Dream man - Chương 15
Chương 15
Chẳng có gì đặc biệt để mà làm vào một ngày Chủ nhật.
Một cuộc gọi tới Hairport, nơi Jackie Sheets thường cắt tóc, thậm chí còn chẳng
có lấy một máy trả lời tự động mà thay vào đó là chuông điện thoại reo không ngớt.
Không có ngân hàng nào mở cửa. Tuy nhiên, công ty điện thoại thì hoạt động và bảo
vệ quyền lợi của cộng đồng được gọi đi và nhận điện từ bất kể người nào suốt
hai mươi tư giờ một ngày, bảy ngày một tuần. Ai đó luôn luôn có ở đó, vì thế
Dane bắt đầu qui trình lấy một bản danh sách tất cả các cuộc gọi đi từ ngôi nhà
của bà Sheets.
Bonness triển khai một đội trọng án, chọn Dane,
Trammell, Freddie, và Worley, vì cả bốn bọn họ đã đang làm việc với hai vụ án mạng
rồi. Tất cả các vụ khác còn dang dở của họ được chuyển sang các thám tử khác,
những người đã được cảnh báo là phải giải quyết hết những khúc mắc nhanh nhất
có thể, bởi vì cả họ cũng có thể nhanh chóng bị gọi vào đội trọng án.
Hết việc này đến việc khác, phải sau bốn giờ Dane và
Trammell mới được rời khỏi toà nhà.
Dane ngó nghiêng lên bầu trời trong sáng trước khi trượt
cặp kính râm vào. Sau cơn mưa ban sáng, ngày trở nên nóng như thiêu đốt, với lượng
mưa chỉ đủ để tăng thêm độ ẩm khi mặt trời nung nóng chất lỏng thành làn hơi.
“Grace thế nào?” anh hỏi.
Trammell khó chịu. “Nghe như là cậu mong chờ bọn tớ
chuồn đi với nhau bất kì lúc nào ấy, và anh bạn già ơi, chuyện đó sẽ không xảy
ra đâu.” Anh ngừng lời. “Grace ổn cả.”
“Vẫn ở chỗ cậu chứ?”
Trammell kiểm tra đồng hồ đeo tay. “Không.”
Dane cười khúc khích. “Chưa về tới nơi, hử? Có lẽ đang
trên đường? Cậu đã gọi một cú ngay trước khi chúng ta về; còn là gọi cho ai được
nữa nào? (công nhận là annoy thật, với bạn thân mà thế này thì vợ anh Dane làm
sao mà nói dối chồng được nhỉ?)
“Mẹ kiếp,” Trammell nhẹ nhàng nói. “Thế cậu thì đang
đi đâu?”
“Về nhà. Về nhà tớ ấy.”
Hai hàng lông mày đen nhướng lên dò hỏi.
“Để lấy thêm quần áo,” anh giải thích thêm, với sự hài
lòng nào đó.
“Tại sao cậu không chỉ việc đóng đồ và chuyển vào ở hẳn
nhỉ?”
“Tớ sẽ làm thế, nhưng tớ vẫn phải ghé qua nhà mỗi ngày
để lấy thư, để không gặp phải rắc rối nào cả. Dần dà rồi thì tất cả quần áo của
tớ cũng sẽ tập kết ở nhà cô ấy thôi.”
“Tất cả những bạn gái khác của cậu chuyển vào ở với cậu,”
Trammell chỉ ra.
“Marlie khác. Cô ấy cảm thấy an toàn hơn trong nhà
mình; cô ấy sẽ không sẵn lòng rời bỏ nó.” Hơn nữa, anh không thích ý tưởng
Marlie chuyển vào ở trong nhà anh. Như Trammell đã chỉ ra, trong những năm qua
vài người phụ nữ đã tạm thời chiếm cứ chỗ đó. Lúc ấy anh đã thích và thưởng thức
họ, nhưng rút cuộc họ không quan trọng lắm với anh, rõ ràng không quan trọng
hay thú vị bằng công việc của anh. Marle rất khác; nàng không thuộc về cái tập
hợp những phụ nữ hoàn toàn đáng lãng quên ấy.
Nghĩ về ngôi nhà của anh khiến anh nhấp nhổm. Trước
đây nó đã luôn thích hợp với anh, nhưng mà thực ra anh chưa bao giờ kén cá chọn
canh.
Đột nhiên anh muốn thay đổi mọi thứ. “Chỗ của tớ cần sửa
chữa một tí,” anh đột ngột quyết định. “Giờ có lẽ là lúc thích hợp để làm việc
đó.”
“Kiểu sửa chữa nào?”
“Kiểu bảo trì bảo dưỡng ấy. Sơn mới, sàn nhà lát lại.
Phòng tắm cần tân trang toàn bộ.”
“Tớ hiểu.” Đôi mắt đen của Trammell bắt đầu nhá lên.
Đây là điều mà anh ta đã thèm làm hàng năm trời rồi. “Thế còn đồ đạc mới nhân
tiện cậu sửa nhà thì sao? Mấy đồ cậu dùng đã hơn hai mươi năm tuổi rồi.”
“Chỗ đó thuộc về ông bà tớ. Khi họ để lại cho tớ, đồ đạc
cũng theo cùng.”
“Nhìn là biết rồi. Thế sao? Đồ đạc mới luôn chứ?”
Dane xem xét việc đó. Không như phần lớn cảnh sát
khác, và không tính Trammell, tài khoản ngân hàng của anh rất tử tế. Anh độc
thân và có khẩu vị rẻ tiền trong chuyện ăn uống, quần áo, và xe cộ. Anh đã thừa
hưởng ngôi nhà từ ông bà, nên không cần phải trả góp hàng tháng. Anh thực sự chỉ
sống bằng nửa thu nhập của mình, vì thế nửa còn lại đã được tích tụ trong ngân
hàng nhiều năm trời. Vài lần anh đã nghĩ về việc mua một con thuyền, nhưng anh
làm gì có thời gian mà sử dụng nó? Anh không nghĩ ra chiến lược dùng tiền nào
khác. Ngôi nhà đúng là cần sửa lại. Thỉnh thoảng anh sẽ muốn đưa Marlie tới đó,
mặc dù anh thực sự không tưởng tượng được nàng tới sống cùng anh ở đó và anh muốn
chỗ đó đẹp đẽ hơn vì nàng. Không may là, giờ trông nó chính xác như vốn dĩ: một
căn nhà của gã độc thân. Và một gã độc thân thì chẳng mấy chú tâm tới môi trường
xung quanh, ít nhất là thế. Anh không phải loại biếng nhác vung vãi thức ăn thừa
và lon bia rỗng khắp nơi, nhưng anh cũng không giỏi trong việc phủi bụi và thay
thế đồ đạc.
“Okay,” anh nói. “Cả đồ đạc mới nữa.”
Trammell xoa xoa tay vào nhau. “Tớ sẽ bắt đầu vào ngày
mai.”
Dane cảnh giác nhìn bạn mình. “Ý gì đây, cậu sẽ bắt đầu
á? Cậu sắp bận. Tớ sẽ sắp xếp để thợ sơn và thợ sửa sàn nhà tới, và chọn vài đồ
đạc vào cuối tuần tới.”
“Chuyện không chỉ có thế đâu, bạn già. Chúng ta đã đồng
ý với nhau rằng gu của cậu trong tất cả mọi chuyện trừ đàn bà là tàn tệ. Cậu có
gu thẩm mỹ tuyệt vời về đàn bà. Phần còn lại cứ để cho tớ.”
“Trời ạ, không! Tớ biết cậu. Cậu sẽ đặt một trong những
tấm thảm nhỏ đáng giá cả một gia tài trong sàn phòng khách nhà tớ, và tớ thậm
chí không dám bước lên nó. Tài khoản ngân hàng của tớ không phải của cậu, bạn
già.”
“Tớ sẽ cân nhắc cả việc đó. Và không có mấy tấm thảm Ấn
Độ đâu. Không giống cậu, tớ có gu thẩm mĩ tuyệt vời. Đó sẽ là một nơi cậu sẽ thấy
thoải mái khi ở, nhưng tuyệt hơn tỷ lần. Marlie sẽ thích nó,” anh ta khôn khéo
thêm vào.
Dane lườm anh ta, và Trammell vỗ vào vai anh. “Chỉ cần
thư giãn và tận hưởng thôi.”
“Nghe có vẻ như tớ sắp bị xỏ mũi.”
“Tớ có thể làm việc đó trong vòng mười ngàn. Nghe thế
nào?”
“Nghe như cú xỏ mũi đắt như quỷ. Năm thì sao?”
Trammell khụt khịt. “Chỉ khi nào cậu muốn ngủ trên một
tấm nệm futon[1] và ngồi trên cái túi hạt đỗ.”
[1] Nệm cứng kiểu Nhật.
Mười ngàn. Chỗ đó là rất nhiều tiền. Nhưng Trammell
nói đúng, tên con hoang tự mãn đó: Hắn đúng là có gu thẩm mỹ. Ngôi nhà cần được
tân trang, và anh muốn nó sạch sẽ và tươi mới cho Marlie, thậm chí cả khi nàng
không bao giờ thực sự sống ở đó. Không người phụ nữ nào từng để lại một dấu ấn ở
đó, nhưng anh muốn thậm chí cả một dấu vết nhỏ xíu của họ cũng phải biến đi. “Cậu
làm sao tìm được thời gian làm việc đó?” anh hỏi một cách bất đắc dĩ.
“Nghe tới điện thoại chưa hả? Không vấn đề gì hết. Tớ
sẽ gọi người ta mang đồ tới, ghé qua để ngắm nghía, và nếu tớ không thích, cửa
hàng sẽ lại chuyển chúng đi.”
“Cậu đã giàu có quá lâu rồi. Cậu cần phải ra khỏi cái tầng
lớp ấy và sống như những người bình thường để thay đổi.”
“Những người tiêu dùng đáng nể như tớ tạo công ăn việc
làm và giữ cho nền kinh tế tăng trưởng. Đã đến lúc cậu góp phần mình rồi đấy.”
“Tớ đồng ý, chết tiệt.”
“Vậy thôi phàn nàn về nó đi.” Trammell lại kiểm tra đồng
hồ. “Phải đi đây. Nếu cậu có một chiếc chìa khoá dự phòng thì sáng mai mang tới
cho tớ.”
“Chắc rồi,” Dane nói, tự hỏi liệu căn nhà của anh có
còn nhận ra được sau khi Trammell xong việc với nó không. Tuy nhiên, việc đó đạt
được hai điều cùng lúc: Căn nhà thực sự cần được sửa lại, và nó cho anh một cái
cớ hoàn hoả để hoàn toàn chuyển vào ở cùng Marlie cho tới khi sửa nhà xong. Anh
vừa đi vừa huýt sáo tới chỗ ô tô của mình.
Một tiếng rưỡi sau, Marlie chết lặng vì sốc khi nàng đứng
trên ngưỡng cửa và nhìn anh dỡ mấy chiếc vali và hộp khỏi ô tô của anh.
“Cái gì vậy?” nàng choáng váng hỏi. Câu hỏi ngu ngốc;
nàng có thể thấy rất rõ ràng đó là gì. Câu hỏi nàng thực sự muốn hỏi là “Tại
sao?” nhưng nàng cho là nàng cũng biết cả câu trả lời cho câu đó. Dane có thể rất
thích thú phần thể xác trong mối quan hệ của họ, nhưng nàng không bao giờ có thể
để mình quên điều này, bất kể chuyện gì, anh luôn luôn là một cảnh sát. Còn
cách nào tốt hơn để để mắt đến nàng ngoài việc chuyển hẳn vào ở? Bằng cách đó
anh sẽ biết ngay lập tức nếu nàng có một hình ảnh nào khác.
“Đồ của anh. Nhà anh đang được sửa lại, và anh phải dọn
ra trong vài tuần tới.” Anh dừng trên hiên nhà, nhìn nàng chăm chú. “Anh xin lỗi
vì đã không hỏi, nhưng anh đột ngột có ý định sửa nhà cho xong.”
“Em hiểu.” Nàng nặn ra được một nụ cười cứng ngắc.
“Chuyển vào ở là cách tốt nhất để nắm thế thượng phong[2], em đoán vậy.
Nghĩa đen cũng như nghĩa bóng.”
Anh hết sức cẩn thận đặt chiếc hộp xuống hiên. Biểu hiện
của anh vừa lạnh lùng vừa trống rỗng. “Chính xác ý em là gì?”
Nàng nhún vai. “Anh có thể thành thật mà nói rằng chuyển
vào với em chẳng liên quan gì đến các vụ giết người, với toàn bộ tình huống này
không?”
“Không,” anh nói thẳng thừng. Đó là sự thật. Anh không
thể. Marlie là cơ hội tốt nhất của anh để tóm được tên con hoang, nhưng không
chỉ có như thế. Anh đã thấy những hình ảnh tác động lên nàng thế nào, cái giá về
thể xác và tinh thần mà nàng phải trả. Vì cả hai lý do ấy, thêm vào thực tế là
anh bị nàng hấp dẫn một cách bạo liệt, anh muốn ở gần nàng.
[2] On the top of the situation.
Nàng đứng im trong một thoáng, cân nhắc tình thế. Họ
đã trở thành tình nhân, nhưng bản năng của nàng là tiếp nhận mọi việc chậm chạp.
Tình thế đòi hỏi phải khác đi, ném họ lại với nhau trong một áp lực nặng nề. Mặc
dù nàng sẽ thích phanh mọi việc lại ngay bây giờ, để từ từ tiếp nhận mối quan hệ
mới mẻ này, nhưng những tình thế ấy lại vẫn cùng nhau chống lại nàng. Đầu tiên
và trên hết, anh là một cảnh sát, và nàng là đầu mối trực tiếp dẫn tới tên giết
người. Cho tới khi tên sát nhân bị bắt, nàng không thể trông mong Dane rời xa
khỏi nàng. Nàng đơn giản sẽ chỉ phải nhớ rằng lý do chính anh ở đây là vì công
việc của anh; chắc chắn anh sẽ không thực sự xộc thẳng vào sống cùng với bất kì
người phụ nữ nào anh mang lên giường.
Nàng bước sang một bên. “Chỉ để chúng ta hiểu nhau mà
thôi. Anh vào đi.”
*
Trammell huýt một tiếng sáo thật dài, thật lâu khi
Dane bước vào sáng hôm sau, và tất cả mọi người trong văn phòng đội đều quay lại
để nhìn. Bất chấp việc có một tên sát nhân hàng loạt đang nhởn nhơ; cớm luôn
quá bận bịu trong việc làm bẽ mặt đồng nghiệp. Freddie tóm lấy chỗ trái tim chị
và giả vờ ngất lịm. Bonness, người đang đứng bên cạnh bàn Keegan thì hoàn toàn
đờ ra như rô bốt khi hỏi, “Chúng tôi giúp gì được ngài, thưa ngài?”
“Chắc chắn ông có thể,” Dane trả lời bằng giọng tỉnh
bơ khi anh ngồi xuống ghế của mình. “Đám ra vẻ ta đây mấy người có thể xin lỗi
vì đống càm ràm đã ném vào tôi hàng năm trời nay về chuyện tôi đã ăn mặc thế
nào.”
“Cậu ta nói bằng thì quá khứ,” Trammell ghi nhận, ngước
mặt lên trời. “Làm ơn, Chúa ơi, xin hãy để nguyên thế này.”
Dane cười với anh ta. “Muốn đi uống vài cốc bia sau giờ
làm không?” anh hỏi một cách trơn tru. Trammell bắt sóng ngay lập tức và dịu xuống,
nhưng vẫn còn ánh mắt hài hước xấu xa trong đôi mắt đen của anh ta.
“Chọn em, chọn em đi!” Freddie kêu lên, hồ hởi vẫy vẫy
tay.
“Ừ, chắc rồi, và nhận lấy đôi chân què chăng?”
Chị nhún vai. “Em không phiền đâu mà.”
“Giời ạ, cám ơn. Tôi choáng ngợp vì mối quan tâm của
chị mất.”
Bonness rời bàn của Keegan để đến ngồi ghé vào bàn
Dane. “Việc gì gây nên sự biến chuyển này?” ông ta hỏi. “Cậu bị một nhà thiết kế
thời trang tóm được trên đường đi làm hở?”
Dane cười toe toét, biết rằng câu trả lời của anh sẽ
làm cho Bonness bị nghẹn. Đó không phải là một điều mà anh sẽ giữ bí mật, vì thế
anh quyết định vui vẻ một chút. “Marlie không thích những nếp vải nhăn,” anh
bình thản giải thích.
Bonness trông có vẻ chết đứng. “Marlie á?” Rõ ràng ông
ta chỉ có thể nghĩ tới một Marlie và cũng rõ ràng là không thể liên hệ hai sự
việc với nhau.
“Marlie Keen. Ông biết đấy, nhà ngoại cảm.”
“Tôi biết cô ấy là ai,” Bonness nói, vẫn còn bối rối.
“Cô ấy thì liên quan gì?”
“Cô ấy không thích nếp vải nhăn,” Dane giải thích lần
nữa, cũng bằng giọng rô bốt như Bonness lúc nãy. Anh có thể nghe thấy tiếng
Trammell đang khúc khích, nhưng không dám liếc sang hướng ấy.
Bonness tội nghiệp rất chậm hiểu trong ngày hôm đó. “Vậy
là cô ấy đi quanh thành phố để là phẳng chúng ra chắc?” ông hỏi với giọng chế
giễu nặng nề.
“Không.” Dane cười, một nụ cười rất chậm rãi, rất thoả
mãn. “Cô ấy ủi đồ. Ít nhất, cô ấy đã ủi cái áo sơ mi. Cô ấy bắt tôi tự ủi cái
quần, bởi vì cô ấy bảo là tôi phải học cách làm.”
Bonness há hốc mồm nhìn anh. Trammell đang phát ra những
âm thanh nấc cụt khi cố ngăn mình không phá ra cười.
“Ý – ý cậu là… Marlie… tức là, cậu và Marlie…”
“Marlie và tôi làm sao?”
“Ừ… hẹn hò?”
“Hẹn hò á?” Dane giả vờ suy nghĩ. “Không, tôi sẽ không
nói vậy.”
“Thế cậu sẽ nói gì?”
Anh nhún vai một cái bất cần đời. “Đơn giản thôi. Khi
tôi mặc đồ vào sáng ngày hôm nay, cô ấy nói rằng không đời nào tôi được rời khỏi
nhà trong bộ dạng đó, vì thế cô ấy lôi bàn là và cầu là ra và bắt tôi cởi quần
áo. Khi tôi mặc vào lại thì chúng đã trông như thế này rồi.” Anh tự hỏi tại sao
một chiếc áo là chết li, một chiếc cà vạt thắt ngay ngắn, và một chiếc quần thụng
với đường li là thẳng tắp như lưỡi dao lại quan trọng đến thế, không chỉ với
Marlie mà với tất cả mọi người khác. Không phải là anh thấy phiền; trước đây
anh chỉ không để ý. Giờ anh cũng không quan tâm tới quần áo của mình, nhưng
Marlie thì có, và thế là anh sẽ nỗ lực một chút. Đơn giản thế.
Bonness đang thực sự thổi phì phì, đôi mắt lồi hẳn ra.
“Nhưng các cậu chỉ vừa mới quen nhau một tuần trước. Cậu đã xúc phạm cô ấy, cáo
buộc cô ấy tội đồng loã hoặc giết người. Cô ấy ghét cậu từ cái nhìn đầu tiên.”
“Chúng tôi đã thay đổi ý kiến,” Dane nói. “Nếu ông cần
tôi, ông có thể liên lạc với tôi tại nhà cô ấy.”
“Cứt thật. Cậu đùa tôi đấy hả. Tôi tưởng cô ấy có gu tốt
hơn chứ.”
Dane cười bình an. “Đúng vậy. Cô ấy đã cải tạo tôi.”
Và anh sẽ để nàng làm thế. Nếu nàng muốn anh đi giày lười Italy như Trammell,
anh cũng sẽ làm. Nếu nàng muốn anh cạo râu hai lần một ngày, anh cũng làm luôn.
Nếu nàng muốn anh trồng cây chuối mỗi sáng một giờ, anh sẽ vui vẻ mà chổng mông
lên không trung. Khi anh trở về vào chiều ngày hôm trước, với đống quần áo của
mình, rõ ràng ý nghĩ sống với anh đã làm nàng khó chịu. Anh biết anh sẽ phải
nói dối với nàng về mục đích của mình, nhưng chết tiệt, mối quan tâm anh dành
cho nàng có hai mặt. Anh không thể chỉ quên hết các vụ giết người và đảm bảo với
nàng rằng sự dính dáng của nàng chưa từng nhảy vào tâm trí anh. Chết tiệt, sự
dính dáng của nàng chưa từng rời khỏi tâm trí anh.
Sau khi chuyện này kết thúc, anh sẽ dâng toàn bộ sự
chăm chút của anh cho nàng, nhưng ngay bây giờ anh không thể, và nàng biết thế.
Ngay lập tức anh đã cảm nhận được một chút khoảng cách không có ở đó khi anh rời
nhà. Nàng đã lại dựng lại bức tường thu mình chết tiệt đó, như là nàng không thể
hoàn toàn tin mình để buông xuôi, hay tin rằng anh sẽ tóm được nàng nếu nàng
buông xuôi. Anh sẽ để cho nàng cải tạo anh từ đầu đến chân nếu việc đó khiến
nàng thấy an toàn hơn với anh.
Marlie là một tạo vật cô độc vốn không dễ dàng chia sẻ
cả không gian lẫn thời gian của nàng. Anh đã cẩn thận để trải qua buổi tối mà
không chen lấn nàng quá nhiều, nhưng cùng lúc lại thiết lập một đống chuẩn tắc
cho sự hiện diện của anh. Họ đã làm những việc rất bình thường – nấu bữa tối, rửa
dọn nhà bếp, xem ti vi – như thể họ đã sống cùng nhau hàng tháng trời chứ không
phải chỉ có một cuối tuần đầy căng thẳng. Việc đó đã thành công; nàng càng ngày
càng thư giãn khi buổi tối trôi qua. Và khi họ lên giường và anh bắt đầu làm
tình với nàng, sự thu mình đã hoàn toàn biến mất. Anh không biết liệu nó có biến
mất vĩnh viễn chưa; có thể là không. Nhưng anh sẽ đương đầu với mỗi lần nó tái
xuất hiện, và đồng thời êm ái lẻn vào sâu hơn nữa trong cuộc sống thường nhật của
nàng. Bên cạnh đó, anh rất thích thú khi nàng gay gắt nhận xét đám quần áo của
anh. Nàng đã quá kìm nén và dễ tổn thương trong hai ngày vừa qua, và anh rất
vui khi thấy nàng trở về con người bình thường của nàng, với giọng lưỡi sắc sảo.
Vẫn còn đang lắc đầu trước sự thiếu hiểu biết lý lẽ
thông thường của Marlie, Bonness ngoắc tay gọi Freddie và Worley sang. Khi mọi
người đã tập trung đầy đủ, họ quyết định phương hướng hành động trong ngày.
Freddie và Worley sẽ nói chuyện với những người đồng nghiệp của Jackie Sheets,
bao gồm cả Liz Cline một lần nữa, vì bây giờ bà ta đã bình tĩnh hơn và có thể
nhớ ra cái gì đó khác. Họ đã thu xếp để có các bản sao hoá đơn huỷ của cả hai nạn
nhân. Dane và Trammell tới Hairport để nói chuyện với thợ làm tóc của Jackie
Sheets.
Hairport nằm trong một ngôi nhà nhỏ bé, đã tân trang lại.
Không hề có những chiếc đèn nê-ông hồng và những hình trang trí màu đen và tím
vốn được các tiệm làm tóc rất ưa chuộng, ở những nơi đó tất cả các khách hàng đều
bước ra trong bộ dạng như thể họ vừa thọc ngón tay vào một ổ cắm điện. Nhưng có
những cây dương xỉ thật (Dane biết bởi vì Trammell đã thọc ngón tay vào đất để
kiểm tra), và những chiếc ghế chờ rất thoải mái, cũng như một bộ sưu tầm tạp
chí rất ấn tượng, được xếp thành những chồng cồng kềnh trên mọi mặt phẳng có thể.
Có vài người phụ nữ trong tiệm, tóc họ đang trong các tình trạng hoàn thiện
khác nhau. Một mùi hoá chất nồng vơ vẩn trong không khí, xen lẫn với mùi thuốc
xịt tóc và sơn móng tay.
Cái cô Kathy thợ làm tóc cho bà Sheets tên thật là
Kathleen McCrory, trông đậm chất Ai-len như cái tên của cô ta vậy. Cô ta có mái
tóc màu cát đỏ bám xung quanh khuôn mặt, nước da trắng trẻo, và đôi mắt tròn
màu xanh dương mở lớn khi Dane và Trammell tự giới thiệu. Cô ta đưa họ vào
trong căn phòng nghỉ nhỏ xíu của các thợ làm tóc, rót cho mỗi người một tách cà
phê, và mời họ chọn bất kì một loại đồ ăn vặt nào bày trên chiếc bàn nhỏ. Họ chấp
nhận cà phê, nhưng bỏ qua Bugles và Twinkies (tên các loại bánh kẹo).
Kathleen là một phụ nữ trẻ vui nhộn, tự tin. Trammell
bắt đầu hỏi cô ta về Jackie Sheets, và Dane dựa ra sau để thưởng thức cà phê của
mình, nó khá ngon. Anh quan sát Kathleen nhẹ nhàng tán tỉnh Trammell, và người
đồng sự của anh cũng nhẹ nhàng đáp trả, trong lúc đó vẫn hỏi các câu hỏi.
Kathleen thôi không tán tỉnh khi anh ta bảo với cô rằng Jackie Sheets đã bị giết,
và đôi mắt to màu xanh của cô dâng đầy nước mắt. Cô ta nhìn tới lui giữa Dane
và Trammell, như thể muốn một trong hai bọn họ nói đó chỉ là chuyện đùa. Đôi
môi cô bắt đầu run rẩy. “Tôi – tôi đã không xem tin tức thời sự cuối tuần này,”
cô ta nói, và nuốt khan thật lớn. “Bạn trai tôi và tôi đã tới Daytona.”
Dane với tay qua chiếc bàn nhỏ và cầm lấy tay cô ta.
Cô ta bám lấy ngón tay anh, và bám chặt lấy anh cho đến khi đã dằn được những
giọt nước mắt của mình. Cô ta gửi cho anh một nụ cười nhỏ, đẫm nước mắt, xin lỗi
khi bắt đầu cầm khăn giấy chấm chấm vào mắt.
Phải, cô ta đã cắt tóc cho Jackie mỗi ba tuần một lần.
Jackie có mái tóc tuyệt vời, dày và mượt mà, với rất nhiều sợi. Bà ta có thể
làm bất kì kiểu nào với nó. Trammell khẽ chen ngang bài phân tích tóc để đưa cô
ta về đúng chủ đề. Không, Jackie không nhắc tới việc đang hẹn hò ai đó trong một
khoảng thời gian rồi. Không, Kathleen không thể nhớ được bất kì người nào tên
là Vinick.
Cô ta có khách hàng nam giới nào không? Chắc rồi. Có
khá nhiều. Jackie có nói chuyện với người nào trong số họ, làm quen với họ
không? Theo trí nhớ của Kathleen là không.
Một ngõ cụt khác, Dane nghĩ. Anh đang ngày càng mệt mỏi
với chúng.
Ngày thứ Ba lại thêm nhiều ngõ cụt nữa. Một bản so
sánh các hoá đơn đã huỷ và các hoá đơn thẻ tín dụng chỉ ra rằng Vinick và Jackie
Sheets đã cùng tới mua hàng ở vài cửa hàng, nhưng chính xác điều đó chẳng nói
lên cái gì. Dane tưởng tượng gần như tất cả mọi người ở Orlando đều ít nhất từng
tới một trong các cửa hàng đó một lần vào lúc nào đó. Tuy nhiên, đó là mối liên
hệ duy nhất họ có, vì thế anh bướng bỉnh lao theo nó, so sánh ngày tháng để xem
liệu họ có thể ở trong cùng một cửa hàng vào một thời điểm nào đó hay không.
Jackie Sheets có vài thẻ tín dụng trong các cửa hàng,
nhưng Nadine Vinick thì không có cái nào, thường thanh toán hoá đơn bằng séc
hay tính vào thẻ tín dụng duy nhất của họ, một chiếc thẻ MasterCard, khi bà ta
không có sẵn tiền trong túi. Nhưng Bà Vinick rất tằn tiện, và trong năm vừa qua
chỉ dùng thẻ đúng hai lần. Gia đình Vinick chủ yếu chi trả cho các vật dụng gia
đình thanh toán ngay (pay-as-you-go), trong khi Jackie Sheets thường tính vào
thẻ của bà ta và trả tiền hàng tháng, luôn luôn chi hơi quá thu nhập một chút.
Phần lớn những hoá đơn mua sắm của bà ta là cho quần áo, từ những cửa hàng tốt
nhất trong thành phố.
Phong cách sống của họ khác nhau. Nhà Vinick thuộc tầng
lớp bình dân lao động, và mối quan tâm lớn nhất của Nadine là nấu nướng. Jackie
Sheets là một nhân viên văn phòng, một người phụ nữ yêu thích thời trang và
luôn nỗ lực để có vẻ ngoài tuyệt nhất. Nhưng ở nơi nào đó, bằng cách nào đó,
hai người phụ nữ, dù khác nhau như vậy, đã không may thu hút sự chú ý của cùng
một gã đàn ông. Nhưng ở đâu, và như thế nào?
Cảnh sát trưởng Champlin rõ ràng hi vọng là họ sẽ tìm
được một cái gì đó; sự thất vọng của ông ta buổi chiều hôm ấy không dễ chịu gì.
Nhưng ông ta cũng là một cớm, và ông ta đã nhìn vào các hồ sơ. Cùng một gã đã
giết cả hai người phụ nữ. Chính việc thiếu bằng chứng pháp y đã đầy đủ ý nghĩa
như là họ tìm thấy cùng một dấu vân tay ở cả hai hiện trường vậy. Đây là một
tên con hoang thông minh, và họ cần sự giúp đỡ.
“Được rồi,” ông ta nói. “Gọi cho Cục đi. Tôi sẽ nói
chuyện với thị trưởng.”
Bonness thực hiện cuộc gọi, và nhanh chóng giải thích
tình huống. Những gã làm việc cho Cục ở địa phương chỉ cần nghe cũng đánh hơi
được vụ lớn, và nói họ sẽ ghé qua lấy hồ sơ ngay lập tức.
“Hollister và Trammell, lấy hồ sơ mang đi đi,” Bonness
nói.
Dane nhìn Trammell kiểm tra đồng hồ, một dấu hiệu chắc
chắn chứng tỏ anh ta có việc gì khác để làm. “Tại sao không cử mỗi vụ một người
phụ trách đi nhỉ?” anh gợi ý. “Họ có thể hỏi những câu về Jackie Sheets mà
Trammell và tôi không thể trả lời được.”
“Okay,” Bonness đồng ý. “Freddie? Worley? Ai muốn đi?”
Worley nhăn nhó. Rõ ràng anh ta muốn đi, nhưng cả anh
ta cũng kiểm tra đồng hồ. “Sinh nhật của mẹ vợ tôi. Nếu tôi đến muộn, vợ tôi sẽ
không nói chuyện với tôi trong một năm tới.”
“Tôi rảnh,” Freddie nói. “Ai trong hai cậu sẽ đi?”
“Tôi,” Dane nói, và Trammell cười nụ cười biết ơn với
anh.
Đặc vụ FBI Dennis Lowery đang chờ họ. Lowery có vẻ
ngoài của Ichabod Crane[1]: gầy, chân dài, vai hơi còng, quần áo
luôn phập phồng xung quanh anh ta như thể chúng quá rộng. Đôi mắt anh ta rất
sâu, mũi khoằm. Nhưng anh ta là một người đàn ông bình tĩnh, thông minh, ứng xử
khôn khéo hơn những đặc vụ khác khi làm việc với lực lượng hành pháp địa
phương. Dane đã từng làm việc với anh ta trước đó, và khá là thích anh ta.
[1] Nhân vật hư cấu trong truyện ngắn The Legend of Sleepy
Hollow (tạm dịch: Huyền thoại thung lũng say ngủ) của Washington Irving, đã được
dựng thành phim khá là hay, anh Johnny Depp đóng vai Ichabod, đủ thấy nhân vật
này đẹp trai cỡ nào ^^
Đặc vụ thứ hai, Sam DiLeonardo, là một gã ngố trẻ tuổi
chỉ vừa mới rời trường đào tạo, quá trịnh trọng cứng ngắc. Dane không thèm
thích cậu ta, bởi vì trông cậu ta giống kiểu người sẽ khăng khăng đòi làm mọi
việc như trong sách trong khi tất cả mọi thứ đều đã sụp đổ xung quanh, nhưng cậu
nhóc đã chuộc lỗi cho mình bằng cách chỉ liếc mắt nhìn Freddie một cái và lập tức
đổ rầm rầm. Cậu ta hoàn toàn bất động, đôi mắt hơi mở lớn khi nhìn chằm chằm
vào chị. Một chút sắc hồng hiện lên trên má cậu ta. Freddie luôn luôn tử tế và
có thể rất nữ tính khi chị muốn, vì thế chị giả vời không để ý tới tình cảm của
cậu nhóc. Dane và Lowery trao đổi những cái nhìn chế giễu khi họ ngồi xuống chiếc
bàn họp dài thòng.
“Vậy chúng ta có gì?” Lowery hỏi, kéo một cuốn sổ về
phía mình và mở nắp một chiếc bút.
Freddie đưa các bản sao hồ sơ cho cả hai đặc vụ, họ lặng
lẽ đọc lướt qua chúng. DiLeonardo quên mất mối bận tâm của cậu ta với Thám tử
Freddie Brown chân phương nhưng khá là quyến rũ, khuôn mặt của cậu ta trở nên u
ám khi nhìn vào những tấm ảnh chụp các thi thể, cả ảnh màu và ảnh đen trắng.
“Có thể hắn đã theo dõi họ trước khi hành động,” Dane
nói. “Hắn biết họ có ở một mình hay không. Trong cả hai trường hợp, chúng tôi
nghĩ có thể hắn đã ở trong ngôi nhà một thời gian trước khi họ biết, trốn ở
trong phòng ngủ phụ. Trong trường hợp của bà Vinick, có thể hắn đã đợi cho đến
khi chồng bà ta đi làm. Với Jackie Sheets, chúng tôi không biết tại sao hắn lại
đợi.”
“Có thể là chờ những người hàng xóm đi ngủ,”
DiLeonardo lơ đãng nói, vẫn còn đang đọc các ghi chú.
“Dù có thức thì họ cũng sẽ chẳng nghe thấy gì cả, với
chiếc ti vi đang bật. Dù gì đi nữa cũng không có người hàng xóm nào nghe thấy bất
kì tiếng thét nào.”
Khuôn mặt Lowery bình thản khi anh ta nhìn vào những tấm
ảnh. “Nhìn từ cái cách các phụ nữ này bị đâm chém, ta có thể nghĩ là họ đã la
hét đến đinh tai nhức óc, nhưng rất nhiều khi chuyện lại không xảy ra như vậy.
Hắn đã truy đuổi họ, phải không nào? Họ đã hoảng loạn, nghẹn thở, đã bị thương
tổn khi bị cưỡng hiếp. Rất khó để la hét, thực sự la hét, trong điều kiện như vậy.
Cổ họng nghẹn đắng, âm thanh yếu ớt. Có lẽ họ không gây ra nhiều tiếng động đến
thế.”
Anh ta thả tập hồ sơ lên bàn và xoa cằm. “Chỉ hai vụ
thôi hả? Chẳng có gì nhiều để chúng tôi làm việc, nhưng tôi đồng ý, có vẻ như
là cùng một tên. Mối liên hệ là gì?”
“Chúng tôi vẫn chưa thể tìm được,” Dane nói. “Không phải
là hình dáng, cách sống, bạn bè, khu vực sống, bất kì cái gì cả. Chúng tôi đã
so sánh các hoá đơn bị huỷ và hoá đơn thẻ tín dụng, và trừ việc họ đã cùng mua
sắm tại vài cửa hàng lớn, mà ai trong thành phố này cũng từng đi, thì hai con
đường của họ chưa bao giờ giao nhau. Họ chưa từng gặp mặt nhau.”
“Mặc dù vậy họ đã làm điều gì đó để thu hút sự chú ý của
tên này. Họ có cùng mua gì đó từ một cửa hàng không, chẳng hạn trong tháng vừa
qua?”
“Nếu có thì chúng tôi chưa tìm được. Rất khó nói, bởi
vì nhà Vinick rõ ràng là chi trả tiền mặt cho rất nhiều thứ.”
Dane không thấy khó chịu với các câu hỏi của Lowery, mặc
dù vài người sẽ thấy thế, coi nó như một gợi ý là các cảnh sát địa phương đã
không làm tốt công việc. Cùng những câu hỏi như thế buộc phải được hỏi đi hỏi lại,
vì những người khác nhau sẽ nắm bắt vấn đề khác nhau. Có rất nhiều lần anh đã
miệt mài xem đi xem lại một tập hồ sơ, cho đến khi cái gì đó nhá lên và anh thấy
một chi tiết đã ở đó ngay từ đầu, nhưng không hề nhập tâm.
“Tôi sẽ mang vụ này lên Quantico[2],”
Lowery nói. “Hai vụ giết người trong vòng một tuần không phải là dấu hiệu tốt.
Nếu hắn leo thang nhanh đến thế, hắn sắp mất kiểm soát rồi.”
“Tôi hi vọng việc giết hai người liền nhau với hắn là
không bình thường. Có thể Jackie Sheets là một cơ hội quá dễ dàng hắn không thể
từ chối được.”
“Có thể. Nhưng nếu hắn thấy thích, hắn sẽ không chờ
lâu đến lúc lại thủ ác tiếp.”
“Ồ, hắn thích chứ,” Dane nói một cách cay đắng. “Hắn
làm rất từ từ, chơi đùa với họ. Tên ****** thích việc làm của hắn lắm.
[2] Một căn cứ quân sự trong ở bang
Virginia, trong đó cũng có cả bộ phận nghiên cứu chính và trung tâm đào tạo của
FBI.