Dụ tình - Hồi 05 - Chương 12 phần 1
Chương 12: Gặp gỡ Dennis
Trên đường trở lại Macau,
ngay cả khách sạn Lạc Tranh cũng không kịp ghé lại. Sau một hồi kiểm tra lại
những thông tin đang có, nàng cùng Tề Lê liền bước vào đại sảnh của sòng bạc. Vào
giờ này, người đánh bạc đông như trảy hội, đa phần là đang đặt cược.
“Lạc Tranh, em định đi tìm người đàn ông kia sao?” Tề Lê
nhìn Lạc Tranh với ánh mắt khó hiểu. Không hiểu sao từ lúc xem đoạn video kia,
nàng cứ nhất quyết quay trở lại nơi này.
Lạc Tranh nhanh chóng đưa ánh mắt sắc bén quét qua căn
phòng, cẩn thận không bỏ sót bất kỳ khuôn mặt nào mà nàng nhìn thấy, gật gật
đầu.
“Nhưng nơi này nhiều người như vậy, em định làm thế nào?” Tề
Lê cảm thấy phương án này không mấy khả thi.
“Em nhớ rất rõ hình dáng của người đàn ông kia, chỉ cần nhìn
thấy bóng lưng anh ta là có thể dễ dàng nhận ra rồi” Lạc Tranh nhẹ nhàng nói.
Nàng rất tin tưởng vào khả năng của mình. Tuy không phải một lần nhìn qua là có
thể nhớ rõ mồn một, nhưng ít nhất, với một luật sư như nàng thì trí nhớ cũng có
phần hơn người bình thường.
“Nhưng mà…”
“Không đúng rồi, không phải nơi này. Chị Tề Lê, hôm nay
ngoại trừ sòng bạc này mở cửa, còn có nơi nào khác không?” Lạc Tranh nhíu mày,
dường như vừa thoáng nghĩ ra điều gì đó.
Tề Lê suy nghĩ một lát: “Đêm nay, chỉ có duy nhất nơi này tổ
chức đánh bạc. Nếu còn chắc chỉ có trên thuyền thôi.”
“Đánh bạc trên thuyền?” Lạc Tranh suy nghĩ một lát, đôi mắt
bỗng nhiên sáng ngời, “Đúng rồi, chắc chắn là đánh bạc trên thuyền!”
“Lạc Tranh!”
“Tề Lê, chắc hẳn chị rất quen thuộc đối với các sòng bạc tại
Macau này. Chị có nhớ con thuyền nào mà các
phòng đánh bạc được ngăn cách với nhau bằng một bức tường màu xám bạc, trên
trần nhà treo chùm đèn pha lê cỡ lớn, toả ra ánh sáng màu vàng thẫm hay không?”
Sau một hồi suy luận cẩn thận, Lạc Tranh nhìn Tề Lê đặt ra câu hỏi với thái độ
cực kỳ nghiêm túc.
Tề Lê nghi ngờ nhìn Lạc Tranh hồi lâu, thực không biết nàng
đang muốn làm cái gì. Suy nghĩ một lúc cô ta mới sực nhớ ra, “A, chị nhớ ra
rồi, tám giờ trên chiếc thuyền kia có mở một sòng”
“Dẫn em đi!” Lạc Tranh nhanh chóng quyết định.
Cảnh đêm ở Macau thực sự
rất đẹp, từng tòa nhà với các kiểu kiến trúc khác nhau lần lượt hiện ra trước
mắt, cảnh tượng hết sức tráng lệ, đối lập hoàn toàn với Honkong. Nhưng đáng
tiếc, Lạc Tranh chẳng còn tâm trạng nào mà thưởng thức nữa. Chỉ là nàng cảm
thấy cảnh vật thì vẫn thế mà con người thì lại khác xưa. Bốn năm trước, cũng
chính tại Macau này, nàng tiếp quản vụ án đầu
tiên và hôm nay cũng tại nơi đây, nàng bắt đầu một chặng đường mới. Nhưng nàng
thực không biết cái đang chờ đợi mình là gì nữa?
Chiếc thuyền được chọn để tổ chức đánh bạc rất lớn, đèn đuốc
sáng trưng, vô cùng hào nhoáng. Tề Lê đang định dẫn Lạc Tranh bước vào một gian
phòng thì tại phía cửa chính có vài tên bảo vệ bước lên. Chúng vừa muốn mở
miệng chặn hai người họ lại, liền nghe thấy tiếng nói ôn nhu, thâm trầm của một
người đàn ông vọng ra.
“Để cho các cô ấy qua.”
Đám bảo vệ lập tức lùi về phía sau, Lạc Tranh đưa mắt nhìn
xung quanh một hồi rồi cùng Tề Lê bước vào. Khi hai người tới một khúc quanh,
hiện ra trước mắt chính là một chiếu bạc rất lớn mà người chủ trì chính là
người đàn ông trong đoạn băng video kia.
Người này mặc dù đang ngồi nhưng không khó nhận ra dáng
người anh ta khá cao lớn, tuy không phải người Pháp chính gốc nhưng xem ra cũng
khá đặc biệt. Ngũ quan sáng sủa, khuôn mặt tuấn tú, nhìn qua thì tuổi cũng
khoảng trên dưới ba mươi, mọi cử chỉ đều toát lên khí chất trầm ổn.
Sự chú ý của anh ta dường như đều dồn lên các lá bài trước
mặt. Trong căn phòng đánh bạc lớn thế này cũng chỉ có một mình anh ta mà thôi.
Vừa lúc Lạc Tranh và Tề Lê đi tới, anh ta cũng không buồn ngẩng đầu lên, chỉ hờ
hững cất tiếng.
“Cô chính là Lạc luật sư tới từ Hongkong?”
Lạc Tranh cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mắt, trên
người anh ta toát lên một khí thế rất kỳ lạ, cảm giác như có chút thờ ơ nhưng
lại có chút khó hiểu khiến người ta không thể lường trước sẽ gặp phải những bất
trắc gì. Loại cảm giác này… nàng chỉ có thể cảm thấy từ trên người Thương
Nghiêu mà thôi.
Lạc Tranh khẽ hít sâu một hơi, bước lên phía trước, đôi mắt
thông minh sáng lên đầy hiểu biết, giơ tay ra, giọng nói cực kỳ tự nhiên.
“Xin chào, tôi là Lạc Tranh, tối nay tôi là luật sư đại diện
của anh.”
Câu nói vừa rồi của Lạc Tranh khiến Tề Lê thực sự kinh hãi,
rốt cuộc cũng khiến người đàn ông kia ngẩng đầu lên. Lạc Tranh thực bị sững sờ,
đôi mắt anh ta xanh như ngọc, giống như màu xanh biếc của đại dương bao la. Nét
anh tuấn hiện trên gương mặt mặc dù không có biểu hiện cảm xúc gì, nhưng có thể
nhìn thấy khóe môi anh ta đang cong lên hiện rõ nụ cười.
“Cô rất thông minh.” Một lúc sau, anh ta mới nhẹ nhàng lên
tiếng, nhìn vào chỗ ngồi phía đối diện biểu thị ý tứ, “Mời hai vị ngồi.”
“Cảm ơn.” Lạc Tranh bình tĩnh ngồi xuống phía đối diện anh
ta, còn Tề Lê thì vẫn đang kinh hãi không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“Chỉ bằng một đoạn video ngắn ngủi, cũng không có bất kỳ gợi
ý nào mà tìm được tới chỗ này, Lạc luật sư quả thật không đơn giản.” Người đàn
ông kia nhẹ nhàng lên tiếng, trong giọng nói lộ ra một tia tán thưởng.
“Anh chỉ cho tôi ba tiếng đồng hồ, đương nhiên phải tận dụng
thời gian rồi.” Lạc Tranh nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Từ vùng đất tăm tối kia đến đây cũng phải mất ít nhất hai
tiếng rưỡi đồng hồ, hay nói cách khác, cô chỉ mất có nửa giờ đồng hồ để tìm ra
tôi?” Trong mắt người đàn ông kia không khỏi có chút ngạc nhiên.
“Vậy xem ra tôi phải tính toán lại một chút, có vẻ xuất hiện
ở đây lúc này vẫn còn hơi sớm.” Lạc Tranh đáp lại hết sức lưu loát.
“Đúng là tôi không thể đánh giá thấp cô được. Với một người
phụ nữ thông minh như cô, xem ra tôi cần phải hết sức đề phòng mới được.” Cuối
cùng anh ta cũng hờ hững cười nhẹ một tiếng.
“Anh sắp xếp ra những chuyện này, chẳng qua muốn thay mặt
tập đoàn WORLD thử xem Lạc Tranh tôi có đủ bản lãnh xử lý công việc ở nơi này
không mà thôi. Vì thế, quan hệ công việc giữa tôi và anh cũng chỉ tồn tại trong
đêm nay. Anh là người làm việc lớn, hà cớ gì phải đề phòng một cô gái nhỏ bé
như tôi đây.” Từng lời của Lạc Tranh đều vô cùng sắc sảo, không những đề cao
đối phương mà còn khiến họ cũng không thể coi thường mình.
Người đàn ông kia có chút ngỡ ngàng sau khi nghe Lạc Tranh
nói như vậy, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống, khẽ
nghiêng người về phía trước.
“Tôi thực sự hiếu kỳ đối với việc Lạc luật sư đã tìm tới nơi
này như thế nào? Cô cũng nên biết, những luật sư trước đây đều không khiến tập
đoàn hài lòng cho lắm.”
Lạc Tranh dịu dàng cười một tiếng: “Tài liệu video kia đã
cho tôi khá nhiều manh mối nên tìm được tới đây cũng là điều hết sức bình
thường. Tôi nghĩ chính anh cũng đã cho tôi nhiều gợi ý”.
Người đàn ông kia hơi mỉm cười, cảm thấy rất hài lòng với
khả năng nói chuyện vô cùng sắc sảo và khéo léo của cô gái này.
“Tại sao lại nói bản thân tôi để lại nhiều gợi ý?”
Lạc Tranh nhẹ nhàng cầm lấy cuộn băng ghi hình, hướng về
phía người đàn ông kia nói, “Anh không phiền nếu xem qua nó chứ?”
Người đàn ông kia khoát tay, ra lệnh cho vệ sỹ cầm lấy bỏ
vào máy.
Tề Lê liên tục bị Lạc Tranh làm cho choáng váng đầu óc, nay
cũng vừa đúng lúc cô ta muốn xem xem tại sao nàng lại có thể tìm ra manh mối
nhanh như vậy?
Ngay sau đó, trên màn hình xuất hiện đoạn băng mà hai người
họ đã xem qua lúc ở căn nhà gỗ. Thời gian của cuộn băng rất ngắn, hình ảnh cũng
vô cùng đơn điệu. Một người đàn ông không thể bình thường hơn xuất hiện trên
màn hình nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt anh ta mà thôi.
“Trước tiên, chúng ta đều hiểu rõ rằng, luật sư đại diện
chính là người cố vấn về pháp luật cũng như bảo vệ quyền lợi cho thân chủ, vì
thế việc nhận ra đâu là thân chủ của mình, đâu là đối thủ là điều hết sức quan
trọng”. Lạc Tranh ngước mắt nhìn lên màn hình nhẹ nhàng lên tiếng. Nói xong,
nàng quay về phía người đàn ông kia nói tiếp.
“Anh để tôi đi một quãng đường dài như thế để lấy tài liệu
chắc chắn ý nghĩa và tầm quan trọng của nó không hề bình thường. Trực giác của
một luật sư khi nhìn thấy người đàn ông xuất hiện trong đoạn video kia mách bảo
tôi rằng, đó ắt hẳn phải là một nhân vật quan trọng.
Mà vụ sòng bạc tại Macau
này, tập đoàn cũng chỉ có ý thử sức tôi mà thôi, cho nên hình ảnh người đàn ông
trong đoạn video chính là nhiệm vụ của tôi trong tối nay. Đối với một luật sư,
đây cũng chính là một phương thức bảo vệ thân chủ của mình.
Trong giới thương nghiệp, có rất nhiều người không muốn lộ
ra thân phận của mình, cũng không muốn có mặt tại hiện trường. Như vậy, sử dụng
cách thức này vừa có thể đưa ra nhiệm vụ trực tiếp, vừa đảm bảo thân thế không
bị bại lộ mà cũng không cho đối thủ có cơ hội nắm bắt được bất kỳ manh mối
nào.”
Người đàn ông kia khẽ gật đầu bày tỏ sự tán đồng với lời
giải thích của Lạc Tranh. Cô luật sư này quả thực là một người có sự nhạy cảm
nghề nghiệp rất cao. Đúng là trong làm ăn, các bên thường dùng cách thức này để
gặp luật sư đại diện của mình.
“Nhưng tại sao cô lại nghĩ ra được là sòng bạc trên thuyền
này?” Anh ta có chút hiếu kỳ hỏi, “Cô nên biết, đêm hôm mà còn mở một sòng bạc
trên thuyền thế này là chuyện không hề bình thường.”
“Chẳng phải những hình ảnh trong đoạn video đã quá rõ ràng
rồi sao?” Lạc Tranh nhẹ nhàng cười một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía đoạn
băng. “Tôi để ý tới bức tường ở bên cạnh người đàn ông trong cuộn băng có màu
xám bạc. Dựa theo mức độ của ánh sáng thì dường như cả căn phòng đều là màu xám
bạc.
Còn nữa, chính là bóng đèn. Chất liệu của mỗi loại bóng đèn
khác nhau sẽ tạo nên hiệu ứng hình ảnh khác nhau. Tôi nhìn thấy trên vách tường
có những gợn sóng nhấp nháy. Lúc đầu tôi nghĩ là do ngọn đèn chuyển động tạo
ra. Nhưng suy nghĩ một hồi thì cảm thấy không giống lắm. Tôi đoán chắc rằng
chất liệu của bóng đèn là thủy tinh hoặc pha lê, hơn nữa phải là một chùm đèn
treo tường lớn mới có thể tạo ra hiệu ứng như vậy”.
“Ồ!” Người đàn ông kia dường như không để ý tới điểm này,
ngẩng đầu nhìn ngọn đèn phía trên, quả nhiên là chùm đèn pha lê rất lớn, bất
giác gõ nhẹ lên đầu. “Nhưng tại sao Lạc luật sư lại khẳng định là đánh bạc trên
thuyền? Sao không phải là sòng bạc tại Macau
chứ?”
Lạc Tranh nhẹ nhàng chỉ vào ly rượu bên cạnh anh ta “Chính
là ly rượu này của anh nói cho tôi biết. Hơn nữa còn vì ánh đèn ở xung quanh
nữa.”
Người đàn ông kia cảm thấy vô cùng hứng thú: “Xin rửa tai
lắng nghe!”
Lạc Tranh hơi cong môi, nói tiếp, “Khi nhìn vào ly rượu
trong đoạn video kia, rượu bên trong ly không ngừng dao động. Quan trọng nhất
là gợn sóng bên trong ly rượu kết hợp cùng với ánh sáng của đèn thủy tinh hòa
quyện vào nhau tạo nên hình tượng hết sức đẹp mắt.
Chỉ riêng hai điểm này cũng đủ chứng minh anh đang đánh bạc
trên thuyền. Hơn nữa, thời gian đánh bạc ít nhất cũng bắt đầu từ hôm qua. Và
đồng hồ đếm ngược phía dưới chính là thời gian giới hạn cho tôi tìm được đến đây”.
Người đàn ông quay lại nhìn màn hình một lần nữa, sau đó
không khỏi tán thưởng lên tiếng, “Chỉ là một chi tiết nhỏ trong đoạn băng vừa
rồi mà Lạc luật sư tìm được đến nơi đây. Hơn thế nữa, phân tích của cô rất tinh
tế và chính xác, chỉ dựa vào một bên mặt của tôi mà nhận ra, quả thực Lạc luật
sư không hề đơn giản.”
“Anh quá khen rồi, thân làm luật sư như tôi tối thiểu cũng
phải có trí nhớ cùng với khả năng quan sát chứ.” Lạc Tranh nhẹ nhàng đối đáp.
“Lạc luật sư không cần quá khiêm tốn như thế.” Người đàn ông
có vẻ không đồng tình, khe khẽ lắc đầu. “Có thể từ nơi hoang vu kia tới đây,
Lạc luật sư không chỉ dùng tới chút trí nhớ cùng khả năng quan sát đơn giản như
vậy. Tôi thấy con người cô có được bản lĩnh, có sức chịu đựng, hành động cũng
hết sức thông minh mà một người phụ nữ bình thường không có được.
Cô cũng biết rõ, tình hình của tập đoàn rất phức tạp, liên
quan đến khối sản nghiệp lớn cũng như phải tiếp xúc với nhiều hạng người khác
nhau. Muốn giữ chức vụ luật sư đại diện cho tập đoàn mà chỉ dựa vào khả năng
ứng biến trên tòa án thì không thể được.”
Lạc Tranh gật đầu.