Độc Huyền Cầm (Phần I) - Chương 17 - Phần 3

Tiếng trống dồn làm tim người đập mạnh. Mắt không theo kịp những đôi bàn tay nhanh nhẹn gõ lên mặt da căng. Âm thanh rộ lên như tiếng ngàn quân rồi đột ngột dừng lại, tạo nên sự tĩnh lặng đến sững sờ. Những vầng trán dưới khăn chít quanh đầu bằng vải đỏ ướt mồ hôi. Hơi thở dồn dập từ mũi, từ miệng những vũ công phả vào màn đêm lạnh những bóng khói mờ. Hải Triều vội vàng hít thở không khí lạnh buốt, đưa đôi mắt long lanh thứ mừng rỡ không nghĩ có thể hiện lên trên nền đen thẳm ấy để nhìn Kim Oanh. Nhưng, đợi nàng không phải gương mặt tươi tắn của chị mà là một vẻ trầm tư, khiến thiếu nữ nhận ra khoảng cách tuổi tác thực sự giữa mình và người con gái ấy. Vị thế này, cảm giác này đổi lại có lẽ hợp lý hơn. Tiếng vỗ tay của Hoàng đế kéo theo những lời khen ngợi khác, khiến những ca nương, kép đàn có thể thả lỏng đôi vai, thở ra nhẹ nhõm. Họ cất tiếng cười và giờ mới cảm thấy rõ rệt cơ thể mình đang run lên trong cái rét cắt da cắt thịt ra sao.

- Mấy cậu mặc áo vào đi, còn phải tấu nhạc hầu nửa còn lại của đại yến nữa. – Ông trùm Tuân đưa tay áo lên thấm mồ hôi, đè nén sự vui mừng, vênh vang của bản thân xuống để cắt đặt mọi việc. – Còn các cô, không phải đứng đấy cười duyên với nhau. Nhanh tay nhanh chân đi thay đồ rồi trở lại đây!

- Tôi tưởng tim mình rơi ra ngoài rồi chứ! – Có người đặt tay lên ngực, nói như sắp khóc.

- Miệng cười liên tục, giữ nguyên một vẻ mặt làm giờ cứng hết cả hàm rồi!

Cô đào Phượng lấy tay xoa xoa má rồi chạy tới, khoác vai cả Hải Triều lẫn Kim Oanh, luyên thuyên coi như chẳng thấy nét mặt tư lự của một người. Dù nhìn thấy ánh mắt có ý dò hỏi của Hải Triều, chị chỉ lắc đầu, nói lảng sang chuyện khác. Hàng mi dài rủ xuống, bờ môi mềm hơi mím lại, chân bước nhanh qua hành lang sau những cây cột gỗ. Cảnh tượng loang loáng, sáng tối loang loáng. Bất giác, Hải Triều cảm thấy có ánh mắt dõi theo mình nhưng cụ thể là gì, đến khi nàng ngoái lại đã thấy tan biến cả rồi.

Một dư âm lặng lẽ, mơ hồ.

Đan hai bàn tay vào nhau dưới tay áo rộng thêu hình song long miệng ngậm hột châu bằng chỉ kim tuyến vô cùng sinh động, Hoàng đế nhìn khắp lượt ba vị thân vương đến quần thần trong cung Đan Phượng, từ tốn cất lời:

- Nhân Tết Nguyên Đán, đúng tiết xuân mới trẫm lại muốn nói chuyện xưa. Điệu vũ Bình Ngô phá trận vừa nãy, các khanh hẳn cũng hiểu được phần nào tâm ý của trẫm. Xem trong sách sử Đại Việt, những bài học của tiền nhân nước Nam đáng để quân thần của bản triều ta lấy ra làm mẫu mực mà học tập không hề thua kém sử sách phương Bắc. Trẫm đọc thấy vua Trần cùng các vương hầu “xong buổi chầu cùng nhau ăn uống, có khi trời tối không về thì đặt gối dài, chăn rộng cùng ngủ liền giường với nhau”. Thánh Tông nhà Trần thường căn dặn: “Thiên hạ này là thiên hạ của tổ tông, người nối giữ cơ nghiệp tổ tông nên cùng anh em trong tông thất chung hưởng phú quý. Anh em là xương thịt rất thân, gặp lúc lo thì cùng lo, gặp lúc vui thì cũng vui”. Giờ họ Lê ta nhận mệnh Trời mà cai trị thiên hạ, xem lại những lời nói ấy của cổ nhân thấy vẫn còn rất đúng.

Các vị thân vương cùng quan lại đứng dậy, chắp tay hướng về phía Thiên tử xin lĩnh ý. Cánh tay trước mặt từ từ hạ xuống, Tư Thành nhìn nét mặt tâm đắc, tán đồng của Khắc Xương rồi nhìn sự lặng lẽ, kính cẩn của Nghi Dân, đôi lông mày thoáng cau lại rồi mới ngồi xuống, tham gia vào những câu chuyện xã giao vui vẻ xung quanh.

- Điện hạ, thần kính người một chén! – Nguyễn Xí nâng chiếc ly lên, quay sang phía Tư Thành, cười khà khà thoải mái không khác gì những lúc ở nhà.

- Ta chưa đủ tuổi uống rượu, mượn trà thay vậy! – Chàng trang trọng cầm chiếc chén lên, mượn tay áo rộng rủ xuống mà nhếch môi nói khẽ. – Những lời vừa này, theo ngài là nhắm vào ai?

- Tiểu hổ trong cung Đan Phượng này chỉ có một con. Hổ đến từ đâu thì điện hạ biết rồi đấy! – Ông nheo nheo mắt đáp theo kiểu nửa đùa nửa thật. – Nhưng… hàm ý của quan gia xem chừng hoàn toàn khác Hoàng thái hậu.

- Hoàng huynh là hoàng huynh! – Tư Thành đặt chiếc chén sứ xuống, thong thả thưởng thức món ăn trước mặt. Vừa đụng đũa xuống đã thấy Khắc Xương đứng lên chúc rượu Bang Cơ rồi bước về phía Nghi Dân, dù trong lòng không mấy hứng thú nhưng vai diễn này phải diễn cho trọn, chàng đành tự buộc bản thân đứng dậy.

Khép cánh cửa sổ, Hải Triều khom lưng ngắm mình trong gương, đưa tay chỉnh lại khăn lượt vấn tóc màu hồng đào, miết nhẹ lên dái tai có lỗ nhỏ dùng để đeo khuyên, nhớ lại cái lần chị Phượng đè nó ra để anh Thuận mạnh tay cầm cây kim to đã hơ qua lửa, xuyên hai lỗ mà rùng mình. Nước da trắng ngần chợt thấy lành lạnh, trơn trơn, đôi mắt liếc sang thấy Phượng dí đôi hoa tai bằng đá đỏ như máu lên má nàng, nói:

- Chị Oanh thấy đôi khuyên này hợp với con bé không? Da trắng như trứng gà bóc với màu đỏ, quá đẹp rồi!

- Hợp! – Cô gái quay sang, ngón út đang tô son lên môi ngưng lại, nhìn Hải Triều âu yếm – Xem ra em bỏ không ít công sức nhỉ?

Xòe tay cô em ra, Phượng bỏ đôi hoa tai vào, nói mà chẳng nhìn:

- Chẳng thế. Mười lăm tuổi rồi, đến lúc trở thành đại mỹ nhân của giáo phường Khán Xuân rồi, em cũng phải lấy lòng con bé một tí để sau này có cửa sống chứ. Huyên này, chị cho, con gái sao có thể không có ít đồ tế nhuyễn[12] chứ! Thôi trang điểm mau lên, đừng để ông trùm phải chờ. Em đi trước chị Oanh nhớ!

[12] Chỉ đồ trang sức và quần áo của phụ nữ nhưng phải dễ mang đi.

Chưa kịp để nàng phản ứng, Phượng đã chạy ra cửa, đi mất rồi. Lăn qua lăn lại đôi hoa tai trong tay, Hải Triều cúi đầu xuống thở dài.

- Được tặng quà sao lại mang vẻ mặt đó?

- Vì… em không nghĩ sẽ nhận được thứ tốt lành thế này. Chị không thấy em… không phải người có thể khiến người khác yêu thích sao?

Lấy que điên điển phơi khô, giã dập, phạt xéo một đầu dùng để vẽ chân mày cùng hộp bột phấn nút lụa điều, Kim Oanh ngồi xuống giường, môi hơi mím khi chăm chú đưa tay tô lại sắc phấn đã nhạt cho Hải Triều. Màu đen nhung của bột điên điển, màu phấn hồng phơn phớt, sáp son đỏ tươi làm những nét thanh nhã, hư ảo, lãng đãng trên gương mặt thiếu nữ hiện ra rõ nét, tươi tắn tựa hoa xuân khoe sắc. Chính lại mái tóc vấn trong khăn lượt, vuốt nhẹ lọn tóc đuôi gà cho cô bé, Kim Oanh lặng lẽ nhìn Hải Triều đeo chiếc kiềng bạc vào cổ, nhìn bóng hình trong chiếc gương đồng đưa đôi mắt sáng long lanh liếc mình.

- Là Ngọc Huyên, là Tiểu Kiều hay ai cũng được. Chị đã nói rồi, đào nương không khi nào được luộm thuộm, xoàng xĩnh, đó là tôn trọng quan viên, cũng là tôn trọng chính mình. Còn tiếng đàn… không phải chính là tiếng nói của chúng ta sao? Nếu người khác nhìn ra, nghe ra chân tình ấy mà yêu quý em thì hãy mở lòng đón nhận. Hiểu không?

Rút cây trâm bạc tinh xảo trên đầu xuống giắt vào mái tóc cho Hải Triều, chị cười, vuốt nhẹ tay lên má nàng:

- Thứ này là chị với cô Thịnh đặt làm cho em, mong mọi việc về sau được bình an, viên mãn… Phải, làm đào hát chẳng có gì là không tốt!

Những lời cuối ấy tựa như cô gái nói với chính mình.

***

Trong âm thanh dàn đại nhạc của giáo phường Khán Xuân, Hải Triều thầm so sánh những cung đàn, những giai điệu đương vang lên với những gì ban nãy nàng được nghe đội nữ nhạc cung vua chơi. Nhã nhạc cung đình, nhạc cụ cung đình đúng là có nhiều khác biệt với chốn dân gian, ấn tượng tuy đẹp đẽ, tôn quý nhưng khuôn mẫu cứng nhắc, học theo nhà Minh phần nhiều đâm ra trở nên xa lạ[13]. Năm xưa cha nàng từng nhận việc định lại nhã nhạc dùng trong Cung thành với hoạn quan Lương Đăng, do không hợp ý nhau mà xin trả lại công việc ấy, không làm tiếp nữa. Nghĩ đến đấy, đôi môi màu hồng đào thoáng nhoẻn cười, nom cả gương mặt tựa như đóa bạch mai rung rinh trong sương mờ. Nàng không biết năm ấy Nguyễn Trãi từng có ý tưởng thế nào, từng mong muốn điều gì, chỉ cảm thầy lúc này, mình ngồi trong cung Đan Phượng, dùng những nhạc cụ dân gian mà tấu lên khúc nhã nhạc, tự thấy cũng là một sự xếp đặt thú vị của tạo hóa.

[13] Theo Lê Quý Đôn (2013), Kiến văn tiểu lục, NXB Trẻ, Tp. HCM, Tập 1.

- Khúc nhạc này nghe vừa giống, vừa khác khúc ban nãy, thần không tinh thông nhạc lý, mong được quan gia chỉ giáo. – Nghi Dân nghiêng người về phía Bang Cơ, mở đầu cuộc đối thoại.

- Khúc nhạc lúc đầu là đội nữ nhạc cung đình tấu lên. Còn khúc nhạc huynh trưởng vừa nghe là của giáo phường số một Đông Kinh chơi. Nhã nhạc trong cung lúc nào cũng có thể thưởng thức, không tránh khỏi khuôn mẫu, cứng nhắc thái quá, nên lần này trẫm mới cho gọi một giáo phường dân gian vào hầu.

- Thần nhờ ưu ái của quan gia mà được mở mang tầm mắt. Tinh hoa đất kinh kì thực sự không tầm thường. – Chàng cười đáp, gật đầu tỏ vẻ đã lĩnh hội được ý tứ sâu xa.

- Bẩm quan gia, thần nghe nói giáo phường Khán Xuân có một điệu vũ rất hay tên là Ngọc Nữ, được dựng nên bằng cảm hứng từ tổ khúc múa đèn nổi tiếng ở Lam Kinh, chẳng hay… – Một người lên tiếng, không nén được tò mò.

- Ngọc Nữ đến rồi! – Hoàng đế chỉ tay về phía trước làm những ánh mắt đồng loạt hướng theo.

Trước nay, mọi diễn xướng đều ở thềm dưới, đằng sau giải vũ, ca nương, kép đàn ngồi song song hai bên, lại sát cửa ra vào nên chỉ nghe thấy âm thanh, tuyệt nhiên không nhìn thấy cả nhạc cụ lẫn người. Các điệu múa đều chọn nơi bằng phẳng, rộng rãi, cách nơi ngự của Hoàng đế lẫn trăm quan một khoảng, rất ít khi có việc gọi con hát lại gần thế này. Lẽ ấy làm quần thần không hẹn mà cùng chăm chú nhìn theo bóng nữ nhân lướt tới thanh tao, quý phái. Sụp xuống lạy tạ long ân, đào nương toan đứng lên thì Bang Cơ lên tiếng:

- Trẫm nghe nói khúc nhạc này muốn trọn vẹn phải có đủ ba nhạc cụ cùng hòa tấu, là đàn tranh, đàn nhị và sáo. Ở đây có đàn tranh rồi, Bình Nguyên vương là người tinh thông âm luật, thổi sáo rất hay, Lễ bộ thị lang cũng có tiếng về tài chơi đàn nhị. Không phải lúc nào cũng có dịp tề tựu đông đủ, các ái khanh giúp vui một khúc được không?

Những ngón tay đặt trên thềm gạch đột nhiên co lại như giật mình. Hơi lạnh từ nền đất phả lên vầng trán làm Hải Triều biết đầu óc mình hoàn toàn tỉnh táo. Âm điệu này, giọng nói này tuy tôn nghiêm, cao quý nhưng nghe ra vẫn có cảm giác quen thuộc. Nàng liếc mắt sang hai bên chỉ thấy mấy đầu ngón chân trắng bệch vị lạnh của Kim Oanh lộ ra dưới gấu váy lĩnh đen tuyền, trơn mịn, thấy vị thân vương và Lễ bộ thị lang kia nâng tay áo rộng vẻ như đón lấy nhạc cụ. Khẽ nhắm mặt lại khi hít vào, nàng từ từ chống tay xuống, hơi ngẩng lên, vô tình để ánh mắt mình lướt qua gương mặt ấy. Lê Tuấn ngự trên ghế dát vàng, mình vận long bào, khóe miệng kín đáo vẽ thành một nụ cười trấn an nửa có nửa không, nhẹ như một cánh hoa bay khi nhìn sự sửng sốt, bàng hoàng lóe lên trong đáy mắt thiếu nữ. Đón lấy đĩa dầu đèn từ tay cung nữ, Hải Triều thấy mấy đầu ngón tay run lên không rõ vì sợ hãi hay vì sự rối rắm của những suy nghĩ mới nảy ra trong đầu.

- Thanh âm của phu nhân… – Kim Oanh nhìn thiếu nữ, mấp máy đôi môi căng mọng đỏ màu son, lúc nào trông cũng như đang cười trước khi hơi nhún người xuống.

Lời nói bỏ lửng ấy làm Hải Triều sững lại.

Ban nãy, điệu nhạc vừa dứt, sênh tiền[14] trên tay còn chưa hạ xuống, ông trùm Tuân đã đến vỗ vai bảo, đại nhân ở Thái Thường tự muốn đổi người chơi đàn. Nàng chưa kịp phản ứng đã thấy mấy ngón tay mình đeo những móng gảy vốn của chị Phượng, trong lòng cũng là cây đàn của chị Phượng. Cốc nhẹ vào trán nàng một cái, chị bảo: “Là nhị Kiều, phải là nhị Kiều mới được. Tôi dạy cô bao lâu như thế, cho tôi nở mày nở mặt một lần đi!”. Mọi sự chóng vánh đến mức khi ngồi xếp bằng trên nền đất, nhẹ đặt cây đàn lên đùi, vuốt tay lên những sợi dây căng, Hải Triều mới tin là thật. Nàng ngẩng lên, khẽ gật đầu với Kim Oanh.

[14] Sênh tiền là nhạc cụ gõ. Tên cổ của nó là phách xâu tiền hay phách quán tiền (sênh trong tiếng Nôm là phách). Nhìn chung, nhạc cụ này là một loại phách có gắn những đồng tiền vào một đầu, tạo ra âm thanh leng keng khi gõ nên gọi là sênh tiền.

- Là nhị Kiều của giáo phường Khán Xuân lâu nay vẫn được đồn đại sao?

Những lời rì rầm trong đám quan lại chẳng cần có cánh cũng tự lọt vào tai Nghi Dân. Làm bộ như chăm chú theo dõi, chàng tựa cánh tay vào thành bàn, chuyên chú để cố bắt cho được những tiếng thì thầm ấy.

- Cô nàng mặn mà kia là Đại Kiều Kim Oanh, ả đào nổi danh nhất Đông Kinh. Còn cô bé chơi đàn tranh xướng họa theo đích thị là Tiểu Kiều. Gặp Đại Kiều thì không quá khó, nhưng Tiểu Kiều thì…

“Tiểu Kiều?”

Danh xưng ấy khiến Nghi Dân ngoảnh sang bên, vờ như uống rượu với viên quan ngồi cạnh nhưng mắt dừng lại trên gương mặt nhìn nghiêng kia. Trong ánh nến nhạt, lại qua mấy người ngồi giữa, chàng chỉ thoáng thấy nước da trắng ngần, đôi mắt chăm chú nhìn xuống mấy sợi dây tơ. Cũng gọi là thanh nhã nhưng không mấy đặc sắc, mỹ lệ, người như vậy Phan Bang nói khiến Hoàng đế ưa thích cũng không phải hoàn toàn vô lý. Dù Đại Kiều kia có xinh đẹp, sắc sảo đến mấy, có yểu điệu lả lướt theo điệu múa đến thế nào, ánh mắt của Bang Cơ vẫn vô tình hay hữu ý dừng lại trên người đào nương nọ, trên cổ tay thon lộ ra dưới tay áo màu điều ẩn hiện sau lớp sa đen mỏng đằm thắm. Những ngón tay lướt đi trên những sợi dây đàn, mềm mại, uyển chuyển, dường như chỉ cần chạm nhẹ đã có thể tạo ra một dải âm thanh như nước chảy, tựa tấm lụa mỏng nhuộm đủ bảy sắc. Âm nhạc hóa ra cũng có màu, khi đỏ rực, lúc lại vàng kim, rồi chuyển qua chàm tím tĩnh lặng, quyện vào những tà áo tứ thân trên người Kim Oanh, mỗi lần xoay mình lại tung bay, để lộ ra một sắc.

Dáng vẻ thần tiên, gương mặt như ngọc khi hiện, khi ẩn sau tay áo, không cười nhiều mà mơ màng sương khói. Ngọc Nữ đặc sắc, huyền ảo bởi vũ công dù tiến hay lùi, nghiêng người giả làm nhành liễu hay đứng thẳng, mười ngón tay cong cong khi chụm, khi xòe như cánh hoa nở rộ, đĩa dầu đèn cháy sáng đặt trên đỉnh đầu tuyệt đối không được chao nghiêng chứ đừng nói là rơi vỡ. Chưa lần nào Kim Oanh múa đẹp đến thế. Dưới gấu váy lĩnh, chỉ có mười đầu ngón chân là bám trên nền đất, mọi cử động đều nhẹ nhàng như một cánh chim bay. Và, cũng chưa lần nào Hải Triều nghe khúc Ngọc Nữ được tấu lên đủ mọi cảm xúc đến vậy. Vị thân vương kia xem ra làm chuyện gì cũng giỏi. Tiếng sáo vút lên bình dị, trong trẻo, tuy hòa âm với những người chưa từng gặp gỡ, cũng chẳng có luyện tập nhưng vẫn dễ dàng theo kịp, nắm bắt được rất nhanh vẻ trong suốt của bản đàn. Thanh âm của sáo trúc, của đàn tranh vẽ ra chốn bồng lai tiên cảnh kì diệu bao nhiêu, thì tiếng đàn nhị lại chính là tiếng lòng phàm của con người bấy nhiêu. Là người trần mắt thịt trót thấy, trót yêu dáng vẻ của tiên nữ thiên cung.

Gần mà xa.

Thực mà ảo.

Cái còn lại chỉ là một giấc mơ đêm xuân, tỉnh dậy rồi ngẩn ngơ ngỡ mình thành Trang Chu mộng hồ điệp[15].

[15] Đây là điển tích, cũng là một quan điểm triết học. Đại ý: Trang Chu có lần nằm mơ thấy mình hóa thành bươm bướm. Khi tỉnh lại, ông tự vấn mình rằng: Trang Chu hóa bướm hay thực ra là bướm hóa thành Trang Chu. Cái ông thấy trong mơ, tưởng là ảo có khi lại thành thật; cái thật mà ông đang thấy lúc này có khi lại chỉ là giấc mơ của bươm bướm mà thôi. (isis ghi chép)

Canh hát tàn, thanh âm cũng dứt. Nhìn vẻ bần thần run rẩy của Hải Triều, Kim Oanh mỉm cười, đưa tay xoa đầu con bé. Xòe bàn tay nàng ra để chà qua chà lại cho ấm lên, chị quì xuống nền đất, nhìn vào đôi mắt mênh mang ấy:

- Em vui đúng không? Em nhìn thấy tiên cảnh của Ngọc Nữ đúng không? Chính là niềm hạnh phúc ấy, niềm hạnh phúc thầy Nguyễn vẫn bảo là hoa trong lòng các cô đào, dù có chuyện gì cũng phải giữ cho muôn đời, vạn kiếp nở rộ… Phu nhân… Dù thanh âm người tạo ra có đau khổ đến thế nào, chị vẫn nghĩ phu nhân vui vì còn có thể tấu nên khúc nhạc cho riêng mình.

Siết ngón tay Kim Oanh, Hải Triều ngước lên, hướng thẳng ánh mắt vào gương mặt tuyệt đẹp ấy:

- Ngọc Nữ… do chị viết nhưng xưa nay em được nghe mỗi hòa tấu đàn tranh cùng sáo. Cây đàn nhị kia chỉ được ông trùm với chị Phượng nhắc đến một lần. Tổ khúc này… là đóa hoa trong lòng chị đúng không?

- Phải nói có người khác viết cùng với chị mới đúng. – Cô thong dong đáp, lướt ánh mắt như một phiến lá rơi nghiêng ra ngoài trời tối đen. – Hoa? Em không thấy cái Phượng nói ai chẳng có một đóa hoa thanh xuân trong lòng sao? Em lớn rồi, lớn rồi thì sẽ sớm biết đến tương tư.

Tương tư…

Mai Loan vẫn nói tương tư giống tơ ngó sen, dù cắt cũng không đứt, mỏng mảnh nhưng có thể kéo dài, kéo dài mãi đến vô cùng. Chỉ một đoạn tơ vương mà một đời quyến luyến. Kiếp người thực sự không thể né tránh những mối duyên tình hay sao?

Điện Trường Xuân tứ bề yên ắng.

- Cô đợi ở đây! – Đào Biểu liếc mắt nhìn cô đào một cái, cất giọng ôn tồn, trấn an. Nhưng lời vừa dứt, ông lại cảm thấy những điều mình nói ra là thừa thãi. Vì, thiếu nữ đang quỳ kia dường như không hề lo lắng, chẳng hề sợ hãi hoặc có khi trấn áp được những cảm xúc ấy đằng sau dáng vẻ bình lặng cố hữu bên ngoài.

Nhìn dáng người nhỏ bé của cô đào trẻ măng quỳ rạp trên nền đất, mặt cũng không dám ngẩng lên, Bang Cơ tự nhiên thấy nụ cười trên môi trở nên gượng gạo. Một danh xưng nghe thì giản đơn nhưng lại là cả một bầu trời cách trở, đến nỗi không nhìn thấy rõ chân tình, cũng khó có thể cầu chân tình. Sự xa cách này với anh ruột như Nghi Dân đã làm chàng thấy buồn, nay là với người xưa nay vẫn nghĩ có thể thành bạn giữa Đông Kinh rộng lớn càng khiến bản thân chàng thấy lạnh, cái lạnh giá của cô đơn.

- Những lúc thế này, ta vẫn là Lê Tuấn mà cô biết. Không cần hành đại lễ trước mặt ta.

Giọng nói ấm áp có gì như trầm buồn ấy vang lên bên tai cùng bàn tay đưa ra như có ý đợi làm Hải Triều thấy lạ. Nó giống như một đốm lửa vậy, nhỏ nhưng nóng ấm. Xưa nay nàng chỉ biết Cung thành có kẻ giết cha nàng, giết họ hàng nhà nàng đang sống, chất đầy những mưu toan, xếp đặt của Hoàng đế, của quan lại, của hậu cung. Nàng chưa từng nghĩ đến nơi này cũng có thể có một chữ “tình”, mà thực ra chữ ấy trong dân gian với Hải Triều cũng là cả một sự ngờ vực. Thế mà, những lời nói ấy của Bang Cơ khiến lòng nàng gợn lên những lăn tăn mơ hồ, băn khoăn không rõ những cảm giác của bản thân về người đối diện là sai hay đúng.

- Vậy thì… – Nàng tránh bàn tay của Hoàng đế, từ từ ngẩng lên, kín đáo mỉm cười – Ngọc Huyên cũng xin được tiếp chuyện công tử như lúc trước.

Chàng nửa ngồi nửa quỳ trên nền gạch, gác tay lên đầu gối, tự nhiên bật cười. Cung cách của cô đào chẳng khác những gì Bang Cơ từng biết, vẫn xa cách như thế nhưng lại rất thật lòng.

- Ta muốn nhờ cô giúp một chuyện – Chàng nói.

- Xin cậu cứ nói. Nếu Ngọc Huyên làm được nhất định sẽ tận sức mà làm.

- Là… giữ bí mật thân thế của ta… Ta… không muốn Tô Mộc biết. Ít nhất là bây giờ.

Giọng nói ngập ngừng của chàng trai trước mặt, cách chàng đằng hắng mấy tiếng rồi làm bộ quay đi, vành tai đỏ ửng lên làm Hải Triều khẽ cúi xuống, miệng không nén được để lộ ra một nụ cười. Hoàng đế này… thực sự thật thà đến thế sao? Vân vê dải thắt lưng, cuối cùng nàng cũng lên tiếng, hướng ánh mắt không chút né tránh về phía trước.

- Cậu muốn em im lặng, điều đó không khó. – Nàng lặng lẽ nói.

- Ta không muốn ra lệnh cho cô. Bạn bè không ai cư xử như vậy.

Bất giác, bàn tay nàng xoắn mạnh lấy dải lụa trong tay, nụ cười nhạt đi ít nhiều trước khi tươi tắn trở lại, thứ tươi tắn đến trơ trẽn. Ngước mắt lên, Hải Triều bình tĩnh nói:

- Công tử coi Ngọc Huyên là bạn, đó là vinh hạnh cho em. Nhưng nói thế nào em cũng chỉ là một đào hát, lời đề nghị này… không phải nên có chút gì đó để trao đổi giữa đôi bên sao?

- Ranh con, ngươi nghĩ đây là đâu mà dám buông lời mặc cả càn rỡ như thế! Đến Đại Kiều nhà các ngươi còn chưa dám bất tuân thánh chỉ, người nghĩ mình là ai mà dám? – Đào Biểu sẵng giọng nói, khẽ lắc đầu. Đám con hát là loại con gái không thể tin được mà, đúng là đùa với chó thì chó liếm mặt, không còn tôn ti chi hết.

Ra hiệu cho viên nội quan im lặng, Hoàng đế nhìn kĩ gương mặt đối diện mình, cố tìm cho ra đằng sau vẻ toan tính nữ nhi chợt lóe lên trên ấn tượng hư ảo vốn bao phủ xung quanh cô đào liệu còn gì nữa không. Nhưng chàng bất lực, dù trong lòng không tin nhưng mọi chuyện cứ khơi khơi ra phía trước, chân thật quá đỗi.

- Cô muốn gì? – Chàng nghiêm túc hỏi.

- Ước mơ của tất cả các đào nương chính là trở thành người của đội nữ nhạc cung vua. Sự im lặng của Ngọc Huyên… công tử có thể đổi bằng thứ đó không?

Nhìn vẻ mặt đẹp đẽ ấy một hồi rồi từ từ đứng dậy, Bang Cơ chắp tay sau lưng, chầm chậm đi lại trong điện Trường Xuân. Bóng chàng nhàn nhạt đổ dài trên nền gạch. Mỗi khắc chậm chạp trôi qua càng làm cho khung cảnh xung quanh thêm tịch mịch.

- Ta đồng ý. – Chàng đáp mà không ngoái lại, cũng không nhìn thấy cô đào tài sắc kia buông dải thắt lưng trong tay, cúi mình lạy tạ long ân.

Hải Triều thản nhiên đón nhận ánh mắt khinh thường lẫn khó chịu của viên nội quan khi ông bước tới trước mở cửa. Nhìn hình bóng mình hiện lên trong đôi mắt ấy, nàng tự cười bộ dạng tầm thường khó coi của bản thân.

- Ta… buộc phải tin điều ta vừa thấy, đúng không? Không cần lời chấp thuận của ta, người như cô không sớm thì muộn cũng sẽ lọt vào mắt xanh của Thái Thường tự kia mà!

Những lời ấy của Bang Cơ truyền tới, không quá lớn tiếng nhưng nàng lại nghe được rất rõ. Khóe môi nhếch lên, trong mắt là đêm xuân êm như nhung, không có ánh sáng của cả trăng lẫn sao. Vị Hoàng đế này tuổi còn trẻ, ngồi trên gấm vóc lụa là, đối diện với âm mưu, thủ đoạn nhưng tấm lòng lại trong sáng, thiện lương hơn hẳn những người Hải Triều từng gặp. Họ không giàu có như thế, không có nhiều gánh nặng, hiểm nguy như thế, cũng không có lắm mối tơ vò như thế… nhưng lại không có nổi một chút thành ý bằng với vị cửu ngũ chí tôn kia. Trong lòng Hoàng đế, Dương Tô Mộc đó hẳn đã trở thành một người quan trọng. Làm người cai trị thiên hạ, thế là tốt hay không tốt, nàng không quan tâm, chỉ cần biết canh bạc hôm nay, chính vì sự ưu ái người ấy dành cho Tô Mộc mà Hải Triều được hưởng phúc, để nước cờ nàng tính toán có thể thành hiện thực.

“Lê Tuấn… nếu công tử biết việc Ngọc Huyên mà người vẫn coi là bạn đang định làm, công tử sẽ thế nào?”

“Việc của tôi với mẫu hậu người, tôi thực sự mong… cả đời này người đừng nên biết!”

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3