Dream man - Chương 06
Chương 6
Hắn có thể cảm thấy cơn giận cháy bùng trong hắn khi mụ
đàn bà quầy quả bước đi, và hắn kiên quyết kiểm soát nó, như hắn đã kiểm soát mọi
chuyện. Giờ không phải là lúc để cho sự giận dữ của hắn thể hiện; sẽ không
thích hợp. Mọi việc đều có thời khắc của nó. Hắn nhìn xuống tờ đơn khiếu nại mà
mụ đàn bà đã điền và mỉm cười khi đọc tên của mụ: Jacqueline Sheets, 3311
Cypress Terrace. Sự trả thù được đảm bảo đem lại cho hắn bình yên vững vàng. Rồi,
cẩn thận dùng cơ thể chắn tầm nhìn của Annette về việc hắn đang làm, hắn trượt
tờ đơn khiếu nại vào trong túi để lát nữa sẽ vứt đi. Chỉ có kẻ ngu mới để cho
nó nằm lung tung, có lẽ để kẻ nào đó nhìn vào và sau này nhớ lại, và Carroll
Janes không tự coi mình là ngu ngốc. Thực tế là ngược lại. Hắn tự hào mình luôn
để ý tới mọi chi tiết nhỏ nhặt.
“Tôi không biết tại sao anh lại có thể bình thản đến
thế khi người ta nói chuyện với anh theo cách đó, anh Janes,” Annette lẩm bẩm
sau lưng hắn. “Tôi muốn đấm vào mặt bà ta.”
Biểu hiện của hắn hoàn toàn bình tĩnh. “Ồ, ngày nào đó
bà ta sẽ nhận lấy bài học,” hắn nói. Hắn thích Annette; cô ta phải làm việc giống
như hắn, và luôn luôn cảm thông mỗi khi ai đó gây khó khăn cho hắn. Phần lớn mọi
người đều tỏ ra lịch sự chấp nhận được, nhưng vẫn luôn có vài kẻ cần được dạy
cho một bài học. Tuy nhiên, Annette không ngừng lịch sự, luôn gọi hắn là Anh. Hắn
coi trọng sự biết điều của cô ta. Cô ta là một tạo vật vô duyên bé nhỏ, thấp
lùn và đen và xấu, nhưng nhìn chung là tử tế. Cô ta không làm phiền hắn nhiều
như những mụ đàn bà khác, với dáng vẻ ngu ngốc và tính hờn dỗi của chúng.
Carroll Janes mang theo mình dáng vẻ cứng ngắc, giống
nhà binh. Hắn thường nghĩ hắn sẽ hoàn toàn thích hợp với binh nghiệp – tất nhiên
là như một sĩ quan. Hắn sẽ đứng đầu lớp trong bất kì một học viện nào, nếu mà hắn
có tham dự. Không may, hắn không có những mối quan hệ cần thiết để vào được bất
kì một học viện quân sự nào; những mối quan hệ là bắt buộc phải có, và những
người không có thì bị gạt ra. Đó là cách tầng lớp trên giữ địa vị của chúng. Hắn
không hề nghĩ đến việc gia nhập quân đội như một lính bộ binh; tương tự như thế
hắn đã từ chối cả ROTC và OCS vì chỉ là sự lựa chọn nghèo nàn xếp sau các học
viện. Thay vì một sự nghiệp binh gia lẫy lừng mà hắn đáng có, hắn bị kẹt trong
cái công việc thấp hèn là xử lý những lời phàn nàn của khách hàng của một cửa
hàng cao cấp, nhưng thế không có nghĩa là hắn để những tiêu chuẩn cá nhân của
mình trượt dốc.
Hắn cao năm foot mười inch (1m78) nhưng dáng đi thẳng
đơ thường làm mọi người nghĩ hắn cao hơn. Và nhìn chung hắn được xem là một người
đàn ông ưa nhìn, hắn nghĩ: thân hình cân đối, nhờ một tuần đi tập hai lần; mái
tóc vàng dày, gợn sóng; nét mặt hài hoà. Hắn thích ăn mặc đẹp, và luôn tỉ mỉ trong
việc ăn mặc. Quan tâm tới tiểu tiết chính là sự khác biệt giữa thành công và thất
bại. Hắn không bao giờ để mình quên chuyện đó.
Hắn tự hỏi Annette sẽ nói gì nếu cô ta phát hiện ra sức
mạnh mà hắn vẫn phong kín, bên dưới sự kiềm chế hoàn hảo cho tới đúng thời điểm
để bung ra. Nhưng không một ai nghi ngờ, đặc biệt là Annette. Hoàn toàn lừa được
tất cả mọi người mang lại cho hắn sự hài lòng đặc biệt; bọn cớm quá ngu, bị hắn
xỏ mũi tuyệt đối!
Hắn đủ kiên nhẫn để đợi tới lúc Annette nghỉ trưa mới
đi tới chỗ bàn máy tính để xem Jacqueline Sheets có một tài khoản thanh toán với
cửa hàng không; trước sự vui mừng của hắn, mụ ta có. Mọi việc luôn dễ dàng hơn
nhiều khi hắn truy cập được thông tin bước đầu này. Tuy nhiên hắn không quan
tâm tới lịch sử thanh toán của mụ ta. Thông tin từ mỗi phiếu yêu cầu tín dụng của
khách hàng ở ngay đầu file, và nó bao gồm tên người chồng/người vợ và nghề nghiệp.
Jacqueline Sheets đã li dị. Hắn tặc lưỡi. Thật là tiếc, mụ ta không thể duy trì
nổi một mối quan hệ.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là mụ sống một mình.
Có thể mụ có con, hay sống với bạn trai, hay một bạn cùng phòng đồng tính. Có
thể mụ sống với mẹ. Bất kì viễn cảnh nào trong đó sẽ khiến nhiệm vụ của hắn khó
khăn hơn, nhưng không bao giờ là bất khả thi. Gần như hắn hi vọng có một chút
phức tạp như thế, vì nó sẽ là một cuộc kiểm tra thực sự với thần kinh và trí tuệ
của hắn. Thật không bình thường khi có một tội nhân khác quá sớm sau vụ mới nhất;
hắn hơi tò mò để xem xem hắn có nhạy bén hơn không, giống như một vận động viên
tăng cường luyện tập, hay là ngược lại. Hắn hi vọng hắn sẽ còn khoẻ hơn và
nhanh hơn, trí óc hắn sẽ mạch lạc hơn, quyền lực trào dâng sẽ mạnh hơn.
Khi hắn rời chỗ làm, hắn đã cảm nhận được sự ước đoán
ngân nga trong đầu. Hắn lờ đi cảm xúc sung sướng và theo đuổi những công việc
hàng ngày, vì tất nhiên bây giờ hắn không thể cho phép nó mạnh lên; vẫn chưa tới
lúc. Niềm sung sướng sẽ chỉ càng tăng lên khi phải chờ đợi, một khi hắn cho
phép. Vì thế hắn lái xe về căn hộ, đọc báo, đặt bữa tối nấu bằng lò vi sóng vào
trong lò. Trong lúc chờ nó được hâm nóng, hắn dọn bàn: miếng lót, khăn giấy, mọi
thứ như nó đáng phải thế. Chỉ vì hắn sống một mình không có nghĩa là hắn được để
những tiêu chuẩn của mình trượt đi.
Chỉ sau khi bên ngoài trời đã tối hẳn hắn mới cho phép
mình lấy tấm bản đồ khu vực Orlando ra và định vị Cypress Terrace, đánh dấu đường
đi từ căn hộ của hắn với bút mực màu vàng, cẩn thận ghi nhớ các chỗ rẽ. Nó gần
hơn hắn đã tưởng, không tới mười lăm phút đi xe. Tiện lợi thật.
Rồi hắn làm một chuyến đi dạo dễ chịu, thoải mái bằng
ô tô, thưởng thức tiết trời mùa xuân nhẹ nhàng. Chuyến do thám đầu tiên này
không hơn một lần lái xe qua, để xác định ngôi nhà và ghi nhớ trong đầu. Hắn
cũng sẽ để ý vài chi tiết khác, ví dụ như nó gần các ngôi nhà khác thế nào, có
nhiều vật nuôi trong vùng không, có bao nhiêu trẻ con ở quanh. Nếu có một hàng
rào bao quanh sân, thì trên đường lái xe có bao nhiêu xe đỗ, hay có ga-ra
không. Những thứ nhỏ nhặt như thế. Các chi tiết. Sau đó hắn sẽ tìm ra nhiều
hơn, nhiều hơn nhiều, mỗi chuyến đi lại khám phá thêm cho tới chuyến do thám cuối
cùng, khi hắn sẽ đi vào trong ngôi nhà, ghi nhớ vị trí các căn phòng. Lúc đó hắn
sẽ để cho niềm sung sướng được nhen nhóm, vì có điều gì đó thích thú trong việc
lang thang quanh ngôi nhà của mụ khi mụ không có ở đó, chạm vào đồ vật của mụ,
nhìn vào tủ quần áo và tủ nhà tắm. Hắn đã đi guốc vào trong lòng mụ rồi, và mụ
thậm chí còn không biết. Sẽ chỉ còn thiếu bước cuối cùng.
Hắn lái xe qua số 3311 Cypress Terrace; có một nhà để
xe hẹp, để được một xe thay vì cái ga-ra, và một chiếc Pontiac năm năm tuổi đậu
ở đó. Không có chiếc xe nào khác, không xe đạp, không ván trượt, không có gì ám
chỉ những đứa trẻ. Chỉ có một ngọn đèn trong nhà, chỉ ra rằng hoặc chỉ có một
người sống trong đó hoặc tất cả mọi người đều ở trong một phòng. Thường thì là
vế thứ nhất.
Hắn lượn quanh khu phố và lượn lại lần thứ hai; hai lần
là tất cả số lần hắn cho phép trong một chuyến đi. Nếu bất kì ai đang nhìn, mà
không có vẻ như vậy, thì lần hai chỉ có nghĩa là ai đó bị lạc đường, trong khi
lần thứ ba là rất đáng nghi. Lần thứ hai hắn để ý thấy một hàng rào chạy xuống
phía bên trái ngôi nhà, ở phía đối diện của nhà để xe. Tốt. Một hàng rào là sự
che chắn tốt. Phía bên phải cởi mở hơn ý thích của hắn, nhưng nhìn chung tình
huống rất tốt. Thực sự rất tốt. Mọi thứ đều khớp với nhau.
*
Marlie cuộn tròn trên sô pha, đọc một cuốn sách chỉ
hơi thú vị và từ từ cảm thấy mình thư giãn. Nàng đã căng thẳng suốt cả ngày
dài, tự hỏi liệu Thám tử Hollister có đang chờ ở bãi đậu xe khi nàng tan ca giống
ngày hôm trước hay không. Nàng không chắc nàng có thể xử lý một cuộc chạm trái
thù nghịch nữa với gã, nhưng cùng lúc nàng cũng cảm thấy chưng hửng kì cục khi
nàng bước ra khỏi nhà băng và gã không có ở đó. Giống như là chờ cho chiếc giày
bên kia rơi nốt, nhưng nó không rơi.
Nàng dựa đầu ra sau ghế và nhắm mắt. Khuôn mặt gã hình
thành phía sau mí mắt nàng: khuôn mặt thô ráp, cái mũi gãy, đôi mắt nâu sâu hoắm.
Không phải một khuôn mặt giả tạo; thậm chí cả khi các đường nét hài hoà hơn, biểu
hiện trong đôi mắt ấy vẫn luôn làm cho gã khác biệt. Chúng là đôi mắt xuyên thấu
của loài dã thú, luôn luôn theo dõi. Nàng có ý nghĩ rằng người dân Orlando có
thể tự cho mình may mắn vì gã đã đi theo con đường luật pháp, biến lũ tội phạm
trở thành con mồi tự nhiên của gã thay vì chính họ. Giờ đây, thêm vào sức mạnh
bản chất của chính gã, còn có cái nhìn mà mọi tay cớm đều có: cái nhìn nghi hoặc
tất cả mọi thứ, cái nhìn xa cách lạnh lùng, một bức tường mà những người trong
đội hành pháp đã dựng nên giữa họ và những người họ phục vụ.
Nàng đã quen biết rất nhiều cớm, đã thấy nó ở tất cả bọn
họ. Cớm chỉ thư giãn với những kẻ giống họ, với người khác đã thấy những gì họ
thấy, làm những gì họ làm. Không có ai trong số họ trở về nhà và kể với người bạn
đời của mình về những việc làm xấu xí và đồi bại mà họ thấy hàng ngày. Một đề
tài tuyệt vời làm sao bên mâm cơm tối! Cớm có tỷ lệ li dị rất cao. Sự căng thẳng
là không thể tin được.
Cớm chưa bao giờ biết phải làm sao với nàng. Tất
nhiên, lúc đầu họ đều nghĩ về nàng như một chuyện cười. Mặc dù vậy sau khi nàng
tự chứng tỏ bản thân, tất cả họ đều khó chịu khi ở gần nàng, bởi vì khả năng
ngoại cảm của nàng bao gồm cả họ. Chỉ có cớm mới hiểu được cớm: Đó là một qui
luật. Nhưng nàng đã cảm nhận được những cảm xúc của họ, sự giận dữ và nỗi sợ và
sự ghê tởm của họ. Họ không thể dựng nên bức tường đó với nàng, và họ cảm thấy
dễ bị tổn thương.
Rồi, sáu năm trước, nàng đã phải học cách làm sao để đọc
được cảm xúc của mọi người như tất cả những người khác vẫn làm, bằng cách góp
nhặt những dấu hiệu tinh tế nhất của ngôn ngữ cơ thể và âm điệu giọng nói, bằng
cách đọc các biểu cảm. Nàng cảm thấy như một đứa trẻ học nói, bởi vì trước đây
nàng chưa từng phải dựa vào các dấu hiệu ngoài mặt. Trong một thời gian nàng đã
không muốn học, tất cả những gì nàng muốn là được yên trong sự im lặng trời
cho. Nhưng sự cô độc tuyệt đối không phải là bản chất của con người, thậm chí cả
các ẩn sĩ cũng phải làm bạn với thú vật. Một cách bản năng, khi nàng đã cảm thấy
an toàn, nàng bắt đầu quan sát mọi người và đọc cảm nghĩ của họ. Mặc dù vậy rất
khó đọc được Thám tử Hollister. Miệng nàng cong lên trong điệu cười khô khan.
Có lẽ nàng khó đọc được gã là vì nàng gần như không đứng mà nhìn thẳng vào gã
được. Không phải là vì gã ghê sợ, bởi vì bất chấp tất cả những đường nét thô
ráp của gã, gã không ghê sợ, nhưng đúng hơn là vì gã quá căng thẳng. Gã khiến
nàng thấy khó chịu, gườm gườm nhìn nàng theo cách của gã, tấn công nàng cho tới
khi buộc nàng phải nhớ lại những kí ức mà nàng muốn quên đi.
Nàng không sợ gã; bất kể gã cố gắng thế nào, gã không
thể trói nàng vào vụ giết Nadine Vinick, bởi vì chẳng có mối liên hệ nào cả. Gã
không thể tìm được những bằng chứng không tồn tại. Sự khó chịu mà nàng cảm nhận
– Marlie cứng người, đôi mắt nàng mở to và tập trung vào khoảng không khi nàng
tìm kiếm trong tâm tưởng cảm giác đã quét qua người nàng. Đó không phải là một
hình ảnh, hay bất kì cái gì choáng ngợp như thế. Nhưng chắc chắn nàng đã cảm thấy
một ác tâm to lớn, lạnh lẽo, một lời đe doạ.
Nàng lập cập đứng dậy và bắt đầu đi đi lại lại khi cố
sắp xếp các ý nghĩ của mình. Chuyện gì đang xảy ra? Có phải sự tiên thị đã thực
sự quay về, hay nàng chỉ đang trải qua một phản ứng hoàn toàn bình thường do
căng thẳng?
Nàng đã đang nghĩ về Hollister, và đột nhiên nàng cảm
thấy khó chịu và bị đe doạ. Dễ dàng hiểu được chuyện đó, nếu Hollister là nguồn
cơn doạ dẫm. Hầu hết mọi người sẽ nghĩ thế, nhưng Marlie phân tích lại cảm xúc
đó một lần nữa và không thể tìm được bất kì nỗi sợ hãi nào về Hollistor trong bất
kì hoàn cảnh nào liên quan tới cuộc điều tra của gã.
Bạo lực đập vào nàng, trở nên mạnh hơn. Marlie lảo đảo
trước cơn buồn nôn chợt đến. Điều gì đó đang xảy ra. Lạy Chúa, điều gì đó đang
xảy ra. Chuyện gì? Nó có liên quan gì đến Hollistor? Gã đang gặp nguy hiểm
chăng?
Nàng dừng phắt lại, nắm đấm siết chặt. Có lẽ nàng nên
gọi cho gã, xem xem gã có ổn không. Nhưng nàng nên nói gì đây? Không có gì.
Nàng không phải nói gì hết. Nếu gã trả lời điện thoại, thì rõ ràng là gã ổn.
Nàng có thể chỉ việc gác máy – Trò trẻ con. Nhưng mối đe doạ còn chưa thành
hình này làm nàng phát ốm. Nàng toát mồ hôi, bị giằng xé vì không quyết định được,
và đột nhiên những bản năng cũ lại trỗi dậy. Nàng vượt ra khỏi trí óc mình một
cách mù quáng, tìm kiếm Hollister, cố xác định đám mây đen tối mờ mịt đó. Nó giống
như lần mò trong đám sương; nàng không thể tập trung vào bất kì việc gì.
Rên rẩm, nàng sụp xuống sô pha lần nữa. Nàng đã trông
mong điều gì? Nàng không thể nào làm được chuyện đó trong suốt sáu năm, và thậm
chí cả trước lúc đó cũng không hề dễ dàng. Chỉ vì nàng có một hình ảnh tiên thị
kì quặc, và cảm thấy mối đe doạ to lớn này mà nàng nghĩ mình có lại tất cả những
khả năng cũ ư? Nàng hi vọng chuyện đó không bao giờ xảy ra, chết tiệt! Nhưng
ngay lúc này nàng cần chúng, cần cái gì đó để làm dịu sự hoảng loạn mà nàng
đang cảm thấy.
Nhưng nếu gã bất tỉnh – nàng xua đuổi từ chết trước
khi nó thành hình – thì nàng sẽ không thể bắt được tín hiệu sóng não của gã.
Càng thấy sợ hãi hơn, nàng triệu hồi hình ảnh của người đồng sự, Alex Trammell.
Nàng đã không chú ý nhiều tới anh ta, nhưng nàng quan sát đủ để có thể nhớ lại
khuôn mặt anh. Nàng nhắm mắt lại, tập trung, nghe tiếng thở gấp gáp của chính
mình khi cố tìm một con người cụ thể. Nghĩ đi! Nàng ráo riết ra lệnh cho bản
thân. Nghĩ về Trammell. Không ích gì. Chẳng có gì cả.
Thầm chửi thề, nàng tóm lấy cuốn danh bạ điện thoại và
dò ngón tay dọc theo vần Hs cho tới khi tìm thấy vài họ Hollister. Tại sao lại
có quá nhiều họ ấy đến thế? À, đây rồi. Dane Hollister. Nàng bốc máy và ấn số
trước khi có thể tự ngăn mình.
Và đột nhiên nàng biết rằng gã ổn.
Không giống như lúc trước. Nàng không lạc vào trong cảm
xúc của gã; chẳng có cuộc tấn công bằng tâm tưởng nào cả. Nàng chỉ biết. Trong
đầu nàng có một bức tranh về gã đang để chân và ngực trần ngồi trước một chiếc
ti vi, theo dõi trận bóng chày và hớp bia. Gã lẩm bẩm một câu chửi thề khi với
tay lấy điện thoại – “Vâng.”
Marlie giật nảy mình. Tiếng nói vang trong tai nàng
cùng lúc nàng nhìn thấy gã trong đầu nàng, đang nói chuyện.
“À… ờ. Xin lỗi,” nàng cà lăm, và đặt cụp ống nghe xuống
giá. Nàng nhìn chằm chằm vào điện thoại, tê liệt đến nỗi nàng không biết phải
làm gì. Nàng đã nghe thấy âm thanh đặc trưng của một trận bóng chày ở đằng sau.
*
Dane nhún vai với chút ít bực mình và gác điện thoại.
Anh đã lỡ một cú ghi bàn trong trận đấu, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi rời
sự chú ý khỏi màn hình. Anh ngồi lại với một tiếng làu bàu, hai bàn chân trần
gác lên bàn cà phê và bắt chéo nhau. Đây là thời gian thảnh thơi nhất của anh gần
đây: không áo sơ mi, không giày, bia trên tay lạnh đến nỗi làm cho miệng anh tê
tê khi uống.
Người gọi tới là một phụ nữ. Anh biết điều đó một cách
bản năng, mặc dù giọng nói thì thầm và khàn khàn kì lạ. Giọng nói của người hút
thuốc.
Anh nghĩ về Marlie Keen. Giọng cô ta cũng có chút lạo
xạo như thế; lần nào anh cũng cứng lên chỉ vì nghe giọng nói đó. Theo phản xạ
anh nhìn xuống đùi mình. Trúng phóc.
Anh với lấy điện thoại.
“Cô vừa gọi phải không?" anh hỏi gọn lỏn, sau một
cuộc gọi nhanh đến phòng thông tin địa phương.
“Tôi… vâng. Tôi xin lỗi.”
“Có lý do gì không?”
Anh có thể nghe thấy cô ta thở trên đường dây, âm
thanh ngắn và nông. Cái gì đó đã làm phiền cô ta. “Tôi lo lắng,” cuối cùng cô
ta cũng thừa nhận.
“Lo lắng? Về chuyện gì?”
“Tôi tưởng anh gặp chuyện rắc rối gì đó. Tôi đã sai.
Tôi xin lỗi,” cô ta lại nói.
“Cô đã sai,” anh nhắc lại, với sự nghi ngờ cường điệu
hoá. “Nghĩ mà xem.”
Cô ta dập ống nghe trong tai anh. Anh nhăn nhó, bắt đầu
bấm nút gọi lại một cách giận dữ, nhưng thay vào đó lại gác máy. Thay vì chế giễu,
đáng lẽ anh nên tìm hiểu thêm chuyện gì làm cô ta khổ sở; có lẽ Nadine Vinick
đang đè nặng lên lương tâm cô ta. Có lẽ cô ta sắp sửa thổ lộ nỗi lòng; cảnh sát
Ewan đã làm chứng cho cô ta, mặc dù cô ta còn chưa biết, nhưng anh vẫn cá là cô
ta biết nhân dạng của tên thủ phạm. Bây giờ, vì cái miệng ba hoa của mình, anh
đã thổi bay cơ hội để tìm hiểu thêm, bởi vì chắc như quỷ là cô ta sẽ không nói
với anh nữa.
Rồi anh nhận ra cả hai người họ đều không xưng tên. Cô
ta biết anh là ai, cũng như anh biết cô ta là ai.
Và cô ta đã nói đúng về một chuyện, chết tiệt. Anh
đang gặp rắc rối. Anh nhìn xuống đùi mình lần nữa. Rắc rối lớn.
Sự cám dỗ gặm nhấm anh. Anh dằn lon bia xuống bàn mạnh
đến nỗi bọt bắn tung ra ngoài. Rồi, nguyền rửa sự ngu ngốc của chính mình, anh
bốc máy và bấm nút.
“Cái gì?” cô ta quát, trả lời trước cả khi tiếng
chuông đầu tiên hết kêu.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nói với tôi đi.”
“Anh muốn tôi nói gì?” cô ta ngọt ngào hỏi.
“Về lý do thực sự tại sao cô gọi thì sao.”
“Tôi đã bảo anh rồi. Tôi tưởng có chuyện gì đó trục trặc.”
“Cái gì khiến cô có ý tưởng đó?” Dù đã cố gắng, anh vẫn
không ngăn giọng điệu nghi kị được.
Cô ta hít thở sâu, đều đặn. “Nghe này. Tôi có một linh
cảm khó chịu về anh và tôi lo lắng. Tôi đã sai.”
“Cái gì khiến cô nghĩ là có gì đó liên quan tới tôi?”
Im lặng hoàn toàn. Anh chờ, nhưng cô ta không nói gì.
Đó là một sự im lặng tuyệt đối, thậm chí không có cả tiếng thở của cô ta, việc
đó làm anh lạnh sống lưng. “Cô có sao không?” anh vội hỏi. “Marlie?” Im lặng.
“Thôi nào, bé cưng, nói với tôi đi, nếu không tôi sẽ tới đó.”
“Không!” Giọng cô ta nghe nghẹn ngào. “Không – đừng
qua đây.”
“Cô có sao không?”
“Có. Có, tôi ổn. Tôi chỉ… nghĩ về cái gì đó khác.”
“Ví dụ?”
“Có lẽ việc đó không liên quan đến anh. Có lẽ là ai đó
khác. Tôi phải nghĩ về việc này. Tạm biệt.”
“Đừng dập máy,” anh cảnh cáo. “Chết tiệt, Marlie, đừng
dập máy – *** thật!” Tiếng máy bận vang trong tai anh. Anh đập mạnh điện thoại
xuống và bật đứng dậy. Anh sẽ đi tới đó, để kiểm tra – Và tìm cái gì? Anh thực
lòng nghi ngờ chuyện cô ta sẽ mở cửa cho anh. Anh cũng không có lý do nào, bởi
vì Cảnh sát Ewan đã làm chứng cho cô ta. Việc đó đã gặm nhấm anh suốt cả ngày;
trừ khi có cái gì khác xuất hiện, và về mặt này thì có vẻ như tuyệt vọng hoàn
toàn, anh chẳng có lý do gì để nói chuyện với cô ta lần nữa. Và việc giải quyết
vụ Nadine Vinick dường như ngày càng khó khăn hơn. Anh cực kì bực bội vì có vẻ
như là vụ án này sẽ trở thành một bí ẩn thực sự, một vụ người lạ giết người lạ,
kiểu án mạng gần như không bao giờ giải quyết được. Bà Vinick đáng được hơn thế.
Và anh không muốn không bao giờ được gặp lại Marlie
Keen nữa. Nếu cô ta không dính dáng đến vụ án, và anh phải chấp nhận chuyện đó
một cách chính thức, anh sẽ phải sắp xếp vài chuyện. Anh không thích những gì
mình đang cảm nhận, nhưng nó quá mạnh không thể nào bỏ qua được.
*
Marlie đi đi lại lại, hoặc là chửi thề và gạt nước mắt.
Hollister chết tiệt! Gã khiến nàng quá tức giận, nàng có thể hả hê đập gã một
trận, nếu lúc đó gã ở ngay đây. Nhưng Hollister là vấn đề tối thiểu của nàng. Sự
tiên thị chắc chắn đã quay trở lại, có lẽ hơi thay đổi so với trước đây. Có lẽ
nàng không có khả năng đồng cảm như trước; có lẽ nàng tiên tri tốt hơn. Còn lý
do nào khác nàng có thể biết rằng Hollister đang xem một trận bóng chày? Còn lý
do nào khác nàng có thể dự đoán được câu trả lời ngay trước đó một giây? Trước
đây việc đó chưa từng xảy ra.
Nàng đã đang nghĩ về gã, một cách miễn cưỡng, nhưng chắc
chắn gã đã ở trong đầu nàng khi cảm giác nguy hiểm khó chịu đó quét qua nàng.
Nàng đã tự động nghĩ rằng có gì không ổn với gã, nhưng không phải; gã chỉ đang
chiếm tâm trí nàng nhiều đến nỗi nàng không nhận ra hai sự việc không liên quan
đến nhau. Điều đó có nghĩa là nàng có hai vấn đề; không, ba. Một: những kĩ năng
siêu cảm của nàng đã trở lại, lúc được lúc không. Nàng không muốn, nhưng chúng
đã trở lại, và nàng phải đối mặt với việc đó. Nàng gạt cái nhận thức đó ra xa,
bởi vì mặc dù vấn đề này sẽ có tác động lớn nhất lên cuộc đời nàng, những vấn đề
khác cấp bách hơn.
Thứ hai: Thám tử Hollister sẽ trở thành một rắc rối lớn.
Gã đã là rắc rối lớn. Gã khiến nàng tức giận hơn bất kì người nào khác nàng từng
gặp, và gã làm vậy mà thậm chí không cần cố gắng. Gã là một tên Nê-ăng-đéc-ten
(loại người thô lỗ, cục tính) to lớn, nhạo báng và nghi kị, và nàng có thể cảm
nhận cơn giận của chính gã chiếu vào nàng. Gã căng thẳng tới nỗi nàng gần như đầu
hàng trước ý muốn giấu mặt mỗi lần nhìn thấy gã. Gã cháy bỏng với kiểu nam tính
mãnh liệt khiến phụ nữ phải quay lại và mắt tròn mắt dẹt khi họ nhìn gã. Marlie
biết nàng không có nhiều kinh nghiệm với đàn ông, nhưng điều đó không có nghĩa
là nàng ngu ngốc. Những phản ứng của nàng với gã là quá mạnh, vượt mọi tầm kiểm
soát. Thứ cuối cùng nàng cần lúc này là phải đối mặt với một sự hấp dẫn giới
tính, đặc biệt là khi nó chẳng đem lại điều gì. Nàng rên rỉ khi nhận ra
Hollister cũng cùng cảm nhận được sự hấp dẫn miễn cưỡng ấy. Gã đã gọi nàng là
“bé cưng.” Có lẽ thứ duy nhất ngăn cản gã là mối nghi ngờ của gã với nàng, và
cái đó sẽ không duy trì được lâu với sự thiếu vắng chứng cứ. Đàn ông như gã
không ngại ngần khi họ muốn một người đàn bà; một khi gã đã thừa nhận rằng nàng
chẳng liên quan gì đến vụ giết bà Nadine Vinick, nàng sẽ phải ngăn chặn gã.
Việc đó lại mang nàng tới vấn đề thứ ba, thứ quá khổ sở
đến nỗi nàng đã cố không nghĩ về nó: Sự độc ác mà nàng đã cảm thấy, đã khiến
nàng khó chịu, có cùng một… kết cấu, hay tính cách, như năng lượng mà nàng đã cảm
nhận được cái đêm Nadine Vinick bị giết. Cùng một người đàn ông. Hắn vẫn còn ở
ngoài đó, và sự độc ác của hắn đang tập trung vào ai đó khác. Nó vẫn chưa được
hình thành; nàng chỉ bắt được một âm vọng của nó. Nhưng hắn sẽ lại hành động lần
nữa, và nàng là hi vọng duy nhất mà cảnh sát, và nạn nhân kế tiếp của hắn có, để
ngăn chặn hắn kịp thời.