Dấu mộng - Chương 36 + 37

Chương 36: Học hỏi

Lần đầu gặp Vi Anh
- thư kí của Hề Thành Hạo, Giản Tư đã cảm thấy bà ấy là một người phụ nữ trung
niên hòa nhã, khuôn mặt luôn nở nụ cười, ăn mặc lịch sự, trông rất có khí chất,
laptop và bút rút ra từ túi xách tay hàng hiệu cũng đủ thấy điều kiện kinh tế
khá giả. Đây là một nhân vật có khả năng hô mưa gọi gió tại Gia Thiên, được Hề
Đồng Tiên và Triệu Trạch hết sức tín nhiệm, nên mới giao cho nhiệm vụ phò tá
con trai họ.

Giản Tư đặt hai cốc
cà phê xuống định né đi một lát, nhưng Hề Thành Hạo túm lấy tay cô, thân mật ôm
cô vào lòng, cả hai ngồi đối diện Vi Anh. Giản Tư đỏ mặt, anh thì thản nhiên
cười vui vẻ. Giản Tư biết, anh muốn tỏ rõ thái độ trước mặt vị thuyết khách được
bố mẹ phái đến, cũng là đang thể hiện tâm ý với cô; anh đối đãi với bố mẹ ra
sao đều cho cô tận mắt chứng kiến.

Sắc mặt Vi Anh
chẳng mảy may thay đổi, bà coi như không thấy cử chỉ thân mật của đôi vợ chồng
son. Bà đã làm việc bên cạnh Hề Thành Hạo một thời gian, hiểu rõ tính khí anh,
biết trước anh sẽ không chịu nghe bà giảng đạo lí. Về điểm này, anh và ngài chủ
tịch rất giống nhau, đã quyết định thì sẽ bỏ ngoài tai ý kiến của người khác.

Bà hơi cười lật sổ
ghi chép trong tay, vẻ mặt ủ dột tiếc nuối. Hề Thành Hạo là một người đàn ông
coi trọng công việc, vứt ngang mấy dự án anh phụ trách, trong lòng anh cũng có
chút bứt rứt. Anh nhìn thấy Vi Anh định giở sổ ghi chép công việc, nhưng cũng
không mở miệng ngăn cản, tình tiết nhỏ này cũng đủ làm bà cười thầm trong bụng.
Bà gấp sổ lại, than thở. “Tôi thật là, còn lôi cái này ra làm gì chứ? Chỉ có
hai trong số các dự án giám đốc đảm nhiệm kịp tiến độ, các dự án khác đều đang
tạm dừng...”

Giản Tư thầm cười
nhạt, Triệu Trạch phái đến người nào cũng phi phàm hơn người, cô biết đằng sau
khuôn mặt tươi cười hòa nhã kia không hề đơn giản, trận giao tranh lần này khó
ở chỗ, hai bên tham chiến đều là những người biết mình biết ta.

Hề Thành Hạo lặng
thinh, hai người phụ nữ bên cạnh đều biết, anh đang nuối tiếc và không cam lòng,
nhưng không ai nói gì cả. Giản Tư hơi chớp mắt, Vi Anh thật đáng để cô học tập,
ít nhất bà ta rất biết cách dừng lại đúng lúc. Nhiều khi nói thẳng tuột sẽ hỏng
việc, không cần nói ra mà vẫn khiến đối phương lĩnh hội sâu sắc, đó mới là
chiêu thức cao minh.

Hề Thành Hạo cười
nói: “Cô ở lại ăn trưa cùng chúng cháu nhé. Cô chưa từng ăn thức ăn do cháu nấu
phải không? Bà xã nói cháu rất có năng khiếu nấu nướng đó.” Giản Tư bất giác
nhăn nhó, cô nói lúc nào chứ.

“Được thôi.” Nụ
cười của Vi Anh có chút phiền muộn.

“Thế thì thật là
một công đôi việc, vừa có thể mời cô thưởng thức tay nghề của cháu, cô vừa có
thể ngồi lâu hơn một chút, khi trở về bàn giao công việc bố mẹ cháu sẽ không
trách cô được, vì dù sao cô cũng đã ra sức khuyên nhủ cháu rồi.” Hề Thành Hạo cười
cười, vỗ tay lên đầu gối ra vẻ nôn nóng muốn bắt tay ngay. Vi Anh cười ha hả,
biểu cảm của bà làm Giản Tư liên tưởng đến thái độ Trương Nhu dành cho Hề Kỷ
Hằng, có chút ngao ngán lại có chút nuông chiều yêu quý, giống như tình cảm một
người chị dành cho một người em. “Anh quả nhiên là đứa con ngoan của ngài chủ
tịch và phu nhân, anh rất hiểu bố mẹ mình. Vì anh mà đám người làm thuê chúng
tôi bị giày vò thê thảm. Dù họ vẫn giữ thái độ cứng rắn với anh, nhưng đã phái
rất nhiều người đến làm thuyết khách, tôi coi như con tốt đầu tiên, sau này
chắc anh sẽ gặp không ít rắc rối.” Hề Thành Hạo chép miệng, đứng dậy. “Cơm rang
Dương Châu nhé? Món tủ gần đây của cháu đấy.” Vi Anh không nói gì nữa, chỉ gật
đầu cười, ra hiệu không phản đối.

Nhà bếp bắt đầu
vang lên tiếng xoong nồi leng keng, Vi Anh hướng ánh mắt về phía cô gái ngồi
đối diện. Hề Thành Hạo không có mặt, bà ta chẳng thèm che giấu sự lạnh lùng và
khinh bỉ của mình. Tốt nghiệp đại học xong Vi Anh vào Gia Thiên làm việc luôn,
bà ta luôn cảm tạ ân đức che chở dạy dỗ của hai vợ chồng Hề Đồng Tiên. Nụ cười
của bà ta có khả năng sỉ nhục người khác hơn bất cứ biểu cảm nào. Giản Tư thầm
tán thưởng, quả nhiên là một nhân vật mưu mô khó lường, chỉ riêng khuôn mặt
không mảy may biến sắc trong bất kì hoàn cảnh nào cũng đủ khiến người ta kinh
ngạc. “Nghe nói hồi trước lúc còn làm ở Hải Đồ, cô đã làm Giám đốc Hề Kỷ Hằng
hồn xiêu phách lạc, vừa mua nhà lại vừa chi trả viện phí cho mẹ cô, quả nhiên
là một mỹ nhân.”

Giản Tư cười nhạt.
“Cô quá khen rồi.” “Tôi cũng biết quá khứ của cô và Tổng giám đốc Hề, thật
không ngờ, anh ta vẫn chưa quên nổi cô, đúng là mối tình đầu có ý nghĩa đặc
biệt với cánh đàn ông.” Nói đoạn Vi Anh cầm cốc uống một ngụm cà phê.

Hề Thành Hạo vừa
bóc trứng gà vừa ngó về phía phòng khách, đúng lúc nhìn thấy hai người đang mỉm
cười trò chuyện. Anh tin Vi Anh sẽ không ăn nói lung tung với Giản Tư, dù sao
bà cũng là người có chừng mực, đã không khuyên giải gì anh, thì tất nhiên cũng
chẳng cần nói lời tổn hại Giản Tư làm gì.

Giản Tư tựa lưng
vào sofa, đôi mắt to tròn nhuốm nét cười, trông có vẻ rất ngoan ngoãn xinh đẹp,
dường như cô không hiểu ý tứ trong câu nói của Vi Anh, còn ngốc nghếch gật đầu.
“Đúng vậy, mối tình đầu cũng có ý nghĩa đặc biệt với phái nữ.”

Vi Anh tay cầm cốc
nhìn cô, không biết cô đang giả bộ hay thật sự ngốc nghếch. Bà nhướn mày, nhìn
về phía nhà bếp, Hề Thành Hạo vẫn đang bận tíu tít. “Cô đang làm hại anh ta.”
Bà quyết định không thăm dò nữa. “Anh ta không đáng phải ở nhà nấu cơm cho cô,
không nên vứt bỏ cơ hội phát triển sự nghiệp, bằng lòng với việc kinh doanh một
công ty nhỏ!” Giản Tư nhấc chiếc gối bên cạnh, ôm vào lòng, nhu mì như một con
mèo nhỏ. “Công ty của Hề Thành Hạo không nhỏ.” Cô cãi lại, lông mi chớp chớp,
vẻ ngây thơ gần như ngốc nghếch.

Vi Anh cười lạnh.
“Có so được với Gia Thiên không? Tổng giám đốc Hề là người đàn ông có hoài bão.
Cô đang gây trở ngại cho anh ta, rồi sẽ đến ngày anh ta hận cô! Cô đang hại anh
ta, cũng hại cả bản thân mình, sau này đến một ngày, anh ta mất đi Gia Thiên,
cũng không còn hứng thú với cô nữa, người thật sự trắng tay sẽ là cô. Nếu cô
yêu anh ta, thì nên để anh ta giang rộng đôi cánh, anh ta có thể bay đến nơi
cao hơn cô tưởng.” Giản Tư nhẹ nhàng vuốt ve chiếc gối trong lòng, nụ cười rất
đỗi xinh tươi, đôi mắt rướn lên nũng nịu, như thể cô đang giãi bày tâm trạng
thiếu nữ. “Nhưng tôi không yêu anh ta.” Vi Anh sững người, dán mắt vào cô, nụ
cười khựng lại ở khóe môi.

“Tôi chỉ muốn anh
ta phải sống một cuộc đời tầm thường, để bố mẹ anh ta đau đớn day dứt, Gia
Thiên mất đi anh ta hay anh ta mất đi Gia Thiên, tôi đều rất vui.” Giản Tư
buông chiếc gối ra, ngọt ngào nói.

Vi Anh trấn tĩnh
lại, hừ một tiếng. “Cô chỉ đang nói những lời hờn dỗi thôi! Người trẻ tuổi cứ
hành động nông nổi thì chỉ tổ rước họa vào thân.”

Giản Tư tròn mắt,
vẫn bộ dạng ngây thơ. “Tôi không hành động nông nổi.” “Cô không sợ tôi nói lại
với Tổng giám đốc Hề sao?” Vi Anh nhăn mày nhìn cô, sắc mặt nặng nề.

Hề Thành Hạo hét
lớn từ phòng bếp ra. “Bà xã ơi, có bỏ đậu xanh vào cơm rang không đây?” Giản Tư
quay đầu dịu dàng nói với vào: “Đừng cho có được không? Em không thích ăn lắm.”
Rồi cô quay lại nhìn Vi Anh, làn môi đỏ thắm làm tôn lên hàm răng trắng muốt,
làm người ta chỉ muốn hôn một cái, cô nhướng cao mày, cười nói: “Không sợ, nếu
thích thì cứ tự nhiên, xem anh ta có chịu tin hay không.” Vi Anh đặt mạnh cốc
cà phê lên bàn, xách túi đi thẳng.

Giản Tư cười nhạt
một tiếng, lập tức nhăn nhó bước vào phòng bếp. “Thành Hạo...” Hề Thành Hạo
đang bóc vỏ tôm, thấy sắc mặt cô thì hơi giật mình, chẳng nhẽ Vi Anh đã nói
điều gì làm cô buồn rầu ư? “Sao thế, Tư Tư?” Bàn tay anh tanh nồng, chỉ có thể
dùng cánh tay ôm cô vào lòng.

“Vi Anh về rồi, vì
em nói với bà ấy, em không muốn anh quay lại Gia Thiên.” Cô khẽ nói.

“Về cũng chẳng sao!
Lúc đầu anh không muốn làm bà ta khó xử nên mới giữ lại ăn cơm, không ngờ bà ta
lại nói lung tung với em, đừng để bụng, Tư Tư.” Anh hôn lên trán cô, không cần
hỏi cũng biết Vi Anh đã nói gì với cô.

“Thành Hạo, em...”
Cô khẽ cọ đầu vào lồng ngực anh. Năm năm trước lúc hai người bên nhau, đây là
động tác họ yêu thích nhất, nó toát lên sự nũng nịu dựa dẫm khó nói thành lời.
Tim anh nhói lên, động tác không tự chủ này của cô có phải đã chứng minh cô bắt
đầu tin tưởng dựa dẫm vào anh rồi không? Anh muốn cô quay về làm cô công chúa
vô lo vô nghĩ ngày nào, bước tiến triển nhỏ nhoi này làm anh hân hoan khó tả.
“Em sợ lắm, anh yêu thích công việc, yêu thích võ đài mà Gia Thiên cho anh...
Em sợ sau khi anh quay về, thì sẽ không thể ở bên cạnh em nữa, sẽ...” Cô cũng
học cách dừng lại giữa câu như Vi Anh.

“Tư Tư!” Anh ôm
chặt cô. “Những thứ anh thích anh sẽ tự tạo ra bằng năng lực của mình, anh
không cần phải về Gia Thiên. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, bất kể gặp phải trở
ngại gì, bất kể là ai, cũng không thể chia cắt được chúng ta.” Giản Tư im lặng,
bình an hưởng thụ hơi ấm trong vòng tay anh. Tốt lắm, vế sau chưa nói anh đều
hiểu cả, còn trả lời đúng như ý muốn của cô. Nhân tài do Hề phu nhân phái đến,
thật đáng để cô học tập.

Chương 37: Mở lòng

Chương trình thời
sự đang đưa tin về triển lãm hoa tổ chức ở vườn thực vật ngoại ô, muôn loài hoa
rực rỡ khoe sắc quanh núi cao thác nước, vô cùng hấp dẫn. Hề Thành Hạo bưng đĩa
hoa quả đã rửa sạch ra, ngồi xuống sofa cùng xem tivi, lúc đưa cho cô quả táo
anh nhận ra mắt cô đang dán vào màn hình. “Muốn đi không? Xuất phát nào.” Anh
cười cười.

“Bây giờ á?” Giản
Tư tròn mắt. “Hơn mười giờ mất rồi.”

“Chơi thỏa thích
rồi thì ăn tối ở ngoài luôn.” Anh kéo cô dậy, giục cô thay đồ trang điểm.

Giản Tư buộc tóc
đuôi gà, mặc bộ quần áo đơn giản, Hề Thành Hạo ngồi chờ ở phòng khách. Lúc
xuống cầu thang, nhìn anh ngồi thu lu trên sofa, cô biết, anh đã bắt đầu chán
ngán cuộc sống nhàn nhã rồi, cảm thấy không biết giết thời gian bằng cách nào,
mặc dù anh cười hì hì cố tình giấu nhẹm, nhưng làm sao qua mắt được cô?

Trên đường về nhà,
vì mệt mỏi và vừa ăn no bụng nên cô lăn ra ngủ, trong mơ màng cô cảm nhận được
xe dừng lại, anh vòng qua đầu xe mở cánh cửa bên cô, giọng nói gợi cảm thủ thỉ
bên tai cô. “Vợ ơi, đến nhà rồi, dậy đi nào.”

Cô nhõng nhẽo cau
mày, không chịu mở mắt, lười biếng bám lấy cổ anh, anh cười hà hà, rõ ràng cô
muốn anh bế cô vào trong nhà. Anh ôm cô ra khỏi xe. “Cô bé ngốc nghếch.” Anh
hôn lên khuôn mặt hồng hào say ngủ, chỉ tiếc không thể cắn một cái thật mạnh.
Nhờ sự chiều chuộng che chở của anh, cô nàng Lọ Lem đã biến mất không tăm tích,
cô công chúa nhỏ dần dần trở lại nguyên hình.

“Này! Tởm quá đấy!”
Hề Kỷ Hằng không chịu nổi phải lên tiếng.

Lúc này Hề Thành
Hạo mới để ý tới cậu em họ đang ngồi cạnh bồn cây trang trí ở bậc thang trước
cửa, địa điểm mai phục không tồi, nhìn cậu ta vẻ mặt nhăn nhó bĩu môi nhìn hai
người. Giản Tư cũng không ngờ anh lại xuất hiện trước cửa nhà, xấu hổ rúc vào
ngực anh, giả vờ như đang say ngủ.

“Em đến đây làm
gì?” Hề Thành Hạo trợn mắt nhìn em họ, dở khóc dở cười.

“Gọi cho anh không
được, trong nhà thì không có người, em đành phải ngồi canh cửa thôi.” Hề Kỷ
Hằng đùng đùng tức giận.

“Em đến đây làm gì?
Lại đến làm thiên sứ hòa bình hả?” Hề Thành Hạo châm biếm, đặt Giản Tư xuống
sofa, cởi giày hộ cô. “Anh thật không hiểu, em đợi thì cứ việc đợi, sao phải
trốn sau lùm cây? Bảo anh không nghi ngờ em sao?”

“Em mà ngồi ngay
cổng chính thì trông càng ngớ ngẩn.” Hề Kỷ Hằng trợn mắt, ngồi xuống sofa bằng
tư thế thoải mái nhất, làu bàu nói. “Mau cho em cốc nước đi, có cái gì ăn được
không? Mau làm cho em đi.”

Giản Tư định đứng
dậy, nhưng bị Hề Thành Hạo giữ lại, anh đưa cho Hề Kỷ Hằng chai nước giải khát
trong tủ lạnh, tiện tay lấy dép đi trong nhà cho Giản Tư.

Hề Kỷ Hằng lạnh
lùng quan sát. “Ồ, nhà anh thay triều đổi vua rồi à? Không thấy bóng dáng đại
thiếu gia đâu, nữ hoàng bệ hạ rạch trời xuất thế.” Giọng điệu anh châm biếm mỉa
mai.

Giản Tư hơi xấu hổ,
Hề Thành Hạo chỉ cười, lừ anh một cái. “Em đến đòi nợ đấy à? Ngang ngược quá
đấy! Bọn anh vừa đi ăn về, trong nhà chẳng có gì ăn được cả, mệt lắm rồi, không
có sức đâu mà phục vụ, tự ra ngoài giải quyết bao tử của mình đi.”

“Ôi chao!” Hề Kỷ
Hằng đập mạnh chai nước lên mặt bàn. “Hai người dù sao cũng là anh họ chị dâu,
sao lại vô lương tâm thế? Em đến đòi nợ à? Em có đạo đức nghề nghiệp hơn cả bọn
thu nợ nữa, ngồi trước cửa nhà anh mấy tiếng đồng hồ rồi! Mau lên đi, có mệt
sắp chết cũng phải làm một bữa đàng hoàng có canh có thịt cho em.”

Lông mày Hề Thành
Hạo giãn ra, anh họ chị dâu? Nghe Hề Kỷ Hằng nói vậy, nút thắt nơi đáy tim
dường như được tháo gỡ ngay tức khắc. “Nếu em nhất định đòi ăn ở đây, thì anh
chỉ có mì tôm tuyệt hảo để chiêu đãi em thôi.” Hề Thành Hạo ôm hai tay trước
ngực. “Em muốn vị gì nào?”

Hề Kỷ Hằng ném cho
Giản Tư một cái liếc xéo. “Em muốn bốn món một canh!” Giống trẻ con hờn dỗi đòi
kẹo vậy.

Giản Tư cười, miễn
cưỡng vào bếp.

Mặc dù không đáp
ứng được đòi hỏi quá quắt “bốn món một canh”, nhưng Giản Tư đã nấu một món rau
một món thịt cho anh, vừa bưng thức ăn lên, Hề Kỷ Hằng đã chui ra từ phòng đọc,
không buồn nhìn đầu bếp lấy một cái, cầm đũa ăn liền.

Hề Thành Hạo cũng
bước ra từ thư phòng, cười hì hì nhìn anh ăn cơm. “Sao nào, ngon không?” Anh
nhìn Giản Tư bằng ánh mắt tự hào.

Hề Kỷ Hằng cắm đầu
ăn, miệng vẫn nói cứng. “Đồ ăn toàn mì chính ở ngoài ăn ngán rồi, nên mới thấy
mấy món thường ngày không đến nỗi nào.”

Hề Thành Hạo không
buồn để ý đến anh, đi về phòng đọc lên mạng giải quyết đống thư từ mới.

“Tôi đến để...” Hề
Kỷ Hằng đặt bát xuống, nhìn thẳng Giản Tư đang ngồi đối diện, vẻ mặt tươi cười
nghịch ngợm khi nãy đã bị vẻ lãnh đạm thế chỗ. “Khuyên Thành Hạo về Gia Thiên.”

Giản Tư “ừm” một
tiếng, đứng dậy xới thêm cơm cho anh, không quan tâm lắm đến lời anh nói.

Hề Kỷ Hằng hơi bất
ngờ, Hề Thành Hạo đọc xong thư từ quay lại phòng khách trò chuyện, đề tài khi
nãy đã chấm dứt như thế.

“Chốc nữa ra ngoài
làm một li?” Hề Kỷ Hằng ăn xong đẩy bát đũa về phía Giản Tư, nhìn Hề Thành Hạo
gợi ý.

Hề Thành Hạo thu
dọn bát đũa hộ Giản Tư, do dự hỏi: “Tư Tư, em ở nhà một mình có được không?”

“Không thể chịu
nổi, thật không thể chịu nổi...” Hề Kỷ Hằng đấm ngực bồm bộp. “Rốt cuộc anh có
thêm bà vợ hay có thêm con gái thế?”

Bị anh chế nhạo
nhưng Hề Thành Hạo vẫn không chút biến sắc, cau mày nói: “Em thì biết cái gì?
Từ lúc chuyển đến đây Tư Tư chưa ở nhà một mình bao giờ, cô ấy nhát lắm.” Hề Kỷ
Hằng và Giản Tư đều sững người, trong tiềm thức của Hề Thành Hạo, Giản Tư vẫn
yếu đuối, sợ bóng đêm, thích nhõng nhẽo, sợ ở một mình như năm năm trước. Hề Kỷ
Hằng chợt nhớ đến cái đêm ở bệnh viện, cô gái bé nhỏ không nơi nương tựa này đã
thành thạo lau chùi cơ thể người mẹ hôn mê, mới tảng sáng đã một mình xuyên qua
hành lang âm u của bệnh viện đi mua đồ ăn sáng.

“Chốt lại một câu,
đi hay không?” Hề Kỷ Hằng lạnh lùng hỏi, ánh mắt bất giác nhìn về Giản Tư đang
đứng cạnh cửa phòng bếp, ánh mắt cô lơ đãng, không biết đang nghĩ gì. Nghe anh
hỏi thế, cô quay sang mỉm cười ngọt ngào với Hề Thành Hạo, lắc đầu trấn an anh,
ra hiệu cô ở nhà một mình cũng không sao cả.

Đến quán bar, Hề Kỷ
Hằng uống nhiều quá, Hề Thành Hạo không yên lòng để anh tự mò về nhà, đành đưa
anh về nhà mình.

Giản Tư luống cuống
giúp Hề Thành Hạo đỡ Hề Kỷ Hằng vào phòng khách. Hề Thành Hạo cũng uống không
ít, Hề Kỷ Hằng an vị xong thì anh cũng đuối sức, về đến phòng ngủ liền lăn
xuống giường mơ mơ màng màng. Giản Tư cởi áo khoác hộ anh, lấy khăn lau mặt và
lau tay cho anh, anh ngủ say tít chẳng biết gì.

Bây giờ đã là giữa
đêm, dưới ánh đèn yếu ớt, Giản Tư ngồi bên thành giường ngắm nhìn khuôn mặt
tuấn tú hơi nhăn nhó của Hề Thành Hạo. Anh rất buồn khổ sao? Cô không cưỡng
được ý định vuốt thẳng lông mày anh, để sự sầu muộn và nếp nhăn tan biến. Không
ngờ Hề Kỷ Hằng lại dốc sức giúp đỡ cặp vợ chồng già như thế, chẳng trách được,
dù sao họ cũng đã nuôi nấng anh từ tấm bé, cô còn tưởng anh sẽ bàng quan đứng
ngoài, không giúp bên nào cả.

Trong phòng khách
vang lên tiếng lộp độp phá tan màn đêm thanh vắng, Giản Tư hơi nheo mắt, chạy
vội về phía đó.

Đèn trên trần nhà
bị bật lên từ lúc nào không hay, căn phòng sáng trưng chói mắt, Hề Kỷ Hằng gối
đầu bên thành giường, mê man không biết gì, nhìn là biết vừa rồi anh ta định đi
vệ sinh chẳng may trượt ngã xuống đất. Giản Tư gồng mình kéo anh ta lên giường,
bộ vest nhăn nhún nhàu nát, cô thở dài một hơi, quyết định cởi áo khoác, đắp
chăn cho anh. Đang định bỏ đi thì anh nôn khan một hồi, cô vội vàng lấy chậu
đến hứng, anh nôn oẹ thảm hại, Giản Tư không thể mặc kệ anh, may mà lúc uống
say đầu óc không tỉnh táo nhưng anh rất biết nghe lời, cô lấy nước cho anh xúc
miệng rồi giúp anh lau mặt.

Sau một hồi chật
vật mới thu dọn sạch sẽ căn phòng, Hề thiếu gia lại đòi uống nước, trong lúc đi
lấy nước Giản Tư ghé qua phòng ngủ xem Hề Thành Hạo thế nào rồi, anh là người
có quy tắc, uống rồi thì ngoan ngoãn ngủ.

Cho Hề Kỷ Hằng uống
nước xong, anh ta lại kêu đau đầu, Giản Tư nhăn mày, lấy chiếc khăn lạnh đắp
lên trán cho anh ta, nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ sáng, cô không ngủ nữa mà
xuống bếp nấu cháo. Sợ Hề Kỷ Hằng lại làm loạn, cô đặt chế độ hẹn giờ rồi về
phòng khách canh chừng anh ta, không ngờ Hề Kỷ Hằng đã thức, đang nheo mắt đờ
đẫn nhìn trần nhà.

“Tỉnh rồi à?” Cô
không biết anh tỉnh táo thật hay chưa, liền hỏi.

“Anh ấy đã đồng ý
sẽ về Gia Thiên...” Anh nói. “Tôi đã nói với anh ấy, nếu cứ thế này mãi, chỉ
càng khiến hai bác hận cô hơn, sẽ tìm trăm phương nghìn kế hại cô, phòng trộm
một ngày chứ ai phòng được cả đời, sự việc càng lúc càng tệ.”

Giản Tư cười cười,
vắt lại khăn mặt cho anh.

“Cô có hận tôi
không?” Hề Kỷ Hằng không hiểu thái độ im lặng của cô.

“Thành Hạo không
đành lòng nhìn bố mẹ đã có tuổi còn phải vất vả làm việc, quan trọng hơn là...
Tôi không giữ nổi anh ấy.” Hề Kỷ Hằng cau mày. “Cô nghĩ vậy ư?”

Giản Tư mỉm cười độ
lượng,. “Kỷ Hằng, anh đừng tự trách mình nữa, cho dù anh không đến khuyên anh
ấy, sớm muộn gì anh ấy cũng quay về thôi.”

Câu nói nhẹ nhàng
êm ả của cô, như đã nhìn thấu tâm tư anh, bất giác tròng mắt anh co lại.

Hai người đàn ông say
xỉn nhất tề ngủ nướng, dì Lý là người giúp việc theo giờ của cô, đúng giờ dì
đến quét dọn nhà cửa, Giản Tư thu dọn đống quần áo bị hai người làm bẩn, định
đem đến tiệm giặt là trong khu chung cư, ra đến ngoài cửa liền nghe thấy tiếng
oán trách của dì Lý: “Ai vứt đầu thuốc lá ra đây? Một đống to thế này, không bị
ung thư phổi mới lạ đó!” Giản Tư quay đầu nhìn, từ chỗ Hề Kỷ Hằng ngồi hôm qua,
dì Lý quét ra một đống đầu thuốc lá, cô ôm chặt bộ vest trong tay, mỉm cười
lạnh lùng. Có lẽ Hề Kỷ Hằng không phóng túng như những gì anh thể hiện, sự mở
lòng làm cô nuối tiếc của anh, có lẽ không đáng để cô phải rầu rĩ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3