Dụ tình - Hồi 05 - Chương 07 phần 1
Chương 7: Hậu quả của việc bội ước
“Nếu mình là cậu, mình sẽ giữ chặt lấy anh ta, dù gì anh ta
cũng là một người đàn ông rất có giá trị nghiên cứu nha.” Lưu Ly thấy tâm trạng
Lạc Tranh dường như khá lên chút ít, giọng nói cũng trở nên thoải mái hơn
trước.
Lạc Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, “Cậu thật sự là làm thí nghiệm
nhiều đến điên rồi, anh ta là người, đâu phải vật thí nghiệm. Hơn nữa, đừng nói
đến thân phận hiện nay của anh ta còn chưa thể xác định, việc có phải là hậu
nhân của vương thất Louis hay không cũng có gì khác đây? Nước Pháp hiện nay đâu
còn chế độ hoàng gia, nếu như lời của cậu là đúng thì anh ta cũng hệt như những
người bình thường khác, đâu có cần khoa trương như cậu vừa nói.”
“Cậu sai rồi, những dòng dõi tôn quý đó là một phần của lịch
sử không thể phớt lờ. Có lẽ ở bên cạnh cậu có rất nhiều người là hậu nhân của
vương thất mà cậu không hay biết. Bọn họ đương nhiên muốn giữ lại dòng dõi tôn
quý của mình. Trừ phi họ cam tâm tình nguyện mai danh ẩn tích làm một người
bình thường, nếu không, họ đều là người ưu thích hoạt động tại thương giới hoặc
chính giới. Đương nhiên, thời đại này sẽ không ai lo lắng việc đi khôi phục
vương triều nữa, mà hậu nhân của vương thất cũng tuyệt đối không có loại ý
tưởng nhàm chán này.”
Lạc Tranh dựa người vào đầu giường, ánh mắt lướt qua chiếc
áo khoác của Thương Nghiêu, “Anh ta có phải dòng dõi vương thất hay không đối
với mình đều không có quan hệ, mình cũng không muốn cùng anh ta có bất kỳ quan
hệ nào hết.”
Lưu Ly thấy tâm tình nàng lại trùng xuống, khẽ cắn môi, “Vậy
cậu có dự tính gì không?” Thân là bạn tốt của Lạc Tranh, Lưu Ly đương nhiên hy
vọng nàng có thể sớm rời khỏi Ôn Húc Khiên. Nhưng những chuyện vốn nói ra dễ
dàng lại thường rất khó thực hiện. Cũng giống như chuyện này vậy, bất luận
người nào trông thấy cũng sẽ đề xuất Lạc Tranh nên ly hôn. Nhưng mà chỉ khi nào
tình huống kiểu này rơi lên chính bản thân họ, họ mới cảm thấy khó xử. Cho dù
bây giờ xã hội đã coi trọng phụ nữ hơn rất nhiều, nhưng cũng có được mấy người
phụ nữ đủ dũng khí đứng ra ly hôn đây?
Phụ nữ so với đàn ông vẫn luôn có sự khác biệt như vậy.
Cái phụ nữ cần không chỉ là giá trị bên trong mà cả bên
ngoài nữa. Mấy năm nay, tuổi thanh xuân của Lạc Tranh đều dành ở bên cạnh Ôn
Húc Khiên, sau khi ly hôn rồi, bản thân nàng nhất định sẽ phải chịu thua thiệt.
Mặc dù dư luận xã hội vẫn nói sau khi ly hôn phụ nữ có thể có cuộc sống tốt
hơn, nhưng thực tế ly hôn vẫn là ly hôn. Phụ nữ thất bại trong hôn nhân sẽ luôn
bị người ngoài dị nghị, đây chính là điều bất công nhất trên đời.
Lạc Tranh lắc đầu, “Mình cũng không biết, mình chỉ muốn yên
tĩnh nghỉ ngơi một chút.”
“Vậy thì ở lại đây với mình đi, văn phòng cũng đừng có tới
nữa. Tại sao lại phải vì tên khốn kiếp kia mà bán mạng chứ?” Lưu Ly lên tiếng.
Lạc Tranh gật đầu, thật sự nàng cũng không muốn tới văn
phòng. Giờ khắc này, nàng chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi cho tốt, suy nghĩ xem sẽ
xử lý mối quan hệ hôn nhân này ra sao cho ổn.
“Khả Khả, Lạc luật sư có tới không?”
“Thực xin lỗi, Ôn luật sư. Lạc luật sư còn chưa tới văn
phòng.”
“Gọi di động cho cô ấy.”
“Di động của Lạc luật sư đã tắt máy rồi.”
Ôn Húc Khiên khẽ thở dài một hơi, cúp điện thoại nội bộ,
nhìn tấm ảnh chụp Lạc Tranh đặt trên bàn làm việc, ánh mắt có chút u tối. Chỉ
nghe “cộp” một tiếng, khung ảnh liền bị hắn úp xuống.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Diêu Vũ bước vào, thấy vậy
liền cười, đem cửa phòng đóng lại cẩn thận, lắc hông bước tới trước mặt Ôn Húc
Khiên, nũng nịu lên tiếng, “Sao vậy, sao lại tức giận dữ đến thế?”
“Cô còn chưa gõ cửa đã bước vào!” Sắc mặt Ôn Húc Khiên nhìn
qua lộ rõ sự không vui, giọng nói cũng lạnh băng.
Diêu Vũ chu cái miệng nhỏ, đưa tay ôm hắn.
“Húc Khiên, anh sao vậy, trước kia em cũng thường xuyên
không gõ cửa đã bước vào mà. Được rồi, là em sai, anh đừng giận nữa.”
Sắc mặt Ôn Húc Khiên có chút dịu xuống, “Có chuyện gì?”
“Người ta nhớ anh không được sao? Thấy Lạc luật sư còn chưa
tới, liền lén chạy tới đây tìm anh.” Diêu Vũ bày ra một bộ dạng ngây thơ vô
tội.
“Anh không biết Lạc luật sư đáng sợ tới mức nào đâu, em cũng
nói không lại cô ấy.”
“Cô đi tìm cô ấy?” Mi tâm Ôn Húc Khiên khẽ nhăn lại, nhìn về
phía Diêu Vũ.
Diêu Vũ bị hắn nhìn như vậy trong lòng cảm thấy hơi hốt
hoảng, vội vàng nũng nịu nhào vào trong ngực hắn, “Người ta chỉ là không hiểu
nổi, cô ta dựa vào cái gì để gả cho anh chứ? Nhưng đúng là đã được mở rộng tầm
mắt rồi.”
“Cô ấy là luật sư nổi tiếng ở đất Hongkong này, cô làm sao
có thể nói lại được chứ.” Ôn Húc Khiên khẽ hừ lạnh một tiếng.
“Vậy…em nói không lại cô ta, có thể tranh giành với cô ta
hay không?” Diêu Vũ vừa nói, ánh mắt mang theo ý cười nịnh, ngón tay nhẹ nhàng
chạy loạn trên vòm ngực hắn đầy khiêu khích, “Trong lòng anh, vị trí của cô ta
nhiều hơn, hay là em nhiều hơn?”
Ôn Húc Khiên khẽ nhếch môi, “Vậy phải xem cô thể hiện thế
nào.”
“Đáng ghét, lần đầu tiên của người ta là dành cho anh, anh
còn muốn người ta chứng minh thế nào đây…” Diêu Vũ vừa nói, bàn tay bắt đầu di
chuyển xuống dưới, sau đó là đôi môi đỏ cũng chầm chậm dời xuống theo…
“Như vậy, được rồi chứ…”
“Còn chưa đủ.” Bàn tay Ôn Húc Khiên đưa lên xoa nắn đầu vai
cô ta.
Diêu Vũ nhếch môi cười, bàn tay nhỏ đã sớm không thể chờ đợi
thêm nữa, khẽ kéo thắt lưng của hắn ra, đưa tay luồn vào…
Dục vọng kìm nén cả đêm trước của Ôn Húc Khiên hết thảy bị
cô ta nhen nhóm, không nói một lời, ôm lấy cô ta bước vào phòng nghỉ.
Trong chớp mắt, trong phòng nghỉ liền vang lên âm thanh rên
rỉ cuồng loạn cùng tiếng thở gấp gáp…
Lạc Tranh bừng tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, ngồi dậy, bên
ngoài cửa sổ, sắc trời đã ngả sang chiều muộn.
Cơn gió nhẹ mang theo chút ấm áp cuối ngày từ cửa sổ ùa vào,
xen lẫn với chút mát mẻ đầu thu. Chân trần bước xuống giường, Lạc Tranh liền đi
vào phòng khách.
Lưu Ly đã chuẩn bị sẵn cho nàng bữa tối khá phong phú, còn
để lại tờ giấy nhắn muốn tham gia một diễn đàn chuyên ngành, có thể sẽ về muộn
một chút.
Ngắm mình trong gương, đôi môi anh đào của Lạc Tranh khẽ
động, tinh dầu của Lưu Ly quả nhiên có tác dụng rất tốt, ít nhất nhìn từ bên
ngoài sẽ không nhận thấy chút dấu vết nào. Chỉ là, nàng khẽ cử động đôi môi,
cảm giác đau đớn liền tràn ngập trong lòng.
Lạc Tranh biết rõ, nỗi đau này là ở trong tim nàng chứ không
phải trên thân thể.
Bước ra ngoài vườn, Lạc Tranh có chút ngơ ngác nhìn những
đám mây nơi chân trời nhuốm màu hoàng hôn đỏ rực. Hoàng hôn quả thực rất đẹp,
chỉ là nàng không biết, ngày mai mình sẽ đi trên con đường như thế nào.
Đang nghĩ ngợi, một chiếc xe rất quen mắt dừng lại phía bên
ngoài hàng rào của căn nhà.
Lạc Tranh bất giác ngẩn ra, nhận ra chiếc xe kia, khẽ nhíu
mày, xoay người định bước vào nhà.
“Tranh Tranh…” Từ phía sau, Ôn Húc Khiên vội vàng lên tiếng
gọi, sau đó, nhanh chân chạy lên phía trước, kéo nàng lại.
“Buông tôi ra!” Lúc này Lạc Tranh thực sự không muốn nhìn
thấy hắn, hàng lông mày khẽ nhíu lại, cố sức giãy giụa.
“Tranh Tranh, anh biết anh sai rồi, cùng anh về nhà được
không? Anh…anh tối qua uống say, anh thật không biết tại sao lại đối xử với em
như vậy.” Ôn Húc Khiên ôm chặt nàng, kề sát vành tai nhỏ nói lời xin lỗi, “Có
lẽ là vì anh quá ghen rồi, anh thật sự yêu em, anh không thể chịu được ánh mắt
người đàn ông khác nhìn em. Tranh Tranh, anh yêu em nên mới mất đi lý trí như
vậy.”
“Yêu tôi?” Lạc Tranh nhìn hắn đầy thất vọng, “Nếu như đó là
tình yêu của anh, vậy tình yêu của anh quả thực đáng sợ.”
“Tranh Tranh…”
“Được rồi, đừng nói nữa. Anh về đi.” Lạc Tranh dứt khoát đẩy
hắn ra.
"Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên tiến lên phía trước,
chặn lấy cửa vào, nhìn chằm chằm nàng, “Anh phải làm thế nào mới có thể khiến
em tha thứ?”
“Tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút.” Giọng nói của Lạc Tranh có
chút lạnh lùng, khe khẽ vang lên.
“Không được, em phải cùng anh về nhà!” Ôn Húc Khiên có
chút bức bách, kéo mạnh cánh tay nàng.
“Buông ra!” Lạc Tranh chỉ cảm thấy chỗ cánh tay đau nhói
lên, trải qua sự việc tối qua, giờ toàn thân nàng đều thấy đau nhức.
Khi hai người họ còn đang giằng co, Lưu Ly trở về thấy cảnh
đó, tất cả túi đồ đang cầm trong tay đều ném thẳng xuống đất, tiến lên dùng
toàn lực đẩy mạnh Ôn Húc Khiên ra, kéo Lạc Tranh trở về cạnh mình.
"Ôn Húc Khiên, anh muốn làm gì?"
Từ trước tới giờ, thái độ của Lưu Ly với Ôn Húc Khiên vốn đã
không mấy thiện cảm. Lại thêm sự việc tối qua khiến Lưu Ly càng thêm tức giận.
Ôn Húc Khiên bỗng chốc gặp phải Trình Giảo Kim bất ngờ xuất
hiện, thái độ lộ rõ vẻ không vui, “Đây là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, người
ngoài bớt can thiệp chút thì hơn.”
Lưu Ly nghe xong, càng thêm tức giận.
“Vợ chồng? Lúc này anh mới nhớ ra cô ấy là vợ anh sao? Tối
qua sao không nghĩ tới chuyện đó?”
“Tôi…” Ôn Húc Khiên nhất thời nói lắp, một lúc sau, khôi
phục lại vẻ ôn nhu, nhìn về phía Lạc Tranh, “Tranh Tranh, anh biết rõ tối qua
mình rất khốn nạn, nhưng xin em tin tưởng anh, anh thật sự uống say, về sau anh
tuyệt đối sẽ không đối xử với em như tối qua nữa. Tranh Tranh, cùng anh trở về,
được không?”
“Anh từ bỏ ý nghĩ đó đi. Tiểu Tranh sẽ không cùng anh trở về
đâu.” Lưu Ly hận đến mức không thể tống cổ hắn ngay lập tức, “Còn nữa, đây là
nhà tôi, không phải nơi anh muốn đến thì đến. Nếu anh còn không chịu đi, tôi sẽ
báo cảnh sát.”
"Tranh Tranh..."
“Lưu Ly…” Lạc Tranh thấy bộ dạng tức giận tột cùng của Lưu
Ly, khẽ lên tiếng, “Mình muốn nói chuyện với anh ta một chút.”
“Gì chứ? Cậu còn muốn nói chuyện với hắn? Loại người đó còn
gì để nói chứ?” Lưu Ly có chút giật mình.
“Lưu Ly, cậu vào nhà trước đi. Yên tâm, mình sẽ biết chừng
mực.” Lạc Tranh khẽ thở dài, nói.
Lưu Ly cũng không còn cách nào, đành gật đầu, đi vào nhà.
"Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên thấy thái độ của Lạc
Tranh có chút hoà hoãn, liền mừng rỡ tiến lên phía trước. Không đợi hắn kịp mở
miệng, Lạc Tranh liền lên tiếng trước.
“Húc Khiên, tạm thời tôi sẽ không trở về. Về chuyện tại văn
phòng, anh là ông chủ, mọi chuyện anh tự xử lý là được rồi. Sở dĩ tôi muốn nói
chuyện với anh, đơn giản là việc có liên quan tới tập đoàn thần bí kia. Tôi đã
nhận lời làm cố vấn pháp luật cho họ, đương nhiên sẽ phụ trách đến cùng. Việc
này chẳng quan hệ gì tới anh hết, chẳng qua tôi không muốn để người ta nói Lạc
Tranh là một người không giữ lời hứa mà thôi. Đã nói nhiều quá rồi, anh về đi.”
"Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên thấy thái độ của
nàng vô cùng dứt khoát, không khỏi sững sờ, một lúc sau mới thấp giọng cất
tiếng, “Không phải em định ly hôn với anh chứ?”
Lạc Tranh nhìn hắn, trong mắt lộ ra chút phức tạp, một lúc
lâu sau mới trả lời, “Tôi cũng không muốn làm người quá tuyệt tình. Nhưng mà,
trong lòng anh vĩnh viễn không cách nào vượt qua hố sâu ngăn cách đó, cho dù
hôm nay chúng ta không ly hôn, sau này cũng sẽ ly hôn mà thôi.”
"Không, Tranh Tranh, anh cam đoan với em, chuyện tối
qua sẽ không bao giờ có lần thứ hai.” Vẻ mặt Ôn Húc Khiên đầy sự quả quyết,
“Tin tưởng anh một lần, được không? Tranh Tranh, anh không thể không có em. Anh
yêu em, mất đi em đồng nghĩa với việc anh mất đi sinh mạng mình.”
“Húc Khiên, anh đi đi. Hai ngày tới tôi có vụ kiện phải xử
lý ở ngoài. Chúng ta tạm thời xa nhau cũng tốt, ít nhất để cho hai bên có thời
gian bình tĩnh lại.” Lạc Tranh có chút mệt mỏi, nhẹ giọng nói, “Cho nên, đừng
tới tìm tôi nữa. Nếu tôi muốn về, sẽ tự mình trở về. Anh cũng nên hiểu rõ tính
cách của tôi.”
Ôn Húc Khiên thấy không cách nào khuyên được nàng, đành gật
đầu lia lịa, “Vậy…được rồi. Tranh Tranh, anh biết em sẽ không dễ dàng tha thứ
cho anh, nhưng anh sẽ luôn chờ em trở về.”
Tâm tình Lạc Tranh lúc này đã quá mệt mỏi, khẽ chớp mắt,
xoay người bước vào nhà.
Phía bên ngoài, Ôn Húc Khiên nhìn chằm chằm theo bóng lưng
Lạc Tranh dần biến mất, con mắt khẽ híp lại…
Mấy ngày tiếp theo cứ chầm chậm trôi qua, Lạc Tranh vẫn ở
lại nhà Lưu Ly. Ban đầu, nàng muốn trở về căn hộ của mình nhưng Lưu Ly không
đồng ý, sợ Ôn Húc Khiên lại đến quấy rầy, lại viện lý do sống một mình ở đây
cũng buồn nên nhất định giữ Lạc Tranh ở lại.
Lạc Tranh biết rõ Lưu Ly có lòng tốt nên cũng không cự tuyệt
nữa. Lúc tâm tình đang cô đơn đương nhiên sẽ hy vọng có một người bạn thân ở
bên cạnh, lại thêm ngày hẹn qua bên sòng bạc ở Macau
càng lúc càng gần, cho nên nàng cũng không muốn lãng phí thời gian chuyển đi
chuyển lại. Mấy ngày này, nàng đều ở nhà của Lưu Ly tìm kiếm một số tài liệu
cho chuyến đi Macau sắp tới.
Lạc Tranh vốn là người như vậy, chỉ cần bận rộn, nàng sẽ
quên đi rất nhiều chuyện. Cho dù là chuyện vui hay chuyện buồn, lúc làm việc
nàng sẽ vứt bỏ hết thảy tạp niệm trong đầu để chuyên tâm vào đó.
Rốt cục, Lạc Tranh cũng đã sắp xếp ổn thoả phần tài liệu
liên quan đến hiện trạng các sòng bạc ở Macau.
Khẽ xoa bóp cần cổ đau nhức, vừa quay đầu lại, Lạc Tranh liền nhìn thấy cái áo
khoác của Thương Nghiêu treo trên mắc.
Những lời nói của hắn đêm hôm đó lại xuất hiện trở lại rõ
ràng trong đầu nàng.
“Tâm lý của em còn chưa chuẩn bị tốt, vậy tối nay tôi tạm
thời để cho em đi, để cho em hiểu rõ ràng bản thân mình thực sự muốn gì cũng là
chuyện tốt. Nhưng mà, đêm mai, phải ngoan ngoãn trở về đây, nghe hiểu rồi chứ?”
“Không chịu nghe lời cũng không thành vấn đề. Tôi có rất
nhiều biện pháp khiến em phải ngoan ngoãn trở lại. Tranh, em thông minh như
vậy, nên biết rõ làm thế nào mới có thể khiến tôi cảm thấy vui vẻ…”
Tâm tư Lạc Tranh có chút run rẩy. Đã ba ngày trôi qua, chắc
hẳn là hắn chỉ nói đùa thôi. Ba ngày nay, sóng yên gió lặng, một chút động tĩnh
bên hắn cũng không thấy.
Nghĩ như vậy, tâm tình đang bất an của Lạc Tranh cũng dần
bình tĩnh lại. Hắn, có lẽ sẽ không làm ra chuyện gì nữa…
Cứ như vậy, lại qua một ngày nữa, Lạc Tranh cùng Lưu Ly đi
mua sắm trở về nhà lúc sắc trời đã ngả sang chiều muộn.
"Tiểu Tranh, cậu thực sự quyết định đêm mai đi Macau? Lưu Ly xoay chìa khoá, có chút lo lắng nhìn nàng.
Hai ngày nay, khí sắc của Lạc Tranh đã khá hơn nhiều, nhưng nghe tới chuyện Lạc
Tranh sẽ lập tức qua sòng bạc bên Macau khiến Lưu Ly thực có chút lo lắng.
Lạc Tranh nhận ra tâm tư của cô bạn thân, cười nhẹ, “Lưu Ly,
cậu yên tâm đi, mình qua bên đó để làm việc chứ đâu phải đi đánh bạc. Cho dù bị
thua hết tiền, mình cũng sẽ gọi cậu tới đón.”
"Tiểu Tranh, lúc này mà còn đùa được. Cậu không biết
mình lo đến cỡ nào đâu. Tuy nói Macau với
Hongkong cách nhau không xa, nhưng nơi cậu tới là sòng bạc, chỗ đó tốt xấu lẫn
lộn, loại người gì cũng có. Hơn nữa đối phương lại vô cùng thần bí, mình thực
sự sợ cậu sẽ gặp phải chuyện gì.” Lưu Ly khẽ lên tiếng.
"Yên tâm đi, mình làm luật sư nhiều năm như vậy, có
chuyện gì là chưa từng gặp qua. Nếu yểu mạng thì đã chết lâu rồi. Mình đã nhận
lời với người ta, cho dù có nguy hiểm cũng phải kiên trì đi làm.” Lạc Tranh vừa
nói vừa đưa tay mở cửa, “Hơn nữa, lúc này chỉ có công việc mới có thể khiến
mình…”
"Rầm..." Nói được một nửa, sắc mặt Lạc Tranh đột
nhiên tái mét, cánh cửa đang mở ra lập tức bị đóng sầm lại. Nàng xoay người,
lưng áp lên cánh cửa, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Lưu Ly bị bộ dạng của nàng làm cho sợ hết hồn, “Tiểu Tranh,
cậu sao vậy? Trong phòng có gì thế?”
Lạc Tranh quả thực hồn phi phách tán, lại thấy Lưu Ly muốn
bước vào, vội nói, “Lưu Ly, cậu…cậu khoan hãy vào nhà.”
“Có chuyện gì vậy?” Lưu Ly trong lúc nhất thời tay chân cũng
cuống cả lên, “Không phải…có trộm ở trong nhà đấy chứ?”
“Không, không phải vậy.” Lạc Tranh cũng không biết nên giải
thích thế nào, lo lắng nhìn cô bạn, “Lưu Ly, tóm lại cậu đừng nên vào nhà, chờ
mình gọi, lúc đó cậu hãy vào.”
Lưu Ly cũng không hiểu ý của Lạc Tranh rốt cục ra sao, chỉ
đành gật đầu.
Cả người Lạc Tranh áp lên cánh cửa, cảm giác run rẩy cùng sợ
hãi từ sâu trong nội tâm lan toả khắp toàn thân, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ
hôi. Khẽ hít sâu một hơi, nàng hơi nhích chân, mở cử bước vào.