Cây Chuối Non Đi Giày Xanh - Chương 3-01
Đó là một mùa hè dài đằng đẵng với tôi. Từ khi bắt đầu ôm cặp đi học đến nay, tôi đã trải qua biết bao nhiêu mùa hè nhưng chưa có năm nào tôi mong cho mùa hè trôi nhanh đến vậy.
Tôi chán tiếng ve kêu. Tôi chán ngắm hoa phượng dù đó là loài hoa tôi yêu nhất trên đời. Tôi giấu bức tranh nhỏ Thắm vào giữa chồng tập, thỉnh thoảng lại lôi ra ngắm. Ngắm tới ngắm lui, tôi vẫn chẳng thấy nhỏ Thắm xinh tẹo nào. Nó chẳng xinh, mà sao tôi nhớ nó quá thể. Có lẽ tôi nhớ miệng cười của nó. Nhớ những lúc nó lơ đãng chống cằm trong giờ học bị cô Sa la hoài.
Nhớ những câu hỏi lằng nhằng của nó nữa.
Tôi mỉm cười ôn lại trong đầu cảnh nó lẽo đẽo theo tôi chỉ để hỏi đi hỏi lại mỗi câu "Đăng sợ chết sao Đăng liều mạng cứu mình?" khiến tôi phát bực. Nó ngốc ghê! Ai mà chẳng sợ chết nhưng thấy bạn lâm nguy thì mình phải cứu chứ. Các cao thủ vô lâm trong truyện Kim Dung chẳng làm vậy là gì!
Tôi lại nghĩ vẩn vơ nhớ đến đôi giày xanh của nó. Chẳng biết về quê ngoại,nó có đem đôi giày xanh theo không. Tôi hy vọng nó đem theo và khi mang đôi giày đó, nó sẽ nhớ đến tôi. Nghĩ ngợi lan man một buổi, thấy cuộc đời sao mà buồn tẻ quá, tôi lại chạy qua chùa Gíac Nguyên.
Nhưng xem chú tiểu Khôi vẽ tranh hoài cũng chán. Một tháng trước khi nhập học, tôi siêng năng chạy xuống chơi nhà nội tôi.
Cất nhà trong khu đất của ông Cửu Năm còn có nhà ông Hoạch. Nhà ông ngay cạnh nhà bà tôi. Ông Hoạch có hai đứa con gái. Đứa lớn là nhỏ Lan, học cùng lớp với tôi. Đứa em nhỏ là Phượng, kém chị một tuổi nên học sau tôi một lớp.
Nhà ông Hoạch có cây khế ngọt mọc cạnh bờ rào, xum xuê trái. Lần nào thấy tôi qua chơi, nhỏ Phượng cũng nhờ tôi trèo cây hái trái cho nó.
-Sao mày không tự trèo? Cây khế này đâu có cao!
-Mẹ em không cho em trèo. Mẹ nói con gái không được trèo cây.
-Con gái con trai gì trèo cây chẳng được.
Tuy nói vậy, tôi vẫn bám cây trèo lên hái khế liệng xuống cho nhỏ Phượng chụp.
Nhỏ Phượng có vẻ mến tôi. Có lẽ vì nó không có anh trai. Bây giờ tự dưng có người con trai ở đây trờ tới và sẵn sàng nghe lời xúi giục của nó, chắc nó sung sướng lắm.
Giống như nhỏ Thắm, nước da nhỏ Phượng giống hệt trái bồ quân người ta vẫn xâu thành chuỗi bày bán ngoài chợ. Nhiều lúc tôi tự cốc đầu lần thần nhủ bụng: Có phải tôi chỉ thích chơi với mấy đứa con gái da ngăm?
Tôi không phủ nhận tôi thích chơi với Phượng vì nó giống nhỏ Thắm. Chơi với Phượng, tôi thấy lòng bớt trống trải. Tôi thấy bớt nhớ nhỏ Thắm hơn một chút trong những ngày tiếng ve đã bắt đầu thưa thớt và một buổi sáng thức dậy tôi ngỡ ngàng nhận ra dàn đồng ca trên những cành cây cao đã biến thành song ca, rồi đơn ca, rồi đến một ngày chú ve cuối cùng xếp lại chiếc vĩ cầm mỏng manh để lặng lẽ giã từ mùa hạ.
Nhỏ Lan không biết tôi thích nhỏ Phượng. Nó tưởng tôi thích nó. Mỗi lần gặp tôi, má nó ửng hồng và bẽn lẽn quay mặt đi chỗ khác. Tôi biết nhỏ Lan đã chỉ vờ ra vẻ thế thôi. Vì gần đây tôi thấy nó hay lên nhà tôi chơi với chị Hoài, chuyện chưa từng xảy ra trước đó. Lý do của nó mới chính đáng làm sao: khi thì nó xách theo xấp bánh tráng nướng, khi thì một chùm bánh ú. Nó bảo bà nội tôi nhờ nó cầm lên cho chị Hoài. Tôi và nhỏ Lan học chung với nhau bao nhiêu năm, chả bao giờ tôi thấy nó, nó đột ngột nhiệt tình quá mức. Về sau tôi phát giác có những thức ăn do bà tôi gửi lên thật, nhưng xen vào đó là những thứ chè ngọt do nhỏ Lan tự nấu. Nhưng tôi chẳng nói gì, sợ nó xấu hổ. Tôi thản nhiên ăn chè của nó và tiếp tục chạy xuống nhà chơi với em gái nó.
Chú tiểu Khôi thấy tôi dạo này ít chạy qua chùa giác Nguyên, lấy làm ngạc nhiên lắm.
Một hôm gặp tôi trước sân trường Bồ Đề, chú ngoắt lại:
-Dạo này sao tôi không thấy Đăng qua chùa chơi?
-Tôi ở nhà ôn bài - Tôi phịa.
-Ôn cái mốc xì! - Chú tiểu Khôi bĩu môi- Tôi qua nhà tìm Đăng mấy lần, có nào thấy Đăng ở nhà đâu!
-Tôi ôm tập xuống nhà bà nội ngồi ôn.
-Đăng xuống đó ôn chung với nhỏ Lan hả?
Chú tiểu Khôi làm tôi giật thót. Chắc chú nhìn thấy nhỏ Lan lên nhà tôi mấy ngày gần đây.
Tôi nghiêm mặt:
-Chú đừng có đoán mò.
Tự nhiên chú tiểu Khôi:
-Đăng hết nhớ nhỏ Thắm rồi hả?
-Sao chú hỏi vậy?- Tôi nhìn chú, giọng cảnh giác.
Chú tiểu Khôi tinh quái:
-Tôi đọc ở đâu đó, ngừoi ta bảo khi mình chơi với người con gái này mình sẽ quên ngay người con gái khác.
-Chú đọc toàn thứ linh tinh! - Tôi hừ mũi - Chú lo vẽ tranh Phật đi kìa!
Nói xong, tôi co giò chạy thẳng một mạch xuống nhà...bà nội tôi.