn nói với cô!” Diêu Vũ cũng
chen vào, thanh âm lộ rõ vẻ không vui.

Ôn Húc Khiên khẽ nhíu mày, trừng mắt nhìn Diêu Vũ.

Lạc Tranh nghe xong cũng không hề tức giận, chỉ cười nhạt
rồi nói. “Được, nhưng trước tiên cô hãy mặc quần áo vào.” Nói xong nàng cất
bước đi thẳng không hề quay đầu lại.

Trong không khí an tĩnh của buổi trưa, tách hồng trà kiểu
Pháp tỏa ra một hương thơm dịu nhẹ. Chỉ đáng tiếc, Lạc Tranh không còn tâm
trạng nào mà thưởng thức. Nhìn đôi nam nữ đang bước lại gần, tim nàng lại nổi
lên một hồi đau đớn cùng thất vọng, cứ thế nhói đau, đau mãi…

Nếu nói nàng không đau thì chính là nói dối. Đã nhiều năm
trôi qua, nàng luôn tin tưởng rằng Ôn Húc Khiên một mực yêu nàng. Đối với hắn,
nàng luôn dành trọn tình yêu và lòng cảm kích của mình.

Có lẽ chỉ bản thân Lạc Tranh mới biết, nàng muốn hết lòng
sống với hắn, muốn cùng hắn sống tới đầu bạc răng long tới nhường nào.

Ôn Húc Khiên ngồi bên cạnh Lạc Tranh còn Diêu Vũ ngồi đối
diện, cách nàng một khoảng khá xa.

“Tranh Tranh…”

“Diêu Vũ, cô có điều gì muốn nói với tôi?” Lạc Tranh không
để cho Ôn Húc Khiên có cơ hội giải thích, mà lại quay sang Diêu Vũ, lạnh lùng
lên tiếng.

Diêu Vũ hít sâu một hơi, cũng không quan tâm tới ánh mắt
lạnh lùng của Ôn Húc Khiên đang nhìn mình, rất tự tin nói thẳng.

“Tôi yêu Húc Khiên, nhưng cô lại không yêu anh ấy. Vì vậy
tôi cảm thấy việc mình làm không hề có lỗi với cô.”

“Im miệng!” Ôn Húc Khiên khẽ quát lên.

Sắc mặt của Diêu Vũ liền trở nên rất khó coi.

Lạc Tranh nghe xong, cảm giác chua xót trong lòng lại trào
dâng nhưng nàng vẫn cố đè nén mà nở nụ cười lạnh lùng, “Yêu! Cô có hiểu thế nào
là tình yêu không?”

“Lạc Tranh, cô nói thế có ý gì?”

“Xem ra, hôm nay không phải là lần đầu tiên hai người phát
sinh quan hệ.” Lạc Tranh quay sang nhìn Ôn Húc Khiên, sự tuyệt vọng lên đến
đỉnh điểm dường như đã chuyển hóa thành sự bình tĩnh mà nàng có được vào giờ
phút này.

“Đây là lần đầu tiên…”

“Chúng tôi đúng là đã có quan hệ từ rất lâu rồi…”

Ôn Húc Khiên và Diêu Vũ cùng lên tiếng nhưng hai câu trả lời
lại hoàn toàn khác nhau.

Lạc Tranh nghe xong, thân nhiệt dường như hạ xuống tới mức
đóng băng. Nàng không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn hai người họ, vẻ mặt bình tĩnh
tới mức khiến người khác phải lo lắng.

Vẻ mặt của Ôn Húc Khiên lập tức thay đổi, hắn nghiến răng
nghiến lợi nhìn Diêu Vũ, hung dữ quát nhỏ. “Cô, cút ngay cho tôi!”

“Húc Khiên?” Diêu Vũ mở to hai mắt, vẻ mặt tổn thương nhìn
Ôn Húc Khiên.

“Nghe thấy chưa? Cút ngay cho khuất mắt!” Ôn Húc Khiên đột
nhiên lớn tiếng, dường như đang rất tức giận.

Hô hấp của Diêu Vũ có chút khó khăn, nước mắt bỗng tuôn ra
như suối.

“Có nhất thiết phải như thế không?” Giọng nói có chút lạnh
nhạt của Lạc Tranh cất lên, cười cay đắng nói. “Húc Khiên, rõ ràng chính bản
thân anh đã cho cô ấy hy vọng, sao giờ đây lại đối xử với cô ấy như thế. Anh
làm vậy là không đúng chút nào.”

“Tranh Tranh?” Lần này tới lượt Ôn Húc Khiên ngạc nhiên.

“Được rồi, Húc Khiên, tóm lại anh muốn nói gì với tôi?” Đầu
Lạc Tranh lại bắt đầu đau nhức. Loại cảm giác quen thuộc này liên tục giày vò
tâm trí nàng, làm cho nàng cảm thấy đau khổ đến mức gần như sụp đổ.

Ôn Húc Khiên kéo tay Lạc Tranh, vội vàng lên tiếng. “Tranh
Tranh, anh xin em hãy tha thứ cho anh, anh biết trăm nghìn lần không nên lừa
dối em như thế. Anh xin thề, từ nay về sau sẽ không làm việc gì có lỗi với em
nữa. Tranh Tranh, đừng rời xa anh.”

Dáng vẻ của hắn thực sự làm cho Lạc Tranh cảm động. Nếu như
đổi vào một lúc khác, nàng nhất định sẽ mủi lòng, sẽ dao động, nhưng vào hôm
nay…

“Còn cô ta? Anh đã quan hệ với cô ta, phải chịu trách nhiệm
chứ?” Lạc Tranh rụt tay về, giọng nói hết sức lạnh lùng.

Ôn Húc Khiên dùng ánh mắt chán ghét nhìn Diêu Vũ đang khóc
lóc thảm thiết. “Tranh Tranh, anh đối với em mới là thật lòng. Chỉ cần em tha
thứ, ngay lập tức anh sẽ cắt đứt quan hệ với cô ta. À không, phải nói là, anh
sẽ không nhìn bất kỳ một người phụ nữ nào khác!”

“Ôn Húc Khiên, anh nói cái gì?” Diêu Vũ đứng phắt dậy, chỉ
tay vào mặt hắn, phẫn nộ gào lên. “Sao anh có thể đối xử với em như thế? Lần
đầu tiên của em cũng đã trao cho anh, thử hỏi còn có người con gái nào dám vì
anh mà làm như thế? Còn cô ta…”

Diêu Vũ đột nhiên lạnh lùng nhìn về phía Lạc Tranh. “Trước
khi kết hôn đã không còn là người phụ nữ trong trắng nữa rồi. Em mới thực sự
thuộc về anh…”

Từng ngón tay Lạc Tranh run lên bần bật, tim như bị lưỡi dao
bén nhọn đâm vào…

“Bốp…” Ôn Húc Khiên đứng dậy, bước lên phía trước tát vào
mặt Diêu Vũ một cái rất mạnh. Khi cô ta ngẩng đầu lên, trên khóe môi đã chảy
máu.

Diêu Vũ và Lạc Tranh đồng loạt nhìn Ôn Húc Khiên, chỉ có
điều, Diêu Vũ thì hết sức kinh ngạc còn trong ánh mắt của Lạc Tranh thoáng chút
sợ hãi.

Cảnh tượng này lại làm nàng nghĩ tới đêm hôm đó…

Từ khi nào, Húc Khiên của nàng đã không còn dịu dàng nữa?

“Cô cút ngay cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô thêm
một giây phút nào nữa!” Ôn Húc Khiên chỉ vào mặt Diêu Vũ, lạnh lùng quát.

Cũng may vào lúc này quán cà phê vắng khách.

Diêu Vũ không biết nên phản ứng thế nào, nước mắt càng chảy
mạnh…

Một lúc lâu sau…

“Đứng dậy đi!” Lạc Tranh đi tới trước mặt Diêu Vũ trước ánh
mắt kinh ngạc của Ôn Húc Khiên, kéo cô ta đứng dậy, lạnh lùng lên tiếng, “Diêu
Vũ, cô cũng đã thấy đấy. Người đàn ông mà cô đem lòng yêu thương lại không hề
yêu cô, việc gì lại phải tự chuốc lấy đau khổ chứ? Anh ta là chồng của tôi, cô
cho rằng anh ta sẽ vì cô mà chịu hy sinh sao?”

Diêu Vũ khóc đến nỗi hai mắt đỏ hoe. Nghe xong trừng mắt
nhìn Lạc Tranh rồi bỏ chạy, không hề quay đầu lại.

Mọi thứ khôi phục lại vẻ yên tĩnh trước đó…

Lạc Tranh lại ngồi xuống, dùng ánh mắt hoàn toàn xa lạ nhìn
khuôn mặt đang tái mét của Ôn Húc Khiên. “Tôi không ngờ rằng anh lại xuống tay
vô tình như thế, dù gì thì anh cũng là người đàn ông đầu tiên của cô ta.”

“Tranh Tranh…” Ôn Húc Khiên vội vàng ngồi xuống bên cạnh,
giữ chặt nàng. “Em đừng nghe cô ta nói bừa. Hôm nay thực sự là lần đầu tiên của
bọn anh. Cô ta chỉ muốn em hiểu lầm nên mới nói như thế. Em đừng…”

“Ly hôn đi!” Lạc Tranh lạnh lùng cắt ngang lời giải thích
của hắn. Mà thẳm sâu trong đôi mắt nàng lại ẩn chứa sự đau khổ đến tột cùng,
“Đây là biện pháp tốt nhất để chúng ta không ai phải nợ ai…”

Lời nói của Lạc Tranh lạnh tựa ánh trăng thu. Âm điệu hờ
hững cùng lạnh lùng này giống như sương đêm từ từ xâm chiếm, thẩm thấu vào tận
tâm can của đối phương.

Giọng nói của nàng hết sức bình tĩnh, thái độ vô cùng tỉnh
táo cùng kiên trì, chậm rãi nhưng không hề do dự, không cho đối phương một cơ
hội thương lượng.

“Em nói gì?” Rất lâu sau Ôn Húc Khiên mới có chút phản ứng.
Ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi tới cùng cực, nắm chặt lấy bàn tay của Lạc Tranh
không chịu buông.

“Tranh Tranh, anh không có nghe nhầm chứ? Em vì chuyện này
mà muốn ly hôn sao?”

“Húc Khiên, cuộc hôn nhân này vốn dĩ là một sai lầm. Cả hai
chúng ta đều phản bội lẫn nhau, nghi ngờ lẫn nhau. Cho dù có tiếp tục sống cùng
nhau thì cũng chỉ chuốc lấy đau khổ, thì sao lại phải tiếp tục?” Đáy mắt Lạc
Tranh nổi lên một chút ai oán, giống như có một lớp sương mù bao phủ, vô cùng
khó nắm bắt.

“Không…” Thái độ của Ôn Húc Khiên rất cương quyết, vẫn nắm
chặt lấy tay Lạc Tranh không chịu buông. “Anh không thể để em rời xa anh, anh
sẽ không ly hôn. Tranh Tranh, chúng mình vừa mới kết hôn, sao đã có thể ly hôn
chứ?”

Lạc Tranh ngước mắt nhìn hắn.

“Anh sợ người ta chê cười?” Nàng khẽ lắc đầu. Cũng phải,
thân làm luật sư điều cần chú trọng nhất chính là hình tượng bản thân. Hình
tượng không tốt thì làm sao có thể khiến cho khách hàng tin tưởng một cách vô
điều kiện được.

Nghĩ tới đây, Lạc Tranh khẽ thở dài. ‘‘Nếu chỉ vì chuyện này
thì chúng ta hãy ly thân một năm rồi hãy tiến hành làm thủ tục. Như thế sẽ
không có ai dị nghị.’’

‘‘Không, anh sẽ không ly hôn!’’ Ôn Húc Khiên như một đứa trẻ
bất lực, vẻ mặt vô cùng kích động, lại cầu xin nàng.

‘‘Tranh Tranh, anh có thể quên đi sự phản bội của em, lẽ nào
em không thể quên được sự phản bội của anh sao? Chúng ta sẽ làm lại từ đầu, tất
cả đều bắt đầu lại có được không? Chúng ta đã yêu nhau nhiều năm như thế sao
chỉ một câu nói ly hôn là có thể quên được tình cảm này chứ?’’

Nghe những lời này của Ôn Húc Khiên khiến trái tim Lạc Tranh
quặn lên từng hồi đau đớn, giống như có hàng trăm cây kim nhọn đâm vào vậy.

Quay lại nhìn hắn, ánh mắt nàng tràn đầy vẻ đau thương.
‘‘Húc Khiên, hôn nhân không phải là một cuộc đổi chác, cũng không phải là thước
đo sự chân thành. Những chuyện như thế này bảo không nhắc tới nữa là có thể
quên đi dễ dàng sao?

Tôi có lỗi với anh, đó là sự thực. Mà quan hệ giữa anh và
Diêu Vũ cũng không phải giả. Cả hai người đều phản bội lại sự chân thành trong
hôn nhân thì sao có thể hạnh phúc mà tiếp tục ở bên nhau được?

Có thể chúng ta sẽ không nghĩ tới cũng không thèm quan tâm
mà vẫn lựa chọn ở bên nhau. Nhưng khi thời gian trôi đi, sự thực mà ta cố tình
che dấu sẽ trở thành một cái mụn độc. Giữa tôi và anh rồi cũng sẽ có những vấn
đề phát sinh.’’

‘‘Không, anh sẽ không như thế!’’ Ôn Húc Khiên thực sự cuống
lên, ‘‘Tranh Tranh, anh biết là em yêu anh, đúng không? Em vẫn còn yêu anh vì
thế mới trở nên giận dữ thế này. Anh hứa với em sự việc này sẽ không còn tái
diễn. Tranh Tranh, chúng mình không thể ly hôn, anh nhất định sẽ không ly hôn
với em.’’

Lạc Tranh cảm thấy ngột ngạt, hô hấp cũng trở nên khó khăn,
cổ họng như bị tắc nghẹn. Một lúc lâu sau, đôi môi nàng nở một nụ cười hết sức
đau khổ.

‘‘Yêu? Hai chúng ta còn tư cách gì mà nói tới chữ yêu chứ?’’

‘‘Tranh Tranh…’’

‘‘Húc Khiên…’’ Lạc Tranh nhẹ nhàng lên tiếng cắt ngang lời
hắn.

‘‘Anh yên tâm, cho dù chúng ta có ly hôn cũng sẽ không ảnh
hưởng tới văn phòng luật. Tôi sẽ không mang đi bất kỳ khách hàng nào của văn
phòng cả. Các thủ tục liên quan tôi sẽ thu xếp một cách hợp lý.’’

Ôn Húc Khiên kinh ngạc…

“Còn về phía bố mẹ, tôi nghĩ để anh nói thì tốt hơn. Hãy nói
lý do thực sự cho họ biết. Bố mẹ đều là người thông minh, nếu lừa gạt họ ngược
lại còn chuốc thêm tai họa đó.” Lạc Tranh khẽ thở dài, nhìn nàng có chút mệt
mỏi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

‘‘Tranh Tranh…’’

‘‘Húc Khiên, đừng nói gì nữa. Thái độ của tôi đã rất rõ
ràng. Tôi không muốn chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa.’’ Lạc
Tranh ngắt lời hắn, đứng dậy.

‘‘Đơn ly hôn tôi sẽ cố gắng hoàn thành sớm và fax cho anh.’’

Nói xong, Lạc Tranh hờ hững nhìn hắn một hồi rồi quay lưng
bước đi.

Nhìn bóng dáng Lạc Tranh càng ngày càng khuất xa, vẻ mặt của
Ôn Húc Khiên cũng dần dần biến đổi. Khuôn mặt hắn sa sầm lại, vẻ mặt đáng
thương cùng cầu xin lúc trước đã biến thành sự giận dữ đầy hung tợn.

Lạc Tranh, cô đừng có mơ! Muốn rời khỏi tôi, không đời nào!

“Binh…” một tiếng, cửa phòng khách sạn bị đẩy ra một cách
thô lỗ. Vẻ mặt Ôn Húc Khiên vô cùng giận dữ đi thẳng vào phòng ngủ. Nhìn thấy
Diêu Vũ đang nằm trên giường khóc lóc, không nhịn được liền quát lớn.

“Khóc cái gì mà khóc, em chỉ biết khóc thôi!”

“Húc Khiên…” Diêu Vũ thấy thái độ của Ôn Húc Khiên liền nhào
vào lòng hắn khóc như mưa. "Có thật là anh sẽ rời xa em không? Húc Khiên,
đừng rời xa em, xin anh đừng.”

“Cắt đứt quan hệ ?” Ôn Húc Khiên cười một cách lạnh
lùng, nhìn vào khuôn mặt đang ngấn lệ của Diêu Vũ.

‘‘Đó chỉ là cái cớ để cô ta hồi tâm chuyển ý mà thôi. Em
phóng đãng như thế này, anh nỡ lòng nào để em rời khỏi giường của anh
chứ ?’’

‘‘Húc Khiên…’’ Ánh mắt của Diêu Vũ trong thoáng chốc trở nên
sáng hẳn lên.

Trong ánh mắt của Ôn Húc Khiên dường như cũng mất dần sự
kiên nhẫn. Hắn không nói năng gì, một tay kéo khóa quần, tay còn lại vươn ra
kéo Diêu Vũ lại gần, ấn đầu cô ta xuống.

Mà Diêu Vũ dường như cũng không muốn đợi thêm nữa, đưa tay
kéo quần của Ôn Húc Khiên xuống, há miệng ngậm chặt lấy vật nam tính của hắn.

Ôn Húc Khiên hít sâu một hơi tỏ vẻ thỏa mãn, bàn tay ấn đầu
Diêu Vũ càng lúc càng tăng thêm lực. Khi dục vọng của hắn đã hoàn toàn được
khôi phục liền thô lỗ ra lệnh. ‘‘Nằm sấp lên trên giường!’’

Diêu Vũ vội vàng trút bỏ quần áo trên người, không nói một
câu nào nhanh chóng nằm lên trên giường. Phần mông giương cao, ánh mắt nhìn Ôn
Húc Khiên hết sức đắm đuối.

‘‘Cao chút nữa, đồ chó cái!’’ Ôn Húc Khiên tiến lên, bàn tay
kéo mạnh eo của Diêu Vũ, để cơ thể cô ta gần sát với vật nam tính của hắn, sau
đó mạnh mẽ đâm vào không một chút thương tiếc.

Hành động của hắn khiến Diêu Vũ hét lên một tiếng hết sức
dâm đãng. Húc Khiên càng ngày càng hưng phấn, hắn luận động kịch liệt, ra sức
tấn công, ra sức đè ép…

‘‘Bộp…’’ Húc Khiên giơ tay vỗ vào phần mông của Diêu Vũ, bàn
tay còn lại ra sức xoa bóp nơi ngực đang không ngừng đung đưa của cô ta.

‘‘Kẹp chặt vào! Vừa rồi bị con tiện nhân đó phá đám, mới làm
được có một nửa nên thực sự chưa được thỏa mãn. Kêu lên nữa đi, hét to vào!’’

Diêu Vũ ngoan ngoãn nghe lời, thoải mái hét lớn cùng không
ngừng rên rỉ. Do luận động một cách kịch liệt nên giọng nói của cô ta liên tục
bị ngắt quãng.

‘‘Đồ tiện nhân, dám rời xa tôi ư?’’ Động tác của Húc Khiên
càng ngày càng mãnh liệt. Hai bàn tay của hắn bắt đầu bóp chặt vào da thịt của
người phụ nữ phía dưới. Thậm chí còn hung hăng kéo tóc Diêu Vũ làm cho cô ta
hét lên đau đớn.

Nhưng tiếng thét đó lại càng kích thích các giác quan của
hắn khiến lực tay hắn càng ngày càng mạnh hơn, hung tợn hơn. Hai tay bóp chặt
phía sau cổ của Diêu Vũ, vật nam tính đang không ngừng điên cuồng luận động bên
trong cơ thể của người cô ta. Mỗi một lần tiến vào đều làm cho Diêu Vũ có cảm
giác muốn ngất lịm đi.

‘‘Tiện nhân, muốn bỏ tôi, không dễ dàng như thế đâu! Tưởng
rằng ly hôn rồi thì có thể vui vẻ bên hắn sao? Cho dù có phải hủy hoại cô thì
tôi cũng không để cho cô được ung dung tự tại như thế đâu, tiện nhân!’’

Từng tiếng mắng chửi hòa với hơi thở thô trọng của đàn ông
cùng với tiếng rên rỉ cầu xin của phụ nữ không ngừng vang lên. Trong khoảng
thời gian đó, tất cả dù đúng hay sai, dù trắng hay đen cũng đều đảo lộn hết cả…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3