Dream man - Chương 17
Chương 17
Lowery gọi đến đầu tiên vào sáng ngày thứ Hai, yêu cầu
họ qua chỗ anh ta ngay lập tức. Anh ta vừa mới từ Quantico về với một bản mô tả
sơ lược tính cách.
Ngày hôm đó nóng nực và không có mây và oi ả, với nhiệt
độ lên tới hơn tám mươi (độ F), dự đoán có thể lên tới chín mươi (32 độ C), và
độ ẩm thì đã lên tới mức đó rồi. Dane không ngủ ngon suốt cả dịp cuối tuần, có
lẽ vì Marlie không ngủ được. Nàng đã rất bồn chồn, chỉ gà gật những khoảng ngắn
trước khi choàng tỉnh. Áp lực của ngày cuối tuần, chờ đợi một hình ảnh án mạng
xuất hiện, đã khiến nàng xanh xao và kiệt sức, với hai quầng thâm dưới mắt. Anh
đã phải dành rất nhiều giờ ôm nàng, để nàng biết rằng nàng không cô đơn kể cả
khi anh không thể ngăn chặn được hình ảnh tiên thị, nếu nó có đến. Nó đã không
đến.
Nàng còn có thể chịu đựng được bao nhiêu nữa? Nàng đã
quá căng thẳng, cả về thể xác lẫn tinh thần, khiến anh lo sợ thay cho nàng. Nếu
là người khác thì đã sụp đổ vì căng thẳng từ nhiều năm trước rồi. Nàng đã không
gục ngã, một minh chứng cho sức mạnh của nàng; Marlie không phải là một bông
hoa mỏng manh, gãy gục trước bất kì cơn bão táp nào. Bất chấp những đường nét
thon thả của cơ thể quá gầy mòn của nàng, nàng rất kiên cường. Nhưng thậm chí cả
một cây sồi cũng có thể bị đốn ngã, và anh thấy lo lắng.
Trammell cũng tỏ ra căng thẳng, có thể là hoảng hốt vì
đám cưới sắp tới của anh ta. Anh ta và Dane gần như không nói gì suốt trên đường
lên Cục, mỗi người theo đuổi những lo lắng riêng.
Freddie và Worley đã có mặt ở đó, cả Bonness cũng vậy.
DiLeonardo có mặt, lại với cái nhìn mê mải trên mặt khi cậu ta vòng qua cả chiếc
bàn họp để chọn chỗ ngồi cạnh Freddie.
Lowery vừa mới cạo râu nhưng nhìn nhăn nhó hơn bình
thường, khiến Dane nghĩ rằng anh ta thực sự chỉ vừa mới từ Virginia về, trên một
chuyến bay sớm.
“ISU[1] thực sự bắt tay vào vụ này,” anh ta
khẽ nói. “Họ chúc mừng các anh đã để ý thấy sự trùng lặp rất nhanh chóng, nhưng
bắt tên này sẽ không dễ dàng đâu. Hắn là loại tệ nhất trong các tên sát nhân,
loại Bundy[2]. Hắn lạnh lùng như đá; hắn thông minh, tháo vát, và
hoàn toàn không mảy may mặc cảm.
[1] Investigative Support Unit: Đơn vị hỗ trợ điều tra – cái bọn
Mỹ này thích viết tắt khủng khiếp >”<
[2] Tên sát nhân hàng loạt nổi tiếng trong lịch sử hình sự Mỹ.
“Tôi có một danh sách các vụ án mạng tương tự: chém giết,
không nghi phạm, không bằng chứng. Có thể vài vụ là do cùng một gã làm. Vài vụ
là không thể, bởi vì chúng xảy ra gần như đồng thời với vài vụ khác ở đầu bên
kia của đất nước, nhưng không cách nào loại bớt đi được.
“Các vụ giết người bắt đầu khoảng mười năm trước. ISU
cho hắn ở vào độ tuổi hơn ba mươi. Hầu hết những tên sát nhân hàng loạt đều bắt
đầu chuỗi giết chóc ở tuổi hai mươi. Nhưng mười năm tàn sát thành công nghĩa là
hắn rất khó nắm bắt; hắn có kinh nghiệm, đã học được từ những sai lầm và hoàn
thiện tội ác của hắn. Hắn biết hắn đang làm gì. Hắn đã nghiên cứu giải phẫu học
và các thủ tục của cảnh sát, và hắn rất cẩn thận không để lại một bằng chứng nhận
dạng nào.”
“Có thể là một tay cớm không?” Bonness hỏi. “Có lẽ đã ở
trong quân ngũ?”
“Không chắc,” Lowery trả lời. “Hắn sẽ không có quan hệ
tốt với bất kì một cấp lãnh đạo nào, vì thế không có khả năng hắn hoàn tất được
một khoá huấn luyện quân sự hay cảnh sát nào. Thậm chí hắn còn không được chấp
nhận như một ứng cử viên.
“Hắn da trắng; tất cả các nạn nhân của hắn đều là da
trắng, và những tên giết người hàng loạt hiếm khi vượt qua được giới hạn phân
biệt chủng tộc. Hắn dẻo dai, rất khoẻ. Hắn là một tên sát nhân có tổ chức, rất
tự tin, và đó là loại tệ hại nhất. Một tên sát nhân vô tổ chức rất lộn xộn, phạm
nhiều sai lầm, không có kế hoạch rõ ràng. Tên này lên kế hoạch mọi thứ, tới từng
chi tiết. Hắn không đánh gục nạn nhân hay trói họ lại; hắn tự tin rằng hắn có
thể kiểm soát tình hình, và cho đến giờ, hắn đã làm được. Vũ khí hắn dùng là từ
bếp của nạn nhân, và hắn bỏ lại hiện trường. Vì không có dấu vân tay nào, vũ
khi đó không thể bị gán cho hắn. Hắn không giữ vật kỉ niệm nào. ISU nghĩ hắn
theo dõi các nạn nhân, có thể trong nhiều tuần trước đó; hắn vào nhà khi không
có ai ở nhà, làm quen với nó. Hắn rất kiên nhẫn.”
“Hắn cưỡng hiếp, nhưng không dùng biện pháp kiềm chế
nào, và đó là chi tiết hơi khác thường. Vài phụ nữ sẽ chiến đấu thậm chí cả khi
bị kề dao vào cổ. Nhưng vì lý do nào đấy, các nạn nhân của hắn không chống trả.”
Bởi vì hắn đã xoa dịu họ trước, Dane căm ghét nghĩ. Hắn
khiến họ nghĩ rằng hắn sẽ không làm đau họ nếu họ chỉ không chống trả. Hắn rất
nhẹ nhàng, và hắn dùng bao cao su. Họ đã bị choáng váng vì cú tấn công bất ngờ
ngay trong chính ngôi nhà của họ, và trong phút kinh hoàng ban đầu ấy, họ đã
tin hắn. Nhưng đó là những chi tiết Marlie đã cho anh, vì thế anh giữ im lặng.
“Hắn không bịt mắt nạn nhân,” Lowery tiếp tục, “không
giữ các thi thể. Một lần nữa, đây là những dấu hiệu của một tên sát nhân có tổ
chức. Việc hắn cắt ngón tay của bà Vinick là một sự ngạc nhiên, bởi vì cắt xẻ
không phải là điểm đặc trưng –“
“Chúng tôi nghĩ bà ta đã cào hắn,” Dane chen ngang.
Lowery thở dài. “Nếu vậy, nó lại càng chứng minh trí
tuệ của hắn. Hắn không mạo hiểm để một mẩu da của mình bị tìm thấy trong móng
tay bà ta. Một giải pháp dã man nhưng hiệu quả. Hắn không hoảng loạn. Hắn suy
nghĩ thông suốt, và không khư khư ôm lấy một kế hoạch cứng ngắc.
“Rất có thể hắn có một việc làm toàn thời gian, có vẻ
ngoài bình thường. Tất cả những vụ giết người khác đều được thực hiện hầu như
cùng giờ ở các khu vực khác nhau. Ở một vùng, các vụ án diễn ra ban ngày, nghĩa
là hoặc hắn thất nghiệp hoặc làm ca đêm ở đâu đó. Tôi nghi là hắn làm việc, bởi
vì không có gì ở gã này thu hút sự chú ý cả. Hắn làm việc có phương pháp, tàn bạo,
và đã nâng việc giết người lên tầm khoa học. Ô tô của hắn sẽ là loại vài năm tuổi,
không hào nhoáng, loại xe mà chúng ta nhìn thấy nhan nhản ở bất kì khu dân cư
nào. Tất cả mọi thứ đều trung bình. Hắn có thể bước thẳng vào sở cảnh sát mà chẳng
ai nghĩ gì cả, trừ việc hỏi hắn xem họ giúp gì được cho hắn.
“Có nguy cơ hắn đang leo thang bạo lực. Cho đến bây giờ,
hắn đã giữ mình trong tầm kiểm soát, thực hiện các vụ án mạng cách xa nhau. Giết
người liên tiếp trong hai tuần có nghĩa là hắn đã bắt đầu cần cảm giác sung sướng
từ các cuộc săn thường xuyên hơn. Tôi biết cuối tuần này không có vụ án mạng bằng
dao nào được báo cáo, nhưng có thể chỉ đơn giản là vì nạn nhân còn chưa được
tìm thấy.”
Một cái nhìn nhanh chóng được trao đổi giữa Dane,
Trammell và Bonness. Họ biết rằng vẫn chưa có một vụ nào khác, bởi vì Marlie
không có hình ảnh nào.
“Nhận diện hắn ở thời điểm này là không thể,” Lowery
nói. “Trừ khi hắn mắc một sai lầm và để lại vài bằng chứng nào đó phía sau kết
nối hắn với tội ác, chúng ta sẽ phải bắt quả tang hắn.”
Nhóm người trở về tổng hành dinh là một nhóm cau có, mặc
dù Lowery chẳng nói gì mà họ chưa biết cả. Tên sát nhân là một gã ****** khôn
khéo, và thường thường chẳng có lời cầu nguyện nào của họ bắt được gã cả. Dane
im lặng, nghĩ về Marlie. Nàng là vũ khí bí mật của họ; nàng chính là người sẽ bắt
được hắn.
Tin tức nổ ra vào chiều ngày hôm đó. Daen đã rất ngạc
nhiên trước sự rò rỉ chậm chạp này; vì anh chưa từng nghe thấy một điều bí mật
nào mà được giữ kín trong toà thị chính trọn một tuần cả, đặc biệt là một điều
kinh khủng đến thế. Nó là câu chuyện hàng đầu của tất cả các bản tin truyền
hình và radio địa phương; anh bắt được nó trên radio khi đang lái xe về nhà.
“Một nguồn tin trong toà thị chính khẳng định rằng cảnh
sát tin có một tên sát nhân hàng loại đang theo dõi các phụ nữ ở khu vực
Orlando,” phát ngôn viên tuyên bố bằng giọng trang nghiêm. Giọng nói ồm ồm tiếp
tục, “Hai vụ án mạng gần đây có vẻ như có cùng thủ phạm. Hai tuần trước, Nadine
Vinick đã bị giết tại nhà, và một tuần trước Jacqueline Sheets được tìm thấy đã
chết trong nhà của bà. Cảnh sát trưởng Rodger Champlin từ chối bình luận về các
vụ án hay cho biết họ đã có nghi phạm nào chưa. Ông thúc giục các phụ nữ trong
thành phố đề cao cảnh giác vì an toàn của họ -“
Anh tắt phụt radio, tức khí khi biết rằng tên sát nhân
sẽ thực sự rộn rã vì việc này. Anh đã trông chờ tin tức nổ ra, đã chuẩn bị tinh
thần, nhưng anh vẫn khó mà chịu được cảnh tên con hoang cười ngặt nghẽo và đê
mê với mọi sự chú ý.
Marlie đang ngồi cuộn tròn trên sô pha khi anh về nhà.
Ti vi vẫn đang bật, mặc dù chương trình tin tức đã chuyển sang phần dự báo thời
tiết. Anh vắt áo khoác lên ghế và ngồi xuống cạnh nàng, rồi bế nàng lên đùi
mình. Họ ngồi lặng lẽ, theo dõi nhà khí tượng học chỉ vào hết áo cao này đến áp
thấp khác, thực hiện động tác quét tay để chỉ những chuyển động của chúng, và
cuối cùng đưa ra dự báo: nóng và oi bức, giống suốt cả ngày nay, với khả năng
có sấm chớp.
“Hôm nay có
chuyện gì thú vị không?” nàng hỏi.
“FBI địa phương cho bọn anh một bản mô tả tính cách mà
họ đã dựng được; tên này có thể đã đi khắp cả nước trong vòng mười năm qua, để
lại một chuỗi các nạn nhân đằng sau hắn, và không ai biết được trông hắn như thế
nào, hay có một mảnh bằng chứng nào liên hệ tới hắn.” Anh ôm nàng vào người
anh. “Nhưng bọn anh đang xin một danh sách các tài khoản mới ở chỗ các công ty
dịch vụ công. Không nhiều hi vọng, nhưng còn có gì đó để làm.”
Nàng đã thay sang quần sooc và áo thun khi nàng tan sở
về nhà, và anh vuốt ve tán thưởng bắp đùi trần của nàng. “Còn em? Có gì thú vị
xảy ra trong phòng kế toán không?”
Nàng khụt khịt. “Thực tế đi. Phần thú vị nhất trong
ngày là khi một người đàn ông gọi điện đến, bực tức bởi vì ông ta đã bị tính
phí phụ trội trên tài khoản xấu trong khi ông ta đã là khách hàng của nhà băng
hàng năm trời rồi.”
“Cá là chuyện đó khiến trái tim già cỗi tăng nhịp đập.”
“Em gần như xỉu vì căng thẳng ấy chứ.” Marlie thở dài
và trèo xuống khỏi lòng anh. “Tốt hơn em nên đi xem có gì ở trong bếp nếu tối
nay chúng ta muốn ăn tối.”
“Muốn anh ra ngoài mua gì không?” anh đề nghị.
“Không, em không có tâm trạng ăn đồ ăn sẵn. Em sẽ nghĩ
ra món gì đó. Tại sao anh không ngồi đây và đọc báo thôi nhỉ? Trông anh như là
cần nghỉ ngơi một chút đấy.”
Chắc chắn là anh đồng tình với đánh giá đó, và đi vào
trong phòng ngủ để thay bộ đồ dính dấp, nhăn nhúm của mình ra. Marlie ngó đầu
vào trong tủ lạnh và các tủ bếp trước khi quyết định làm món gà xào. Nàng rất mừng
vì Dane đã chiều theo gợi ý của nàng, bởi vì nàng cần chút thời gian cho riêng
mình. Anh có trực giác nhạy đến nỗi anh sẽ nhanh chóng phát hiện ra không chỉ
có tình thế hiện nay khiến nàng khổ sở, và nàng không muốn ở gần anh cho đến
khi nàng kiểm soát được bản thân chặt chẽ hơn.
Ngày hôm nay nàng đã chẳng để tâm mấy khi kế toán trưởng
nói chuyện với vị khách hàng bực tức, cố giải thích và xoa dịu mà không lùi bước,
nhưng đột nhiên nàng đã bị choáng ngợp bởi sự chán ghét và giận dữ. Giật mình,
nàng đã tự động nhìn xung quanh để tìm nguồn phát, và chỉ đến lúc ấy mới nhận
thấy chuyện gì đã xảy ra. Nàng đã bắt được những tình cảm của trưởng phòng.
Nàng hoảng loạn trong im lặng, ngồi cứng đờ trên ghế
và cố đóng luồng cảm xúc đó lại. Trước sự ngạc nhiên của nàng, nó dừng lại ngay
lập tức như lúc mới bắt đầu, mặc dù cuộc chuyện trò đằng sau nàng vẫn còn tiếp
tục.
Nàng không biết liệu nàng có thành công trong việc
ngăn chặn nó, hay liệu hả năng đọc tình cảm người khác của nàng lại trỗi dậy một
lần nữa. Dù thế nào thì Dane cũng sẽ không thích.
Nàng biết rằng anh nhìn các hình ảnh tiên thị theo góc
độ khác, rằng anh không xem chúng như một mối đe doạ tới sự riêng tư của mình.
Nhưng nếu khả năng đọc tình cảm của nàng trở lại hoàn toàn, nàng không biết liệu
Dane có thể chấp nhận được không. Anh không thích trở thành mục tiêu của điều
tiên tri, vốn không phải và chưa bao giờ là khả năng chính của nàng. Nếu anh biết
rằng nàng có thể tự ý đọc được anh… anh có thể sẽ ra đi, mặc dù nàng đã hứa là
sẽ không xâm phạm vào sự riêng tư của anh. Nàng phải đối mặt với khả năng đó.
Dane quan tâm đến nàng, nhưng nàng không nghĩ anh đủ quan tâm để chịu đựng hoàn
cảnh đó. Chẳng phải là việc gì mới mẻ; mọi người luôn luôn khó chịu khi ở quanh
nàng.
Quyết định không kể với anh là điều rất dễ dàng. Nàng
không biết chuyện gì đang xảy ra: liệu các khả năng của nàng đã trở lại hoàn
toàn, liệu nàng chỉ mới hồi phục được một phần khả năng trước kia, hay là nàng
đã mạnh hơn. Nàng hi vọng không phải là khả năng cuối cùng, vì nếu sức mạnh đồng
cảm của nàng trở lại mạnh hơn trước đây, nàng sẽ phải chuyển xuống một cái hầm
sâu dưới đất để tìm chút yên bình. Chắc chắn là Dane sẽ chẳng chia sẻ cái hầm ấy
với nàng đâu.
Nàng cảm thấy như thể nàng đang sống kiểu vợ chồng hờ
với anh. Chẳng có một giai đoạn tán tỉnh thông thường nào cả, không có cả tìm
hiểu lẫn nhau. Họ đã bị ném vào nhau trong cơn khủng hoảng, lúc đầu đã đối địch
nhau, rồi đột nhiên trở thành tình nhân. Họ chưa từng bàn bạc về mối quan hệ của
họ, bất kể nó là gì. Anh chỉ đơn giản là chuyển vào ở, và nàng chẳng biết phải
trông chờ điều gì. Sau khi tên giết người bị bắt, liệu có phải anh sẽ chỉ trở về
nhà mình với một câu “Gặp em sau nhé” tỉnh bơ hay – hay là gì? Nếu là tình huống
bình thường, một tình huống như nàng mong muốn, theo đúng lý lẽ anh sẽ dành vài
đêm trong tuần với nàng.
Nàng cần một sự an toàn về mặt tình cảm. Nàng có thể
chịu đựng bất kì điều gì nếu nàng có một nền tảng chắc chắn để trở về, nhưng
nàng không chắc nàng có cái đó với Dane hay không.
Thật là ngốc nghếch, khi nghĩ đến việc nàng vẫn đang sống
và ngủ cùng với một người đàn ông, vậy mà vì lý do gì đó nàng lại không sao hỏi
anh ta một cách thẳng thắn những ý định của anh ta là gì được. Nàng thú nhận với
bản thân rằng thực ra nàng sợ phải nghe câu trả lời. Dane không phải là kiểu
người đàn ông lập lờ quanh co; anh sẽ thẳng thắn nói cho nàng biết sự thật, và
nàng còn chưa sẵn sàng để nghe chuyện đó. Để sau. Mọi chuyện đều phải chờ. Sau
khi tất cả đã xong, nàng sẽ có thể xử lý bất kể điều gì anh nói, thậm chí cả
khi nó chính xác là điều nàng không muốn nghe.
Nàng đã yêu anh, nhưng nàng không tự lừa dối mình rằng
nàng biết tất cả về người đàn ông là anh. Với tất cả sự thân mật về thể xác giữa
họ, anh vẫn giữa một phần lớn bản thân trong vòng riêng tư, được đặt một cách
an toàn đằng sau một bức tường thép. Đôi lần anh quan sát nàng trong sự tính
toán lặng im, căng thẳng đến gần như đáng sợ, bởi vì nàng không thể đọc được bất
kì một đam mê nào trong mắt anh suốt những lúc đó.
Anh đã nghĩ gì? Quan trọng hơn là, anh đang định làm
gì?
Giới truyền thông không hề biết nghỉ ngơi. Điện thoại
trong sở cảnh sát reo không ngừng. Các phóng viên cắm trại bên ngoài văn phòng
cảnh sát trưởng, ngoài văn phòng thị trưởng, ngoài sở cảnh sát. Cả sĩ quan mặc
quân phục lẫn thường phục đều phải bắt đầu các hoạt động lẩn tránh khi đi vào
hoặc đi ra khỏi sở, họ phải đi những đoạn đường rất dài để tránh đám đông.
Tệ hơn cả đám truyền thông là những cuộc điện thoại kì
quặc bắt đầu đến. Hàng trăm người ở Orlando đột nhiên nhớ lại những kẻ khả nghi
lén lút quanh thùng rác và cửa trước nhà họ. Những kẻ hằn học tìm thấy cơ hộ trả
thù bằng cách gọi điện tới chỉ điểm, gán ghép những người họ ghét vào tội sát
nhân. Mỗi đêm các cảnh sát phải tới điều tra các cú gọi hoảng loạn báo có kẻ đột
nhập trong nhà dân, nhưng phần lớn các cuộc gọi đều chẳng có gì. Vài bà mẹ vợ tố
cáo đức ông chồng ti tiện của con gái mình, chắc chắn rằng tên con hoang lười
biếng ấy phạm đủ các thứ tội không thể kể ra được. Chuyện đáng nguyền rủa là tất
cả đều phải được điều tra. Bất kể lý do hoang đường đến đâu, cảnh sát cũng phải
kiểm tra chúng. Các cảnh sát mặc đồng phục chạy đôn chạy đáo, kiệt sức vì nhiệt
độ cao khủng khiếp và những giờ làm việc bất tận.
Cảnh sát trưởng Champlin phải tổ chức một cuộc họp
báo, hi vọng xoa dịu phần nào áp lực của giới truyền thông. Ông ta giải thích rằng
ông ta không có nhiều thông tin để đưa cho họ, bởi vì các cuộc điều tra vẫn còn
đang tiếp diễn. Nhưng lý lẽ chỉ là một vũ khí bất lực; nó chẳng làm thoả được
cơn đói khát vô độ đối với sự thật, với các câu chuyện, với thời lượng lên hình
và các cột báo. Nó không bán được báo hay đẩy tỷ lệ người xem lên cao. Các
phóng viên muốn những chi tiết giật gân, đẫm máu, đáng sợ, và họ chán nản khi
chẳng có gì như thế xuất hiện.
Carroll Janes theo dõi các chương trình tin tức và đọc
các tờ báo, và cười hài lòng. Cảnh sát không thể cho giới truyền thông nhiều
thông tin bởi vì chúng chẳng có gì nhiều. Những tên ngu độn đã phải thúc thủ, y
như tất cả những tên ngu khác. Hắn quá thông minh so với chúng để bị tóm – mãi
mãi như thế.