Dụ tình - Hồi 05 - Chương 08 phần 2

Lạc Tranh dứt khoát ngồi xuống nửa giường bên kia, nàng biết
rõ Thương Nghiêu sẽ nhìn mình không chớp mắt, vì vậy đánh bạo tất cả sự thẹn
thùng của bản thân, trước mặt hắn, đưa ngón tay nhỏ bé thăm dò vào hoa viên bí
mật giữa hai chân mình, cái miệng nhỏ nhắn khẽ phát ra âm thanh kiều mị mê
người.

Thương Nghiêu không ngờ tới nàng có thể to gan cùng cuồng dã
như vậy, con ngươi đen sẫm khẽ nheo lại, ánh mắt đầy mê muội nhìn chăm chú vào
ngón tay nàng, nhìn ngón tay nhỏ dần dần thấm ướt dịch, một màn này khiến hắn
cảm thấy cổ họng càng thêm khô cháy.

"Tranh, em đẹp quá..."

Có trời biết, hắn thực muốn đè nàng xuống giường, nhấm nháp
từng chút sự mềm mại của da thịt nàng, dùng mùi hương mê người trên cơ thể nàng
để làm dịu cơn khát trong lòng.

Ánh mắt chăm chú không chớp của Thương Nghiêu khiến cho Lạc
Tranh càng lúc càng lớn mật, nàng vừa thủ dâm vừa thở gấp gáp nhìn về phía hắn,
“Nghiêu…”

Một từ này của nàng khiến cho xương cốt của Thương Nghiêu
hoàn toàn mềm nhũn, chưa từng có một phụ nữ nào dám to gan gọi tên hắn như vậy.
Mà nàng, chẳng những dám gọi, còn gọi bằng một thanh âm đầy ái muội. Nương theo
tiếng gọi mê người của nàng văng vẳng bên tai, lại nhìn đến ngón tay nhỏ không
ngừng vùi chôn trong hoa tâm ấm áp, khiến cho máu trong người hắn như muốn sôi
lên, dục hoả không ngừng điên cuồng tăng vọt. Bản thân lúc bình thường vốn đã
có dục vọng to lớn với nàng, khung cảnh trước mắt lúc này khiến hắn càng thêm
sốt ruột khó nén nhịn.

"Thích không?” Từ trong ánh mắt hắn, Lạc Tranh đọc được
sự khao khát cháy bỏng, nhẹ giọng thân ngâm, “Nghiêu…nơi này là của anh, muốn
hay không?”

"Tranh... cho tôi!" Thương Nghiêu cũng nhịn không
được nữa, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào
thân thể xinh đẹp của nàng, hô hấp thô cát tựa dã thú, quần lót dường như đã
không thể giữ được vật cứng rắn đang càng lúc càng phình lên, biểu hiện sự nhẫn
nại của hắn đã tới mức đỉnh điểm.

"Đừng động nha, Nghiêu, anh thua nhanh quá..." Lạc
Tranh đâu có dễ dàng buông tha hắn như vậy? Nàng vẫn như cũ bày ra tư thế vô
cùng mê người, lại giữ khoảng cách nhất định với hắn. Hạ thân bị kích thích
càng lúc càng ướt đẫm, một bàn tay nhỏ bé nắm lấy bầu ngực chính mình, khẽ ngửa
đầu cất tiếng kêu yêu kiều, thực khiến cho Thương Nghiêu muốn điên cuồng mà
xông vào cơ thể nàng hung hăng chà đạp.

Hắn thật sự nhịn không được nữa rồi! Thương Nghiêu nổi điên
nhào về phía Lạc Tranh, dù cho hai tay không cách nào nhúc nhích, cũng không
ngăn cản được sự ham muốn điên cuồng của hắn với nàng.

Lạc Tranh nở nụ cười mê người nhìn hắn, có chút cao hứng khi
chứng kiến bộ dạng mất khống chế kia, bên môi ánh lên sự đắc ý, “Anh thua rồi!”

“Tôi nhịn không nổi nữa. Tranh, cho tôi, được không?” Thương
Nghiêu thất bại năn nỉ nàng.

"Nhanh như vậy đã không nhịn được rồi? Vậy cũng không
được." Thân thể Lạc Tranh mềm mại như con rắn nhỏ khẽ dựa vào bộ ngực vạm
vỡ của hắn, bàn tay nhỏ bé dọc theo lồng ngực đã sớm bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp
thẳng một đường xuống dưới, cuối cùng, đem thứ che chắn cuối cùng trên người
hắn giật xuống.

Không còn bị đè ép bởi quần lót, cự long nhanh chóng thoát
ra ngoài, tuy đã từng trải nghiệm sự cường thế của hắn nhưng lúc này nhìn thấy
vật cứng rắn đang không ngừng ngẩng cao đầu kia vẫn khiến Lạc Tranh không khỏi
khiếp sợ, thầm nhủ may mà đã đem hắn trói chặt.

"Tranh..."

“Như vậy không giống anh chút nào…ngoan…” Lạc Tranh thấy hắn
không khống chế được bản thân, cảm giác thành tựu trong lòng càng lúc càng lớn.
Bộ dạng này của Thương Nghiêu trước giờ nàng chưa từng được thấy. Cho tới giờ,
hắn vẫn luôn là người vô cùng kiên định, chỉ có người khác bị hắn thao túng mà
thôi. Hôm nay nhìn thấy vẻ mặt thất bại cùng sự điên cuồng của hắn, khiến trong
lòng Lạc Tranh có một cảm giác vô cùng thoả mãn.

Bàn tay nhỏ của nàng đặt lên vật cứng rắn nóng bỏng của hắn,
đôi chân thon dài nhẹ nhàng quấn lấy bắp đùi tráng kiện, nàng dùng sự mềm mại
của bản thân phác hoạ từng chút từng chút thân thể rắn chắc của hắn, khiến toàn
thân hắn như rơi vào nước sôi lửa bỏng.

"Tranh!" Thương Nghiêu cắn chặt răng, từng giọt mồ
hôi không ngừng nhỏ xuống cho thấy hắn đang cố nhẫn nhịn sự cám dỗ mãnh liệt
tới mức nào. Thân thể cao lớn vặn vẹo không ngừng, muốn Lạc Tranh đem dây lưng
trên tay tháo xuống.

“Anh đã thua rồi, chẳng lẽ còn muốn thua một cách triệt để
hơn sao?” Lạc Tranh nhếch môi cười, giống như một nữ hoàng đầy quyền lực nâng
lên bàn tay ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực rắn chắc của hắn, thỉnh thoảng
lại tăng thêm chút lực nơi tay. Nàng hơi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng liếm hôn từng
chút cơ bụng của hắn.

"Tranh..."

Ánh mắt Thương Nghiêu lúc này đã trở nên đỏ ngầu, tiếng nói
từ cổ họng phát ra thô cát tựa dã thú, khát vọng điên cuồng bị nàng khơi mào
nhanh chóng dâng lên bức hắn sắp phát điên. Một cảm giác kích thích cực hạn
giống như gãi không đúng chỗ ngứa khiến cho hắn càng lúc càng khó chịu, thực
muốn lập tức tiến vào cơ thể nàng một cách điên cuồng.

Lạc Tranh vuốt ve từng đường cong trên thân thể hắn, da thịt
cứng rắn như thép, lại nóng rực như lửa, cảm giác từ bàn tay truyền lại khiến
nàng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cơ bụng của hắn nổi lên từng múi rắn chắc, uy
mãnh hệt chúa sơn lâm, thân hình hệt như một bức tượng điêu khắc bằng đá cẩm
thạch vô cùng hoàn mỹ, toát lên khí chất đàn ông mạnh mẽ.

Người đàn ông như vậy, sao có thể có người phụ nữ nào có bản
lĩnh cự tuyệt đây?

"Tranh, đáng chết, qua đây cho tôi!” Thương Nghiêu hoàn
toàn bị nàng bức điên rồi, thanh âm vốn trầm thấp thô cát lúc ban đầu giờ như
biến thành tiếng gầm, giống như dã thú muốn được thoả mãn dục vọng.

"Không!" Đôi môi ngọt ngào thốt ra một câu có chút
tàn nhẫn. Nàng sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy. Loại cảm giác thành tựu thế
này đâu dễ gì có được.

Nghĩ tới đây, Lạc Tranh càng lúc càng lớn mật, trực tiếp
dang chân ngồi lên bụng hắn, cố tình để lộ thân thể quyến rũ trước mắt hắn,
khiến hắn không được thoả mãn mà nổi điên lên.

"Lạc Tranh! Lập tức cho tôi, nếu không em nhất định sẽ
hối hận!” Cặp mắt Thương Nghiêu nheo lại đầy nguy hiểm, nhìn chằm chằm thân thể
hấp dẫn của nàng, gầm nhẹ cảnh cáo.

“Dám khiêu khích tôi như vậy, ngày mai em không muốn xuống
giường có phải không?”

Tối nay, sự cuồng dã cùng mê người của nàng thật sự khiến
hắn không dám cam đoan bản thân mình sẽ làm ra loại chuyện mất khống chế như
thế nào nữa?

"Có bản lĩnh tự anh đến đi” Lạc Tranh vẫn không chút sợ
sệt khiêu khích hắn, cặp mông trắng mịn đầy khiêu khích cọ tới cọ lui. Thấy tầm
mắt hắn càng lúc càng mất khống chế, sau lại cảm giác chơi đùa đã đủ, nàng liền
bước xuống giường, kéo lấy chiếc khăn tắm lớn bao lấy thân thể, cười lạnh lùng,
“Họ Thương kia, thì ra anh cũng có ngày hôm nay, thật là thú vị.”

Mục đích của nàng đã đạt được, đương nhiên sẽ không ở lại
nơi này thêm một khắc nào nữa. Dục vọng trong mắt hắn khiến Lạc Tranh có chút
sợ, chuyện hôm nay quả thực nàng chưa từng dám nghĩ tới, vậy mà lại dám lớn mật
dạy dỗ hắn đến mức này.

"Đứng lại!" Thương Nghiêu nhìn ra sự mỉa mai trong
mắt nàng, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh, "Bây giờ lập tức cho tôi, nếu
không, tôi sẽ khiến em ngày mai không xuống nổi giường!”

Lạc Tranh giống như nghe được chuyện cười lớn nhất trên đời,
đi đến trước mặt hắn, nhìn vầng trán ướt nhẹp mồ hôi kia, nhẹ nhàng nhếch môi.

“Doạ quỷ sao? Họ Thương kia, đêm nay lúc không có việc gì
làm hãy tự suy nghĩ xem bản thân mình đã tạo ra nghiệt chướng gì, tôi không có
thời gian bồi tiếp anh, tự mình chơi đi.”

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

“Tôi đã cảnh cáo rồi, đây chính là em tự chuốc lấy!” Dục hoả
điên cuồng dâng lên đỉnh đầu, Thương Nghiêu cũng không thể chịu đựng thêm nữa,
dùng sức hung hăng giật mạnh. Chỉ nghe “phựt” một tiếng, dây lưng trói nơi tay
hắn đã bị giật đứt tung, sau một khắc, cả người Lạc Tranh bị hắn kéo mạnh trở
lại, dùng sức ném thẳng lên giường.

Hắn đã cho nàng cơ hội, là chính nàng không cần, vậy cũng
đừng trách hắn!

 “A! Anh…” Lạc Tranh sợ hãi hét lên, không ngờ tới hắn
có thể giật đứt dây lưng. Việc này quả thực khiến nàng quá bất ngờ.

“Hiện giờ mới biết sợ, đã quá muộn. Nếu tôi đã thua, vậy
cũng nên thua một cách triệt để mới được.” Thương Nghiêu nở nụ cười xấu xa, bàn
tay nâng phần hông nhỏ nhắn của nàng lên, mạnh mẽ tiến thẳng vào, trực tiếp đưa
nàng lên đỉnh cao nhất.

"Uhm..." Lạc Tranh căn bản không có cơ hội phản
kháng, chỉ trong nháy mắt đã bị hắn hoàn toàn khống chế. Nàng thực có chút hối
hận. Thương Nghiêu vốn là một người đàn ông có thói quen thao túng người khác,
vừa có cơ hội phản kích lại, dĩ nhiên là sẽ phát ra sự công kích mãnh liệt
nhất.

Nàng có thể nghe rõ tiếng tim hắn đập thình thịch, cũng có
thể nghe được hơi thở dồn dập cùng nặng nề của hắn, càng có thể cảm nhận được
cơ thể hắn đã căng cứng như mũi tên đã lên dây cung.

Đôi môi điên cuồng cùng nóng bỏng của Thương Nghiêu bao phủ
cánh môi nàng, dùng sức mút lấy đôi môi ngọt ngào. Một bàn tay đã sớm không thể
chờ đợi thêm, phủ lên bầu ngực căng tròn, dùng sức nắn bóp, khơi dậy một cảm
giác vui thích cực hạn trong cơ thể nhỏ bé.

Mỗi lần tiến vào cơ thể nàng là một lần tăng thêm sự cuồng
bạo khiến Lạc Tranh kinh hoàng thở dốc, tim đập tựa như lạc đi vài nhịp. Sau
đó, dần dần bị tiếng tim đập mạnh của hắn bao trùm, tận sâu trong cơ thể dâng
lên một cảm giác ấm áp khó nói thành lời, khiến cho toàn thân nàng không ngừng
nóng lên, nhịn không được khẽ liếm đôi môi khô nóng, lại không kìm chế được mà
phát ra tiếng thân ngâm mê người.

Vẻ mặt kiều mị của nàng rơi vào tầm mắt hắn chính là liều
thuốc trợ tình công hiệu nhất, khiến cho lý trí của hắn cơ hồ phiêu tán, hai
tay có chút thô bạo nắm lấy đầu gối nàng, nhiệt độ nóng bỏng trên thân thể hắn
như muốn đem nàng nung chảy, hơi thở của hắn bao trùm làn môi đỏ mọng, chiếc
lưỡi bất nhã quấn lấy khoang miệng thơm ngát. Mà thân thể nàng lúc này cũng có
phản ứng hết sức trung thực, vòng eo nhỏ nhắn khẽ cong lên, nghênh hợp với sức
mạnh mẽ cuồng dã của hắn, như đáp lại sự áp chế cường mãnh mà không ngừng co
rút..

Lạc Tranh vô lực phát ra tiếng rên rỉ mê hồn, đầu ngón tay
bấu chặt lưng hắn, tựa như người chết đuối vớ được bè gỗ. Nàng rốt cục chịu
không nổi sự kích thích lớn đến vậy, thân thể mềm mại cố sức giãy dụa để mong
thoát khỏi sự thống khổ của dục vọng dày vò.

Thương Nghiêu hài lòng nhếch môi, đôi mắt thâm thúy khẽ nheo
lại, hưởng thụ thân thể đang không ngừng co rút của nàng, đầy yêu thương vuốt
ve khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thất thần. Đột nhiên, hắn rút khỏi thân thể nàng,
đưa tay kéo nàng xoay người lại, phần lưng trắng mịn lúc này đối diện với tầm
mắt hắn.

"Uhm..." Toàn thân không còn chút sức lực nào, Lạc
Tranh đành mặc cho hắn tuỳ ý xếp đặt, khoé miệng nhỏ chỉ có thể khẽ cất lên
tiếng thở dốc mê người.

"Tiểu yêu tinh, tôi sẽ khiến em cảm thấy thật thoải
mái..." Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ đầy tà mị của Thương Nghiêu, hắn
quỳ giữa hai chân nàng, hung hăng đưa thắt lưng thẳng tiến tận nơi sâu thẳm.

"A..." Không tưởng tượng được phương thức xâm lược
của hắn, Lạc Tranh kinh hoàng mở to hai mắt. Theo sự tấn công mạnh bạo của hắn
từ trên cao dội xuống, nàng chỉ có thể bất lực nằm sấp, nửa thân người áp xuống
giường. Tư thế này khiến nàng có thể cảm nhận được sự xâm lược của hắn cuồng dã
tới mức nào.

“Đừng…đừng như vậy.” Khoái cảm mãnh liệt thực sự vượt quá
khả năng thừa nhận của Lạc Tranh, theo bản năng từ khoé môi nàng bật ra sự cự
tuyệt hoà cùng tiếng thở gấp gáp.

"Tranh..." Thương Nghiêu đâu dễ dàng bỏ qua cho
nàng như vậy. Hắn khẽ cúi xuống hôn lên tấm lưng tuyết trắng, đôi môi mỏng nóng
rực miêu tả từng đường cong trên thân thể nàng, Thân thể nàng toả hương thơm
ngát. Sự mềm mại của nàng, sự khít chặt của cơ thể nàng khiến cho hắn điên
cuồng, không thể khống chế được động tác dưới hạ thân càng thêm cuồng dã.

"A... tôi... tôi không thể." Lạc Tranh cảm giác
như mình sắp ngất đi. Mỗi lần hắn mạnh mẽ tiến vào lại dấy lên trong cơ thể
nàng một cảm giác kinh hãi, làm nàng không ngừng hét lên, chỉ có thể lắc đầu.
Mái tóc đen mượt có chút rối, nàng nằm dưới thân hắn thở gấp gáp, run rẩy cầu
xin hắn ngừng lại…

Không rõ là hắn cảm thấy thống khổ hay thoải mái, mỗi một
lần tiến vào đều giống như muốn đem thân thể nàng nối liền…Nhiều lần điên cuồng
như muốn đưa hạ thân mình tiến thật sâu vào tận linh hồn nhỏ bé, một cảm giác
giao hoà vô cùng kinh tâm động phách, khiến cả hai đều cảm thấy run rẩy.

Mỗi một lần cuồng dã lại càng thêm nóng bỏng, so với trước
chỉ có hơn chứ không hề kém đi.

Lạc Tranh chưa từng trải qua sự kích tình mãnh liệt đến thế
này. Lúc này nàng thực khát vọng vùi mình vào lồng ngực rộng lớn của hắn, ngửi
lấy mùi hương đặc trưng trên cơ thể hắn, để cho hơi thở nóng rực của hắn xâm
nhập từng lỗ chân lông của nàng.

Sự xâm lược mạnh bạo của hắn vẫn vô cùng bền bỉ, cho đến khi
nơi yết hầu của hắn khẽ gầm lên một tiếng, toàn thân Lạc Tranh cũng run lên,
bật ra tiếng khóc thổn thức, khuôn mặt nhỏ nhắn đột ngột ngửa ra sau, thân thể
mềm mại cong lên như một sợi dây cung đã kéo căng, ánh mắt xinh đẹp đã mờ mịt
màn sương, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé mở, ý thức dường như hoàn toàn tan rã…

Một đêm điên cuồng không chợp mắt!

Người đàn ông tựa dã thú cơ hồ hành hạ nàng suốt một đêm,
một đêm mây mưa thất thường cùng kích tình liên tục khiến nàng không có sức
chống đỡ, rốt cục phải cầu xin hắn ngừng lại nhưng lại càng khiến hắn càng thêm
điên cuồng cố gắng…

Nàng rốt cuộc cũng biết, sự cám dỗ không phải là một trò
chơi mà nàng có thể thử.

Khi Lạc Tranh một lần nữa tỉnh lại, sắc trời hỗn độn khiến
nàng trong lúc nhất thời không phân biệt được thời gian. Chỉ biết là sau lưng
đang dựa vào một lồng ngực ấm áp vững chãi khiến ý thức nàng có chút thanh
tỉnh, nhớ lại một đêm đến cỡ nào điên cuồng.

Nàng không muốn động, cũng không cách nào cử động, toàn thân
nàng hoàn toàn bị hắn ôm vào trong ngực, cánh tay đàn ông rắn chắc bao chặt lấy
thân thể nàng, mà đôi chân dài của hắn cũng quấn lấy đôi chân mảnh khảnh của
nàng, khiến nàng cứ như vậy vùi vào trong lồng ngực thoang thoảng mùi hoắc
hương của hắn, trong lúc nhất thời còn có chút cảm giác như bị lạc lối.

Trong sách nói, nam nữ ở tư thế này nằm chung một chỗ, thể
hiện cho sự tin tưởng giữa đôi bên.

Nàng, tin tưởng hắn sao?

Nhìn ngón tay mình đang đan vào bàn tay rắn chắc của hắn,
Lạc Tranh nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn người đàn ông phía sau, hô hấp của hắn
vững vàng mà mạnh mẽ. Cả đêm cuồng dã kích tình khiến gương mặt hắn đầy vẻ thoả
mãn, nhưng mà lại khiến nàng thực sự sợ hãi sự bộc phát điên cuồng của hắn.

Hắn giống như chúa sơn lâm đầy quyền uy, bá đạo, tà mị lại
tràn trề ma lực cùng bí ẩn khiến người ta khó có thể phỏng đoán. Hắn giống như
một kẻ cô độc, thân phận thần bí, mặc dù ở bên ngoài mọi người đều gọi hắn là
giám đốc theo cách này hay cách khác. Chỉ là mỗi lần nàng nhìn thấy hắn, lại
cảm thấy hắn chính là một người như vậy, lặng lẽ bước đến, lặng lẽ ra đi, không
để lại chút dấu vết.

Lạc Tranh ngơ ngẩn nhìn hắn hồi lâu, trong đầu đột nhiên nhớ
đến lời của Lưu Ly. Dựa theo phán đoán của Lưu Ly, người đàn ông này là con
cháu của vua Louis 14, có khả năng như vậy sao? Suy đoán này quả thực quá lớn
mật rồi, thời đại đó, truyền thuyết đó đã quá xa vời, mà người đàn ông trước
mắt nàng lại vô cùng chân thật.

Louis 14 còn được gọi là “Hoàng đế mặt trời” bởi sự vương
giả, dũng mãnh, thiện chiến, bá đạo, uy nghiêm cùng tình cảm chân thành của ông
ta. Người đàn ông trước mắt nàng, nếu thật sự là người kế thừa huyết thống của
Louis 14 vậy hắn cũng mang trong mình sự kiêu ngạo của huyết thống cao quý. Nếu
như hắn sống ở thời cổ đại, nhất định sẽ là một vị vua cao cao tại thượng,
không cho phép sự ngỗ nghịch, cũng không dung túng cho bất kỳ hành vi nổi loạn
nào…

Louis 14, nàng không rõ hình dáng của ông ta trông thế nào,
nhưng hình dáng của Thương Nghiêu đã in sâu trong lòng nàng rồi. Thật lòng mà
nói, đây là lần đầu tiên, nàng nhìn hắn một cách nghiêm túc đến vậy, hắn thật
sự rất có khí phách đàn ông, ngũ quan cân đối toát lên vẻ nghiêm nghị đầy sức
thu hút.

Quả thực hắn là một người đàn ông vô cùng hấp dẫn.

Những phụ nữ mê luyến hắn, nhất định là nhiều không kể xiết?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3