Chiếc áo lặn và con bướm - Lời mở đầu 2

Từ sau tấm riđô bằng vải bị nhậy cắn là thứ ánh sáng màu sữa báo
hiệu ngày mới đang đến gần. Đầu gối tôi đau nhức, đầu cứng ngắc và thứ
gì đó như thể áo lặn siết chặt lấy toàn bộ cơ thể. Căn phòng từ từ ra
khỏi bóng tối nhập nhoạng. Tôi nhìn thật kĩ các tấm ảnh của người thân,
tranh các con vẽ, hình vận động viên đua xe đạp nhỏ bằng sắt màu bạc một
người bạn gửi tặng vào trước ngày bắt đầu giải xe đạp đua Paris-Roubaix
và cái giá treo hình chữ T đang chìa ra bên trên chiếc giường nơi tôi
bị đóng cứng vào từ suốt sáu tháng nay như một con ốc mượn hồn nằm trong
vỏ.

Tôi không mất nhiều thời gian để nghĩ xem mình đang ở đâu và
hồi tưởng lại cuộc đời mình đã đảo lộn như thế nào từ thứ Sáu ngày mồng
Tám tháng Mười Hai năm ngoái(1).

1. Thời điểm tác giả bị tai biến mạch máu não.

Cho
đến tận khi ấy, tôi chưa bao giờ biết đến thân não là gì. Nhưng ngày
hôm đó, tôi đã khám phá ra nó chính là bộ phận quan trọng trong bộ não
người, là đường nối liền giữa cấu trúc não và tuỷ sống. Tai biến mạch
máu não hôm đó đã khiến thân não ngừng hoạt động. Trước đây, bệnh này
được gọi là chứng “sung huyết não” và người mắc bệnh đơn giản là qua
đời. Tiến bộ y học giúp người bệnh tránh được cái chết nhưng cuộc sống
của họ lại gắn liền với hội chứng khóa trong (hay “hội chứng bị nhốt
trong tiềm thức”)(2).

2. Locked-in syndrome: tình trạng bệnh
nhân tỉnh và nhận thức được nhưng không thể cử động và giao tiếp vi bị
liệt gần như toàn bộ hệ thống cơ, kể cả mắt.

Tôi đã trải qua
20 ngày hôn mê và vài tuần mờ mịt không hiểu gì trước khi thực sự nhận
ra mức độ tàn phá cơ thể của tai biến vừa rồi. Đến tháng Giêng, tôi mới
hoàn toàn tỉnh táo, trong căn phòng số 119 thuộc Bệnh viện Hàng Hải,
Berck(3). Căn phòng đang được chiếu rọi với những tia sáng bình minh đầu
tiên.

3. Thành phố ven biển, thuộc tình Pas-de-Calais, và vùng hành chính Nord-Pas-de-Calais (Pháp).

Đó
là một buổi sáng hoàn toàn bình thường. Từ bảy giờ sáng, tiếng chuông
từ nhà thờ bắt đầu đánh dấu thời gian, cứ 15 phút lại có một tiếng
chuông. Sau thời gian “đình chiến” ban đêm, hai phế quản tắc nghẽn của
tôi lại bắt đầu thở ầm ĩ. Hai bàn tay co quắp trên tấm vải trải giường
màu vàng khiến tôi đau đớn mà không xác định được liệu chúng đang bị
bỏng rát hay lạnh cóng. Để chống lại chứng cứng khớp ấy, tôi thực hiện
cử động phản xạ vươn vai khiến tay và chân nhúc nhích được vài milimét.
Thế cũng đủ để khiến cái tay đang đau kia dịu đi đôi chút.

Chiếc
áo lặn trở nên đỡ ngột ngạt hơn và tăm trí tôi có thể lang thang như một
cánh bướm. Có nhiều thứ để làm. Tôi có thể bay trong không gian hay
thời gian, đi tới đảo Đất Lửa(4) hay triều đình của nhà vua Midas(5).

4. Tiếng Tây Ban Nha là Tierra del Fuego, một quần đảo ngăn cách với lục địa Nam Mỹ bởi eo biển Magellan.

5.
Trong truyền thuyết Hy Lạp, Midas là vị vua cai trị xứ Phrygia ở Cận
Đông (thuộc Thổ Nhĩ Kỳ ngày nay), có khả năng biến tất cả mọi thứ thành
vàng.

Tôi có thể đến thăm người phụ nữ yêu dấu, luồn vào cạnh
nàng và vuốt ve khuôn mặt còn đang say ngủ của nàng. Tôi có thể mơ mộng
đến việc xây lâu đài xứ Tây Ban Nha, chiếm lấy Bộ lông cừu vàng, khám
phá hòn đảo huyền thoại Atlantide, thực hiện những giấc mơ trẻ nhỏ hay
mộng ảo của người lớn.

Thôi đừng lan man. Trước hết tôi cần nghĩ
đoạn mở đầu cho mấy cuốn sổ tay du hành trong bất động này đã, để lát
nữa khi gặp nhân viên nhà xuất bản cử đến, tôi sẽ sẵn sàng đọc chính tả
cho họ chép, từng chữ cái một. Mỗi câu được nhào nặn trong đầu tôi, bỏ
một danh từ, thêm một tính từ. Tôi học thuộc lòng tất cả những gì tôi
viết, hết đoạn này đến đoạn khác.

Bảy giờ ba mươi. Cô y tá trong
khoa tới cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Hàng ngày, theo một nghi thức
chính xác, cô y tá kéo rèm cửa, kiểm tra lại vết mổ ở khí quản và ống
truyền và bật ti vi cho tôi xem tin tức. Trên màn hình khi đó đang chiếu
một bộ phim hoạt hình về con cóc nhanh nhất miền Tây. Nếu tôi ước được
biến thành cóc thì sao nhỉ?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3