Dụ tình - Hồi 04 - Chương 08 phần 1

Chương 8: Không thể tránh thoát

"Cô nói chuyện thật thô lỗ. Tôi cảm thấy khả năng đó
không lớn. Tác phong thường ngày của Lạc luật sư rất nghiêm túc. Hơn nữa, tôi
nghe nói cô ấy cũng đã có vị hôn phu rồi. Giám đốc của chúng ta cũng đâu có
thiếu phụ nữ, sao có thể cùng Lạc luật sư chứ.”

"Vậy là cô không hiểu rồi. Cái đó gọi là cô đơn, gọi là
tìm kiếm sự kích thích. Tôi nghe nói, vị hôn phu của Lạc luật sư là bạn thân
của giám đốc chúng ta. Quan tâm vị hôn thê của bạn thân là chuyện kích thích cỡ
nào chứ. Đừng thấy thường ngày Lạc luật sư nghiêm túc như vậy mà lầm, tôi nghĩ
ở trên giường cũng sẽ vô cùng phóng đãng mà thôi.”

"Sally tiểu thư kia chắc sẽ tức điên lên cho xem, ha
ha...."

"Sally? Nghe nói cái cô Sally kia gọi giám đốc chúng ta
là anh rể. Vậy nếu như giữa giám đốc và Lạc luật sư thực sự phát sinh quan hệ
mờ ám, người phải tức điên sẽ là một người khác cơ."

“Cũng đúng, nhưng mà giám đốc của chúng ta là người đàn ông
mà biết bao nhiêu phụ nữ mơ tưởng. Ai bảo ngài ấy ưu tú như vậy. Thật sự không
biết giám đốc của chúng ta khi ở trên giường sẽ thế nào nha, nhất định là rất
mê người, nếu không đã chẳng có nhiều cô mê mệt đến vậy.”

"Cô muốn biết sao, ha ha.... Muốn biết thì đi hỏi Lạc
luật sư đi, nói không chừng, đêm qua Lạc luật sư đã bị giám đốc chúng ta chinh
phục triệt để đến một chút tôn nghiêm cũng chẳng còn đấy...”

Hai người họ vừa cười vừa nói, bước ra ngoài, không ngờ tới
sẽ đối mặt với Lạc Tranh. Sắc mặt Lạc Tranh lúc này vô cùng bình tĩnh, một lời
cũng chẳng nói, chỉ lặng lẽ nhìn bọn họ.

Hai cô nhân viên kia quả thực không ngờ sẽ đụng phải nàng ở
nơi này, kinh ngạc đứng sững tại chỗ hồi lâu mới có phản ứng, vội vàng lúng
túng nở nụ cười làm lành: “Lạc luật sư...xin chào...”

Đáy mắt Lạc Tranh vẫn an tĩnh như trước, nàng vẫn không hề
nói một lời, chỉ là nhìn hai người họ khẽ gật đầu, thay cho lời chào.

Hai người kia nở nụ cười yếu ớt, gương mặt có chút tái nhợt,
cũng không dám đứng lại đó bàn tán gì nữa. Họ nhìn Lạc Tranh, cố nặn ra một nụ
cười còn khó coi hơn cả khóc, vội vàng kéo nhau rời khỏi.

Móng tay Lạc Tranh lúc này dường như muốn xuyên thủng lòng
bàn tay.

Đúng lúc này...

"Mấy người rỗi việc đó lại nói xấu sau lưng người khác
sao?" Isabel bước vào, tiếng giày cao gót khe khẽ vang lên phá tan sự tĩnh
lặng trong phòng vệ sinh. Đi đến bên cạnh Lạc Tranh, Isabel lấy ra hộp phấn,
nhẹ nhàng trang điểm lại, “Lạc luật sư đừng để ý mấy người đó làm gì. Lạc luật
sư cũng không phải không biết, chỉ cần là phụ nữ tụ tập lại một chỗ sẽ phát
sinh mấy thứ chuyện nhàm chán đó. Trước khi Lạc luật sư tới đây, tôi thường
xuyên là đề tài cho họ bàn tán sau lưng.”

"Tại sao lại là tôi?" Lạc Tranh vô thức cất tiếng,
âm thanh mềm mại pha chút yếu ớt, giống như một chiếc diều mất đi sợi dây níu giữ,
chao đảo trên bầu trời rộng lớn.

Câu hỏi này nàng đã kìm nén trong lòng từ rất lâu rồi. Thật
sự mà nói, câu hỏi này không dành cho Isabel mà là nàng đang tự hỏi mình, hoặc
là hỏi Thương Nghiêu, tại sao lại chọn nàng?

Tại sao hắn cứ hết lần này tới lần khác đùa bỡn nàng?

Isabel ngẩn người, rõ ràng không hiểu câu hỏi của Lạc Tranh
rốt cục có hàm ý gì. Suy nghĩ hồi lâu, Isabel nhẹ nhàng cười, “Rất đơn giản,
Lạc luật sư rất xinh đẹp, lại thông minh như vậy, có thể nói là người phụ nữ ưu
tú nhất, đương nhiên sẽ có vô số người ghen ghét.”

Isabel thực đã hiểu lầm ý nàng rồi.

Lạc Tranh ngẩn ngơ nhìn Isabel hồi lâu, dường như tâm trạng
cũng chưa hoàn toàn thanh tĩnh lại, vẫn đang mải đắm chìm trong câu hỏi mà nàng
vừa thốt ra.

"Yên tâm đi, những lời đồn kiểu này sẽ qua đi rất
nhanh. Bởi vì Lạc luật sư vừa tới công ty chưa lâu, lại là nhân viên cao cấp,
đương nhiên mọi người sẽ bàn tán nhiều hơn một chút, không cần phải để ý.”
Isabel nhẹ giọng an ủi, lại nhìn đến sắc mặt của nàng, “Nhưng tôi nói thật, sắc
mặt của Lạc luật sư đúng là không được tốt lắm. Có chuyện gì vậy, tối qua làm
thêm giờ sao?”

Cả người Lạc Tranh như cứng lại, dường như não bộ không kịp
thích ứng với hoàn cảnh hiện tại. Một lúc sau, nàng đột ngột ấp úng hỏi, “Giám
đốc các vị có rất nhiều phụ nữ bên cạnh sao?”

Dường như không hề ngạc nhiên khi thấy Lạc Tranh hỏi câu
này, Isabel lấy từ túi xách ra một bao thuốc, chìa về phía nàng.

Lạc Tranh nhìn thoáng qua, khẽ lắc đầu. Nàng trước giờ chưa
từng hút thuốc.

Isabel châm một điếu, hít một hơi dài, nhẹ nhàng nhả ra một
làn khói vô cùng điệu nghệ, nhếch môi cười, "Vấn đề này, xem ra Lạc luật
sư phải tự mình đi hỏi giám đốc."

Trong lòng Lạc Tranh chợt dâng lên một hồi ảo não, cũng
không hiểu nổi tại sao mình lại có cảm giác này.

"Lạc luật sư, giám đốc là người đàn ông vô cùng ưu tú,
chính vì quá ưu tú nên phụ nữ bên cạnh nhiều cũng là bình thường. Tôi nghĩ,
người phụ nữ bên cạnh giám đốc không nên quan tâm ngài ấy có bao nhiêu phụ nữ
mà chỉ nên quan tâm rốt cục mình có thể chiếm giữ vị trí thế nào trong lòng ngài
ấy là đủ rồi.” Lúc nói câu này, vẻ mặt Isabel dường như có chút cô đơn.

Lạc Tranh quay đầu nhìn thoáng qua, tinh tế nhận ra tâm tình
của Isabel biến đổi, mỉm cười khẽ nhíu mày, “Cô không phải cũng cùng với anh
ta...”

Chuyện này cũng không phải không có khả năng. Thương Nghiêu
vốn có nhiều phụ nữ vây quanh như vậy, sao hắn có thể bỏ qua cô thư ký xinh đẹp
này chứ?

Nào ngờ...

"Xem ra Lạc luật sư đối với giám đốc có không ít thành
kiến.” Isabel nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn nàng, “Tôi là thư ký bên cạnh giám
đốc, đó là sự thật. Nhưng mà giám đốc cũng chưa từng chạm vào tôi. Đối với công
việc, ngài ấy là một người vô cùng nghiêm túc. Người phụ nữ nào có thể chạm,
người phụ nữ nào không thể chạm, giám đốc biết rất rõ. Mặc dù giám đốc có rất
nhiều phụ nữ xung quanh, nhưng mà ngài ấy chưa từng đụng tới nhân viên của
mình. Đó là nguyên tắc, điểm này tôi rất rõ ràng.”

"Không đụng vào nhân viên của mình?" Lạc Tranh
nghe vậy thật sự kinh ngạc, tận đáy lòng nổi lên một hồi lạnh lẽo. Chẳng lẽ
nàng không phải nhân viên của hắn? Nguyên tắc của hắn đi đâu cả rồi?

"Đúng vậy." Isabel rất nghiêm túc nhìn nàng, nở nụ
cười duyên dáng, "Giám đốc thật sự là người đàn ông rất có nguyên tắc.”

“Thật ra... tôi thật sự rất thích giám đốc, chỉ tiếc là ngài
ấy căn bản không buồn liếc tới tôi.”

Lạc Tranh khẽ nhìn về phía Isabel, thầm đánh giá đôi chút.
Sao có thể như vậy, vóc dáng của Isabel phải nói là vô cùng quyến rũ, loại thân
hình này nếu là đàn ông nhất định sẽ không bỏ qua. Có thư ký như vậy bên cạnh,
lẽ ra phải là hàng đêm hoan ái mới đúng?

Isabel dường như cũng biết Lạc Tranh đang nghĩ gì, ở trước
mặt nàng khẽ uyển chuyển thân thể xinh đẹp, “Tôi tự giữ dáng vóc cũng không tệ,
có thể so với Lạc luật sư không kém nha, chỉ đáng tiếc...” Khẽ ném đi điếu
thuốc, Isabel than nhẹ, “Lạc luật sư có biết, ngày đầu tiên đi làm tôi đã làm
chuyện ngu xuẩn gì không?”

"Là chuyện gì?"

"Quyến rũ giám đốc." Isabel thẳng thắn nói.

Lạc Tranh sững sờ, quyến rũ hắn? Còn cần phải quyến rũ hắn
sao?

"Ngày hôm đó, tôi ăn mặc rất gợi cảm, còn cố ý mặc một bộ
trang phục xẻ ngực khá rộng. Bởi vì tôi biết rõ, là đàn ông đều không thể cự
tuyệt bộ ngực xinh đẹp hấp dẫn của tôi. Ai ngờ, hết lần này tới lần khác giám
đốc không thèm để ý, một chút động lòng với thân hình tôi cũng không có. Hơn
nữa, còn rất bình tĩnh giao phó công việc, một chút cũng không loạn.”

Vẻ mặt Isabel vô cùng bi thương, nhìn về phía Lạc Tranh,
“Lạc luật sư, giám đốc là một người vô cùng lạnh lùng. Tôi trước giờ chưa từng
nhìn thấy một người đàn ông nào như vậy. Nếu đổi lại là một người đàn ông khác,
đã sớm bị tôi mê hoặc rồi. Về sau tôi mới biết, ngài ấy chưa từng động tới nữ
nhân viên của mình, chưa bao giờ!”

Lạc Tranh lúc này chỉ cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó chẹn
lại, khiến nàng bất giác không thở nổi.

"Cho nên tôi cảm thấy Lạc luật sư đối với giám đốc vẫn
là quá thành kiến. Giám đốc trước giờ luôn công tư rõ ràng. Mặc dù lúc thiết kế
phòng làm việc cho Lạc luật sư có rất nhiều hành động khiến tôi không hiểu nổi,
nhưng mà tôi tin tưởng ngài ấy sẽ không làm ra chuyện gì không tốt với Lạc luật
sư đâu.” Isabel cười khẽ vỗ nhẹ lên vai nàng, cất tiếng.

Thân thể Lạc Tranh lúc này bất chợt lạnh băng…

Lạc Tranh cũng không biết mình đã trở lại phòng làm việc
bằng cách nào. Nhìn về phía phòng giám đốc trống rỗng ở đối diện, nàng rốt cục
chịu không nổi, kéo cửa chớp xuống. Một hồi lâu sau đó, ngón tay của nàng vẫn
liên tục run rẩy, toàn thân cũng run rẩy mà ngay cả trái tim cũng run lên từng
hồi.

Đem thân thể đau nhức như mới bị xe hung dữ nghiến qua tới
bên sofa, nàng cũng không có cách nào kìm chế nỗi bi thương đang dâng lên trong
lòng. Lặng lẽ ngồi xuống sofa, cánh tay dựa vào thành ghế, mà khuôn mặt nhỏ bé
của nàng đều vùi nơi cánh tay mình.

Lạc Tranh không hề khóc. Nàng không giống như những phụ nữ
khác, sau khi thất thân chỉ biết bất lực kêu khóc. Nàng biết rất rõ, tối hôm
qua hoàn toàn là bản thân mình tự nguyện, hắn chưa hề cưỡng bách nàng làm cái
gì, chỉ là từng bước, từng bước đem lý trí của nàng bỏ đi.

Thay vì nói cường bạo, chẳng bằng nói dụ dỗ!

Tối hôm qua, nàng thật không cách nào chống lại sự cám dỗ
của hắn. Thế nên cả một đêm dài giống như một tờ giấy trắng bị hắn từ từ khai
phá, dẫn dắt, một lần lại một lần chìm vào cơn khoái lạc cực hạn.

Nàng không hận hắn, nàng hận nhất chính là bản thân mình!

Nước mắt vừa chớm trong hốc mắt, bị nàng cứng rắn nuốt trở
vào. Nàng có tư cách gì để khóc đây? Tối qua chẳng phải nàng cũng vô cùng chìm
đắm trong cảm giác mê muội do hắn mang tới sao? Cho tới lúc này, nàng tựa như
có thể nghe thấy hơi thở của hắn, thậm chí trong cơ thể nàng vẫn còn cảm nhận được
sự nóng bỏng của hắn.

Nàng nhớ rất rõ ràng từng chuyện, từng chuyện phát sinh đêm
qua. Nhớ rõ người đàn ông kia làm thế nào từng chút, từng chút chiếm hữu thân
thể nàng, sau đó điên cuồng động thân cỡ nào. Nàng nhớ rõ sự mạnh mẽ cùng to
lớn, nóng bỏng của hắn chìm sâu trong thân thể khiến cho nàng vô lực chống đỡ,
chỉ còn run rẩy thở gấp, rên rỉ mất hồn theo từng nhịp tấn công của hắn… Không!

Lạc Tranh ôm đầu, đây là báo ứng sao? Đây là sự báo ứng vì
nàng đã không kiên định sao?

Không sai, nàng đã phản bội người không nên phản bội. Đó
chính là Húc Khiên. Nàng thực ra đang làm cái gì? Khi ngày cử hành hôn lễ chẳng
còn bao xa lại cam tâm tình nguyện để một người đàn ông khác chiếm hữu. Nực
cười nhất, hắn lại là bạn tốt của Húc Khiên…

Sự trong sạch của nàng đã không còn, là nàng tự huỷ đi trong
tay mình.

Đêm qua, khi nhiều lần từ trên đỉnh cao dục vọng rơi xuống,
nàng cơ hồ hít thở khó nhọc vì sự kích tình mãnh liệt, nhìn thấy chiếc nhẫn
trên ngón tay mình chợt loé lên, giống như một nụ cười chế nhạo, nhạo báng sự
phản bội của nàng…

Trời tạo nghiệt còn có thể tránh, tự gây nghiệt chướng sẽ
chẳng còn đường sống…

Nàng phải đối mặt với Húc Khiên như thế nào? Đối mặt với hôn
lễ của mình như thế nào? Phải làm sao để đối mặt với…đêm tân hôn?

Móng tay Lạc Tranh cơ hồ sắp xuyên thấu lòng bàn tay. Một
nỗi đau đớn kịch liệt truyền khắp lục phủ ngũ tạng, ngay cả xương cốt cũng thấy
đau nhức, cảm giác như tê tâm liệt phế…Càng lúc nàng càng chìm sâu vào nỗi đau
đớn cùng tuyệt vọng. Húc Khiên…sao có thể chấp nhận chuyện như vậy.

Ngay cả bản thân nàng còn không thể chấp nhận!

Nàng nên làm cái gì bây giờ?

Nên làm cái gì bây giờ...

Khi ráng chiều nhẹ nhàng buông xuống bên cửa sổ sát đất, Lạc
Tranh bất giác choàng tỉnh. Ánh mắt còn hơi có vẻ mông lung phải mất một lúc
mới hoàn toàn thanh tỉnh. Nàng thật lâu sau mới có phản ứng, nhận ra nơi này là
phòng làm việc của mình, mà nàng không biết vì cái gì lại ngủ thiếp đi.

Có lẽ nàng thật sự quá mệt mỏi rồi. Nguyên buổi tối hôm qua,
người đàn ông cuồng dã kia căn bản không cho nàng chút thời gian nghỉ ngơi tử
tế, từng lần, từng lần chiếm hữu, sớm lấy đi toàn bộ tinh lực của nàng…

Nhưng mà….

Lạc Tranh còn nhớ rõ mình không có nằm trên sofa, vậy mà giờ
này nàng lại hoàn toàn nằm trên đó…

Cúi đầu nhìn lại, trên người nàng không biết từ khi nào đã
có thêm một cái áo khoác nam giới.

Chất liệu vải cao cấp, thiết kế vô cùng tỉ mỉ, từng đường
may tinh tế, còn có mùi hoắc hương thoang thoảng quen thuộc…

Lạc Tranh hoàn toàn tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía
phòng giám đốc phía bên kia…

Quả nhiên, bên kia bức tường thuỷ tinh là thân ảnh cao lớn
của hắn. Thương Nghiêu lúc này ngồi trong ghế giám đốc, trên người chỉ mặc
chiếc áo sơ mi lúc sáng, cũng không đeo cà vạt, nút cổ áo khẽ mở ra để lộ khuôn
ngực vạm vỡ cùng cảm giác lồng ngực rắn chắc...

Tâm tư Lạc Tranh lúc này lại nổi lên một hồi cuồng loạn.
Nhìn thấy hắn, bất giác trong đầu nàng lại hiện lên hết thảy chuyện đêm qua.
Người đàn ông đang ngồi ở kia chính là người đã khiến nàng hết lần này tới lần
khác đắm chìm trong hoan ái.

Một cảm giác vô cùng quen thuộc chi phối suy nghĩ của nàng,
thân thể cao lớn của hắn cùng thân thể nhỏ bé của nàng, từng cơ bắp như căng
ra, làn da màu đồng mê người…

Khí chất mạnh mẽ nam tính bao trùm toàn bộ thân thể cao lớn,
toả ra một vẻ quyết đoán cùng một sự hấp dẫn trí mạng…

Trời ơi!

Nàng đang suy nghĩ cái gì thế này?

Ở phía bên kia, dường như Thương Nghiêu đang rất nghiêm túc
xử lý tài liệu. Từ hàng lông mày khẽ nhíu lại của hắn có thể dễ dàng nhận ra
điều đó. Lạc Tranh bỗng nhớ lại một câu nói mà nàng từng nghe, người đàn ông
lúc đang chăm chú làm việc chính là thời điểm quyến rũ nhất.

Một lát sau, Isabel bước vào phòng giám đốc. Lạc Tranh thấy
hắn đang đưa ra mệnh lệnh gì đó. Mặc dù không có nghe được, nhưng từ nét mặt
của hắn, nàng có thể cảm nhận được sự tà mị thường ngày dường như không còn,
thay vào đó là vẻ cương nghị, bình tĩnh cùng trầm ổn của người đứng đầu một tập
đoàn lớn, ngay cử chỉ cũng vô cùng quyết đoán khiến phụ nữ phải mê muội.

Khi Isabel bước ra khỏi phòng, Lạc Tranh mới chợt phát hiện,
chính mình cũng đang nhìn hắn tới ngây người. Bất giác, trong nội tâm nàng dâng
lên một hồi xấu hổ vô cùng.

Đem áo khoác của hắn gấp lại cẩn thận, tận đáy lòng có chút
không được tự nhiên. Nàng thật không muốn đối mặt với hắn, lại không biết hắn
trở về công ty từ khi nào, vào phòng làm việc của nàng từ bao giờ. Nhìn qua
thời gian, nàng đã ngủ lâu như vậy, hắn không thể… không thể nào để nàng tuỳ ý
ngủ lâu vậy chứ?

Suy nghĩ hồi lâu, Lạc Tranh vẫn có chút khó khăn đứng dậy,
sửa sang lại y phục trên người, bất giác nhìn về phía người đàn ông trong căn
phòng đối diện, tim lại đập rộn lên.

Áo khoác phải trả lại cho hắn, tài liệu còn cần hắn ký tên.
Tóm lại, dù không muốn nàng vẫn phải đối mặt với hắn.

Đưa tay khẽ chỉnh lại tập tài liệu, Lạc Tranh cũng là điều
chỉnh lại tâm trạng của mình. Nàng trước giờ luôn là người công tư rõ ràng.
Nhiều năm qua đã chứng minh nàng thực sự làm rất tốt, cho nên lần này nhất định
cũng không khó lắm.

Cầm lấy tài liệu bước ra khỏi phòng làm việc, đi đến trước
cửa phòng giám đốc, nàng hít sâu một hơi, đưa tay gõ cửa.

"Mời vào!" Câu nói ngắn gọn phát ra từ miệng hắn
thật vô cùng dễ nghe.

Giày cao gót ưu nhã nâng lên, lúc ánh mắt nàng cùng với ánh
mắt hắn giao nhau, nét mặt Lạc Tranh vô cùng bình tĩnh, như thể trước giờ chưa
từng phát sinh chuyện gì.

Thương Nghiêu đem tài liệu trong tay để xuống, chăm chú nhìn
nàng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên như thể đang cười, đáy mắt cũng hàm chứa ý vô
cùng vui vẻ.

Lạc Tranh vội vàng dời ánh mắt đi nơi khác, không dám nhìn
thẳng vào mắt hắn. Đi đến trước bàn làm việc, nàng đem áo khoác để lên trên
ghế, đẩy tập tài liệu đến trước mặt hắn.

"Thương Nghiêu tiên sinh, tài liệu này cần ngài ký
tên."

Vừa muốn thu tay về, lại bị bàn tay hắn giữ chặt lại. Liền
đó, bàn tay to lớn đem bàn tay mềm mại nhỏ bé bao trùm, vô cùng dịu dàng nhưng
cũng có vài phần cưỡng chế…

"Em tỉnh rồi?" Một câu đơn giản vậy từ miệng hắn
thoát ra lại có quá nhiều ý vị sâu xa, có chút lãng mạn, lại có chút mờ ám của
người đàn ông sau khi được thoả mãn… Những lời này rơi vào tai nàng, tạo nên
một cảm giác…vô cùng ái muội.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3